Bí ẩn vụ song sinh - Chương 08

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 08

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 08

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 18460 lượt xem

Perrrry Mason ngồi trong phòng dành riêng cho luật sư tại nhà giam. Carter Gilman bước vào phòng.
- Chào ông Gilman, luật sư nói. Chuyện rắc rối gì vậy?
- Ông Mason. Tôi không biết. Tôi thề là tôi không biết gì cả.
- Để dành lời thề đó khi ra trước tòa, Mason nói. Bây giờ xin ông cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?
- Tôi đi Las Vegas và trở về với chuyến máy bay lúc sáng sớm. Tôi dự định có mặt ở văn phòng vào sáng nay. Tuy nhiên, tôi không về tới nơi. Cảnh sát đã chờ tôi tại sân bay, họ giữ tôi và bảo rằng cần hỏi tôi một số câu hỏi.
- Về chuyện gì?
- Về cái chết của bà Vera Martel.
- Và ông biết là bà ta đã chết?
- Vâng. Họ nói với tôi như vậy.
- Ông đã nói gì với họ?
- Tôi nói với họ rằng... Vâng, cuối cùng là tôi xác nhận là tôi đã đến gặp ông về vấn đề Vera Martel.
- Ồ, ông đã nói như vậy à? Tại sao ông lại nói với họ rằng ông đã gặp tôi?
- Bởi vì tôi nghĩ rằng bà ta có ý định tống tiền một số người trong gia đình tôi.
- Ông nói rằng một số người à? Mason hỏi. Lúc đầu ông nói với tôi rằng bà ta chỉ định tống tiền vợ ông thôi mà.
- Vâng, nhưng sau đó thì tôi nghĩ lại.
- Thôi được, Mason nói. Hãy tiếp tục. Gì nữa?
- Vâng. Họ hỏi tôi về xưởng mộc và về loại gỗ tôi dùng trong xưởng, tôi mua gỗ đó ở đâu và tôi đã làm gì ở Las Vegas.
- Vậy ông đã làm gì ở đó?
- Đánh bạc.
- Thắng không?
- Không.
- Ông thua bao nhiêu?
- Tôi nghĩ rằng hòa.
- Một cuộc chơi khá bình thường, Mason nhận xét.
- Nhưng cũng có nhiều xúc cảm.
- Thế họ có hỏi ông rằng ông biết được bà Vera Martel có ý định tống tiền từ lúc nào không?
- Có chứ. Họ hỏi tôi khá nhiều.
- Và ông đã trả lời các câu hỏi đó ra sao?
- Tôi nói với họ rằng tôi đã nhìn thấy chiếc xe hơi của Vera Martel đậu gần văn phòng của tôi hai lần, đậu gần nhà tôi một lần, và bà ta đã gọi điện thoại đến nhà tôi một vài lần.
- Những lần đó chỉ có một mình ông ở nhà phải không?
- Vâng.
- Ông đã hỏi tên của bà ta phải không?
- Bà ta nói tên mình là Vera Martel và nhắn vợ tôi gọi cho bà ta khi vợ tôi về.
- Và ông đã nhắn lại với vợ ông như vậy, Mason hỏi.
Gilman do dự.
- Thôi được rồi, Mason nói, đừng có vòng vo. Tôi không nghĩ là Vera Martel đã vào nhà ông. Tôi cũng không nghĩ là Vera Martel đã gọi điện thoại cho vợ ông. Và tôi cũng khẳng định rằng ông chưa bao giờ nhắn cái tin đó cho vợ ông cả.
- Có điều, chuyện xảy ra là Roger Calhoun đã thuê Vera Martel, bởi vì Calhoun nghe được tin về vụ xì căng đan liên quan tới Glamis và ông ta muốn tìm hiểu.
- Vera Martel đã tìm ra được một vài điều và bà ta quyết định lợi dụng. Bà ta đã khai thác cả hai bên. Bà ta muốn Roger Calhoun trả tiền để lấy tin tức và cũng muốn ông trả tiền để những tin tức đó không đến tay Calhoun.
