Xác chết dưới nước - Chương 10

Xác chết dưới nước - Chương 10

Xác chết dưới nước
Chương 10

Ngày đăng
Tổng cộng 16 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 10158 lượt xem

Trái với thường lệ, tôi đến cuộc họp muộn mất mười phút, nhưng dường như không ai bình luận hay quan tâm đến chuyện này. Vụ Danny Webster bị giết hại vẫn khiến không khí nặng nề như thể bi kịch ấy có thể bất ngờ rơi xuống chúng tôi bất cứ lúc nào. Các nhân viên phòng giám định trở nên chậm chạp và đờ đẫn. Không ai còn suy nghĩ tỉnh táo được nữa. Sau chừng ấy năm, Rose mang cà phê cho tôi mà quên rằng tôi chỉ uống cà phê đen.
Phòng họp đã được cải tạo lại, trông ấm cúng hơn với tấm thảm màu xanh sậm, một chiếc bàn dài mới và tấm ván ô tối màu. Nhưng những mô hình giải phẫu và bộ xương người bên dưới tấm vải nhựa nhắc nhở chúng tôi về sự thật phũ phàng đang được thảo luận ở đây. Căn phòng không có cửa sổ, và từ trên tường, chân dung của các giám đốc cũ đồng loạt nhìn chằm chằm chúng tôi một cách nghiêm khắc.
Ngồi đối diện là giám đốc của tôi và nhóm trợ lý, cùng với trưởng phòng, giải phẫu học của phòng Khoa học Pháp lý tầng trên. Bên tay trái tôi là Fielding, đang ăn sữa chua bằng một chiếc thìa nhựa. Cạnh anh ta là trợ lý trưởng, cùng với một người mới vào làm là một phụ nữ.
- Tôi biết mọi người đã nghe tin khủng khiếp về Danny Webster. - Tôi buồn bã nói, ở vị trí đầu bàn, nơi tôi luôn luôn ngồi - Tất nhiên, không thể mô tả một cái chết vô lý như vậy ảnh hưởng đến mỗi chúng ta như thế nào.
- Bác sĩ Scarpetta, có gì mới nữa không? - Trợ lý trưởng lên tiếng.
- Hiện tại chúng ta chỉ mới nắm được những thông tin sau. - Tôi nhắc lại tất cả những gì mình biết. - Hiện trường đêm qua cho thấy, cậu ấy bị ít nhất một phát súng vào sau đầu.
- Thế còn các vỏ đạn thì sao? - Fielding hỏi.
- Cảnh sát phát hiện ra một vỏ đạn ở lối mòn trong rừng, chỗ gần đường cái.
- Vậy nghĩa là cậu ấy đã bị bắn ở Sugar Bottom hay ở trong ô-tô, hoặc gần ô-tô.
- Có vẻ như không phải ở trong ô-tô hay gần ô tô. - Tôi nói.
- Ở trong xe của ai? - Một người hỏi. Cô này học trường y khá muộn và tính rất nghiêm túc.
- Trong xe của tôi. Xe Mercedes.
Cô ta có vẻ bị nhầm lẫn mãi cho đến khi tôi giải thích câu chuyện một lần nữa, sau đó mới đưa ra lời bình luận khá ấn tượng.
- Liệu có khả năng chị là nạn nhân bị ngắm không?
- Lạy Chúa! - Fielding nổi giận đặt cốc sữa chua xuống bàn - Cô không nên nói những điều như vậy.
- Sự thật không phải lúc nào cũng dễ chịu. - Cô gái thông minh nhưng tẻ nhạt kia bác lại - Tôi chỉ gợi ý rằng, nếu xe của bác sĩ Scarpetta đỗ ở ngoài một nhà hàng mà chị ấy đã từng đến rất nhiều lần trước đó, có thể thủ phạm sẽ đợi chị ấy và gây sự bất ngờ. Hoặc có thể ai đó cứ thế theo dõi mà không biết trong xe không phải là chị, bởi vì lúc Danny trên đường tới đấy thì trời đã tối.
- Hãy chuyển sang những vụ việc khác của buổi sáng ngày hôm nay. - Tôi nói trong lúc nhấp một ngụm cà phê có đường pha kem không béo của Rose.
Fielding để tờ danh sách cuộc gọi ra trước mặt rồi đọc từ trên xuống dưới với giọng miền Bắc vội vã như thường lệ. Ngoài Danny ra, còn có ba vụ mổ tử thi khám nghiệm khác. Một vụ chết cháy, một vụ là tù nhân có tiền sử bệnh tim, và một bà lão bảy mươi tuổi đeo máy khử rung tim và máy tạo nhịp tim.
- Bà ấy có tiền sử bị trầm cảm, chủ yếu là do bệnh tim. - Fielding nói - Lúc ba giờ sáng nay, ông chồng nghe thấy tiếng bà ấy ra khỏi giường. Sau đó bà ấy vào phòng làm việc và tự tử bằng cách bắn vào ngực.
Những vụ việc có thể xem xét liên quan đến những linh hồn tội nghiệp khác chết trong đêm qua bởi bệnh nhồi máu và suy nhược trong ô tô. Tôi bỏ qua vụ một người phụ nữ có tuổi bị bệnh ung thư và ông lão nghèo chết vì bệnh động mạch vành. Cuối cùng chúng tôi đẩy ghế vào và đi xuống cầu thang. Mọi người tôn trọng không gian của tôi và không ai hỏi tôi định làm gì. Không ai nói gì trong thang máy khi tôi cứ chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, và trong căn phòng kín bưng, chúng tôi mặc áo khoác và rửa tay trong im lặng. Khi tôi xỏ giày và đeo găng tay, Fielding đến gần và ghé vào tai tôi.
- Tại sao cô không để tôi đảm nhận vụ của cậu ấy?
- Cảm ơn anh, nhưng tôi sẽ tự xử lý việc này.
- Bác sĩ Scarpetta, đừng đẩy mình vào chuyện này. Cô biết rồi mà, hồi thằng bé thực tập ở đây thì tôi đã vắng mặt. Tôi cũng chưa bao giờ gặp nó cả.
- Tôi ổn thôi, Jack! - Tôi quay mặt đi.
- Đây không phải lần đầu tiên tôi giải phẫu những người quen. Cảnh sát và thậm chí cả các đồng nghiệp không phải lúc nào cũng hiểu điều này. Họ chứng minh rằng kết quả sẽ khách quan hơn nếu để cho người khác đảm nhận. Tôi luôn phủ nhận điều này, kết quả sẽ chính xác miễn là ở đó có người chứng kiến. Tất nhiên tôi không biết Danny quá sâu sắc nhưng cậu ta đã từng làm việc cho tôi, và theo cách nào đó thì đã chết vì tôi. Tôi cần làm cho cậu ta những gì tốt nhất có thể.
Danny nằm ở chiếc giường gần bàn số 1, nơi tôi thường xử lý các ca của mình. Trông cậu sáng nay còn tồi tệ hơn, khiến tôi cảm thấy choáng váng. Cơ thể cậu lạnh cóng và trong tình trạng cứng đờ, như thể linh hồn đã bỏ đi luôn sau khi tôi để cậu ở lại. Máu khô vấy khắp mặt và đôi môi nhếch ra như đang cố gắng thốt lên điều gì đó vào cái lúc cuộc sống đã rời bỏ cậu. Đôi mắt khép hờ với ánh nhìn vô hồn của người đã chết. Tôi nhìn cái nẹp đỏ và lại nhớ đến hình ảnh lúc cậu lau sàn. Tôi nhớ lại sự vui vẻ của cậu, nhớ cả ánh mắt buồn bã khi cậu nhắc đến Ted Eddings và những thanh niên khác đột ngột từ bỏ cuộc sống.
- Jack. - Tôi gọi Fielding.
Anh đang loanh quanh bên cạnh.
- Tôi nghe đây.
- Tôi sẽ để anh đảm nhận theo ý của anh. - Tôi bắt đầu dán nhãn các ống xét nghiệm trên xe đây. - Tôi sẽ để anh giúp đỡ nếu anh chắc rằng anh đồng ý với điều đó.
- Cô muốn tôi làm gì?
- Chúng ta sẽ cùng giải phẫu.
- Không vấn đề gì. Cô muốn tôi chụp ảnh lại không?
- Trước khi chụp ảnh cái xác, anh trải khăn lên bàn đã nhé.
Số của Danny là ME-3098, có nghĩa cậu là ca thứ 30 của năm mới này trong phạm vi quận trung tâm của Virginia. Sau nhiều giờ nằm trong phòng lạnh cậu không còn hợp tác với chúng tôi nữa, và khi chúng tôi nâng cậu lên bàn, hai cánh tay và đôi chân đập mạnh vào kim loại không gỉ khiến nó kêu ầm ĩ như thể đang cưỡng lại những gì chúng tôi định làm. Chúng tôi cởi bỏ quần áo vấy bẩn và đầy máu. Hai cẳng tay không chịu ra chui khỏi ống tay áo và chiếc quần jean vừa khít trở nên cứng nhắc. Tôi thò tay vào trong ví, móc ra được hai mươi bảy xu, một thỏi son dưỡng môi và chùm chìa khóa.
- Thật là quái dị. - Tôi nói trong khi chúng tôi gấp đống quần áo lại và đặt chúng lên trên chiếc giường phủ tấm vải dùng một lần - Còn chiếc chìa khóa ô-tô của tôi thì sao?
- Có phải loại điều khiển từ xa không?
- Đúng vậy. - Tôi bóc miếng dính ra để tháo nẹp chân.
- Rõ ràng là không tìm thấy ở hiện trường.
- Chúng tôi không tìm thấy nó. - Tôi vừa nói vừa kéo đôi tất thể thao dày.
- Tôi đoán kẻ giết người có thể đã lấy đi rồi hoặc nó đã bị rơi đâu mất.
Tôi nghĩ chiếc máy bay trực thăng đã làm mọi thứ xáo trộn lên rồi. Tôi nghe nói Marino đã xuất hiện trên bản tin. Anh đang giơ nắm đấm cho cả thế giới nhìn thấy. Cả tôi cũng có mặt trên ti vi nữa.
- Cậu ấy có một hình xăm. - Fielding cầm tấm bảng lên
Danny xăm một đôi xúc xắc vào gan bàn chân. Tôi cũng thấy một vết sẹo mờ do cắt bỏ ruột thừa, và một vết thương cũ ở đầu gối trái, có thể do một vụ tai nạn từ khi cậu còn nhỏ. Ở đầu gối phải, những vết sẹo từ cuộc phẫu thuật khớp vừa rồi đã chuyển sang màu hồng nhạt và cơ chân cũng đã teo đi nhiều. Tôi lấy mẫu vân tay và tóc, và lần này thì Danny không chống cự. Tôi không có lý do gì để nghĩ rằng cậu đã chống cự lại bất cứ ai cậu gặp ngoài quán cà phê Hill lúc đánh rơi chiếc túi đựng đồ ăn thừa.
- Lật lên nào. - Tôi nói.
Fielding túm chân trong khi tôi kẹp chặt hai cánh tay. Chúng tôi giữ cố định vùng thắt lưng và tôi dùng kính hiển vi để kiểm tra phía sau đầu. Mái tóc dài đen bị rối bết vì máu đông và vụn rác. Tôi kiểm tra thêm phần da đầu.
