Thời khắc định mệnh - Chương 10

Thời khắc định mệnh - Chương 10

Thời khắc định mệnh

Ngày đăng
Tổng cộng 11 hồi
Đánh giá 10/10 với 19973 lượt xem

Hơi ẩm từ mặt nước làm chuyến đi ngày càng lạnh và Kay siết áo khoác vào người chặt hơn.
Chiếc tàu chầm chậm lướt qua dòng nước bên dưới Gull’s Point, rồi rẽ vào một vịnh nhỏ chia tách Gull’s Point và phần đất ngầm của Stark Head.
Đôi lần một câu hỏi chực nảy ra, nhưng mỗi lần như vậy sĩ quan Battle lại đưa bàn tay to lớn giống như một tấm bìa các tông lên, cho biết là thời gian chưa đến. Vì vậy, chỉ có tiếng dòng nước cuộn xoáy sau họ phá vỡ sự im lặng bao trùm. Kay và Ted đứng bên nhau nhìn xuống mặt nước. Nevile ngồi sụp xuống, chân duỗi ra. Mary Aldin và Thomas Royde ngồi ở mũi tàu. Hết lần này tới lần khác, họ liếc nhìn bóng dáng cao to phía đuôi tàu của MacWhirter. Anh không nhìn ai cả, đứng quay lưng vào họ với đôi vai khum xuống.
Mãi cho tới khi họ đến dưới cái bóng uy nghi của Stark Head, Battle giảm tốc độ tàu và bắt đầu nói. Ông nói mà không ngại ngùng gì và nói với giọng trầm ngâm hon mọi khi.
“Vụ này rất lạ, một trong những vụ lạ kỳ nhất mà tôi từng biết, và tôi muốn nói vài điều về chủ đề ám sát nói chung. Điều tôi sắp nói không phải do chính tôi nghĩ ra, thật sự thì tôi đã nghe lóm anh chàng Daniel nói điều gì đó về chuyện này, và tôi chẳng ngạc nhiên gì nếu chính anh ta cũng nghe được từ người khác - anh ta là một người có thói quen đó!”
“Là thế này! Khi bạn đọc mẫu thông tin về ám sát, hoặc nói một câu chuyện tưởng tượng về vụ giết người, thường thì bạn bắt đầu với chính vụ giết người đó. Sai bét cả. Tội giết người bắt đầu trước đó rất lâu. Một vụ giết người là đỉnh điểm của nhiều hoàn cảnh khác nhau, tất cả tụ lại tại một thời gian và địa điểm nhất định. Những con người ở những nơi khác nhau bị lôi kéo với những lý do không thể biết trước được. Anh Royde là người trở về từ Malay. Anh MacWhirter tới đây vì muốn thăm lại nơi mà trước đó anh từng muốn tự tử. Chính vụ án mạng là đoạn kết của câu chuyện. Đó là Thời khắc định mệnh”.
Ông dừng lại.
“Bây giờ chính là thời điểm đó”.
Năm gương mặt quay sang nhìn ông, chỉ có năm, vì MacWhirter không quay đầu lại. Năm gương mặt bối rối.
Mary Aldin nói:
“Ý ông là cái chết của bà Tressilian là đỉnh điểm của một chuỗi các hoàn cảnh sao?”
“Không, cô Aldin à, không phải cái chết của bà Tressilian. Cái chết của bà ấy chỉ là trùng hợp với mục tiêu chính của kẻ giết người thôi. Vụ giết người mà tôi đang nói là vụ giết Audrey Strange”.
Ông nghe thấy tiếng hít thở thật sâu. Ông tự hỏi, liệu đột nhiên có ai đó sợ hãi chăng...
“Tội ác lần này đã được lên kế hoạch cách đây khá lâu, có lẽ là từ mùa đông năm trước. Nó được vạch rõ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Có một mục tiêu, và chỉ một mục tiêu: Audrey Strange phải bị treo cổ cho tới chết...
Kế hoạch gian trá này được một người rất khéo léo vạch ra. Những kẻ giết người thường rất tự phụ. Trước hết là các bằng chứng chống lại Nevile Strange mà chúng ta đã xem qua, nhưng trong đó có nhiều bằng chứng giả, có lẽ chúng ta cũng nên xem xét việc lần này theo cùng cách đó. Và còn nữa, nếu các bạn xem xét kỹ, thì tất cả những bằng chứng chống lại Audrey Strange có thể là giả. Hung khí được lấy từ tấm chắn lò sưởi phòng cô ấy, đôi găng tay - găng tay trái được nhúng máu - giấu trong bụi thường xuân bên ngoài cửa sổ phòng cô ấy. Phấn cô ấy sử dụng dính trên cổ áo khoác, và có cả tóc nữa. Dấu vân tay của cô ấy in lại khá tự nhiên trên cuộn băng dính trong phòng cô ấy. Thậm chí là cả cú đánh thuận tay trái nữa.
