Bí ẩn vụ song sinh - Chương 10

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 10

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 10

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 18426 lượt xem

Masonon dừng ở trạm điện thoại đầu tiên, gọi về văn phòng. Khi nghe tiếng Della Street trên máy, ông hỏi:
- Cô có nghe gì về Paul Drake không? Anh ta có tìm được thêm gì không?
- Anh ấy đã tìm được chỗ ở của anh bạn cô Glamis, tên là Hartley Elliott, cô nói, Drake hớt ha hớt hãi gọi về nói rằng anh ta đã nắm được đầu mối và muốn ông tới đó ngay.
- Địa chỉ ở đâu? Mason hỏi.
- Chung cư Rossiter Apartments, đường Blendon.
- Số mấy, Della?
- 7211, phòng số 6-B, và Drake tỏ vẻ rất quan tâm.
- Nếu Drake gọi lại, Mason nói, hãy bảo anh ta là tôi đang trên đường tới đấy. Nói thêm với anh ấy biết là Đại úy Tragg cùng một sĩ quan cảnh sát vừa mới đến gia đình Gilman ở Đại lộ Vauxman và tình hình tại đấy có vẻ rắc rối lắm.
- Tôi sẽ nói lại, Dell Street đáp. Thế ông đã có dịp nói chuyện với họ trước khi Đại úy Tragg đến đó chứ?
- Vụ án này có điểm gì lạ lùng lắm, Mason nói, tôi chưa thể chạm tay tới. Tôi đã có dịp hỏi họ những câu hỏi và đều được trả lời bằng những câu phủ định. Tôi không biết sự phủ định này mang ý nghĩa gì. Tôi đến gặp Drake đây, và sẽ gọi về khi có thêm tin mới.
Mason máng điện thoại, nhảy lên xe và lái đến Rossiter Apartments, đi ngay đến phòng 6-B và gõ cửa.
Paul Drake ra mở cửa.
Khuôn mặt Paul Drake lộ vẻ thư thái, bớt căng thẳng khi nhìn thấy Mason đứng trước cửa.
Drake nói:
- Mời vào, Perry.
Một người đàn ông cao, thon, trạc độ hai mươi tám, lưỡng quyền cao, mắt xám, hàm dô, và thân hình ra dáng lực sĩ đang đứng bên cạnh cửa sổ.
- Đây là ông Mason, Paul Drake giới thiệu với Elliott.
Elliott nhìn vị luật sư và chậm rãi bước lại bắt tay.
- Ông Elliott, Paul Drake nói tiếp đồng thời nháy mắt với Mason, là bạn của cô Glamis Barlow. Họ rất thân nhau, và Elliott đã ngủ lại ở ngôi nhà cô ta đêm hôm thứ ba. Phải đêm hôm thứ ba không, Elliott?
- Ông đã biết rõ mà, Elliott nói. Lúc đó là sáng sớm hôm qua. Hình như ông muốn bẫy tôi chăng? Tôi không ở đó cả đêm. Tôi chỉ ngủ lại có buổi sáng sớm mà thôi.
- À, đó là vì ông muốn đề cập đến ngày giờ một cách chính xác mà thôi, Drake nói và cười vui vẻ.
Mason vẫn đứng bên cạnh Hartley Elliott, vị chủ nhà cũng chẳng buồn mời Mason lẫn Drake ngồi xuống ghế.
Elliott khoanh tay trước ngực nói:
- Đúng vậy. Đó là sáng sớm ngày mười ba.
Drake nói:
- Nói để anh rõ, Perry. Glamis và Elliott hôm ấy về nhà lúc đã quá nữa đêm về sáng. Họ ngồi trên hành lang một đỗi và bước vào nhà uống vài ly. Khi ông ta trở ra xe đề máy thì không nổ vì vô tình đã để quên chìa khóa công tắc trong ổ khóa, nơi vị trí mở điện. Và vì vậy, ông ta phải ngủ lại.
- Tôi hiểu. Mason nói.
