Tên giết người bí ẩn với khẩu súng 44 ly - Chương 04

Tên giết người bí ẩn với khẩu súng 44 ly - Chương 04

Con trai của Sam

Ngày đăng
Tổng cộng 7 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 8436 lượt xem

Thị trưởng thành phố New York Abraham Beam tổ chức một cuộc họp báo về chuyện “Con trai của Sam”. Thực ra, đó là cái tên mà giới báo chí đặt ra cho tên giết người, và họ rất thích thú vì dựa vào đó, có thể tạo ra cả một huyền thoại để câu khách.
Trong cuộc họp báo, ông Beame nói: “Những vụ án mạng thật khủng khiếp. Cảnh sát bị sức ép rất lớn, bởi mọi người ai cũng nghi ngờ khả năng của họ trong việc bắt được tên giết người. Lá thư gửi đại úy Borrelli lại càng làm mọi thứ rối tung lên. Đó quả là một cuộc chơi, trong đó chỉ một mình tên giết người dám thách thức và đối đầu với cả thành phố. Tuy hắn chỉ gửi thư cho một cảnh sát, nhưng tôi biết, lá thư đó không chỉ viết cho riêng ông, mà là cho mọi cảnh sát đang theo vết hắn, tất cả 25.000 người trong số họ”.
Gần 50 nhà bệnh học tâm thần đã được triệu tập để dựng lên bức tranh về tên giết người bí ẩn. Đến tháng 5/1977, họ đưa ra phác họa chung về hắn như sau: "Một kẻ bị chứng hoang tưởng và tâm thần phân liệt. Hắn tin rằng mình được thừa hưởng một năng lực ma quỷ. Nhiều khả năng đó là một kẻ cô đơn và có nhiều vấn đề trong quan hệ với người khác, đặc biệt là với phụ nữ".
Đội đặc nhiệm Omega liên tục nhận được nhiều cú điện thoại cung cấp thông tin cho vụ án. Nỗi hoảng sợ đã khiến cho sự nghi kỵ gia tăng. Ai sống ở New York lúc bấy giờ cũng phải nghe đến cái tên “Con trai của Sam”, và hình như ai cũng biết hắn (!): Hắn là người đàn ông rất hay về muộn, sống ở nhà bên; là người anh rể có tính cách quái gở hay táy máy súng đạn; là một tay chơi thường la cà tại những quán bar trong thành phố, có đặc điểm là rất ghét các cô gái đẹp... Danh sách những người bị tình nghi ngày càng dài thêm. Tất cả thông tin đều cần phải được kiểm tra lại - một khối lượng công việc khổng lồ cho bất kỳ đội điều tra nào.
Đồng thời với việc tìm hiểu về những đối tượng trong danh sách tình nghi, cảnh sát cũng tiến hành kiểm tra giấy đăng ký của những người dùng súng 44 ly, các bệnh nhân tâm thần nam giới. Đúng vào lúc ấy, hình như do sự bàn tán của dư luận, “Con trai của Sam” cảm thấy tự tin hơn, hắn quyết định viết thư cho Jimmy Breslin, phóng viên tờ Daily News:
"Xin gửi lời chào từ những mẩu bánh vụn rơi trên vỉa hè của thành phố New York, từ những con kiến sống bằng mẩu bánh vụn cũng như máu chảy ra từ những xác chết rơi vào đám bánh vụn ấy.
Xin gửi lời chào từ những cống rãnh của thành phố New York, trong đó chứa đầy phân chó, những thứ đáng nôn mửa, những chai rượu đã mốc meo, những bãi nước tiểu và máu. Xin gửi lời chào từ cống rãnh của thành phố New York, nơi nuốt lấy những thứ tinh túy ấy khi chúng bị những xe tải quét dọn cuốn trôi đi.
Các ngươi chớ tưởng rằng chỉ vì có một thời gian ngắn các người không nghe thêm thông tin gì mới từ ta, mà các ngươi cho rằng ta đã đi ngủ. Không, không phải, ta vẫn đang ở đây. Như một bóng ma lẩn quất trên các khu phố vào ban đêm. Khát, đói, và không bao giờ dừng lại. Ta luôn mong muốn làm vừa lòng Sam.