- Vì vậy, Mason nói tiếp, sáng qua ông có hẹn với Vera Martel. Bà ta gặp ông tại xưởng mộc. Ông trả cho bà ta mười ngàn đô la. Vì bà ta đến sớm, ông lại không muốn để cho Muriell biết nên đã sai cô ta làm thêm phần ăn sáng nữa...
- Trời ơi! Làm sao ông biết điều đó? Gilman ngạc nhiên chận lại hỏi.
- Nghề nghiệp của tôi phải biết chứ, Mason trả lời. Ông đứng lên rời bàn ăn và đi xuống xưởng mộc. Vera cầm lấy mười ngàn đô la và còn đòi thêm. Ông giận dữ tấn công bà ta. Có thể là bà ta đã rút dao hoặc rút súng. Ông đã bóp cổ bà ta tới chết và bỏ xác vào cốp xe của mình, lái xe đến chỗ giấu xác chết. Rồi thì trở lại lấy xe của Vera Martel...
Gilman lắc đầu một cách phủ định.
- Xin hãy nghe đã, Mason nói. Ông lái xe của bà ta đến đường Mulholland Drive, bỏ xác bà ta vào trong xe và đẩy chiếc xe ấy xuống vực.
- Sau đó, ông quyết định tạo dựng trường hợp ngoại phạm cho mình. Ông đã có sẵn cuộc hẹn với tôi lúc mười một giờ ba mươi. Ông đã cố gắng để giữ cuộc hẹn đó nhưng ông đã trễ vài phút.
- Rồi ông kể cho tôi nghe câu chuyện về bà Vera Martel và những điều ông muốn tôi làm, trong khi ông biết rằng Vera Martel đã chết. Ông đã cố gắng chứng tỏ tính chất ngoại phạm. Ông cố dàn xếp để lúc nào cũng có nhân chứng bên cạnh. Ông không biết được khi nào người ta khám phá ra được cái xác của Vera Martel, nhưng ông hy vọng rằng sự khám phá càng trễ thì may mắn của ông càng cao.
- Ông đã giăng bẫy tôi để sử dụng tôi làm nhân chứng nhằm chứng minh rằng Vera Martel vẫn còn sống một thời gian sau khi tôi gặp ông nhưng thực tế là bà ta đã chết.
- Ông đã tạo một lời nhắn tin về các dấu tay và bảo cô thư ký thân tín của ông điện thoại cho tôi từ trạm điện thoại Graystone 9-3535, chỉ cách văn phòng ông có vài khu phố. Ông đã đứng bên cạnh cô ta, bảo cô ta giả giọng nói nhanh và xưng tên là Vera Martel báo cho tôi biết rằng chính ông đã đến gặp tôi dưới cái tên giả là Edward Carter, bảo rằng ông là thằng điên và bảo tôi gọi cho ông để nhắn tin về các dấu tay.
- Và tôi đã gọi số điện thoại ấy. Tôi nhắn tin cho ông và ông đã giả vờ sợ hãi. Ông do dự, không hiểu tại sao Vera Martel lại biết rõ ông ở đó ngoại trừ sự kiện ông đã bị theo dõi. Sau khi đóng kịch xong, ông cúp máy và cô thư ký của ông gọi về văn phòng xem ông đã đến chưa. Ông đã chạy vội đến một nơi nào đó để tạo một sự ngoại phạm, có lẽ ông đến họp với một vài giới chức ngân hàng gần đấy.
- Rồi thì ông đi Las Vegas. Hồ sơ của hãng máy bay sẽ cho biết chuyến máy bay ông đã đi. Khi tới Las Vegas, ông thấy không cần phải đề phòng nữa. Tôi không rõ mục đích ông đến đó làm gì. Nhưng tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu ông đến đó để vào văn phòng của Vera Martel tìm các tài liệu buộc tội.
- Đó là kế hoạch của ông và cũng chính con đường ấy đã dẫn ông tới buồng hơi ngạt. Cô thư ký của ông, đồng ý là rất trung thành, nhưng khi cô ta biết rằng phải chọn lực giữa sự tòng phạm và việc nói thật thì cô ta sẽ nói thật. Giờ này có lẽ cảnh sát đã giữ cô ta.
