Thiên tài bí hiểm - Chương 07

Thiên tài bí hiểm - Chương 07

Thiên tài bí hiểm
Chương 07

Ngày đăng
Tổng cộng 24 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 29862 lượt xem

Tôi đến được mục tiêu của mình vào một buổi chiều, một buổi chiều mặc dù u ám nhưng không mưa. Tôi đã phải rẽ khỏi con đường nhựa, đi theo một đoạn đường đất lại gần cái khuôn viên khổng lồ đó rồi dừng lại trước cửa. Đó là một khuôn cửa được xây vào giữa một hàng rào bằng cây xanh rất cao. Trong những chùm lá rậm rạp, tôi nhìn thấy con mắt của một ống kính quay phim rồi ngay lập tức phát hiện ra hệ thống loa. Xuống xe, tôi bấm chuông ngay lập tức. Đầu tiên không có phản ứng. Chắc chắn có kẻ quan sát đang ngồi đâu đó và kiểm tra tôi qua màn hình.
Khu vực này chẳng khiến tôi hài lòng chút nào. Nó gây cảm giác bất an, và nguyên nhân chẳng phải chỉ nằm ở hàng rào rất cao. Toàn bộ khu vực trông rất u ám, bơi trong công viên có nhiều chùm cây cao, nhiều bụi cây um tùm, tạo thành một dãy rừng nhỏ. Có một con đường đi xuyên suốt dãy rừng ấy. Chắc chắn nó sẽ dừng lại ngay trước ngôi nhà.
- Anh là ai?
- John Singlair. Tôi đã báo trước.
- Đúng, chúng tôi biết.
- Thế thì mở cửa đi.
- Anh ngồi vào xe đi đã!
Tôi thực hiện theo lời yêu cầu. Cửa xe vừa sập lại thì cánh cửa trước mặt tôi đã trượt sang bên trái. Tôi từ từ cho xe tiến vào đoạn uốn theo một số khúc quanh mới tới được một đoạn rừng thưa hơn. Cho tới lúc này, tôi chưa nhìn thấy một người nào và điều đó cũng không thay đổi khi ánh mắt của tôi lướt qua một khu đất trống rất rộng, bao quanh ngôi nhà ở phía tay phải.
Đúng là một nhà mồ! So sánh bật lên trong tâm tưởng ngay khi tôi nhìn thấy công trình xây dựng đó, một ngôi nhà gây ấn tượng u ám và ghê sợ. Thật khó tưởng tượng lại có người cảm thấy dễ chịu khi sống trong đây. ít ra thì đó cũng phải là kẻ đã cương quyết và tự nguyện chia tay với cuộc đời.
Trước ngôi nhà có một chiếc xe địa hình bánh rất cao, trên lớp sơn màu đen của nó có phủ mờ mờ một làn hơi ẩm.
Tôi dừng lại bên cạnh chiếc xe đó, bước xuống. Giơ tay với lấy vali, sập cửa xe lại rồi đi về hướng những bậc thang rất rộng, nằm ngay trước cửa vào nhà.
Tôi không phải là người thạo môn kiến trúc và cũng không thể biết ngôi nhà khổng lồ với những bức tường rất dày và những cửa sổ rất cao này đã được xây dựng từ thời nào. Ngôi nhà trông đe dọa như một thành lũy, mặc dù không có những lỗ châu mai và những tháp canh.
Đứng trước cửa, tôi dừng lại và xoay người một lần nữa. Ánh mắt tôi rơi xuống thảm cò trống trước nhà. Tôi nhìn thấy một cái ao nhỏ, phía bờ ao đôi diện mọc lên một dãy bụi rậm, đằng sau đó đất bắt đầu thoai thoải dốc lên, dẫn tới một đỉnh đồi có mọc một đám cây cao.
Cánh cửa vào nhà là một phong thái xây dựng khác hẳn.
Nó đã được xây sau ngôi nhà. Một tảng gỗ rất phẳng, rất dày, một cái khóa hiện đại, không một hoa văn, không một hình khắc hoặc một nét vẽ trang trí.
Người ta tỏ ra không muốn mở cửa ngay. Tôi nhìn quanh tìm nút chuông, không kết quả. Đúng vào lúc tôi định giơ tay đập thì cửa được mở ra.