Và có bằng chứng chết tiệt cuối cùng của chính cô Strange - tôi không tin là có ai đó trong số các bạn (trừ người đã biết) có thể công nhận cô ấy vô tội sau khi thấy cách cô ấy cư xử khi chúng tôi bắt giam cô ấy. Cô ấy đã nhận tội, đúng không? Chính tôi cũng không tin được cô ấy vô tội nếu tôi không đúc kết được kinh nghiệm của riêng mình... Nhìn vào mắt cô ấy khi tôi quan sát và nghe cô ấy nói, bởi vì, các bạn biết không, tôi đã từng biết một cô gái khác đã làm một điều tương tự như vậy, đó là nhận tội trong khi cô ta vô tội, và Audrey Strange đã nhìn tôi bằng ánh mắt của cô gái đó...
Tôi phải hoàn thành trách nhiệm của mình. Tôi biết điều đó. Nhân viên cảnh sát chúng tôi phải hành động dựa vào bằng chứng chứ không dựa vào điều chúng tôi suy nghĩ hay cảm nhận được. Nhưng tôi có thể nói với các bạn rằng vào giờ phút đó tôi đã cầu nguyện, mong một phép mầu xảy ra, bởi vì tôi không thể làm gì được nhưng một phép mầu có thể giúp được cô gái đáng thương đó”.
“À, tôi có một phép mầu đây. Chúng ta cùng xem nào!”
“Anh MacWhirter, lại đây đi, hãy cùng nghe câu chuyện của anh ấy”.
Ông dừng lại.
“Anh MacWhirter, làm ơn nói lại những gì anh đã nói với tôi trong ngôi nhà đó được không?”
MacWhirter quay lại. Anh nói từng câu gãy gọn rất thuyết phục bcri độ chính xác của chúng.
Anh kể về việc anh được cứu từ bờ đá tháng Giêng năm trước và về mong muốn trở lại viếng thăm nơi này. Anh tiếp tục kể:
“Tôi lên đó đêm thứ hai. Tôi đứng đó chìm trong những suy tư của riêng mình. Tôi nghĩ lúc đó khoảng mười một giờ. Tôi nhìn qua ngôi nhà trên đỉnh - giờ tôi biết nó tên là Gull’s Point”.
Anh ngừng lại, và rồi tiếp tục.
“Có một sợi dây từ cửa sổ của ngôi nhà thòng xuống biển. Tôi thấy một người đàn ông leo lên sợi dây đó...”
Một khoảnh khắc lướt qua khi họ tiếp nhận câu chuyện, và Mary Aldin gào lên:
“Vậy cuối cùng là một người bên ngoài sao? Vậy chẳng còn gì liên quan tới chúng tôi. Đó là một vụ trộm bình thường thôi!”
“Không nhanh vậy đâu” Battle nói. “Là một ai đó đã đến đây từ bên kia dòng sông, vâng, vì hắn ta đã bơi qua. Nhưng ai đó trong ngôi nhà đã phải chuẩn bị sợi dây cho hắn ta chứ, vì vậy hẳn là có nội ứng”.
Ông tiếp tục một cách chậm rãi:
“Và chúng tôi biết người ở bên kia sông đêm đó, người đó đã vắng mặt từ lúc mười giờ ba mươi đến mười một giờ mười lăm, và người đó có thể đã bơi qua và bơi về. Ai đó có thể có bạn ở bên bờ kia”.
Ông nói thêm: “Là anh đúng không, Latimer?”
Ted bật ngửa ra sau. Anh la ầm lên:
“Nhưng tôi không biết bơi! Mọi người vẫn biết là tôi không biết bơi mà. Kay, cỏ nói với họ giùm tôi đi”.
“Tất nhiên là Ted không biết bơi!” Kay nói.
“Thật hả?” Battle hỏi nhẹ nhàng.
Ồng đi dọc theo con tàu về hướng Ted. Một vài động tác vụng về, và một cú giật.
“Khổ thân tôi” sĩ quan Battle nói với giọng vô cùng quan tâm. “Anh Latimer bị ngã xuống nước rồi”.
Tay ông như một gọng kìm nắm chặt tay Nevile khi anh sắp nhảy xuống nước theo Ted.
“Không, không, anh Strange. Anh không cần phải tự làm mình ướt đâu. Có hai người của tôi đã chờ sẵn, đang câu cá dưới xuồng nhỏ đằng kia kìa”. Ông nhìn qua mạn tàu. “Đúng thật” ông thích thú nói. “Anh ta không biết bơi. Được rồi. Họ cứu được anh ta rồi. Lát nữa tôi sẽ xin lỗi, nhưng thật sự cách duy Ịihất để xem một người có biết bơi hay không là đẩy họ xuống nước và quan sát. Anh thấy không, Strange, tôi nói đúng mà. Tôi phải loại trừ anh Latimer trước. Tay anh Royde đây rất yếu, anh ấy không thể leo dây được”.
Giọng Battle nghe rất thân thiện.
“Vậy chúng tôi phải hỏi tới anh, phải không anh Strange? Một vận động viên cừ khôi, một nhà leo núi, một người biết bơi và tất cả. Anh đi chuyến phà lúc mười giờ ba mươi nhưng không ai thấy anh ở khách sạn Easterhead Bay cho tới mười một giờ mười lăm mặc dù anh kể là anh đi tìm anh chàng Latimer”.
