Bí ẩn vụ song sinh - Chương 09

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 09

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 09

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 9.8/10 với 18472 lượt xem

Masoson đậu xe trước căn nhà ở Đại lộ Vauxman. Vị luật sư bước vội lên trên bậc tam cấp, định nhấn chuông thì cửa chợt mở, Muriell Gilman hốt hoảng bước ra hỏi:
- Ông Mason, chuyện gì xảy ra vậy?
- Tôi sẽ cho cô biết ngay, Mason nói. Còn những người khác thế nào? Họ thức cả rồi chứ?
Cô gái lắc đầu.
- Tôi làm theo lời ông. Cứ để họ tiếp tục ngủ.
- Như vậy là tốt, Mason nói. Bây giờ cô hãy đi lên đánh thức họ dậy và bảo họ xuống đây ngay. Tôi có những tin quan trọng. Tôi muốn tất cả đều cùng nghe.
- Nhưng ông Mason, cho tôi biết đi, bố tôi... Bố tôi có bị sao không?... Hay là bị giết?
- Không sao. Mason nói. Bố cô hiện giờ an toàn. Tôi có tin không vui và tôi không muốn lặp đi lặp lại. Tôi muốn tất cả cùng nghe, cả Nancy lẫn Glamis đều phải xuống đây để tôi được nói chuyện cùng lúc với cô.
- Glamis hay cau có khi chưa uống cà phê sáng, Muriell nói, để tôi đem cà phê lên cho nó đã.
- Cô cứ đưa cô ấy xuống đây và để mặc cho cô ta cau có. Bảo rằng tôi muốn nói chuyện với cô ta.
Muriell nói:
- Xin mời vào, ông Mason. Tôi sẽ gọi Nancy và Glamis xuống ngay.
Mason theo cô vào trong phòng khách rộng lớn được trang hoàng thật thanh nhã.
- Tôi có thể quan sát phòng ăn và bếp trong lúc tôi lên lầu không? Mason hỏi.
- Vâng. Để tôi lên gọi Nancy và Glamis. Tôi nghĩ là ông có đủ thời giờ trước khi họ sửa soạn và sẵn sàng để xuống dưới nhà. Xin vui lòng chờ một chút.
- Tôi sẽ chờ. Mason nói. Nhưng tôi sẽ quan sát quanh đây.
Muriell vội vàng bước lên cầu thang. Mason liếc nhìn quanh phòng khách rồi sang bên phòng ăn, đẩy cánh cửa lửng bước vào nhà bếp, xem xét vị trí các cửa lớn và cửa sổ rồi trở lại phòng ăn vừa đúng lúc Muriell trở xuống.
- Cô đã gọi được họ chứ? Mason hỏi.
- Tôi đã đánh thức họ. Cô nói. Nancy sẽ xuống ngay còn Glamis thì vẫn còn ngáy ngủ.
- Ồ bết quá! Mason nói và quay nhìn sang phía nhà bếp và nói tiếp. Tôi để ý là đứng ở đây, trong phòng ăn này cô có thể nhìn thấy cả ga ra lẫn xưởng mộc nhưng ở trong bếp thì không nhìn thấy gì cả.
- Đúng vậy. Bức tường phòng ăn hơi nhô ra tại đây nên nhìn qua cửa sổ có thể thấy cả ga ra lẫn xưởng mộc.
- Bố cô ngồi ở chỗ nào?
- Ngay gần chỗ ông đứng. Chỗ sát cái bàn.
- Như vậy ông ta có thể nhìn qua cửa sổ thấy xưởng mộc trong khi ăn sáng, phải không?
- Vâng. Tôi nghĩ như vậy.
- Nhưng còn cô ở trong bếp thì không thấy gì hết.
- Vâng. Tuy nhiên, nhà bếp có một cánh cửa thông qua ngoài hiên, nếu mở cửa này có thể nhìn thấy cả ga ra lẫn xưởng mộc. Còn đứng trong bếp thì không thấy được. Nhưng lý do gì khiến ông hỏi vậy, ông Mason?
- Tôi chưa thể nói được, Mason nói. Tôi muốn có được một hình ảnh rõ ràng, nhưng hiện giờ tôi thấy có vẻ rắc rối lắm. Tôi nghĩ là bà kế mẫu của cô có thể...
