Bí ẩn vụ song sinh - Chương 03

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 03

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 03

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 18473 lượt xem

Tronong vòng chỉ mười phút, Mason liếc đồng hồ đến năm lần. Della Street bèn cười và nói:
- Thôi đừng vờ nữa. Chắc ông đang mong cuộc gặp mặt này lắm phải không?
- Bây giờ đã trễ bốn phút rưỡi rồi.
- Gớm, ông tính từng giây một. Della Street nói.
Mason ngả đầu ra sau cười.
- Thôi được, dúng vậy. Tôi rất quan tâm về vụ này.
- Về vụ, Della nói, ông già rời bàn ăn sáng mà không hề chào tạm biệt con gái cưng, phải không?
Mason lắc đầu.
- Không phải. Mà ông già ăn tới hai quả trứng, hai miếng xúc xích lớn còn chưa thấy đủ, phải bảo con gái làm thêm một quả trứng và một miếng xúc xích nữa.
- Nghe có vẻ như ông ta là một tay thợ làm công việc nặng nhọc vậy, Della Street nói.
Mason gật đầu tán thành
- Và rồi sau đó thì ông ta ném xấp giấy mười ngàn đô la tung tóe trong xưởng của mình, Della nói.
- Và, Mason tiếp theo, ông ta vứt lại chiếc khăn ăn, lật đổ lon sơn và căn dặn con gái không được gọi cảnh sát trong bất kỳ tình huống nào, đồng thời để lại tên tôi và số điện thoại cho cô gái.
Della Street suy nghĩ về các sự kiện đó rồi nói:
- Nghe có vẻ như ông ta đang định lập một kế hoạch để ám sát một ai đó!
- Riêng với yếu tố bữa ăn sáng, Mason nói, chỉ có một lời giải thích hợp lý là ông ta muốn tránh mặt cô con gái trong một lúc. Hẳn đó là cách suy nghĩ duy nhất của ông ta khi làm việc ây.
Della Street gật gù đồng ý.
- Trong thời buổi ngày nay, Mason nói, thiên hạ cố ăn uống kiêng khem để tránh bị mập thì bữa ăn sáng đó quả là quá đáng. Vậy mà ông bố còn đòi ăn thêm một nửa phần như vậy nữa... Vậy mà ông ta lại không có mặt để ăn tiếp... Như vậy chỉ còn một lời giải thích duy nhất là ông ta muốn cô con gái mình đi khuất mắt trong lúc ấy.
- Nhưng lý do?
- Có trời mới biết. Có thể là lý do ông vừa đọc thấy trên báo. Có thể là lý do ông ta đã nhìn thấy gì đó ngoài cửa sổ.
- Ồ, đấy là một ý nghĩ hay! Della Street nói. Ông ta...
Điện thoại trên bàn của Della Street reo. Della nhắc ống nghe và nói:
- Vâng, Gertie, rồi quay sang Mason cô mỉm cười tiếp. Ông Edward Carter đã đến theo buổi hẹn.
- Mời ông ấy vào ngay, Mason nói.
- Tôi sẽ đưa ông ấy vào, Della Street nói và cúp điện thoại, rồi cô bước ra cửa sang phòng ngoài.
Mason nhìn theo và đứng dậy khi Della hướng dẫn một người đàn ông khá mập mạp, trạc tuổi trên bốn mươi bước vào phòng.
- Chào luật sư, ông ta nói. Tôi xin lỗi đã đến trễ.
- Ông Edward Carter, Della Street giới thiệu.
Rõ ràng đây là người đàn ông trong bức hình cỡ 24x36 mà Muriell đã trao cho Perry Mason hồi sáng.
- Đôi lúc khó mà giữ đúng giờ được vì xe cộ quá đông đúc, Mason nói, tôi vẫn thường đo sớm năm hoặc mười phút để đề phòng chuyện kẹt xe.
- Phải đó là lời nhắc khéo của ông không? Ông khách hỏi.
Mason lắc đầu mỉm cười.
- Ồ, tôi chỉ muốn nói tới thói quen của tôi thôi. Tôi ít khi nhận xét ai lắm. Có phải ông muốn gặp tôi về vấn đề đặc biệt?
