Tay súng cuối cùng - Chương 33

Tay súng cuối cùng - Chương 33

Tay súng cuối cùng
Chương 33

Ngày đăng
Tổng cộng 57 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 50690 lượt xem

Sau khi Web gọi vào số điện thoại ghi trên mẩu giấy mà Big F đã nhét vào túi anh, có tiếng đàn ông trả lời. Web không biết đó có phải là giọng của Big F hay không vì lần gặp gỡ đầu tiên của anh với tên trùm khổng lồ đó chủ yếu diễn ra qua những cú quăng quật chứ không dùng nhiều đến ngôn từ. Web vẫn hy vọng Big F là người nghe máy vì đó là một giọng nói cao và the thé. Thật là một trò đùa trớ trêu của Chúa nếu một gã to xác như vậy lại có giọng nói chói tai như đàn bà. Nhưng thật ra thì giọng nói nghe buồn cười chăng nữa cũng chẳng hề làm giảm đi nỗi sợ hãi của Web về trận đòn mà gã khổng lồ đó đã tặng cho anh. Đêm đó Big F có nện Web tơi bời khói lửa bằng thanh quản của gã đâu. Giọng đàn ông ở đầu kia chỉ dẫn Web lái xe về phía bắc qua cầu Woodrow Wilson vào đúng mười một giờ đêm hôm đó. Đến khi ấy Web sẽ nhận thêm những chỉ dẫn tiếp theo; qua điện thoại di động. Web nghĩ bụng số điện thoại của anh vốn không được niêm yết trên danh bạ. nhưng đúng là thời buổi này chẳng còn gì là bí mật nữa rồi.
Tất nhiên là Web đã khôn ngoan hỏi tại sao anh lại nên đi theo những lời chỉ dẫn đó.
“Nếu mày muốn biết chuyện gì đã xảy ra với bạn mày, mày sẽ đi.” Kẻ đó đã trả lời. “Và nếu mày còn muốn sống,” hắn nói thêm rồi tắt máy ngay lập tức.
Web đã nghĩ đến chuyện chạy đến Quantico và xách theo khẩu Barret 0.50 với vài nghìn viên đạn trong tủ vũ khí. Một trong những điều tuyệt vời nhất ở HRT là người ta mua cho các đội viên những loại vũ khí tối tân nhất và cho phép họ tùy nghi sử dụng. Giống như một cửa hàng kẹo bánh khổng lồ cho những cậu bé thích bạo lực. Nhưng cuối cùng anh tự kết luận là ngay cả đối với một nơi thoải mái về chuyện súng đạn như HRT thì chắc chắn người ta cũng sẽ đặt câu hỏi nghi vấn khi thấy Web xách ra một khẩu 0.50 cùng cơ số đạn đủ để quét sạch một thành phố. Anh thoáng nghĩ đến việc gọi cho Bates và đề nghị được yểm trợ nhưng rồi lại nhớ ra rằng chuyện đó có thể mang đến những hậu quả bi đát. Big F không thể sống sót trên đường phố lâu đến thế nếu chỉ là một thằng ngu trông cả vào vận may. Chắc chắn hắn sẽ đánh hơi thấy mùi của Cục và sẽ lặn mất tăm cho mà xem. Nhưng nếu quả thật hắn có những thông tin về việc kẻ nào đã cài đội của anh, Web phải tìm ra đó là ai.
Anh lái xe qua lối rẽ vào trang trại Southern Belle. Cổng trang trại này không hoành tráng và cầu kỳ như của East Winds. Web cũng để ý thấy là cổng ở đây được đóng và khóa cẩn thận. Anh trông thấy một người đứng gác ngay lối vào, nhưng không nhìn rõ là người gác có mang vũ khí hay không. Một nơi thú vị đây. Đang mông lung suy nghĩ thì Web nghe thấy tiếng trực thăng trên đầu. Anh ngẩng lên nhìn thấy nó bay qua và khuất dạng khỏi tầm mắt. Có lẽ nó sẽ hạ cánh trong Southern Belle. Có thể những kẻ khủng bố đã đặt chân xuống nước Mỹ. Web cũng hy vọng là anh đang nghĩ đùa cho vui.
Anh dừng xe để đổ xăng. Trong lúc chờ đợi anh định gọi cho Claire nhưng rồi lại thôi. Biết nói gì bây giờ? Có lẽ mai tôi sẽ gặp cô, và cũng có thể là sẽ không bao giờ.
Cầu Woodrow Wilson từ lâu nay vẫn là nút cổ chai về giao thông tồi tệ nhất trên hệ thống đường cao tốc giữa các bang nước Mỹ. Đối với hầu hết các tài xế trong vùng, chỉ cần nhắc đến tên của vị tổng thống thứ hai mươi tám của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ cũng đủ khiến họ nổi cơn điên. Thật là một di sản bạc bẽo, Web nghĩ bụng, sau cả đời quên mình phục vụ đất nước. Thà được đặt tên cho một điểm đừng chân đi vệ sinh nào đó còn hơn; ít ra thì khi đó mọi người còn nhớ đến anh khi cần giải quyết nhu cầu bức thiết nhất của mình.
Anh lái xe qua cây cầu cũ kỹ và kiểm tra đồng hồ. Mười một giờ kém ba mươi giây. Đêm nay sông Potomac thật yên lặng. Khắp xung quanh không nhìn thấy con tàu nào đi lại. Những hàng cây rậm rạp bên mạn Maryland tương phản hoàn toàn với ánh đèn điện rực rỡ của khu phố cũ Alexadandria của mạn Virginia và mái vòm của tòa nhà Capitol cùng những công trình quốc gia phía bờ bắc. Anh vượt qua cột mốc giữa cầu.
Lúc này giao thông trên cầu khá thưa thớt nên việc lái xe cũng dễ dàng hơn. Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát Virginia đi ngược chiều vượt qua xe Web và mất hút. Bất giác Web chỉ muốn hét toáng lên để gọi theo - Này, muốn đánh bạn với tớ tối nay không? Tớ có cuộc hẹn với Bác sĩ Thần Chết đây.
Web rẽ khỏi cầu và tiếp tục lái xe. Anh nhìn quanh. Không có gì. Quá đủ với cái trò căn giờ chính xác rồi. Rồi đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu khiến anh lạnh cứng người. Lẽ nào anh đang bị gài vào một cuộc mai phục khác? Thế nào chẳng có một tay súng bắn tỉa ngoài kia đang chỉnh ống ngắm vào giữa trán anh? Chắc chắn hắn đang tính toán lại độ rơi đường đạn, đặt tay lên cò súng, thở ra một hơi cuối cùng trước khi nổ súng? Chẳng lẽ Web London lại là thằng ngốc dại dột nhất trên đời hay sao?
“Rẽ phải, rẽ phải. Ngay lập tức!”
Giọng nói dường như bất ngờ xuất hiện từ khắp xung quanh nhưng đồng thời cũng chẳng từ bất kỳ đâu cả. Web giật mình đến nỗi anh gần như quặt chiếc Mercury quay đúng nửa vòng 180 độ.
“Chết tiệt, Web hét lên khi anh lái chiếc xe cắt ngang ba làn đường, xung quanh anh là tiếng còi inh ỏi và giận dữ, xe cùng chiều lẫn ngược chiều đang phanh gấp xô vào nhau giúi giụi. Anh quặt tay lái gấp đến nỗi chiếc Mercury quẹt thẳng sườn vào dải phân cách tóe lửa.
Giờ thì Web đã ở trên đường dốc rẽ sang đường cao tốc liên bang 295.
“Lái thẳng về D.C” giọng nói đã bớt gấp gáp hơn.
“Mẹ kiếp, lần sau thì thông báo sớm một chút nhé.” Web hậm hực và tự hỏi không biết kẻ kia có nghe thấy anh nói không. Anh cũng không biết làm thế nào chúng đã cài vào xe anh một thiết bị liên lạc mà không ai nhìn thấy. Web lái thẳng xe về D.C. Anh hít những hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Ngay lúc này anh chỉ ước là không còn bao giờ phải nghe một giọng nói từ một kẻ giấu mặt như thế này nữa.
“Đi tiếp đi”, giọng nói lại cất lên. “Tao sẽ nhắc mày phải rẽ chỗ nào.”
Mẹ kiếp, mất toi công anh ước với chả ao. Nhưng lần này không phải thằng Giọng The thé. Có lẽ đây mới là giọng của Big F. Vì giọng nói này mới có vẻ phù hợp với một thằng như Big F. Web nghĩ bụng vì đó là giọng khàn khàn, rất trầm và không giấu vẻ đe dọa. Được đấy.
Web biết rất rõ khu vực mà anh đang lái xe qua. Sự thật về đoạn đường vẳng vẻ, hai bên cây cối mọc um tùm này là nếu xe của một ai đó bị hỏng giữa đường, nó sẽ bốc hơi khi người chủ xe quay lại. Và nếu người chủ xe ở lại với chiếc xe thì cả anh ta cũng sẽ bốc hơi. Rình rập săn mồi quanh đây bao giờ cũng là những tên tội phạm đầu bảng. Cuối đường này là St. Elizabeth's, bệnh viện tâm thần dành cho những bệnh nhân nổi tiếng tầm cỡ như John Hinckley ([65]) và những kẻ quanh năm chỉ tìm cách trèo qua hàng rào Nhà Trắng, và vô số những kẻ điên rồ khác.