- Tôi cần phải cạo phần tóc này đi thì mới có thể kiểm tra chính xác được. Nhưng có vẻ như chúng ta thấy một vết đạn sau tai trái. Phim chụp được chưa?
- Có lẽ là có đây rồi. - Fielding nhìn quanh.
- Chúng ta cần khôi phục lại.
- Mẹ kiếp. - Anh giúp tôi giữ cố định vết thương sâu, xòe rộng như hình sao, trông giống như một lối thoát hiểm vậy.
- Đúng chỗ này rồi. - Tôi vừa nói vừa dùng lưỡi dao mổ cẩn thận cạo phần da đầu - Xem này, chúng ta có một vết đạn mờ ở đây. Rất mờ. Chính chỗ này.
Tôi lần theo dấu vết với những ngón tay đeo găng dính đầy máu.
- Gần giống như súng trường vậy.
- Khẩu 45 phải không?
- Một lỗ rộng hơn một xăngtimét. - Tôi như nói một mình khi sử dụng thước đo - Phải, chắc chắn là khẩu 45.
Chúng tôi tháo bỏ hộp sọ thành từng mảng để có thể nhìn rõ bộ não vừa lúc kỹ thuật viên mổ tử thi xuất hiện và gắn phim lên hộp chiếu sáng bên cạnh. Vệt sáng trắng của viên đạn nằm ở xoang trán, cách đỉnh đầu bảy xăngtimét.
- Lạy Chúa. - Tôi kêu lên khi nhìn thấy nó.
- Sao vậy? - Fielding hỏi trong khi hai chúng tôi đứng sát cạnh nhau.
Viên đạn rất to với những cạnh sắc gập lại giống như móng vuốt.
- Loại Hydra-Shok không như vậy. - Người phó của tôi bình luận.
- Không phải. Nó giống như một loại đạn đặc biệt.
- Có thể là Starfire hay Golden Sabre?
- Ừ, kiểu thế. - Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại đạn này ở phòng giám định pháp y - Nhưng tôi nghĩ đó là loại Black Talon bởi vì vỏ đạn tìm được không phải là PMC hay Remington. Nó là Winchester kia. Và Winchester cũng chế tạo ra Black Talon cho đến khi nó bị tống ra khỏi thị trường.
- Winchester cũng chế tạo ra Silvertip.
- Rõ ràng không phải là Silvertip. - Tôi trả lời - Anh đã bao giờ nhìn thấy một khẩu Black Talon chưa?
- Chỉ mới nhìn thấy trên tạp chí.
- Vỏ đen, bằng đồng thau với một cái hõm có rãnh xòe ra như vậy. Hãy nhìn những điểm này xem. - Tôi chỉ lên tấm phim - Rõ ràng là rất hiểm. Nó sẽ tấn công vào cơ thể giống như bộ phận hình răng cưa của loài sâu bọ. Rất tuyệt cho việc thi hành luật pháp nhưng lại là một cơn ác mộng nếu nó bị sử dụng sai mục đích.
- Lạy Chúa. - Fielding ngạc nhiên - Trông giống như một con bạch tuộc ấy nhỉ.
Tôi tháo găng tay nhựa ra và thay găng tay vải, bởi vì loại đạn như Black Talon rất nguy hiểm ở các phòng cấp cứu và nhà xác. Nó là mối đe dọa còn lớn hơn kim tiêm, và tôi cũng không biết liệu Danny có bị viêm gan hay AIDS không nữa. Tôi không muốn làm mình bị thương bởi chính mảnh kim loại sắc nhọn đã giết chết cậu ta, thứ vũ khí mà tên tội phạm kia có thể dùng để cùng lúc giết chết hai mạng người.
Fielding đeo đôi găng Nitrile màu xanh, dày dặn hơn đôi găng latex, nhưng vẫn chưa đủ đảm bảo.
- Anh chỉ có thể dùng cái này để giải phẫu thôi. - Tôi phê bình.
- Không phù hợp à?
- Phải. - Tôi lắp lưỡi cưa giải phẫu - Có thể anh sẽ bị cứa vào tay đấy.
- Lần này không giống một vụ cướp xe hơi đâu. Kẻ nào đó có ý đồ nghiêm túc hơn thế cơ.
- Tin tôi đi. - Tôi nói to át tiếng cưa máy - Không nghiêm túc hơn chuyện này đâu.
Chuyện về thứ đang nằm dưới lớp da đầu trở nên tồi tệ hơn. Viên đạn đã đập vỡ động mạch thái dương, chẩm, đỉnh và xương trán của sọ. Thực ra nếu nó không mất lực để đập vụn chóp dày cứng như đá thì viên đạn xoắn đã bắn ra ngoài và chúng tôi sẽ mất đi một phần chứng cứ quan trọng. Đối với phần não bên trong, những gì loại đạn Black Talon gây ra là rất tồi tệ. Viên đạn đồng đã cày một đường khủng khiếp khiến cho Danny thành ra như vậy đây. Tôi rửa viên đạn, cẩn thận làm sạch nó bằng dung dịch Clorox, bởi vì dịch cơ thể có thể gây truyền nhiễm và làm ô xy hóa kim loại.
Gần trưa, tôi bọc viên đạn qua hai lớp bao bì nhựa và mang nó lên phòng kiểm định vũ khí ở tầng trên, nơi tất cả các loại vũ khí đều dược dán nhãn và đặt trên giá, hoặc gói trong giấy nâu. Ở đây có các loại dao dùng để kiểm tra dụng cụ, súng tiểu liên và thậm chí cả kiếm nữa. Henry Frost, người mới đến Richmond nhưng nổi tiếng trong lĩnh vực này đang nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
- Marino đã lên đây chưa? - Tôi hỏi khi bước vào.
Frost ngước nhìn lên, đôi mắt màu nâu nhạt đang tập trung cao độ như thể anh vừa ở một nơi nào xa lắc.
- Khoảng hai tiếng trước. - Anh gõ vài phím.
- Anh ấy có đưa cho anh cái vỏ đạn không? - Tôi đứng bên cạnh.
- Tôi đang làm việc với nó đây. Trường hợp này được ưu tiên số một.
Tôi đoán Frost cũng trạc tuổi tôi. Anh đã ly dị ít nhất hai lần. Anh khá hấp dẫn và khỏe mạnh, với thân hình cân đối và mái tóc đen cắt ngắn. Thói thường thì thiên hạ luôn có chuyện để phàn nàn về người bạn đời của họ. Frost chạy maratông rất cừ, là một chuyên gia rafting [1], và có thể bắn rụng một con ruồi ra khỏi một con voi ở khoảng cách một trăm bước. Điều mà tôi biết được qua cách nhìn người là anh ta yêu công việc của mình hơn bất cứ người phụ nữ nào, và chẳng muốn nói chuyện gì khác ngoài súng ống.
- Anh vừa kiểm tra loại 45? - Tôi hỏi.
- Chúng ta không biết thực tế nó có liên quan đến vụ án này hay không, đúng không? - Anh ta nhìn thoáng qua tôi.
- Không. Chúng ta không biết thực. - Tôi chọn một cái ghế có bánh xe và kéo về phía mình - Vỏ đạn được tìm thấy khoảng mười thước từ chỗ chúng ta cho rằng cậu ấy bị bắn. Ở trong rừng. Rất sạch. Nhìn còn mới. Và tôi đã lấy được nó. - Tôi thò tay vào sâu trong túi áo khoác và lấy ra bao bì đựng viên đạn Black Talon.
- Có khớp với loại Winchester 45 không?
- Lúc nào cũng có lần đầu tiên. - Anh mở gói giấy và đột ngột trở nên phấn khích - Tôi sẽ đo mặt cắt và đường rãnh, sau một phút nữa sẽ nói cho chị biết có phải loại 45 hay không.
Anh đi đến chỗ để kính hiển vi và sử dụng phương pháp “Lỗ Không Khí” để cố định viên đạn lên mặt bàn bằng sáp mà không để lại bất cứ dấu vết nào lên bề mặt kim loại.
- Được rồi. Rãnh nòng súng ở phía bên trái và chúng ta thấy có sáu mặt cắt. - Anh bắt đầu đo đạc bằng trắc vi kế - Số hiển thị mặt cắt chỉ 7-4. Hiển thị rãnh chỉ 1-5-3. Tôi sẽ nhập nó vào GRC. - Anh đang nhắc đến hệ thống phân tích súng trường bằng vi tính của FBI - Nào, bây giờ hãy xác định đường kính.
Trong khi máy tính chạy các dữ liệu, Frost kiểm tra viên đạn với thiết bị đo đạc vec-nê. Tôi không ngạc nhiên khi kết quả mà anh tìm được là đường kính của Black Talon là 45, và sau đó hệ thống GRC đưa ra một danh sách mười hai nhãn hiệu súng trường có thể dùng được loại đạn đó. Tất cả, trừ Sig Sauer và vài loại Colts, đều là súng quân sự.
- Thế còn vỏ đạn thì sao? Chúng ta có biết được gì về nó không?
- Tôi đã đưa lên video nhưng chưa khởi động.
Anh ngồi lại chỗ cũ và bắt đầu gõ trên hệ thống được kết nối bởi modem đến mạng hiển thị hình ảnh vũ khí của FBI có tên là DRUGFIRE. Thiết bị này là một phần của phần mềm CAIN - Hệ thống mạng phân tích thông tin tội ác mà Lucy đang làm việc, với mục đích kết nối những vụ án liên quan đến vũ khí. Tôi muốn biết khẩu súng sát hại Danny liệu đã từng giết người hoặc gây tàn phế cho ai trước đó không, đặc biệt là khi loại đạn này cho thấy Danny không phải là nạn nhân đầu tiên.
Hệ thống máy tính rất đơn giản. Máy tính Turbo 486 kết nối với một máy quay và kính hiển vi để chụp ảnh thực tế trên màn hình 20 inch. Frost chọn một danh mục khác và màn hình video đột nhiên hiện ra một bàn cờ với các loại vỏ đạn 45, mỗi loại đều có một đặc điểm riêng biệt. Mặt khóa nòng súng của Winchester 45 khớp với mẫu vật của tôi ở phía góc trái, và tôi có thể nhìn thấy mọi đặc điểm của khóa nòng, chốt bắn hay bất cứ phần kim loại nào của khẩu súng đã bắn vào đầu Danny.
- Viên đạn của chị có một vết kéo lớn ở phía trái. - Frost chỉ cho tôi thấy một dấu hiệu giống như cái tai ngoài vòng tròn lõm do chốt bắn - Và có một dấu vết nữa ở đây, cũng ở bên trái. - Anh dùng ngón tay chạm vào màn hình.
- Do đạn bị đẩy đi? - Tôi hỏi.
- Không, tôi nghĩ là do chốt bắn lăn trở lại.
- Không bình thường đúng không?
- Ồ, tôi cho rằng đó là điều duy nhất có ở loại vũ khí này. - Anh trả lời trong khi vẫn dán mắt vào màn hình - Vì vậy chúng ta có thể chạy video nếu chị muốn.
- Vậy thì làm đi.
