Tay cự phách - Chương 21

Tay cự phách - Chương 21

Tay cự phách
Chương 21

Ngày đăng
Tổng cộng 37 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 38216 lượt xem

Sáu tháng sau khi Tony và Marianne cưới nhau, công ty Hoffman được sát nhập vào công ty hữu hạn Kruger-Brent. Lễ kí bản thoả hiệp chính thức được tổ chức ở Munich, như là cử chỉ bày tỏ tình hữu nghị đối với Frederick Hoffman. Ông này điều hành chi nhánh của công ty ở Đức. Tony ngạc nhiên về thái độ hiền lành của mẹ anh khi chấp nhận cuộc hôn nhân này. Bà không có thói quen chấp nhận sự chiến bại một cách duyên dáng như vậy, thế nhưng bà tỏ ra rất thân thiện với Marianne khi Tony và cô dâu mới trở về nhà sau tuần trăng mật ở Bahamas. Bà nói cho Tony biết rằng bà rất sung sướng về cuộc hôn nhân này. Điều khiến Tony hết sức khó hiểu là bà đã tỏ ra rất thành thực. Sự thay đổi lập trường ấy quá nhanh chóng, không hợp với tính tình bà chút nào.Tony cho rằng anh chưa hiểu mẹ anh lắm như anh đã tưởng.
Cuộc hôn nhân này thành công một cách xuất sắc ngay từ lúc đầu. Marianne đã thoả mãn được một nhu cầu đã cảm thấy từ lâu của Tony, và mọi người xung quanh đều nhận ra sự thay đổi của anh – đặc biệt là Kate.
Khi Tony đi đây đó vì công việc, Marianne lúc nào cũng đi theo anh. Họ cùng vui chơi, cười đùa với nhau, và đều cảm thấy thực sự hạnh phúc. Nhìn hai người, Kate thầm nghĩ: “Mình đã làm được việc rất tốt cho con trai mình”.
Chính Marianne là người đã bắc cầu thông cảm giữa Tony và mẹ chàng. Khi trở về nhà, sau tuần trăng mật, Marianne nói với Tony: “Em muốn mời mẹ đến ăn cơm”.
“Đừng làm thế. Em không hiểu mẹ anh, Marianne ạ. Bà...”
“Em muốn làm quen với bà, Tony ạ. Xin anh nghe em, Tony”.
Anh không thích ý kiến này, nhưng rồi cũng đành phải nhượng bộ. Tony đoán rằng buổi tối hôm ấy chắc buồn chán lắm, nhưng anh đã phải ngạc nhiên. Bà Kate tỏ vẻ sung sướng đến cảm động được ngồi chung với hai người. Tuần lễ sau, bà mời hai vợ chồng đến dùng cơm tại nhà bà. Rồi sau đó điều này trở thành một thông lệ hàng tuần.
Kate và Marianne trở nên thân thiết với nhau. Họ nói chuyện với nhau trên điện thoại nhiều lần trong tuần lễ và ăn cơm với nhau ít nhất mỗi tuần một lần.
Họ gặp nhau vào buổi ăn trưa tại nhà hàng Lutece, nhưng ngay khi Marianne vừa bước vào, bà thấy có gì đó không ổn.
“Cho tôi một ly uýtxki lớn có đá” Marianne nói. Thường ngày ,Marianne chỉ dùng rượu vang thôi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy, Marianne?”
“Con đã phải đi khám bác sĩ Harley”
Kate đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. “Con không ốm chứ , Marianne?”
“Không , con vẫn khoẻ. Chỉ có điều...” Toàn thể câu chuyện bắt đầu tuôn ra.
Câu chuyện ấy bắt đầu mấy ngày trước đó. Marianne cảm thấy trong người không được khoẻ nên nàng đã xin gặp mặt bác sĩ John Harley...