Giọng nói lại cất lên, “Ngoặt vào lối rẽ tiếp theo. Rẽ trái ở cột đèn, đi thêm hơn một dặm nữa thì rẽ phải.”
“Tao có cần ghi lại không hay mày gửi fax cho tao nhé?” Web châm chọc, vì tự nhiên anh thấy thích vậy.
“Câm mồm đi?”
“Hừm, vậy là ít nhất chúng có thể nghe thấy anh. Và nhìn thấy anh nữa. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng hầu như không thấy bóng đèn pha nào phía sau. Nhưng nếu có điều gì khiến Web cảm thấy khó chịu, thì đó chính là một tên tội phạm không có khiếu hài hước. Anh thầm ghi nhớ điều đó lại để tính sổ với hắn sau này. Web làm theo chỉ dẫn và vài phút sau anh đã lọt thỏm vào giữa những khu vực chết nằm ở Đông Bắc và Đông Nam của D.C, sát với bờ sông Anacostia, nơi hơn một nghìn người đã bị giết trong vòng bảy năm qua. So sánh mới thấy là ở ngay bên kia sông, mà tưởng chừng như cách xa hàng nghìn năm ánh sáng là khu vực Tây Bắc giàu có và hào nhoáng nơi số người bị giết trong khoảng thời gian tương tự chỉ là hai mươi. Tuy nhiên, đổi lại thì ở khu vực Tây Bắc xảy ra nhiều vụ trộm cắp và đột nhập hơn, vì một lý do rất đơn giản: người nghèo chẳng mấy khi có những thứ mà bọn tội phạm muốn đánh cắp trong khi người giầu thì tất nhiên là lại có quá nhiều. Di tích lịch sử Quốc gia Frederick Douglas cũng nằm trên đoạn đường Web đang lái xe qua, và Web chợt nhận ra rằng nếu còn sống hẳn Martin Luther King Jr. sẽ đau lòng lắm trước thực tế như bây giờ.
Web lại nhận thêm một số lời chỉ dẫn nữa cho đến khi anh thấy xe của mình đang lăn bánh trên một con đường đất ngoằn ngoèo và bẩn thỉu xung quanh toàn cây cối mọc um tùm rậm rạp. Web cũng từng đến cả nơi này. Đây là một chỗ quá lý tưởng cho những tên tội phạm khi cần thủ tiêu xác nạn nhân ở cách xa nơi chúng sống và gây án. HRT đã thực hiện hai chiến dịch tại khu vực này. Trong đó có một vụ đã trở thành mẫu mực khi toàn chiến dịch thành công mà không cần phải nổ một phát súng nào. Chiến dịch còn lại làm ba người thiệt mạng. Tất cà đều là những tên tội phạm ngu xuẩn không chịu chấp nhận một thực tế rằng chúng bị áp đảo về mọi mặt nên đã rút súng bắn trả thay vì giơ tay đầu hàng. Có lẽ chúng tưởng rằng HRT sẽ bắn cảnh cáo trước. Mẹ khỉ, trong sách huấn luyện của HRT làm gì có chương nào về bắn cảnh cáo. Mỗi lần Web bóp cò là phải có ai đó mất mạng.
“Dừng xe lại,” giọng nói ra lệnh, “Bước xuống đặt súng của mày lên ghế trước.”
“Sao mày biết tao có mang súng?”
“Nếu mày không mang súng thì đầu mày toàn cứt ngựa chứ không phải óc.”
“Thế nếu tao bỏ súng lại, thì tao còn dùng óc làm gì?”
“Nếu mày không bỏ súng lại, mày cũng không còn óc nữa đâu.”
Web đặt khẩu súng lục của mình lên ghế trước, chậm rãi bước ra khỏi xe và nhìn quanh. Anh chẳng thấy gì ngoài cây cối um tùm và một bầu trời không trăng đen kịt. Anh có thể ngửi thấy mùi nước dưới sông hắt lên, tanh nồng, khó chịu. Vài tiếng động lẻ tẻ mà anh nghe thấy chắc chắn không phải là của một kẻ như Big F, có lẽ đó là lũ cáo đi săn mồi, vài con sóc hoặc những tên tội phạm tép riu rỗi hơi. Ngay lúc này điều duy nhất mà Web ao ước là giá như anh đã nhét Romano vào thùng sau xe. Mẹ kiếp, giờ thì mày mới nhớ ra điều đó.
Web hơi cứng người khi nghe thấy tiếng chân bước đến. Khi chúng xuất hiện sau những bụi cây, Web có thể nhận ra ba thằng to lớn đi thành hàng. Tất cả đều cao to hơn anh, và cả ba thằng đều có hàng nóng chĩa thẳng vào Web. Tuy nhiên Web không mấy bận tâm đến chúng vì đi ngay phía sau còn một bóng người khác to lớn hơn nhiều. Web vẫn chắc mẩm là tối nay thế nào anh cũng gặp lại tên đại ca khổng lồ kia, ấy vậy mà bóng dáng của Big F vẫn làm anh thấy hơi bủn rủn chân tay . Tối nay hắn mặc bộ quần áo khác nhưng vẫn là phong cách thời trang hoa hòe hoa sói ấy. Tuy nhiên, cổ áo sơ mi lần này không còn mở phanh ngực như trước nữa. Tất cả những vết thương trên người Web do tên tội phạm hộ pháp này gây ra hình như lại nhói đau khi hắn xuất hiện như thể có một phản ứng hóa học nào đó trong anh vừa được kích hoạt. Bên cạnh Big F là một gã da trắng, vài giây sau Web mới ngạc nhiên nhận ra đó chính là Clyde Macy bằng xương bằng thịt. Ngoài đời trông hắn còn giống với một bộ xương khô hơn là trong ảnh. Web nhớ lại lần nói chuyện với Bates khi hai người phỏng đoán tay trong của Cove có thể là ai. Macy? Peebles? Macy trông không có vẻ gì là một tay chỉ điểm, nhưng ai mà biết chắc chứ? Trong lúc đang dán mắt vào tên này Web chợt nhận ra là bộ complet mà Macy đang mặc và cái tai nghe radio khiến hắn trông chẳng khác gì một nhân viên Mật vụ. Rất có thể đã có lúc hắn ước ao được trở thành một nhân viên mật vụ, cho đến khi hắn nhận ra rằng hắn thích giết người hơn. Không thấy Peebles đâu cả. Rõ ràng là đại diện tiêu biểu của thế hệ nhà kinh doanh ma túy mới không hề thích để máu làm bẩn móng tay.
Ba thằng tay chân đứng vây quanh Web trong khi Big F đứng ngoài nhìn. Macy đứng tách hẳn sang một bên. Trông hắn vừa cảnh giác cao độ vừa thư thái thoải mái. Nhưng có thể thấy là thằng oắt con này đang đảm nhiệm công việc của hắn một cách hoàn toàn nghiêm túc. Web có cảm giác những thằng còn lại trông hơi có vẻ uể oải như thể chúng là những cầu thủ chuyên nghiệp phải làm khách mời ở một giải phong trào của học sinh, sinh viên vậy. Hừ, có vẻ như chúng mày hơi quá tự tin thì phải. Một thằng rút trong túi áo khoác ra vật gì đó ngăn ngắn trông như một cái micrô. Hắn giơ lên giơ xuống vật đó trước người Web trong khi một tên khác lần tay lên người anh để kiểm tra xem Web có giấu vũ khí không.
Hắn không tìm thấy gì nhưng vẫn tịch thu chiếc điện thoại di động của Web. Một thằng khác, trên tay cầm một thứ mà Web đoán là một chiếc gậy điện tử chuyên dùng để phát hiện các thiết bị giám sát tọc mạch bước đến bên xe của anh và rà qua một lượt. Chiếc gậy chỉ kêu bíp đúng một lần, gần phía cuối xe, nhưng thằng kiểm tra có vẻ không bận tâm gì cho lắm. Hắn quay về phía Big F và gật đầu. Web hiểu cử chỉ không lời này: tên kia đã phát hiện ra thiết bị điện tử mà chúng cài vào xe của anh từ trước. Cả ba thằng đều lùi lại, Big F tiến lên và tỳ cả tấm thân đồ sộ của hắn lên mui xe của Web. Web có cảm giác anh nghe thấy tiếng chiếc xe đang rên xiết, nhưng trách ai được chứ?
“Mặt mày sao rồi?”
Hóa ra giọng nói của tên trùm không hề the thé hoặc trầm đục đến thô lậu như anh đã hình dung. Đó là chỉ một giọng nam trung, bình tĩnh và không có vẻ gì là đe dọa. Cũng không phải giọng nói vô cảm mà Web nghe thấy trong xe. Có lẽ khi ấy Web đã nói chuyện với người môi giới chứng khoán của hắn cũng nên - ấy là nếu hắn có một tên môi giới chứng khoán thật.
“Thứ duy nhất bị tổn thương là sĩ diện của tao thôi. Tao đoán mà là Big F.”