Anh kéo một màn hình nữa lên và nhập vào thông tin đã có, ví dụ như hình bán cầu mà chốt bắn đã in lên kim loại mềm của máy in, hay như hướng đi đường kẻ sọc xoắn và song song trên kính hiển vi của bề mặt khóa nòng. Chúng tôi không nhập thông tin gì về viên đạn đã lấy ra từ hộp sọ của Danny, vì không chứng minh được loại Black Talon và vỏ đạn có liên quan gì đến nhau, bất kể chúng tôi có nghi ngờ điều này thế nào. Sự kiểm tra hai chứng cứ này cũng không liên quan tới nhau, bởi vì sự thể hiện mặt cắt, rãnh và chốt bắn cũng khác nhau như là dấu vân tay và dấu giày vậy. Tất cả những gì có thể hy vọng là câu chuyện sẽ được các nhân chứng kể lại giống nhau.
Nhưng thật ngạc nhiên, trong trường hợp này lại đúng là như vậy. Khi Frost bắt đầu thực hiện quy trình tìm kiếm, chúng tôi chỉ phải đợi một, hai phút trước khi DRUGFIRE cho biết có một vài loại phù hợp với cái vỏ đạn hình trụ mạ kền nhỏ xíu đã được tìm thấy cách vệt máu của Danny hơn hai mét.
- Để xem chúng ta có gì nào. - Frost lẩm bẩm một mình trong khi anh đưa những loại đầu bảng lên màn hình. Anh miết ngón tay lên mặt kính - Đây là nhà vô địch. Không cần phải thi đấu vì nó luôn dẫn đầu.
- Một khẩu Sig 45 P220. - Tôi ngạc nhiên nhìn anh - Vỏ đạn này lại khớp với loại vũ khí không thể sử dụng vỏ đạn khác?
- Phải. Thật tệ nếu không phải thế. Lạy Chúa.
- Để tôi chắc rằng tôi hiểu điều này. - Tôi không thể tin được thứ tôi đang nhìn - Anh không thể có những đặc điểm của một khẩu súng được nhập vào DRUGFIRE trừ phi khẩu súng đó được cảnh sát chuyển tới phòng thí nghiệm vì một lý do nào đó.
- Đúng là quy trình như vậy. - Frost gật đầu đồng ý trong khi anh bắt đầu in lại kết quả trên màn hình - Khẩu Sig 45 này giống y như khẩu súng đã bắn ra viên đạn tìm thấy gần thi thể Danny Webster. Đó là những gì chúng ta biết được vào lúc này. Những gì chúng ta phải làm lúc này chỉ là kéo vỏ đạn thật ra khỏi khẩu súng ảo này và bắn thử với một khẩu súng thật.
Anh đứng dậy. Tôi ngồi nguyên đấy và tiếp tục nhìn vào danh sách trong DRUGFIRE với những biểu tượng và chữ viết tắt diễn giải về loại súng này. Nó sẽ để lại dấu hiệu giật và kéo cũng như dấu vân tay trên vỏ đạn. Tôi lại nghĩ đến thân thể cứng đờ của Ted Eddings trên sông Elizabeth. Tôi nghĩ về cái xác của Danny gần một đường hầm không dẫn tới đâu cả. Tôi nói :
- Dù sao thì loại súng này vẫn được sử dụng.
Frost mấp máy môi khi mở các thư mục :
- Nó sẽ xuất hiện theo cách này. Nhưng thực sự tôi không biết cụ thể rằng tại sao nó lại được nhập vào hệ thống. Tôi tin rằng phòng cảnh sát đầu tiên đưa vũ khí này vào là hạt Henrico. Để xem, khẩu CVA5471 đâu? Màn hình đầy kín rồi.
- Nó được nhập vào hồi mùa thu năm ngoái. - Tôi chỉ vào ngày tháng trên màn hình. Ngày 29 tháng 9.
- Phải, đó là ngày thông tin về loại súng này được hoàn tất.
- Anh có biết tại sao cảnh sát lại nhập dữ liệu này vào không?
- Chị phải gọi hỏi họ chứ.
- Để tôi gọi cho Marino.
- Ý kiến hay đấy.
Tôi gọi cho Marino trong khi Frost kéo ra một cặp tài liệu. Trong đó là loại phong bì nhựa trong quen thuộc chúng tôi vẫn hay dùng để lưu giữ hàng nghìn vỏ đạn và súng ngắn xuất hiện ở phòng thí nghiệm của Virginia hàng năm.
- Đây rồi! - Frost nói.
- Anh có khẩu Sig P220s ở đây không? - Tôi đứng dậy.
- Có một khẩu. Nó ở cùng nhóm với các loại 43 tự động khác.
Trong khi anh đặt vỏ đạn lên mặt kính hiển vi, tôi vào một căn phòng khác, có thể gọi là cơn ác mộng hay nơi lưu giữ đồ chơi, tùy vào suy nghĩ của bạn. Những bức tường được gắn bảng treo với nhiều loại súng lục, súng lục ổ quay, Tec-1 và Tec-9. Thật đáng buồn khi nghĩ bao nhiêu cái chết được trưng bày thông qua vũ khí trong căn phòng chật hẹp này và bao nhiêu trường hợp là của tôi. Khẩu Sig Sauce P220 có màu đen và trông giống khẩu 9 ly của cảnh sát Richmond đến nỗi tôi không thể phân biệt ngay lập tức. Tất nhiên khi quan sát kỹ hơn, khẩu 45 có vẻ to hơn và tôi nghĩ nhãn hiệu nòng súng có thể khác.
- Hộp mực dấu đâu? - Tôi hỏi khi anh đang cúi xuống kính hiển vi, chiếu sáng cả hai vỏ đạn để có thể so sánh từng phần một.
- Ở ngăn kéo bàn trên cùng. - Anh nói đúng lúc chuông điện thoại réo vang - Ở trong cùng ấy.
Tôi lấy ra một hộp mực nhỏ dùng để in vân tay và mở tấm vải cotton trắng sạch, sau đó đặt tấm vải lên miếng nhựa mềm. Frost nghe máy.
- Chào bạn thân mến, chúng tôi có một tin ở DRUGFIRE. - Tôi biết anh ta đang nói chuyện với Marino - Anh có thể giúp cho một số thông tin không?
Anh tiếp tục nói với Marino những gì vừa phát hiện ra. Sau khi gác máy, Frost quay sang tôi.
- Anh ấy sẽ hỏi phòng cảnh sát Henrico.
- Tốt.
Tôi ấn nòng súng vào mực rồi sau đó in lên tấm vải.
- Hai cái này rõ ràng là khác nhau. - Tôi nói khi nhận thấy một vài dấu hiệu của mặt trước khẩu súng, các hướng dẫn giật súng và hình dáng của khe trượt.
- Chị nghĩ rằng chúng ta có thể phân biệt được loại súng đặc biệt này sao? - Anh lại soi vào kính hiển vi một lần nữa.
- Về mặt lý thuyết thì có thể nếu liên hệ với vết thương. Vấn đề là khẩu 45 nạp loại đạn tốc độ cao có sức công phá rất mạnh, và anh sẽ không thể tìm thấy dấu vết rõ ràng.
Điều này đúng trong vụ của Danny, nhất là sau khi tôi nhớ lại kỹ năng phẫu thuật tái tạo vết thương của mình. Nhưng khi so sánh miếng vải với biểu đồ và bức ảnh đã chụp trong phòng mổ xác, tôi không thấy có sự tương thích nào với khẩu Sig P220. Thực ra thì tôi nghĩ lẽ ra mình phải so sánh với vết đạn nhô ra rìa vết thương mới phải.
- Đây là kết quả của chúng tôi. - Frost nói, điều chỉnh lại tiêu cự khi anh tiếp tục nhìn vào kính hiển vi so sánh. Đúng lúc đó có tiếng chân rầm rập của ai đó đang chạy xuống sảnh khiến cả hai chúng tôi đều ngoái ra nhìn - Chị có muốn ra xem không?
- Có. - Tôi nói trong khi một người khác lại chạy qua, chùm chìa khóa treo trên thắt lưng va vào nhau leng keng.
- Chuyện gì vậy? - Frost nhìn ra cửa, nhíu mày.
Những tiếng ầm ĩ nổi rõ hơn ở ngoài sảnh, và bây giờ thì tất cả mọi người đều vội vã chạy qua nhưng đi theo hướng khác. Tôi và Prost bước ra khỏi phòng thí nghiệm đúng lúc một vài nhân viên bảo vệ lao đến để trở về vị trí. Các nhà khoa học còn mặc áo phòng thí nghiệm cũng đang loay hoay ở cửa. Người ta đang hỏi nhau xem xảy ra chuyện gì thì chuông báo động đột ngột kêu liên hồi và đèn đỏ trên trần nhà lóe sáng.
- Chuyện gì vậy? Tập dượt cứu hỏa à? - Frost gào lên.
- Đã có kế hoạch gì cho việc này đâu. - Tôi đưa tay lên bịt tai trong khi mọi người chạy tán loạn.
- Thế có nghĩa là hỏa hoạn thật à? - Anh ta sửng sốt.
Tôi liếc nhìn những chiếc bình phun nước trên trần nhà. Frost nói :
- Phải ra khỏi đây thôi.
Tôi chạy xuống tầng dưới và mở cửa lối vào sảnh, đúng lúc đó mù mịt khí halon màu trắng nổ dữ dội trên trần nhà. Tôi lao ra khỏi phòng với cảm giác vừa bị hàng triệu cây gậy bao vây và đánh đập. Fielding đã biến mất. Tất cả các phòng làm việc trống không, sự việc diễn ra quá nhanh đến nỗi những ngăn tủ vẫn còn để mở, màn hình và kính hiển vi vẫn bật. Đám mây lạnh lẽo bao quanh và tôi có cảm giác kỳ quặc như đang bay qua cơn bão giữa đám khói bụi. Tôi lao vào thư viện, rời phòng vệ sinh, và khi đã yên tâm rằng mọi người đều an toàn, tôi chạy xuống sảnh dưới và đẩy mọi người ra khỏi cửa chính. Một lúc sau tôi mới lấy lại được hơi thở và để tim đập chậm lại.
Quy trình báo động và diễn tập đã được chính phủ thiết kế một cách nghiêm ngặt và được thực hiện thường xuyên. Tôi biết rồi sẽ lại nhìn thấy các nhân viên tập trung ở tầng hai của bãi đỗ xe tháp Monroe phía bên đường Franklin. Lúc này tất cả các nhân viên phòng thí nghiệm đang có mặt ở vị trí đã được sắp đặt, trừ các trưởng phòng, và trong số đó, dường như tôi là người cuối cùng rời khỏi tòa nhà, trừ giám đốc phòng Dịch vụ chung, người chịu trách nhiệm cho toàn bộ tòa nhà. Anh ta đang sang đường, ngay trước mặt tôi, chiếc mũ bảo hộ cầm tay.
Tôi gọi và anh ta quay lại, mắt liếc qua như thể chẳng quen biết gì.
- Có chuyện gì vậy? - Tôi bắt kịp và chúng tôi qua đường đi bộ.
- Có chuyện là chị không nên yêu cầu thêm bất cứ thứ gì trong ngân quỹ năm nay.
Anh ta đã có tuổi, luôn ăn mặc đẹp nhưng là người không mấy dễ chịu. Hôm nay thì hoàn toàn trở nên giận dữ. Tôi nhìn chăm chú vào tòa nhà nhưng không thấy có khói bốc lên trong khi xe cứu hỏa đang kêu inh ỏi ở cách một vài con phố.
