Bí ẩn vụ song sinh - Chương 16

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 16

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 16

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 18234 lượt xem

Tin n tức lan truyền nhanh chóng. Phòng xử chật ních người khi Chánh án Alvord ngồi xuống ghế.
- Chúng ta tiếp tục vụ án của Nhân dân thuộc Tiểu bang California buộc tội Giman. Chánh án Alvord nói. Tôi xin báo cho Luật sư bào chữa biết là tòa đã được thông báo rằng nhân chứng Hartley Elliott vì muốn chuộc lại lỗi đã coi thường tòa nên tình nguyện sẽ khai báo.
- Do đó, tòa ra lệnh cho ngừng các diễn tiến để Hartley Elliott trở lại bục nhân chứng.
Elliott bước ra khỏi phòng nhân chứng.
Mason quay sang Paul Drake:
- Cái anh chàng Hancock sao chưa thấy tới?
- Máy bay bị trễ, Drake nói. Sân bay có nhiều sương mù, máy bay chưa thể đáp xuống được.
- Bậy quá! Mason nói. Đáng lẽ anh ta nên thuê máy bay riêng, và...
- Thuê máy bay còn tệ hơn, Drake nói. Sân bay quá đông phi vụ và các máy bay càng đến nhiều hơn. Đáng lẽ Hancock có mặt vào lúc tám giờ ba mươi sáng nay. Bây giờ hẳn là máy bay đã đáp xong và anh ta đang trên đường tới đây.
- Hãy cho người gọi tới sân bay, Mason nói. Xem có gì xảy ra cho chuyến bay của anh ta không? Có lẽ tôi sẽ phải xin đình vụ xử.
Hartley Elliott ngồi vào ghế nhân chứng.
- Ông bạn trẻ, Chánh án Alvord nói. Tôi được biết là ông đã quyết định trở lại tòa để chuộc lại lỗi đã coi thường tòa phải không?
- Thưa quý tòa, vâng.
- Được rồi, Chánh án Alvord nói. Biện lý sẽ tiếp tục hỏi nhân chứng này. Nếu nhân chứng trả lời tất cả các câu hỏi một cách đàng hoàng và thiện chí, nhân chứng sẽ chuộc được lỗi lầm đã coi thường tòa và bản án được xóa bỏ. Yêu cầu ông Biện lý tiến hành.
Hamilton Burger với vẻ mặt hài lòng vì chiến thắng, cất tiếng hỏi:
- Ông Elliott, tôi xin hỏi ông rằng vào sáng ngày mười ba, ông nhìn thấy Glamis lần đầu tiên là khi nào? Nhắc lại, tôi hỏi ông là lần đầu tiên đấy.
- Cho đến quá nửa đêm, tôi vẫn chưa rời xa cô ta, Elliott nói.
- Tốt lắm. Tôi xin bổ túc câu hỏi. Sau khi ông đã đi ngủ vào buổi sáng ngày mười ba, lần kế tiếp ông nhìn thấy Glamis Barlow là khi nào?
- Lúc tám giờ hai mươi lăm.
- Ông có khẳng định giờ đó không?
- Vâng, có.
- Lúc ấy ông ở đâu?
- Tôi đang đứng trước cửa phòng ngủ dành cho tôi ở nhà ông Gilman, số 6231 Đại lộ Vauxman.
- Và ông đã nhìn thấy cô Barlow?
- Vâng.
- Lúc ấy cô ta ở đâu?
- Cô ta vừa bước ra khỏi cửa xưởng mộc.
- Bây giờ để tránh hiểu lầm xưởng mộc, yêu cầu ông tới trước tấm bảng và chỉ rõ vị trí ông muốn nói trên sơ đồ.
Nhân chứng làm theo yêu cầu.
Hamilton Burger nói:
- Để thuận tiện ghi hồ sơ, yêu cầu ghi là "nhân chứng đã chỉ vào vị trí ô chữ nhật ghi Xưởng Mộc trên sơ đồ bằng chứng B". Phải vậy không ông Elliott?
- Vâng, đúng.
- Và ông thấy cô ta làm gì?
Elliott do dự một chút rồi nói:
- Cô ta bước ra khỏi cửa xưởng, nhìn phải nhìn trái rồi đóng cửa lại, bước tiếp vài bước rồi chạy vòng ra sau nhà.
- Vòng ra sau nhà? Ông muốn nói gì?