- Khoan đã, Elliott chận lại. Xin phép để tôi nói. Tôi không biết chuyện gì đã liên quan tới quý vị, nhưng có điều là tôi không muốn một vị thám tử tư nhét lời nói vào miệng tôi và tôi thấy cũng không cần phải nói chuyện với bất cứ một vị luật sư nào.
- Ông có vẻ bực mình lắm phải không, Mason hỏi. Có chuyện gì sai trái chăng?
- Làm sao tôi biết được, Elliott nói. Tôi có chuyện riêng tư của mình, và rồi một vị thám tử tư xồng xộc đến đòi điều tra về đời tư của Glamis. Nào là chúng tôi ở đâu, chúng tôi đã làm gì, và rồi ông ta gọi điện về văn phòng của một luật sư yêu cầu ông này đến gấp. Tôi đã nhiều lần nói với ông Drake rằng, sự hiện diện của ông ta ở đây vốn không ích lợi gì cho tôi cả. Vậy mà ông ta cứ cố hỏi han thêm và chần chừ chờ ông tới. Nhưng rồi tôi cũng đồng ý vì ông Drake bảo rằng khi ông tới, ông sẽ giải thích rõ mọi chuyện. Bây giờ thì xin ông hãy vui lòng giải thích.
Mason nói:
- Tôi muốn được rõ thêm về những sự việc đã xảy ra hồi sáng qua, và...
- Tôi nghĩ rằng ông đã nghe tôi nói rồi, ông Mason. Elliott nói chận lại. Yêu cầu ông hãy giải thích.
Mason liếc nhìn Paul Drake rồi bất chợt nói:
- Thôi được. Tôi sẽ giải thích vì chúng ta không còn bao nhiêu thời giờ nữa. Tôi xin hỏi ông rằng, ông có biết người nào tên là Vera Martel không?
- Tôi đã nói với ông là tôi muốn nghe ông giải thích. Tôi sẽ không trả lời chừng nào tôi chưa được nghe lời giải thích từ ông, ông Mason ạ.
- Được rồi, Mason nói. Vera Martel được tìm thấy đang nằm chết trong xe hơi của bà ta ở dưới vực bên cạnh triền núi. Đầu tiên, cảnh sát tưởng đó là tai nạn trên xa lộ, nhưng rồi họ thấy có vẻ như xe đã bị đẩy xuống dưới vực với một cái xác người trong ấy. Do vậy, họ đã giảo nghiệm và nhận thấy xuất huyết đồng tử cùng xương cuống họng bị vỡ, chứng tỏ nạn nhân đã chết vì nghẹt thở.
- Họ cũng tìm thấy các mạt cưa đặc biệt của một loại gỗ quý, và cảnh sát đã theo vết mạt cưa ấy tìm ra xưởng mộc của ông Carter Gilman.
- Hiện giờ ông Carter Gilman đã bị bắt giữ vì tình nghi giết người. Cảnh sát đã đến tư gia của Gilman ở Đại lộ Vauxman, và bây giờ chúng tôi muốn hỏi ông một số chi tiết trước khi cảnh sát đến đây.
Elliott liếc nhìn Mason, rồi nhìn Drake, sau đó bước đến bên một chiếc ghế và buông người xuống như thể chân vừa bị sụm.
- Ông cần nghe thêm nữa không? Mason hỏi.
Elliott có vẻ như đang cố trấn tĩnh.
- Xin quý vị... Mời ngồi. Anh ta nói.
Mason gật đầu với Paul Drake và kéo ghế ngồi.
- Bây giờ, Mason nói, thời gian rất là hạn chế. Ông có biết bà Vera Martel, hoặc ông đã từng biết bà ta trước kia không?
- Martel... Martel, Elliott nói. Vâng, tôi nhớ là đã có nghe ai đó nhắc đến tên bà ta nhưng tôi không nhớ nổi. Có ai đó đã nói..., không, tôi không nhớ nổi.
