Bí ẩn vụ song sinh - Chương 17 (hết)

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 17 (hết)

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 17 (hết)

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 18233 lượt xem

Đến c chiều, Paul Drake bước vào văn phòng Mason.
- Anh biết không, Hartley Elliott đã thú tội, Drake nói, nhưng dĩ nhiên là chỉ xảy ra sau khi bà Nancy Gilman đã bày tỏi tất cả sự thật về đời mình.
- Bà ta đã sinh đôi được hai người con gái. Tất nhiên là hai cô này giống hệt nhau. Bà ta thấy không thể nuôi được cả hai đứa bé, nhưng vẫn muốn giữ lại một. Nancy là một người đàn bà rất thông minh và khôn khéo. Bà ta muốn có một mái ấm gia đình thật tốt cho đứa con kia của mình. Bà ta biết được rằng bà G.W Monroe ở Redding vừa mới sinh một đứa con nhưng bị chết. Bà Monroe đang rất đau buồn, do vậy Nancy đồng ý cho đứa con của mình để thay đứa nhỏ đã chết, và vì vậy gia đình Monroe đã trở về Redding với một đứa con mới sinh thật kháu khỉnh.
- Hai đứa bé ấy hoàn toàn giống hệt nhau. Ngay cả đến bây giờ cũng khó mà phân biệt được. Khi Hartley Elliott gặp Glamis, hắn ta chợt nhận ra sự giống hệt này và đã âm thầm điều tra. Hắn ta muốn tìm hiểu về vấn đề ấy nên đã thuê Vera Martel.
- Vera Martel liền chụp ngay lấy cơ hội, bà ta làm ăn theo kiểu bắt cá hai tay và đã bị chết vì chính bẫy sập của mình.
- Hartley Elliott nghĩ có thể tống tiền Nancy hoặc bán tin tức cho Roger Calhoun.
- Còn Vera thì biết rằng ông John Hassell đã để lại một phần khá lớn gia tài trong di chúc cho người con của ông ta với bà Nancy. Vera Martel cũng biết rằng, Nancy đã âm thầm thuyết phục các người thừa kế của Hassell rằng Glamis thật sự là con gái của Hassell và đã nhận được một phần cấp dưỡng. Điều này vẫn là một điểm hợp pháp. Glamis đã không nhận phần gia tài thừa kế mà chỉ nhận phần cấp dưỡng của những người thừa kế.
- Vera cũng biết được rằng cô Maureen không được chính thức nhận làm con nuôi. Gia đình Monroe chỉ đơn giản nhận cô bé qua trao tay và coi như chính con đẻ của họ.
- Từ đó Vera Martel nghĩ rằng, tốt hơn hết là nên nói với anh chàng Hartley Elliott, kẻ đồng lõa của mình và bà ta chỉ làm việc này để tống tiền mà thôi. Trong khi đó thì bà ta lại làm ăn riêng bằng cách nói với cô Maureen rằng bà ta có thể tìm thấy tài sản riêng cho Maureen mà cô vốn không biết. Bà ta đã chịu trả trước cho Maureen mười ngàn đô la để đổi lấy một nửa quyền lợi của tài sản này nếu có, và bà ta sẽ đem tiền đến.
- Maureen đã chấp nhận điều kiện ấy. Thực tế thì cha cô, ông G.W Monroe không hề biết gì về cuộc thương lượng này cả. Ông đã trở về Redding đêm hôm đó vì một mục đích hoàn toàn khác.
