Ba lê - Mắt biết môi hồng - Chương 15

Ba lê - Mắt biết môi hồng - Chương 15

Đoạn kết

Ngày đăng
Tổng cộng 16 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 18523 lượt xem

Văn Bình đã nói dối Lệ Liên. Dầu nàng chôn nhau cắt rốn ở Bá Linh, nàng cũng khó thể am tường những ngõ ngách bí hiểm của thành phố này bằng chàng.
Trong hồ sơ điệp vụ chính thức, chàng mới ghé lại ba lần. Lần thứ nhất, vượt qua đường ranh giới một cách công khai, trao trả nhà bác học hỏa tiển Bilatốp cho Hồng Quân Sô Viết. Lần thứ nhì, chàng từ phía Đông trốn sang phía Tây trong một công tác hiểm nghèo dẫn chàng qua các cộng hòa xã hội chủ nghĩa Trung Âu. Hồi ấy, bức tường bê- tông và kẽm gai được mệnh danh là bức tường ô nhục đã sừng sững mọc lên, ngăn đôi thành phố [1].
Lần này là lần thứ ba.
Chàng ngoan ngoãn theo Lệ Liên lên xe hơi đến một lữ quán bậc trung mà nàng ca tụng là sạch sẽ, lịch sự, thức ăn ngon, hầu hạ ưng ý, và nhất là yên tĩnh. Nàng mở máy sưởi, và trước khi vào phòng đóng kín cửa sổ, nàng kéo chàng thò đầu ra bao lơn và giải thích :
Anh biết con đường này không ? Đường Ac-cơ đấy [2], con đường đầu tiên bị công an Đông Đức bít nghẹn năm 1961. Ngày xưa, cong đường này vui và đông đáo để... giờ đây, nó buồn như bãi chôn người chết, phải không anh ?
Văn Bình lặng thinh, không tỏ ý kiến. Nàng không ngờ rằng ngày đại lộ Ac-cơ sửa soạn bị cắt đứt bằng những tấm đan xi-măng cao một mét rưỡi do xe cần trục đổ xuống thì chàng cũng có mặt trong khu phố kế cận, đúng hơn, trong một bãi chôn người chết, gọi là nghĩa trang thánh Sô-phi, để điều khiển việc thâm nhập những toán điệp viên cuối cùng vào Đông Đức bằng đường Bá Linh.
Chàng lặng thinh vì ngày 18 tháng 6 - 1961, ngày bức tường ô nhục bắt đầu được xây cất là một ngày chủ nhật. Chàng đến Ba Lê vào chiều thứ bẩy vì trong vòng một đêm một ngày, hàng chục biến cố nghẹt thở và toát mồ hôi lạnh đã xảy ra....
Như thể nàng là nhân viên của sở Du Lịch và chàng là du khách mới đặt chân xuống trường bay. Lệ Liên tíu tít ca ngợi những vẻ đẹp của thị trấn Tây Bá Linh. Nào là thành phố có đủ thứ ăn chơi xác thịt, nhưng cũng là nơi dinh dưỡng tinh thần tuyệt hảo với những nhánh sông nhằng nhịt, với gần một triệu cây được trồng lại trong công viên để ban phát bóng rợp và hơi mát và giúp mọi người quên được những tàn phá ghê gớm của trận thế chiến thứ hai. Nào là khách khó tính đến mấy cũng ưa ý, khách có thể săn lợn lòi trong rừng cách thị trấn 20 cây số cũng như săn đàn bà đẹp thuộc mọi mầu da và mọi túi tiền.
Lệ Liên kêu bưng lên phòng đủ món ăn la liệt, món nào cũng đượm tính chất quốc hồn quốc túy của người Đức. Nàng xúc bỏ vào đĩa cho chàng, không khác lối mời tiếp của người miền Bắc ngày xưa, đồng thời khen nức nở "anh thử xem, ngon lắm, kẻo không có dịp được nếm lại, vì lữ quán này nấu ngon nhất món Đức, anh nghe danh súc-sích và dăm-bông Đức chưa, trên thế giới chưa có đồ nguội nước nào ngon bằng, úi chao, bánh ngọt của Đức cũng khét tiếng ngon kinh khủng...."