- Cô ta đi về phía Nam, và tôi không còn nhìn thấy cô ta khi cô rẽ về phía góc nhà.
- Lần kế tiếp, ông nhìn thấy cô ta là khi nào? Hamilton Burger hỏi.
- Khoảng mười phút sau.
- Ở đâu?
- Tôi nghe tiếng cô ta ngoài hành lang. Tôi hé mở cửa phòng ngủ và thấy cô đang mặc một bộ áo ngủ mỏng dính. Cô đứng chếch quay hông về phía tôi và đang nói chuyện với Muriell. Lúc đó tôi cảm thấy...
- Không cần biết là ông cảm thấy gì, Hamilton Burger nói. Ông đã nhìn thấy gì và đã làm gì?
- Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tránh tiếng động để hai cô gái không biết là tôi đã nhìn thấy họ.
- Ông có nghe họ nói chuyện không?
- Tôi có nghe Muriell nói là cô đang tìm bố cô và Glamis nói một cách giận dữ "ở phòng để đồ à?" hoặc những lời đại khái như vậy.
- Xin mời chất vấn, Hamilton Burger nói.
Trước khi Mason kịp đứng dậy, Hamilton Burger quay về phía chánh án nói:
- Thưa quý tòa. Nhân chứng kế tiếp của tôi sẽ là ông Perry Mason. Ông Mason đã nhận được trát tòa đòi mang theo những bằng chứng mà ông ta đã âm thầm giấu lấy đi khỏi hiện trường ở số 6231 Đại lộ Vauxman.
- Tôi biết rằng thật là chuyện bất thường khi lập trát đòi luật sư bào chữa ra làm nhân chứng trước tòa. Nhưng sự kiện cho thấy rằng luật sư bào chữa đã biết những sự việc chứng tỏ phạm tội, do đó luật sư bào chữa là một nhân chứng hợp thức.
- Tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng để tránh chậm trễ hoặc hiểu lầm, trước khi ông Mason chất vấn nhân chứng này, tôi muốn được biết là luật sư biện hộ đã mang tới tòa những thứ ghi trong trát đòi được đưa tới cho ông ta vào ngày hôm qua chưa?
Nét mặt Chánh án Alvord tỏ vẻ quan tâm.
- Ông định gọi luật sư biện hộ ra làm nhân chứng chống lại bị cáo à?
- Thưa quý tòa, vâng.
- Vậy ông Mason có gì nói không?
- Thưa quý tòa, có. Mason nói. Tôi yêu cầu vụ xử được tiến hành theo thứ tự thông thường. Tôi yêu cầu được chất vấn nhân chứng này. Nếu trường hợp công tố muốn tôi lên bục nhân chứng, khi đó tôi sẽ sẵn sàng trả lời câu hỏi. Tôi không bao giờ chấp nhận phương thức làm việc theo kiểu này. Đây không phải là cơ hội để biện lý tranh thủ dư luận bằng cách tuyên bố trước báo chí.
- Điều đó không đúng, Hamilton Burger nói. Tôi chỉ cần biết là tôi có thể tiến hành vụ án theo phương cách của mình hay không. Tôi...
- Thôi được rồi quý vị, Chánh án Alvord chận lại. Tòa thấy rằng bây giờ ông Mason có quyền chất vấn nhân chứng này. Nếu công tố cho tòa biết sự việc này ngay từ đầu và bảo đảm rằng luật sư biện hộ đã thi hành trát đòi thì có thể tòa đã phải xem xét kỹ vấn đề. Còn bây giờ tòa nhận thấy rằng, yêu cầu của công tố phải được hoãn lại cho tới khi ông Mason đã chất vấn xong nhân chứng. Sau đó, công tố có thể gọi ông Mason làm nhân chứng.
- Cảm ơn quý tòa, Mason nói và quay sang nhìn Paul Drake.
Drake lắc đầu.
Mason bước lại gần nhân chứng.
- Ông Elliott, ông đã quen với Glamis Barlow từ bao giờ?
- Cách đây hai tháng.
- Ông cho biết nghề nghiệp của mình.
- Đại lý hãng.
- Ông đại diện cho nhiều hãng buôn phải không?
- Vâng.
- Ông hoạt động trong khu vực nào?
- Tiểu bang California.
- Ông đại diện cho các hãng đó nằm trong toàn lãnh thổ tiểu bang à?
