Arsène Lupin và những hồi ức bí mật - Chương 03

Arsène Lupin và những hồi ức bí mật - Chương 03

Cạm Bẫy Hiểm Độc

Ngày đăng
Tổng cộng 10 hồi
Đánh giá 9.6/10 với 11316 lượt xem

Sau u cuộc đua ngựa, dòng người dồn ra cửa. Bị đụng vào người, Dugrival đưa ngay tay vào túi trong áo vét. Bà vợ hỏi ông:
“Có việc gì thế?”
“Anh luôn lo lắng vì số bạc này. Anh sợ gặp sự không may.”
Bà vợ thì thầm:
“Em không hiểu nổi anh. Sao lại giữ một món tiền lớn như vậy trong người? Cả một tài sản lớn! Mà chúng ta cực nhọc lắm mới có được!”
“Chà, ai biết được anh để nó trong ví, ở đây.”
“Biết chứ, biết chứ. Cậu người hầu chúng ta đuổi đi tuần trước biết rõ lắm. Đúng không Gabriel?”
“Thưa cô đúng!” Một thanh niên đứng gần bà trả lời.
Vợ chồng Dugrival và người cháu Gabriel rất quen thuộc trong trường đua; những người thường lui tới đây hầu như gặp họ hàng ngày. Dugrival là một người đàn ông cao lớn, mặt hồng hào đầy sức sống, bà vợ cũng to béo, mặt thô, bao giờ cũng bận chiếc áo dài lụa đã sờn màu mận chín; người cháu còn rất trẻ, người mảnh dẻ, mặt xanh mắt đen tóc vàng hơi quăn.
Cả gia đình dự suốt cuộc đua. Chính Gabriel chơi thay chú, theo dõi bầy ngựa đua trong chuồng, nhận tin tức giữa đám người đua và người giữ ngựa, chạy như con thoi từ khán đài và chỗ đánh cá ngựa. Hôm đó họ gặp may vì những người ngồi gần Dugrival thấy anh thanh niên mang tiền về cho ông ba lần.
Cuộc đua thứ năm kết thúc. Dugrival châm một điếu xì gà. Đúng lúc đó một người bận áo nâu sẫm, râu mép hoa râm, lại gần ông hỏi giọng cẩn mật:
“Thưa ông, có phải ông bị mất cắp cái này không?”
Vừa nói ông ta vừa đưa ra một chiếc đồng hồ bằng vàng có dây đeo.
Dugrival giật mình:
“Đúng rồi… Đúng… Cái này của tôi. Ông xem, có chữ đầu tên khắc vào đây: N.D… Nicôla Dugrival.”
Và lập tức ông lo lắng đưa tay lên túi áo. Chiếc ví vẫn còn đấy. Ông bối rối:
“Chà, may quá! Nhưng làm sao người ta có thể…? Có biết tên lưu manh không?”
“Có, chúng tôi bắt được đang giam ở đồn. Mời ông đi theo tôi làm sáng tỏ vấn đề.”
“Tôi hân hạnh được tiếp xúc với ai đây?”
“Ông Delangle, thanh tra cảnh sát. Tôi đã báo với ông Marquenne, cảnh sát trật tự rồi.”
Dugrival đi ra cùng ông thanh tra; cả hai vòng qua khán đài đi đến sở Cảnh sát. Được dăm chục bước thì có người nói vội với ông thanh tra:
“Đứa ăn cắp đồng hồ đã khai và chúng tôi đang theo dõi nhóm của chúng. Ông Marquenne đề nghị ông chờ ông ấy chỗ đánh cá ngựa và trông chừng thứ tự xung quanh rạp.”
Một đám đông đứng quanh chỗ đánh cá ngựa. Thanh tra Delangle càu nhàu:
“Cuộc hẹn này thật khỉ. Tôi phải trông chừng ai đây? Ông Marquenne bao giờ cũng như vậy.”
Ông xô những người đứng quá sát ông ra:
“Chà, phải dùng cùi tay và giữ ví tiền. Ông Dugrival, ông cũng bị đánh cắp như thế đấy!”
“Tôi không hiểu…”
“Ồ! Nếu ông biết những tay ấy hành động ra sao! Chỉ thấy khói thôi. Một đứa giẫm vào chân ông, đứa khác với chiếc gậy đứng che ông và đứa thứ ba rút ngay chiếc ví. Chỉ ba động tác là xong. Tôi đã bị như thế đấy!”
Ông ta ngừng lời và thái độ có vẻ nóng nảy:
“Nhưng, mẹ kiếp, chúng ta mọc rêu lên ở đây à? Hỗn tạp quá, không chịu nổi… À, ông Marquenne kia rồi, đang vẫy… Ông chờ cho một chút, đừng đi đâu.”
Ông dùng bả vai tách được một lối đi trong đám đông. Dugrival nhìn theo một lát. Khi đi khuất, ông đứng dịch ra một bên tránh sự xô đẩy.
Mấy phút trôi qua. Vòng đua thứ sáu sắp bắt đầu; Dugrival thấy vợ và đứa cháu đi tìm. Ông nói với họ là viên thanh tra đang đi bàn với cảnh sát trật tự.
Vợ ông hỏi:
“Tiền anh vẫn còn đấy chứ?”
“Nhờ trời,” ông trả lời. “Ông thanh tra và anh không để đám người sát vào mình đông quá.”
Ông sờ lên áo, kêu lên một tiếng, cho tay vào túi và ấp úng không ra lời. Bà vợ sợ hãi thốt ra:
“Sao? Có việc gì thế?”
“Bị đánh cắp rồi… cái ví.” Ông rên rỉ, “năm mươi tờ…”
“Không đúng! Không đúng…” Bà vợ than vãn.