Nevile giật mạnh tay ra. Anh hất cằm và cười lớn:
“Ý ông là tôi đã bơi qua sông và leo lên đây...”
“Sợi dây mà anh đã chuẩn bị sẵn treo từ cửa sổ phòng anh” Battle nói.
“Giết bà Tressilian và bơi ngược trở lại hả? Sao tôi phải làm một việc phi thường như vậy? Và ai đã bày ra những bằng chứng đó để chống lại tôi? Chẳng lẽ tôi đã bày ra để hại chính mình sao?”
“Chính xác” Battle nói. “Và cũng không hẳn là một ý tồi”.
“Vậy tại sao tôi muốn giết bà Camilla Tressilian?”
“Anh không có” Battle nói. “Nhưng anh muốn giết người phụ nữ đã bỏ anh theo nguời đàn ông khác. Dường như anh hơi bị mất cân bằng tâm lý. Lúc nhỏ anh đã từng như vậy, nhân tiện, tôi đã tìm được vụ cung tên và mũi tên lúc trước. Bất cứ ai làm anh tổn thương đều phải bị trừng phạt, và với anh việc họ phải trả giá bằng cái chết không có vẻ gì là quá đáng cả. Với Audrey, Audrey của anh người anh hết mực yêu thương thì cái chết tự bản thân nó chưa đủ, à, vâng, anh yêu cô ấy thật lòng trước khi tình yêu biến thành thù hận. Anh phải nghĩ ra một cái chết kiểu đặc biệt nào đó, một cái chết đặc biệt kéo dài. Và khi anh nghĩ về nó, sự thật rằng nó đòi hỏi phải giết một phụ nữ mà với anh cũng gần như người mẹ, điều đó đã không làm cho anh lo lắng tí nào...”
Nevile nói, và giọng anh khá thoải mái:
“Dối trá! Tất cả đều là nói dối! Và tôi không phải kẻ điên. Tôi không điên”.
Battle khinh bỉ nói:
“Anh đau khổ khi cô ta bỏ anh theo một người đàn ông khác đúng không? Làm tổn thương lòng tự cao của anh! Cứ phải nghĩ về việc cô ta đột nhiên bỏ anh. Anh an ủi lòng tự cao của mình bằng cách giả vờ với cả thế giới rằng chính anh đã bỏ cô ta. Và anh kết hôn với cô gái yêu anh chỉ để củng cố cho niềm tin đó. Nhưng thật ra anh đã lên kế hoạch cho những gì phải làm với Audrey. Anh không thể nghĩ ra điều gì tệ hơn điều này, đó là treo cổ cô ấy. Một ý kiến hay, nhưng thật đáng tiếc là anh không đủ thông minh để thực hiện tốt hơn!”
Nevile nhúc nhích vai một cách khó chịu.
Battle tiếp tục:
“Ấu trĩ - mấy cây gậy đánh golf đó! Những dấu vết thô thiển đó nhắm vào anh! Audrey hẳn đã biết anh theo đuổi điều gì! Audrey hẳn đã cười thầm! Nghĩ rằng tôi đã không nghi ngờ anh! Những kẻ sát nhân như bọn anh đúng là những người bạn nhỏ buồn cười! Quá vênh váo. Luôn luôn nghĩ rằng mình khéo léo và tháo vác nhưng thật sự lại trẻ con đến đáng thương...”
Nevile gào lên một tiếng hết sức lạ lùng.
“Đó là một kế hoạch tài tình - rất tài tình. Ông không bao giờ đoán được đâu. Không bao giờ! Không bao giờ nếu không có thằng ranh kia can thiệp vào, thằng ngốc Scotch tự cao đó. Tôi đã nghĩ ra mọi chi tiết - mọi chi tiết! Không hề có gì sai sót. Làm sao mà tôi biết được Royde biết sự thật về Audrey và Adrian chứ? Audrey và Adrian... Audrey đáng nguyền rủa... cô ta phải bị treo lên... ông phải bắt cô ta... tôi muốn cô ta phải chết một cách khủng khiếp... chết... chết... tôi căm thù cô ta. Tôi nói với ông là tôi muốn cô ta chết...”
Giọng rít đó cao vút lên rồi đột ngột chấm dứt. Nevile sụp xuống và bắt đầu lặng lẽ khóc.
“Ôi trời ơi” Mary Aldin nói. Môi cô trắng bệch.
Battle nói nhẹ nhàng bằng giọng rất trầm:
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải dồn anh ta vào đường cùng... các bạn biết đó, chỉ có một chút bằng chứng quý giá thôi”.
Nevile vẫn còn khóc. Giọng anh ta y như một đứa trẻ:
“Tôi muốn cô ta bị treo cổ. Tôi muốn cô ta bị treo cổ...”
Mary Aldin rùng mình quay sang Thomas Royde.
Anh nắm lấy tay cô.

Chương trước Chương sau