Ba điều bí ẩn - Chương 10

Ba điều bí ẩn - Chương 10

Ba điều bí ẩn
Chương 10

Ngày đăng
Tổng cộng 30 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 37501 lượt xem

Trong hai người, thì đại uý Lake lại là người lúng túng nhất. Thiếu tá Riddle nói:
- Quả là điều bất ngờ lớn, thưa cô Chevenix-Gore... à phải gọi là bà Lake mới đúng. Có ai biết việc hai người kết hôn không?
- Không! Chúng tôi giữ bí mật, thật ra anh John không thích thế.
Lake ấp úng:
- Tôi... chắc các ông cho tôi là rất dở; lẽ ra tôi phải đến thưa với ngài Gervase...
Ruth cắt lời:
- Để rồi nói rằng anh muốn lấy con gái ông và sẽ bị đuổi ra ngay lập tức; ông ấy sẽ tước quyền thừa kế của em và la lối om sòm. Xin lỗi! Cách tôi làm là tốt hơn cả. Việc đã rồi là đã rồi, kêu gì rồi cũng phải nguôi.
Lake vẫn có vẻ khổ sở. Poirot hỏi:
- Bao giờ thì hai bạn định báo tin này với ngài Gervase?
- Tôi đang thăm dò tình thế. Ông đã ngờ ngợ là John và tôi có chuyện, vì vậy tôi làm ra bộ quyến luyến Godfrey Burrows. Như vậy ông càng cuống và đến khi biết tôi và John đã cưới nhau, có lẽ ông cụ lại hài lòng hơn.
- Có ai biết việc cưới xin này?
- Có, cuối cùng tôi đã nói hết với bà Wanda. Tôi muốn bà ủng hộ tôi.
- Và bà đã ủng hộ?
- Phải. Vì bà cũng không thích tôi lấy Hugo, vì Hugo là anh họ. Bà cho là cái nhà này đã loạn rồi, lấy Hugo thì con cái cũng loạn nốt. Thực ra là không đúng, vì tôi chỉ là con nuôi, có họ với Hugo chăng thì rất là xa.
- Cô có chắc là ngài Gervase không đoán ra sự thật?
- Ồ, ông cụ có thể biết.
- Đại uý Lake, đúng vậy không? Lúc anh gặp ông chiều nay, hoàn toàn hai người không nói chuyện này?
- Không.
- Vì có người nói rằng ngài Gervase đặc biệt bồn chồn sau khi gặp anh, rồi một hai lần đã nói đến việc ô danh gì trong gia đình.
- Chúng tôi không nói gì - đại uý Lake nhắc lại, mặt nhợt nhạt.
- Đúng lần ấy là lần cuối cùng anh trông thấy ngài Gervase?
- Vâng, tôi đã nói rồi.
- Lúc tám giờ tám phút tối nay, anh ở đâu?
- Ở đâu à? Ở nhà tôi, tít đầu làng, cách nửa dặm.
Poirot quay lại cô gái:
- Lúc cha cô tự tử, cô đang ở đâu?
- Ngoài vườn.
- Ngoài vườn? Cô có nghe tiếng súng?
- Có! Nhưng tôi không quan tâm cho là có ai đi săn, nay nhớ lại thì tiếng nổ gần hơn.
- Cô trở vào nhà bằng lối nào?
- Bằng cái cửa sổ này.
Ruth chỉ cái cửa, vừa là cửa vừa là cửa sổ, ở phía sau.
- Lúc đó trong phòng đã có ai?
- Không có ai, nhưng Hugo, Susan và cô Lingard đã vào ngay lúc đó, họ bàn là người đi săn, là án mạng, vân vân...
- Tôi hiểu - Poirot nói - giờ thì có lẽ tôi hiểu.
Đôi trai gái ra rồi, Riddle lẩm bẩm:
- Úi cha! Càng ngày càng rắm rối.
Poirot gật đầu đồng tình, rồi ông nhặt mẩu đất rơi ra từ đế giầy của Ruth, cầm lên xem xét.
- Giống như tấm gương vỡ - ông nói - Tấm gương của người chết. Mỗi sự việc mới biết lại làm người chết hiện lên dưới góc độ khác nhau. Chẳng bao lâu ta sẽ có toàn cảnh.
Ông đứng lên, vứt mẩu đất vào bồ rác.
- Tôi xin nói với ông điều này: chìa khóa mở sự bí ẩn là ở tấm gương. Nếu ông không tin, xin mời lại bàn giấy này và nhìn xem.
Thiếu tá Riddle đáp:
- Nếu là án mạng, xin mời ông chứng minh. Tôi cho là tự tử. Ông có nhận thấy cô gái vừa rồi nói gì về một người quản lý trước đây đã biển thủ tiền của ông cụ Gervase? Tôi cuộc là Lake đã bịa chuyện này để có lợi cho hắn. Có khi hắn cũng biển thủ, Gervase nghi ngờ và yêu cầu ông đến, vì lão không biết câu chuyện giữa Lake và Ruth đã đi tới đâu. Rồi chiều nay, Lake nói toẹt hai người đã lấy nhau, làm lão Gervase bị sốc nặng - giờ thì đã «quá muộn» để làm được gì, lão muốn kết liễu cho xong; thực ra trí óc lão vốn đã không khoẻ mạnh lắm, nay hoàn toàn suy sụp. Theo tôi là như thế đấy. Ông không đồng ý chăng?
Poirot đứng im như tượng giữa phòng:
- Tôi không có gì bác lại thuyết của ông, có điều nó chưa hoàn hảo, chưa tính đến một số tình tiết.
- Tình tiết gì chẳng hạn?
- Những tâm trạng lúc thế này lúc thế nọ của Gervase hôm nay, mẩu bút chì của đại tá Bury, lời khai của cô Cardwell (rất quan trọng), lời chứng của cô Lingard về thứ tự các người xuống ăn, vị trí chiếc ghế bành của Gervase, chiếc túi giấy đựng cam, và cuối cùng, quan trọng là tấm gương vỡ.
Thiếu tá Riddle ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu.
- Chả nhẽ ông bảo cái mớ hỗn độn không đầu không đuôi ấy mà là có ý nghĩa?
- Tôi hy vọng ngày mai sẽ chứng minh được điều đó - Poirot chậm rãi đáp.

Chương trước Chương sau