Bí ẩn vụ song sinh - Chương 04

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 04

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 04

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.2/10 với 18470 lượt xem

Đồngng hồ chỉ ba giờ thiếu mười, chuông điện thoại trên bàn reo, Della Street nhắc ống nghe và nói:
- Tôi là Della Street, thư ký riêng của Luật sư Perry Mason nghe đây... Ai?... Vâng, có chuyện gì ạ?... Xin chờ một chút.
Della Street đưa tay chận miệng ống nói trên điện thoại và quay sang Mason.
- Có bà Vera Martel muốn nói chuyện với ông về một vấn đề riêng rất quan trọng.
Mason nói:
- Cô nghe luôn thể, Della.
Vị luật sư nhấc điện thoại trên bàn của mình.
- Vâng, xin chào. Tôi là Perry Mason nghe đây.
Giọng người đàn bà trên đầu dây hơi lanh lảnh. Bà ta nói rất nhanh, chữ nọ như muốn vấp chữ kia, làm người nghe khó hiểu là bà ta muốn nói gì.
- Ông Mason, tôi xin báo để ông biết rằng, bất cứ ai chõ mõm vào công việc của người khác thì đó là một sự lầm lẫn vô cùng.
- Có phải bà muốn ám chỉ rằng tôi đang xía vào công việc của bà không? Mason hỏi lại.
- Xin đừng có vờ vịt, bà ta nói. Ông vừa mới làm cố vấn cho một người xưng tên là Edward Carter. Xin báo để ông biết rằng, người đó chính là Edward Carter Gilman, chồng của Nancy Gilman. Đừng để ông ta qua mặt và cũng đừng nghĩ rằng ông nhúng tay vào và giơ chiếc đũa thần là mọi chuyện rắc rối của Gilman sẽ được giải quyết.
- Tôi biết rõ điều tôi đang nói. Tôi chỉ muốn báo động cho ông biết đây là một vụ rất rắc rối, phức tạp, không dễ nuốt trôi đâu ông Mason ạ. Carter Gilman là một tên khùng. Nếu ông ta hiểu được việc mình làm thì ông ta đã bảo ông rằng hãy cất vào túi bảy trăm năm mươi đô la đi và quên phứt đi mọi việc vừa xảy ra. Nhưng tôi nghĩ rằng, Gilman đúng là một tên khùng và quả ông ta tự chuốc vạ vào thân.
Mason liếc nhìn Della đang nghe trên máy điện thoại song song và ghi tốc ký cuộc nói chuyện vào cuốn sổ.
Vị luật sư đợi khi cây viết vừa ngừng, có nghĩa là Della đã ghi đầy đủ những gì mà Vera Marten nói, Mason chậm rãi đáp:
- Thưa bà Marten, có phải bà nghĩ rằng, chỉ cần một cú điện thoại của bà cũng đủ để bất cứ một luật sư nào cũng phải đình chỉ công việc của mình đối với thân chủ, theo lệnh của bà không?
- Ồ, dĩ nhiên là không, Vera nói. Tôi không điên gì làm mất thời giờ quý báu của tôi cũng như của ông. Bây giờ chỉ cần ông gọi điện thoại tới số Graystone 9-3535, yêu cầu người trên đầu dây cho ông liên lạc với Edward Carter. Hãy cứ xưng danh ông với Carter vào bảo ông ta rằng Vera Marten đã yêu cầu ông gọi đến cho ông ta để nhắn rằng: "Các dấu tay của ông đã đè lên các dấu tay của người mà ông muốn bảo vệ". Ông có hiểu tôi muốn nói gì không, ông Mason?. Ông cứ việc nói cho ông ta nghe câu đó, không cần nói gì thêm. Và một lần nữa, ông Mason, tôi nhắc lại số điện thoại Graystone 9-3535... Chắc rằng cô thư ký xinh đẹp của ông đã ghi tốc ký đầy đủ cuộc nói chuyện của chúng ta rồi chứ? Hoặc là ông đã thâu băng xong phải không? Khỏi cần phải nói gì thêm, ông Mason. Thân chủ của ông là một tên khùng. Chào ông.
Điện thoại cúp ở đầu máy bên kia.
Mason cúp máy và Della Street sau khi ghi tốc ký xong cũng từ từ nhẹ nhàng cúp máy.