Chậm rãi, thật chậm rãi, cánh cửa từ từ xoay vào trong. Đầu óc tôi bật lên sự so sánh nó với chiếc nắp quan tài, nhưng trước mặt tôi bây giờ không xuất hiện một cương thi, mà là là một con người bằng xương bằng thịt, jnặc dù có gây ấn tượng bất thường khiến tôi phải cố gắng đè nén nỗi ngạc nhiên. Người đàn óng đó cao hơn tôi, vai cũng to hơn vai tôi và mặc một cái áo khoác bằng da đi kèm áo sơ mi bằng vải jean màu xám. Quần của anh ta cũng được may bằng một thứ vải rất dầy, tôi nhìn thấy cán súng thò ra từ bản thắt lưng rất rộng. Trong túi áo khoác da có cắm một chiếc máy điện đàm vô tuyến, nhung tất cả những sự vật đó không khiến cho ánh mắt tôi dừng lại.
Tôi tập trung vào khuôn mặt và đột ngột hiểu ra rằng hai chúng tôi sẽ không đời nào nên bạn nên bè. Từ mái tóc cắt ngắn hai phân cho tới khuôn cằm, mọi đường nét đều lởm chởm, cứng quèo, góc cạnh, cứ như thể người ta đã dùng dao thô cắt nên khuôn mặt đó. Làn da nhợt nhạt khiến những vệt râu cằm trông thẫm màu hơn. Hai làn môi rất mỏng, một cái mũi nhỏ và hai con mắt tàn nhẫn với đôi ngươi thầm màu. Đôi hàng lông mày bên trên là hai đường kẻ thật thẳng, thẳng như không còn gì thẳng hơn. Cái trán qua đó gây ấn tượng cao hơn. Tôi tự hỏi, liệu người đàn ông này có bao giờ cất lên được một câu nói tứ tế hay không.
- Tôi là Cusor. - Người đàn ông nói và chìa tay phải về phía tôi.
Tôi cũng giơ tay ra không thể khác.
Lực nắm thật mạnh của bàn tay muốn chứng tỏ cho tôi biết, ai ở đây là người có quyền ăn nói. Tôi không phản ứng, thậm chí còn đủ sức mỉm cười với gã ta và nói tên của tôi lên.
- Phải, tôi biết. - Cuối cùng thì gã đàn ông cũng buông tay tôi ra - Anh là một tên cớm.
Tôi nhăn trán.
- Tôi nghĩ ta đã quá tuổi nói năng kiểu đó rồi, đúng không?
- Có lẽ, nhưng tôi thích thế.
- Vậy ra anh không thích cảnh sát?
- Không!
- Kinh nghiệm tệ phải không?
- Hầu như không. - Gã xoay người, nhường cho tôi bước vào trước.
Tôi xách va-li lên, lòng thầm hy vọng những tay cận vệ khác sống trong khuôn viên này chẳng phải đều nhất nhất giống gã Cusor. Đáng tiếc là ở đây tôi không có quyền lựa chọn. Tôi sẽ phải làm việc chung với họ, dù muốn hay không.
Cusor đã dừng lại trong đại sảnh. Ngay cả khi có nhiều ngọn đèn hơn nữa được bật lên thì căn phòng rộng mênh mông này trông cũng chẳng vui vẻ hơn được bao nhiêu, bởi đơn giản nó không có cả thảm lẫn đồ gỗ. Tôi đứng trên nền gạch trần trụi, nền gạch thêm vào đó lại còn mang màu nâu khiến căn phòng càng thêm u ám.
- Anh có muốn nhìn qua gian phòng của anh không?
- Có!
- Tôi đưa anh về chỗ đó, Singlair.
Gã chẳng thèm nhìn xem tôi có đi theo gã hay không mà đơn giản cất bước vào một khoảng hành lang nằm kề đại sảnh. Hành lang này ngắn và dừng lại trước một cầu thang rất rộng. Chúng tôi phải theo cầu thang đi lên trên. Bây giờ thì tôi bước sau Cusor, ngắm nghía thân hình được luyện tập kỹ lưỡng của gã. Tay này chắc chắn biết một vài môn võ nào đó, cũng có thè gã ta đang kiếm tiền bằng nghề lính đánh thuê, mọi cử chỉ của gã đều toát lên một vẻ tự tin bất thường. Tôi tự hỏi mình, không biết gã Cusor sẽ phản ứng ra sao nếu đột ngột phải đối mặt với những hiện tượng siêu nhiên huyền bí.