- Có thể làm sao? Một giọng đàn bà hỏi.
Mason quay lại bất chợt bắt gặp đôi mắt dò xét của một người đàn bà cao ráo với mái tóc vàng, và mặc dù không trang điểm, chỉ mặc một chiếc áo ngoài thật dài, chân đi dép nhưng vẫn toát ra một vẻ hấp dẫn kỳ lạ.
- Tôi hy vọng rằng, Mason nói, bà có thể làm sáng tỏ giùm tôi một số vấn đề.
- Tôi cũng hy vọng như vậy. Tôi là Nancy Gilman. Chắc ông là Perry Mason, vị luật sư nổi tiếng, chắc là ông đã có những tin tức rất quan trọng về chồng tôi. Tôi không trang điểm, chỉ mặc chiếc áo choàng và mang vội đôi dép để xuống gặp ông. Tôi chắc rằng, tin tức ông sắp cho chúng tôi biết đủ quan trọng để chứng tỏ sự cần thiết ông phải đến tận đây vào lúc sáng sớm như thế này.
Mason bất chợt đi đến quyết định. Ông nói:
- Vâng. Tôi xin phép được nói thẳng với bà. Chồng bà, ông Carter Gilman đang bị giam giữ.
- Trời! Ông ấy làm gì?
Mason nói:
- Chính quyền nghĩ rằng ông ấy đã phạm tội giết người.
- Giết người!
- Đúng như vậy.
Nancy Gilman kéo ghế và ngồi xuống. Bà ta nhìn Mason thật lâu rồi lắc đầu nói:
- Tôi không nghĩ đó là chuyện thực, ông Mason ạ. Tôi thấy ông không phải là típ người thích uống rượu. Ông có chắc chắn về những lời mình vừa nói không?
- Tôi mới đến thăm ông ta ở trong nhà giam, Mason đáp.
- Ông có thể cho biết giết người về vụ gì? Say rượu lái xe hay...
Mason nhìn sát bà ta hơn và nói:
- Ông ta đã bị buộc tội là âm mưu giết chết bà Vera Martel.
Đôi mắt của Nancy Gilman như trợn trừng. Bà thắc mắc nhìn Muriell, rồi quay sang Mason.
- Nhưng Vera Martel là ai? Bà hỏi.
- Một thám tử tư, kẻ có thể đã làm công việc tống tiền bà. Mason nói và đứng thẳng người trong cung cách không hài lòng về thái độ của bà Nancy Gilman, muốn ép bà ta nói ra sự thật.
- Tống tiền tôi à?
- Có thể là như vậy.
Nancy Gilman lắc đầu nói:
- Không có ai tống tiền tôi cả, ông Mason.
- Có thể là họ có ý định không? Mason hỏi.
Bà ta lại lắc đầu.
- Thế còn số tiền mười ngàn đô la?
- Mười ngàn đô la nào, ông Mason? Ông có một thái độ rất lạ lùng. Đó là thái độ của những người muốn ép người khác phải cho biết các tin tức.
- Thế bà thấy tôi cần nên có thái độ gì?
- Thực sự thì tôi không rõ. Nhưng ông Mason ạ, mặc dù tôi biết ông là một luật sư danh tiếng, nếu không tôi đã chẳng xuống đây. Tôi không đủ khả năng để tranh luận với ông về luật pháp, nhưng cung cách của ông đã làm tôi thắc mắc và xin lỗi ông, tôi xin được nói thẳng là tôi rất bực mình.
- Được rồi, Mason nói. Xin cứ việc bực mình. Còn bây giờ hãy làm rõ các sự kiện đã. Trong tình thế hiện tại, không còn thì giờ để chơi trò mèo vờn chuột. Cảnh sát sẽ có mặt tại đây bất cứ vào giờ phút nào để hỏi bà những câu hỏi. Bà đã từng có kinh nghiệm giải quyết vấn đề dựa vào cá tính khả ái và thân hình hấp dẫn, nhưng cả hai điều đó đều không có giá trị khi đối đầu với cảnh sát. Và xin nói để cho bà biết, cảnh sát họ không đùa đâu.
- Thì tôi cũng đâu có đùa, ông Mason.
- Thế bà có biết gì về số bạc mười ngàn đô la tiền mặt không?
- Ông muốn hỏi tôi biết về điều gì?