- Vâng.
- Và dĩ nhiên là, Mason nói, tôi chưa thể xác định ngay ông là thân chủ của tôi được. Một luật sư luôn luôn phải biết rõ thân chủ của minh để tin chắc quyền lợi của thân chủ không bị xung đột. Do đó, trước khi vào chi tiết, xin ông vui lòng cho biết sơ lược về sự vụ. Cô thư ký của tôi đây đã có địa chỉ của ông là 6231 Đại lộ Vauxman, phải không?
- Đúng vậy. Đó là địa chỉ hiện giờ tôi đang ở.
- Thế còn địa chỉ thương mại của ông?
Người đàn ông do dự một chút rồi lắc đầu nói:
- Tôi không có. Tôi... tôi đã nghỉ ở nhà rồi.
- Thôi được, Mason nói, vậy thì đại khái ông muốn gặp tôi về việc gì?
- Tôi làm việc này vì một người bạn.
- Xin tiếp tục.
- Đây là một người bạn rất thân của tôi, một người đàn bà đã có chồng và người chồng của bà ta lại cũng là bạn của tôi.
- Tên bà ta là gì?
- Nancy Gilman. Hiện tôi đang đến thăm viếng hai vợ chồng. Họ đang ở địa chỉ 6231 Đại lộ Vauxman.
- Tôi hiểu, Mason nói, gương mặt không hề thay đổi. Xin cứ tiếp tục. Chuyện gì đã xảy ra cho bà Gilman?
- Bà Gilman bị tống tiền.
- Ông biết chắc chắn chứ?
- Chắc chắn!
- Và vì tình bạn, ông muốn tôi hành động để giải quyết vụ này, phải không? Mason hỏi.
- Bây giờ ta hãy tính từng giai đoạn đã, ông Mason. Chúng ta khó mà giải quyết được vụ việc khi chưa biết được rõ ràng và đích xác về người bị tống tiền.
- Nhưng ông đã biết rõ về bà ta chứ? Mason hỏi.
- Thật tình là không. Đó chính là điều tôi muốn tìm hiểu.
- Ngoài ra thì còn gì nữa?
- Hiện tại chỉ có thế. Sau khi chúng ta đã biết rõ về quá khứ của bà ta, chúng ta có thể biết được cái điểm yếu mà kẻ tống tiền đã chĩa mũi dùi vào.
- Có thể là do một cơ hội nào đấy. Thế ông đã biết được kẻ tống tiền là ai chưa?
- Biết.
- Ai vậy? Mason hỏi một cách rất quan tâm.
Người đàn ông ngập ngừng một lát rồi nói:
- Thôi được! Dù sao thì tôi cũng phải hết sức thành thật với ông. Kẻ tống tiền là một thám tử tư tên là Vera Marten. Trên danh thiếp bà ta ghi "V.M Marten. Điều tra viên". Không có một chút gì trên giấy tờ hoặc danh thiếp có chỉ dấu cho biết đó là một người đàn bà. Bà ta có văn phòng ở đây và ở Las Vegas thuộc tiểu bang Nevada. Có vẻ như bà ta đặc biệt quan tâm về vấn đề ly dị.
- Như vậy có nghĩa là hầu hết các thân chủ của bà ta đều có liên quan đến các vụ ly dị? Vậy ông muốn tôi làm gì? Mason hỏi.
Người đàn ông lấy trong túi ra một chiếc phong bì và nói:
- Tôi muốn giải quyết vụ này hoàn toàn trên căn bản tiền mặt chứ không dùng ngân phiếu. Tất cả đây là bảy trăm năm mươi đô la.
Ông ta lấy trong phong bì ra một tờ giấy năm trăm đô la, hai tờ giấy một trăm đô là và một tờ năm mươi đô la, rồi nói:
- Ông cần một số tiền để chi tiêu về vụ này. Ông cần có văn phòng trinh thám tư giúp việc và tiền sở phí của ông nữa.
Mason vẫn ngồi im và hỏi:
- Ông còn ở lại thành phố này chứ?
- Vâng, có lẽ đến khi vụ việc này giải quyết xong.