“Bà trông khoẻ mạnh đấy chứ “, bác sĩ Harley tủm tỉm cười nói. “Năm nay bà bao nhiêu tuổi, bà Blackwell?”
“Hai mươi ba”.
“Có ai bị đau tim trong gia đình bà không?”
“Không”.
Ông ghi chép. “Ung thư ?”
“Không”.
“Cha mẹ bà còn sống không?”
“Cha tôi còn sống. Mẹ tôi mất vì một tai nạn”.
“Bà có bao giờ bị quai bị không?”
“Không”.
“Bệnh sởi?”
“Có lúc tôi lên mười”.
“Ho gà?”
“Không”.
“Có bị mổ bao giờ không?”
“Mổ amiđan, lúc chín tuổi”.
“Ngoài chuyện ấy ra, bà có bao giờ phải nằm bệnh viện vì lí do nào đó không?”
“Không... À có, chỉ có một lần, nhưng trong thời gian ngắn thôi”.
“Vì chuyện gì vậy?”
“Lúc đó tôi ở trong đội khúc côn cầu ở trường học, và trong lúc chơi, tôi bị ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Chỉ hai ngày thôi, thực ra chẳng có gì quan trọng cả”.
“Bà có bị thương trong khi chơi không?”
“Không. Tôi... tôi chỉ bị ngất thôi”.
“Lúc ấy bà bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu. Bác sĩ bảo đó chỉ là do sự rối loạn các tuyến vào tuổi thanh niên thôi”.
John Harley chồm về phía trước trên chiếc ghế ông đang ngồi.
“Khi bà tỉnh dậy vào lúc ấy, bà có thấy yếu ở một bên người không?”
Marianne suy nghĩ một lát. “Thật ra cũng có. Phải, thấy yếu ở bên phải. Nhưng chỉ ít ngày sau là hết. Từ đó không bao giờ bị trở lại nữa”.
“Bà có thấy đau đầu không? Có bị mờ mắt không?”
“Có, nhưng những triệu chứng ấy cũng biến mất”. Nàng bắt đầu cảm thấy lo ngại. “Ông nghĩ tôi có bệnh gì hay sao, thưa bác sĩ Harley?”
“Tôi chưa dám chắc. Còn phải làm ít cuộc thử nghiệm. Chỉ là để cho chắc chắn thôi”.
“Loại thử nghiệm gì?”
“Tôi muốn đo u mạch ở não. Không có gì phải lo ngại cả. Chúng tôi có thể làm ngay thôi”.
Ba ngày sau, Marianne nhận cú điện thoại của cô y tá yêu cầu nàng đến gặp bác sĩ John Harley. Ông ngồi trong phòng khám đợi nàng. “Chúng tôi đã tìm ra cái bí mật ấy rồi”.
“Có gì xấu không?”
“Không hẳn thế. Cuộc thử nghiệm cho biết bà bị một cơn “sốc” nhỏ thôi. Về y khoa chúng tôi gọi là chứng phình mạch “aneurysm”, rất thông thường ở phụ nữ, đặc biệt là những cô gái dưới hai mươi. Một mạch máu nhỏ trong não bị vỡ ra, làm rỉ ra một ít máu. Áp suất là cái đã gây nên chứng nhức đầu và mờ mắt. May thay, những thứ ấy có thể tự lành lại được”.
Marianne ngồi lắng nghe, trí óc nàng cố chống chọi với nỗi hoảng sợ. “Như thế... như thế là nghĩa thế nào? Nó có thể xảy ra lần nữa không?”
“Rất khó xảy ra lần nữa”. Ông tủm tỉm cười. “Trừ phi bà dự định tham gia đội khúc côn cầu lần nữa, ngoài ra bà có thể sống hoàn toàn bình thường”.
“Tony và tôi thích cưỡi ngựa và chơi quần vợt. Như thế có...?”
“Chừng nào bà không làm quá sức, mọi thứ đều được cả. Từ quần vợt cho đến việc ăn nằm. Không có vấn đề gì”.