- Không biết con lừa nào lại khởi động cả hệ thống chữa cháy hồng thủy, nước cứ thế phun ra làm cho đống hóa chất nháo nhào hết cả. - Anh ta nhìn tôi cứ như thể tôi là người có lỗi - Tôi đã cài đặt chế độ cản để ngăn ngừa những việc khốn khổ này rồi cơ mà.
- Cái đó sẽ không có tác dụng nếu có một đám cháy hoặc một vụ nổ hóa chất trong phòng thí nghiệm. - Tôi không thể không nói ra điều đó vì hầu hết các quyết định của anh ta thường là rất tệ. - Anh không muốn một chế độ cản ba mươi giây khi một việc tương tự thế này xảy ra.
- Ồ, một việc tương tự thế này chưa bao giờ xảy ra. Chị có biết việc này sẽ tốn kém bao nhiêu không?
Tôi lại đang nghĩ đến những giấy tờ trên bàn làm việc và nhiều thứ quan trọng khác đã bị văng ra rất xa và có thể bị phá hủy.
- Tại sao lại có người khởi động hệ thống? - Tôi hỏi.
- Hiện giờ thì tôi cũng chỉ được thông báo đến thế thôi.
- Nhưng hàng nghìn gallon [2] hóa chất đã ngập khắp các văn phòng của tôi, trong nhà xác và cả phòng giải phẫu thi thể. - Chúng tôi lên cầu thang. Càng lúc tôi càng rối trí.
- Thì thế đấy. - Anh ta vung tay minh họa một cách giận dữ - Chúng sẽ biến mất như bốc hơi vậy.
- Nó phun lên tất cả những thi thể đang giải phẫu, bao gồm cả một vài thi thể của các vụ án mạng nữa. Hãy hy vọng một luật sư quốc phòng không mang việc này ra tòa.
- Điều mà chị nên hy vọng là chúng ta có thể chi tiền bằng cách nào. Để đổ đầy những thùng khí halon, chúng ta sẽ phải tốn vài trăm nghìn đô. Chuyện này có thể làm chị thức trắng đêm đấy.
Tầng hai của bãi đậu xe đông đúc với hàng trăm người trong sự giải lao không mong đợi. Thường thì việc tập dượt và báo động giả giống như một trò giải trí và mọi người đều vui vẻ, miễn là thời tiết tốt. Nhưng hôm nay thì không ai cảm thấy dễ chịu cả. Trời lạnh và xám xịt, và mọi người đang trò chuyện trong tâm trạng bị kích động. Giám đốc đột ngột đứng tách ra để nói riêng điều gì đó với một nhân viên dưới quyền. Đúng lúc ấy tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai.
- Chuyện gì vậy? - Marino hỏi làm tôi giật mình - Cô có vẻ căng thẳng?
- Tôi cũng nghĩ thế. Anh có ở trong tòa nhà không?
- Không, nhưng cũng không xa đây lắm. Tôi nghe thấy tiếng chuông báo động trên đài nên chạy qua xem thế nào.
Anh chỉnh lại chiếc đai lưng treo chùm chìa khóa khá nặng, ánh mắt nhìn qua đám đông.
- Cô kể cho tôi nghe xem chuyện gì xảy ra nào? Cuối cùng thì chỗ cô cũng có một vụ cháy cơ đấy.
- Tôi không biết chính xác chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng người ta bảo là có ai đó nhỡ tay chạm vào chuông báo động giả khiến cho hệ thống chữa cháy hồng thủy phun khắp tòa nhà. Tại sao anh lại biết ở đây?
- Tôi nhìn thấy Fielding đằng kia. - Marino gật đầu - Cả Rose nữa. Họ đều đứng đây mà. Trông cô có vẻ lạnh.
- Anh vừa đến đây à? - Tôi hỏi, bởi vì khi anh nói lảng đi là tôi biết đang xảy ra chuyện gì đó.
- Cả đường Broad đều nghe thấy tiếng còi báo động chết tiệt ấy.
Tiếng vang rền chói tai phía bên kia đường đột nhiên ngừng lại. Tôi tiến lại gần bức tường nhà để xe để nhìn cho rõ và hết sức lo lắng về những gì sẽ phải chứng kiến khi tất cả được phép quay trở lại tòa nhà. Còi cứu hỏa lại rú ầm lên ở bãi đậu xe và những tốp lính cứu hỏa mặc đồng phục đang tiến vào tòa nhà bằng nhiều đường khác nhau.
- Lúc thấy xảy ra chuyện, tôi đoán cô sẽ chạy tới đây. Vì vậy tôi muốn đến xem cô có ổn không.
- Anh đoán đúng đấy. - Móng tay của tôi đã tái nhợt đi - Anh có biết gì về vụ việc ở Henrico không? Vỏ đạn 45 có vẻ như cũng được bắn ra từ khẩu Sig P220 đã giết Danny.
Tôi vẫn đứng dựa vào bức tường lạnh giá và mắt nhìn ra ngoài đường.
- Điều gì khiến cô tin rằng tôi sẽ tìm được thông tin nhanh như thế?
- Bởi vì mọi người vẫn nể anh.
- Ồ, chắc chắn là vậy rồi.
Marino tiến lại gần tôi. Anh cũng dựa lưng vào tường, mặt nhìn đi hướng khác, bởi vì anh luôn không thích quay lưng vào người khác. Anh lại chỉnh dây lưng và khoanh tay ngang ngực. Anh tránh ánh mắt của tôi, và tôi biết rằng anh đang rất tức giận.
- Vào ngày 11 tháng 12, có một chiếc xe bị chặn lại ở đoạn cắt đường 64 và Mechanicvicille Turnpike, hạt Henrico. Khi các cảnh sát Henrico tiến lại gần chiếc xe, đối tượng vùng chạy ra ngoài, cảnh sát chạy đuổi theo. Lúc đó là vào ban đêm. - Anh lấy thuốc lá ra - Cuộc đuổi bắt tiếp tục đến đoạn giáp ranh khu vực nội thành, cuối cùng dừng lại ở khu vực tòa án Whitcomb Court. Không ai thực sự chắc chắn chuyện gì đã xảy ra, nhưng một cảnh sát đã bị mất khẩu súng.
Phải mất một lúc tôi mới nhớ ra vài năm trước đây cảnh sát hạt Henrico đã thôi sử dụng loại súng chín li để chuyển sang dùng Sig Sauer P220, loại súng lục cỡ nòng 45.
- Và đó chính là khẩu súng lục đang bị nghi ngờ? - Tôi hỏi.
- Phải. - Anh rít thuốc - Cô biết đấy, hạt Henrico đã chọn cách khôn ngoan ấy. Tất cả các khẩu Sig đã được nhập vào DRUGFIRE sau sự việc đó.
- Tôi không biết điều đó.
- Ừ, cảnh sát cũng bị mất súng và bị ăn trộm súng như bất kỳ ai. Vì thế họ cần phải có cách tìm lại súng sau khi mất, chuyện đó là bình thường mà, đặc biệt là trong trường hợp chúng được dùng để gây tội ác.
- Thế thì khẩu súng đã giết chết Danny chính là khẩu súng đã bị mất của cảnh sát Henrico à? - Tôi muốn chắc chắn.
- Có lẽ như thế.
- Nó bị mất trong một vụ án cách đây một tháng.
- Tôi tiếp tục - Và bây giờ nó được dùng để giết người. Nhằm vào Danny.
Marino quay sang tôi, tay gẩy tàn thuốc lá.
- Ít ra thì cũng không phải là cô đang ngồi trong xe ngoài quán cà phê Hill.
Tôi không thể nói gì hơn. Anh tiếp tục.
- Khu vực đó cũng không xa tòa án Whitcomb và những vùng lân cận tệ hại khác. Vì vậy chúng ta vẫn có thế nghĩ đến khả năng của một vụ cướp xe.
- Không. - Tôi vẫn không chịu chấp nhận giả thuyết đó - Xe của tôi vẫn còn nguyên đó đấy thôi.
- Có thể điều gì đó xảy ra đã làm hắn thay đổi mục tiêu ban đầu.
Tôi không trả lời.
- Bất cứ điều gì đều có thể xảy ra chứ. Một người hàng xóm bật đèn lên chẳng hạn. Chuông báo chống trộm của ai đó vô tình kêu lên. Hoặc hắn bị hoảng sợ sau khi bắn Danny và không dám làm như dự tính.
- Hắn không cần phải bắn cậu ấy. - Tôi nhìn dòng xe chầm chậm đi trên hai làn đường phía dưới - Hắn có thể lấy trộm chiếc Mercedes lúc nó đậu bên ngoài quán cà phê. Sao lại còn phải dòng xe đi thêm một đoạn rồi lại bắt người đi xuống khu rừng kia làm gì? Tại sao anh cứ kết luận rằng hắn làm tất cả những điều đó chỉ vì một chiếc xe?
- Mọi thứ đều có thể xảy ra. - Anh nhắc lại - Ai mà biết được.
- Thế còn xưởng sửa xe ở Virgina Beach? Đã có ai kiểm tra chưa?
- Danny bắt đầu nhận xe vào khoảng ba rưỡi chiều, lúc đó họ đã bảo xe cô sửa xong rồi.
- Ý anh là gì? Họ bảo tôi á?
- Họ bảo cô thế lúc cô gọi điện đến còn gì nữa.
Tôi băn khoăn nhìn anh.
- Tôi có gọi gì đâu.
Anh lại gẩy tàn thuổc.
- Họ nói là cô đã gọi điện.
- Không. - Tôi lắc đầu - Danny gọi chứ. Đó là việc của nó. Nó xử lý các cuộc gọi và dịch vụ trả lời điện thoại ở cho làm của tôi.
- Ồ, có ai đó xưng là bác sĩ Scarpetta gọi. Có thể là Lucy chăng?
- Tôi đang ngờ rằng có kẻ đóng giả tôi. Có phải người gọi điện là một phụ nữ không?
Anh hơi ngần ngại.
- Một câu hỏi hay. Nhưng cô cứ nên hỏi Lucy để chắc chắn rằng con bé không gọi.
Lính cứu hỏa lại xuất hiện từ bên trong tòa nhà và tôi biết rằng đã có thể trở về văn phòng. Cả ngày hôm nay sẽ phải kiểm tra, tính toán mọi thứ trong khi chúng tôi còn đang hy vọng đừng có thêm vụ nào nữa. Marino nói :
- Đạn dược là những thứ luôn làm tôi phát điên lên.
- Frost có thể quay lại phòng thí nghiệm trong một tiếng đồng hồ nữa. - Tôi nói thế nhưng Marino dường như không để ý đến.
- Tôi sẽ gọi cho cậu ấy chứ không muốn lên nhìn cái đống lộn xộn ấy đâu.
Tôi biết rằng anh không muốn để tôi ở lại một mình và giờ tâm trí anh vẫn để cả vào vụ này.
- Anh đang nghĩ đến điều gì à?
- Lúc nào cũng có chuyện để nghĩ, bác sĩ ạ.
- Lúc này thì là chuyện gì?
Anh lại rút bao thuốc Marlboro ra. Động tác này khiến tôi nhớ đến mẹ mình, lúc nào cũng có một bình oxy đi kèm vì bà hút thuốc chẳng kém gì anh.