Tên khổng lồ mỉm cười khi nghe anh nói vậy rồi vỗ mạnh tay xuống đùi Web có cảm giác tiếng vỗ đó nghe như một tiếng sấm rền báo hiệu đe dọa. Tất cả những gì thằng này làm đều to lớn khác thường. Những thằng còn lại phá lên cười, có lẽ là để nịnh nọt đại ca của chúng.
“Cứt thật. Big F. Mẹ kiếp, đúng tao là Big F đây. Hay thật. Hay thật phải không chúng mày?”
Cả lũ kia đều gật đầu đáp lại rằng đúng là hay thật. Quá hay mới chó chết chứ. Riêng Macy vẫn không thèm hé một nụ cười. Hắn chỉ đứng yên tại chỗ và nhìn Web chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống anh đến nơi.
“Bởi vì nếu còn thằng nào khác mà to xác hơn mày nữa thì tao đúng là phải chào thua thật.” Web biết lúc nào cũng vậy khôn ngoan nhất là phải động chạm đến mặt mạnh của những kẻ xấu cho chúng thấy là bạn không hề sợ hãi. Những tên tội phạm hung hăng bao giờ cũng thích thú trước sự sợ hãi của con mồi. Và chúng cũng không thích gì hơn là được cắt cổ những con mồi hèn nhát.
Big F lại phá lên cười. Nhưng rồi hắn im bặt và lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, tất cả những tên còn lại đều làm theo. Ngay lập tức. Web thấy rõ.
“Tao đang gặp phải một vấn đề.”
“Tao đến đây để giúp mày.” Web chậm rãi dấn thêm một bước. Ở vị trí này anh có thể hạ hai tên đứng gần nhất bằng hai cú đá. Big lại là chuyện hoàn toàn khác, dùng tay chân với hắn sẽ chăng khác nào muỗi đốt dây thép ([66]), nhưng dù thế nào bạn cũng phải chọn được vị trí tốt nhất cho mọi tình huống có thể.
“Có kẻ đang tính cho tao vào bẫy để nhận lãnh hậu quả vì những gì mà tao không làm.”
“Mày biết chuyện xảy ra với đội của tao à?”
“Tao đếch cần phải làm chuyện đó, mày hiểu chứ?” Hắn đứng lừng lững như một cái cây khổng lồ, đổ bóng lên tất cả những người xung quanh, cái nhìn dữ dội của hắn làm tim Web đập thình thịch trong lồng ngực. “Mày nghĩ tao bao nhiêu tuổi rồi?”
Web chăm chú nhìn hắn và đánh giá. “Hai mươi hai.”
“Ba mươi hai,” Big F thốt lên không giấu nổi vẻ tự hào, đó là tính theo đúng tuổi của người da đen thôi đấy.”
Hắn quay sang Macy “Tức là tương đương với bao nhiêu tuổi của bọn da trắng tụi mày nhỉ?”
“Một trăm hai mươi,” Macy trả lời với vẻ uyên bác như thể hắn là một tiến sĩ trong cái lĩnh vực vẻ vang này.
Big F quay lại nhìn Web. “Tao đã một trăm hai mươi tuổi rồi cơ đấy. Tao là một con sói già trong lĩnh vực của bọn trẻ ranh này. Tao đếch việc gì phải làm chuyện đó. Mày về mà bảo bọn mày như vậy. Đừng có bám theo đít tao nữa vì tao không phải là người gây ra chuyện đó.”
Web gật đầu. “Nếu vậy tao cần biết đó là tác phẩm của ai. Nếu không làm rõ chuyện này, tao không thể bảo đảm cho mày điều gì hết.”
Big F tỳ hẳn người lên mui xe và rút trong người ra một khẩu Beretta 9mm, Web có thể thấy là khẩu súng có gắn sẵn cả nòng giảm thanh. Mọi chuyện có vẻ bung bét rồi đây.
“Chỉ vài xu cũng mua được cả rổ những thằng đưa tin,” Big F vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Web.
“Tất cả sẽ có trọng lượng hơn rất nhiều nếu những thông tin đó đến từ miệng tao. Vì tao có rất nhiều ân oán trong vụ này.” Web tiến gần thêm một chút nhưng không thằng nào nhận ra vì chúng tưởng anh chỉ đổi tư thế đứng cho đỡ mỏi chân. Với khoảng cách này anh có thể giáng cho Big F một cú đá vòng cầu vào giữa mang tai. Nếu tuyệt chiêu chết người đó mà còn không làm hắn gục hẳn thì có lẽ phải phong Big F làm đại ca của cả thế giới này. “Và có lẽ mày cũng biết là mày nợ tao việc tao dà cứu Kevin. Thằng bé là em trai của mày còn gì.”
“Nó không phải em trai tao.”
Web phải cố gắng lắm mới không để lộ sự ngạc nhiên của mình.
“Thật sao?”
“Nó là con trai tao.” Big F quệt mũi, húng hắng ho và khạc nhổ, “Dù tất nhiên là bọn tao có cùng một mẹ.”
Web choáng váng trong giây lát và sững sờ nhìn những thằng xung quanh. Dường như chúng đều đã biết và chấp nhận chuyện đó như một điều hết sức bình thường, tất nhiên là bình thường theo quan niệm của chúng. Mà sao lại không chứ. Web nghĩ bụng. Đối bởi những kẻ như chúng một chút loạn luân trong gia đình có là gì đâu? Cũng đâu khác gì với những người xa lạ? Bà già kia cũng có nói là Kevin hơi chậm chạp một chút. Chà, với một cây phả hệ lằng nhằng như thế này thì giờ đây Web có thể hiểu tại sao.
“Tao hy vọng là Kevin vẫn ổn.” Web nói.
“Thằng bé đếch liên quan gì đến mày hết,” Big F lạnh lùng quát.
Được thôi, Web thầm nghĩ. Vậy là Kevin có ý nghĩa rất lớn đối với thằng này. Đây quả là một thông tin đáng giá. “Kẻ nào đã cài đội của tao? Nói đi, và chúng ta đường ai nấy đi. Không thù, không oán.”
“Không dễ vậy đâu.”
“Chỉ thế thôi,” Web nói nhanh. “Những cái tên đó là tất cả những gì tao muốn.”
Big F ngắm nghía khẩu súng của mình. “Mày có biết vấn đề lớn nhất của tao là gì không?”
Web chăm chú theo dõi khẩu Beretta và tự hỏi không biết anh có phải là vấn đề lớn nhất của Big F không nữa. Anh đã sẵn sàng ra đòn.
“Thời buổi kinh tế eo hẹp này, tao phải cố lắm mới tìm được những thằng ra hồn một chút.” Hắn quay sang nhìn bọn đàn em. thằng Toona đâu, ra phía trước này.”
Web nhìn thấy một thằng bước lên phía trước. Hắn cao khoảng 1m90, vai rộng lực lưỡng, Web có thể nhận ra là tên này diện một bộ cánh đắt tiền cùng với cơ man nào là dây chuyền bằng vàng và bạc trên cổ, cổ tay và khắp các ngón tay có lẽ thừa đủ để mở cả một cửa hiệu trang sức của riêng hắn.
“Mày có nghĩ là mày hạ được thằng này bằng tay không không? Toona”
“ Toona cười khẩy. “Với thằng này thì không cần đến hai tay làm gì.”
“Thế thì mày đếch biết gì rồi,” Big F nói. “Căn cứ vào mấy cú đá mà nó tặng tao đêm hôm trước thì thằng này khó xơi đấy. Nhưng được rồi, nếu mày nghĩ mày ăn được thì bỏ súng xuống và bắt đầu đi.”
Toona rút súng của hắn ra khỏi thắt lưng và đặt nó xuống đất. Thằng nhóc trẻ hơn Web ít nhất là 15 tuổi và lại to lớn vạm vỡ hơn Web rất nhiều. Vậy mà hắn di chuyển rất nhanh nhẹn và gọn gàng đến nỗi Web có thể dám chắc là hắn không chỉ có sức mà còn rất lanh lẹ nữa. Và khi Toona nhún mình với một thế tấn võ thuật cổ điển Web nhận ra rằng anh đang đứng trước một thử thách nghiêm trọng thực sự trong khi anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn sau trận đòn đêm trước.
Web giơ tay lên, “Nghe này, bọn ta đâu cần phải làm chuyện này. Mày nghĩ mày có thể đá đít tao, tao nghĩ tao có thể đá đít mày,coi như là hòa nhé.”
Big F lắc đầu. “Hừm, hừm, thằng chó kia. Hoặc là đánh hoặc là chết.”
Web chằm chằm nhìn tên đại ca và khẩu súng trên tay hắn, anh thở dài rồi chậm rãi đưa tay lên thủ thế.
Hai người vờn quanh nhau hồi lâu. Web thầm đánh giá đối thủ của mình và nhanh chóng nhận ra vài điểm yếu, nhưng anh còn để ý một điều khác có thể sẽ rất hữu ích. Anh đá do một cú thăm dò và Toona dễ dàng bắt được chân Web, hắn giữ chân anh trong vài giây trước khi vặn mạnh tay và ném Web ngã xuống đất. Ngay lập tức Web bật dậy chỉ để nhận ngay một cú đá vòng cầu vào cánh tay, cả cánh tay anh ê âm sau cú đá, nhưng dù sao cũng còn hơn là phải nhận cả cú đá đó vào đầu. Cả hai lại nhử nhau một hồi trước khi Toona giáng cho Web một qua đấm xoáy và đốn ngã anh lần nữa, nhưng anh lại bật dậy ngay lập tức.