Mason nhìn anh ta:
- Cảnh sát có thể gợi cho ông nhớ được.
- Tôi... tôi..., ông Mason. Có phải cảnh sát đã nghi rằng người này đã bị giết trong xưởng mộc của Gilman không?
- Chính xác họ đã nghĩ vậy, Mason nói.
- Thế họ có xác định được thời gian lúc chết không? Elliott hỏi.
- Cảnh sát không tiết lộ điều đó với tôi, và chắc là cả với ông nữa. Mason trả lời.
Elliott liếm môi và bất chợt nói:
- Thôi được. Tôi sẽ nói hết.
- Như vậy là rất tốt, Mason nói.
- Sáng qua, Elliott kể, tôi thức dậy vào lúc tám giờ ba mươi. Tôi đã chợt tỉnh giấc từ lúc bảy giờ nhưng vẫn nằm yên trên giường vì biết rằng Glamis và mẹ cô ta còn đang ngủ và sẽ thức dậy rất trễ.
- Xin tiếp, Mason khuyến khích.
- Tuy nhiên, tôi nghe có tiếng chân người đi lại dưới nhà và ngửi thấy mùi cà phê. Tôi cảm thấy thèm và muốn có một ly. Tôi biết rằng Glamis vẫn chưa thức, như vậy có lẽ Muriell đang ở dưới nhà vì tôi nghe tiếng nói con gái. Tôi dậy và chuẩn bị mặc quần áo...
- Rồi sao nữa? Mason thúc giục.
- Tôi bước đến bên cửa sổ, cửa này nằm ở góc phòng, ngay phía trên phòng ăn. Tôi đứng đó nhìn vơ vẩn ngoài sân cỏ, dãy ga ra, phòng rửa ảnh, và xưởng mộc.
- Lúc ấy ông đang làm gì? Mason hỏi.
- Tôi nhớ rõ, Elliott nói. Lúc ấy tôi đang cài chiếc thắc lưng quần, và chuẩn bị cạo râu.
- Rồi chuyện gì xảy ra? Mason hỏi dồn.
Elliott vẫn thủng thẳng:
- Bất chợt tôi thấy cánh cửa xưởng mộc mở ra và Glamis chạy vội ra khỏi xưởng. Sau khi chạy ít bước, cô ấy chợt ý thức và ngừng lại, quay trở lui đóng cửa và chạy thật nhanh vòng ra sau nhà.
- Vòng ra sau nhà? Mason hỏi lại.
- Vâng, tôi không nhìn thấy hết đoạn đường cô ta chạy, nhưng tôi thấy rõ là cô ta chạy dọc theo bờ tường về phía sau. Tôi nói như vậy có nghĩa là cô ta đã không chạy trên mặt đường dẫn tới ga ra và cũng không chạy tới cửa sau dẫn vào bếp.
- Thôi được, Mason nói. Cứ tiếp tục, chuyện gì xảy ra nữa?
- Khoan đã, tôi muốn nói rõ thêm điều này. Elliott nói. Tôi tiết lộ với ông như vậy với tính chất hết sức kín đáo. Tôi hy vọng là ông không làm tổn thương tới Glamis.
- Hiện tại, tôi chỉ muốn biết sự thật, Mason nói.
- Có phải là ông đại diện cho ông Carter Gilman không?
- Đúng vậy.
- Vậy thì chắc ông không hy sinh Glamis để...
- Ông nói gì thế? Mason ngắt ngang. Đừng có trẻ con! Bây giờ ông cứ ngồi đây để hỏi tới hỏi lui, trong khi ấy có thể cảnh sát đang trên đường tới nhà này. Khi đã đối diện với cảnh sát thì hoặc là anh nói hoặc là anh phải nôn ra hết.
- Không bao giờ, Elliott đáp. Họ không thể bắt tôi nói nếu tôi không muốn.
Mason nhìn anh ta với đôi mắt thương hại.