- Sao? Mason hỏi.
- Ghê quá đi! Della Street nói. Chắc tôi đã ghi được hết nhưng hết sức vất vả. Bà ta nói như ngựa phi. Còn sự kiện bà ta xác nhận Edward Carter chính là Carter Gilman thì sao?
- Đối với chúng ta thì có gì lạ đâu? Mason nói.
- Nhưng làm sao bà ta biết? Thân chủ của mình đã cho một cái tên sai để đánh lạc hướng bà ta. Vậy mà chỉ trong vòng có bốn tiếng đồng hồ, bà ta đã điện thoại cho ông để can thiệp.
- Dù sao, Mason nói, chúng ta cũng sẽ kiểm tra lại tin tức của bà ấy, Della. Cô hãy gọi Graystone 9-3535 và hỏi ông Carter.
- Như vậy có sa vào bẫy của bà ta không? Della Street hỏi.
Mason cười và nói:
- Chúng ta đang đi trong đêm tối mà.
Della nhấc máy gọi và yêu cầu cho liên lạc với ông Carter, rồi gật đầu với Mason.
Vị luật sư nhấc điện thoại. Lát sau, một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên trên đầu dây bên kia:
- Xin chào, cô muốn gặp ai?
- Ông Carter đấy hả? Mason nói. Tôi là Luật sư Perry Mason đây.
- Ồ! Ông nói cái gì ạ?
- Ông muốn tôi lặp lại phải không? Tôi là Luật sư Perry Mason đây.
- Trời! Tôi đã nói với ông rằng đừng gọi tôi. Làm sao ông biết tôi ở đây? Ông cần gì?
- Vera Martel vừa mới gọi điện cho tôi, Mason nói, bà ta bảo tôi gọi cho ông tại số này và chuyển lại lời nhắn của bà ta là: "Các dấu tay của ông đã đè lên các dấu tay của người mà ông bảo vệ"... Bây giờ xin ông cho biết câu nhắn tin đó có nghĩa gì đối với ông?
Im lặng một lúc.
- Ông còn nghe đó chứ? Mason hỏi.
Giọng đầu dây bên kia run run nghe không rõ.
- Tôi vẫn còn đây... Tôi đang cố suy nghĩ... Tôi... Mọi việc tiến hành đến đâu rồi, ông Mason?
- Tôi đã cho nhân viên điều tra bắt đầu làm việc cả ở đây và ở San Francisco. Họ đang thu thập tin tức.
Giọng nói đầu dây bên kia bất chợt mạnh dạn lại và có vẻ quyết định:
- Thôi được rồi, ông Mason. Sự việc xảy ra quá phức tạp ngoài sự tiên liệu của tôi. Bây giờ tôi có sự thay đổi yêu cầu...
- Khoan đã, Mason nói. Dù sao tôi cũng chỉ được nghe qua tiếng nói trên điện thoại. Tôi không chấp nhận những chỉ thị như vậy. Ông có cách gì để chứng minh nhận dạng không?
- Tôi chính là người đã đến gặp ông vào buổi sáng nay, ông Mason. Tôi đã đưa cho ông một tờ giấy năm trăm đô la, hai tờ giấy một trăm và một tờ năm mươi. Tôi có biên lai do cô thư ký Della Street của ông ký nhận mà.
- Tôi cần được xác nhận rõ hơn nữa, Mason nói. Có cách nào ông xác nhận rõ hơn nữa, được không?
- Trời ơi, ông Mason. Đây là vấn đề nghiêm trọng. Có phải tiền thù lao tôi đưa cho ông chưa đủ, phải không?
- Vì câu ông hỏi, Mason nói, nên tôi phải trả lời. Câu trả lời là chưa đủ. Nhưng điều quan trọng tôi cần là sự nhận dạng chính xác cơ.
- Thôi được, người trên đầu dây nói, tôi phải thú thật với ông hết mọi chuyện. Tên thật của tôi là Carter Gilman. Tôi đã hẹn gặp ông với cái tên Edward Carter. Khi đến văn phòng ông, tôi có nói "Xin lỗi đã trễ hẹn", ông nói với tôi rằng tình trạng xe cộ hiện nay dễ gây chuyện trễ giờ và ông cho biết cá nhân ông vẫn thường đi sớm vài phút để đề phòng xe cộ, vì đến trễ có thể người ta sẽ không chờ.
