Tên giết người giấu mặt - Chương 14

Tên giết người giấu mặt - Chương 14

Tên giết người giấu mặt
Chương 14

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 25496 lượt xem

Cậu đáng thưởng một chầu Martini!
Joe vừa nói vừa đưa mời Adams một cốc rượu. Đôi bạn đang ngồi cùng bàn ăn với Landon. Sally bày cốc lên mặt bàn. Theo thói quen, Joe nhẹ nhàng xoa nắn đôi mông căng phồng. Bill nốc cạn một mạch cốc rượu rồi đặt cốc lên khay.
- Mình sẵn sàng làm cốc nữa để chúc mừng sức khỏe ông chánh án địa phương. Cuối phiên tòa, nom mặt ông ta rầu rĩ một cách thảm hại. Nhìn thấy nhân chứng của mình bị tống giam ngay tại trận, lão đau điếng người!
- Thực ra thì thằng Kruger sợ ông bạn Joe ta đây hơn sợ quan tòa. Nhưng nay hắn đã vào nhà giam rồi thì Joe còn làm gì được nữa? Tuy nhiên mình vẫn muốn hỏi hắn ai đã cho hắn tiền để ra khai trước tòa như vậy?
- Có khó gì đâu! - Joe cười khểnh - Cậu chỉ cần tìm một trong hai anh em Bruce và Edward thôi.
- Và cả vợ chồng Doherty nữa chứ! - Bill nói chen vào - À này! Adams! Cậu nhờ mình điều tra vợ chồng nhà này, mình thấy bà vợ là người tốt không có vấn đề gì. Nhưng còn lão chồng thì đáng nghi lắm. Lão ta bài bạc dữ, nợ như chúa chổm!
- Nợ bao nhiêu?
- Khoảng năm ngàn đô. Các chủ nợ bắt đầu thúc bách lão dữ lắm. Có lẽ vì thế mà lão không thể ngồi chờ ông cụ Lockwood chết để hưởng phần gia tài được chia.
- Thế còn về cái chết của cô Joyce Linton thì điều tra thế nào?
- Nhờ các cậu mà mình có dịp lục lọi ở sở cẩm gần cả một đêm. Sáng nay ông đại úy Carlting sẽ gặp luật sư Heathcliff. Nhưng ông ta cũng nắm được ít tư liệu nên khó tìm ra thủ phạm. Joe có đến thì cũng chẳng hơn gì vì không thể khai thác được đầy đủ nếu không gắn vụ này với vụ Angela. Đó là điều mà ông chánh án địa phương không thích.
- Ông ta có gọi mình đến đâu! - Joe nói - Theo cậu thì mình có nên đến gặp sở cẩm không?
- Sau buổi xử án, cậu nên đến lắm chứ! Xong việc, cậu ghé qua nhà mình làm chén rượu.
Ăn nhanh xong, cả ba người cùng đi ra dự phiên tòa buổi chiều. Phần đầu chẳng có gì hấp dẫn. Ông chánh án địa phương lệnh cho bà Doherty ra cung khai. Người đàn bà tốt bụng này hoảng sợ quá nên phát biểu một cách thật khốn khổ: vâng, ông Bruce là một thanh niên tốt... vâng, ông Edward thật hiền lành... vâng, cô Angela rất tận tụy v.v... Mặc dầu bị Himes hỏi dồn dập, bà ta vẫn không chịu công nhận mối quan hệ nhăng nhít giữa ông bác và cô cháu gái. Đến phần đối chất, trạng sư Adams hỏi bà :
- Bà có được biết là cụ Lockwood có để cho bà thừa hưởng một khoản tiền lớn không?
- Vâng, ông cụ thường có nói nhưng không cho biết số tiền cụ thể là bao nhiêu.
- Bà có biết nội dung bản chúc thư không?
- Tôi nghi là ông cụ chia đều cho cả ba anh em nhưng thời gian gần đây tôi có phần lo ngại cho ông Bruce.
- Trong lần ông luật sư Heathcliff đến thăm cụ Lockwood vừa rồi, bà có nghĩ là ông luật sư đến để lấy bản chúc thư mới không?
- Không! Vì thường ông luật sư vẫn hay lui tới để bàn công việc với ông cụ.
Sau đó đến lượt người chồng bà Randal Doherty. Ông này to, cao nhưng đã bắt đầu còng lưng vì tuổi tác. Mặt mũi phốp pháp nhưng vẫn không lấp nổi các nếp nhăn hằn sâu. Ông ta khai :