- Như vậy, khi muốn gặp ông, tôi chỉ cần gọi điện đến nhà riêng của ông Gilman chứ gì?
- Ồ, không! Đừng gọi cho tôi tại đó.
- Thế làm sao tôi liên lạc được với ông?
- Tôi... Tôi sẽ gọi cho ông. Tôi thật tình không muốn những người trong gia đình tôi đến thăm nghĩ rằng... À, mà dù là bạn thân đi nữa... tôi cũng không muốn làm phiền họ.
- Tôi hiểu... Nhưng ông sẽ ở đấy trong một thời gian chứ?
- Vâng, nhưng xin đừng liên lạc với tôi tại đó. Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông.
Mason quan sát kỹ người đàn ông đối diện, rồi hỏi:
- Ban ngày ông có mặt ở đó chứ?
Người đàn ông tỏ vẻ không yên tâm, nói:
- Tôi đã nói với ông, ông Mason. Tôi sẽ liên lạc với ông. Xin ông đừng tìm cách gặp tôi.
- Nhưng tôi muốn tìm hiểu về gia đình đó trước khi tôi có thể nhận lời giải quyết vụ này.
- À ra thế, người khách trả lời. Tôi có thể trả lời ông được, ông Mason. Tôi là một người bạn rất thân của ông Gilman. Ông ta lập gia đình và sống rất hạnh phúc. Ông ta có một cô con gái tên là Muriell, năm nay hai mươi tuổi, cùng ở chung nhà.
- Bà vợ đầu tiên của ông Gilman đã bị chết trong một vụ tai nạn xe hơi và ông ta đã tục huyền. Bà Nancy, vợ ông ta hiện thời, có một cô con gái riêng với người chồng trước, tên cô ta là Glamis Barlow. Cô ta cùng tuổi với con gái của ông Gilman. Đó là một gia đình rất hạnh phúc.
- Tôi rất quý mến gia đình ấy. Cả hai cô con gái đều rất khả ái. Mặc dù sở thích và kiến thức có khác nhau, nhưng về sự chung thủy và tình cảm thì họ giống nhau như hai tròng đỏ trong một quả trứng.
- Một người thì nghiêm trang, khôn ngoan, đó là cô Muriell Gilman; một người thì lanh lẹ, láu lỉnh nhưng hết lòng vì bạn, đó là cô Glamis Barlow.
- Tôi không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra có ảnh hưởng không tốt cho gia đình ấy. Họ là những người đang ở trong tình trạng bấp bênh của hạnh phúc.
- Ông có vẻ quý mến những cô gái đó, Mason nhận xét.
- Tôi rất yêu mến họ. Họ là những đứa con hiếu thảo, là những cô gái đáng quý trọng. Mặc dù có sự hơi khác biệt về nước da và cung cách, họ là hai người con gái rất giống nhau về lòng hiếu thảo.
- Nhưng chỉ có riêng bà Gilman bị tống tiền chứ?
- Tôi nghĩ là như vậy. Nhưng cũng có thể có liên quan đến một trong hai cô gái.
- Ông Gilman làm nghề gì? Mason hỏi.
- Đầu tư. Ông ta mua các tài sản, khuếch trương, và rồi bán đi. Ông ta có con mắt tinh đời về lĩnh vựa địa ốc. Ông ta cũng điều hành luôn cả một tổ hợp gồm nhiều cổ đông.
- Ông đã quen với ông ta từ trước?
- Vâng, từ ngày xưa.
- Thế còn bà vợ hiện thời của ông ta?
- Bà ta là một họa sĩ. Tôi muốn nhấn mạnh là bà ta có tâm hồn nghệ sĩ. Bà ta thích vẽ và đặc biệt quan tâm tới nhiếp ảnh. Hiện giờ bà ta đang thực nghiệm vẻ những chân dung. Bà ta chụp những bức chân dung, phóng thật lớn nhưng mờ nhạt trên giấy lụa, rồi thì dùng sơn dầu vẽ lại bức hình. Bức hình in trên giấy chỉ có tính chất phác họa và sau khi hoàn tất sẽ là một bức tranh sơn dầu rất đặc sắc.
- Bà ta có làm với tính cách thương mại không?