- Cô thư ký của ông ngồi tại bàn nhỏ bên phải, trên bàn có điện thoại và ghi lại cuộc nói chuyện. Cô ta đưa biên lai cho tôi ngay sau khi tôi bắt tay từ giã ông.
- Ông mặc quần áo gì? Mason hỏi.
- Tôi mặc bộ vét nâu, thắc cà vạt xám có sọc đỏ. Chân đi giày thể thao màu nâu trắng và đeo kính gọng đồi mồi. Ông Mason, câu nói ông vừa chuyển đến đã làm tôi choáng váng. Bởi vì như vậy có nghĩa là những người mà tôi tin cậy đã đối đầu với tôi.
- Bây giờ tôi xin xác nhận, tôi chính là Carter Gilman. Tôi sẽ cho ông chi tiết về các yêu cầu của tôi và đó là những đòi hỏi rất quan trọng cần phải tuyệt đối tuân theo. Con gái tôi là Muriell, tôi có thể tin cậy được. Nó rất hoang mang về việc tôi rời nhà vào buổi sáng nay. Muriell đã lái xe đến văn phòng tôi ở cao ốc Piedmont Building và đã báo động với thư ký của tôi là Matilda Norman. Tôi sẽ điện thoại cho Muriell để trấn an và căn dặn vài điều. Sau đó Muriell sẽ đến ngay văn phòng ông, đem theo các chi tiết yêu cầu ông thi hành.
- Tôi muốn ông nhận ý kiến của tôi qua Muriell. Nó sẽ đích thân nói rõ với ông vì đó là vấn đề tuyệt mật, không tiện nói trên điện thoại.
- Và có điều là xin ông đừng đánh giá thấp Vera Martel. Sự kiện mà bà ta biết về vị trí hiện tại của tôi vào lúc này thật là bất ngờ và đáng ngại. Câu nói ông chuyển đến cho tôi mang ý nghĩa của một sự đe dọa buộc tôi phải từ bỏ kế hoạch. Nhưng bây giờ thì tình thế đã lộ liễu.
- Bà ta đã biết tôi liên lạc với ông và biết chúng ta đã lật tẩy ván bài. Do đó, tôi sẽ cố đứng lên trực diện với cuộc chiến. Tôi sẽ không còn đóng vai Edward Carter, người bạn của gia đình nữa.
- Nếu ông còn ở văn phòng thì Muriell con gái tôi sẽ đến gặp ông trong vòng mười phút. Chắc chắn sẽ không lâu hơn đâu. Xin vui lòng thi hành các chỉ thị do Muriell đem tới.
- Khoan đã, Mason nói, ông giải quyết các vấn đề quá nhanh, ông Gilman ạ. Mới đây, ông muốn tôi tìm hiểu về bà Gilman, rồi bây giờ thì ông thay đổi tất cả các chỉ thị và quẳng lên đùi tôi một đống các vấn đề khác.
- Thì có gì khác biệt đâu, tôi trả tiền là để ông làm các việc đó mà, ông Mason.
- Khác biệt nhiều chứ! Mason nói. Những điều mà ông đòi hỏi tôi phải làm bây giờ có thể tốn kém rất nhiều so với trước.
Gilman nói:
- Cũng được thôi, ông Mason ạ, chắc chắn ông sẽ được trả đủ. Xin nhớ rằng ngoài việc tôi trả số tiền bảy trăm năm mươi đô la cho ông, ông còn đòi tôi ký ủy quyền trên danh nghĩa và quyền lợi tất cả mọi thứ trong xưởng riêng của tôi. Thực tình tôi không hiểu lý do gì khiến ông đòi hỏi như vậy. Nhưng tôi cũng xin báo để ông biết, nếu ông cùng đi với Muriell tới xưởng mộc đó, ông sẽ tìm thấy một số tiền khá lớn nằm trên sàn. Số tiền ấy chắc chắn đủ cho ông sử dụng cho đến khi gặp lại tôi. Xin vui lòng chờ đấy, Muriell sẽ đến ngay.
Điện thoại ngắt mạch nơi đầu dây bên kia.
- Ông chủ nghĩ sao? Della Street vừa nói vừa gác máy điện thoại.
