Bí ẩn vụ song sinh - Chương 15

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 15

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 15

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 9.9/10 với 18440 lượt xem

Masoson bước tới, bước lui trong phòng, vừa đi vừa nói với Paul Drake:
- Paul, tôi thấy có điểm gì đấy như thể sai sót trong vụ án này. Một kẻ nào đó đã rút mười ngàn đô la ở nhà băng và rút đúng số tiền chẵn là mười ngàn. Nó đã được dùng để trả cho kẻ tống tiền. Kẻ nào làm điều này chắc chắn phải để lại dấu vết.
- Đúng vậy. Họ đã làm việc ấy, Drake nói, nhưng đã không để lại dấu vết. Tôi đã cố tìm kiếm tất cả các manh mối nhưng không hề thấy tăm hơi.
Mason nói:
- Tôi đang ngồi trên miệng núi lửa với mười ngàn đô la trong tủ sắt. Số tiền ấy có thể là một bằng chứng. Tôi sẽ phải quyết định về số tiền ấy. Tôi không muốn đi ngược lại quyền lợi của thân chủ mình nhưng tôi không thể che giấu bằng chứng được. Tôi sẽ phải liên hệ với cảnh sát và báo cho họ biết tôi đã tìm thấy số tiền này. Nếu cảnh sát biết tôi đã giữ số tiền này trong một thời gian trước khi khai báo thì đó sẽ là cả một vấn đề. Giờ phút nào tôi còn giữ số tiền đó mà không khai báo đều giống như tôi đang đi trên làn băng mỏng có thể bị sụp bất cứ lúc nào.
- Như vậy sao anh không báo?
Mason lắc đầu:
- Như vậy khác nào đẩy thân chủ của tôi xuống sông. Tôi muốn tìm hiểu nguồn gốc số tiền đó trước khi hành động. Tôi đã yêu cầu anh cho người điều tra về hoạt động của bà Vera Martel trong thời gian một tuần trước khi chết. Bây giờ thì công việc tiến triển đến đâu rồi?
Drake gật đầu nói:
- Tôi đã chi tiêu quá nhiều cho việc đó. Nhân viên của tôi đã cố gắng tìm hiểu tất cả mọi tin tức về bà ta nếu có thể được, nhưng không ai biết mấy. Bà ta có rất nhiều dịch vụ. Bà ta đã từng vắng mặt tại sở hai ngày liền, nhưng đó là thời gian trước khi chết những mười ngày.
- Bà ta đã đi đâu? Mason hỏi.
- Chịu, chúng tôi không tìm ra. Drake nói.
- Phải cố gắng tìm đi chứ, Mason nói. Có thẻ đi máy bay và thẻ mua xăng trong ví của bà ta. Anh hãy tìm xem là bà ta đã sử dụng thẻ mua xăng ở đâu, và cho người điều tra ngay về thẻ đi máy bay của bà ta.
- Nhưng đó là mười ngày trước ngày mười ba, Drake nói.
- Không cần biết, Mason nói. Có một điểm gì thiếu sót trong vụ án này và tôi muốn biết trước khi cảnh sát tìm ra. Anh có thể thấy được vị trí của tôi ra sao khi cảnh sát họ tìm thấy về...
Điện thoại reo.
Della Street nhấc điện thoại nói:
- Vâng. Rồi cô quay sang Mason nói tiếp. Muriell gọi điện thoại đến, cô ta khóc lóc và đang bị khủng hoảng.
Mason gật đầu nói:
- Cô nghe luôn, Della.
Mason nhấc điện thoại.
Giọng nói của Muriell trên đầu dây đầy vẻ bị kích động.
- Ông Mason, cô nói và nấc lên. Tôi... Tôi đã phản bội ông... Tôi đã đẩy ông vào thế kẹt.
- Cứ nói tiếp đi, Mason nói. Cố nói ngắn gọn, Muriell. Tôi không có nhiều thời giờ. Cô đã làm gì?
- Cảnh sát họ bảo là tôi phạm tội, họ đưa tôi đến Biện lý, và họ đe mắng, dọa nạt tôi. Tôi... Tôi đã nói với họ về mọi chuyện.