Nàng mỉm cười cảm thấy an tâm. “Cảm ơn Chúa”.
Khi Marianne đứng dậy, John Harley nói. “Chỉ có một điều, bà Blackwell ạ. Nếu bà và Tony muốn có con thì tôi khuyên ông bà nên có con nuôi thì hơn”.
Marianne cảm thấy lạnh người. “Ông vừa bảo là tôi hoàn toàn bình thường mà”.
“Bà vẫn bình thường. Chỉ có điều là nếu bà có mang, nó sẽ làm tăng lên thể tích các mạch máu rất nhiều. Và trong thời kì từ sáu đến tám tháng mang thai, sẽ có sự gia tăng huyết áp. Một khi đã bị chứng phình mạch trong quá khứ, điều này sẽ có nguy cơ xảy ra nhiều hơn. Không những nó nguy hiểm mà còn có khi rất tai hại nữa. Việc nuôi con nuôi bây giờ cũng rất dễ dàng tôi có thể thu xếp...”
Nhưng Marianne không còn nghe gì nữa. Nàng chỉ nghe văng vẳng tiếng Tony: ”Anh muốn chúng ta có một đứa con gái giống hệt như em.”
“...Con không thể nghe được nữa”, Marianne kể lại với Kate. “Con cố gắng hết sức dìm các cảm xúc xuống. Thật là một cú đánh choáng váng đối với bà, nhưng vẫn phải có cách giải quyết nào đó. Lúc nào cũng có một cách.
Bà cố nở một nụ cười rồi nói. “Thế mà mẹ tưởng rằng sắp có chuyện gì tệ hại hơn thế chứ”.
“Nhưng mẹ ạ, Tony và con rất mong có một đứa con”.
“Marianne ạ, ông bác sĩ John Harley là kẻ chuyên môn làm cho người ta hoảng sợ. Cách đây mấy năm con chỉ gặp một vấn đề nhỏ nhoi, thế rồi ông ta biến nó trở thành một điều gì ghê gớm lắm. Con cũng biết bọn bác sĩ họ như thế nào rồi”. Bà nắm lấy tay Marianne. “Con vẫn thấy khoẻ, phải không , Marianne?”
“Trước đây con vẫn khoẻ, nhưng khi...”
“Đó, con thấy không. Con không còn thỉnh thoảng bị những cơn ngất xỉu ngắn nữa phải không?”
“Không”.
“Ấy là bởi vì con đã khỏi hẳn rồi. Chính ông bác sĩ ấy nói những chừng ấy có thể tự nó chữa lành mà”.
“Ông ấy bảo những nguy cơ...”
Kate thở dài. “Marianne này, mỗi lần người đàn bà có mang, họ đều gặp rủi ro này khác. Cuộc đời toàn là rủi ro cả mà. Điều quan trọng trên đời là mình phải quyết định thứ rủi ro đáng để cho mình gánh chịu, con có đồng ý như vậy không?”
“Vâng” Marianne ngồi tại chỗ suy nghĩ. Nàng đã quyết định. “Mẹ nói đúng, chúng ta sẽ không nói gì về chuyện này với Tony cả. Nó chỉ làm cho anh ấy lo lắng thêm thôi. Chúng ta sẽ giữ bí mật”.
Kate thầm nghĩ, mình có thể giết cái lão John Harley chết tiệt ấy vì đã làm cho Marianne hoảng sợ. Bà nói: “Nó sẽ là một điều bí mật của chúng ta”, để bày tỏ ý tán thành.
Ba tháng sau, Marianne có mang. Tony mừng rỡ đến run người. Bà Kate cảm thấy đắc thắng âm thầm. Còn bác sĩ John Harley thì kinh hãi.
“Để tôi phải chuẩn bị cho việc phá thai ngay tức khắc”, ông nói với Marianne.
“Đừng bác sĩ Harley ạ. Tôi thấy khoẻ mà. Tôi sẽ có một đứa con”.