- Được rồi. Họ sẽ đưa anh ra trước tòa, bắt anh tuyên thệ. Anh sẽ phải nói ra hết và nói sự thực. Nếu anh nói dối, anh sẽ được ngồi vào nhà đá vì tội khai gian. Còn nếu anh không nói dối, họ sẽ móc ruột anh ra cho đến chi tiết nhỏ nhất cuối cùng. Bây giờ hãy kể cho tôi biết đoạn cuối đi.
Elliott nói:
- Có một cái gì đó trong cung cách của cô ta. Một điều gì đấy... Tôi không thể diễn tả được, ông Mason.
- Thôi được, Mason nói. Có phải ông nhận thấy cô ta có biểu hiện đáng ngờ, phải không?
- Vâng. Tôi nghĩ rằng hình như cô ta đang sợ hãi kinh khủng.
- Cứ tiếp, Mason nói.
- Vâng. Tôi cố giữ yên lặng, sau đó tôi hiểu rằng cô ta đã thức dậy từ lâu và tôi thấy là có thể xuống dưới nhà ăn sáng. Vì vậy tôi vào phòng tắm và bắt đầu cạo râu.
- Cạo râu bằng máy à?
- Không, tôi cạo râu bằng dao cạo thường.
- Xin tiếp, Mason nói.
- Rồi tôi bất chợt nghe có tiếng động lạ ở phòng để đồ trên nóc nhà. Đó là một căn nhà cổ, và...
- Khỏi cần diễn tả căn nhà, Mason nói và liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cách sốt ruột. Hãy nói những chuyện gì đã xảy ra, tôi đã biết về căn nhà đó.
- Vâng. Tôi nghe tiếng động lạ ở trên trần và kế tiếp là có tiếng người nói ở hành lang.
- Thế anh đã làm gì?
- Tôi đang bôi xà bông đầy mặt, Elliott nói, nên không tiện lộ diện. Nhưng tôi nghe rõ tiếng của Glamis, do đó tôi hé cửa một chút. Tôi định hỏi cô ta có xuống ăn sáng không?
- Và anh nhìn thấy gì?
- Tôi thấy Muriell đang đứng ngay chân cầu thang lên phòng trên nóc và Glamis thì đứng cạnh đấy... Glamis lúc này mặc một bộ đồ ngủ thật mỏng...
- Cô ta có hướng về phía anh không?
- Tôi ở về phía chếch sau lưng cô ta nên cô ta không thể thấy tôi. Lúc ấy Glamis đang nhìn Muriell và tỏ vẻ giận dữ. Tôi nghe thấy cô ta nói gì đấy về căn phòng về căn phòng để đồ trên nói và Muriell thì nói gì đấy về bố cô. Rồi thì tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại và hy vọng họ không nhìn thấy tôi.
- Rồi sao? Mason hỏi gấp.
- Lúc đó tôi nhận thấy có ít nhiều xúc động nhưng rồi tiếp tục cạo râu và ngồi chờ. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Glamis đến phòng và gõ cửa.
- Khi ấy cô ta mặc y phục đàng hoàng chứ?
- Không. Cô ta chỉ thay bộ đồ đại khái nhưng cũng tạm coi được.
- Rồi sao nữa?
- Cô ta hỏi tôi ngủ được không? Trách tôi là sao mới sáng sớm mà ăn mặc chỉnh tề thế và bảo tại sao không xuống dưới nhà uống cà phê...
- Chúng tôi cùng bước xuống phòng ăn, Elliott tiếp, cô ta nói với tôi rằng đã điện thoại cho trạm sửa xe gần đó, họ sẽ cho người đến để xem bình điện xe tôi.
- Thế anh có ở lại ăn sáng không?
- Có chứ.
- Ai nấu nướng?
- Glamis.
- Thế Muriell đâu?
- Tôi không rõ. Tôi không thấy cô ta.
- Thế còn Nancy?
- Tôi nghĩ bà ta còn ngủ.
- Anh ăn sáng với những gì?
- Trứng và xúc xích.
- Anh ở lại bao lâu?