Lúc bấy giờ, mọi môn võ trên đời này sẽ chẳng giúp ích gì được nữa, lúc bấy giờ người ta sẽ phải cần đến trí khôn.
Hai chân gã mang giày thể thao, khiến những bước đi của gã không gây tiếng động. Sau khi đã trèo hai đoạn cầu thang tôi dừng lại trước một khuôn cửa sổ. Phía bên ngoài kia là cả hai chiếc xe, làn gió đang chơi đùa với mặt nước trong ao khiến chúng gợn sóng lăn tăn.
- Anh muốn nhìn quanh khu vực này hả? - Gã hỏi tôi.
Tôi từ từ xoay người lại.
- Không, tôi không định làm điều đó. Tôi đang quan tâm đến một câu hỏi khác. Tôi nghe nói khu này có bòn cận vệ tất cả.
- Đúng.
- Họ đang ô đâu?
Cusor kéo mặt thành một vệt cười, như muốn ngầm nói: “Anh không xứng đáng được nghe câu trả lời thật sự”! Thế nhưng gã lại nói một câu khác.
- Bình tĩnh đi, người của tôi lam việc rất tốt.
- Anh là nhóm trướng.
- Không nhận ra hả? - Gã xoay người bước đi.
Tôi chỉ có thể ngạc nhiên trước một kiểu trá lời như vậy. Đời này quả thật vẫn có những loại người tự đánh giá mình cao đến mức người đối diện không biết nói nàng chi.
Chúng tôi đã đi đến khu vực ở. Nhưng chẳng một dấu hiệu nào cho thấy sự ấm áp. Không có tranh treo trên những bức tường trần trụi, không một hóc tường nào được trang điểm bằng một bình hoa. Tôi thậm chí cháng nhìn thấy chân cắm nến, thay vào đó là những chiếc đèn hình tròn lạnh lùng. Chúng được treo vào những thanh thép thòng từ trên trần xuống. Cusor tỏ ra tử tế, với tay bật đèn. Gã dừng chân trước một cánh cửa màu nâu thẫm.
- Anh có thể sống ở đây, Singlair.
- Hay quá. Thế tôi phải tìm cô Mayne ở đâu bây giờ?
- Bên dưới.
- Nói như thế thì chung chung quá.
- Tôi sẽ dẫn anh tới đó, nếu anh muốn.
- Mười lăm phút nữa, được không?
- Tùy anh.
Gã chỉ tay vào cửa.
- Anh có thể đi vào trong. Cửa mở.
- Cám ơn vì sự giúp đỡ tận tình! - Tôi đáp bằng giọng giễu cợt sắc cạnh.
Gã nhận ra điều đó. Gã kéo tôi dừng lại. Bàn tay của gã thô bạo tóm lấy vai tôi.
- Tôi muốn anh phải hiểu ra một điều, Singlair. Ở đây tôi là sếp chứ không phải anh! Tôi cũng nói thẳng cho anh biết, tôi không thích sự xuất hiện của anh ở đây. Theo ý tôi thì anh cứ việc chui vào cái phòng chứa giấy của anh thì tốt hơn.
- Anh không gặp may, Cusor. - Tôi bướng bỉnh trả lời.
- Liệu hồn thì nghe theo những quy định của nhà này! - Gã hắn giọng.
- Còn anh, tốt nhất là thả tay ra ngay lập tức. Quần áo tôi vừa mới giặt xong.
Trong một thoáng, tôi nhìn thấy nỗi giận dữ nổ bùng lên trong gã đàn ông trước mặt tôi. Bàn tay gã tóm mạnh hơn, rồi lại thả tôi ra, thu về. Tôi sẽ còn phải vui đùa không ít với thằng cha này đây, chắc chắn là như vậy. Thật mừng là sau lưng tôi còn có Suko, mặc dù anh vẫn đang giấu mặt trong bóng tối. Cùng với những suy nghĩ đó, tôi mở cửa và bước vào một căn phòng có nét duyên dáng của một túp lều băng trên Bắc cực. Căn phòng thật ra không trống rỗng. Tôi nhìn thấy một cái giường lớn bằng gỗ, một cái tủ cao gần tới trần nhà và chắc chắn là đã nhìn thấy ánh mặt trời từ tám mươi cho đến chín mươi năm rồi. Khuôn cửa sổ cũng phù hợp với kích thước của căn phòng, và trong một góc phòng, có treo một chiếc bồn rửa tay.