- Không, không. Bà ta chỉ làm vì niềm say mê mà thôi. Bà ta... Tôi nghĩ rằng bà ta rất khá giả.
- Gia đình đó khá giả à? Mason hỏi.
- Vâng, tôi nghĩ là như vậy.
- Thế tên riêng của ông Gilman là gì?
- Carter.
- Ồ, cũng giống như họ của ông. Thế ông có liên quan họ hàng gì với ông ta?
- Không.
- Ông có thể tả qua hình dáng của ông Gilman được không?
- Ồ, ông ta... ông ta khoảng tuổi tôi. À mà hơi khó tả về hình dáng của ông ta... nhưng dù sao thì ông cũng không nên gặp ông ấy.
- Không sao, Mason nói, tôi nghĩ rằng tôi có thể hình dung được hình dáng của ông ta. Nhưng ông ta có biết ông đến gặp tôi không?
- Không. Ông ta hoàn toàn không biết. Tôi tự ý làm việc này một mình thôi.
- Và ông muốn tôi điều tra về quá khứ của bà Gilman? Tìm hiểu xem điểm yếu của bà ta mà kẻ tống tiền đã nhắm vào, phải không?
Vị khách gật đầu.
- Như vậy, tôi thấy phương hướng ấy khá khó khăn và tốn kém, Mason nói. Theo tôi, tôi thấy tốt hơn là nên điều tra về người đàn bà có tên là Vera Marten, xem bà ta đã hành động ra sao.
Vị khách lắc đầu một cách quyết liệt.
- Không được. Tôi chỉ muốn ông điều tra về bà Nancy Gilman. Hãy bắt đầu từ thời thơ ấu, điều tra tất cả mọi điều về bà ta.
- Vậy thì ta bắt đầu từ điểm nào? Mason hỏi. Bà ta sinh tại đâu và năm nay bao nhiêu tuổi?
- Bà ta ba mươi chín, sinh tại Los Angeles. Tôi không rõ lắm về cuộc hôn nhân của bà với Steve Barlow. Tôi nghĩ rằng đó là một cuộc hôn nhân bình thường. Lúc ấy bà ta còn trẻ và...
- Ông chồng cũ đã chết à? Mason hỏi.
- Không. Họ đã ly dị nhau.
- Họ đã tổ chức đám cưới ở đâu.
- Ở San Francisco. Ông Barlow làm việc ở thành phố ấy. Tôi nhớ là ông ta làm việc ở một hãng bảo hiểm.
- Ông có biết được rằng ông ta đã tục huyền hay chưa?
- Tôi không rõ, nhưng hình như ông ta đã tục huyền.
- Ông có biết là hiện nay ông ta đang ở đâu không?
- Ở Las Vegas, thuộc tiểu bang Nevada.
- Ông có địa chỉ không?
- Không. Với tư cách là một người bạn của gia đình ông Gilman, tôi khó mà có địa chỉ ấy.
- Thế còn cô con gái của ông Steve Barlow, cô ta có hay thăm viếng ông bố không? Hoặc là ông ta có bao giờ tới thăm cô con gái không?
- Tôi nghĩ rằng Glamis có đến thăm ông ta tại Las Vegas. Tuy nhiên, ông Mason, tôi có thể khẳng định với ông rằng đây không phải là điều tôi muốn tìm hiểu. Tôi muốn biết về quá khứ của bà Nancy, trong đó có một điểm yếu gì để khiến bà ta buộc phải trả tiền cho kẻ tống tiền.
- Như vậy tất có rất nhiều yếu tố, Mason kết luận một cách quả quyết.
Người đàn ông lắc đầu.
- Ông không biết rõ về bà Nancy. Nếu có một kẻ nào đấy cố lôi ra một điểm lỗi lầm nào đó trong quá khứ, bà Nancy cũng chỉ cười một cách xem thường. Bà ta sẽ xác nhận hết và còn cung cấp thêm các chi tiết nữa, bà ta vốn coi thường chuyện ấy mà. Bà ta chính là mẫu người đàn bà đầy sinh khí, hấp dẫn và độc đáo. Nhưng trong vụ này, khi biết vì điều gì, đã khiến bà ta sợ hãi thật sự. Tôi không thể hình dung nổi đó là chuyện gì, ngoại trừ đó là... đó là một vụ giết người.