- Không lâu lắm. Nhân viên trạm sửa xe đến, họ thay tạm bình điện khác và đem bình điện của tôi đi sạc. Họ hẹn là chiều có thể lấy.
- Rồi anh làm gì nữa?
- Cám ơn Glamis và lấy xe đi.
- Thế sau đấy anh có trở lại lấy bình điện không?
- Có chứ.
- Khi nào?
- Chiều tối hôm qua.
- Trạm sửa xe gần nhà, Mason nói. Vậy anh có đến thăm Glamis không?
- Không.
- Tại sao không?
- Tôi còn việc khác phải làm. Vâng. Tôi không có hẹn với Glamis. Chúng tôi đã đi với nhau vào đêm hôm trước rồi.
- Anh đi chơi với cô ta thường chứ?
- Nếu ông cần biết thì đúng như vậy.
- Thế tình trạng lúc từ giã cô ta thế nào? Thân mật chứ?
- Vâng, thân mật.
- Có hôn cô ta không?
- Ông ấm ớ! Dĩ nhiên là tôi có hôn cô ta, Elliott đáp. Ông xem, chúng tôi đi chơi với nhau cả đêm và ngủ lại tại nhà cô ta. Glamis là một người đáng yêu, và tôi đã hôn cô ta. Thế ông hỏi điều đó để làm gì?
Mason nói:
- Nó liên quan đến điều tôi muốn biết. Câu chuyện của anh kể cần phải được tra xét lại tỉ mỉ, kỹ càng. Nếu đó là chuyện thực thì hầu như chắc chắn rằng cảnh sát sẽ kết luận: Vera Martel đã tống tiền Glamis hoặc là mẹ cô ta, do đó Glamis đã gặp Vera tại xưởng mộc để đưa tiền, tiếp theo là xảy ra cuộc cãi vả và Glamis đã bóp cổ bà ta chết rồi chạy vào nhà. Khi Carter Gilman nhìn thấy Glamis chạy ra khỏi xưởng mộc, ông liền xuống dưới đó và nhìn thấy xác của Vera Martel. Ông ta biết chuyện gì đã xảy ra nên liền đem xác của Vera bỏ vào trong cốp xe của mình và lái xe đến chỗ giấu. Sau đó thì chính Gilman hay một người cộng sự nào đấy đến lấy chiếc xe của Vera Martel đang đậu gần nhà và lái xe đến chỗ giấu xác bên bờ vực.
- Một yếu tố quan trọng, đó là thời điểm lúc chết. Nếu cái chết xảy ra trong khoảng giữa tám giờ rưỡi tới chín giờ thì anh có thể khẳng định được rằng Glamis sẽ bị lôi đến ghế bị cáo và anh sẽ trở thành một nhân chứng chính yếu của bên công tố.
- Tôi ấy à? Elliott kêu lên.
Mason nhìn thẳng vào Elliott nói:
- Đúng vậy. Và Glamis sẽ bị buộc tội sát nhân trong trường hợp gia trọng.
Elliott nói:
- Đừng có nói như vậy, ông Mason. Tôi xin nói thẳng với ông rằng, tôi sẽ không bao giờ nói cho bất cứ ai khác nghe.
- Anh nên nhớ là không thể được, Mason nói.
- Vậy tôi phải làm gì?
- Tôi cũng không biết anh phải làm gì nữa, Mason nói. Tôi không thể cố vấn cho anh được. Tôi đã diện cho ông Gilman và nếu là Glamis bị bắt thì có lẽ tôi sẽ đại diện cho cô ta. Tôi muốn biết sự thật, và tôi cũng nói để anh rõ, Glamis đã phủ nhận điều bảo rằng cô ta có biết bà Vera Martel.
- Thế cô ta có nói gì về việc cô ta chạy ra từ trong xưởng mộc vào lúc sáng sớm hôm qua không? Elliott thắc mắc.
- Tôi không hỏi cô ta điều này, nhưng có lẽ giờ này cảnh sát đang hỏi cô ta. Nếu họ chưa hỏi cô ta thì chắc chắn họ sẽ hỏi sau khi đã nói chuyện với anh.