- Về số tiền? Mason hỏi.
- Vâng, về số tiền, cô ta nói.
- Cô nói với họ ra sao về số tiền ấy?
- Tôi nói hết.
- Ngoài ra thì còn gì nữa?
- Tôi đã nói với họ tất cả những điều tôi đã biết.
- Cả về việc bố cô mất tích?
- Vâng.
- Cả việc cô đã gọi điện thoại cho tôi?
- Vâng. Tất cả mọi việc. Ông Mason, tôi... tôi không biết tại sao tôi đã làm như vậy. Tôi thấy như có áp lực bên trong và họ cứ thúc giục liên tục.
- Việc xảy ra khi nào? Mason hỏi.
- Ngay khi tòa vừa nghỉ. Tôi bị đưa ngay tới văn phòng Biện lý.
- Tại sao cô không từ chối?
- Tôi không có cơ hội. Hai người cảnh sát tới kèm ngay hai bên tôi, và họ bảo là đi theo họ tới gặp Biện lý, thế là tôi phải đi.
- Thế cô có bị bắt giam không? Mason hỏi.
- Không. Họ cho tôi về, nhưng gởi trác tòa cho tôi với tư cách là nhân chứng. Ông Mason, tôi bắt buộc phải là nhân chứng chống lại bố tôi.
- Ông Mason, điều ấy thật là khủng khiếp. Tôi không biết sẽ phải làm gì.
- Thôi được rồi, Mason nói. Cô đã trót như vậy, bây giờ đừng thất vọng. Đừng có nghĩ đến việc ra cầu và nhảy ùm xuống sông, cũng đừng có nghĩ đến mấy viên thuốc ngủ nhé. Cô đã có trát rồi, và cô sẽ phải là một nhân chứng. Tôi chịu đựng được, và cô cũng phải chịu đựng được. Bây giờ đừng lo sợ gì cả, hãy cố bình thản.
- Nhưng tôi đã làm cho ông phải gặp rắc rối.
- Không sao, Mason nói. Tôi sẽ cố giải quyết được.
Mason cúp máy và nói với Paul Drake:
- Những gì chúng ta e ngại đã xảy đến. Có lẽ bất cứ giờ phút nào người ta cũng có thể đem đến cho tôi...
Ông ngừng nói khi thấy Đại úy Tragg và một nhân viên cảnh sát đẩy cửa phòng ngoài bước vào.
- Chào quý vị, Tragg nói. Quý vị đang họp phải không?
Mason nói:
- Nếu tôi được thông báo trước có lẽ còn tốt hơn, Đại úy.
Tragg mĩm cười lắc đầu.
- Tôi đã nói với ông hàng chục lần, ông Mason. Chúng tôi xin được miễn chuyện ấy.
- Vậy thì công việc gì khẩn đến mức khiến ông đích thân tới đây vậy? Mason hỏi.
Tragg mĩm cười nói:
- Có gì đâu. Ông Biện lý muốn ông ra làm nhân chứng.
- Tôi là một nhân chứng? Mason hỏi.
- Đúng vậy. Tragg nói. Trát tòa đòi ông Mason có mặt tại tòa vào sáng mai lúc mười giờ mang theo số tiền mặt là mười ngàn đô la, cùng bất cứ thứ gì ông đã lấy tại xưởng mộc của ông Carter Gilman ở số 6231 Đại lộ Vauxman vào ngày mười ba tháng này hoặc bất cứ thời gian nào sau đấy.
- Tôi đã báo động cho ông biết trước rồi. Ông không nên nhúng tay vào những việc như vậy. Nếu ông báo cho cảnh sát biết trước về số tiền mười ngàn đô la thì bây giờ đâu có gặp rắc rối. Ông không nghe tôi, và bây giờ, rất tiếc là ông sẽ làm nhân chứng của công tố và tôi chắc rằng Hamilton Burger sẽ đặc biệt quan tâm đến sự kiện xóa bỏ bằng chứng.
Đại úy Tragg quay sang viên cảnh sát làm một cử chỉ và nói:
- Đây là ông Mason. Tôi đã xác nhận ông ta.