“Mày chỉ có vậy thôi sao, Toona?” Web khiêu khích. “Thằng nhóc, mày nặng hơn tao những ba chục cân, và trẻ hơn đến mười lăm tuổi. Nếu tao mà là mày thì mày tiêu lâu rồi con ạ.”
Nụ cười tự mãn trên miệng Toona tắt ngấm và hắn tống cho anh một cú móc phải cổ điển và lãnh nguyên một cú đấm thẳng bằng tay trái của Web vào giữa mặt. Có vẻ như Toona không hề thích thấy cái mặt của hắn bị thâm tím, đó là điều mà Web sớm nhận ra.
“Này, Toona, mặt bầm dập tí cũng có chết ai đâu mà. Không còn bị các em bám theo và ngốn sạch tiền, biết đâu mày lại dành dụm được một ít khi về hưu cũng nên.”
“Mày sắp ngã đấy, thằng chó,” Toona rít lên. “Và mày sẽ nằm dẹp lép như con gián.”
“Không phải là vì một thằng chó như mày đâu con ạ.”
Toona điên cuồng lao vào Web và giáng cho anh một cú đau nhói vào đúng mạng sườn. Web suýt gục xuống vì cú ra đòn quá hiểm nhưng anh đã ôm chặt được hai tay quanh lưng đối thủ và bắt đầu xiết lại.
Toona tống thêm cho anh hai quả đấm nữa vào đầu, nhưng Web vẫn nhất định không buông. Như một chiếc máy ép thủy lực, mỗi lần Toona hít vào một hơi, Web lại xiết chặt thêm một chút, không để cho cơ hoành của hắn trở lại vị trí ban đầu.
Lại thêm những cú đấm vào đầu và vòng tay của Web lại xiết chặt hơn cho đến khi anh cảm thấy gã thanh niên lực lưỡng đã bắt đầu nao núng, anh thích chí nghe hơi thở hơn hển, đứt quãng của hắn mỗi lúc một rõ hơn. Đúng lúc đó Web thả lỏng vòng tay xiết một chút vừa đủ để Toona cũng choàng tay ôm xiết lấy lưng Web, đúng như ý đồ của anh. Hai người quấn chặt lấy nhau, văng qua văng lại, thờ hổn hển đến đút hơi, mồ hôi của cả hai túa ra và quyện chặt vào nhau cơ thể của họ ghì sát lại.
Toona cố hết sức để ném Web ra, nhưng Web vẫn bám rất chắc vì anh còn những toan tính khác. Cuối cùng Toona văng mạnh Web một cái thật lực, Web tranh thủ buông tay ra khỏi lưng hắn và ngã lăn giúi giụi. Nhưng thật ra đó lại là một cú ngã hoàn toàn có chủ ý. Anh lăn một vòng, chụp lấy khẩu súng mà Toona vừa bỏ lại trên mặt đất, bật dậy choàng tay khóa chặt cổ Toona đang đứng sững sờ, gí súng vào đầu hắn. Tất cả chỉ trong chớp mắt.
“Mày phải kiếm cho mình mấy thằng vệ sĩ khá hơn thôi. Web nói với Big F. “Đúng thế không, Toona?”
Big F nâng súng lên và bóp cò không cần ngắm. Viên đạn găm thẳng vào giữa trán Toona. Tên này ngã xuống như một cây chuối bị đốn ngang thân và chết ngay không kịp kêu một tiếng. Hầu hết những phát đạn mào đầu đều có tác dụng như vậy, điều này thì Web biết rõ: khả năng thốt lên lời của nạn nhân đã chết từ lâu trước khi bộ não kịp nghĩ tới việc hét lên.
Đạn và xương thịt cũng giống như những mụ vợ cũ. Chúng không bao giờ hòa thuận được với nhau.
Web sững sờ nhìn Big F hờ hững nhét khẩu súng vào cạp quần như thể hắn vừa chỉ vứt một con chuột chũi đáng ghét ra khỏi vườn rau vậy.
Đám đàn em của hắn cũng bàng hoàng không kém gì Web. Rõ ràng là chỉ có một mình Big F biết trước về kết cục bi thảm của Toona. Ấy thế mà Macy vẫn đứng yên bất động, khẩu súng trên tay hắn vẫn dán chặt vào Web: cái chết kinh hoàng của một tên đồng bọn không hề làm hắn mảy may xúc động. Tất cả những gì hắn thể hiện vẫn là vẻ lạnh lùng cực kỳ chuyên nghiệp, đứng bất động với tư thế vững chãi kinh điển của một thiện xạ mắt dán chặt vào khẩu súng trên tay Web. Web tự hỏi không biết thằng quỷ con này được huấn luyện ở đâu nữa. Chắc chắn sự phụ của hắn phải là một tay cựu quân nhân hay cảnh sát đặc nhiệm đã bất mãn, thoái hóa vì lý do nào đó.
Khi con tin đã trở thành một cái xác không hồn và trước những khẩu súng đang lăm lăm chĩa vào mình, Web đành buông rơi khẩu súng trên tay xuống.
“Trung thành,” Big F nói với Web. “Tao đếch tìm thấy điều đó ở đâu cả. Tao cho bọn đàn em của tao quần áo, xe cộ và gái gú. Tao dạy dỗ chúng cách làm ăn, cách điều hành mọi chuyện, vì tao đâu có định làm cái nghề chó chết này cả đời. Tao lo cho chúng đến tận răng, nhiều khi liều mạng vì cái mạng chó của chúng. Và mày nghĩ từng đó là đủ để chúng trung thành à? Mẹ kiếp, không đâu. Chúng dám cắn cả bàn tay đã cho chúng ăn. Thằng Toona vẫn ăn cánh lẻ và nó tưởng tao không biết gì chắc. Lúc nào nó chẳng bớt xén và tìm cách hớt tay trên tiền của tao. Và nó nghĩ tao là thằng ngu và không bao giờ kiểm tra những trò ma giáo của nó à? Nhưng đó vẫn chưa phải là điều ngu xuẩn nhất mà nó làm. Điều ngu xuẩn nhất mà nó làm là tự mình xài thuốc. Mày cứ tống cái thứ chết tiệt ấy vào người một lần, mày sẽ không còn biết giữ mồm giữ miệng nữa. Một khi đã phê thuốc rồi có khi nó sẽ phun sạch với bọn DEA mà không hề hay biết gì cũng nên. Nó sẽ bán đứng chúng tao xuống sông làm mồi cho cá hết. Mẹ kiếp, không đời nào có chuyện tao chịu xuống sông. Cũng không có chuyện tao đường đường là một ông trùm để rồi bị một thằng đàn em nhãi nhép như nó bán đứng đến nỗi vào bóc lịch cả đời. Hừm, hừm, đừng hòng có chuyện đó, con ạ. Không bao giờ. Đó không phải là kết cục dành cho những thằng như tao đâu. Tao thà tự nhai vài viên kẹo đồng còn hơn phải ra trước tòa của bọn da trắng chúng mày.” Hắn ném cho bọn đàn em còn lại ánh mắt sắc lạnh. “Chúng mày cứ để mặc thằng Toona nằm phơi ra đó à? Phải biết kính trọng người chết chứ, mẹ kiếp.”
“Thế ông muốn chúng tôi làm quái gì với nó bây giờ?” một thằng đàn em rít lên, nhún vai và giang rộng hai tay bất lực, nét mặt hắn không giấu nổi vẻ giận dữ, mặc dù Web có thể dễ dàng nhận ra nỗi khiếp đảm của hắn đối với tên trùm. Và Web biết chắc một điều là Big F cũng đánh hơi được nỗi khiếp đảm đó. Rõ ràng là hắn đã dựa vào điều này để cai trị “công việc kinh doanh” của mình. Nếu như hắn muốn dạy cho bọn đàn em một bài học về lòng trung thành, thì chúng đã có cả một bài học sinh động đang nằm sờ sờ trong vũng máu và óc bầy nhầy đỏ lòm trước mặt kia. Và rất có thể hắn giết Toona cũng là để dằn mặt Web. Mẹ kiếp. quả thật là anh thấy bị dằn mặt lắm rồi.
Big F lắc đầu với vẻ kinh tởm. “Tao lại còn phải dạy chúng mày tất cả những việc khốn kiếp này như thể chúng mày là bọn trẻ con à? Tao ngửi thấy mùi nước ở gần đây và chúng mày cũng thế. Ném mẹ nó xuống sông cho rảnh. Nhớ buộc thêm cái gì nằng nặng vào để nó đừng nổi lên đấy!”
Mấy thằng tay chân rón rén khiêng xác tên đồng bọn của mình lên, thằng nào thằng ấy đều làu bàu chửi rủa vì sợ dính máu và những thứ bầy nhầy khác của Toona lên bộ đồ Versace của mình. Macy vẫn đứng im phăng phắc tại đúng vị trí ban đầu. Vậy là thằng này là đàn em thân tín nhất và được phép ở lại họp thêm, Web thầm nghĩ.
Khi bọn kia đã khuất dạng sau lối mòn, Big F quay lại nhìn Web.