- Cho đến vài ngày sau, Maureen thấy mình trong một tình trạng hết sức buồn tủi. Cô chỉ là một đứa con nhặt được ở ngoài đường. Cô đã là một đứa con nuôi không chính thức của một gia đình giàu có. Cô thấy mình đúng là một đứa con bất hợp pháp. Cô biết rằng gia đình Kimberley sẽ không bao giờ đồng ý cho con trai họ thuộc đẳng cấp xã hội có tiếng tăm đi lấy một đứa con gái bất hợp pháp. Thành thử Maureen lập tức đi tìm Vera Martel.
- Thay vì gặp trực tiếp Vera để dò hỏi, Maureen lại đi theo dõi bà ta. Cô đã theo bà ta đến tận nhà của Gilman. Ở đây, Vera lại tính giở trò với Glamis, Glamis hoàn toàn không biết gì về các sự việc đã xảy ra, nhưng Carter Gilman thì biết. Ông ta biết rằng, Vera Martel là một thám tử tư đang tìm hiểu về vợ ông, do đó Gilman đã điện thoại hẹn đến gặp ông.
- Maureen theo Vera đến nhà Gilman. Lúc ấy Vera đi tới ga ra, bước qua phòng rửa ảnh vào xưởng mộc, ở đó bà ta đã hẹn với anh chàng Hartley Elliott, dự tính sẽ lật tẩy cây bài của Nancy và Glamis.
- Maureen theo Vera bước thẳng vào xưởng mộc, mắng mỏ Vera là kẻ xấu xa tồi bại và ném mười ngàn đô la vào mặt bà ta rồi chạy ra khỏi nơi này, vòng ra sau nhà, nhảy lên xe và đi thẳng. Tiếp theo, cô đã tìm cách vào văn phòng của Vera ở Las Vegas, lục tung các hồ sơ tài liệu và cuối cùng cô đã tìm thấy hồ sơ liên quan đến mình. Cô bèn lấy đi và trở về Redding.
- Hartley Elliott đi xuống ga ra để gặp Vera Martel. Chuyện để quên chìa khóa là một phần trong kế hoạch. Hắn ta đã gặp Vera Martel để báo cho biết một số tin tức và đưa một vài chỉ thị sau cùng. Khi nghe tiếng chân của Vera bước vào phòng, hắn liền nấp vào phòng rửa ảnh. Sau khi Maureen đi rồi, dĩ nhiên là Hartley Elliott hiểu rõ rằng Vera đã bán đứng mình để lấy đi một nửa số gia tài của Maureen mà chỉ tốn có mười ngàn đô la.
- Elliott tức giận điên người và bóp cổ Vera. Hắn ta khai trong bản thú tội rằng hắn ta không có ý định giết Vera mà chỉ muốn trừng phạt để bà ta biết sợ thôi. Khi thấy bà ta chết, Elliott liền bỏ xác bà ta vào cốp xe của Gilman. Sau đấy hắn ta chợt thấy ông Gilman đi xuống ga ra, bèn nấp vào trong buồng rửa ảnh để trốn. Khi Gilman đã đi qua và sang xưởng mộc, Elliott liền chuồn khỏi phòng rửa ảnh, trở ra cửa trước và lên lại phòng mình. Hắn ta không có dịp để nhặt số tiền vương vãi trên sàn xưởng mộc.
Della Street nói:
- Như vậy ông Gilman phải nhìn thấy bà Vera Martel khi bà ta đi tới ga ra.
- Đúng vậy, Drake nói. Lúc ấy ông ta đang ăn sáng và đọc báo. Ông ta nhìn lên và thấy Vera Marrtel đi vào phòng rửa ảnh. Điều này làm cho ông ta thắc mắc. Rồi thì ông ta lại nhìn thấy Maureen chạy ra khỏi xưởng mộc mà ông ta nghĩ đó là Glamis.
- Gilman muốn đi ra ngoài để xem xét sự việc nhưng ông phải né tránh Muriell, vì thế ông đã bảo con gái mình làm thêm phần ăn nữa mà thực sự là ông không cần. Tuy nhiên, Muriell cũng biết là ông đã ăn đủ nên cứ loanh quanh gần đấy để chờ lệnh ông bảo thôi khỏi làm.