- Ông nghĩ rằng có thể như vậy sao? Mason hỏi.
- Tôi không thể nghĩ ra được là chuyện gì đã khiến cho bà ta e ngại đến như vậy.
- Thế thì tôi sẽ cố gắng tìm hiểu. Dĩ nhiên là tôi sẽ sử dụng văn phòng trinh thám tư để điều tra như ông đề nghị.
Vị khách gật đầu.
- Chắc ông có những nhân viên điều tra thật giỏi phải không ông Mason? Liệu có thể tin tưởng ở họ được không?
- Chắn chắn chứ. Tôi có văn phòng trinh thám tư Drake giúp việc. Văn phòng đó ở cùng một tầng lầu này. Tôi sẽ gặp Paul Drake và yêu cầu ông ta bắt tay vào việc ngay.
Vị khách nhìn đồng hồ rồi nói:
- Xin lỗi, tôi đã làm ông mất nhiều thời giờ, ông Mason. Tôi xin phép đi vậy.
Ông ta đứng dậy.
- Ông không cần gặp ông Paul Drake à? Mason hỏi. Có thể ông ta cần một vài chi tiết.
- Thôi cám ơn ông, ông Mason. Có lẽ để khi khác. Tất cả những gì ông Drake cần làm là tìm hiểu về quá khứ của bà Nancy Gilman, thu thập tất cả mọi sự kiện về bà ta và phát hiện xem lý do nào khiến ba ta phải sợ hãi kẻ tống tiền.
- Ông tin chắc là bà ta bị tống tiền chứ?
- Tôi khẳng định là như vậy.
- Thế chồng bà ta có biết không?
- Không đâu.
- Ông có thể nói với tôi về căn nhà họ đang ở được chứ?
Người khách hơi nhíu mày hỏi:
- Có cần thiết lắm không?
- Tôi muốn biết sơ qua về nơi chốn đó, Mason nói.
- Vâng. Đó là một biệt thự cổ rất lớn, ba tầng. Tầng sát mái rất rộng là tầng chứa các thứ đồ cũ. Tôi chưa bao giờ lên đó cả.
- Có tầng hầm không?
- Có chứ. Bên dưới được đặt hệ thống máy sưởi và máy điều hòa không khí. Ông Gilman có một xưởng riêng ở sau nhà để làm một số đồ mộc. Ông ta cũng có một số máy tiện và máy cưa để làm các hộp đựng đồ trang sức tặng cho bạn bè. Bên cạnh xưởng này là phòng tối dùng để rửa ảnh của bà Nancy.
- Dãy nhà phía sau khá lớn phải không?
- Vâng. Nó có cả một ga ra cho ba xe hơi và một căn buồng cho tài xế.
- Thôi được. Cảm ơn ông nhiều. Mason nói. Chúng tôi phải bắt tay ngay vào việc. Có phải là ông không muốn tôi liên lạc với ông dù bất cứ tình huống nào xảy ra.
- Nói như vậy thì hóa ra vấn đề quá khó khăn. Dù sao thì tôi cũng sẽ liên lạc với ông, ông Mason.
- Vâng, ông Carter, Mason nói. Tôi thấy vấn đề ông nêu ra không cần thiết đến một luật sư phải giải quyết. Ông chỉ cần biết một số tin tức mà một thám tử có thể cung cấp được cho ông. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là ông nên gặp ông Drake, thuê ông ta với tư cách là một thám tử. Tôi cho là không cần phải thuê một luật sư để lấy những tin tức mà thực tế một thám tử tư có thể hoàn toàn cung cấp được.
- Không, không. Vị khách nói một cách nhanh nhẩu. Ông chưa hiểu ý tôi. Tôi cần ông với tư cách là một luật sư.
- Nhưng ông cần luật sư làm gì?
- Tôi muốn ông làm đại diện... Ờ, tôi muốn ông đại diện cho gia đình đó.
- Cả gia đình à?
- Vâng. Tất cả mọi người trong gia đình đó.
- Rõ rệt là người nào?
- Nancy Gilman, Carter Gilman, Muriell Gilman và Glamis Barlow.