- Hầu hết như vậy, ở Miền Nam Cali, tôi đại diện cho một hãng. Ngoài ra, tôi còn đại diện cho một số hãng ở các tiểu bang Washington, Oregon, và Nevada.
- Ra vậy, Mason nói. Ông có đại diện cho hãng nào thuộc tiểu bang Arizona không?
- Thưa không.
- Thế trước kia, ông có không?
- Có. Nhưng về sau tôi hủy bỏ các hợp đồng vì thấy không có lợi.
- Như vậy là ông đã phải đi lại qua các tiểu bang khá nhiều phải không?
- Vâng.
- Lên cả Oregon và Washington?
- Vâng.
- Thưa quý tòa, Hamilton Burger phản đối. Tôi không hiểu nổi mục tiêu của cuộc chất vấn này. Tôi thấy có vẻ như Luật sư đã cố tình kéo dài thời gian, cố gắng để...
- Thôi được rồi, ông Biện lý. Chánh án Alvord nói. Vì lý do lời khai của nhân chứng này là rất quan trọng, tòa cho phép Luật sư biện hộ được chất vấn nhân chứng trong một phạm vi rộng lớn. Phản đối của công tố không được chấp nhận. Yêu cầu tiếp tục, ông Mason.
Mason hỏi tiếp:
- Nơi ông cư ngụ là ở đâu, ông Elliott? Nơi ông bỏ phiếu mỗi khi bầu cử?
- Ở Redding.
- Ở Redding! Mason nói.
- Vâng. Tôi có văn phòng ở đấy. Công việc của tôi hầu hết là qua thư từ và tôi bắt đầu công việc làm ăn là ở Redding. Tôi nghĩ là sẽ mở một văn phòng ở Los Angelé và...
- Không cần biết ông đang nghĩ gì, Hamilton Burger nói. Hãy chỉ trả lời câu hỏi của ông Mason mà thôi, và... Xin lỗi quý tòa, xin quý tòa chỉ thị cho nhân chứng chỉ được trả lời câu hỏi và không được tự ý nói thêm.
- Được rồi, chánh án nói. Tôi nghĩ rằng nhân chứng đã hiểu. Hãy tiếp tục, ông Mason.
Mason liếc nhìn đồng hồ và trở lại bàn.
Della Street đang làm một cử chỉ nôn nóng muốn gọi cho Mason.
- Xin phép quý tòa, tôi có chút việc. Mason nói.
- Được, ông Mason. Cố gắng nhanh lên. Chánh án Alvord nói.
Mason bước đến gần Della.
- Paul Drake vừa đưa cho tôi cái này, Della Street nói nhỏ với Mason. Alan Hancock đã có mặt tại tòa. Anh ta vừa mới tới.
Della Street đưa một xấp bài báo đã được cắt riêng và mấy bức hình cho Mason, đồng thời nói nhỏ với một giọng đang hết sức bị kích động.
- Ông nhìn bức hình của Maureen Monroe xem.
Mason nhìn tấm hình trên cùng của xấp giấy báo, tức thì ông lật úp tấm hình lại và bước đến bục nhân chứng. Mason đứng ngắm nhìn nhân chứng thật lâu, cung cách có vẻ như hết sức tập trung tư tưởng.
- Xin tiếp tục, ông Mason. Chánh án Alvord nói.
Mason trả lời:
- Thưa quý tòa, vâng.
Rồi nhìn xoáy vào mắt nhân chứng, ông hỏi:
- Vậy ông sống ở Redding phải không, ông Elliott?
- Vâng.
- Và lý do ông mở văn phòng ở Redding là vì ông đã sống ở đây trong thời gian ông làm đại diện cho các hãng phải không?
- Vâng.
- Xin cho biết vì sao ông gia nhập vào ngành doanh thương này?
- Thưa quý tòa, Hamilton Burger nói. Tôi phản đối vì lối chất vấn không hợp pháp.
- Tôi sẽ cho phép tiếp tục hỏi thêm một hoặc hai câu hỏi nữa theo hướng này, Chánh án Alvord nói. Tôi nghĩ rằng Luật sư biện hộ có quyền thiết lập nền tảng của vụ án ngay đây.
- Yêu cầu trả lời câu hỏi, Mason nói.