- Đây có thể là một cái bẫy, Mason nói. Một người đàn ông đến văn phòng bảo với tôi rằng ông ta là bạn của một gia đình, ông ta muốn có một cuộc điều tra về một người trong gia đình ấy. Trước đó, con gái ông ta đã liên lạc với tôi và đưa tôi tới căn nhà ấy, tại đây tôi đã thu thập được một xấp bạc mười ngàn đô la. Tiếp theo lại đẩy tôi vào một tình thế rối tung rối mù, rồi thì bất thình lình thay đổi chỉ thị bắt tôi phải làm việc khác.
- Thế ông định làm gì? Della Street hỏi.
- Tôi cũng không rõ nữa, Mason nói, nó còn tùy thuộc ở Muriell khi cô ta tới đây. Tôi không nghĩ rằng Muriell có ý lừa dối tôi. Nếu đây là một âm mưu của hai cha con, tôi nghĩ rằng tôi có thể lật tẩy được Muriell, nhưng đó lại là điều tôi không muốn làm. Tôi muốn đích thân ông Carter Gilman đến đây để tôi có cơ hội tìm hiểu đích thực những suy nghĩ của ông ta.
- Có lẽ đó là lý do khiến Carter Gilman đã không dám tới. Della Street nói.
- Và theo tôi hiểu thì người mới nói điện thoại đó đúng là Gilman.
- Tôi cũng nghĩ vậy, Della Street phụ họa. Tôi đã nghe kỹ giọng nói.
Đúng là giọng nói của người đàn ông mới đến đây vào buổi sáng.
Mason nhìn Della và hỏi:
- Làm sao chúng ta có thể biết người đó đúng là Carter Gilman?
- Thì ông đã có tấm hình của ông ta, Della Street nói, ông đã có tấm hình ấy trước khi ông ta tới đây mà.
- Đúng như vậy, Mason nói, tôi đã có bức hình của ông ta. Nhưng do đâu mà tôi có bức hình ấy?
- Do con gái của ông ta đưa, Della trả lời.
- Đúng vậy, Mason nói. Tại biệt thự của ông ta, Muriell đã mở ngăn kéo trong phòng rửa ảnh và rất là hợp lý đã lấy ra bức ảnh của cha cô. Cô ta nói với tôi rằng đấy là bức ảnh của cha cô ta và bảo là ông ta đã mất tích một cách bí ẩn. Rồi cô ta đưa tôi vào một căn phòng có mười ngàn đô nằm rãi rác trên sàn nhà. Tôi đã cầm mười ngàn đô la đó và trở về đây. Kế tiếp là người đàn ông trong bức ảnh kia vào đây nói với tôi rằng ông ta là bạn của gia đình ấy. Thế là tôi bước thẳng vào cái bẩy và bị chơi trò mèo vờn chuột.
- Bây giờ, ông ta đã để lộ vị trí của mình bằng cách gài một cú điện thoại của một người đàn bà tự xưng là Vera Martel... Làm sao tôi có thể biết thực sự đó là Vera Martel. Làm sao tôi dám chắc rằng mình đã không bị lôi cuốn vào một âm mưu với các sự kiện vừa xảy ra. Muriell đã đưa cho tôi một bức ảnh nói đó là cha của cô, rồi cha cô lại gọi điện thoại cho tôi bảo rằng tôi hãy làm đúng những gì mà Muriell nói. Rồi thì một người khác điện thoại cho tôi, tự xưng là Vera Martel, đọc cho tôi một câu thần chú để chuyển đến Carter Gilman.
- Cuối cùng thì tất cả chỉ là những giọng nói trên điện thoại và một bức ảnh do Muriell đưa cho tôi.
- Theo tôi nghĩ thì mọi chuyện tùy thuộc ở Muriell, Della Street nói.
- Thôi được, Della. Vera Martel có văn phòng ở đây và cả ở Las Vegas nữa, hãy gọi thử cho bà ta xem.
- Nếu gặp bà ta, chúng ta sẽ nói gì? Della Street hỏi.
- Tôi sẽ hỏi bà ta do đâu mà bà ta lại gọi cho tôi để nói về các dấu tay nào đấy.
- Nhưng nếu bà ta phủ nhận của nói chuyện thì sao?
- Ít ra cũng có cơ hội để chúng ta nghe được giọng nói của bà ta, Mason nói. Cô nghe rất tốt và tôi tin cô có thể xác định được.
