Bà chúa thuốc độc - Chương 07

Bà chúa thuốc độc - Chương 07

Hồng nhan bạc mệnh tttt

Ngày đăng
Tổng cộng 21 hồi
Đánh giá 8.2/10 với 36318 lượt xem

Trong khi ấy, ở khu Chợ Chiều, Thiếu Cơ đi thoăn thoắt vào một ngõ hẹp tối om.
Nàng xô cửa một căn nhà gạch ở cuối hẻm. Một người đàn ông gầy gò, lúcn phún râu mép nhận ra nàng, đon đả:
- À, Tin Cố. Đêm nay sao đến muộn thế? Có khách xộp phải không?
Nàng mỉm cười:
- Ừ.
Nhà dưới được chia làm nhiều buồng nhỏ, ngăn bằng gỗ trước cửa treo riềm đỏ. Mùi á phiện sèo sèo trên đèn dầu lạc xông ra thơm ngào ngạt.
Nàng trèo thang gỗ lên lầu. Một mâm đền riêng được để dành cho nàng. Gã chủ có râu mép kéo riềm lên:
- Này, Tin Cố, lão tây già đang hút dưới nhà. Hồi nãy, hắn đòi gặp em. Em bằng lòng tiếp hắn không?
Thiếu Cơ mường tượng tới một người đàn ông Pháp trên sáu mươi, da sạm lại sau nhiều năm trồng cao su tại thuộc địa, toàn thân nồng nặc mùi mạc tem. Hắn là một trong những người yêu một đêm của nàng. Sắc đẹp úa tàn, nàng không còn diễm phúc được hẹn hò với những chàng trai khỏe mạnh và khôi ngô nữa. Từ nhiều tháng nay, lão tây già lui tới tiệm hút ở Chợ Chiều và kết bạn với nàng. Hơn một lần nằm bên hắn, nạng bị lọm mửa và muốn bật đèn, mặc quần áo, ù té chạy xuống đường, tìm xó tối khóc một hồi cho đỡ tủi. Song lần nào nàng cũng nằm lại trên tấm đệm dầy một tấc.
Vì lão tay già có một cái ví cũng dầy như tấm nệm cao su mút. Mỗi lần đến với nàng, hắn thường cho nàng ba ngàn kíp. Ba ngàn kíp trong cảnh gạo châu và củi quế, một đô la Mỹ trị giá trên ba trăm kíp, là món tiền không lấy gì làm nhiều, nhưng đới với một nhan sắc quá mùa, cũng đã quá nhiều.
Thiếu Cơ lại hết tiền. Món nữ trang cuối cùng, nàng đã đem bán, và sắp tiêu đến đồng kíp cuối cùng:
Gã chủ xun xoe:
- Để tôi mời hắn lên nhé.
Mỗi lần đi khách, nàng thường biếu gã chủ một phần ba. Tam thất chế độ hoa hồng này còn nhẹ hơn tứ lục ở Sài Gòn. Thấy nàng lặng thinh, gã chủ hí hửng toan xuống cầu thang, song Thiếu Cơ gọi giật lại:
- Thôi, đêm nay tôi mệt. Hẹn hắn khi khác.
Giọng gã chủ đượm thất vọng:
- Mai hắn đi rồi. Nữa tháng nữa mới quay lại. Em chịu khó một chút. Nghe nói em hết sạch tiền rồi…
Nàng gằn giọng:
- Hết tiền nhưng vẫn còn đủ trả tiền hút cho anh đêm nay. Phiền anh nói với hắn là tôi không tiếp. Tôi không thích hắn. Tôi ghét hắn, anh biết chưa?
Mắt nàng đỏ ngầu như pha màu. Sửng sốt, gã chủ đứng lại một giây, rồi thở dài bước nhẹ xuống.
Thiếu Cơ nằm xuống đệm, nước mắt ràn rụa. Ngọn đèn dầu lạc nhảy múa trước mắt nàng. Nàng nhớ lại thời xuân sắc huy hoàng, được vương tôn, công tử nghiêng đầu mời nàng trên lên xe hơi bóng loáng, dài ngoằng, có tài xế mặc đồng phục, đội cát két trắng. Nàng nhớ lại những đêm nhảy suốt sáng bên đống vỏ chai sâm banh dầm đá vụn.
Nàng nhớ nhất một đêm mưa sùi sụt, đêm đầu tiên nàng bước chân vào nghề thanh lâu. Hồi ấy, nàng không túng thiếu vì tiền bạc đến với nàng như nước chảy. Không hiểu sao nàng lại nhận lời một người đàn ông lạ mặt.
Có lẽ vì trời mưa đầy đường, phố sá Sài Gòn buồn tênh, chưa đến nửa đêm mà đại lộ Lê Lợi vắng tanh, không lấy một ai. Khiêu vũ từ chập tối, Thiếu Cơ đã thấm mẹt. Nàng cảm thấy mỏi mệt thì đúng hơn. Vì khách nhảy toàn là xe bò nặng chĩu. Nàng chán nản trở về bàn thì gặp một thanh niên phục sức đúng đắn nhưng sang trọng, chứng tỏ đã du lịch nhiều và kiểm tiền cũng nhiều.