- Những ngày tháng gần đây, ông già Lockwood không thể rời xa cô cháu gái. Tất nhiên tôi không thể biết họ làm gì với nhau nhưng nhiều lần tôi đã trông thấy cô Angela đi vào buồng ông bác, ăn mặc hở hang làm cho tôi khó chịu nổi.
Sau đó ông ta nói đến những chi tiết vụn vặt không có gì quan trọng. Himes vẫn kiên trì khai thác để cố moi ra những quan hệ tình ái giữa ông bác và cô cháu gái nhằm gây ấn tượng xấu trong phiên xử. Quan tòa Webston tỏ vẻ chán ngấy, bèn lên tiếng :
- Xin mời đối chất.
- Thưa tòa, tôi chỉ xin hỏi một câu: Ông Doherty! Xin ông cho biết với số tiền ông cụ để lại, ông sẽ làm gì?
- Thưa trạng sư, tôi chưa nghĩ đến việc ấy. Còn tùy tình hình sau này.
- Phần gia tài ông được hưởng, đến đúng lúc đấy chứ!
- Thưa, tôi không hiểu ý.
- Ông mắc nhiều món nợ lớn mà sắp tới đây ông sẽ bị lôi thôi to, có phải vậy không?
Quan tòa Webston nghe thế, bỗng giương đôi lông mày, tỏ ra chú ý đến chi tiết này.
- Xin có ý kiến, thưa tòa! - Himes lên tiếng - Hỏi chi tiết về đời tư của nhân chứng chẳng ích lợi gì ở đây cả.
- Không chấp nhận ý kiến của ông! - Quan tòa Webston đáp lại ngay.
Doherty cúi thấp đầu xuống, rồi nói lẩm bẩm.
- Tôi thú nhận là đã bị lôi cuốn. Tôi xin làm lại cuộc đời.
- Thưa tòa, xin hết ý kiến.
Adams kết thúc nhanh vì ông nhận thấy quan tòa đã hoàn toàn hiểu được thâm ý của ông.
Ông chánh án địa phương tuyên bố :
- Nhân chứng tiếp theo là Bruce Lockwood.
Gã thanh niên đã bỏ bộ quần áo kaki mặc tứ thời để khoác bộ quần áo màu be nhưng riêng cái áo vẫn cắt may theo dáng dấp quân đội.
Himes hỏi hắn :
- Trong đêm thứ Hai rạng sáng thứ Ba tuần vừa rồi, anh ở đâu?
- Tôi đi chơi với bạn bè, đến rạng sáng mới về nhà. Vừa chợp mắt thì tôi đã phải vùng dậy vì những tiếng kêu thét của Angela.
- Anh có biết gì về nội dung bản chúc thư mới sau này không?
- Thưa không! Tôi biết là ông bác không ưa tôi nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi rằng ổng đã không để cho hai anh em tôi một đồng nào! Cái con nhãi ranh Angela kia đã đưa ông già vào tròng. Không trách tối tối nó thường mặc bộ quân áo ngủ mỏng, trong suốt.
- Anh có cho là cô Angela có quan hệ bất chính với ông bác không?
Adams bật đứng dậy phản đối :
- Xin có ý kiến, thưa tòa! Có phải ông chánh án quận muốn nhân chứng diễn tả sự việc không?
Webston lắc đầu và đáp :
- Nhân chứng có thể trả lời nhưng yêu cầu chỉ nói những sự việc mắt trông thấy thôi.
Bruce cười mỉm.
- Cách đây khoảng ba tuần, có một hôm tôi về nhà vào lúc ba giờ sáng. Khi đi qua cửa buồng ông bác nằm, tôi nghe những tiếng thở hổn hển kỳ lạ. Nghĩ là bác cần việc gì chăng nên tôi nhìn vào buồng. Xin thề là lúc đó người tôi như chết đứng. Họ đang làm gì? Rõ ràng như năm với năm là mười!
- Đủ rồi chứ? - Himes kết luận với nụ cười rạng rỡ.
Adams bắt đầu đối chất, giọng trầm tĩnh.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi mốt.
- Anh còn đi học không?
- Tôi thôi học từ năm ngoái.
- Do tự anh bỏ học hay anh bị đuổi cũng như trước đó đã bị đuổi một lần?
