Tên giết người bí ẩn với khẩu súng 44 ly - Chương 07 (hết)

Tên giết người bí ẩn với khẩu súng 44 ly - Chương 07 (hết)

Tuyệt vọng

Ngày đăng
Tổng cộng 7 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 8442 lượt xem

Càng ngày, David Berkowitz càng rơi vào tình trạng tuyệt vọng, trầm cảm. Trong cơn khủng hoảng, hắn như luôn nghe tiếng ai đó ra lệnh cho hắn đi giết người, giết thật nhiều. Bản án 365 năm tù có lẽ là cái kết có hậu nhất đối với hắn, chấm dứt cơn ảo giác điên loạn của kẻ sát nhân.
Quyển nhật ký của David cho thấy, tháng 11 năm đó, trí óc của Berkowitz ở vào giai đoạn khủng hoảng khi hắn viết cho cha nuôi (ông Nat Berkowitz, đang sống tại Florida): “New York mùa này rất lạnh và ảm đạm, nhưng không sao, nó hợp với tâm trạng u ám của con. Bố ạ, thế giới đang ngày càng trở nên tối tăm hơn. Con có thể cảm thấy điều đó mỗi lúc một rõ ràng. Người ta càng ngày càng căm ghét con hơn. Thậm chí bố không thể tưởng tượng được là một số người trong bọn họ căm ghét con tới mức nào đâu. Rất nhiều người muốn giết con. Con thậm chí không biết họ, nhưng họ vẫn căm ghét con. Phần lớn trong số họ đều rất trẻ. Con đi dọc hè phố, họ nhổ nước bọt và ném đá vào người con. Các cô gái thì nói rằng con rất xấu trai, và chính họ làm con cảm thấy chán nản nhất. Bọn đàn ông thì chỉ cười nhạo con. Tuy vậy, mọi thứ sẽ thay đổi theo hướng tốt hơn một cách nhanh chóng thôi”.
Lá thư đó quả là một lời kêu cứu. Sau khi viết thư, David đã giam mình trong căn hộ nhỏ của hắn suốt gần 1 tháng trời, chỉ ra ngoài để ăn uống. Hắn viết rất nhiều câu quái đản lên tường như: “Trong cái lỗ này có một quỷ vương đang sống. Hãy giết người đi, vì chủ của ta. Ta biến những đứa trẻ thành những tên sát nhân”.
Giáng sinh năm 1975, David thú nhận với bác sĩ tâm lý của hắn rằng hắn sắp sửa đầu hàng lũ ma quỷ và hy vọng bằng việc đó, ma quỷ sẽ không tiếp tục tra tấn hắn nữa. Vào đêm Noel, hắn đã ở trong tình trạng bất ổn thực sự về tinh thần và tình cảm. Khi màn đêm buông xuống, hắn mang theo mình một con dao loại lớn (loại của thợ săn) và lái xe đi rình giết bất cứ một phụ nữ nào hắn gặp. Hắn cho rằng ma quỷ sẽ dẫn đường chỉ lối cho hắn biết người nào là nạn nhân của hắn.
Đêm đó, David tới thành phố nơi hắn từng sống với cha nuôi sau khi Pearl qua đời. Một người phụ nữ rời khỏi tiệm tạp hóa. Đột nhiên, David nghe thấy bọn ma quỷ ra lệnh cho hắn: “Phải giết cô ta”.
Hắn nhảy ra khỏi xe, chạy đuổi theo người phụ nữ, đâm con dao săn to bản vào lưng cô và hắn rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô. Sau này, hắn khai với cảnh sát: “Tôi đâm dao vào người cô ta, nhưng cô ta thì lại chẳng làm sao cả. Cô ta chỉ quay lại và nhìn vào mặt tôi”. Rồi cô thét lên và hắn bỏ chạy. Cảnh sát không sao xác định được câu chuyện hắn kể có thật hay không.
Sau đó, hắn nhìn thấy một phụ nữ trẻ tuổi khác. Hắn giấu con dao cho đến khi tới gần cô và chém vào đầu cô từ phía đằng sau. Dù mới 15 tuổi và ngay sau nhát chém đầu tiên đã bị thương rất nặng, nhưng Michelle Forman (tên cô gái) đã chống cự quyết liệt. Tiếng hét của cô làm David sợ và giúp cô có đủ thời gian để gắng sức chạy tới căn nhà gần đó kêu cứu. Cô bị chém tất cả 8 nhát.
Cuộc tấn công đầu tiên này làm con quỷ dữ trong đầu David dịu đi, hắn cảm thấy thoải mái hơn. Sau vụ tấn công, hắn đi ăn bánh hamburger và khoai tây chiên.