Khi Marianne nói với Kate về cuộc viếng thăm này, Kate đùng đùng nổi giận, xông đến phòng khám bệnh của bác sĩ John Harley. “Sao ông lại dám khuyên con dâu tôi phải phá thai?”
“Bà Kate này, tôi đã nói với bà ấy rằng nếu bà ấy mang thai cho đến thời kì ở cữ thì có nguy cơ là bà ấy sẽ chết”.
“Ông không hiểu gì cả. Bà ấy sẽ khoẻ mạnh như thường. Đừng có làm cho bà ấy hoảng sợ”.
Tám tháng sau, vào lúc bốn giờ sáng, đầu tháng hai, cơn đau đẻ của Marianne bắt đầu trước thời hạn. Những tiếng rên rỉ của nàng khiến Tony choàng tỉnh dậy.
Anh hối hả mặc quần áo. “Đừng lo, em yêu quý ạ. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay lập tức”.
Cơn đau thật là khủng khiếp. “Vội đi anh”.
Nàng do dự không biết có nên nói với Tony về cuộc nói chuyện giữa nàng và bác sĩ John Harley hay không. Không, bà Kate nói đúng. Nàng phải tự quyết định lấy.
Cuộc sống rất tuyệt vời, cho nên Chúa sẽ không để xảy ra chuyện gì không hay cho nàng đâu.
Khi Marianne và Tony đến bệnh viện, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Tony được đưa đến phòng đợi. Marianne được chở đến phòng khám bệnh. Ông bác sĩ sản khoa, Mattson, đo huyết áp cho nàng. Ông nhăn mặt, đo lại một lần nữa, rồi ngước mắt lên, nói với cô y tá, “Đưa bà ấy đến phòng mổ – nhanh lên!”.
Tony đang đứng ở máy bán thuốc lá trong hành lang bệnh viện thì một giọng nói nổi lên ở sau lưng anh. “Phải, phải, nếu đó không phải là Rembrant”. Tony quay lại. Anh nhận ra người đàn ông trước đây anh gặp trước căn hộ cũa Dominique. Không biết lúc ấy nàng gọi tên anh ta là gì nhỉ? À Ben. Người ấy nhìn Tony trừng trừng, với vẻ khó chịu. Hắn ta ghen chăng? Không biết Dominique đã nói gì với hắn? Ngay lúc ấy Dominique xuất hiện. “Cô y tá bảo Micheline đang được săn sóc đặc biệt. Chúng ta sẽ đến...” Nàng nhìn thấy Tony, liền ngưng lại giữa câu nói.
“Tony, anh làm gì ở đây?”
“Vợ tôi sắp sinh”.
“Mẹ anh đã sắp đặt việc này à?” Ben hỏi.
“Anh nói thế là nghĩa thế nào?”
“Dominique nói với tôi rằng mẹ anh sắp đặt mọi thứ cho anh, anh bạn ạ”.
“Ben, anh câm mồm đi!”
“Sao? Không phải là sự thật hay sao? Chính em nói như vậy mà”.
Tony quay về phía Dominique. “Anh này nói gì lạ vậy?”.
“Không có gì đâu”, Dominique nhanh nhảu nói. “Ben, chúng mình đi ra khỏi nơi này”.
Nhưng Ben vẫn lấy làm thích thú. “Tôi muốn được có một bà mẹ như anh, anh bạn ạ. Anh muốn có một người mẫu để ngủ chung thì mẹ anh mua ngay cho anh một người. Anh muốn có một cuộc triển lãm tranh ảnh ở Paris thì mẹ anh thu xếp cho anh có phòng triển lãm. Anh...”
“Anh điên rồi”.
“Anh mà điên à, Dominique?” Ben quay về phía Dominique, nói “Anh chàng này không biết hay sao?”
“Anh bảo tôi không biết cái gì?”