- Nếu ông kịp thời liên lạc với tôi ngay khi sự việc vừa xảy ra và cho tôi các dữ kiện thì may ra tôi có thể giúp ông được. Tôi hy vọng rằng có thể chứng minh đó là sự giết người do vô tình. Nhưng bây giờ, với cái trò ông vừa bày đặt ra, sự việc có vẻ như một âm mưu giết người có chủ đích và người ta sẽ buộc tội ông là cố tình giết người trong trường hợp gia trọng.
Mason ngừng nói và nhìn xoáy vào cặp mắt đầy vẻ kinh hoàng của Gilman.
- Thế nào? Mason hỏi.
Gilman im lặng lắc đầu.
- Thôi được. Vậy sự thật ra sao?
- Tôi sẽ nói với ông, Gilman nói, nhưng tôi sẽ không nói với bất cứ một ai khác, tôi cũng sẽ không khai trước tòa, dù ông có yêu cầu tôi đi nữa.
- Được rồi, Mason nói. Cho tôi biết đi.
- Tôi... Tôi cần phải che chở cho một người khác, một người mà tôi rất thương yêu.
- Ai vậy? Mason hỏi.
Gilman lắc đầu.
- Thôi được. Gilman thở dài nói. Tôi che chở cho một người trong gia đình.
- Như vậy tốt hơn, Mason nói. Như vậy thì may ra sự việc có thể khác. Nói tiếp đi.
- Tôi đang ăn sáng, Gilman nói. Và biết rằng Vera Martel đang tìm hiểu một điều gì đó về gia đình tôi.
- Làm sao ông biết điều ấy?
- Tôi sẽ cho ông biết sau.
- Được rồi. Ông đang ăn sáng... Rồi sao?
- Tôi thấy Vera Martel đi xuống ga ra và vào phòng rửa ảnh của Nancy...
- Cứ tiếp tục. Mason yêu cầu.
- Tôi như bị sét đánh, Gilman nói. Tôi biết bà ta sẽ tới, tình thế có vẻ tuyệt vọng và phải trả giá. Tôi có ý định xuống ga ra gặp thẳng Vera Martel. Đây là điểm quan trọng, ông Mason, xin ông cần phải ghi nhớ. Vì để tránh sự thắc mắc của Muriell nên tôi không dám ngồi đó nhìn qua cửa sổ. Tôi phải giả vờ đọc báo nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Xin tiếp tục, Mason nói.
- Tôi bảo Muriell vào bếp làm thêm đồ ăn và tôi yên lặng rời bàn, quẳng tờ báo dưới sàn, rón rén bước ra cửa trước. Lúc này tôi nhìn qua cửa sổ và thấy...
- Xin cứ tiếp.
- Tôi thấy một người trong gia đình tôi chạy ra khỏi xưởng mộc với bộ mặt sợ hãi kinh khủng.
- Người đó là ai? Mason hỏi.
Gilman lắc đầu nói:
- Kể cả ông, tôi cũng không tiết lộ điều này, ông Mason. Vì tôi biết rằng nếu ông tìm cách cứu tôi, thì với tư cách của một luật sư có đạo đức, ông sẽ phải hy sinh kẻ mà ông cho là có tội.
- Thôi được, Mason nói. Chúng ta cứ tạm dừng ở đấy. Ông thấy một người trong gia đình ông chạy ra khỏi xưởng mộc, rồi sao nữa?
- Tôi bước ra khỏi cửa trước, nhẹ nhàng chạy xuống ga ra, mở cửa phòng rửa ảnh và đi sang xưởng mộc. Tôi mở cửa xưởng mộc và nhìn thấy quang cảnh làm tôi muốn té xỉu.
- Ông nhìn thấy gì?
- Một vũng sơn màu đỏ thẫm trên sàn mà lúc đầu tôi tưởng là máu. Một chiếc ghế gẫy và rất nhiều tờ bạc một trăm đô la nằm vương vãi trong phòng.