“Đúng rồi? Viên thanh tra, một tên lừa đảo… À chính nó…”
Bà vợ kêu tướng lên:
“Kẻ cắp? Kẻ cắp lấy của chồng tôi… Năm mươi nghìn francs, mất hết rồi…. Bắt lấy kẻ cắp…”
Cảnh sát chạy đến rất nhanh và họ được dẫn vào đồn. Dugrival hoàn toàn ngơ ngác, mặc người ta dẫn đi. Vợ ông tiếp tục kêu van, kể lể, chửi rủa viên thanh tra giả:
“Phải tìm kiếm nó… Lùng cho ra nó! Nó bận chiếc áo nâu sẫm… râu nhọn… Thằng khốn nạn, nó lột hết của chúng tôi… Năm mươi nghìn francs… Nhưng… Anh làm gì thế Dugrival?”
Bà nhảy lại bên chồng nhưng đã quá chậm. Ông ta đưa nòng súng ngắn lên thái dương; một tiếng nổ, Dugrival ngã xuống chết.


Dư luận báo chí xôn xao nhân sự việc này; thêm một dịp để kết tội cơ quan cảnh sát lơ là, lúng túng. Làm sao chấp nhận được ngay giữa ban ngày, chỗ đông người, một kẻ móc túi có thể lấy cắp người lương thiện mà không bị bắt?
Bà vợ Dugrival than thở trong những cuộc phỏng vấn của báo chí. Một phóng viên chụp được cảnh bà bên cạnh xác chồng, đang giơ tay thề sẽ trả thù về cái chết. Đứng gần đó là người cháu Gabriel, nét mặt căm hận; anh này nói mấy câu, nhỏ giọng nhưng kiên quyết, dữ dội, thề theo dõi và bắt tên tội phạm.
Người ta nhộn nhịp ra vào nội thất trang trí đơn sơ của họ và vì hết cả nguồn sinh sống, được một tờ báo thể thao tổ chức cho họ một cuộc lạc quyên.
Còn ông Delangle bí mật thì không tìm ra. Có hai người bị bắt, không phải nên thả ngay. Người ta truy lùng theo nhiều hướng nhưng cũng phải bỏ cuộc. Họ nêu lên nhiều tên và cuối cùng kết tội cho Arsène Lupin, nên tay trộm nổi tiếng này gửi từ New York một bức điện sau sự việc xảy ra sáu ngày.
“Tôi phẫn nộ phản kháng lời vu khống của toán cảnh sát truy lùng. Gửi lời chia buồn đến nạn nhân và lệnh cho ngân hàng của tôi chuyển cho gia đình người bị nạn năm mươi nghìn francs”.
Thực tế ngay sau hôm bức điện được công bố có một người lạ mặt gõ cửa nhà bà Dugrival đưa một chiếc phong bì trong có năm mươi tờ giấy bạc một nghìn francs.
Việc đó chưa ngớt được lời bình luận thì một hiện tượng khác xảy ra làm xôn xao dư luận. Lúc bốn giờ sáng, những người ở cùng nhà với bà Dugrival và Gabriel bị những tiếng kêu gào đánh thức dậy. Họ chạy đến và khi mở được khóa cửa thì thấy Gabriel bị trói chân tay nằm trên giường miệng bị nhét giẻ và ở phòng bên, bà Dugrival bị một nhát thương ở ngực, máu đang chảy.
Bà rên rỉ:
“Tiền… nó lột của tôi… tất cả số tiền rồi…”
Và bà ngất đi. Có việc gì đã xảy ra vậy?


Gabriel kể lại và bà Dugrival bổ sung khi đã nói được:
“Anh ta đang ngủ thì bị hai người tấn công, một nhét giẻ vào miệng và một trói anh lại. Trong bóng tối anh không phân biệt được những người đó nhưng nghe bà cô chống cự với họ. Bà Dugrival nói là đã chiến đấu quyết liệt. Không rõ do trực giác nào là biết rõ chỗ, hai tên ăn cướp đến bàn để tiền và tuy bà chống cự, van lạy, chúng đã lấy đi gói tiền. Một trong hai tên mà bà cắn vào cánh tay đã đâm bà một nhát và cả hai bỏ trốn.”
Người ta hỏi:
“Bỏ trốn theo đường nào?”
“Theo cửa phòng tôi và sau đó có lẽ theo cửa ra tiền sảnh.”
“Không thể được. Nếu thế thì người gác cổng đã bắt gặp.”
Vấn đề không rõ ở chỗ bọn trấn lột vào và ra đường nào? Hay là những người cùng nhà? Một cuộc điều tra tỉ mỉ chứng tỏ giả thuyết đó là vô lý. Rồi thì sao?
Chánh thanh tra Ganimard phụ trách việc này thú nhận là quá bối rối. Ông nói:
“Thật táo bạo; Lupin nhưng cũng không phải Lupin. Có điều gì đây không rõ ràng, ám muội. Vả lại nếu là Lupin, tại sao anh ta lấy lại năm mươi nghìn francs đã cho? Một câu hỏi khác làm tôi băn khoăn: Vụ trộm này có liên quan gì đến vụ ở trường đua ngựa? Tất cả những việc đó thật khó hiểu và tôi có cảm giác rất hiếm ở tôi là tìm kiếm cũng vô ích. Tôi bỏ cuộc thôi.”
Ông dự thẩm hăng hái điều tra, phóng viên báo chí hỗ trợ luật pháp. Một thám tử Anh bắt tay vào nghiên cứu. Một người Mỹ giàu có ham thích trinh thám treo một giải thưởng quan trọng cho người nào phát hiện ra sự thật đầu tiên. Sáu tuần sau người ta cũng chẳng biết được gì hơn. Công chúng ngả theo quan điểm của ông Ganimard và ông dự thẩm cũng chán cảnh lục lọi trong tăm tối càng ngày càng tối tăm thêm.
Và cuộc sống của bà Dugrival cứ tiếp tục. Người cháu chăm sóc bà, vết thương đã bình phục. Sáng dậy, Gabriel dìu bà ngồi vào một chiếc ghế dựa trong phòng ăn gần cửa sổ rồi đi chợ. Anh dọn dẹp nhà cửa, tự nấu ăn trưa không nhờ bà gác cổng giúp đỡ.