Sau hai vụ vào đêm Giáng sinh, David quay trở lại làm công việc bảo vệ tại hãng Dịch vụ An ninh IBI. Tháng 1 năm đó, hắn chuyển từ căn hộ nhỏ của mình tại Bronx đến trú tại căn hộ của gia đình Jack và Nann Cassara; hắn quyết định thuê nhà trong hai năm và trả trước 200 USD để đặt cọc.
Chứng ảo giác quái quỷ
Chú chó giống Đức của Cassara rất hay sủa và hú, làm những con chó quanh đó sủa theo. Đầu óc bệnh hoạn của David thì lại coi chó là hình ảnh của quỷ dữ và mỗi khi con vật sủa thì hắn nghĩ rằng ác quỷ đã sai khiến hắn đi kiếm máu về cho chúng, máu của những người phụ nữ thật đẹp.
Berkowitz cảm thấy đã quá sức chịu đựng: “Tôi đi theo đại lộ Coligni về nhà vào lúc 6h30' vào buổi sáng. Và con chó lại tiếp tục sủa. Ban ngày, tôi đi làm, còn buổi tối thì tiếng sủa của nó bám chặt lấy đầu óc tôi. Nó làm tôi phải gào lên, van xin đừng làm ồn nữa, nhưng cái tiếng sủa quái ác ấy không chấm dứt.
Mấy con quỷ không bao giờ dừng lại. Tôi không sao ngủ được. Tôi không còn sức để chống đỡ nữa, chỉ còn đủ khả năng lái xe đi làm và sau đó là từ chỗ làm trở về nhà, tôi đã mấy lần suýt nữa tự tử trong xe. Tôi cần được ngủ... nhưng những con quỷ chẳng cho tôi lấy một phút yên thân”.
Sau 3 tháng, David chuyển ra khỏi nhà của Cassara và tới ngụ tại căn hộ số 35 đường Pine ở Yonkers mà không hề yêu cầu trả lại số tiền hắn đặt cọc trước đó. Gia đình Cassara đã đóng một vai trò làm trầm trọng thêm cuộc sống của Berkowitz, hắn nhớ lại: “Khi tôi mới chuyển tới đó, gia đình Cassara có vẻ rất vui và không thích sự ồn ào. Nhưng hóa ra tôi bị họ lừa, họ nói dối. Tôi đã tưởng rằng họ là thành viên của nhân loại. Nhưng chúng đâu có phải như vậy! Đột nhiên, gia đình Cassara thể hiện sự ma quỷ của mình ra ngoài. Chúng hú, chúng hét lên: 'Máu và chết!' Chúng gọi tên của những con quỷ chúa! Quỷ máu, và John Wheaties, tướng Jack Cosmo”. Ảo giác trong David càng ngày càng phát triển, hắn gọi Cassara là tướng Jack Cosmo, chỉ huy trưởng của những con chó ma quỷ vẫn chạy rông khắp New York. Những con quỷ thường xuyên cần máu người và David không còn cách nào khác là phải cung cấp cho chúng, bằng những cuộc tấn công mới.
Xung quanh căn hộ tại phố Pine của David cũng có chó. Đó là Harvey - con chó giống Labrador, lông đen của Sam Carr. David đã cố gắng giết "con quỷ ẩn trong Harvey" bằng một cốc coktail Molotov, nhưng không thành, vì thế hắn bắn thẳng vào nó.
Trong sự hình dung của David, con người Sam Carr là nơi ẩn náu của một ác quỷ đầy quyền lực tên là Sam, con quỷ này làm việc cho tướng Jack Cosmo (!). Khi David tự xưng là "Con trai của Sam", chính là hắn muốn đề cập tới con quỷ trong Sam Carr. David cảnh báo mọi người rằng họ phải cẩn thận với ông ta. “Sam và những con quỷ trong người hắn phải chịu trách nhiệm về rất nhiều vụ sát nhân”. Không may là trong cái danh sách do trí tưởng tượng của David tạo dựng nên, chỉ có Chúa trời mới có thể giết chết Sam vào Ngày Tận thế. Rất nhiều lần đầu óc bệnh hoạn của David nghĩ rằng Sam là con quỷ lớn nhất.
Ngày trước khi giết chết Donna Lauria, David bỏ việc và chuyển sang làm tài xế taxi. Hắn nói rằng mình không muốn giết Donna và bạn của cô là Jody, nhưng con quỷ trong người đã bắt hắn phải làm như vậy. Gây tội ác xong, hắn cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa thỏa mãn như thể làm xong một công việc tốt. Hắn đã khiến Sam hài lòng đến mức gả Donna cho hắn. Sam làm David tin rằng, một ngày kia, Donna sẽ tỉnh dậy sau cái chết và yêu hắn.