Sam là một kẻ hay khát. Ông ta sẽ không để ta chấm dứt giết chóc cho đến khi ông ta uống đủ lượng máu cần thiết. Hãy cho ta biết, Jim, ngươi có gì cho ngày 29/7? Các ngươi có thể quên ta đi nếu các ngươi muốn, vì ta cóc cần công luận. Nhưng các ngươi không được phép quên đi hình ảnh của Donna Lauria, và các ngươi không được để người khác quên đi hình ảnh của cô ấy. Cô ấy là một cô gái khá dễ thương đấy.
Chẳng lẽ vì không biết tương lai sẽ đem lại những gì mà ta nói lời tạm biệt và gặp lại các ngươi ở lần thực hiện công việc tiếp theo? Hay ta nên cho các ngươi biết rằng các người sắp được chiêm ngưỡng công việc của ta trong lần ra tay sắp tới? Hãy nhớ tới cô Lauria. Cám ơn.
Trong dòng máu của bọn chúng và từ những cống rãnh - sáng chế của Sam, 44 ly”.
Khi đăng lá thư này lên, tờ Daily News đã phải lược bớt vài phần do yêu cầu của cảnh sát. Phần đó có đoạn:
“Đây là một vài cái tên sẽ giúp đỡ các người trong việc điều tra. Hãy đưa cho thanh tra để NCIC (Trung tâm Thông tin Tội phạm Quốc gia Mỹ) sử dụng. Họ lưu trữ mọi thứ trên máy tính, mọi thứ. Và họ sẽ sử dụng thông tin này để điều tra một số vụ án khác. Nhờ đó, may ra họ có thể truy ra được những mối liên hệ.
Công tước của sự chết chóc, ông vua quỷ quái, 20 nguyên tắc của địa ngục. Và cuối cùng là John Wheaties, kẻ hãm hiếp và làm nghẹt thở những cô gái trẻ.
Tái bút: Hãy tiếp tục, hãy suy nghĩ một cách tích cực, hãy vận động đi, hãy gõ lên những chiếc quan tài...”.
Dấu vân tay của tên giết người đã lưu lại phần nào trên lá thư. Dù rằng dấu vết ấy chẳng có giá trị gì trong việc giúp tìm ra thủ phạm, nhưng nó vẫn được lưu lại để chờ so sánh với dấu tay của những kẻ tình nghi.
Ngày 10/6, một người đàn ông tên Jack Cassara, trú tại New Rochelle, nhận được một tấm thiệp chúc mừng ông đã khỏe trở lại. Tấm thiệp đó do một người tên là Carr, sống tại Yonkers, gửi. Trên có in hình chú chó chăn cừu giống Đức và dòng chữ: “Jack thân mến, tôi rất buồn khi nghe tin bạn bị ngã từ mái nhà xuống đất. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất tiếc nhưng tôi tin rằng bạn sẽ nhanh chóng cảm thấy khỏe hơn. Xin hãy cẩn thận. Vì bạn sẽ phải nghỉ ngơi ở nhà trong một thời gian dài. Xin hãy cho tôi biết bà cô có cần gì không. Kính thư: Sam và Francis Carr”.
Cassara chưa hề ngã từ mái nhà xuống đất và cũng chưa bao giờ gặp ai có tên là Sam và Francis Carr. (Sam Carr là chủ của Harvey - chú chó can tội gây tiếng ồn và suýt bị "con trai của Sam" trừ khử). Ông liền gọi cho những người gửi thiệp theo số điện thoại họ để lại. Vợ chồng Carr đồng ý sẽ gặp Cassara tại nhà họ vào tối hôm đó. Hai người kể cho Cassaras nghe về lá thư kỳ lạ mà họ nhận được về chú chó Harvey và việc nó đã bị bắn như thế nào. Còn Sam Carr thì cho họ biết về chú chó chăn cừu giống Đức trong khu nhà cạnh đó, cũng đã bị bắn.
Wheat - con gái của Carr, đang giúp việc cho cảnh sát tại Yonkers - yêu cầu thám tử Intervallo và Chamberlain tới để điều tra, trong khi đó thì Cassara liên lạc với cảnh sát của New Rochelle.
Sau đó, con trai của Cassara là Stephen, 19 tuổi, đưa ra một ý kiến lạ lùng. Cậu ta nhớ tới một kẻ khá quái đản có tên David Berkowitz, người từng thuê một phòng trong căn hộ của họ vào đầu năm 1976. Người đàn ông đó không bao giờ quay lại để lấy số tiền 200 USD đặt cọc tiền nhà. Hắn luôn cảm thấy khó chịu với chú chó Harvey.

Chương trước Chương sau