- Tôi nghĩ là tôi có thể xác định được giọng nói của Vera Martel, Della Street nói, hay ít ra cũng xác định được giọng nói của người đàn bà tự xưng là Vera Martel.
- Được rồi. Mason nói. Hãy gọi Vera Martel. Nếu bà ta không có mặt ở văn phòng, hãy hỏi xem bà ta hiện nay ở đâu.
Mason đi đi lại lại trong phòng khi Della Street ra phòng ngoài gọi điện thoại.
Mười lăm phút sau, Della Street trở vào nói:
- Văn phòng trả lời là không biết bà ta hiện ở đâu. Họ cũng đang tìm kiếm bà ta. Họ có cho tôi số điện thoại của văn phòng ở Las Vegas. Tôi đã gọi nơi ấy nhưng không thấy trả lời.
- Không có thư ký ở đó à? Mason hỏi.
- Vâng, chắc là không có. Văn phòng ở Las Vegas chỉ là hậu trạm của bà ta để thuận tiện cho những cuộc gặp gỡ ở khu vực ấy. Cô thư ký ở đây có vẻ rất lo lắng. Vera Martel đang thụ lý một vụ rất quan trọng và hình như bà ta đã biến mất.
- Mất tích vào một ngày đầy ý nghĩa, phải không Della? Mason hỏi.
- Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Điện thoại trên bàn Della reo, cô nhấc máy và nói:
- Vâng Gertie, có gì đó?
Della quay sang Perry Mason nói:
- Cô Muriell Gilman đã đến.
- Bảo cô ta vào ngay, Mason nói.
Khi Della Street vừa đưa Muriell vào đến cửa, cô gái đã buộc miệng nói:
- Ồ! Ông Mason, tôi thấy đỡ lo quá. Bố tôi mới cho biết là ông ấy bắt buộc phải đi gấp sáng nay vì một vấn đề rất tế nhị và đặc biệt. Ông có vẻ đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ nên sai tôi đến gặp luật sư.
- Thế cô có nói với bố cô về việc cô đã điện thoại cho tôi vào sáng nay không? Mason hỏi.
- Không, cô gái đáp. Ông đã bảo tôi đừng nói cơ mà? Thực ra thì có thể tôi đã nói, nếu bố con tôi nói chuyện với nhau lâu hơn, nhưng bố tôi chỉ gọi điện thoại cho tôi và nói ông ấy rất bận, chỉ nhắn với tôi một số chỉ thị thôi.
- Cũng được. Mason nói. Trước hết, hãy cho biết các chỉ thị đã.
- Vâng. Tôi đến văn phòng để tìm bố tôi hoặc hỏi thăm cô thư ký Matilda Norman nhưng không gặp...
- Cô hãy tả qua hình dáng cô thư ký đó, Mason yêu cầu. Trẻ, đẹp, khêu gợi hay...?
- Ồ không, ông Mason, cô ấy là người rất có khả năng. Trông thì còn trẻ nhưng đã trên năm mươi rồi. Thân hình suông đuột chẳng có gì hấp dẫn đâu.
- Thôi được, xin lỗi cô, tôi đã ngắt quãng để hỏi mà. Chắc cô thông cảm khi nói chuyện với một luật sư. Tôi cần phải có một hình ảnh rõ ràng trong đầu. Xin cô kể tiếp phần còn lại.
- Bố tôi gọi điện thoại đến vừa đúng lúc Matilda trở vào phòng. Cô ta đã đi ra ngoài để mua vài thứ lặt vặt. Bố tôi biết là tôi đang có mặt ở văn phòng liền bảo Matilda cho nói chuyện với tôi và đừng để bất cứ ai trong văn phòng biết là ông đã gọi điện đến.
- Không biết chuyện gì đã xảy ra khiến bố tôi hết sức lo lắng. Sự kiện gì đấy liên quan đến câu nhắn trên điện thoại mà bố tôi nói rằng luật sư đã biết. Bố tôi nói là hiện ông đang ở trong tình trạng nguy hiểm và bảo tôi đến gặp luật sư bằng phương tiện nhanh nhất để đưa luật sư về nhà lấy chiếc cặp táp mà bố tôi đã để quên. Trong ấy có một số tài liệu và yêu cầu ông đem thẳng tới văn phòng ở Piedmont Building, trao tận tay cho ông phụ tá là Roger Calhoun, yêu cầu ông ta đưa biên lai đã nhận hồ sơ đó.