Quá mệt mỏi về những cuộc điều tra của cảnh sát, nhất là về những đề nghị phỏng vấn, bà cô và đứa cháu không tiếp một ai. Ngay bà gác cổng lắm điều làm bà lo ngại cũng không được vào. Bà này chỉ có thể nói với Gabriel mỗi khi anh đi qua:
“Này ông Gabriel nên chú ý, họ đang theo dõi hai người. Có nhiều người rình mò; ngay tối qua chồng tôi bắt gặp một người ghé nhìn qua cửa sổ đấy.”
“Chà!” Gabriel trả lời. “Cảnh sát trông chừng đấy mà. Càng tốt!”
Một buổi chiều, lúc bốn giờ ở đầu đường có cuộc đấu khẩu giữa hai người buôn vặt. Bà gác cổng đi ra ngoài nghe họ chửi rủa nhau. Bà đi chưa quay lưng lại, thì một người trẻ tuổi, thân hình vừa phải, bận quần áo màu xám cắt may rất khéo, luồn vào nhà lên cầu thang, bấm chuông ở tầng ba. Chưa được trả lời, anh ta lại bấm chuông và đến lần thứ ba thì cửa mở. Anh cất mũ hỏi:
“Tôi muốn gặp bà Dugrival?”
“Bà đang đau và không tiếp ai cả.” Gabriel đứng phía trong nói lại.
“Tôi rất cần gặp bà.”
“Tôi là cháu bà, tôi có thể nói chuyện lại.”
“Cũng được. Đề nghị nói với bà Dugrival là tình cờ tôi có tin tức về vụ trộm nhà bà; tôi muốn xem xét căn nhà và tìm hiểu một số chi tiết. Tôi có kinh nghiệm về những cuộc điều tra như thế, tôi can thiệp vào thì có lợi cho bà.”
Gabriel quan sát anh một lúc, suy nghĩ và nói:
“Nếu vậy tôi chắc cô tôi sẽ đồng ý. Xin mời ông vào.”
Sau khi mở cửa phòng ăn, anh tránh ra để người lạ mặt đi vào. Người này bước đến ngưỡng cửa, nhưng đúng lúc anh ta sắp bước qua thì Gabriel giơ cánh tay và với một động tác nhanh gọn, đâm một mũi dao vào vai phải anh ta. Một tiếng cười ré lên trong phòng ăn, bà Dugrival lao khỏi ghế, kêu lên:
“Đúng rồi, hoan nghênh Gabriel. Nhưng cháu không giết chết tên kẻ cướp chứ?”
“Thưa cô chắc là không. Lưỡi dao mảnh và cháu cũng nương nhẹ tay.”
Anh thanh niên loạng choạng, tay chới với, mặt xanh tái. Người đàn bà góa cười gằn:
“Đồ súc sinh, mày rơi vào bẫy rồi!… Tốt lắm, chúng ta chờ mày ở đây khá lâu. Nào, nhào xuống? Khó chịu lắm à? Nhưng phải thế đấy. Được. Quỳ một gối xuống trước bà chủ… và rồi đầu gối kia. Phải dạy đúng mức mới được! Chà, thế là ngã rồi! Lạy Chúa, nếu anh Dugrival tội nghiệp trông thấy được nhỉ! Bây giờ, Gabriel, vào việc thôi!”
Bà đi vào phòng, mở một cánh tủ gương treo quần áo. Gạt quần áo sang một bên, bà đẩy một cánh cửa khác là phía sau chiếc tủ và là lối đi sang một căn phòng bên cạnh.
“Giúp cô mang nó vào đi, Gabriel. Cháu gắng chăm sóc nó cẩn thận nhé! Bây giờ tay nghệ sĩ này là vàng đấy.”


Một buổi sáng, anh chàng bị thương hồi tỉnh, mở mắt nhìn quanh thấy mình nằm trong một căn phòng lớn hơn phòng anh bị đâm, có một số đồ đạc và những tấm màn che cửa sổ từ trên xuống dưới. Nhưng cũng đủ sáng để thấy anh thanh niên Gabriel ngồi trên một chiếc ghế gần giường đang quan sát anh. Anh lẩm bẩm:
“Chà cậu nhóc! Có lời khen cậu đấy. Cậu đâm dao chắc chắn và khá thành thạo!”
Và anh ngủ lại.
Hôm đó và những hôm sau nữa, anh tỉnh dậy nhiều lần và mỗi lần đều nhìn thấy khuôn mặt hơi xanh của chàng trai, với đôi môi mỏng, đôi mắt đen nghiêm khắc. Anh nói:
“Cậu làm mình sợ đấy. Nếu cậu đã quyết tâm giết mình thì cứ làm đi, đừng phân vân gì. Nào, cười đùa đi. Ý nghĩ về cái chết đối với mình lúc nào cũng kỳ cục nhất đời. Còn với cậu, anh bạn ơi có lẽ điều đó trở nên ghê gớm. Chào cậu, mình thích ngủ hơn!”
Tuy vậy, theo lệnh bà cô, Gabriel chăm sóc anh cẩn thận. Người bệnh hầu như không sốt nữa và đã bắt đầu uống sữa, ăn cháo. Anh đã hồi phục một phần sức và nói đùa:
“Khi nào thì bắt đầu khỏi bệnh? Xe con sẵn chưa? Này, đùa đi chứ loài vật? Cậu có vẻ như sắp phạm tội ác thế! Cười đi với bố một tí.”
Một hôm lúc thức dậy anh cảm thấy gò bó khó chịu. Sau khi cựa quậy, anh nhận thấy người ta đã trói chân, tay, người anh vào giường bằng những sợi thép nhỏ mà chỉ hơi cử động đã thít chặt da thịt anh.
Anh nói với người canh giữ anh:
“Chà, lần này thì to chuyện rồi; gà sắp bị cắt tiết. Thiên thần Gabriel ơi, cậu sẽ ra tay chứ? Anh bạn, nếu thế thì cậu phải dùng dao thật sạch đấy; khử trùng đi.”