Thấy nàng, hắn không đứng dậy, kéo ghế mời nàng như mọi người đàn ông lịch sự khác đối với đàn bà đẹp, phương chi nàng là hoa khôi của vũ trường. Hắn vẫn gục đầu vào ly sâm banh thượng hạng, dường như không thấy, không nghe gì hết.
Mấy phút sau, hắn ngửng lên, giọng ngang tàng:
- Em đẹp như bà tiên.
Quen với lối tán tỉnh hoa mỹ của đàn ông háo sắc, nàng nhún vai:
- Cám ơn.
Hắn tợn thêm một ly rượu rồi nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Trời mưa tầm tã, buồn ghê! Tôi có một căn phòng kín đáo, có âm thanh nổi, rượu huýt-ky và hoa phong lan mới mở, mời em đến cho vui.
Thủ đoạn tán tỉnh này đối với nàng đã xưa như trái đất. Lần khác, nàng đã mắng xối xả. Hoặc tặng hắn một cái tát cháy má về tội phạm thượng. Đột nhiên, máu trào lộng sôi sục trong người nàng cười ròn rã:
- Anh muốn rủ tôi ư?
Hắn buông thõng:
- Phải
Nàng nói lơ lửng, không ngoài mục đích trêu tức:
- Tôi đắt lắm, anh ạ.
Hắn thản nhiên rót rượu:
- Bao nhiêu?
Nàng đưa ra một con số kếch sù để tống cổ hắn ra khỏi tiệm nhảy:
- 500.000 đồng.
Nàng đinh ninh hắn sẽ há miệng, trợn mắt, rồi hoa chân múa tay trong sửng sốt. Trái lại, hắn vẫn giữ nét mặt bình thản, bình thản như nhà triệu phú mua hoa cho nhân tình nghe cô hàng hoa nói thách. Một phút sau, hắn hỏi lại:
- Em đòi nửa triệu?
- Vâng. Đúng nửa triệu, không bớt một xu.
- Em nói đùa hay thật?
Dĩ nhiên, ở Sài Gòn, không ai điên cuồng đến nỗi vứt nửa triệu bạc để mua vui trong chốc lát với vũ nữ, nên Thiếu Cơ gật đầu:
- Tôi không bao giờ nói đùa.
Người đàn ông kỳ dzị đứng lên:
- Bằng lòng, mời em ra xe với tôi.
Và đêm ấy, hắn trả nàng nửa triệu bạc đúng như lời hứa. Cầm gói bạc nàng run run suýt ngã, hắn cười nói:
- Tiếc là chúng mình quen nhau hơi muộn.
Nàng không quan tâm đến lời hắn. Một tuần sau, nàng mới biết là hắn đã tự tử sau đêm gặp nàng. Hắn gom góp tiền nong được hơn triệu bạc, định tiêu hất một đêm rồi lìa đời.
Tâm trạng của hắn gần giống như tâm trạng của nàng hôm nay. Nàng chỉ cần hưởng lạc với Văn Bình trong phút chốc, rồi lát nữa, hoặc sáng mai chết không buồn tiếc.
Thở dài, nàng vớ lấy dọc tẩu.
Hút một hơi gần hai chục điếu, nàng nằm ngửa, chân duỗi ra, mắt lim dim nhìn trên trần nhà ám khói. Nàng quên hết quá khú. Nàng quên hết thực tại, nàng có cảm giác lâng lâng được bay trên đám mây trắng toát vang lừng nhã nhạc.
Trong cơn say thuốc đêm mê, nàng không để ý đến riềm cửa được vén lên, rồi một bóng người lom khom bước vào, ngồi xuống bên nàng.
Giật mình tỉnh dậy, thấy người lạ ngồi bên, tưởng lão tây già hiếu sắc nàng gắt:
- Đêm nay, tôi mệt, anh tìm cô khác.
Nàng định nói thêm cho bõ ghét, song bỗng nín bặt. Người lạ không phải lão già triệu phú.
Hắn mặc sơ mi ngắn màu lục, tay chân thô tháp, ngực hở, để lộ cái đầu lâu và hai xương tréo xâm mực xanh.
Hắn trạc bốn mươi, mắt to mắt nhỏ, lông mày sâu róm, mũi bếch, miệng mím chặt như sợ gió thổi vào hàm răng khắp khểnh. Thiếu Cơ định kêu lên, song bàn tay lông lá của người đàn ông đã chẹn họng nàng. Rồi gằn giọng:
- May la một tiếng, tao bóp cổ chết.
Mắt Thiếu Cơ trợn tròn trong sự sợ hãi vô biên. Lát sau, hoàn hồn nàng mới lắp bắp:
- Ông… ông… đến giết tôi phải không?
Hắn cười nho nhỏ
- Không, em đừng sợ.
- Vậy anh vào đây làm gì?