“Mày hiểu ý tao về lòng trung thành rồi chứ? Đếch thấy ở đâu cả. Thằng nào cũng chỉ muốn giàu xổi. Không thằng nào chịu làm việc tử tế. Bắt đầu từ trên ngọn. Chúng cứ đòi bắt đầu từ trên ngọn cơ. Từ năm lên tám tao đã là một thằng bán lẻ từng gói thuốc một để tích cóp những đồng đôla nhàu nát. Tao đã phải làm thế suốt hai mươi năm vậy mà bọn chó chết này lại nghĩ rằng chúng đáng được hưởng tất cả những đồng xu tao kiếm được vì chúng đã làm công việc cứt đái này những vài tháng cơ đấy. Kinh tế mới cái con c…tao đây này!”
Giả sử như lúc này Big F đang ngồi trong một xà lim biệt giam được tăng cường an ninh nghiêm ngặt nhất với bộ quần áo kiểu Hannibal Lecter ([67]) và Web đang ngồi an toàn ở bên kia song sắt: thì có lẽ anh đã phá lên cười đến vỡ bụng trước tràng chửi rủa sặc mùi sặc mùi tư bản của hắn.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại anh chỉ băn khoăn một điều duy nhất là đến lúc nào Big F mới nhận ra một thực tế rằng Web là nhân chứng của vụ giết người vừa mới xảy ra.
“Thằng Toona này cũng đã giết năm hay sáu mạng gì đó rồi. Vậy là tao đã giúp chúng mày đỡ mất công trừng trị nó nhé. Có khi mày phải cám ơn tao mới phải.”
Tất nhiên là Web không cám ơn hắn. Thực ra, anh không nói gì cả.
Tất nhiên là lẽ ra anh có thể buông ra vài câu nhận xét châm chọc gì đó nhưng tận mắt chứng kiến vụ hành quyết tàn bạo đối với một con người cho dù con người đó là một tên vô lại và nghìn lần đáng chết chăng nữa khiến cho sự hài hước của Web dường như đông cứng lại.
“Tao biết là ai cũng có khó khăn.” Big F vừa nói vừa dụi mắt.“Nhưng Chúa lại hơi quá tay ban tặng cho tao những khó khăn thì phải. Tao có không biết bao nhiêu họ hàng suốt ngày lẵng nhẵng bám theo hỏi xin tiền. Thậm chí có cả một bà cô già chín mươi tuổi lọm khọm mà tao còn không biết tên đến gặp tao bảo thế này.” Hắn bắt chước giọng the thé của bà già. “Cháu Francis ơi, cháu chăm lo cho đôi mắt của bà già nàn được không? Ta bị đục thủy tinh thể, bây giờ muốn chơi Bingo cũng không nhìn thấy gì nữa cả. Cháu sẽ giúp ta chứ, cháu yêu ơi? Ngày xưa ta thường để cháu chơi trên đầu gối ta đấy nhé. Ta còn thay tã cho cháu nữa kia.” Và mỗi lần như thế tao lại phải xì ra ít tiền mới được yên thân. Ấy thế mà cũng chỉ một tuần sau là bà ấy lại quay lại, lần này là vì con mèo chết dẫm của bà ấy bị bệnh phụ khoa.” Hắn chằm chằm nhìn Web với vẻ nghi ngờ. “Một con mèo chết tiệt bị bệnh phụ khoa cơ đấy.” Vả chỉ có một nghìn đô thôi mà, Francis, bà ta lải nhải, chỉ có ngần đó thôi, cháu yêu ơi, cháu có nhớ là ngày xưa suốt ngày bà già này phải giặt tã bẩn cho cháu, trong lúc mẹ cháu thì nghiện ngập chích choác suốt ngày không? Và mày biết tao làm gì không? Tao vẫn phải rút ra mười vé cho bà ấy và con mèo chết tiệt kia.”
“F nghĩa là Francis à?”
Big F cười ngoác miệng. Và Web có cảm giác đây là lần đầu tiên anh nhận ra những bóng dáng của Kevin trên khuôn mặt của tên khổng lồ ác ôn này.
“Ừ, thế mày tưởng là gì?”
Web lắc đầu. “Không biết.”
Big F rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, móc một viên thuốc và thảy vào miệng. Hắn chìa một viên cho Web nhưng anh từ chối.
“Tagamet, Pepcid AC, Zantac ([68]),” Big F nói. “Tao ăn như đậu phộng ấy mà. Tao bị đau dạ dày. Cái dạ dày khốn kiếp này lúc nào cũng đau rát như bị một con chuột chũi đào xuyên qua vậy. Công việc chó chết này đang làm tao chết dần chết mòn, không đêm nào ngủ được.”
“Vậy sao mày không rửa tay gác kiếm đi?”
“Nói thì dễ, làm mới khó. Chúng sẽ không tổ chức một bữa ăn trưa chia tay và tặng tao một chiếc đồng hồ vàng ([69]) đâu.”
“Rất tiếc phải nói thật với mày là cảnh sát bọn tao sẽ không bao giờ ngừng truy lùng đâu.”
“Cớm thì tao sợ đếch gì. Chính những thằng trong giới làm ăn này mới lam tao khó chịu. Chúng nghĩ rằng nếu mày rút ra mày sẽ bán đứng chúng. Chúng không hiểu tại sao con người ta lại có thể rũ bỏ một cuộc sống như của tao. Tiền thì nhiều thật, chỉ có điều là mày phải giấu cho kín vào, và mày lại còn phải lang thang hết chỗ này đến chỗ khác, vậy mà vẫn phải tự hỏi khi nào thì có người, có thể là con điếm chó chết của mày, anh em hoặc bà cô yêu mèo cũng nên, khoan cho mày một lỗ vào giữa trán lúc mày đang ngủ.” Hắn cười khẩy. “Mày không việc gì phải lo cho tao, tao vẫn ổn mà.” Hắn nuốt thêm một viên thuốc khác rồi đột ngột lại nhìn Web chằm chằm. “Mày là một thằng trong đội HRT thật à?”
“Đúng vậy.”
“Tao nghe nói bọn mày toàn là những thằng sừng sỏ lắm. Đêm hôm trước mày nện tao đau ra phết. Đó là chuyện hiếm thấy, thằng còi kia ạ, tao nói thật với mày là quá hiếm đấy. Chắc chắn bọn mày toàn dân sừng sỏ thật.”
“Nếu chơi lâu rồi có khi mày lại thấy bọn tao toàn là người rất đáng yêu.”
Big F không thèm nhếch mép cười trước câu nói đùa của Web. “Vậy tại sao mày thoát chết.”
“Thiên thần hộ mệnh.”
Lần này thì Big F cười ngoác miệng. “Được, mẹ kiếp, đúng lắm. Mách hộ xem tao có thể kiếm cho mình một thiên thần như thế ở đâu.”
Big F nhúc nhắc thân hình hộ pháp của hắn lại gần hơn một chút. “Mày muốn biết chúng tuồn súng vào tòa nhà đó như thế nào đúng không?”
Web sững sờ đến cứng đờ người. “Mày sẵn sàng làm chứng à?”
“Ừ! Tao sẽ vác mặt đến tòa cơ đấy! Mày cứ đến trước và chờ tao nhé.”
“Được rồi vậy chúng chuyển súng vào trong bằng cách nào?”
“Mày có biết những tòa nhà này được xây bao lâu rồi không?”
Web nheo mắt. “Bao lâu à? Không. Tại sao?”
“Từ hồi những năm 1950. Hồi đó thì tao còn chưa chào đời nên cũng không biết gì, nhưng mẹ tao thì đã từng nhớ. Bà ấy kể cho tao.”
“Đã từng?”
“Xài nhiều côca quá. Không phải nước giải khát đâu. Đúng là những năm 1950. Nghĩ đi, thằng HRT, nghĩ đi.”
“Tao không hiểu.”
Hắn lắc đầu, quay sang nhìn Macy rồi lại nhìn Web. “Tao tưởng bọn đặc vụ liên bang như mày thằng nào cũng học đại học.”
“Đại học cũng có trường này trường kia.”
“Thế nếu mày không thể chui từ trên nóc xuống và cũng không đưa thẳng từ cổng trước vào, mày còn đường nào?”
Web ngẫm nghĩ trong giây lát trước khi câu trả lời vụt xuất hiện. “Từ dưới đất lên. Những năm 1950. Chiến tranh Lạnh. Hầm ngầm tránh bom hạt nhân. Những đường hầm?”
“Mẹ kiếp, hóa ra mày cũng không phải loại đầu đất. Mày đoán đúng rồi đấy.”
“Ngần ấy cũng chưa nói lên được điều gì.”
“Đó là việc của mày. Tao đã cho mày một thứ, giờ thì mày bảo bọn của mày đừng bám theo tao nữa. Tao chẳng có lý do quái nào để nướng chả một đội đặc nhiệm liên bang làm gì. Mày quay về và bảo bọn ở nhà như thế nhé.” Hắn dừng lại, cúi xuống di di bàn chân khổng lồ lên mấy chùm lá thông khô trên mặt đất, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Web. “Mà liệu bọn mày có dở trò bằng cách giữ Kevin nhưng không cho tao biết không đấy?”