- Tất cả những người ấy?
- Vâng, tất cả.
- Nhưng nếu họ có quyền lợi chống đối nhau thì sao?
- Không, họ không có.
- Nhưng nếu họ có thì sao?
- Lúc ấy ông có toàn quyền rút ra khỏi sự việc và xin cứ giữ lấy tiền ứng trước của tôi.
- Còn trường hợp, nếu bất kỳ một thành viên nào trong gia đình có quyền lợi chống đối với ông thì sao?
- Không có đâu.
Bất chợt Luật sư Mason hỏi:
- Ông Gilman có một xưởng làm việc ở sau nhà, ngay bên cạnh phòng rửa ảnh, một xưởng ông ta làm đồ mộc phải không?
- Đúng như vậy. Ông ta còn làm đồ gốm nữa.
- Ông có đến thăm xưởng đó chứ?
- Vâng, có.
- Ông có là chủ nhân của bất kỳ đồ vật gì trong xưởng đó không?
- Không. Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ là khách của gia đình đó thôi.
- Và với tư cách là khách, ông đã thuê tôi làm đại diện cho gia đình ấy?
- Đó là trong trường hợp bất cứ ai trong gia đình ấy cần có sự đại diện. Nhưng chủ yếu là tôi muốn ông tìm hiểu quá khứ của bà Nancy Gilman xem điểm yếu nào đã khiến bà ta bị tống tiền.
Mason nói:
- Đó là một yêu cầu rất bất thường và tôi cũng xin trả lời ông bằng một câu trả lời cũng rất bất thường, ông Carter.
- Xin ông cứ nói.
- Tôi muốn ông trả tiền thuê luật sư là bảy trăm năm mươi đô la. Thêm vào đó, tôi muốn hoàn toàn ủy quyền cho tôi trên danh nghĩa và quyền lợi về bất cứ những gì xảy ra và có mặt tại xưởng cùng dãy nhà ga ra.
- Điều đó nghe có vẻ vô lý quá thưa ông Mason. Tôi đã nói với ông rằng, tôi không làm chủ bất cứ một thứ gì trong xưởng đó cả.
- Không sao hết, Mason nói, đó là điều kiện duy nhất mà tôi cần phải có để có thể đại diện cho gia đình bạn ông trong vụ này.
- Ông có thể cho tôi biết lý do mà ông đòi cái giá đắc như vậy cho việc làm của ông?
- Nếu ông không phải là chủ nhân của bất cứ thứ gì ở đấy, Mason nói, thì đó không phải là một cái giá. Tôi chỉ đơn thuần là yêu cầu ông ký ủy quyền tất cả trên danh nghĩa và quyền lợi về bất cứ thứ gì có mặt trong xưởng đó mà thôi. Nếu ông không có quyền, không có danh nghĩa hoặc quyền lợi ở trong xưởng đó thì chữ ký của ông có mất mát gì đâu.
- Có phải ông định gài bẫy hoặc đùa với tôi không, ông Mason?
- Không, chắc chắn là không. Mason nói. Tôi chỉ muốn bảo vệ cho chính tôi.
- Ông có thể nói rõ cho tôi biết là tại sao tôi cần phải làm việc đó?
- Vậy thì ông cũng có thể nói rõ cho tôi biết là tại sao tôi lại không cần làm việc đó? Mason hỏi lại.
- Ông Mason. Thực sự là tôi cần đến sự cố vấn của ông. Tôi muốn được bảo đảm rằng, trong mọi trường hợp, ông bảo vệ cho gia đình..., cho mọi thành viên trong gia đình đó. Nếu ông thấy quyền lợi của họ chống đối nhau, thì ông có thể rút lui. Nhưng tôi muốn rằng ông phải biết chắc chắn đó là sự chống đối thực sự chứ không phải là sự chống đối hình thức giả tạo. Tôi muốn ông làm tất cả mọi điều cho toàn thể gia đình đó, bởi vì tôi nghĩ rằng có thể sắp tới sẽ phải trải qua một thời gian khó khăn.