Tiếng khóa rít; cửa phía trước mặt mở ra và bà Dugrival xuất hiện. Bà thong thả lại gần, lấy chiếc ghế ngồi, rút trong túi ra khẩu súng ngắn, nạp đạn và để lên bàn.
Anh lẩm bẩm:
“Xì, y như kịch hồi thứ tư… phán xét tên phản bội. Và phái đẹp ra tay. Thật vinh dự! Thưa bà Dugrival, tôi mong bà đừng làm tôi biến tướng đi….”
“Lupin” Bà quát “Anh im mồm đi.”
“A! Bà biết à?… Đánh hơi giỏi thật!”
“Lupin, im mồm.”
Giọng nói có cái gì đó nghiêm túc tác động đến người bị cầm tù làm anh lặng yên. Anh lần lượt nhận xét hai người đang giam anh. Nét mặt béo phị, đỏ gay của bà Dugrival tương phản với khuôn mặt thanh tú của người cháu nhưng cả hai đều có cùng thái độ cương quyết khó lay chuyển.
Người đàn bà nghiêng về phía anh nói:
“Anh có sẵn sàng trả lời những câu tôi hỏi không?”
“Sao lại không?”
“Nếu thế hãy nghe kỹ đây.”
“Tôi xin lắng tai.”
“Vì sao anh biết ông Dugrival mang tiền trong túi?”
“Do người hầu nói ra…”
“Anh hầu đã làm việc cho chúng tôi phải không?”
“Đúng.”
“Và chính anh lúc đầu lấy cắp chiếc đồng hồ rồi trả lại cho ông ấy để được lòng tin chứ?”
“Đúng.”
Bà cố nén giận:
“Đồ ngốc! Đúng là ngốc! Tại sao anh lột hết của ông ấy buộc ông phải tự sát, rồi đáng lẽ phải đi trốn đi khỏi thế giới này thì lại tiếp tục vẫn là Lupin ở giữa Paris? Anh nhớ là tôi đã thề trên đầu người chết là sẽ tìm được tên sát nhân chứ?”
“Chính điều đó làm tôi kinh ngạc. Vì sao bà nghi ngờ tôi?”
“Vì sao à? Chính anh tự bán mình đấy!”
“Tôi?…”
“Tất nhiên… Số tiền năm mươi nghìn francs…”
“Sao? Một quà tặng…”
“Đúng. Món quà anh điện ra lệnh đưa cho tôi để tôi nghĩ anh đang ở Mỹ trong những ngày đó. Một quà tặng! Đùa hay thật! Anh đã giết chết con người tội nghiệp, rồi anh trả tiền lại cho quả phụ một cách công khai để mọi người đều biết. Bao giờ anh cũng quảng cáo cho mình như một kép hát. Tốt thật! Tuy vậy, anh bạn ạ, trường hợp đó, không nên trả lại chính những tờ bạc đánh cắp của Dugrival! Quá ngu ngốc! Ông ấy và tôi có ghi số những tờ giấy bạc và anh khá ngu khi gửi chúng cho tôi! Bây giờ anh hiểu ra sự ngốc nghếch của anh rồi chứ?”
Lupin bật cười:
“Một việc thật vụng về. Tôi không có trách nhiệm về việc đó vì tôi cho lệnh khác kia. Nhưng dù sao cũng là do tôi.”
“Anh thú nhận chứ, nghĩa là xác nhận vụ đánh cắp cũng tức là nhận lấy mối nguy hiểm. Chỉ còn tìm anh thôi. Tìm anh à? Không, phải cao tay hơn. Người ta không tìm Lupin mà buộc anh đến. Đấy là một ý kiến độc đáo của cháu tôi, cũng như tôi, nó rất căm ghét anh và biết rõ anh qua báo chí. Nó biết sở thích tò mò của anh, biết anh hiếu kỳ, ham mê khám phá những bí mật mà những người khác bó tay. Nó cũng biết lòng giả nhân giả nghĩa, tình cảm giả dối ngu đần khiến anh nhỏ nước mắt cá sấu cho nạn nhân của anh. Và nó tổ chức ra màn kịch! Nó bịa ra vụ trộm năm mươi nghìn francs trong nhà? Chà, thề với anh là cú đâm tự tôi tạo cho mình không nguy hại gì và chúng tôi đã một thời gian chờ đợi anh. Thằng bé và tôi nhìn qua cửa sổ thấy đồng bọn của anh lảng vảng quanh nhà nghiên cứu địa điểm. Thật không sai, anh phải đến! Anh đã trả lại cho bà quả phụ Dugrival năm mươi nghìn francs, anh không thể nghĩ rằng bà ta lại bị lấy trộm số tiền đó đi. Anh phải đến vì lòng hiếu thắng, kiêu ngạo. Và thế là anh đã đến!”
Bà cười lên rất chói tai:
“Cuộc chơi đẹp đấy chứ? Lupin trong những Lupin! Người thầy trong những bậc thầy! Con người không hề bị đánh bại và vô hình, bây giờ sa vào bẫy của một người đàn bà và một cậu bé… Lupin bằng xương bằng thịt, bị trói chân tay, không nguy hiểm gì hơn một người liệt nhược! Anh ta đấy…”
Bà run lên vì sung sướng, đi lại trong phòng như một con thú dữ mắt không rời con mồi và Lupin chưa bao giờ cảm thấy có sự thù hận, dã man như vậy trong một con người.