- Các ông giáo chẳng khác gì những cái cối xay già cỗi, chỉ tìm cách nhồi nhét vào đầu người ta. Tôi chỉ muốn họ bước ra khỏi cái đống sách mục nát của họ thôi!
- Anh không thích học, vậy dĩ nhiên là anh thích hoạt động. Anh làm việc ở đâu?
- Bác Henry muốn đưa tôi vào làm việc ở nhà máy của bác nhưng lương lậu chẳng ra gì.
- Ông cụ già nua rồi mà vẫn làm việc đấy chứ! Thôi! Tôi muốn trở lại câu chuyện buổi tối nào đó anh bắt chộp được ông lão... Buồng ngủ anh ở đâu?
- Buồng đầu, bên trái, tầng dưới.
Trạng sư Adams nhún vai, nhíu lông mày.
- Thế thì làm sao anh lại phải đi qua cửa buồng ông bác?
Bruce đưa mắt nhìn sang phía khác rồi lẩm bẩm :
- Vì tôi muốn xem ông bác có cần gì không.
- Mỗi lần đi chơi đêm về, anh có thường làm thế không?
- Không.
- Vậy tại sao đêm đó anh lại nhìn vào?
- Vì tôi nghe thấy tiếng kêu khác thường.
- Anh có phải mở cửa buồng để nhìn vào không?
- Không! Tôi nhìn qua lỗ khóa.
- Anh chớ có đùa với tòa nhé! - Adams thét to - Tôi đề nghị tòa tham khảo sơ đồ của ngôi nhà. Qua lỗ khóa này nhân chứng nhất định không thể nhìn thấy giường ông lão nằm, ở phía bên trái cửa vào.
Quan tòa đồng ý ngay và yêu cầu cho đem sơ đồ. Ông chánh án quận không có sơ đồ. Quan tòa đành phải xem các tấm ảnh chụp căn buồng. Sau khi nghiên cứu một hồi lâu các ảnh chụp, ông quyết định :
- Tôi cho là trạng sư bào chữa nói có lý. Ông Bruce, ông có bảo lưu lời cung khai không?
Gã thanh niên loay hoay trong chiếc ghế bành.
- Thưa tòa, tôi không biết nói thế nào nhưng tôi khẳng định là họ đã làm tình với nhau.
- Yêu cầu ông nói rõ: tại sao ông dám khẳng định như vậy?
Bruce ngồi, cúi gằm mặt xuống, ra vẻ ngoan cố nhưng im lặng, không dám trả lời. Sau mấy phút im ắng, nặng nề, quan tòa tuyên bố :
- Vì anh còn ít tuổi, tòa không phạt anh về tội khai báo nhưng tòa gạt bỏ lời khai của anh. Rõ chưa?
Bruce đành rút lui với cái nhìn hằn học vào ông trạng sư và Angela. Giữa lúc đó thì Himes đang trao đổi sôi nổi với người trợ lý, một thanh niên lực lưỡng, da màu hung hung. Bỗng quan tòa mời ông nói.
- Thưa tòa, tôi đề nghị đại úy Carlting báo cáo về kết quả xét nghiệm vừa mới nhận được.
Đại úy Carlting lại ngồi vào chiếc ghế bành của nhân chứng. Một lần nữa chiếc ghế lại rên xiết dưới sức đè nặng của hơn một tạ thịt!
- Không phải tuyên thệ nữa, ông đại úy. - Webston nói.
Ông sĩ quan cảnh sát rút từ túi áo ra một tờ giấy.
- Tôi mới chỉ nhận được báo cáo bằng điện thoại nhưng kết quả xét nghiệm thật rắc rối nên tôi đã yêu cầu phải làm thêm.
Được Himes khích lệ, ông nói tiếp :
- Cái ống thuốc còn nguyên nhặt được ở gầm tủ, chứa đựng toàn dung dịch sinh lý, chỉ có đôi vết rất không đáng kể moócphin. Những ống khác cùng lô có vẻ cũng như thế: Trái lại những ống ở lô sau chứa gần năm xăngtigam moócphin mỗi ống, tức là gấp năm lần một liều lương ghi ở nhãn ống thưốc.
- Như vậy là có sự gian dối trong các ống thuốc! - Himes nói.
Quan tòa Webston mắt liếc nhìn đồng hồ, tuyên bố :
- Xin mời đối chất!
- Thưa tòa, không còn gì phải hỏi thêm. - Adams đáp lại.
Quan tòa thở phào nhẹ nhõm vì phiên tòa kết thúc sớm mười phút.

Chương trước Chương sau