“Chẳng có gì cả, Tony ạ”.
“Anh này bảo mẹ tôi xếp đặt cuộc triển lãm ở Paris. Đó là điều nói dối, phải không?” Tony nhìn thấy nét mặt của Dominique. “Có phải thế không?”
“Không”, Dominique nói một cách miễn cưỡng.
“Cô muốn nói rằng mẹ tôi đã trả tiền cho Goerg để... để trưng bày tranh của tôi, phải không?”
“Tony, ông ấy thực sự thích các bức tranh của anh mà”.
“Nói cho anh ta biết về vụ nhà phê bình tranh đi, Dominique”, Ben thúc giục.
“Thôi thế là đủ rồi Ben”. Dominique quay lưng đi. Tony nắm cánh tay Dominique, giữ nàng lại. “Khoan đã. Cô nói cho tôi biết về nhà phê bình ấy đi. Có phải là mẹ tôi xếp đặt cho ông ta đến dự cuộc triển lãm tranh không?”
“Phải”, Dominique nói, giọng nàng hạ thấp xuống thành một tiếng thì thào.
“Nhưng ông ta ghét tranh của tôi mà.”
Nàng nghe giọng nói chàng có vẻ đau đớn. “Không. Ông ấy không ghét. André d'Usseau nói với mẹ anh rằng anh có thể đã trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng.”
Anh đang phải đương đầu với một điều không thể nào tin nổi. “Mẹ tôi cho ông d'Usseau tiền để ông ấy huỷ hoại tôi, phải thế không?”
“Không phải để huỷ hoại anh đâu. Bà tin rằng như thế là làm điều tốt cho anh.”
Tầm lớn lao của những gì mẹ anh đã làm thật là khủng khiếp. Mọi thứ bà nói với anh đều là giả dối cả. Bà không bao giờ có ý định để cho anh sống cuộc sống của riêng anh. Thế còn André d'Usseau? Làm sao một người như ông ta mà lại có thể mua chuộc được? Nhưng mà dĩ nhiên, mẹ anh đã biết được cái giá của từng con người. Wilde có thể đã ám chỉ đến Kate khi ông nói về một con người biết được giá tiền của tất cả mọi thứ, nhưng không biết được giá trị của một thứ nào cả. Tất cả mọi thứ là để phục vụ cho công ty. Và công ty ấy chính là Kate Blackwell. Tony quay lại, bước đi dọc hành lang như một người mù.
Trong phòng mổ, các bác sĩ đã chiến đấu tuyệt vọng để cứu sống Marianne. Huyết áp của nàng xuống thấp một cách đáng lo ngại, và nhịp tim của nàng hỗn loạn. Người ta cho nàng thở oxy, truyền máu, nhưng tất cả đều vô ích. Marianne nằm bất tỉnh do xuất huyết não khi đứa bé đầu tiên được đỡ ra, rồi nàng qua đời ba phút sau khi đứa bé sinh đôi thứ hai được lấy ra.
Tony nghe tiếng gọi, “Ông Blackwell.” Anh quay lại. Bác sĩ Mattson đang đứng bên cạnh anh.
“Ông có hai đứa con gái sinh đôi rất kháu khỉnh và khoẻ mạnh, ông Blackwell ạ.”
Tony nhận ra trong mắt ông có vẻ gì khác lạ. “Marianne – nhà tôi vẫn khoẻ chứ? Phải thế không?”
Bác sĩ Mattson thở một cái thật sâu. “Tôi rất lấy làm tiếc. Chúng tôi đã làm mọi cách có thể được. Bà ấy qua đời trên...”
“Bà ấy sao?” Đó là một tiếng kêu thét. Tony nắm chặt lấy áo ông bác sĩ, lay thật mạnh. “Ông nói dối! Nhà tôi không chết!”
“Ông Blackwell...”
“Nhà tôi hiện ở đâu? Tôi muốn thấy bà ấy!”