- Được lắm, xin cứ tiếp. Mason nói. Rồi ông làm gì?
- Hình như tôi đánh rơi chiếc khăn ăn. Tôi đứng ngây người ra tại đấy. Rồi thì tôi nhìn kỹ vũng đỏ và biết rằng đó là vũng sơn chảy ra từ hộp sơn hở nắp đã rơi ở trên kệ xuống. Tôi bèn cúi xuống nhặt hộp sơn để lại chỗ cũ. Và lúc này tôi chợt ý thức được việc gì đã xảy ra.
- Việc gì đã xảy ra? Mason hỏi.
- Người trong gia đình tôi đã đem một xấp giấy bạc, loại giấy một trăm đô la để trả cho kẻ tống tiền, và... và Vera Martel đã đòi thêm nên xảy ra cuộc xô xát.
- Rồi thì ông làm sao? Ông có hỏi người trong gia đình ông về việc ấy không?
- Không. Tôi không hỏi, Gilman nói. Tôi chạy lại ga ra và nhảy lên xe rượt theo tìm kiếm Vera Martel. Tôi biết bà ta chưa thể đi xa được. Tôi vòng qua các khu phố và kiếm mãi nhưng vẫn không gặp. Nhưng tôi có thấy chiếc xe của bà ta đậu cách nhà tôi khoảng nửa khu phố.
- Làm sao ông biết đó là xe bà ta?
- Nó mang bảng số Nevada.
- Làm sao ông biết đó là xe bà ta? Mason hỏi lại.
- Nó... Nó... Được rồi, để tôi nói rõ hơn. Roger Calhoun đã thuê Vera Martel tìm hiểu về vụ xì căng đan trong gia đình của tôi. Cô thư ký riêng của tôi, Matilda Norman là một người rất trung thành, đã nghe được tin này qua vài lần tiết lộ trên máy liên lạc nội bộ giữa Calhoun và cô thư ký của ông ta.
- Tôi cho ông biết một điều là cô Colfax, thư ký riêng của Calhoun, thực tình không ưa ông ta nhưng phải chịu đựng vì lương cô ta gấp đôi lương bình thường. Cô ta biết dã tâm của Calhoun đã thuê Vera Martel từ Nevada để theo dõi gia đình tôi.
- Rồi sao? Mason hỏi.
- Cô ta bèn nói với Matilda Norman, và Matilda nói lại với tôi.
- Và ông đã nói thẳng vào mặt Calhoun cũng như Vera Martel phải không?
- Đó là điều đáng lẽ ra tôi phải làm, Calhoun giải bày. Nhưng tôi đã hành động khác và nhận thấy là sai lầm.
- Ông đã làm gì?
- Tôi muốn tìm hiểu rõ thêm về sự việc. Do đó, lúc ấy tôi xuống bãi đậu xe và tìm chiếc xe mang biển số Nevada. Tôi đã thấy và tôi hành động. Tôi nhìn thấy các chìa khóa trong ổ khóa và tấm bảng tên Vera Martel với địa chỉ ở Las Vegas, Nevada. Tôi nhớ là mình luôn luôn có để cục đất sét ở trong xe, bèn lấy ra và lấy dấu khuôn của tất cả các chìa khóa của Vera Martel.
- Mục đích để làm gì? Mason hỏi.
- Tôi không rõ nữa. Tôi chỉ muốn tìm tất cả mọi dữ kiện nếu có thể. Tôi bị bấn loạn vì ý nghĩ về vụ xì căng đan trong gia đình. Tôi đã biết từ lâu, có một điều gì đấy rất bất thường về sự ra đời của Glamis, cũng còn có một số việc khác nữa. Tôi muốn tìm hiểu thêm về những vấn đề ấy.
- Và ông đã có ý định làm chìa khóa giả để lục soát văn phòng của Vera Martel phải không?
Gilman do dự một lát rồi gật đầu.
- Ông đã làm một việc là đưa đầu vào rọ, Mason nói. Có phải ông đã làm việc ấy vào đêm qua không?