- Vâng. Tôi giải ngũ khỏi quân đội và chưa có việc làm. Tôi về sống ở Redding, và tôi... tôi để ý đến quảng cáo của các hãng cần người. Tôi trả lời các quảng cáo đó cùng một số quảng cáo khác nữa. Và tôi bắt đầu bằng cách bán hàng ở Quận Shasta. Tiếp theo, tôi khuếch trương lớn thêm, ký hợp đồng với các hãng và họ giao cho tôi quyền đại diện.
- Thì ra là vậy, Mason nói. Có phải trước kia ông đã ở Redding, và sau khi giải ngũ ông trờ về lại, phải không?
- Vâng.
- Học lực của ông tới đâu, ông Elliott?
- Tốt nghiệp trung học, và có ba năm ở đại học.
- Trường trung học nào?
- Trường trung học Redding.
- Khi sống ở Redding, Mason hỏi, ông có biết gia đình ông Monroe không?
Một lúc im lặng trôi qua.
- Ông không thể trả lời câu hỏi đó à? Mason hỏi.
- Có phải ông muốn nói đến G.W Monroe, nhà triệu phú ngành lâm sản?
- Phải.
- Vâng, có... Tôi có biết.
- Và, Mason nói, ông có biết cô Maureen Monroe, con gái của ông ta không?
- Tôi có biết cô ta.
Mason nói:
- Ông Elliott, bây giờ xin hỏi ông, ông đã khai rằng vào sáng ngày mười ba, ông nhìn thấy Glamis Barlow từ trong xưởng mộc chạy ra. Tôi sẽ đưa cho ông xem bức hình này và hỏi ông rằng có phải là người con gái mà ông đã trông thấy chạy ra từ xưởng mộc hay không?
- Khoan đã, khoan đã. Hamilton Burger la lên. Tôi muốn được xem bức hình ấy trước khi đưa nó cho nhân chứng.
Vị Biện lý bước lên phía trước.
- Cứ việc nhìn xem, Mason nói và đưa bức hình.
Hamilton Burger nhìn bức hình rồi mĩm cười.
- Thưa quý tòa, không có gì phản đối.
Mason đưa tấm hình ra trước mặt nhân chứng.
- Hãy trả lời câu hỏi, ông nói. Đây có phải bức hình của người con gái mà ông đã nhìn thấy chạy ra khỏi xưởng mộc hay không? Có phải ông đã nhìn thấy Maureen Monroe  thay vì Glamis Barlow hay không?
Khuôn mặt nhân chứng trắng bệt ra vì ngạc nhiên tột độ.
Hamilton Burger nhìn thấy nhân chứng đang đứng há hốc mồm, liền đứng bật dậy giơ tay phản đối, quơ qua quơ lại như muốn thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng thật ra là để trấn an nhân chứng.
- Thưa quý tòa, thưa quý tòa. Ông ta nói. Câu hỏi là không hợp lệ. Bức hình đó rõ ràng là của Glamis Barlow, và...
- Tôi đề nghị ông Biện lý nên tuyên thệ, Mason nói, hoặc nhìn kỹ lại bức hình. Phần phụ đề của bức hình đã được dán và gập lại phía sau, ghi rõ đây là cô Maureen Monroe, con gái của G.W Monroe, vừa mới đính hôn với nhà doanh thương triệu phú của tiểu bang Arizona và New York.
Chánh án Alvord nói:
- Vui lòng cho tôi xem bức hình.
Hamilton Burger bước vội về phía chánh án.
- Thưa quý tòa. Đây là một trò biểu diễn của Luật sư Perry Mason. Ông Mason có ý định...
- Hãy để tôi xem bức hình đã. Chánh án Alvord ngắt ngang.
Mason đưa bức hình cho chánh án.
Chánh án Alvord nhìn kỹ bức hình rồi lật mép dán ở bên dưới, ông đọc thấy dòng chữ đánh máy. Sau đó, không nói một lời, ông đưa trả lại bức hình cho Perry Mason và quay sang nhìn nhân chứng.
- Hãy trả lời câu hỏi, Mason nói. Và nhớ rằng ông đã tuyên thệ. Người chạy ra khỏi xưởng mộc là Glamis Barlow hay Maureen Monroe?
- Thưa quý tòa, tôi phản đối. Hamilton Burger la lên. Chúng ta chưa biết được tấm hình này là chính thức hay không. Tôi phản đối vì lý do đây là tranh luận, đưa đến kết luận cho nhân chứng. Đây không phải là cuộc chất vấn hợp pháp, nền tảng của vụ án chưa được thiết lập.