- Đừng nhìn tôi như thế. - Anh nài nỉ trong khi châm lửa một lần nữa.
- Tôi không muốn anh tự giết bản thân mình. Và hôm nay có vẻ như anh đang cố gắng làm thế.
- Tất cả chúng ta rồi sẽ chết.
“Chú ý!” - Tiếng loa trên xe cứu hỏa vang lên - “Đây là Phòng Cứu hỏa Richmond. Tình trạng khẩn cấp đã chấm dứt. Quý vị có thể vào bên trong tòa nhà”.
Giọng trên loa lặp đi lặp lại với những tiếng bíp liên hồi và đơn điệu.
“Chú ý! Tình trạng khẩn cấp đã chấm dứt. Quý vị có thể vào bên trong tòa nhà”.
Marino vẫn tiếp tục, không thèm để tâm đến loa báo.
- Tôi muốn vừa càu nhàu vừa uống bia, vừa ăn khoai tây chiên với ớt và kem chua, vừa hút thuốc, chơi Jack Black và các loại game.
- Anh cũng có thể vừa làm tình vừa làm những việc đó. - Tôi không cười vì không thấy có gì đáng cười trong khi sức khỏe của anh đang bị đe dọa.
- Doris đã chữa bệnh tình dục cho tôi đấy chứ. - Marino trở lại nghiêm túc khi anh nhắc đến người phụ nữ đã từng chung sống trong hầu hết quãng đời đã qua.
- Lần cuối cùng anh nghe tin về chị ấy là khi nào? - Đột nhiên tôi cảm thấy cô ấy có thể là câu trả lời cho tâm trạng của anh.
Anh nhích ra khỏi bờ tường và lùa tay lên mái tóc đã cắt tỉa. Anh lại chỉnh thắt lưng, nhìn đã thấy sự căm ghét ra mặt thứ quân phục này và những lớp mỡ ngày càng chồng chất lên cuộc đời anh. Tôi đã nhìn thấy những bức ảnh anh chụp hồi còn là cảnh sát ở New York, cảnh ngồi trên môtô hoặc đang cưỡi ngựa, trông cân đối và rất phong độ với mái tóc đen dày và bốt da cao cổ. Hồi đó hẳn là Doris đã rất ngưỡng mộ vẻ bảnh trai của Pete Marino.
- Đêm hôm qua cô ấy gọi. Cô biết đấy, thỉnh thoảng cô ấy vẫn hay gọi thế. Phần nhiều là để trao đổi về Rocky. - Anh đang nhắc đến con trai mình.
Marino nhìn theo các nhân viên trong tòa nhà khi họ bắt đầu lục tục lên tầng trên. Anh vặn vẹo các ngón tay và cánh tay khiến cho chúng kêu lắc rắc. Và trong lúc mọi người ra khỏi tầng để xe thì anh xoa bóp đằng sau gáy. Trông anh cũng lạnh cóng và cáu kỉnh sau một hồi cứu hỏa.
- Chị ấy muốn gì? - Tôi cảm thấy khó khăn khi phải hỏi câu này.
Anh lại nhìn quanh.
- À, có vẻ như cô ấy vừa mới kết hôn.
Tôi hơi chững lại.
- Marino. - Tôi nói khẽ - Tôi thực sự rất tiếc.
- Cô ta đi cùng gã kia trong một chiếc xe hơi to có ghế bọc đệm da. Các cô chả vẫn thích thế còn gì? Cô ấy bỏ tôi. Rồi lại muốn tôi quay lại. Rồi lại thôi. Và cuối cùng là kết hôn với một gã khác. Chỉ có thế thôi.
- Tôi rất tiếc. - Tôi nhắc lại.
- Tốt hơn hết là cô nên vào nhà đi nếu không muốn bị viêm phổi. Tôi sẽ quay lại hiện trường bây giờ và gọi cho Wesley xem mọi việc thế nào. Anh ta chắc chắn rất muốn biết về khẩu súng. - Anh liếc sang tôi khi chúng tôi cùng đi song song - Thành thực mà nói, tôi biết phía Cục sẽ nói gì.
- Họ sẽ nói cái chết của Danny chỉ là sự ngẫu nhiên chứ gì.
- Tôi chưa biết. Có vẻ hợp lý hơn nếu như Danny đang định mua một “món hàng” gì đó và chạm trán cái gã đã tình cờ nhặt được khẩu súng cảnh sát kia.
- Tôi vẫn chưa bị thuyết phục lắm. - Tôi nói.
Chúng tôi băng qua phố Franklin và tôi nhìn xuôi xuống hướng bắc, không may trạm xe lửa xây bằng gạch đỏ với tháp đồng hồ kiến trúc kiểu Gô tích đã khiến tôi bị khuất tầm mắt không nhìn được về phía Church Hill. Trước đây Danny rất ít khi lang thang ở khu vực mà chiều qua cậu đã ở đó. Tôi chẳng tìm thấy lý do gì liên quan đến việc cậu đã dính dáng tới ma túy cả. Tôi cũng không thấy biểu hiện bề ngoài nào cho thấy cậu đã sử dụng ma túy. Dĩ nhiên các báo cáo về độc tính cá nhân cậu cũng cho thấy điều đó trong khi tôi không hề biết cậu không uống rượu bao giờ.
- Nhân tiện thì tôi đã qua trạm chỗ đường 17 và Duval. - Marino vừa nói vừa mở cửa xe - Trưa nay cô nên mang chiếc Mercedes về đi.
- Họ đã kiểm tra xong chưa?
- Rồi, đêm qua chúng tôi đã làm xong và ngay khi các phòng khoa học mở cửa vào sáng nay thì mọi dữ liệu đã sẵn sàng. Tôi phải dứt khoát rằng chúng tôi không ỉa vãi với cái vụ này.
- Anh tìm được gì chưa? - Ý nghĩ về chiếc xe và những gì tìm được bên trong khiến tôi hầu như đã quá sức chịu đựng.
- Mấy dấu chân, chúng tôi chưa biết được là của ai. Nhưng chúng tôi đã hút bụi sạch sẽ cho cô rồi. - Anh chui vào trong xe nhưng vẫn để cửa mở - Dù sao thì tôi đảm bảo rằng chiếc xe của cô đã có mặt ở đây và cô có thể lái xe về nhà được rồi.
Tôi cảm ơn anh nhưng lúc đi về phía tòa nhà, tôi biết rằng mình không thể lái chiếc xe ấy được nữa. Mãi mãi tôi không ngồi lên xe được nữa. Thậm chí tôi còn không tin rằng mình có thể mở nổi cửa xe hay chỉ ngồi vào trong đó thôi.
Cleta hí húi lau sàn trong khi cô lễ tân đang lấy khăn lau chùi các đồ đạc. Tôi cố gắng nói cho họ hiểu rằng điều đó là không cần thiết. Tôi kiên nhẫn giải thích rằng đặc điểm của loại khí ga trơ như halon là không gây hư hại đến giấy tờ hay các dụng cụ nhạy cảm khác.
- Nó sẽ bốc hơi và không để lại bất cứ ảnh hưởng nào cả. - Tôi đảm bảo - Các cô không cần phải lau chùi. Chỉ cần chỉnh lại mấy bức tranh trên tường kia thôi và bàn làm việc của cô Megan trông lộn xộn kinh khủng quá.
Ở khu vực lễ tân, các giấy tờ đề nghị hiến xác và những loại văn bản khác vương vãi khắp sàn.
- Tôi vẫn cảm thấy có mùi gì kinh lắm. - Megan nói.
- Mùi giấy chứ mùi gì, ngốc quá. Lúc nào mấy tờ tạp chí đó chả bốc mùi. - Rồi Cleta quay sang tôi - Còn máy tính của chị thì sao rồi?
- Cũng đang mong cho nó không bị sao. - Tôi nói - Cái tôi lo là sàn nhà bị các cô làm cho ướt nhoét lên thế này. Tốt hơn là các cô lau khô nó đi kẻo lại có người trượt ngã bây giờ.
Nỗi tuyệt vọng của tôi càng lúc càng tăng khi tôi thận trọng bước qua những viên gạch trơn ướt vẫn đang được lau chùi. Khi phòng làm việc xuất hiện trước mặt, tôi đi chậm lại rồi dừng ở trước cửa vào. Bà thư ký của tôi vẫn đang loay hoay ở bên trong.
- Được rồi. - Tôi bảo Rose - Thiệt hại thế nào?
- Không vấn đề gì ngoại trừ một vài thứ giấy tờ của cô bị thổi bay đến tận xứ Oz rồi. Tôi cũng vừa sắp xếp lại mấy chậu cây cảnh. - Rose đã gần đến tuổi về hưu, giờ đang nhìn tôi qua cặp kính lão với dáng vẻ lúc nào cũng nghiêm trọng thế - Cô luôn rút ra rút vào mấy tờ giấy ấy ra khỏi giỏ nên mới thành ra nhẽ.
Giấy tờ của tôi vương vãi khắp nơi như lá mùa thu, từ giấy chứng tử, hóa đơn điện thoại cho đến báo cáo khám nghiệm tử thi, trên sàn, trên giá sách và kẹt cả trên bụi cây cảnh nữa.
- Tôi cũng nghĩ là cô nên hong mấy thứ này ra ngoài không khí. Đừng tưởng những thứ bay hơi vô hình đó không có tác hại gì. Tôi sẽ treo hết lên dây phơi cho cô. - Miệng nói tay làm, vài sợi bạc vương ra khỏi búi tóc của Rose.
- Không cần phải làm thế đâu. - Tôi lại bắt đầu bài diễn văn lúc trước - Khí halon sẽ biến mất như nó khô đi.
- Tôi để ý là không bao giờ cô chịu đội mũ bảo hộ cả.
- Tôi không có thời gian. - Tôi nói.
- Và phòng ốc thì chẳng có cửa sổ gì cả. - Tuần nào Rose cũng nhắc đi nhắc lại điều này ít nhất một lần.
- Thật ra thì tất cả những gì chúng ta cần làm chỉ là nhặt mọi thứ lên thôi. - Tôi nhắc - Chị đừng có tưởng tượng quá.
- Thế trước đây cô đã bao giờ bị ngộ độc khí chưa?
- Chưa.
- À há. - Rose vừa nói vừa xếp lại đống giỏ lau gần đó - Thế thì chúng ta không cần cẩn thận thái quá nhỉ.
Tôi ngồi xuống bàn và mở ngăn kéo trên cùng để lấy mấy hộp kẹp giấy. Nỗi tuyệt vọng vẫn cứ bóp nghẹt lấy ngực tôi và tôi sợ rằng mình sẽ không thể xua nó đi ngay bây giờ được. Bà thư ký hiểu tôi còn hơn cả mẹ tôi nữa. Bà nhận ra mọi cảm xúc của tôi lúc này nhưng vẫn cứ tiếp tục công việc. Mãi lâu sau bà mới lên tiếng.
- Tiến sĩ Scarpetta, tại sao cô không về nhà đi, để đấy tôi làm cho.
- Rose, tôi sẽ dọn dẹp cùng chị. - Tôi đáp cộc lốc.
- Tôi không thể tin được cái thằng bảo vệ an ninh ngu ngốc ấy.
- Bảo vệ nào? - Tôi ngừng tay nhìn Rose.