- Yêu cầu cô em nói một đôi lời. Nếu cô em không khai, bắt buộc tôi phải hạ thủ.
Thiếu Cơ đã lấy lại vẻ bình tĩnh và gan lỳ cố hữu. Nàng nói:
- Tôi la lên là lão chủ vào ngay.
- Vô ích. Hắn đã bị tôi trói còng queo và nhét giẻ vào miệng
- Anh còn quên khách hút nữa.
- Ồ, bọn xo vai, rụt cổ ấy đếm xỉa làm gì. Mỗi đứa tôi chỉ cho một búng. Thôi, cô em đừng kiếm cớ hoãn binh nữa. Thằng vệ sĩ đẹp trai của cô em đã ngủ say tại Settha Palace, không ai đến cứu đâu. Biết điều thì khai đi.
Trong giây phút, Thiếu Cơ đã phăng ra sự thật ghê gớm. Nhân viên của Simun đến đây để hạ sát nàng. Tuy nhiên, nàng không sợ cho nàng bằng sợ cho Văn Bình. Ruột gan nàng bỗng nóng như lửa đốt.
Nàng hỏi hắn:
- Khai gì?
Hắn trề môi:
- Ha, ha, cô em ngoan lắm. Mila hấp hối bao lâu?
Thiếu Cơ giật mình. Tại sao hắn muốn biết Mila hấp hối bao lâu? Vốn thông minh, nàng hiểu ngay. Người lạ tìm cách đánh lừa nàng… Nàng sực nhớ lời trăn trối của Mila... ba… tám… ba… tám… Simun cần biết rõ Mila bị hạ sát chết tức khắc hay còn trăn trối với Văn Bình.
Thiếu Cơ bèn đáp một cách khôn ngoan:
- Lúc tôi vào. Mila đã chết.
Người lạ cười hềnh hệch:
- Thế à? Cô em làm việc với ông Hoàng lâu chưa?
Nàng tró mắt:
- ông Hoàng nào?
- Thôi, ông nội, đừng ỡm ờ nữa. Tao đã biết hết. Tao vốn ghét bọn gái giả vờ. Mày không quen ông Hoàng khác nào nói rằng mày chưa ngủ với đàn ông… Hà, hà, nói thật đi con.
Gã đàn ông bắt đầu giở giọng điểu cáng. Thật ra, Thiếu Cơ chỉ quen Văn Bình, chưa từng quen ông Hoàng. Nang không biết ông Hoàng là ai, mặc dầu vẫn nghe tiếng.
Thấy nàng im lặng, hắn bèn đổi giọng ôn tồn:
- Chắc cô em cũng không quen một người đàn ông tên là Văn Bình.
Nàng nhún vai:
- Văn Bình là bạn thân của tôi.
- Vậy cô em là nhân viên của ông Hoàng. Cô em đã báo cáo với Sài Gòn những gì?
- Tôi không hiểu anh định nói gì.
Một cái tát cháy bỏng giáng vào mặt nàng, kèm theo lời hăm dọa cục cằn:
- Đừng giả vờ… Tao sẽ bắn nát xác.
Thiếu Cơ trả đũa:
- Mày bắn đi… Đàn ông to xác như mày mà phải dùng súng mới uy hiếp nỗi phụ nữ ốm yếu.
Gã đàn ông đám vào mặt nàng, máu mũi tuôn như suối. Nàng cắn răng chịu đau, không một lời van vỉ. Trong giới thanh lâu, nàng đã nổi tiếng ngang tàng. Nhiều lần, nàng dám đánh nhau với khách chơi, và nàng đã học được những ngón đòn bí hiểm khiến đàn ông khiếp đảm. Nàng thản nhiên nhìn người lạ, nửa mặt bị tím bầm. Gã đàn ông bồi thêm trái đấm thứ hai, Thiếu Cơ cầm dọc tẩu gạt. Hắn xòe tay định bóp cổ, nàng ôm hắn cấu, xé, cắn.
Gã đàn ông hích cùi tay vào ngực nàng, Thiếu Cơ hự một tiếng, hai mắt nổ đom đóm, tim như ngừng đập, song nhất định không thả người lạ. Nàng ngoạm vào vai hắn, mười móng tay nhọn hoắt cắm trên cổ và thái dương, máu chảy ròng ròng. Gã đàn ông vùng vẫy, dùng độc thủ hạ nàng.
Bị đánh vào yếu huyệt, Thiếu Cơ lịm đi. Gã đàn ông vớ dọc tẩu phang lấy phang để vào mặt nàng cho đến khi nát nhừ. Máu chảy chan hòa trên đệm. Thiếu Cơ lặng lẽ lìa trần bên ngọn đèn dầu lạc. Nàng không chịu khai. Nàng không thèm rên la.
Biết Thiếu Cơ đã chết, gã đàn ông lảo đảo đứng dậy, nhìn đống thịt nhầy nhụa trên san gác, nhổ bãi nước bọt, rồi khệnh khạng xuống cầu thang. Dân ghiền vẫn kéo ro ro êm tai vào nướng thuốc thơm ngát, dường như không quan tâm đến sự việc xảy ra.

Chương trước Chương sau