Không có chỗ tắm đứng, không có phòng tắm. Rất có thể tôi sẽ còn tìm thấy khu vệ sinh trong một góc phòng khuất.
Khi đã đóng cửa lại sau lưng mình, tôi ném va-li lên giường, bước chân về phía tủ và mở cả hai cánh cửa ra. Một mùi vị kỳ quặc xông lên. Nó thối như một hỗn hợp của bột chống mối và bùn lưu cữu.
Tôi đánh hơi một vài lần, xem xét cái tủ trong ánh sáng của cây đèn pin mà tôi đem theo, và chỉ tìm thấy bụi bặm. Mặc dù tủ có một thanh bằng thép chắn ngang, nhưng chắc chắn người ở đây không biết đến khái niệm mắc treo quần áo.
Tôi đóng cửa tủ lại. Qua khuôn cửa sổ, tôi nhìn được phần đất đằng sau ngôi nhà. Rất nhiều bụi rậm hoang dại, không có cây lớn, nhưng thay vào đó là một ngôi nhà vườn đã mục nát, mái của nó lệch về một phía, thậm chí đã có những lỗ hở, nhưng đứng trên này tôi không nhìn được vào bên trong túp lều đó. Từ phía xa, tôi nhìn thấy một vệt thẫm màu, chắc chắn đó là phần bên trên của hàng rào cây.
Rời cửa sổ, tôi xoay qua tìm công tắc đèn. Nó được gắn cạnh cửa ra vào, còn đèn thì gắn trên trần, làm sao khác được, nó chỉ là một hình tròn trần trụi. Ánh sáng của nó đủ mạnh, đây là yếu tố rất cần thiết, bởi tôi đang muốn xem xét càn phòng.
Tôi không tìm thấy con bọ điện tử nghe lén nào, mà thật ra căn phòng ít xó xĩnh.
Tủ quần áo đã được xem xét xong, tôi rát muốn phòng có thêm một chiếc bàn và một chiếc ghế nhưng không được. Sau cùng tôi gặp may và tìm thấy một cái ghế đẩu gập lại trong một góc phòng.
Mặt ghế gỗ quá cứng, thế là tôi ngồi lẻn giường và rút từ trong túi ngầm khâu bên trong áo khoác ra chiếc máy điện đàm. Rút cần ăng ten ngắn lên trên, tôi khẽ gọi tên Suko. Bạn tôi lên tiếng ngay lập tức.
- Có, mình nghe đây, John.
- Tốt lắm. Cậu đang ở đâu?
- Ở bên cạnh khuôn viên. Mình đang tìm chỗ để đậu chiếc BMW.
- Rồi sau đó?
- Mình sẽ tới thăm các cậu. Hy vọng cậu cho mình một vài lời mách bảo.
- Đúng thế, anh bạn. Thế nào cậu cũng nhìn thấy một hàng rào rất cao bang cây và giữa đó là một cánh cửa, nó được canh chừng bằng một máy quay phim.
- Không sao. Mình sẽ tìm chỗ khác.
- Nhưng cẩn thận đấy, hàng rào vững chác như một bức tường. - Tôi miêu tả cho Suko nghe bản thân ngôi nhà cũng như khoảng đất xung quanh nó.
Anh cười.
- Cậu chưa hề tưởng tượng ra cái chuyện này, đúng không?
- Chưa!
- Ai mà ở trong đấy được nhỉ?
- Mình cũng thấy lạ. Nhưng nói qua chuyện khác, có bốn cận vệ ở đây nhưng mình mới chỉ gặp có Cusor, hắn là nhóm trưởng.
- Tên hắn là gì?
- Cusor.
- Nghe kỳ cục quá.
- Người hắn cũng rất kỳ cục.
- Tiếp đi.
Tôi kể cho anh nghe cuộc gặp gỡ của tôi với Cusor. Suko ngay lập tức đồng ý rằng đám đàn ông này chắc chắn không phải bạn bè mà cũng chẳng phải là những người trợ giúp chúng tôi. Họ phản đối việc tôi tới đây. Và họ muốn tận hưởng danh tiếng một mình, nếu thật sự có cái gì đó để mà tận hưởng.