- Cuối cùng thì Gilman cũng đi xuống dưới xưởng, tìm thấy những tờ giấy bạc đang nằm vương vãi trên sàn và các dấu hiệu của một sự xô xát. Ông ta nhảy lên xe lái đi tìm Vera. Gilman tìm thấy xe của Vera nhưng không thấy bà ta đâu. Gilman không hề biết xác của bà ta đang nằm trong cốp xe của mình. Sau một lúc không tìm thấy Vera, ông ta bèn lái xe tới chỗ vẫn thường đón xe buýt, đậu xe lại và đi xe buýt lên phố.
- Hartley Elliott đã lấy chìa khóa xe của Vera trong ví của bà ta. Hắn ta muốn di chuyển chiếc xe của bà ta và thật là may mắn là đã nhìn thấy chiếc xe của Gilman đậu ở chỗ chờ xe buýt.
- Elliott liền nối mạch công tắc và đề máy chiếc xe của Gilman, chạy ra đướng núi giấu xác của Vera, rồi đem xe đậu lại chỗ cũ. Rồi Elliott lên xe của Vera lái đến chỗ giấu xác chết, bỏ xác bà ta lên xe, đẩy chiếc xe ấy xuống vực, rồi vẫy xe đi nhờ trở về dưới phố. Hắn ta nghĩ rằng, khi tìm thấy xác chết, có thể họ sẽ xem như một tai nạn, còn nếu họ nghĩ đây là vụ án hình sự thì Carter Gilman sẽ là người chịu hết trách nhiệm.
- Trong lúc này rõ ràng là Elliott đã có đủ điều kiện để có thể tống tiền được nhiều người, nhưng hắn ta chưa dám hành động và phải chờ cho đến khi âm hưởng về cái chết của Vera Martel lắng dịu đi.
- Làm sao họ có thể lấy được lời thú tội của Elliott? Mason hỏi.
- Đó là do công của Đại úy Tragg, Drake nói. Tragg đã suy luận ra sự vụ, và những ngày nằm trong tù chung với các tay say rượu đã khiến cho hắn ta ý thức được, do đó chỉ cần một số câu hỏi của Tragg, Hartley Elliott liền làm bản tự thú.
- Còn Maureen? Della Street hỏi với vẻ có thiện cảm.
- Theo tin báo sau cùng cho biết, Drake nói, thì gia đình Kimberley rất tốt. Họ vẫn đồng ý cho Harvey Kimberley và Maureen thành hôn với nhau. Đám cưới vẫn theo đúng như chương trình dự định.
Perry Mason hít một hơi thật dài và nói:
- Quý vị thấy không, vụ án vừa qua chứng tỏ rằng, một vị luật sư phải luôn luôn chiến đấu liên tục.
Della Street nhìn Perry Mason với đôi mắt thán phục hầu như tôn sùng.
- Thế ông đã suy luận về vụ án này như thế nào? Cô hỏi.
Mason nói:
- Suy nghĩ về điểm đặc biệt trên biểu đồ khi bà Nancy Gilman thực hiện cuộc trắc nghiệm lúc được hỏi về cô con gái của bà ta. Bấy giờ tôi đã mường tượng được một khả năng có thể xảy ra.
- Điều chắc chắn, Glamis Barlow là con gái của bà ta, vậy mà khi hỏi bà ta có một người con gái, thì thấy có nhiễu loạn xúc cảm trên biểu đồ, chứng tỏ bà ta đã nói dối.
- Nhưng thực tình mãi cho tới khi tôi nói chuyện với Alan Hancock trên điện thoại, lúc ấy sự mường tượng về một khả năng có thể xảy ra mới chợt bừng sáng trong đầu tôi. Mặc dù vậy, sự suy luận vẫn còn tính cách may rủi.
- Thật là căng thẳng thần kinh, Drake nói một cách khâm phục.
Mason lắc đầu:
- Chỉ có một con đường đi, ông nói, nếu tôi dừng lại tôi sẽ bị chìm nghỉm, và nếu tôi đi theo con đường khác, tôi sẽ bị ngã gục... Trên thực tế, chỉ có một cách duy nhất, đó là: Khi anh gặp một cuộc chiến có chính nghĩa, anh phải luôn luôn liên tục chiến đấu để giành thắng lợi.

Chương trước