Bà nói:
“Thôi nói đủ rồi. “
Và đột nhiên bình tâm lại, bà lại gần anh, dằn từng tiếng nhỏ, giọng nói khác hẳn:
“Lupin, đã mười hai ngày nay tôi tranh thủ tìm tòi những giấy tờ của anh trong túi, đã biết mọi phi vụ của anh, tên giả, sự phối hợp tổ chức của nhóm anh, những chỗ ở của anh ở Paris và ở những nơi khác. Tôi đã đến một trong những chỗ đó, nơi kín đáo nhất anh cất giấu giấy tờ sổ sách và tài liệu về quá trình những hoạt động của anh về tiền nong. Kết quả là gì? Cũng không tồi! Đây là bốn tờ séc lấy ở bốn cuốn sổ thuộc bốn tài khoản với bốn tên khác nhau anh có ở những nhà băng. Trên mỗi séc tôi ghi mười nghìn francs vì nhiều hơn có thể gặp trở ngại. Bây giờ thì anh ký đi.”
“Chà chà,” Lupin kiêu ngạo nói. “Đúng là một vụ tống tiền, bà Dugrival lương thiện ạ.”
“Việc đó làm anh ức hả?”
“Tôi ức đấy.”
“Và anh thấy đối thủ ngang tầm với anh chứ?”
“Hơn hẳn tôi. Và cạm bẫy phải xác định là hiểm độc; cạm bẫy hiểm độc tôi rơi vào không chỉ do một quả phụ khao khát trả thù mà còn là do một nhà kinh doanh kiệt xuất muốn tăng vốn liếng của mình.”
“Đúng thế.”
“Tôi xin khâm phục. Và tôi nghĩ không phải vì tình cờ chứ bà?”
“Anh nói đúng. Cuối cùng việc gì phải giấu làm anh băn khoăn? Đúng đấy, ông Dugrival cũng hoạt động như anh. Ồ! Không làm lớn đâu. Chúng tôi khiêm tốn thôi… Một tí vàng ở nơi này nơi khác… một số tiền chúng tôi bố trí Gabriel xoay ở trường đua ngựa. Và thế là chúng tôi xây dựng được một số vốn để sinh sống.”
“Tôi thích làm như vậy hơn,” Lupin nói.
“Càng tốt! Tôi nói với anh việc đó để anh biết tôi không phải là kẻ học nghề và anh đừng hy vọng cứu thoát. Không được đâu. Căn nhà ta ngồi đây thông qua phòng tôi, có cửa đi đặc biệt không ai ngờ được. Đây là căn phòng của ông Dugrival tiếp bạn bè. Có những dụng cụ làm việc, đồ đạc cải trang… điện thoại, thậm chí anh có thể xem. Không trông mong gì được đâu. Đồng bọn của anh đã bỏ việc tìm kiếm anh ở đây vì tôi đánh lạc hướng chúng rồi. Anh sẽ đi đời thôi! Bây giờ anh hiểu được tình cảnh của mình rồi chứ?”
“Vâng.”
“Thế thì ký đi.”
“Và ký rồi tôi được tự do chứ?”
“Tôi phải rút xong tiền ra đã.”
“Sau đó?”
“Sau đó, thề có linh hồn, có số mệnh bất diệt của tôi, anh sẽ được tự do.”
“Tôi không tin.”
“Anh có sự lựa chọn nào khác đâu?”
“Đúng thật. Bà đưa đây.”
Bà mở dây trói tay phải cho Lupin, đưa một cái bút và nói:
“Anh đừng quên bốn séc mang bốn tên khác nhau và ở mỗi séc nét chữ ký phải thay đổi đấy.”
“Bà đừng ngại.” Anh ký.
Bà Dugrival nói thêm:
“Gabriel, bây giờ là mười giờ. Nếu đến trưa cô chưa về là tay khốn nạn này đã chơi cô một vố theo cách của nó và cháu cứ khử nó đi. Cô để lại khẩu súng ngắn chú đã dùng để tự sát. Còn năm viên đạn, thế là đủ. “
Rồi bà vừa đi vừa ngân nga hát.
Lupin im lặng một lúc khá lâu rồi lẩm bẩm:
“Hai xu mình cũng không cho.” Anh nhắm mắt chốc lát rồi đột nhiên nói với Gabriel. “Bao nhiêu?”
Thấy anh này làm như không nghe, anh nổi giận:
“Này, phải bao nhiêu? Trả lời đi! Chúng ta cùng nghề: Tôi ăn cắp, cậu ăn cắp, chúng ta ăn cắp; phải thỏa thuận với nhau đi. Chúng ta cùng trốn, được không? Tôi dành cho cậu một chỗ trong nhóm tôi, chỗ tuyệt đối. Cậu muốn lấy bao nhiêu, mười nghìn, hai mươi nghìn? Đặt giá đi, đừng ngại, két đầy lắm.”
Thấy khuôn mặt lạnh lùng của người canh giữ, anh rùng mình tức tối:
“Chà, thậm chí cậu ấy không trả lời. Cậu yêu thích gia đình Dugrival đến thế cơ à? Cậu hãy giải phóng cho mình… Nào, trả lời đi!”
Anh ngừng lời, thấy đôi mắt chàng trai có ánh hung bạo. Có thể thuyết phục anh ta được không đây? Anh nghiến răng nói:
“Mẹ kiếp, dù sao mình cũng không thể bỏ xác ở đây như một con chó. Chà, nếu mình có thể…”
Anh cựa mình, cố gắng dựt đứt giây trói nhưng chỉ càng đau đớn, anh rên lên, kiệt sức ngã lại xuống giường. Anh lẩm bẩm:
“Nào, như mụ góa đã nói, chỉ một lát nữa thôi là mình đi đời. Không làm gì được nữa… Lupin, xuống vực thẳm thôi!…”
Gabriel lại gần, thấy anh nhắm mắt thở đều như đang ngủ. Nhưng bỗng Lupin lên tiếng:
“Cậu bé, đừng tưởng là mình ngủ. Không, người ta không ngủ vào giờ phút này. Mình đang suy luận… Cần phải thế, đúng không?… Mình nghĩ về những gì tiếp nối đây. Mình hoàn toàn có luận thuyết về việc đó. Cậu thấy đấy, mình là đệ tử của thuyết luân hồi, sự chu chuyển của linh hồn. Giải thích cho cậu thì hơi dài. Cậu bé này, trước khi chia tay, ta bắt tay nhau chứ? Không à? Thế thì vĩnh biệt. Chúc cậu sức khỏe và sống lâu Gabriel…”
Anh im lặng, nhắm mắt nằm yên cho đến khi bà Dugrival về.