Nhân viên cảnh sát tiến lên nói:
- Ông Mason, mời ông nhận trát tòa. Đây là bản chính, và đây là bản sao của ông. Hãy có mặt tại tòa vào sáng mai lúc mười giờ. Hãy mang theo những thứ được đề cập đến trong trát đòi.
Đại úy Tragg nói:
- Tất cả chỉ có thế. Hãy cẩn thận khi bị chất vấn, không nên tức giận, bởi vì ông sẽ là một trong những nhân chứng chủ yếu của Hamilton Burger. Tôi biết ông ta rất quan tâm về việc này.
Mason cầm lấy tờ trát. Đại úy Tragg bước ra mở cửa và giữ cánh cửa lại để cho nhân viên cảnh sát bước ra ngoài, sau đấy quay lại nhìn Mason với con mắt thông cảm.
- Tôi không thể nói với ông rằng tôi rất buồn vì vị trí giữa hai chúng ta không cho phép. Nhưng thật tình thì tôi rất muốn nói câu nói ấy.
- Cảm ơn Đại úy, Mason nói.
- Không có chi. Tragg nói và đóng cửa lại.
- Đành thôi, Drake nói một cách buồn nản. Anh đã nói rằng anh đang đi trên băng mỏng và bây giờ thì làn băng đó đã vỡ. Sự việc này sẽ đưa anh tới đâu? Anh có xóa bỏ bằng chứng không?
- Không hẳn là như vậy, Mason nói. Làm sao tôi biết đó là bằng chứng? Không ai nói với tôi điều này. Tôi chỉ cần phải chứng minh rằng quyền sở hữu số tiền ấy thuộc về thân chủ của tôi, Carter Gilman, và tôi có toàn quyền với số tiền ấy. Tôi đã có giấy ủy quyền của ông Gilman ký cho tôi với đầy đủ quyền hạn về tất cả mọi thứ nằm trong xưởng của ông ta vào ngày mười ba tháng này.
- Nhưng, Drake nói, anh phải chứng minh được rằng ông ta là chủ số tiền ấy, và...
Điện thoại reo.
Della Street nhấc điện thoại và nói:
- Vâng... vâng... và quay sang Drake cô nói: Điện thoại của anh Paul.
Drake bước lại cầm máy:
- Tôi nghe... Phải... Cái gì?... Vậy hả?...
Della Street nghe giọng nói của viên thám tử, liền kéo một chiếc ghế cho anh ta ngồi. Drake buông người trên ghế.
- Anh chắc chứ? Drake hỏi. Khoan đã. Có thể đó là... Ồ, vậy hả?... Được rồi... Được rồi. Bây giờ có thẻ đi máy bay của Vera Martel ở trong ví của bà ta, ngoài ra còn có thẻ mua xăng nữa. Anh hãy xem các thẻ đó được sử dụng lần cuối cùng là vào ngày nào. Gấp lên. Tôi muốn có kết quả ngay lập tức... Được rồi. Tôi còn ở đây lâu. Hãy gọi lại cho tôi sau.
Quay sang Mason, Drake nói tiếp:
- Perry, tôi rất buồn phải báo cho anh biết một tin.
- Tin gì vậy?
- Về số tiền đó! Drake nói. Nhân viên của tôi điều tra khắp Las Vegas để tìm tất cả các dấu vết của bà Vera Martel trong khoảng thời gian mười ngày trước khi chết. Anh ta đã tìm thấy vào ngày mồng ba tháng này, Vera Martel đã ra nhà băng rút số tiền là mười ngàn đô la tiền mặt.
Mason vẫn đứng yên, gương mặt đanh lại.
- Không sao, Mason nói. Dù sao thì họ cũng không thể chứng minh đó là cùng một món tiền.
- Sao lại không? Drake hỏi. Nhân viên nhà băng đã thắc mắc về việc bà ta đòi toàn giấy một trăm đô la, anh ta nghĩ rằng có thể số tiền này được dùng để trả cho một vụ bắt cóc nào đấy. Anh ta không dám để Vera Martel chờ lâu, chỉ nói với bà ta là sẽ vào trong hầm để lấy đủ số giấy bạc một trăm đô la. Và trong vòng nửa phút ấy nhưng cũng đủ thời gian để anh ta ghi lại số của sáu tờ giấy bạc một trăm đô la mà anh ta đã đưa cho Vera Martel.