- Cái gã làm rối loạn hệ thống ấy, vì hắn cứ nghĩ là chúng ta đang bị rò rỉ phóng xạ ở tầng trên.
Tôi nhìn bà thu dọn những tờ giấy chứng tử vương vãi trên thảm rồi treo lên bằng mấy chiếc kẹp giấy. Tôi thì vẫn đang sắp xếp lại mặt bàn làm việc.
- Chị đang nói về thứ quái quỷ gì thế? - Tôi hỏi.
- Tôi chỉ biết có thế thôi. Ban nãy họ nói chuyện thế ở bãi đậu xe mà. Tôi không biết cái loại khí này lại bốc hơi nhanh đến vậy. Cứ như trong phim khoa học viễn tưởng ấy nhỉ. - Bà lại treo một tờ giấy chứng tử khác lên.
Tôi không bình luận gì mà chỉ nghĩ đến chiếc xe. Thành thực mà nói thì tôi sợ nhìn thấy nó. Tôi đưa tay ôm lấy mặt. Rose hoàn toàn không biết phải làm gì vì bà chưa nhìn thấy tôi khóc bao giờ.
- Tôi mang cho cô tách cà phê nhé? - Rose hỏi.
Tôi lắc đầu.
- Vụ này chỉ giống như một cơn lốc to thôi mà. Ngày mai mọi thứ sẽ bình thường trở lại. - Bà cố gắng an ủi tôi.
Tôi cảm thấy nhẹ người khi nghe thấy tiếng chân bà đi ra ngoài. Bà khẽ đóng hai cánh cửa và tôi ngửa người ra lưng ghế thư giãn. Tôi nhấc máy và cố gắng liên lạc với Marino nhưng không có anh ở đấy vì vậy tôi đành tra số của McGeorge Mercedes và hy vọng Walter không chạy đi đâu đó.
- Walter đấy à? Bác sĩ Scarpetta đây. - Tôi không vòng vo - Anh có thể giúp tôi xử lý chiếc xe được không? Tôi cần phải giải thích một chút.
- Không cần giải thích. Nó bị hỏng nặng không? - Anh hỏi, rõ ràng là theo dõi rất sát tin tức.
- Đối với tôi thì nó còn nguyên. - Tôi nói - Còn đối với người khác thì có thể coi rằng trông như vừa mới mua.
- Tôi hiểu rồi. Thế chị muốn tôi làm gì?
- Anh có thể đổi giúp tôi chiếc xe khác được không?
- Tôi cũng có một chiếc gần giống hệt thế nhưng là xe đang đi.
- Xe đang đi thế nào?
- Đại khái nó là của vợ tôi. Một chiếc S-500 màu đen với nội thất vừa được tân trang lại.
- Anh có thể đến bãi đậu xe đằng sau chỗ tôi được không? Sau đó chúng ta sẽ trao đổi.
- Bạn thân mến, tôi đến luôn đây.
Anh ta đến quãng năm rưỡi chiều, khi trời đã tối xẩm, thời điểm này rất thích hợp để cánh làm ăn rao bán một chiếc xe đã qua sử dụng cho một kẻ đang tuyệt vọng như tôi. Nhưng trên thực tế thì tôi đã giao dịch với Walter từ nhiều năm nay rồi và có thể mua xe của anh ta mà chẳng cần phải xem trước bởi vì tôi rất tin tưởng con người này. Vẻ ngoài của Walter rất đặc biệt với bộ ria được xén tỉa kỹ càng và mái tóc húi cua. Anh mặc đẹp hơn bất cứ luật sư nào mà tôi từng biết, lại còn đeo thêm chiếc vòng tay chống dị ứng bằng vàng vì anh ta bị dị ứng với ong.
- Tôi thực sự rất tiếc về những chuyện đã xảy ra với chị. - Anh nói thế trong khi tôi dọn dẹp hết cốp xe.
- Tôi cũng rất tiếc. - Tôi chẳng cần cố gắng tỏ ra thân thiện hay che giấu cảm xúc của mình - Chìa khóa đây, nếu anh không ngại thì lái xe đi luôn cho. Tôi không muốn nhìn thấy anh ngồi trong xe của tôi. Giờ tôi chỉ muốn về ngay thôi. Chúng ta sẽ lo cái vụ gỡ thiết bị điện đàm trong xe ra sau nhé.
- Tôi hiểu rồi. Chúng ta sẽ bàn chuyện chi tiết sau.
Tôi cũng chẳng quan tâm đến những chuyện ấy nữa. Lúc này tôi không quan tâm đến chuyện đổi chác thiệt hơn hay liệu có thật chiếc xe này cũng tốt ngang với chiếc xe tôi vừa đổi hay không. Giá thử tôi có phải lái một xe tải chở xi-măng thì cũng còn tốt hơn là ngồi trên chiếc xe cũ của mình. Nhấn một nút trên bảng điều khiển, tôi khóa cửa xe lại và giắt khẩu súng vào giữa hai ghế.
Tôi đi đường 14 để lái xe về phía nam và rẽ quặt về hướng sông đào để lên xa lộ liên tiểu bang. Tôi vẫn về nhà bằng đường này. Sau vài cú rẽ loằng ngoằng nữa thì tôi ra khỏi xa lộ. Tôi muốn đi theo tuyến đường mà tôi nghĩ rằng Danny đã đi chiều qua. Không biết cậu ta có đi theo đường 64 Tây từ Norfolk không. Lối ra khỏi xa lộ dễ nhất đối với cậu là ở đoạn trường Đại học Y Virginia, bởi vì đến đây là đã rất gần văn phòng giám định pháp y rồi. Nhưng tôi cũng không chắc cậu đã làm thế.
Khi vừa mới đến Richmond là cậu nghĩ tới chuyện đi kiếm cái gì ăn, mà gần văn phòng tôi thì chả có món gì hấp dẫn cả. Danny biết rõ điều đó vì đã có thời gian cậu thực tập ở chỗ chúng tôi. Vì vậy tôi lại ngờ rằng cậu ra khỏi xa lộ ở đường 5, như tôi đang làm bây giờ, sau đó đi tới phố Broad. Trời đã rất tối lúc tôi đi ngang qua những công trình xây dựng và bãi đất trống mà sau này sẽ trở thành khu Nghiên cứu Y sinh để rồi chi nhánh văn phòng tôi sẽ chuyển đến đó.
Một vài chiếc xe cảnh sát lặng lẽ phóng qua. Tôi đỗ nối đuôi họ ở chỗ đèn xanh đèn đỏ gần khu Marriott. Tôi quan sát xe trước khi người cảnh sát bật đèn trong xe và hí hoáy ghi chú gì đó trên cuốn sổ nhỏ. Cậu ta còn trẻ, tóc vàng hoe, giờ bắt đầu tháo micro ra khỏi bộ đàm và nói gì đó. Tôi có thể nhìn rõ khuôn miệng mấp máy trong lúc cậu ta nhìn ra ngoài bãi đất trống tối tăm ở góc bên kia. Cậu bỏ micro xuống và uống một ngụm nước trong chiếc tách của cửa hàng 7-Eleven. Tôi biết cậu này không phải là một gã cớm kinh nghiệm lâu năm, bởi vì cậu ta chẳng chú ý gì xung quanh cả. Rõ ràng là cậu ta không biết mình đang bị quan sát.
Tôi nhích xe lên rồi rẽ trái để vào đường Broad, phóng qua một cửa hàng Rite Aid, rồi siêu thị Miller & Rhoads cũ kỹ mà giờ đã đóng cửa vì ngày càng ít người chịu xuống phố mua sắm. Bên này phố là tòa thị chính cổ, một pháo đài kiểu Gôtích xây bằng đá granite. Phía bên kia là bệnh viện MCV mà tôi đã rất quen thuộc nhưng chắc là sẽ xa lạ đối với Danny. Nhưng tôi ngờ rằng thế nào cậu cũng biết cái quán “Xương xẩu và Đầu lâu” mà các nhân viên y tế và sinh viên trường y vẫn vào đây ăn. Tôi cũng nghĩ cậu biết tìm chỗ đậu xe ở khu vực quanh đây.
Tôi tin rằng cậu đã làm những điều mà bất cứ người lạ nào đến đây cũng sẽ làm thế khi đang lái chiếc xe đắt tiền cho cấp trên của mình. Cậu sẽ đi thẳng đến cái nơi lịch sự, tử tế đầu tiên mà cậu nhìn thấy. Mà chính xác nơi đó chẳng phải đâu khác ngoài Hill Café. Tôi đi một vòng quanh khối nhà bởi vì chắc chắn cậu cũng phải làm thế nếu muốn đậu xe ở hướng nam, đúng cái chỗ chúng tôi đã tìm thấy túi đồ ăn thừa của cậu. Tôi lùi xe vào dưới một cây mộc lan rất đẹp rồi bước ra ngoài, khẩu súng lục giắt vào túi áo khoác. Tức thì lại có tiếng sủa inh ỏi từ sau hàng rào mắt cáo. Con chó có vẻ to và nó sủa cứ như thể tôi đã làm chuyện gì khiến cho nó tức giận lắm. Đèn trên gác ngôi nhà của chủ nhân nó đang bật.
Tôi băng qua đường để vào quán cà phê. Quán này đặc biệt lúc nào cũng tấp nập và ầm ĩ. Daigo đang pha whiskey nên không nhìn thấy tôi mãi cho tới lúc tôi kéo ghế ngồi cạnh quầy bar.
- Trông chị có vẻ cần uống thứ gì đó hơi mạnh một chút nhỉ, chị thân mến. - Cô vừa nói vừa gài một lát cam và quả anh đào vào miệng ly.
- Đúng là cần phải thế thật nhưng tôi đang trong lúc làm việc. - Tôi nói và để ý thấy con chó đã ngừng sủa.
- Đó chính là vấn đề của cả chị lẫn Marino. Lúc nào anh chị cũng phải làm việc. - Cô đưa mắt ra hiệu cho một phục vụ bàn.
Anh ta tiến lại gần để nhận đồ uống. Daigo lại tiếp tục pha chế món đặt hàng tiếp theo.
- Chị có để ý con chó ngay bên kia phố không? Bên đường 28 ấy? - Tôi hỏi khẽ.
- Ý chị nhắc đến con Kẻ Cướp ấy hả. Chí ít thì tôi cũng đặt tên cho con chó hoang ấy như vậy. Chị có biết là bao nhiêu khách hàng của quán đã bị cái vật ghẻ lở đó dọa cho sợ chết khiếp không? - Cô liếc nhìn tôi trong lúc giận dữ thái lát chanh - Cái con vật ấy nửa giống chó chăn cừu nửa giống chó sói. Nó làm phiền chị đúng không?
- Chỉ là tiếng sủa của nó rất chát chúa và tôi tự hỏi không biết lúc Danny Webster rời khỏi quán tối hôm qua thì nó có sủa như thế không. Đặc biệt là khi chúng tôi đang cho rằng cậu ấy đậu xe ngay dưới gốc cây mộc lan, đúng chỗ sân con chó đang bị nhốt.
- Ôi dào, lúc nào mà con chó khốn kiếp ấy chả sủa.
- Thế thì chắc là cô không nhớ rồi. Không phải là tôi muốn...
Cô ngắt lời tôi trong lúc đang đọc tờ đặt món và sau đó mở nắp một chai bia.