- Cậu đã nghĩ về kế hoạch tới đây chưa? - Suko hỏi tôi, giọng hơi chán nản.
- Mình sẽ báo lại cho cậu, sau khi đã nói chuyện với Diondra.
- Thế nếu cậu không liên lạc lại?
- Đừng lo, chắc là ta sẽ liên lạc được. Để cho cẩn thận, ta hẹn với nhau một khoảng thời gian.
- Bao giờ?
- Cậu nói đi.
- Muộn nhất là hai giờ nữa. Lúc đó trời đã tối rồi.
- Đồng ý!
Suko cười nhẹ.
- Thế thì chúc cậu vui vẻ với người đàn bà siêu nhân. Cậu chưa bao giờ gặp người như vậy, nếu mình không lầm. Chỉ có điều, cô ta có mạnh mẽ hơn cậu không?
Không muốn nghe nữa, tôi tắt máy. Dĩ nhiên là Suko đang muốn đùa, và quả thật anh cũng có lý. Tôi đang rất hồi hộp về người đàn bà được gọi là “thiên tài bí hiểm” nọ.
Có ai đó cất tiếng cười.
Tiếng động đập tới thật đột ngột khiến tôi giật nảy người lên. Ngay lập tức, tôi đưa mắt nhìn quanh.
Không, tôi không nhầm. Âm thanh đó đã vang lên trong căn phòng này. Có ai đang lánh mặt?
Chẳng có ai cả, nếu không chắc chắn tôi đã tìm ra hắn. Tôi lục soát căn phòng, tiếng cười đã vang lên rất nhẹ, mặc dù vậy tôi vẫn nghe ra âm hưởng giễu cợt. Và tiếng cười nghe thật trung tính, tôi không biết kẻ cười là đàn ông hay đàn bà.
Chỉ đơn giản gọi là nó!
Tôi chờ tiếng cười lặp lại. Phía bên kia không làm vừa lòng tôi, nhưng thay vào đó tôi nghe một âm thanh khác. Một tiếng động nhẹ, liền theo đó là tiếng đổ vỡ.
Lần này thì tôi biết nó phát ra từ phía cái tủ.
Tôi không lao tới phía đó như một mũi tên, mà đầu tiên ngồi tại chỗ. Chỉ tới khi tôi nghe lại tiếng cười lần nữa, lần này rõ ràng từ cái tủ đóng kín, tôi mới dần dần đứng dậy.
Từ từ, thật chậm, sẵn sàng tính đến khả năng mình đang bị quan sát.
Nhưng tôi không nhìn thấy gì cả.
Cả hai cánh cửa tủ đều đóng kín.
Tôi tiếp cận món đồ gỗ đó từ một phía. Tôi không muốn tiến thẳng tới, để có kẻ đứng bên trong xuyên một món vũ khí qua làn gỗ và đâm trúng tôi. Cuộc đời nghề nghiệp đã dạy cho tôi phải tính toán tất cả, thận trọng với tất cả.
Tôi dừng chân bên tủ, giơ một cánh tay ra và giữ chiếc chìa khóa bằng hai ngón tay.
Thật thận trọng, tôi xoay chìa khóa. Tiếng rít của chìa khóa vang lên trong ổ thật khẽ, và rồi tôi giật cửa thật nhanh.
Không có cái gì nhảy bổ ra ngoài!
Không một con người nào, không một con ma, không một con quỷ, mọi vật tĩnh yên. Tôi lại chờ tiếng cười và tiếng cào, nhưng chỉ uống công, c.uối cùng, tôi quyết định kiểm tra cái tủ lần thứ hai, lần này đặc biệt chú ý đến lớp ván nâu sau lưng tủ.
Lớp gỗ rất dày và chắc. Nó cũng không có lỗ hồng có thể dẫn đến một con đường ngầm. Những thứ đó người ta chỉ tìm thấy trong những tòa lâu đài cổ, nhưng không phải ở đây.
Mặc dù vậy, có một vật đáng chú ý.