Mason nói:
- Tôi hiểu. Tôi muốn ông trả tiền sở phí là bảy trăm năm mươi đô la và tôi muốn ông ủy quyền cho tôi trên danh nghĩa và quyền lợi tất cả mọi thứ thuộc quyền của ông trong cơ xưởng tại dãy nhà sau.
- Thôi được. Vị khách nói. Hãy làm giấy tờ đi, tôi sẽ ký. Ông không để cho tôi có sự chọn lựa nào cả.
Mason gật đầu với Della Street và nói:
- Cô làm giấy cho ông Carter ký, Della.
Della lấy tờ phiếu trắng bước ra khỏi phòng, vài phút sau trở lại đưa cho vị khách.
Ông ta ký tên "Edward Carter" trên phiếu.
- Cô ký với tư cách nhân chứng, Della. Mason nói.
Della ký bên phía nhân chứng.
- Và kể từ bây giờ, Mason nói, tôi sẽ không liên lạc với ông, còn ông thì sẽ liên lạc với tôi, phải không?
- Đúng như vậy.
- Trong trường hợp đòi hỏi tôi phải đại diện cho bất kỳ thành viên nào trong gia đình, tôi có thể liên lạc với họ chứ?
- Cứ chờ họ liên lạc với ông. Họ sẽ phải làm điều đó khi tình thế đòi hỏi.
- Cảm ơn ông rất nhiều, Mason nói và bắt tay. Cô Della Street sẽ đưa cho ông biên lai ký nhận bảy trăm năm mươi đô la với tính cách là tiền ứng trước và cả tờ hợp đồng nữa.
- Tôi vẫn không hiểu là tại sao tôi lại phải ký bản ủy quyền đó. Vị khách vẫn thắc mắc.
- Và tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại đến gặp tôi, Mason đáp lại.
- Thôi được. Vị khách nói. Tất cả mọi chuyện tùy thuộc ở ông. Tôi biết ông là người rất có tiếng tăm, ông Mason. Thực sự thì tôi đã chọn lựa kỹ càng.
- Cảm ơn ông, Mason nói.
Vị khách rời khỏi văn phòng sau khi nhận biên lai và bản hợp đồng.
- Thế nào? Mason hỏi Della Street lúc cửa đã đóng.
Della Street lắc đầu nói.
- Tôi rất thắc mắc về những điều ông ta còn giấu giếm.
- Chắc chắn ông ta còn giấu rất nhiều, Mason nói, ông ta không phải là người dám ăn sáng với ba quả trứng và ba miếng xúc xích lớn.
- Đó là chưa kể thêm cốm, bánh mì nướng và vài ly cà phê, Della Street nói thêm. Ông có cần gặp Paul Drake không?
Mason gật đầu.
Della Street gọi điện cho Paul Drake, chuyển lời của Mason mới sang văn phòng.
Vừa cúp máy xong, Della Street hỏi:
- Tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại bắt ông kia ký giấy ủy quyền về các đồ vật trong xưởng kia?
Mason mỉm cười nói:
- Nếu mười ngàn đô la nằm trên sàn trong xưởng mộc là số tiền ông ta trả cho kẻ tống tiền thì tôi đã có đủ quyền hạn pháp lý để giữ số tiền đó mà không bị buộc tội là xóa bỏ bằng chứng.
Della Street im lặng suy nghĩ. Paul Drake gõ cửa theo một hiệu riêng. Della đứng dậy mở cửa.
- Có công việc mới cho anh đây, Mason nói.
- Tốt thôi, Drake nói. Tôi cũng đang rảnh và cần có việc làm.
- Nhưng đừng có hấp tấp trong vụ này.
- Chuyện gì vậy?
- Bà Nancy Gilman ở 6231 Đại lộ Vauxman. Anh phải điều tra về quá khứ của bà ta. Sanh ở Los Angeles, lấy chồng là Steve Barlow ở San Francisco, sanh được một cô con gái là tên là Glamis. Lúc đó bà ta còn quá trẻ, mới hai mươi tuổi. Về sau, hai người ly dị nhau. Hiện gì bà ta lấy ông Carter Gilman, mà theo tôi đoán có lẽ là một tay tài phiệt. Steve Barlow vẫn còn sống ở Las Vegas, Nevada. Thỉnh thoảng Glamis có đến thăm ông ta. Ngoài ra còn có một người con riêng của ông Gilman, là cô Muriell Gilman.