- Dĩ nhiên là tôi nhớ chứ. Như tôi đã nói đấy thôi, lúc nào nó cũng sủa. Chẳng có gì khác biệt với cậu bé tội nghiệp ấy cả. Con Kẻ Cướp ấy sủa dữ dội lúc cậu ta ra khỏi quán. Con chó khốn kiếp ấy thì đến gió thổi nó cũng sủa.
- Thế trước lúc Danny ra ngoài thì sao? - Tôi hỏi.
Cô dừng lại nghĩ ngợi rồi sau đó nhướn mắt lên.
- Ồ, giờ chị nhắc tôi mới nhớ ra. Tối hôm qua nó sủa khá sớm. Thực ra thì lúc đó tôi cũng đã chú ý đến nó vì tiếng sủa khiến tôi phát điên lên. Tôi còn định gọi điện cho chủ của con vật khốn kiếp ấy nữa.
- Thế các khách hàng khác thì sao? - Tôi hỏi - Lúc Danny ở đây thì quán có đông không?
- Không. - Cô ta khẳng định - Thằng bé đến sớm nhất, rồi mới đến vài khách quen khác. Nhưng lúc nó vào thì không có ai cả. Thực ra thì mãi đến tận bảy giờ mới có thêm khách, tôi vẫn nhớ như thế. Nhưng lúc đó thì thằng bé đã đi rồi.
- Sau khi cậu ấy rời khỏi quán thì con chó sủa thêm bao nhiêu lâu nữa?
- Nó cứ sủa lên sủa xuống cả tối ấy mà, lúc nào mà nó chả thế.
- Nhưng không sủa liên tục chứ gì.
- Làm gì có con chó nào sủa liên tục cả đêm được. - Cô nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lẻm - Giờ nếu chị hỏi rằng liệu có phải con chó sủa vì có kẻ nào đó đứng chờ thằng bé bên ngoài không thì tôi không cho rằng như thế đâu. Nếu thế thì cái thằng hạ lưu ấy đã dông thẳng ngay khi con chó bắt đầu sủa rồi. Đó là lý do tại sao người ta lại nuôi nó, để đề phòng bọn đạo tặc lúc nào cũng lảng vảng ngoài kia ấy mà.
Tôi lại nghĩ đến khẩu Sig đã nhắm vào Danny và địa điểm mà cảnh sát đánh mất súng. Lần này thì tôi hiểu chính xác ý của Daigo. Những kẻ tội phạm làng nhàng trên phố rất sợ con chó to lớn luôn gây ầm ĩ đó vì chắc chắn tiếng sủa sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người. Tôi cảm ơn cô và rút khỏi quán. Tôi đứng một lát trên hè phố và dán mắt vào những vết mờ trên chiếc đèn ga treo dọc con phố chật hẹp, tối tăm. Khoảng cách giữa các tòa nhà là một vùng tối tăm heo hút và bất kỳ ai cũng có thể đứng khuất vào đó mà không bị phát hiện.
Tôi nhìn sang chiếc ô-tô mới mua và khoảng sân nhỏ có con chó đang nằm chực ở đó. Giờ thì nó nằm yên. Tôi bước thêm vài mét về hướng bắc để xem con chó sẽ làm gì nhưng nó có vẻ chẳng bận tâm mãi cho tới khi tôi tiến gần đến mảnh sân. Sau đó tôi nghe thấy tiếng gầm gừ dữ tợn đến nỗi tôi phải dựng tóc gáy. Đúng lúc tôi mở cửa xe thì nó nhấc hai chân trước lên rồi vừa sủa vừa lay hàng rào.
- Mày đang bảo vệ lãnh địa của mày, đúng không nhóc? Giá mà mày có thể nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Tôi nhìn vào trong nhà đúng lúc cửa sổ tầng trên đột ngột mở ra.
- Bozo, im đi! - Một người đàn ông to béo với mái tóc rối bù gào lên - Im đi. Đồ ngu.
Cánh cửa sổ lại đóng sầm lại.
- Được rồi, Bozo. - Tôi bảo. Con chó không đáng bị gọi là Kẻ Cướp, thật không may cho nó - Tao sẽ để mày yên.
Tôi nhìn quanh lần nữa rồi chui vào xe. Đi từ quán của Daigo đến khu vực dự án ở Franklin nơi cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe ô-tô của tôi mất chưa đầy ba phút nếu lái với tốc độ cho phép. Tôi đi vòng quanh triền đồi dẫn tới Sugar Bottom nhưng để lái xe xuống đó, đặc biệt với chiếc Mercedes là điều không thể. Suy nghĩ đó lại dẫn đến một vấn đề khác.
Tôi băn khoăn tại sao tên giết người kia lại chọn khu vực dự án này khi mà chương trình Quan sát Láng giềng được phổ biến rộng rãi đến tận đây. Ngay cả khu Church Hill cũng có tờ rơi về chủ đề này và những người dân luôn nhìn ra cửa sổ sẽ không ngần ngại gọi cho cảnh sát, đặc biệt sau khi các phát súng được bắn ra. Sẽ ổn hơn nếu như hắn ép Danny ngồi lên ô-tô và lái xe đi xa hơn nhưng đảm bảo an toàn.
Tên sát nhân đã không làm điều đó và tôi hơi phân vân rằng có lẽ hắn chỉ biết ranh giới khu vực chứ không biết tập quán ở đây, và như vậy hắn không phải là người ở đây. Tôi cũng băn khoăn việc nếu hắn không lấy chiếc xe của tôi đi thì nghĩa là xe của hắn cũng đỗ bên cạnh và chiếc xe của tôi không có gì hấp dẫn. Hắn không cần nó để đổi lấy tiền hay để tẩu thoát. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Danny bị theo dõi chứ không phải chuyện chạm trán ngẫu nhiên. Trong khi cậu ăn tối, kẻ giết người có thể đã đậu xe gần đó rồi đi bộ lại quán cà phê và chờ đợi trong bóng tối, ngay gần chiếc Mercedes. Và đúng lúc đó thì con chó sủa.
Lúc đi ngang qua văn phòng làm việc ở Franklin, máy nhắn tin của tôi rung. Tôi cầm lên và bật đèn sáng để nhìn. Tôi không có bộ đàm hay điện thoại nên nhanh chóng quyết định lùi vào bãi đỗ xe đằng sau văn phòng. Tôi đi cửa ngách, nhập mã số rồi đi bộ vào nhà xác và bấm cầu thang máy lên tầng trên. Dấu tích của vụ báo động giả ngày hôm nay đã biến mất nhưng những tờ giấy chứng tử của Rose vẫn lơ lửng trong không khí như một tấm rèm kỳ quặc. Tôi ngồi vào bàn rồi gọi lại cho Marino.
- Cô đang ở đâu đấy? - Anh hỏi ngay.
- Ở văn phòng. - Tôi nhìn vào đồng hồ.
- Tôi nghĩ rằng đó phải là nơi cuối cùng của cô trong ngày hôm nay và tôi cược là cô đang ở đấy một mình. Cô đã ăn gì chưa?
- Ý anh là gì? Đây phải là nơi cuối cùng của tôi?
- Đến đây đi rồi tôi sẽ giải thích.
Chúng tôi thỏa thuận sẽ hẹn nhau tại Linden Row Inn, một quán rượu yên tĩnh ở trung tâm. Tôi khởi hành luôn vì nhà Marino ở bên kia bờ sông nhưng anh luôn đi rất nhanh. Lúc tôi đến, anh đã ngồi ở bàn trước lò sưởi. Anh tan sở rồi và giờ đang ngồi uống bia. Người pha rượu là một ông già kỳ dị đeo cà vạt đen và ông ta đang xách một xô đá to trong khi ban nhạc Pachelbel đang chơi trên sân khấu.
- Chuyện gì vậy? - Tôi hỏi khi ngồi xuống - Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh mặc áo đánh golf màu đen, bụng hằn dưới lớp vải áo co giãn và chảy xệ xuống thắt lưng quần jean. Chiếc gạt tàn đã rải rác đầu mẩu thuốc lá, và tôi nghi ngờ cốc bia anh ta đang cầm trên tay không phải là cốc đầu tiên hay cuối cùng.
- Cô có muốn nghe chuyện về vụ chuông báo động giả chiều nay không hay ai đó đã nói cho cô biết trước rồi? - Anh nâng cốc bia lên miệng.
- Không nhiều thông tin lắm mặc dù tôi vừa nghe người ta đồn đại về mối đe dọa của phóng xạ. - Đúng lúc đó người pha rượu bê đĩa hoa quả và pho mát đến.
- Cho một Pellegrino với chanh. - Tôi gọi.
- Chuyện này thì còn hơn cả tin đồn. - Marino nói.
- Cái gì? - Tôi nhíu mày - Sao anh lại biết tường tận về những chuyện xảy ra ở cơ quan tôi hơn cả tôi?
- Bởi vì mối đe dọa phóng xạ phải đi cùng với những bằng chứng của vụ giết người kia nữa. - Anh nhấp một ngụm bia nữa - Chính xác là vụ giết Danny Webster.
Anh cho tôi vài giây để hiểu những gì anh vừa nói, nhưng mọi suy luận của tôi chỉ có giới hạn.
- Anh cho rằng cơ thể của Danny bị nhiễm phóng xạ? - Tôi hỏi như anh sắp hóa điên đến nơi.
- Không, nhưng những vụn đất mà chúng tôi hút chân không ở trong xe của cô thì rõ ràng là có. Và tôi muốn cô biết rằng những người phải làm việc đó đang sợ chết khiếp kìa. Còn tôi cũng chẳng vui vẻ gì vì tôi cũng quanh quẩn ở đó suốt. Tôi đang đối mặt với một thứ rắc rối chết tiệt giống như những người phải làm việc chung với nhện và rắn vậy, hay giống những người bị nhiễm chất độc màu da cam ở Việt Nam, và giờ thì họ đang chết dần vì bệnh ung thư.
Nét mặt tôi bây giờ chắc có vẻ hoài nghi lắm.
- Anh đang nói về đám đất bẩn chỗ ghế trước?
- Phải và nếu tôi là cô thì tôi sẽ không lái chiếc đó nữa đâu. Làm sao cô biết rằng điều này sẽ không ảnh hưởng về lâu dài chứ?
- Tôi sẽ không lái chiếc xe đó nữa. Đừng lo, nhưng ai đã nói với anh về việc các chất hút chân không bị nhiễm phóng xạ?
- Người phụ trách bộ phận kính hiển vi điện tử quét. Chất uranium sau đó được tìm thấy thông qua máy đo phóng xạ mới thành ra làm khởi động hệ thống báo động. Tôi được biết là chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
- Đúng thế.
- Vì thế chúng ta mới bị rối tinh lên ở bộ phận bảo vệ. Một nhân viên bảo vệ ngay lúc đó đã vội vàng quyết định hút chân không cả tòa nhà. Nhưng anh ta quên rằng khi đập vỡ mặt kính ở cái hộp đỏ đó và giật mạnh tay nắm thì cũng vô tình khởi động luôn cả hệ thống chữa cháy hồng thủy.
- Theo tôi được biết thì hệ thống đó chưa bao giờ được sử dụng. Nên việc anh ta quên mất thao tác cũng là điều dễ hiểu thôi. Trên thực tế thì có khi anh ta còn chẳng biết gì về nó. - Tôi lại nghĩ đến ông giám đốc phòng Dịch vụ chung và có thể đoán được ông ta sẽ nói gì về chuyện này - Lạy Chúa lòng lành, tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ vì chiếc xe của tôi. Nói đúng ra thì chỉ vì tôi thôi.