- Có phải chồng bà đã rút số tiền ấy từ ngân hàng ra không?
Bà ta lắc đầu.
- Thế bà có rút số tiền đó từ ngân hàng ra không?
- Không.
- Vậy trong vòng mấy ngày gần đây bà có được số tiền mặt là mười ngàn đô la nào không?
- Chắc chắn là không.
- Đã bao giờ bà nói chuyện với một người tên là Vera Martel chưa?
- Tôi không hề biết bà ta. Ông bảo rằng bà ta là một thám tử tư à?
- Vâng. Mason nói. Và bà ta có thể là một kẻ tống tiền. Cảnh sát có lý do để tin rằng bà ta đã bị đánh chết trong xưởng mộc phía sau căn nhà này và số tiền mười ngàn đô la dùng để trả cho kẻ tống tiền đã bỏ lại tại xưởng, trong khi có người nào đấy đã đem xác Vera Martel đi.
- Ông Mason. Nghe ông nói thì có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng đó là về phần ông. Còn riêng tôi, tôi cho là ông đang say rượu hoặc là đã hoàn toàn mất trí.
Glamis Barlow bước vội vào phòng. Cô mặc bộ đồ mỏng dính lộ rõ vóc dáng của thân hình và cặp chân tuyệt đẹp. Gương mặt cô đầy vẻ giận dữ:
- Tôi xin hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mason nói:
- Tôi muốn hỏi cô một số câu hỏi.
- Vào giờ này à? Cô nói. Và xin ông nhớ cho rằng không phải tôi trả lời ông vì ngày hôm qua ông đã chinh phục được tôi đâu. Hôm nay ông sẽ được mệt với tôi đấy. Và bây giờ ông cho biết là chuyện gì đã xảy ra nào?
Nancy nói:
- Glamis, bố đã bị bắt vì tội sát nhân.
- Sát nhân?
Nancy gật đầu nói tiếp:
- Ông Mason cho biết, đó là một người đàn bả tên là... tên là gì nhỉ, ông Mason?
- Vera Martel, Mason nói.
- Ông Mason bảo rằng có một người đàn bà tên là Vera Martel đã bị giết trong xưởng mộc của bố, Nancy Gilman nói.
Glamis nhìn vị luật sư với con mắt sâu thẳm.
- Ông Mason. Đây có phải là trò đùa của ông không?
Muriell từ trong bếp đang bước vội ra với ly cà phê đang bốc hơi nói:
- Cà phê của em đây, Glamis.
Glamis không hề nhúc nhích, cũng không hề cảm ơn Muriell. Cô tiếp tục chăm chú nhìn Mason với đôi mắt thù nghịch.
- Tôi đang chờ câu trả lời, ông Mason. Cô nói.
- Cô hãy nghe đây, Mason nói. Tôi đã nói với mẹ cô và bây giờ tôi lại nói với cô lần nữa. Đây không phải là trò đùa. Chúng ta không còn nhiều thì giờ. Cảnh sát sẽ có mặt tại đây trong vòng ít phút thôi. Và cứ tin ở tôi đi, khi quý vị đối diện với cảnh sát, quý vị sẽ đối diện với sự thực.
- Còn bây giờ, cô phải trả lời thẳng những câu hỏi của tôi, đừng nên đóng kịch. Cô có biết Vera Martel không?
- Không. Glamis đáp cộc lốc.
- Có bao giờ cô đưa tiền cho Vera Martel không?
- Không.
- Có có biết gì về mười ngàn đô la tiền mặt trong xưởng mộc của bố cô không?
- Không.
- Trong vòng mấy ngày gần đây cô có đến nhà băng để rút số tiền mặt mười ngàn đô la ra không?
- Không.
- Cô có bao giờ nói chuyện với Vera Martel không?
- Không.
- Cô có biết bà ta là ai không?
- Không.
- Thôi được. Mason nói. Bây giờ chúng ta hãy xác định một lần nữa. Tôi xin hỏi bất kỳ ai trong ba vị, có ai biết gì về Vera Martel không?
- Chắc chắn là tôi không. Glamis gằn mạnh.
- Còn bà? Mason hỏi Nancy.