- Phản đối không được chấp thuận, Chánh án Alvord nói. Nhân chứng hãy trả lời câu hỏi.
- Tôi... Tôi... Tôi không rõ. Nhìn từ trên cửa sổ xuống... Bây giờ tôi đã thấy rồi... Có một điều hết sức là giống nhau.
- Được rồi, Mason nói. Như vậy, bây giờ ông không còn khẳng định là đã nhìn thấy Glamis Barlow chạy ra từ trong xưởng mộc nữa phải không?
- Vâng. Đúng vậy.
- Có phải ông muốn khai lại lời khai rằng ông không chắc chắn đã nhìn thấy Glamis Barlow chạy ra từ trong xưởng mộc, phải không?
- Vâng.
- Bây giờ, Mason nói. Yêu cầu cho tôi biết là ông đã quan hệ với Vera Martel từ lúc nào?
- Phản đối vì đó là câu hỏi không hợp pháp, Hamilton Burger nói.
- Không chấp thuận, Chánh án Alvord nói.
- Tôi... Tôi mới gặp bà ta cách đây một tháng.
- Ở đâu?
- Ở Las Vegas, Nevada.
- Làm sao ông gặp bà ta?
- Tôi được giới thiệu do một người bạn, anh ta nói với tôi rằng bà ta là một thám tử tư rất giỏi và táo bạo.
- Bây giờ, Mason nói. Ông cho tôi biết là ông có quan hệ làm ăn với Vera Martel không?
Nhân chứng bất chợt ngồi thẳng người lại và nói:
- Tôi từ chối trả lời câu hỏi.
Chánh án Alvord nhóm người về phía trước:
- Cho biết lý do.
Nhân chứng nhìn lên một cách quả quyết:
- Lý do, anh ta nói, câu trả lời có thể trở thành tự buộc tội tôi.
Mason bình thản bước trở về bàn và ngồi xuống.
- Thưa quý tòa. Tôi không còn câu hỏi.
Hamilton Burger đứng dậy.
- Thưa quý tòa. Sự việc xảy ra... Sự việc xảy ra hết sức bất thường. Sự việc này cần phải được điều tra thêm. Tôi muốn được rõ hơn về sự việc này. Tôi muốn được xác nhận chính thức về bức hình đó. Tôi nghĩ rằng Luật sư biện hộ đã đổi bức hình và dán lại phần phụ đề, có thể hình là của Glamis nhưng phụ đề là của Maureen. Với dụng tâm làm cho nhân chứng lầm lẫn.
- Tôi đề nghị xin đình phiên xử để có thể xem xét lại vấn đề hầu biết chắc chắn chuyện gì đã xảy ra.
- Tôi không có gì phản đối, Mason nói. Chúng tôi rất mong ông Biện lý cho xác nhận bức hình và muốn rằng ông Biện lý hãy tìm hiểu lý do tại sao nhân chứng lại từ chối trả lời câu hỏi về sự quan hệ làm ăn của ông ta với bà Vera Martel.
Chánh án Alvord nói:
- Ông Mason, tôi xin hỏi ông, theo ông biết có sự thay đổi bức hình hoặc phần phụ đề bên dưới không?
- Thưa quý tòa, không. Tôi vừa mới nhận được bức hình này do một thám tử đem đến cách đây vài phút. Tối hôm qua tôi đã liên lạc với ông ta qua điện thoại và yêu cầu ông ta đem những bức hình của Maureen Monroe đến cho tôi.
Trong không khí yên lặng của tòa, chợt bật lên tiếng nức nở của một người đàn bà.
Chánh án Alvord nhìn xuống chỗ bà Nancy Gilman, đúng là bà ta đang cúi đầu nức nở.
- Tòa sẽ đình xử cho tới mười giờ sáng mai, ông nói. Và quay sang Hamilton Burger ông tiếp. Trong khi đó, tôi đề nghị cảnh sát nên cố gắng tìm hiểu thật thấu đáo vấn đề này. Tôi thấy vần đề cần phải được điều tra thật kỹ lưỡng và triệt để.
- Thưa quý tòa, vâng. Hamilton Burger cúi đầu nói.
- Tòa đình xử, Chánh án Alvord tuyên bố, và quay sang nhìn Mason với con mắt thắc mắc đầy nể phục trước khi ông đứng lên rời ghế chủ tọa.

Chương trước Chương sau