Người đàn bà này vào nhà vội vàng, trước mười hai giờ một ít, có vẻ kích động. Bà nói với người cháu:
“Cô có tiền đây rồi, chuồn thôi. Cháu xuống chiếc ô tô đang đậu dưới nhà, cô sẽ xuống kịp.”
“Nhưng…”
“Để xử nó, cô sẽ tự mình giải quyết, không cần thiết có cháu. Tuy vậy, nếu cháu muốn chứng kiến sự oằn oại của một thằng vô lại. Đưa vũ khí đây cho cô.”
Gabriel đưa khẩu súng ngắn. Bà lại hỏi:
“Cháu đốt hết giấy tờ rồi chứ?”
“Vâng.”
“Tiến hành thôi, và khi xử nó xong phải chạy đi ngay. Nghe tiếng súng chòm xóm kéo đến thì họ chỉ thấy mấy căn phòng rỗng.”
Bà đến bên giường.
“Lupin, sẵn sàng chưa?”
“Đang sốt ruột đây.”
“Anh không dặn lại gì à?”
“Không.”
“Nếu vậy…”
“Tuy nhiên tôi có một lời.”
“Nói đi.”
“Nếu gặp Dugrival bên kia thế giới, tôi sẽ nói lại điều gì bà nhắn đây?”
Bà nhún vai và đưa nòng súng vào thái dương Lupin. Anh nói:
“Tốt lắm, đừng run quý bà ạ. Việc đó không hại gì cho bà. Được chưa? Mệnh lệnh chứ? Một… hai… ba…”
Người đàn bà góa nhấn cò súng, một tiếng nổ vang lên…
Lupin nói:
“Chết như vậy à? Lạ thật! Tôi tưởng sẽ khác hơn sống nhiều!”
Một tiếng nổ thứ hai. Gabriel lấy khẩu súng ở tay bà cô xem xét.
Anh bảo:
“À! Họ tháo thuốc rồi… Chỉ còn vỏ đạn thôi.”
Bà cô bối rối, đứng im một lúc rồi nói:
“Có thể như vậy sao? Ai làm thế… Một viên thanh tra hay viên dự thẩm?”
Bà ngừng lại, lạc giọng:
“Nghe kìa… có tiếng ồn…”
Họ lắng nghe; người đàn bà đi ra tiền sảnh rồi trở lại, nóng nảy, tức bực vì không thành công và lo sợ.
“Không có ai cả. Chòm xóm chắc đi vắng. Chúng ta còn thì giờ. Chà, Lupin, anh cười rồi đấy. Gabriel, đưa con dao đây.”
“Trong phòng cháu.”
“Đi lấy đi.”
Gabriel vội vã bước ra. Người đàn bà giận dữ giậm chân:
“Tôi đã thề! Anh sẽ đi đời anh bạn ạ. Tôi đã thề với Dugrival sáng, chiều. Tôi quỳ xuống trước Chúa nhắc lại lời thề đó. Tôi có quyền trả thù cái chết. Lupin, nói đi, hình như anh không cười nữa!… Cười đi… Anh có vẻ sợ rồi! Anh ta sợ! Tôi thấy rõ anh ta sợ trong đôi mắt! Gabriel, lại đây cháu… Nhìn đôi mắt, đôi môi anh ta kìa. Anh ta run… Đưa dao đây, cô đâm một nhát vào tim cho anh ta run rẩy. Chà, đồ nhát gan. Đưa dao đây, Gabriel, nhanh, nhanh lên.”
Người cháu chạy vội lại, sợ hãi nói:
“Không tìm được con dao, trong phòng cháu mà biến mất. Cháu không hiểu nổi…”
“Càng hay,” người đàn bà điên lên nói. “Càng hay! Cô tự làm lấy vậy.”
Bà nắm lấy họng Lupin, mười ngón tay bóp mạnh, thít chặt. Lupin khò khè và lả người, anh ngất đi.
Đột nhiên có tiếng động ở cửa sổ. Một tấm kính rơi choảng.
Người đàn bà sửng sốt, đứng dậy:
“Sao, có gì thế?”
“Cháu không rõ… cháu không rõ…” Gabriel càng xanh hơn thường ngày, lẩm bẩm.
“Làm sao người ta có thể?” Người đàn bà nhắc lại.
Bà không dám cử động nữa, chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì. Việc bà lo sợ nhất là không có viên đạn nào mà trên sàn thấy rõ có tấm kính, có lẽ bị một vật nặng ném vỡ. Bà tìm dưới giường, dưới bàn một lúc rồi nói:
“Không có gì.”
Người cháu cũng tìm và bảo:
“Không có thật.”
Bà ngồi xuống:
“Cô sợ! Tay không làm được nữa. Cháu kết thúc đi.”
“Cháu cũng sợ…”
“Nhưng… phải kết thúc. Cô đã hứa.”
Cố gắng hết sức, bà quay lại bóp cổ Lupin với những ngón tay cứng đờ. Lupin nhìn nét mặt tái xanh của bà, có cảm tưởng là bà không đủ sức giết anh. Đối với bà, anh trở thành thiêng liêng không thể đụng chạm được. Có một sức mạnh bí ẩn đã bảo vệ anh, sức mạnh đã ba lần cứu anh bằng những cách không giải thích được, tránh cho anh cái chết rình rập bên mình.
Bà nói nhỏ với anh:
“Thế là anh phải để mặc tôi làm gì thì làm đấy?”
“Thực sự thì không đâu. Ở địa vị bà, chắc tôi có một nỗi kinh sợ.”
“Đồ nhát gan! Anh nghĩ là người ta sẽ cứu anh… đồng bọn của anh ở đâu đó chứ gì? Không được đâu anh bạn…”
“Tôi biết. Không phải họ cứu tôi, không ai cứu tôi cả.”