- Nancy Gilman bị tống tiền bời một tay thám tử tư là Vera Marten, trên danh thiếp ghi là V.M Marten và...
- Vera hả? Drake chặn lại hỏi.
- Anh biết bà ta hả? Mason hỏi.
- Rõ như ban ngày, Drake nói.
- Bà ta thế nào?
- Bà ta khoảng năm mươi, nặng khoảng bốn mươi sáu ký, môi mỏng, mồm rộng đến mang tai, mũi hẹp và nhô ra, cặp mắt rất sắc. Bà ta nói rất nhanh và hành động rất khôn ngoan, lanh lẹ.
- Bà ta có hay lợi dụng để tống tiền không?
- Bà ta tống tiền, Drake nói. Bà ta tống tiền một cách thẳng thắn, không cần lợi dụng.
- Thế bà ta hành nghề gì? Mason hỏi.
- Tống tiền.
- Anh không hiểu ý tôi, ý tôi muốn hỏi là bà ta hành nghề gì?
- Chính anh không hiểu ý tôi đấy. Tôi đã nói rằng bà ta hành nghề tống tiền.
- Bà ta hành động ra sao?
- Không một ai chống đối được bà ta hết. Bất cứ lúc nào bà ta muốn làm thịt ai, bà ta sẽ làm một cách khôn khéo, tin vi và gọn gàng khiến cho thân chủ không hề cảm thấy đau đớn gì cả. Bà ta nghiên cứu thật kỹ càng trước khi bắt con mồi, giống như một con nhện nằm im trong mắt lưới để chờ bắt con mồi vậy. Sự chờ đợi có thể thật lâu dài, nhưng khi nạn nhân đã mắc lưới thì con nhện liền nhào tới và rút rỉa cho đến lúc chỉ còn cái xác khô. Vera cũng hệt như vậy.
- Anh có con mắt nhìn đời đúng là của một văn nhân, Mason nói, Nancy Gilman có thể là một nạn nhân và tôi được yêu cầu để đưa bà ta ra khỏi cái lưới nhện đó.
Drake biểu lộ bằng một giọng huýt sáo nhẹ.
- Đó là cả một vấn đề, Drake nói. Khi anh đối đầu với Vera Marten, có nghĩa là anh đang đối đầu với mìn bẫy. Bà ta khôn ngoan quỷ quyệt. Bà ta không bao giờ đặt chân vào các bẫy tầm thường. Một khi bà ta đã chọn Nancy Gilman là con mồi thì chắc chắn là Nancy đã bị cột chặt và rõ ràng là bà ấy không bao giờ hé môi cộng tác với chúng ta. Nhưng làm sao Nancy lại dám đến liên lạc với anh?
- Không. Bà ta không đến. Mason nói. Đó là một câu chuyện khá dài dòng.
- Vậy thì, Drake nói và bật lửa châm thuốc. Anh có ý định nói cho tôi biết không?
- Không, Mason nói. Anh hãy bắt tay ngay vào việc đi. Hãy tìm hiểu mọi sự việc liên quan đến quá khứ của bà Nancy Gilman.
Drake nhổm người dậy khỏi ghế và nói:
- Tôi sẽ lên đường, nhưng anh phải tỏ ra thận trọng với Vera. Tôi hy vọng rằng, bà ta không chĩa móc nhọn vào anh. Nếu bà ta biết là anh đang theo dõi, hẳn bà ta sẽ đào xới về quá khứ của anh.
- Nhưng tôi không có quá khứ gì đáng để nói cả, Mason nói.
Paul Drake nháy mắt với Della Street và bước ra ngoài hành lang.
Mason quay sang Della nói:
- Hãy gọi điện thoại cho Muriell Gilman, nói với cô ta rằng theo sự điều tra của chúng ta, bố cô ta vẫn bình an mạnh khỏe. Bảo với cô ta là, chúng ta không thể nói rõ chi tiết hơn nữa được, và yêu cầu cô ta không được nói cho bố cô ta biết về sự liên lạc này.

Chương trước Chương sau