- Họ có thể ép tôi phải nói không?
- Họ có thể đưa anh về Bộ chỉ huy. Nếu anh không nói thì tình hình có vẻ xấu. Nếu anh nói thì tình thế sẽ trở nên kinh khủng. Họ có thể lập trác đòi đưa anh ra trước Bồi thẩm đoàn, và bấy giờ tất anh sẽ phải nói.
- Tôi sẽ không nói.
- Thì anh sẽ vô tù. Và nếu anh nói dối, anh cũng sẽ vô tù về tội khai gian.
- Nếu tôi nói, có phải là Glamis sẽ bị liên hệ vào vụ giết người không?
- Có lẽ vào giờ này, Mason nói, Glamis đã bị liên hệ đến vụ giết người rồi, cô ta đã có dịp để nói sự thật với tôi nhưng cô ta đã bỏ lỡ cơ hội. Bây giờ tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Ông Mason, Elliott nói. Giả dụ nếu cảnh sát không tìm được tôi?
- Họ sẽ tìm ra anh. Mason khẳng định.
- Chưa chắc.
- Cũng được. Nếu anh đã mất tích và cảnh sát không tìm thấy anh, nhưng cảnh sát đã biết rằng anh có mặt tại căn nhà ấy vào buổi sáng sớm hôm qua. Và nếu cảnh sát biết được Vera Martel bị giết ở đấy vào buổi sáng sớm hôm qua thì anh chính là người bị tình nghi số một.
Cặp mắt của Elliott chớp lia.
- Bây giờ ông tính sao? Anh ta hỏi.
- Tự rút lấy kết luận, Mason trả lời.
- Ông Mason, liệu tôi còn bao nhiêu thời gian nữa trước khi cảnh sát tìm đến tôi?
- Làm sao tôi biết được, có thể là bây giờ.
Elliott bước nhanh ra cửa nói:
- Thôi được, quý vị. Tôi đã nói cho quý vị nghe tất cả những gì tôi biết, và bây giờ tôi có việc phải làm.
- Khoan đã, Mason nói, nếu anh định...
- Chắc các ông đã nghe tôi nói. Tôi có việc phải làm. Theo tôi nghĩ thì cuộc nói chuyện của chúng ta đã chấm dứt.
Mason liếc nhìn Paul Drake gật đầu và hai người bước ra ngoài hành lang.
Elliott đóng cửa lại.
Mason ra hiệu cho Paul Drake và dẫn đường đến thang máy.
Hai người giữ yên lặng cho đến khi bước ra ngoài đường phía trước chung cư.
- Anh có để xe ở đây không Paul?
- Có chứ. Anh có xe không?
- Có.
- Anh muốn tôi theo dõi anh ta chứ? Drake hỏi.
Mason lắc đầu.
- Tại sao không? Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra mà. Anh ta định tránh mặt.
- Đúng vậy, Mason nói, chắc anh còn nhớ là chúng mình đã nói gì với anh ta. Chúng mình đã bảo rằng không thể cố vấn cho anh ta được, và đã nhắc anh ta rằng nếu lánh mặt, anh ta có thể bị xem là người bị tình nghi chính yếu.
- Đúng, Drake nói. Anh là một người rất có đạo đức. Nếu tôi là Hartley Elliott và thực tình yêu Glamis thì chắc tôi đã có lý do để rời khỏi xứ ngay lập tức.
- Và có phải anh muốn theo dõi anh ta để biết xem anh ta đi đâu phải không?
- Đúng. Như vậy lợi hơn. Drake nói.
- Lợi cho ai? Mason hỏi.
Drake suy nghĩ một lát rồi mĩm cười nói:
- Được rồi, tôi hiểu ý anh, Perry. Anh muốn tôi theo anh về văn phòng chứ gì?
- Hãy bám thật sát tôi, Mason ra lệnh.

Chương trước Chương sau