“Thì sao?”
“Có một cái gì đó lạ lùng, huyền hoặc, thiêng liêng làm cho bà nổi gai ốc lên quý bà ạ.”
“Khốn nạn! Rồi anh sẽ không cười được nữa đâu…”
“Tôi kinh ngạc đấy.”
“Cứ kiên nhẫn.”
Bà lại suy nghĩ và nói với cháu:
“Cháu sẽ làm thế nào?”
“Trói anh ta lại và chúng ta chuồn.”
“Lời khuyên thật độc địa! Như vậy là giam Lupin cho chết đói, cái chết cực nhọc hơn.”
Người đàn bà nói:
“Không, nếu thế anh ta còn có cơ thoát được. Cô muốn chắc chắn hơn.”
Bà nhắc ống điện thoại. Đầu dây trả lời, bà hỏi:
“Cho tôi xin số 822.48.” Và sau một lát “Alô… cơ quan An ninh đấy phải không?… Ông Chánh thanh tra Ganimard có đấy không?… Không sớm hơn hai mươi phút à? Tiếc quá…. Nhưng thôi… Khi ông ấy đến, nói giúp là bà Dugrival gọi… Vâng, bà Nicôla Dugrival. Mời ông ấy đến chỗ tôi, mở cánh tủ gương sẽ thấy một lối đi thông sang hai phòng. Trong một phòng có người bị trói chặt. Đó là tên ăn cắp, tên đã giết ông Dugrival. Ông không tin à? Cứ báo với ông Ganimard, ông ấy sẽ tin. À, tôi quên chưa nói tên người đó… Arsène Lupin đấy!”
Không một lời nào thêm, bà bỏ ống nói, quay lại:
“Lupin, việc làm thế đấy. Tôi mong muốn trả thù. Tôi mệt rũ vì cuộc đấu tranh với Lupin rồi. Đi chứ, Gabriel?”
“Thưa cô vâng.”
“Vĩnh biệt Lupin. Chắc chúng ta không gặp lại nhau vì chúng tôi ra nước ngoài. Tôi hứa sẽ gửi kẹo cho anh khi anh vào trong ngục.”
“Kẹo sôcôla đấy bà mẹ ạ! Chúng ta sẽ cùng nhau ăn.”
“Vĩnh biệt.”
“Chào gặp lại!”
Người đàn bà đi ra cùng cậu cháu, để Lupin bị trói trên giường. Anh xoay cánh tay tự do và gắng thoát ra nhưng vừa thử anh đã hiểu không bao giờ đủ sức bung đứt được dây trói. Anh đã kiệt sức vì sốt và lo sợ, anh còn làm được gì trong hai mươi hay ba mươi phút trước khi Ganimard tới. Anh không mong bạn bè được nữa. Ba lần thoát chết đều do những tình cờ kỳ diệu chứ không phải do bạn bè đến cứu. Phải thủ tiêu mọi hy vọng thôi. Ganimard sẽ đến, sẽ bắt anh, đó là một điều không tránh khỏi, xem như một việc đã rồi!
Và triển vọng tình hình sẽ diễn biến làm anh bứt rứt. Anh hình dung lời kẻ thù cũ châm chọc, đoán trước được tiếng cười phá lên khi Ganimard nhận được tin không ngờ này. Chẳng thà anh bị bắt khi đang thực hiện phi vụ, có thể nói là tại trận và bởi một đối thủ oai nghiêm thì còn được. Nhưng bị bắt, đúng ra là bị nhặt lên trong trường hợp này thì thật ngu ngốc. Và Lupin đã bao lần phỉ báng những người khác, cảm thấy anh thật kỳ cục trong khâu kết thúc sự việc Dugrival, thật thô thiển để rơi vào cạm bẫy hiểm độc của người đàn bà góa và cuối cùng được dâng cho cảnh sát như một đĩa thịt thú nấu chín và gia giảm ngon lành. Anh càu nhàu:
“Mụ góa chết tiệt, mụ giết gọn mình đi còn hơn!”
Anh lắng tai nghe, có ai đó đi ở phòng bên cạnh. Ganimard à? Không phải, dù vội mấy ông ta cũng chưa đến đây được. Ganimard cũng không hành động như thế, không mở cửa khẽ khàng như ai đó. Lupin nhớ lại ba trường hợp cứu anh thoát chết. Có thể nào một người nào đó đã bảo vệ anh chống lại hành vi của người đàn bà góa và bây giờ lại cứu anh? Như vậy thì là người nào?
Người lạ mặt cúi xuống phía sau giường mà Lupin không nhìn được, chỉ đoán theo tiếng kìm cắt dây thép nới lỏng anh dần dần. Lúc đầu là mình, sau đó tay chân được cởi trói.
Anh nghe một giọng nói với anh:
“Anh mặc quần áo vào.”
Đuối sức, anh vươn dậy nửa chừng lúc người lạ mặt vừa đứng dậy.
Anh thì thầm:
“Anh là ai? Anh là ai?”
Và anh vô cùng kinh ngạc: Đứng gần anh là một người đàn bà bận áo dài đen và trùm chiếc khăn the che một phần mặt. Người đàn bà đó, theo xét đoán của anh thì còn trẻ, thân hình mảnh mai lịch sự.
Anh nhắc lại:
“Cô là ai?”
“Thời gian gấp lắm, đi đi thôi. Người đàn bà nói.”
Lupin thử sức rồi ngán ngẩm:
“Tôi không thể. Đuối sức rồi.”
“Uống nước này đi.”
Cô rót sữa vào cốc và khi đưa cho anh, chiếc khăn để lộ khuôn mặt. Anh ấp úng:
“Cô! Cô đấy à! Cô ở đây?… Trước đây cũng là cô à?”