Chàng muốn hét vào tại nàng... "Không, em ơi, các món ăn em vừa kể cũng chưa độc đáo, nói đến Đức mà quên món ngỗng rán, sò huyết chiên ròn, cá nướng giầm rượu, gỏi cá hương, xúp tôm hùm và xúp lươn thì thật đoãn vị.... bợm nhậu nước anh khoái những món nhai sần sật để nhắm rượu thì đây có mõm bò trộn xà-lách tai heo nấu đậu nghiến, lưỡi heo xắc nhỏ nấu hành..."
Không để ý đến bàn ăn thịnh soạn và bụng đói cồn cào, chàng kéo Lệ Liên lại chiếc giường kê gần máy sưởi. Chàng hôn cái cổ trắng ngần của nàng và rỉ rả :
Anh thích ăn cái này hơn.
Chàng vừa thốt ra những ý nghĩ chân thành nhất. Thực vậy, thực đơn Đức chàng không ăn hôm nay chàng có thể ăn ngày mai. Nhưng còn thực đơn.... tình yêu, chàng phải tận hưởng vì sợ "không có dịp nếm lại".
Chai whuýt-ky trên bàn đã hết nhẵn, chàng vẫn kêu khát. Chàng uống cạn chai thứ hai, với Lệ Liên ấm áp, thơm tho nằm gọn trong vòng tay. Không biết vì cơn truy hoan vũ bão hay vì men rượu mà chàng lăn ra ngủ.
Khi ấy nàng còn tỉnh. Nàng chỉ uống mấy đốt huýt-ky. Suốt buổi, nàng chuốc rượu cho chàng, khi bị nài ép hết sức nàng mới nâng ly rượu lên môi.
Nàng rón rén ra ngoài hành lang. Khoảng ba phút sau, nàng trở vào, trèo lên giường, rúc vào cái lưng trần cân đối, đầy múi thịt tròn lẳng của chàng. Căn phòng khách sạn hoàn toàn im lặng. Bao lơn căn phòng nhìn xuống con đường cũng hoàn toàn im lặng. Phía sau con đường im lặng này là bức tường ô nhục...
Từ trên cao nhìn xuống, bức tường ô nhục giống như con giun đất khổng lồ. Bên trên, người ta không giăng dây thép gai như thường lệ để ngăn người vượt qua. Thay vào đó, có những cái ống tròn, đụng nhẹ là quay, nên phương pháp này hữu hiệu hơn kẽm gai nhiều. Bức tường dài 45 cây số, sau bức tường là một khoảng trống khá rộng, gồm nhiều lớp rào bê-tông, rào sắt, những lô-cốt được canh phòng ngày đêm, một hào sâu chôn sâu những cái hố mắc dây thép gai truyền điện, những chướng ngại vật để cản chận xe cộ, chưa kể những binh sĩ võ trang hùng hậu và đàn chó bẹt-giê chuyên cắn cổ và xé xác....
song thật ra chàng không ngủ, chàng đang chờ cơ hội hoạt động, chàng chỉ ngáy giả vờ. Giây phút trọng đại sắp tới, chàng lợi dụng cơ hội được nghỉ ngơi để vận khí, xả duỗi các bắp thịt để cơ thể và tinh thần thoải mái.
Đang ôm lưng chàng chặt cứng, Lệ Liên bỗng rời ra. Nàng nằm ngửa ngó lên trần phòng tối đen. Rồi thở dài. Nàng khua chân xuống đất, lại bàn, mở cái va li dẹt mang theo ra. Bên trong, giấu dưới xấp đồ lót ni-lông hồng là một khẩu súng tí hon. Nàng trở lại đầu giường, ngần ngừ một giây rồi vặn đèn lên.
Ánh đèn xanh nhạt chiếu một vòng tròn lung linh trên nệm giường còn trũng vết thân thể hai người. Dấu tích của đêm ái ân cuồng nhiệt vẫn còn đó. Lệ Liên nâng súng lên, nhắm giữa lưng Văn Bình, ngón tay nàng đặt sẵn lên cò, song nàng lại không bóp.

Chương trước Chương sau