- Đừng ấm ớ nữa ông Mason, tôi đã nói với ông hàng chục lần rồi là tôi không hề biết bà ta. Tôi không hề biết một chút gì cả. Tôi chưa bao giờ có mối quan hệ với bà ta, và tôi không muốn mình bị chất vấn, dọa nạt do bất kỳ một luật sư nào.
Mason nói:
- Quý vị chỉ cần nói dối với cảnh sát một điều thôi, quý vị sẽ thấy được những gì sẽ xảy ra cho mình. Ngoài ra, quý vị còn đẩy Carter Gilman vào phòng hơi ngạt đấy.
- Nên nhớ rằng, cảnh sát sẽ có những phương cách điều tra và một vụ án sát nhân không phải là một trò đùa. Còn cô Glamis, sau khi từ giã tôi, cô đã lên xe lái tới sân bay và đi Las Vegas.
- À, thì ra ông đã theo dõi tôi! Tôi rất ngạc nhiên. Đúng như vậy, tôi đã đi Las Vegas.
- Cô làm gì ở Las Vegas?
- Tôi đánh bạc, tôi thăm bố tôi là Steve Barlow và trở về nhà. Tôi uống vài ly rượu, thua bạc, và nói chung là tôi rất thích công việc tôi làm. Đó là những thói quen thú vị, ông Mason, tôi thấy ông cũng nên thử xem.
Tiếng chuông ngoài cửa reo. Muriell định bước ra cửa.
- Khoan đã, Mason nói.
Ông nhìn thẳng vào mắt Glamis hỏi tiếp:
- Vera Martel có một văn phòng ở Las Vegas. Cô có đến nơi ấy hoặc có ý định đến nơi ấy không? Cô có đến gần nơi ấy không?
- Ông Mason, đừng có vớ vẩn. Tôi đã nói với ông rồi, tôi không hề biết gì về bà Vera Martel, làm sao tôi lại đến văn phòng bà ta làm gì?
Chuông ngoài cửa lại reo và có tiếng gõ cửa.
- Đấy. Mason nói. Có vẻ như là ông bạn tôi, Đại úy Tragg thuộc đội hình sự. Tôi xin đề nghị với quý vị là khi nói chuyện với ông ta thì, hoặc cố giữ im lặng hoặc trả lời một cách thành thật. Đừng có nói dối, vì như vậy chỉ gây thêm rắc rối.
- Và bây giờ, tôi muốn tất cả ba vị, từng người một, ủy quyền cho tôi trên danh nghĩa và quyền lợi, tất cả những tiền bạc nằm trong xưởng mộc vào ngày hôm qua.
- Tại sao chúng tôi lại phải đưa cho ông? Glamis hỏi.
- Không phải tiền, Mason nói, mà chỉ là trên danh nghĩa thôi. Nếu đó không phải là số tiền của cô thì cô đâu có mất gì.
Tiếng chuông ngoài cửa lại reo cùng với tiếng đập cửa thật mạnh.
- Được rồi, Nancy nói. Chúng ta đồng ý cả chứ, các con?
Hai cô gái gật đầu.
- Trong quý vị, có ai cầm thế các nữ trang, kim cương, hoặc vay mượn tiền bạc gì không? Xin nhớ rằng, cảnh sát có thể điều tra và lần mò ra dấu vết...
Những tiếng đập cửa thúc bách nơi cửa trước, đồng thời có tiếng đập cửa ở phía sau, và cửa này mở ra. Một sĩ quan cảnh sát bước nhanh qua nhà bếp vào phòng ăn.
- Sao quý vị không trả lời? Viên cảnh sát hỏi.
Ông ta bước nhanh tới mở cửa vào phòng khách và nói:
- Vào đi Đại úy.
Mason hạ thấp giọng nói:
- Tuyệt đối không đề cập đến tiền nong và không nói là tôi đã hỏi về chuyện này.
Mason nhìn thẳng vào mặt từng người một, lại nhìn Muriell khá lâu như muốn căn dặn kỹ.
Đại úy Tragg bước vào phòng nói:
- Xin lỗi quý bà, nhưng tôi cần có một số tin tức và... Tôi đã được thấy Luật sư Perry Mason đang thuyết trình với quý vị về những sự việc đã xảy ra... Tôi có để ý thấy xe của ông đậu ở bên nhà, ông Mason ạ. Dù sao, đây là xứ sở tự do, chung tôi không ngăn cản một vị luật sư bàn luận với các thân chủ và ngay cả với các nhân chứng đi nữa. Nhưng chúng tôi không muốn bị đứng chờ ngoài cửa trong khi quý vị cố kéo dài cuộc họp không hợp lý.