Web cân nhắc tìm câu trả lời tốt nhất cho hắn. Thật trớ trêu, trong tình cảnh hiện tại, anh quyết định rằng sự thật sẽ là cách giải quyết tốt nhất. “Bọn tao không giữ Kevin.”
“Mày hiểu chứ, tao không bao giờ tin bọn cảnh sát địa phương thối nát, đã quá nhiều chiến hữu của tao toi mạng khi lọt vào tay chúng. Tao cũng đếch trọng vọng gì bọn đặc vụ liên bang như bọn mày, nhưng ít nhất thì bọn mày cũng không bao giờ giết người vô cớ.”
“Cám ơn.”
“Nên xét đi xét lại thì tao thấy là nếu như bọn mày giữ Kevin thì ít nhất tao cũng biết là nó vẫn được bình yên. Và rất có thể bọn mày chỉ giữ nó một thời gian cho đến khi tất cả những chuyện cứt đái này qua đi.”
Qua ánh mắt dò hỏi của Big F, Web có thể thấy rằng hắn thực sự muốn tin rằng Kevin đang nằm trong tay của FBI, ít nhất thì ở đó nó cũng được an toàn.
“Tao cũng ước là bọn tao giữ thằng bé, nhưng sự thực là không. Tao đang đánh bài ngửa với mày.” Rồi anh nói thêm, “Nhưng tao nghĩ ít nhiều Kevin có liên quan trong vụ này.”
“Nhảm nhí,” Big F gầm lên. “Nó chỉ là một thằng nhóc. Nó chẳng làm gì hết. Sẽ không đời nào có chuyện nó phải ngồi tù. Không bao giờ là Kevin của tao.”
“Tao không nói là nó hiểu những gì nó đã làm. Mày nói đúng: Nó chỉ là một thằng nhóc, một thằng nhóc đáng thương. Nhưng dù là ai chăng nữa thì kẻ đang giữ nó cũng đứng sau vụ này, ít nhất đó cũng là điều tao nghĩ. Tao không biết tại sao Kevin có mặt trong con hẻm đó. Nhưng việc nó có mặt ở đó không phải là ngẫu nhiên. Tao cũng mong mỏi tìm thấy thằng bé không kém gì mày. Và tao cũng muốn nó được an toàn. Tao đã cứu nó một lần trong con hẻm, và tao không hề muốn sự liều mạng của mình trở thành công dã tràng.”
“Đúng rồi. Để nó có thể ra làm chứng trước tòa và dành cả phần đời còn lại trong chương trình bảo vệ nhân chứng. Sống thế đấy.”
“Thì ít nhất cũng còn được sống,” Web vặc lại.
Big F và anh trừng trừng nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu: cuối cùng gã khổng lồ ngoảnh nhìn đi chỗ khác.
“Tao sẽ làm tất cả những gì có thể để đưa Kevin trở về an toàn. Francis. Tao hứa với mày như thế. Nhưng nếu nó biết chuyện gì đó nó sẽ phải nói cho bọn tao biết. Bọn tao sẽ bảo vệ nó.”
“Ừ, đúng rồi, mày sẽ bảo vệ nó. Như mày vẫn làm từ trước đến nay ấy à?”
Họ nghe thấy tiếng mấy thằng kia lục tục kéo về. “Sẽ là lý tưởng nhất nếu mày có một cái tên nào đó đi cùng những đường hầm kia.” Web cố vật nài, nhưng Big F đã lắc đầu.
“Tao chẳng có cái tên nào cho mày cả.”
Khi hai tên đàn em xuất hiện, Big F ra hiệu cho một tên. “Nhớ bảo đảm là cái thiết bị hai chiều trong xe không còn hoạt động.”
Tên này gật đầu, trườn vào ghế trước trên xe của Web và nã liền hai phát đạn vào chiếc bộ đàm cầm tay. Hắn còn tháo cả băng đạn trong khẩu súng của Web, bắn nốt viên đạn trong buồng đạn xuống đất rồi đưa lại khẩu súng vô dụng cho anh. Tên kia lấy điện thoại di động của Web ra khói túi áo, trịnh trọng ném thẳng cánh vào một gốc cây gần đó cho vỡ nát hẳn rồi nhặt lên đưa lại cho Web. “Hơi biến dạng một chút, thông cảm nhé.”
“Bọn tao phải phới đây,” Big F nói. “Và trong trường hợp mày nghĩ đến chuyện bám theo đít tao vì việc tao đã bắn vỡ sọ thằng Toona thì hãy nhớ đến điều này.” Hắn dừng lại rồi nhìn thẳng vào mặt Web với cái nhìn chết chóc. “Bất cứ lúc nào tao muốn mày chết: mày chết. Bất cứ lúc nào tao muốn bạn mày chết, chúng chết. Kể cả mày có nuôi một con chó mà tao muốn nó chết, nó chết.”
Web lạnh lùng nhìn Big F không hề run sợ. “Mày không muốn chơi ngông đến thế đâu, Francis. Thực sự thì mày không muốn đâu.”
“Cái gì? Mày định đá đít tao à? Mày định chơi tao à? Mày định giết tao à?” Hắn mở phanh hết cúc áo và bước xắn lại trước mặt Web. Trong đời mình Web đã nhìn thấy nhiều điều, nhưng những gì xuất hiện trước mắt anh lúc này thì quả thật anh chưa bao giờ chứng kiến. Cả ngực và bụng của tên trùm hộ pháp chằng chịt và lồi lõm những vết sẹo ghê rợn và giận dữ do dao đâm, đạn bắn, những vết bỏng loang lổ, xù xì và cả một dải cơ bụng bị xé toang nhưng không được khâu và băng bó cẩn thận nên trở thành sẹo dài ngoằng, trắng nhởn. Web có cảm giác đó là một bức tranh chung cho tất cả thế gian điên rồ này.
“Một trăm hai mươi năm trong cái thế giới của bọn trẻ ranh da trắng chúng mày.” Big F khẽ nói. Hắn đóng cúc áo và Web có thể thấy vẻ mặt không giấu nổi tự hào vì đã sống sót sau ngần ấy năm với tất cả những vết sẹo khủng khiếp đó trên người. Và ít nhất thì trong lúc này Web không thể nào phủ nhận được thực tế đó.
Big F nói tiếp, “Nếu mày mà bám theo tao, tốt nhất là chuẩn bị hàng họ cho ngon lành vào. Nhưng dù thế nào tao vẫn cứ xẻo phăng thằng nhỏ của mày và nhét nó vào chính cổ họng mày cho mà xem.” Big F quay người bỏ đi và tất cả những gì Web làm được là cố lắm mới không nhảy bổ vào hắn. Giờ chưa phải lúc để Web giải quyết chuyện này, nhưng anh cũng không thể để hắn được hả hê như thế được.
Anh gọi với sau lưng hắn. “Vậy tao đoán là mày chuẩn bị cho Kevin thừa kế cái đế chế bẩn thỉu của mày đúng không? Con trai-em trai của mày ấy. Tao tin là nó sẽ rất tự hào về mày cho mà xem.”
Big F quay lại. “Tao đã bảo Kevin không phải việc của mày.”
“Bọn tao đã tâm sự rất nhiều trong con hẻm đó. Nó kể cho tao nghe nhiều chuyện.” Đó chỉ là một lời bịp bợm, nhưng là một lời bịp bợm có tính toán, nếu như Web đang bắt đúng tín hiệu. Dù có là ai chăng nữa thì kẻ tráo Kevin có thể là kẻ thù của Big F. Nếu quả thật như vậy thì xúi giục cho hai bên chơi nhau cũng không phải là một ý tồi. Web vẫn nghĩ rằng Big F không hề nói dối về việc hắn không dính dáng gì đến vụ này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tên trùm tư bản đường phố như hắn lại không bắt tay với kẻ khác để thổi bay cả đội Charlie. Nếu đúng như vậy. Web muốn trừng trị từng tên một. Từng tên một.
Big F tiến lại trước mặt Web và nheo mắt nhìn, như thể hắn đang đánh giá sự can đảm hoặc mức độ ngu xuẩn của anh.
“Nếu mày muốn đưa Kevin trở về, tao chờ đợi một sự hợp tác,” Web nói. Anh không nhắc đến những gì Big F đã tiết lộ cho anh biết. Web đoán Big F muốn giữ kín những thông tin liên quan đến đường hầm bên dưới tòa nhà mục tiêu chỉ giữa hắn và anh biết mà thôi, đó là lý do tại sao Big F đã cử hai thằng kia đi thủ tiêu xác Toona dưới đáy sông.
“Chờ đợi cái này này,” Big F nói.
Web chỉ kịp giơ tay lên đỡ được phần nào cú đấm bất ngờ vung ra khi Big F còn chưa nói dứt câu, nhưng sức nặng của quả đấm to như quả bóng bowling và chính cánh tay anh va vào hàm cũng đủ khiến anh bắn tung lên trên nắp capô của chiếc xe, đầu Web đập thẳng vào cửa kính chắn gió trước làm lớp kính dày rạn vỡ.
Nửa tiếng sau Web mới tỉnh lại. Anh nặng nề trườn khỏi nắp xe và loạng choạng đặt chân xuống đất, một tay đỡ cánh tay đau nhức và xoa cằm, đầu óc chuếnh choáng. Khi đã trấn tĩnh, anh ngạc nhiên thấy cả hàm, cánh tay và đầu mình không hề có vẻ gì là bị gãy xương, Web tự hỏi sao lại có phép màu như thế được. Anh cũng tự hỏi không biết mình còn chịu được thêm bao nhiêu trận đòn bê bết như thế này nữa trước khi óc anh long ra khỏi hộp sọ.