Trong quầng sáng của ngọn đèn pin, tôi nhìn thấy dưới đáy tủ có một vệt ẩm ẩm. Cái vệt này chưa xuất hiện ở lần khám tủ thứ nhất. Muốn biết nó là cái gì, tôi đưa ngón tay khẽ quệt lên trên. Thật nhanh, tôi thấy nỗi nghi ngờ của mình được chứng minh.
Máu!
Da lưng tôi rởn lên. Vẫn lom khom trước tủ, giờ tôi xoay một nửa người lại, bởi tôi có cảm giác trong phòng này không phải chỉ có một mình tôi.
Nhưng tôi quả thật đang ở đây một mình, và căn phòng đang chìm ngập trong möt bầu không khí lạnh lẽo lạ, hoàn toàn không phải từ bên ngoài tràn vào.
Tôi đứng dậy.
Khốn khiếp! Ở đây có cái gì đó đang muốn kiểm soát tôi! Tôi không thể nói cái gì đang quan sát mình, bởi cái thứ đó đang nằm trong miền vô hình.
Một thế lực khác, một thế lực nguy hiểm, chỉ hiện lên qua bầu khí lạnh, nhưng nó rút lui rất nhanh chính vào tích tắc có người gõ cửa và chỉ một nửa giây đồng hồ sau đã tự ý mở cửa ra.
Cusor bước vào phòng.
Gã đứng trong thế khuỳnh chân hống hách. Hai bàn tay buông thõng dọc thân hình. Gã nhịp nhịp một mũi chân, hai mắt nheo nhỏ lại, cũng có lẽ gã hơi bị chói, rồi gã hỏi tôi :
- Có chuyện gì không?
- Không, tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Anh đang đứng trước tủ, cứ như thể chẳng biết phải làm gì cả.
- Thế thì anh có lý, Cusor. Tôi đang đi tìm mắc treo quần áo.
- Ở đây không có.
- Đúng. Tôi vừa mới nhận ra điều đó xong. - Trước con mắt gã, tôi đóng cửa tủ và khóa lại.
- Bây giờ ta phải đi. - Cusor nói - Diondra đang chờ anh.
- Tôi sẵn sàng rồi. - Tôi theo Cusor rời phòng và tắt điện đi trước khi khóa cửa Tay cận vệ chờ ngoài hành lang, gã nhìn tôi bằng ánh mắt u ám - Ban nãy anh vừa nói chuyện phải không?
- Có lẽ.
- Anh nói chuyện với ai?
- Tôi nói chuyện với bản thân mình.
Gã đàn ông có cảm giác bị tôi qua mặt, nhưng nuốt khan và né đối đáp. Tôi nhủ thầm cần phải thận trọng hơn. Cusor chắc chắn đã áp tai vào tường rình mò tôi suốt thời gian vừa rồi. Đến bên cầu thang, gã đứng lại. Ánh mắt gã khoan thẳng vào mắt tôi.
- Anh biết gì không, Singlair, tôi có cảm giác là cả hai chúng ta sẽ còn gặp nhau.
- Thật sao?
- Đúng vậy!
- Tại sao?
- Tôi không ưa anh, cũng như người ta không ưa bệnh dịch tả.
- Đó là chuyện của anh, Cusor, chứ không phải chuyện của tôi. - Tôi để gã đứng đó và theo cầu thang đi xuống. Xuống đến dưới hành lang, tôi đứng lại chờ. Lần này gã không nói, im lặng đi trước. Chúng tôi không quay trở lại đại sảnh mà tiến tới gắn một cánh cửa, nằm lẩn khuất sau một hốc tường.
- Cô ấy sống ở đây.
- Cũng nghèo nàn khiêm tốn như cái phòng cua tôi hả?
Cusor chỉ nhún vai. Gã gõ cửa hai lần. Tiếng gõ cửa thật nhẹ nhàng so với dáng hình đồ sộ. Cả hai chúng tôi nghe một giọng người mỏng mảnh cất lên, Cusor mở cửa, nhưng tiếp tục đứng chắn đường tôi và lên tiếng :
- Singlair đến rồi!
- Cám ơn.
Tay cận vệ lùi lại. Gã lại nhìn tức tối.
- Tên cớm, mày cứ chờ đấy.
- Mày cũng thế. - Tôi đáp rồi lách qua gã. Chỉ một bước chân sau, tôi đã qua ngưỡng cửa. Cusor đóng cửa và tôi còn lại một mình với Diondra Mayne.

Chương trước Chương sau