- Và bây giờ, ông Mason, vì lý do ông đã có thời giờ nói chuyện xong với các nhân chứng này, cho nên tôi nghĩ rằng để được công bằng, tôi cũng xin có cơ hội được nói chuyện riêng với họ và xin miễn có mặt ông.
- Nhưng nếu tôi không muốn đi thì sao? Mason hỏi. Các ông định tống cổ tôi ra à.
- Ồ không, không phải như vậy. Tragg nói. Chúng tôi chỉ làm một việc rất đơn giản là cho một nhân viên cảnh sát gác tại một căn buồng nào đấy rồi hỏi những người phụ nữ này trong căn phòng đó với sự đảm bảo của nhân viên gác cửa không cho phép một ai phá đám. Hoặc, dĩ nhiên, chúng tôi cũng có thể đưa các nhân chứng này về Bộ Chỉ Huy để xét hỏi, và như vậy mất công báo chí lại làm ồn lên mà chắc chắn là thân chủ của ông chẳng muốn một chút nào.
Glamis với tay lấy tách cà phê mà Muriell đã để lại trên bàn. Cô nhìn Đại ý Tragg cười gằn và nói:
- Tôi thích đàn ông có những hành động thẳng thắng, Đại úy.
- Được rồi, Đại úy Tragg nói. Tôi sẽ nói chuyện với cô trước, trước cả khi cô uống cà phê.
Tragg đưa tay chận ly cà phê lại.
Glamis giận tái mặt.
- Tồi tệ! Cô nói.
Vị sĩ quan cảnh sát nắm lấy cánh tay Mason:
- Tôi sẽ tiễn ông ra cửa, ông Mason. Tôi nghĩ rằng Đại úy Tragg cảm thấy sự có mặt của ông là không cần thiết.
Mason giằng cánh tay ra, quay lại nói:
- Khoan đã, các ông có thể có quyền điều tra riêng các nhân chứng này, nhưng cũng có thể là các ông không có quyền. Các ông nên nhớ rằng không có gì bắt buộc họ phải trả lời các câu hỏi của các ông.
- Lý do? Tragg hỏi. Phải chăng vì như vậy sẽ tự buộc tội họ.
- Họ không cần phải nói lý do. Mason đáp. Có một điều là, họ không cần bắt buộc phải trả lời những câu hỏi. Chấm hết.
- Đúng vậy. Tragg nói. Họ có quyền không trả lời. Nhưng nếu có trát đòi ra trước tòa, họ sẽ phải hoặc là trả lời câu hỏi hoặc là từ chối vì lý do câu trả lời sẽ tự buộc tội họ.
Mason quay sang nhìn ba người đàn bà nói:
- Tôi đã nói cho quý vị rõ tất cả tình hình. Tôi đã dặn quý vị là đừng nói dối với Đại úy Tragg. Và chỉ làm một trong hai điều, hoặc là nói sự thật, hoặc là không nói gì hết.
- Một thái độ rất đáng khuyến khích, Đại úy Tragg nói. Và ông tiếp theo một cách có thiện chí. Tôi thực tình muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. Ông thấy không, ông Perry, chúng ta đang điều tra vụ án trên hai hướng đi khác nhau mà mỗi người chúng ta đều cho là ưu điểm hơn hết. Hướng đi của chúng tôi có ưu điểm hơn cả việc tra hỏi những người trong gia đình ông Gilman này.
- Tôi rất tiếc là không thể tiết lộ với ông về hướng đi đó, nhưng chắc chắn ông sẽ được biết khi ra trước tòa. Tôi có thể nói với ông rằng, đó là một hướng đi rất độc đáo.
- Chắc chắn là vậy rồi, Mason nói. Không thế mà các ông đã trì hoãn việc đến đây.
Mason bước ra khỏi cửa và quay người lại:
- Nhớ kỹ những điều tôi đã dặn. Hãy nói sự thật hoặc giữ im lặng và không nên tình nguyện cung cấp tin tức. Hãy trả lời câu hỏi rồi ngưng.

Chương trước Chương sau