- Vâng.
- Ông tìm thấy gì?
- Tôi thấy là đã có ai đó đã làm việc đó trước tôi, Gilman nói. Văn phòng như một đống rác, giấy tờ vứt bừa bãi trên sàn, các tủ hồ sơ đều bị lục tung, các giấy tờ bị xáo trộn hết. Nói chung là có ai đấy đã lục tung và vứt đầy mọi thứ ra trên sàn.
- Thế ông có đủ khôn ngoan để đeo găng tay không? Mason hỏi.
Gương mặt bí xị của Gilman thay cho câu trả lời.
- Thôi được, Mason nói, có lẽ ông đã để lại đầy các dấu tay. Ông đã cung cấp cho thiên hạ khá đầy đủ yếu tố để buộc tội ông giết người trong trường hợp gia trọng mà ông Biện lý Hamilton Burger đỡ phải vất vả.
- Riêng chỉ có một đặc điểm duy nhất trong tất cả sự việc này là tôi chỉ tin ông một nửa phần mà thôi. Bây giờ ông nói tiếp cho biết sau khi ông đã tìm thấy xe của Vera Martel thì ông làm gì với chiếc xe của ông?
- Tôi lái xe của mình tới nơi tôi thường đợi xe buýt và đậu xe lại bên lề.
- Cách nhà ông bao xa?
- Khoảng bốn khu phố.
- Được rồi. Ông để xe tại đó rồi làm gì?
- Tôi không biết phải làm gì, ông Mason ạ. Tôi thấy choáng váng. Tôi tính lên xe buýt để tới sở nhưng tôi không đến đó. Tôi đi quanh quẩn rồi quyết định trở về nhà để nói rõ chuyện đó với gia đình. Tôi lên xe buýt để về nhà nhưng chợt nhớ ra là đã hẹn với ông, tôi thấy tốt hơn hết là đến gặp ông và đẩy sự việc cho ông giải quyết. Vì vậy tôi xuống xe buýt và đi xe khác đến văn phòng ông.
- Có một điều ông hiểu lầm là, ông tưởng tôi bảo cô Matilda Norman gọi cho ông để ông nghĩ rằng Vera Martel lúc ấy hãy còn sống, nhưng sự thật thì không phải vậy. Tôi chỉ e ngại ông xúc tiến công việc một cách chậm chạp nên tôi muốn đẩy ông vào một cuộc thử thách. Tôi nghĩ rằng nếu Vera Martel qua mặt ông thì ông sẽ hành động ngay. Do đó tôi đã tính toán cùng cô thư ký của mình kế hoạch ấy... Nhưng làm sao ông có thể khám phá ra được?
Mason nói:
- Bây giờ không còn có thời gian để cho ông hỏi. Chỉ có tôi hỏi ông mà thôi. Ông hãy trả lời những câu hỏi ấy. Có ba người trong căn nhà ấy ngoài ông ra, đó là Muriell, vợ ông và Glamis. Riêng Muriell, vì đang lo bữa sáng cho ông nên chắc chắn không phải là người ông đã nhìn thấy chạy ra khỏi xưởng...
- Thực ra thì có đến bốn người trong nhà, ngoài tôi ra. Gilman nói.
- Ai là người thứ tư?
- Một thanh niên ở Miền Bắc tên là Hartley Elliott, anh ta là đại lý của một hãng.
- Anh ta đi chơi với Glamis và đưa nó về nhà quá nửa đêm, khoảng hai, ba giờ sáng... Bọn trẻ ngày nay luôn luôn vậy.
- Cứ tiếp tục. Mason nói.
- Tôi nghe nói lại là anh ta ngừng xe, lên ngồi tại hàng hiên vói Glamis một lúc. Anh ta đã để quên chìa khóa công tắc xe ở vị trí mở điện. Khi anh ta trở lại đề máy thì bình quá yếu. Vì vậy Glamis đã bảo anh ta ngủ lại ở phòng dành riêng cho khách.
- Có bao nhiêu phòng dành cho khách?
- Hai.
- Ở đâu?