“Ông không thể vào bây giờ được. Họ đang chuẩn bị...”
Tony thét lên. “Ông giết nhà tôi rồi! Ông là đồ chó đẻ! Ông giết bà ấy.” Anh đấm lên người bác sĩ thùm thụp. Hai bác sĩ nội trú vội vã chạy vào, giữ tay anh lại.
“Nào. ông hãy bình tĩnh lại đi, ông Blackwell.”
Bác sĩ John Harley vội vã đi đến nhóm người này.
“Thả ông ấy ra. Để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau”. Ông ra lệnh.
Bác sĩ Mattson và hai viên nội trú bỏ đi. Tony khóc nức nở. “John, chúng nó giết Marianne rồi. Chúng ám sát nhà tôi.”
“Chị ấy qua đời rồi ,Tony ạ. Tôi rất lấy làm đau buồn. Nhưng không ai giết chị ấy cả. Tôi đã nói với chị ấy cách đây nhiều tháng rằng nếu chị ấy cứ tiếp tục mang thai thì điều này có thể dẫn đến cái chết.”
Phải một thời gian khá lâu nhưng lời lẽ này mới thấm vào đầu óc Tony. “Ông vừa nói gì lạ vậy?”.
“Thế Marianne không nói với ông sao? Mẹ anh cũng không nói gì cả à?”
Tony nhìn John Harley chằm chằm, chưa hiểu gì cả, “Mẹ tôi?”
“Bà ấy nghĩ rằng tôi chỉ làm cho người ta hoảng hốt thôi. Bà khuyên Marianne cứ tiếp tục mang thai. Tôi rất ân hận, Tony ạ. Tôi đã thấy hai đứa trẻ sinh đôi ấy. Chúng rất kháu khỉnh. Anh có muốn...?”
Nhưng Tony đã bỏ đi rồi.
Viên quản gia của Kate mở cửa cho Tony.
“Chào ông Blackwell.”
“Chào bác Lester.”
Viên quản gia đã nhận ra vẻ phờ phạc, nhếch nhác của Tony. “Không có chuyện gì cả chứ, ông Blackwell?”
“Chẳng có chuyện gì cả. Bác cho tôi một tách cà phê được không, Lester?”
“Thưa ông, có ngay ạ.”
Tony nhìn theo viên quản gia đi về phía nhà bếp. Nào, Tony, một tiếng nói trong đầu anh ra lệnh.
Phải, ngay bây giờ. Tony quay lại, bước đến phòng trưng bày chiến lợi phẩm. Anh đến một cái tủ nhỏ đựng bộ sưu tập súng. Anh nhìn chằm chằm vào những dụng cụ giết người được xếp đặt ngay ngắn, sáng ngời.
Mở tủ ra, Tony.
Anh mở tủ. Anh chọn một khẩu súng lục từ giá súng, kiểm soát nòng súng để tin chắc rằng nó đã được nạp đạn sẵn sàng.
Bà ấy sẽ ở lầu trên, Tony ạ.
Tony quay lại, bắt đầu bước lên cầu thang. Anh biết rằng không vì lỗi của mẹ anh mà bà ấy đã trở nên xấu xa như vậy. Bà ấy bị ám ảnh, và anh sẽ chữa trị cho bà. Công ty đã cướp mất linh hồn của bà, và bà Kate không chịu trách nhiệm về những gì bà làm. Mẹ anh và công ty đã hoà nhập lại với nhau thành một, và khi anh giết bà, công ty sẽ chết.
Bây giờ anh đang đứng ở ngoài phòng ngủ của bà Kate.
Mở cửa đi, tiếng nói ra lệnh.
Tony mở cánh cửa. Bà Kate đang mặc áo trước một tấm gương thì nghe tiếng cánh cửa mở ra.
“Tony! Con làm cái gì vậy...”
Tony chĩa súng vào người bà, rồi bắt đầu bóp cò.

Chương trước Chương sau