Bất thình lình Web quay ngoắt người lại và chĩa súng vào một bóng người vừa xuất hiện sau một bụi cây. Người kia cũng đang chỉa súng vào đầu Web.
“Phản xạ tốt lắm,” người kia lên tiếng, “nhưng súng của anh làm gì còn đạn.” Anh ta bước lại gần và Web có thể nhìn kỹ hơn người vừa xuất hiện.
“Cove?”
Randall Cove cất súng đi và tựa người lên mũi xe. Anh ta nói, “Tên đó là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Chính tôi cũng phải sững sờ khi thấy hắn bắn lủng sọ đàn em của mình tàn bạo đến thế.”
Anh ta chăm chú nhìn mặt Web. “Đến mai mặt anh sẽ thâm tím ra trò đấy, nhưng dù sao cũng còn hơn là nằm trong nhà xác.”
Web cũng cất khẩu súng hết đạn của mình đi và chậm chạp giơ tay lên xoa gáy. “Tôi đoán là anh vừa xem hết màn kịch vừa rồi ngay hàng ghế đầu còn gì. Cám ơn vì đã yểm trợ.”
Cove nghiêm mặt nhìn anh. “Nghe này, anh bạn, tôi cũng là một đặc vụ, đồng đội của anh thôi, chìm hay nổi thì vẫn thế cả. Tôi cũng mang cùng một loại phù hiệu, cùng đọc lời tuyên thệ, cùng phải trải qua tất cả những gì khốn nạn nhất trong cái Cục này. Nếu lúc đó mà bọn chúng định hạ anh thì kiểu gì tôi cũng phải lộ diện rồi. Nhưng chúng không làm thế nên tôi cũng không dại gì mà phơi mặt. Còn nếu chuyện này khiến anh thấy đỡ ấm ức hơn thì xin nói để anh biết là trong lúc anh còn mê man tôi đã phải xua đi mấy con chim lợn định bâu lại quanh xác anh đấy.”
“Cám ơn, vì đúng là cái xác này của tôi vẫn còn đau như dần thật.”
“Chúng ta cần nói chuyện, nhưng không phải ở đây. Rất có thể mấy thằng đàn em của Big F vẫn lởn vởn quanh đây. Hơn nữa chỗ này cũng không an toàn, kể cả anh có là đặc vụ liên bang mang vũ khí đi chăng nữa.”
Web nhìn quanh. “Thế thì ở đâu đây? Họ phá cái văn phòng cũ của anh đi rồi còn gì.”
Cove mỉm cười. “Tôi dám chắc là anh đã nói chuyện với Sonny. Tôi nghĩ là nếu anh bạn già Sonny mà thấy tin tưởng anh thì tôi cũng có thể tin anh được. Thằng cha đó có cái mũi đánh hơi mùi thịt thối thính không kém gì con chó săn khôn nhất mà tôi từng có hồi còn ở Mississippi.”
“Quá nhiều chuyện tồi tệ đã xảy ra. Gần đây anh có liên lạc với Bates không .”
“Chúng tôi có nói chuyện, nhưng không ai chịu nói tất cả cho người kia, cũng không sao. Tôi biết Perce từ đâu ra và anh ta cũng biết tôi đứng ở chỗ nào.” Anh ta chìa cho Web một mẩu giấy. “Gặp tôi tại chỗ này sau ba mươi phút nữa.”
Web nhìn đồng hồ. “Tôi đang nhận một nhiệm vụ đặc biệt. Tôi phải quay về ngay.”
“Đừng lo, sẽ không lâu đâu. À, còn điều này nữa.” Anh trèo vào trong xe của Web và sục sạo hồi lâu trước khi quay ra, trên tay cầm cái gì đó.
“Thiết bị theo dõi qua vệ tinh. Tốt không kém gì loại chúng ta vẫn dùng,” Cove nói.
“Chúng cũng có vệ tinh cơ à,” Web nói, hay thật.”
“Nó còn là một thiết bị liên lạc không dây nữa kìa.”
Vậy là Web đã đúng khi suy luận cách bọn chúng liên tục đưa cho anh những lời chỉ dẫn sau khi lái xe qua cầu Wilson.
Cove tắt thiết bị đó đi và nhét vào túi áo. “Bằng chứng vẫn là bằng chứng. Thật ngạc nhiên là chúng không lấy lại.” Anh ta nói thêm trước khi biến mất vào trong rừng.
Khi đã phần nào hồi phục ở mức có thể mở cả hai mắt ra cùng một lúc và những hình ảnh trước mặt chỉ còn nhân đôi chứ không nhảy múa, nhân ba như trước, Web vào số và quay đầu xe. Điểm anh hẹn gặp Cove là một chiếc ghế dài trong công viên gần Lâu đài Smithsonian, ở trung tâm thành phố. Vừa ngồi xuống, Web đã nghe thấy một giọng nói phía sau lưng, nhưng anh vẫn bình tĩnh không phản ứng gì. Tất cả đều đã được quy ước trước trong mảnh giấy. Web đoán Cove đang ẩn mình trong bụi cây phía sau chiếc ghế.
“Vậy là chính Bates đã cung cấp những thông tin về tôi.”
“Đúng vậy. Tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra với gia đình anh.”
“Ừ” là tất cả những gì Cove nói.
“Tôi tìm thấy tập bài cắt từ báo được giấu trong nhà anh, về anh và Bates.”
“Anh giỏi lắm. Chưa ai tìm ra nơi cất giấu đó suốt bao năm qua đấy.”
“Sao anh phải giấu nó?”
“Đánh lạc hướng thôi. Nếu có ai đó sục sạo nhà anh, tập báo đó sẽ cung cấp cho chúng những thông tin hoàn toàn vô nghĩa. Tất cả những gì quan trọng nhất đều được tôi cất trong đầu.”
“Vậy tập báo đó chỉ là một thủ thuật đánh lạc hướng thôi sao, không có gì quan trọng?”
Không thấy Cove nói gì, Web bèn nói, “Bates cho tôi biết là anh đang lần theo những con cá lớn, và rất có thể chúng đã cài đội của tôi.”
“Đúng thế. Nhưng chuyện vẫn chưa có gì rõ ràng. Tôi có nghe thấy Westbrook nói với anh về những đường hầm. Tôi không ngờ đến khả năng đó. Đúng là một cách quá lý tưởng để đưa súng vào và đưa máy tính ra.”
“Tôi sẽ thông báo tin đó cho Bates ngay lập tức và chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra. Anh muốn tham gia không?”
Cove không trả lời và phải mất một giây sau Web mới nhận ra lý do. Bên kia phố có một người đàn ông đang bước lại. Anh ta ăn mặc như một người vô gia cư, bước chân hơi liêu xiêu như một người say rượu và rất có thể đó đúng là một người vô gia cư say rượu. Tuy nhiên Web không dám mạo hiểm và rõ ràng là Cove cũng vậy. Web lần tay vào khẩu súng và chợt nhớ ra là băng đạn trống không. Anh vẫn còn mấy băng đạn dự phòng trong thùng xe, nhưng chiếc xe lại được đỗ cách đó cả trăm mét và lúc đó không hiểu ngu ngốc thế nào anh lại không mang theo đạn. Như thể trả lời cho suy nghĩ của anh, Web cảm thấy có gì đó được luồn sát vào người anh từ phía sau chiếc ghế dài. Web nắm lấy khẩu súng ngắn Cove vừa chuyển qua, thì thầm một lời cảm ơn vội vàng rồi ngồi yên tại chỗ.
Khẩu súng vẫn đặt sẵn sàng bên hông, nòng súng hướng theo mỗi bước chân của người đàn ông bên kia phố cho đến khi anh ta đi qua chỗ anh ngồi và khuất bóng hẳn.
“Anh không bao giờ biết những thằng cha căng chú kiết như thế nào có thể vô tình đi ngang qua,” Cove nói.
“Bates có kể rằng hình như anh đã làm việc thông qua một thằng đàn em của Westbrook, có thể là Peebles hoặc Macy, và rất có thể chính bọn chúng đã đưa anh vào bẫy.”
“Macy và Peebles đều không phải tay trong của tôi. Tôi tin là người của tôi đã nói thật, ít nhất thì cũng hầu hết là nói thật, nhưng tôi nghĩ chính hắn mới bị người ta cài trước tiên.”
“Vậy nếu thằng đó quả là đáng tin cậy như anh nói, liệu chúng có thể sử dụng hắn để lần ra sự thật hay không?”
“Hết rồi.”
“Sao lại thế?”
“Vì tay trong của tôi chính là Toona.”
“Anh đùa tôi à.”
“Đàn em của Big F thằng nào chẳng bớt xén. Hắn bịa ra lý do để lòe anh đấy thôi. Hắn khử Toona vì cái tội nặng nhất: làm việc với cớm.”
“Toona có nghĩ là còn những kẻ khác có liên quan ngoài Westbrook không?”