- Trên lầu, phía Bắc. Căn phòng anh ta ngủ nằm ngay trên phòng ăn. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy có người trên ấy. Tôi không biết là anh ta đã ngủ qua đêm ở đó... mãi cho đến sau này.
- Sau này là bao lâu?
- Tối qua, khi tôi gọi điện cho Muriell từ Las Vegas. Muriell rất lo lắng cho tôi và tôi thấy nó có vẻ thắc mắc về tôi... Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu và nó cho tôi biết về Hartley Elliott đã ngủ lại qua đêm.
- Ông trả tiền điện thoại lúc gọi chứ? Mason hỏi.
- Không. Tôi gọi để nhà trả tiền.
- Từ Las Vegas à?
- Vâng. Tôi bảo Muriell nói với tổng đài ghi nhận tiền trả.
- Như vậy. Mason nói. Trong trường hợp họ cần thêm các bằng chứng, họ có thể có thêm phiếu ghi cuộc điện đàm viễn liên đó.
Gilman nói:
- Ông Mason, nếu cần, tôi sẽ nhận tội. Tôi nghĩ là ông có thể thỏa thuận với biện lý, tôi sẽ thú nhận tội vô tình giết người. Và như vậy, với vị trí và quá khứ của tôi, tôi có thể chỉ bị một hoặc hai năm tù mà thôi.
Mason nói:
- Ông hãy nghe tôi nói đây. Tôi sẽ yêu cầu ông những điều phải làm và những điều không được làm. Còn lúc này thì không bao giờ được mở mồm nói với bất cứ ai về việc thú tội hay không thú tội. Tôi muốn ông im miệng lại. Ông hãy nói với mọi người rằng, luật sư của ông yêu cầu ông không bàn luận đến vụ này. Không bàn về gia đình của ông, không bàn luận về quá khứ cũng như về công việc làm ăn của ông. Và bây giờ tôi muốn biết một điều, ông có giết Vera Martel không?
- Ông Mason, tôi xin lấy danh dự nói rằng, tôi không.
- Nhưng ông cảm thấy rằng, có lẽ bà ta đã bị giết phải không? Và trong đầu óc ông, ông nghĩ chắc chắn là một người trong gia đình của ông đã giết bà Vera Martel phải không?
- Vâng.
- Người đó có phải là Muriell?
- Tôi sẽ không trả lời.
- Có phải là Glamis không?
- Tôi không muốn bị ông chất vấn.
- Có phải là vợ ông không?
- Tôi đã nói với ông rồi, ông Mason. Tôi sẽ không nói điều đó với bất cứ ai. Cái tên ấy sẽ không được tiết lộ, chừng nào tôi còn sống.
- Phải Hartley Elliott không?
- Không. Có cái gì để tôi phải che chở cho anh ta?
- Thôi được rồi, Mason nói. Ông có thể là một người chồng tận tụy, một người cha ruột và một người cha ghẻ hết lòng, nhưng cũng có thể ông là một kịch sĩ đại tài. Lúc này tôi chưa thể xác định được, nhưng rồi tôi sẽ biết. Bây giờ xin ông hãy ngồi im và trong mọi tình thế không nên bàn luận chuyện này với bất cứ ai.
- Bây giờ ông định đi đâu. Gilman hỏi.
- Tôi sẽ đến nhà ông. Tôi sẽ nói chuyện với tất cả mọi người trong gia đình ông. Và khi nói chuyện với họ, tôi sẽ cố gắng để xem ai là người đã nói dối. Trong trường hợp, nếu tất cả đều không nói dối thì tôi bắt buộc phải kết luận là ông chính là người đã giết chết Vera Martel trong xưởng của ông và dựng lên câu chuyện hầu khơi dậy cảm tình của tôi, và khiến tôi cố gắng hết sức để làm dịu đi vấn đề trước biện lý, ngõ hầu, theo cách nói của giới ma đầu là ép uổng đối tượng để lấy ý kiến.
Mason quay đầu ra hiệu cho nhân viên gác biết cuộc nói chuyện đã xong.

Chương trước Chương sau