- Không, bác sĩ. - Marino nhìn vào mắt tôi và nét mặt anh trở nên nghiêm khắc - Chuyện xảy ra vì một kẻ khốn nạn đã giết chết Danny. Tôi đã bảo cô bao nhiêu lần về điều đó rồi?
- Tôi nghĩ là mình cần uống một ly rượu.
- Thôi đừng có tự dằn vặt mình nữa đi. Tôi biết cô đang định làm gì.
Tôi đưa mắt tìm kiếm người phục vụ quầy rượu. Lò sưởi lúc này trở nên quá nóng bức. Có bốn người khác cũng ngồi gần đó và họ đang nói chuyện rất to về “khu vườn thiên đường” là cái sân nhỏ ở đằng sau quán rượu này, nơi nhà văn Edgar Allan Poe đã từng chơi đùa hồi ông còn là một đứa trẻ sống ở Richmond.
- Ông ấy đã kể về điều đó trong một bài thơ tự sáng tác. - Một phụ nữ nói.
- Những bài thơ đó cũng miêu tả món bánh nhân cua ở đây ngon lắm.
- Tôi không thích nhìn thấy cô thế này. - Marino nghiêng sát sang tôi và giơ một ngón tay lên - Hơn nữa tôi biết cô sắp làm một việc gì đó cho cả cô và tôi nữa, đúng không nào? Tôi không ngủ mơ đâu.
Ông già pha rượu nhìn thấy tôi ra hiệu và đi rất nhanh lại chỗ tôi ngồi. Tôi đổi ý không dùng rượu Chardonnay nữa mà gọi một ly Scotch trong lúc cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế. Tôi đang toát mồ hôi và thấy người rất nhớp nháp khó chịu.
- Cho tôi một điếu Marlboro nào. - Tôi bảo Marino.
Anh há hốc miệng nhìn tôi kinh ngạc.
- Đi nào. - Tôi chìa tay.
- Không được. - Anh tỏ ra cương quyết.
- Thế tôi với anh thỏa thuận thế này nhé. Giờ anh cứ hút một điếu thì tôi hút một điếu và bao giờ anh bỏ thì tôi mới bỏ.
Anh hơi lưỡng lự.
- Cô không đùa đấy chứ.
- Mẹ kiếp, tôi chả đùa tí nào cả.
- Tôi chẳng thấy việc cô đang làm có tí nào là vì tôi cả.
- Có chứ, vì sự sống còn của anh, nếu như không quá muộn.
- Cảm ơn, nhưng không có thỏa thuận gì ở đây hết. - Anh rút ra hai điếu thuốc cho tôi và cho anh, bật lửa cầm trong tay.
- Bao nhiêu lâu nào?
- Tôi không biết. Cứ cho là ba năm đi.
Điếu thuốc rất thơm, cảm giác ngậm nó trong miệng thật tuyệt, cứ như thể đôi môi tôi sinh ra là để ngậm thuốc vậy. Nhưng rít hơi đầu tiên, tôi cảm thấy phổi như thắt lại và ngay lập tức thấy quay cuồng đầu óc, giống hệt cảm giác lần đầu tiên tôi hút điếu Camel hồi mười sáu tuổi. Chất nicotine tiếp tục tấn công lên não khiến mọi thứ xung quanh trở nên quay cuồng và trí óc thì lộn xộn.
- Lạy Chúa, tôi bỏ lỡ món này rồi. - Tôi kêu lên khi nhả khói.
- Vậy thì đừng có la rầy tôi nữa.
- Phải la chứ.
- Ôi dào, cái món này có phải cần sa hay thuốc phiện gì đó đâu.
- Tôi chưa hút mấy thứ ấy nhưng nếu không phải là món bất hợp pháp thì thế nào hôm nay tôi cũng thử.
- Nào, đừng có làm tôi sợ đấy.
Tôi rít thêm một hơi nữa rồi bỏ điếu thuốc khỏi môi trong khi Marino quan sát tôi bằng nét mặt kỳ quặc. Anh vẫn tỏ ra kinh hoảng như thế mỗi khi tôi hành động theo một cách nào đó mà anh không hiểu nổi.
- Nghe này. - Tôi bắt đầu quay lại công việc - Tôi nghĩ tối qua Darmy đã bị theo dõi, và rõ ràng cái chết của cậu ấy không phải là một vụ án ngẫu nhiên với động cơ cướp của, cưỡng hiếp đồng tính hay là buôn bán ma túy. Tôi cho rằng tên giết người kia đã đợi cậu ấy, có thể đợi đến một tiếng, sau đó ra mặt lúc Danny quay lại chỗ xe đậu gần cây mộc lan ở trên đường 28. Anh biết con chó đấy rồi còn gì? Nó sủa suốt từ lúc Danny vào quán cà phê Hill. Daigo đã bảo như thế.
Marino im lặng quan sát tôi hồi lâu.
- Xem nào, đó là những gì mà tôi định nói đấy. Cô đã đến đó lúc tối à?
- Đúng thế.
Xương hàm anh hơi gợn lên khi anh nhìn đi chỗ khác.
- Đó cũng là điều tôi nghĩ.
- Daigo nói là con chó đã sủa không ngừng. Tôi ở đó lúc sớm và con chó không ho he gì cả trừ phi có kẻ đến gần chỗ của nó. Sau đó nó nổi điên lên. Anh có hiểu điều tôi nói không?
Anh mắt anh quay lại nhìn tôi.
- Ai dám chờ ở đó một tiếng đồng hồ trong khi con chó cứ điên lên như vậy? Tiếp đi, bác sĩ.
- Ý tôi là hắn không phải là một kẻ sát nhân thông thường. - Tôi tiếp lời khi đồ uống đã được mang đến.
- Tôi chờ cho đến khi người pha rượu đã phục vụ xong và đi khỏi mới nói tiếp.
- Tôi nghĩ Danny có thể đã bị tấn công bởi một tên sát thủ chuyên nghiệp.
- Được rồi. - Anh uống cạn cốc bia - Thế thì sao nào? Nghĩa là thằng bé đang nắm giữ một bí mật nào đó? Trừ phi nó dính líu vào những vụ buôn bán thuốc phiện hay là tham gia một băng nhóm có tổ chức nào đó.
- Những gì mà cậu ta liên quan đến là Tidewater. Nó sống ở khu vực đó mà. Nó lại làm việc ở sở tôi, ít nhất thì cũng liên quan vòng ngoài với vụ việc Eddings, mà chúng ta đều biết vụ Eddings cũng rất phức tạp. Vụ này cũng được suy tính từ trước và chuẩn bị kỹ lưỡng.
Marino xoa mặt có vẻ suy tư.
- Vì thế cô cho rằng có một mối liên quan ở đây.
- Tôi nghĩ không kẻ nào muốn chúng ta biết đến mối liên quan đó. Tôi nghĩ bất cứ ai đứng đằng sau vụ này đều cho rằng hắn hành động như thế sẽ chỉ giống một vụ cướp xe hoặc một loại tội phạm đường phố nào đó.
- Phải, và đó là điều mà mọi người vẫn nghĩ.
- Không phải tất cả mọi người. - Tôi bắt gặp ánh mắt của anh - Rõ ràng là không phải tất cả mọi người.
- Và cô tin rằng Danny là nạn nhân được định trước, rằng đây là một vụ giết người chuyên nghiệp?
- Cũng có thể cái đích đó là tôi. Hoặc chúng dùng thủ đoạn đó để dọa tôi. Chúng ta không biết chính xác được.
- Cô đã có manh mối nào cho vụ Eddings chưa? - Anh quay sang chuyện khác.
- Anh biết ngày hôm nay thế nào mà. Hy vọng là tôi sẽ biết gì đó vào ngày mai. Còn giờ cho tôi biết thông tin về Chesapeake đi nào.
- Vẫn chưa có manh mối gì. - Anh nhún vai.
- Sao anh lại vẫn chưa tìm ra manh mối gì được chứ? - Tôi mất hết kiên nhẫn - Họ chắc phải có tới ba trăm nhân viên cảnh sát. Chẳng nhẽ không ai quan tâm đến cái chết của Ted Eddings hay sao?
- Ba trăm cảnh sát cũng chẳng để làm gì. Tất cả những gì cô cần lại là con chốt chính kia. Cái rào cản khiến chúng ta không thể xoay xở được chính là thám tử Roche.
- Tôi không hiểu.
- Ồ, anh ta vẫn xử lý vụ này mà.
Tôi không muốn nghe thêm nữa bởi vì cái tên hắn ta không nên tiêu tốn thời gian của tôi.
- Tôi sẽ xem lại, nếu tôi là cô. Tôi sẽ không xem nhẹ chuyện này đâu. - Anh ngừng lại - Cô có biết phía cảnh sát đang nói gì không, tôi đã nghe được thế. Giờ đang dấy lên một tin đồn rằng cô đã tấn công Roche, và sếp của thằng cha đó đang cố gắng vận động để cô bị sa thải.
- Người ta có thể buôn chuyện bất cứ cái gì họ thích. - Tôi nói một cách không kiên nhẫn.
- Ồ, một phần của vấn đề là họ nhìn vào hắn và thấy hắn ta trẻ thế nào và một số người lại không có thời gian tưởng tượng ra rằng cô có sức thu hút ra sao. - Anh hơi ngần ngại, và tôi có thể chắc rằng anh đang nói với vẻ khinh bỉ như sắp xông lên hành hung Roche đến nơi - Tôi ghét phải nói ra điều này, nhưng cô sẽ có lợi thế hơn nhiều trong vụ kiện tụng này nếu như thằng con hoang kia không đẹp trai như thế.
- Sự phiền nhiễu không phải là do con người ta trông như thế nào, Marino. Nhưng hắn ta không kiện tụng gì đâu và tôi không lo lắng về điều đó.
- Vấn đề là, hắn đang muốn hại cô, bác sĩ ạ, và hắn đang cố gắng làm thế. Bằng cách này hay cách khác hắn sẽ chơi xỏ cô nếu có thể.
- Hắn có thể xếp hàng chờ đợi cùng với những người khác nếu hắn muốn.
- Người đã giả danh cô gọi điện đến xưởng sửa chữa ở Virginia Beach là một người đàn ông. - Anh nhìn tôi - Vậy thôi để cô biết.
- Danny sẽ không làm vậy. - Tôi chỉ nói được có thế.
- Tôi cũng không nghĩ vậy. Nhưng Roche thì có thể. - Marino đáp lời.
- Anh sẽ làm gì ngày mai?
Anh thở dài.
- Tôi không có thời gian bảo cho cô biết đâu.
- Có thể chúng ta phải đến Charlottesville.
- Để làm gì? - Anh nhíu mày - Đừng nói với tôi là Lucy vẫn còn gàn gàn dở dở đấy nhé.
- Đó không phải là lý do chính. Nhưng cũng có thể chúng ta sẽ gặp con bé nữa.
Chú thích:
[1] Rafting: Môn thể thao chèo xuồng lướt sóng.
[2] Đơn vị đo thể tích. 1 gallon = 4,54 lít.

Chương trước Chương sau