“Về cơ bản Toona là một thằng vai u thịt bắp, nhưng hắn cũng có chút đầu óc. Tôi đã làm việc với hắn được khoảng sáu tháng nay. Chúng tôi túm được gáy hắn vì vài tội vớ vẩn thôi, nhưng trước đó thằng này đã ngồi bốn năm trong tù rồi nên hắn sợ đến già. Hắn cho tôi biết về sự xuất hiện của một nhóm buôn ma túy mới thông qua sự phân phối của các băng đảng trong thành phố và thậm chí còn giúp chúng rửa tiền buôn ma túy qua những hoạt động hoàn toàn hợp pháp. Tiền dịch vụ không rẻ chút nào, nhưng hầu hết các băng đều đồng ý tham gia - chỉ trừ Westbrook. Hắn không bao giờ tin tưởng ai nhiều đến thế. Nhưng ngay cả các băng nhóm buôn ma túy cũng mệt mỏi với trò thanh toán lẫn nhau. Việc thâu tóm các hoạt động vào một mối và cắt giảm chi phí thì ở trong ngành kinh doanh nào cũng giống nhau, hợp pháp hay phi pháp thì đều vậy cả. Tôi đã chui khá sâu vào nhóm mới này nhưng chưa thể mò ra được gì cụ thể. Vỏ bọc hoạt động của tôi là người dắt mối cho một băng ma túy đang tìm cách chuyển địa bàn làm ăn từ Arizona về vùng nông thôn của Virginia. Bọn tôi đã nghe nói về nhóm này và được mời tới tham quan hoạt động của chúng. Ban đầu tôi cứ tưởng nó có dính dáng đến lãnh địa của Westbrook. Nhưng khi chứng kiến những gì ở đó, tôi mới biết nó có quy mô lớn hơn nhiều.”
“Bates có nhắc đến đường dây cung cấp Oxycontin.”
“Đó chính là điều khiến nhóm này trở nên đặc biệt. Tôi nghĩ rằng sản phẩm chủ yếu mà bọn này đang cung cấp cho các con nghiện chính những loại thuốc bán theo đơn như Oxy, Percocet và những thứ tương tự. Rủi ro thấp mà lời lãi lại cao hơn. Thời gian qua Toona không trực tiếp tham gia vào việc buôn bán nhưng có vẻ như hắn đã nắm được tình hình. Đó là một mô hình làm ăn hoàn toàn mới trong lĩnh vực buôn bán ma túy ở thủ đô. Và tôi tin là bọn này sẽ không chỉ dừng lại ở Washington đâu. Chúng đang bắt đầu cung cấp hàng cho cả một dải Bờ biển phía Đông rồi.”
“Oxy bắt đầu từ vùng nông thôn.”
“Đúng, anh có nghe nói đến cơn sốt ma túy núi Rocky rồi chứ? Nếu thế thì đây là cơn sốt ma túy Appalachia. Nhưng dãy núi Appalachia kéo dài qua khoảng hai mươi bang, từ Alabama lên đến tận biên giới Canada. Và suốt chiều dài đó thì không thiếu gì nơi để chúng gây dựng lên một đế chế ma túy cây nhà lá vườn từ những loại thuốc hoàn toàn hợp pháp. Đó là lý do tại. sao tôi gọi cho WFO ngay khi tôi nhận ra rằng những hoạt động trong nhà kho đó có quy mô lớn hơn nhiều so với băng của Westbrook. Tất nhiên là lẽ ra tôi có thể chờ thêm thời gian nữa để xem có thêm bằng chứng gì cụ thể không, nhưng tôi lại sợ chúng chuồn mất. Hồi đó tôi cứ đinh ninh rằng nếu chúng ta thuyết phục được bọn kế toán đó ra làm chứng, chúng ta sẽ triệt được băng Oxy này. Anh bạn ạ, bây giờ nhìn lại tất cả anh biết tôi nghĩ gì không?”
“Rằng tất cả đều hoàn hảo đến mức giả tạo?”
“Anh nói đúng.”
Cove lặng im trong giây lát. “Nghe này Web. Tôi rất tiếc vì những gì xảy ra với bạn của anh. Tôi không mảy may nghi ngờ đó là một cái bẫy. Nhưng tôi vẫn sẽ nhận trách nhiệm vì đó là sai lầm của tôi. Và tôi sẵn sàng hy sinh tất cả những gì còn lại, kể cả cái mạng này để sửa chữa sai lầm đó.”
“Công việc mà anh làm, tôi thật không sao làm nổi. Tôi không hiểu tại sao các anh lại chịu được.”
“Buồn cười thật, tôi cũng nghĩ như vậy về công việc của anh. Giờ thì các anh hãy kiểm tra những đường hầm đó và tìm hiểu xem chúng đưa hàng ra vào đó như thế nào. Và rất có thể anh sẽ tìm thấy gì đó để biết chúng là ai. Nhưng tôi tin chắc đó không phải là Westbrook. Còn một kẻ khác đứng đằng sau vụ này, đang đắc chí nhìn chúng ta cắn xé nhau.”
“Anh có bằng chứng gì cụ thể không?”
“Tôi mới linh cảm thế thôi. Cho dù chúng là ai chăng nữa thì chắc chắn một điều là chúng đang ở vị trí nắm thông tin rất thuận lợi. Bởi vì dường như lúc nào chúng cũng đi trước tất cả một bước.”
“Thông tin thuận lợi, chẳng nhẽ ai đó ở Cục sao?”
“Anh nói đấy nhé, tôi chưa nói gì đâu.”
“Anh có bằng chứng gì không?”
“Đã bảo là linh cảm thế thôi. Anh có tin vào linh cảm của mình không?”
“Lúc nào cũng tin. Tôi đoán là anh đang cảm thấy mình là một người thừa cô độc.”
“Gì cơ, ý anh là tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã phản bội và bán đứng ngần ấy đồng đội của mình sao? Vâng, đó là điều dai dẳng trong đầu tôi suốt thời gian qua.”
“Anh không phải người duy nhất đâu, Cove.”
“Này, Web, xét ở góc độ nào đó thì chúng ta là anh em ruột thịt. Đều bị gắn cái mác phản bội vì những gì mà chúng ta không hề gây ra và khối kẻ không chịu tin điều đó.”
“Đó là lý do tại sao anh không vào Cục à?”
“Anh biết đấy, điều mấu chốt là tôi đã bị lừa, bị dắt mũi, bị chơi đẹp. Anh muốn gọi thế nào cũng được. Tôi không phải là kẻ phản bội, nhưng tôi đã phạm sai lầm, và trong công việc của tôi thì đó là điều tồi tệ không kém gì những kẻ đào ngũ.”
“Nếu vậy thì chúng ta là anh em ruột thịt thật rồi, vì tôi cũng phạm phải đúng cái điều chó má đó.”
“Hừm, rất có thể cả hai chúng ta sẽ đều đứng vững khi màn khiêu vũ này kết thúc, anh thấy thế nào?”
“Tôi sẽ để dành những phát đạn tuyệt nhất cho màn cuối.”
“Cúi thấp đầu xuống nhé, London, mấy thằng chó đẻ này bắn thấp lắm đấy.”
“Cove này?”
“Gì cơ?”
“Lời xin lỗi được chấp nhận.”
Web lái xe tới chỗ vòng xuyến Dupont. Anh lấy một băng đạn dự phòng trong thùng xe ra lắp vào súng của mình rồi nhét khẩu súng của Cove vừa đưa cho vào sau lưng, sau đó bắt taxi tới trụ sở của WFO. Bates đã về nhà từ lâu và Web quyết định đợi đến sáng mới gọi cho anh ta. Rất có thể lâu lắm rồi anh ta mới có một đêm ngon giấc, hơn nữa những đường hầm đó cũng chẳng bay đi đâu được. Thay vì đi kiếm một chiếc Bucar khác, Web quyết định làm một việc thật sự điên rồ. Anh sẽ về lấy xe của chính mình.
Đội quân báo chí không còn hạ trại trước cửa nhà anh nữa, nhưng Web vẫn không dám mạo hiểm. Anh vào nhà từ phía sau, trườn vào trong chiếc Mach, mở cửa gara và khẽ khàng đánh xe ra ngoài, không bật đèn pha trước. Web chờ cho đến khi xe xuống hẳn lòng đường mới bật đèn pha lên, rồi anh nhấn ga cho chiếc xe lao vụt đi, mắt vẫn không lúc nào rời khỏi gương chiếu hậu. Không có gì. Anh lái thẳng một mạch về East Winds.
----
[65] Một bệnh nhân tâm thần đã tìm cách ám sát Tổng thống Ronald Reagan ngày mười tháng ba năm 1981 để gây sự chú ý với thần tượng của mình là nữ diễn viên điện ảnh Jodie Foster.
[66] Nguyên văn là “Tay không đấm núi Rushmore”, một ngọn núi lớn ở Mỹ.
[67] Nhân vật bác sĩ giết người hàng loạt và ăn thịt người trong phim Sự im lặng của bầy cừu. Hắn được thiết kế một bộ quần áo và “rọ mõm” đặc biệt để không thể tấn công những người canh giữ mình.
[68] Những loại thuốc chữa đau dạ dày.
[69] Hình thức chia tay bạn đồng nghiệp nghỉ hưu trong các công sở ở Mỹ.

Chương trước Chương sau