Anh ngỡ ngàng nhìn người đàn bà có những nét giống Gabriel, khuôn mặt thanh tú và đều đặn, cũng có nét hơi xanh ấy, miệng có vẻ nghiêm khắc, khó cảm thông ấy. Chị em không thể giống nhau đến như vậy. Không nghi ngờ gì được, chỉ là một con người đó. Không tin là Gabriel bận quần áo đàn bà, Lupin có cảm giác sâu sắc bên cạnh anh là một người đàn bà, rằng chàng trai do hận thù đã theo đòi anh, đâm anh một nhát dao chính là một người đàn bà. Để dễ dàng hành nghề nên vợ chồng Dugrival đã làm cho cô quen cải trang thành một cậu con trai.
Anh lặp lại:
“Cô… cô… Ai ngờ được như vậy?”
Cô rót nước trong một chiếc bình nhỏ vào cốc đưa cho anh:
“Anh uống một ít thuốc hồi sức này đi.”
Anh ngần ngại, nghĩ đến thuốc độc. Cô lại nói:
“Chính tôi lúc nãy đã cứu anh đấy.”
“Đúng vậy… Đúng vậy… Cô đã tháo bỏ thuốc súng ra à?”
“Vâng.”
“Cô cũng đã giấu con dao?”
“Con dao đó trong túi tôi đây.”
“Và cô ném vỡ tấm kính khi bà Dugrival bóp cổ tôi?”
“Tôi đấy. Tôi lấy cái chặn giấy trên bàn ném ra đường.”
“Nhưng vì sao? Vì sao?” Anh hoàn toàn sửng sốt hỏi.
“Anh uống đi.”
Anh uống cạn một hơi, cũng không biết sao là có lòng tin nhanh đến thế.
Cô lại gần cửa sổ và bảo:
“Anh mặc quần áo đi… nhanh lên…”
Anh làm theo và mệt quá anh ngồi bệt xuống ghế. Cô lại gần anh, hơi cúi xuống để anh tựa vào vai và dẫn anh ra cửa, lại cầu thang:
“Phải đi thôi, gấp lắm rồi… Dồn sức lực lại.”
Và Lupin bước đi như người bước trong mộng, giấc mộng kỳ cục của những sự việc rời rạc với kết thúc may mắn của cơn ác mộng anh trải qua hai tuần nay. Một ý nghĩ chợt đến, anh bật cười:
“Ông Ganimard khốn khổ, thực không may! Mình các tiền về cuộc bắt giam mình.”
Nhờ cô bạn dìu anh với một sức mạnh không ngờ, anh xuống khỏi cầu thang ra đến đường cạnh một chiếc ô tô. Cô đưa anh lên xe và bảo lái xe:
“Chạy đi.”
Lupin choáng váng vì không khí và sự sôi động trên đường nên không nhận rõ đường đi cùng những trở ngại dọc đường. Anh hồi sức hoàn toàn khi về đến một trong những chỗ ở của anh đang có người hầu canh giữ. Cô gái bảo:
“Anh đi đi.”
Và thấy cô cũng quay gót, anh nắm nếp áo giữ cô lại:
“Không… không… Giải thích cho tôi đã… Vì sao cô cứu tôi? Bây giờ cô trở lại không cho bà cô biết chứ gì? Hãy thương tôi, cho tôi biết vì sao cô cứu tôi?”
Cô im lặng, người đứng thẳng đầu hơi nghiêng, vẫn giữ thái độ lạnh lùng cứng rắn. Tuy vậy anh cảm thấy khoé miệng cô có vẻ cay đắng hơn là độc ác, đôi mắt, đôi mắt đen rất đẹp thể hiện sự mơ màng. Lupin vẫn chưa hiểu rõ nhưng linh cảm dè dặt thấy có cái gì đó xảy ra trong lòng cô. Anh cầm lấy tay cô. Cô đẩy ra với thái độ phản ứng có vẻ kỵ hiềm, hận thù. Thấy anh năn nỉ, cô kêu lên:
“Để tôi yên… Để tôi… Anh không biết là tôi căm ghét anh à?”
Họ nhìn nhau một lúc. Lupin bối rối, cô thì run rẩy, gương mặt tái xanh của cô đỏ bừng lên khác thường. Anh nhẹ nhàng nói với cô:
“Nếu cô căm ghét tôi thì để tôi chết. Dễ thôi… Sao cô không làm thế?”
“Tại sao? Tại sao à? Nào tôi biết được?”
Cô nhăn mặt, vội lấy tay che mặt và anh thấy hai giọt lệ chảy qua kẽ tay.
Rất cảm động, anh định nói những lời âu yếm như vỗ về một cô bé và muốn đến lượt mình cứu cô, khuyên cô, kéo cô ra khỏi cuộc sống không đẹp mà cô đang sống.
Nhưng anh cảm thấy những lời nói đó vô nghĩa và anh không biết nói gì. Khi anh hiểu ra rằng trong quá trình diễn biến sự việc, anh đã gây cho người đàn bà trẻ này lúc chăm sóc anh trên giường bệnh, cảm phục lòng can đảm yêu đời mà gắn bó với anh, say đắm anh, ba lần cứu anh thoát chuyện ngoài ý muốn hận thù theo bản năng.
Việc đó thật bất ngờ, quá lạ lùng làm Lupin bâng khuâng đến nỗi khi cô thụt lùi ra ngoài chăm chăm nhìn anh, anh không cố giữ cô lại. Cô cúi đầu, hơi mỉm cười và đi mất.
Anh bấm chuông vội gọi người hầu bảo:
“Anh đi theo người đàn bà đó… Nhưng thôi, đừng… Cuối cùng như thế vẫn hơn…”
Anh im lặng suy nghĩ khá lâu hình ảnh người đàn bà trẻ ám ảnh anh. Anh hình dung lại toàn bộ câu chuyện kỳ lạ, cảm động, hài hước mà anh đã nguy khốn trải qua và cầm chiếc gương trên bàn, anh có vẻ hài lòng ngắm rất lâu khuôn mặt mà bệnh tật và lo sợ không làm cho quá tàn tạ.
Anh lẩm bẩm:
“Dù sao, có thể vì mình là một chàng trai đẹp…”

Chương trước Chương sau