- Bố cô có nói gì về các tài liệu đó không?
- Đó là các bản hợp đồng nằm trong tập hồ sơ bìa cứng ở trong cặp táp. Bố tôi có dặn là ông hãy nói với Roger Calhoun rằng ông là luật sư đại diện cho bố tôi, yêu cầu ông Calhoun tiếp tục thảo luận và thi hành các bản hợp đồng ấy.
- Tôi có được phép đọc các bản hợp đồng đó không? Mason hỏi.
- Bố tôi không đề cập tới vấn đề ấy.
Mason nói:
- Cô Muriell. Tôi không muốn bị đưa tới một tình trạng phải lần mò trong bóng tối. Tôi là một luật sư. Nếu bố cô muốn tôi đại diện cho ông ấy trong dịch vụ thương mại, đó là điều tốt. Nếu bố cô muốn tôi giải quyết một vụ tống tiền, đó là điều tốt. Nếu bố cô muốn tôi bảo vệ quyền lợi của ông ấy, đó cũng là điều tốt. Nhưng tôi phải được biết mục tiêu của công việc tôi làm và tôi muốn hành động theo chính kế hoạch của mình. Tôi không muốn là một anh chàng bưu tín viên hợp pháp chỉ để thi hành những gì bố cô sai bảo. Nếu ông ta đến gặp tôi với một vấn đề khó khăn cần giải quyết, tôi sẽ cùng làm việc với ông ta. Và tôi không phải là người để ông ấy sai đi việc này việc nọ theo kế hoạch của ông ta. Chắc cô hiểu tôi muốn nói gì chứ?
- Ồ, tôi rất thông cảm về trường hợp của ông, Muriell nói với đôi mắt rưng rưng như muốn nhòa đi vì nước mắt. Nhưng ông Mason ạ, bố tôi là người hết sức cẩn thận, không bao giờ muốn để sai sót dù là nhỏ nhặt trong công việc của mình. Bố tôi đang gặp khó khăn rắc rối mà.
- Vậy cô có thể gọi ngay cho ông ấy, bảo rằng tôi muốn được nói rõ hơn về vụ này trước khi bắt tay vào việc.
- Ông Mason, cô gái nói, xin ông hãy thông cảm. Bây giờ không còn nhiều thời giờ. Bố tôi đã bảo Matilda hẹn trước với ông Calhoun rồi. Ông Calhoun sẽ đợi luật sư. Chúng ta chỉ còn đủ thời giờ để về nhà lấy các tài liệu trong cặp táp đó đem giao cho ông Calhoun và nhận biên lai. Ngoài ra, còn nhiều điều tôi phải nói với ông về ông Roger Calhoun. Bố tôi có dặn là phải nói hết mọi chuyện với ông. Tôi sẽ kể lại trên đường lái xe về nhà.
Mason liếc nhìn Della Street và nhíu mày suy nghĩ. Muriell nôn nóng nhìn đồng hồ.
- Văn phòng của bố cô ở đâu? Mason hỏi.
- Ở cao ốc Piedmont Building.
- Có phải cách đây vài khu phố?
Cô gái gật đầu.
- Xe của cô đâu?
- Tôi đậu tại bãi đậu bên cạnh cao ốc này.
- Thôi được, Mason quyết định. Tôi sẽ làm theo cô. Tôi sẽ xuống lấy xe của tôi đưa cô về nhà và trở lại đây, rồi cô sẽ đi lấy xe của mình. Cô sẽ nói tiếp cho tôi nghe câu chuyện khi lái xe trên đường về nhà cô. Tôi sẽ phải hỏi cô rất nhiều, chắc cô hiểu chứ?
- Vâng. Bố tôi dặn nói tất cả mọi chuyện với ông.
Mason quay sang Della Street.
- Cô túc trực ở văn phòng cho tới khi tôi trở về nhé Della. Có lẽ tôi sẽ đi thẳng đến cao ốc Piedmont Building để gặp ông Calhoun rồi mới trở về văn phòng.
Mason mở cửa rồi nói với Muriell:
- Thôi ta đi, Muriell.

Chương trước Chương sau