Bệnh của David được coi là chứng tâm thần phân liệt. Sự khó khăn trong quan hệ của David với những người xung quanh đã khiến hắn càng ngày càng xa lánh mọi hoạt động xã hội. Và đó là một môi trường tốt cho sự phát triển của những ảo tưởng điên loạn. Cuối cùng thì những ảo tưởng ấy cũng trở thành hiện thực và David sống trong một thế giới chứa đầy những ma quỷ do đầu óc hắn tạo ra. Trạng thái tinh thần ấy ngày càng tồi tệ, thì sự căng thẳng cũng ngày càng tăng dần và chỉ giảm đi khi hắn tấn công người khác thành công. Tạm thời trong khoảng thời gian ngắn sau khi hắn ra tay, những đợt căng thẳng trong đầu óc hắn giảm dần. Nhưng rồi sự căng thẳng quay trở lại và quá trình đó cứ thế lặp đi lặp lại.
Bị bắt là thoát nợ
Khi bị bắt, David tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn thậm chí còn mỉm cười. Có vẻ như là hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì bị bắt. Có lẽ hắn cho rằng cuối cùng khi hắn vào tù thì những con chó và lũ quỷ dữ sẽ không sủa đòi máu nữa.
Tuy nhiên, theo bác sĩ David Abrahamsen, chuyên gia giám định pháp y của cảnh sát, “ở bị cáo, có biểu hiện của trạng thái ảo tưởng, nhưng những dấu hiệu đó không liên quan gì tới việc anh ta không ý thức được việc mình đang làm và không thể đứng trước tòa… Bị cáo là người có trạng thái bình thường như mọi người khác, dù rằng anh ta tương đối dễ bị kích động”.
Cuối cùng thì điều đó cũng không có nhiều ý nghĩa vì David Berkowitz đã nhận tội. Hắn nhận bản án 365 năm tù.
Năm 1979, Robert Ressler, cựu sĩ quan của Cục điều tra Liên bang Mỹ (FBI), đã phỏng vấn Berkowitz tại nhà tù Attica 3 lần. Trong tù, Berkowitz được phép dùng một quyển sổ nhỏ để tập hợp lại tất cả những bài báo viết về các vụ giết người. Hắn sử dụng sổ đó để giúp cho sự tưởng tượng điên khùng của mình tồn tại.
Ressler cũng khẳng định rằng, Berkowitz thực chất đã dựng lên câu chuyện về những con chó ma quỷ để tự bảo vệ bản thân mình trong trường hợp bị bắt. Hắn tin rằng với câu chuyện đó, hắn sẽ bị coi là kẻ thần kinh nặng. Hắn đã thú nhận trong một cuộc nói chuyện với Ressler, rằng lý do chính khiến hắn bắn những phụ nữ mà mình gặp trên đường là vì lòng hận thù mẹ đẻ, và vì hắn không sao có được quan hệ tốt đẹp với những người đàn bà.Hắn nói rằng hắn tự cảm thấy rất hưng phấn sau khi rình mò và bắn vào các nạn nhân của mình. Cứ sau mỗi vụ như vậy, hắn lại thủ dâm.
Hắn cũng cho Ressler biết, việc rình mò các nạn nhân nữ đã trở thành một thú vui mang tính phiêu lưu của hắn. Nếu hắn không tìm được một nạn nhân, hắn sẽ quay trở lại những nơi hắn từng giết người trước đó và cố gắng nhớ lại cảnh hắn ra tay. Hắn rất thỏa mãn khi nhìn thấy máu khô còn sót lại trên hiện trường, dấu phấn của cảnh sát vạch quanh xác nạn nhân. Cũng như hắn, nhiều tên giết người khác thường trở lại nơi mình gây án không phải vì chúng cảm thấy hối hận mà vì chúng khoái trá và những lần như vậy làm cho chúng cảm thấy bị kích thích.
Hắn muốn tới đám tang của những nạn nhân, nhưng lại sợ cảnh sát nghi ngờ mình. Tuy nhiên, hắn cũng hay lang thang ở những quán ăn quanh đồn, hy vọng có thể nghe lỏm được tin tức của cảnh sát nói về việc điều tra những tội ác do hắn gây ra. Hắn cũng đã nhiều lần cố gắng tìm cho ra nơi chôn cất các nạn nhân.
Giống như nhiều tên giết người hàng loạt khác, hắn cảm thấy sự tự mãn của mình được vuốt ve mỗi khi đọc thấy một bài báo nói về những vụ án mạng mà mình gây ra. Sĩ quan Ressler kể lại: “Sau khi biết báo chí gọi mình là 'Con trai của Sam', hắn khoái trá tới mức còn định lấy danh hiệu đó làm tên thật của mình và còn tìm cách tạo ra một logo cho nó”.

Chương trước