- Cảnh sát có biết điều ấy không? Mason hỏi.
- Chưa. Nhưng rồi sẽ biết. Khi nào báo chí tung tin Hamilton Burger mời anh với tư cách là nhân chứng, nhà băng hẳn sẽ đọc được tin đó và sẵn sàng đem trình ra sáu con số trên các tờ giấy bạc kia, và bấy giờ anh sẽ bị chìm nghỉm.
Mason đi tới đi lui trong phòng. Vài phút sau điện thoại lại reo.
Della Street nghe máy, trả lời, và gật đầu với Paul Drake.
- Của anh, cô nói với Paul.
- Chán quá, Drake nói. Nãy giờ toàn gặp tin buồn, may ra cú này có gì khá không?
Drake bước đến bên điện thoại:
- Vâng. Tôi là Paul Drake nghe đây... Được rồi, cám ơn.
Anh cúp máy và nói:
- Tôi lại đoán sai rồi, Perry.
- Chuyện gì vậy? Mason hỏi.
- Hartley Elliott, Paul Drake nói. Họ đã khai thác được anh ta. Thay vì nhốt anh ta vào phòng riêng như những người đàng hoàng, họ đã tống anh ta vào nằm chung với những tên say rượu. Sau khi được nếm mùi rác rưởi bẩn thỉu và lãnh mấy cú nôn thốc, nôn tháo bắn đầy người, anh ta đã biết thế nào là nhà tù. Do đó, anh ta đã nhắn tin tới biện lý là xin ra và sẽ đứng trên bục nhân chứng vào ngày mai.
Mason nói:
- Họ không thể làm như vậy đối với một người chỉ bị tội là coi thường tòa.
- Họ đã làm và họ đã thành công, Drake nói. Biện lý đã lôi anh ta ra khỏi nhà giam và hiện anh ta đang làm bảng cung khai.
Mason tiếp tục đi tới, đi lui trong phòng.
Della Street nhìn ông với vẻ mặt đầy lo âu.
Drake cảm thấy không khí không được thoải mái, chờ một lúc rồi nói:
- Thôi được. Tôi thấy ở lại đây cũng chẳng giúp ích gì.
Mason không tỏ dấu hiệu gì là có vẻ đang nghe câu nói  và củng chỉ thấy ông ta im lặng. Drake nói tiếp một cách trống không trước khi bước ra khỏi cửa.
- Thôi chào quý vị. Hẹn gặp lại sau.
Vị luật sư tiếp tục bước tới bước lui trong phòng với tư thế cúi đầu, nhíu mày, tỏ vẻ đang hết sức tập trung tư tưởng.
Della Street biết trạng thái suy tư của người chủ mình. Cô yên lặng nhìn ông với cặp mắt sâu thẳm đầy quan tâm và thương mến.
Hai mươi phút sau, Mason dừng bước và ngồi xuống trước bàn làm việc, nhịp các đầu ngón tay trên mặt bàn.
- Ông có cách gì gỡ ra được tình trạng đó không? Della Street hỏi.
- Tôi phải cố gỡ mà thôi, Mason nói.
- Tình trạng không khai báo số tiền mười ngàn đô la, mức độ trầm trọng sẽ ra sao.
- Tôi cũng chưa rõ, Mason nói. Chưa có tiền lệ về việc này. Tôi cứ nghĩ rằng số tiền đó là của thân chủ của mình, hoặc là của Gilman hoặc là của vợ ông ta. Tôi cũng nghĩ rằng số tiền đó là dùng để trả cho kẻ tống tiền, và trong trường hợp này, họ đã hoàn toàn ủy quyền cho tôi.
- Nếu là vụ tống tiền thì số tiền đó không phải là bằng chứng, phải không?
- Nó cũng có thể là bằng chứng, Mason nói. Nhưng không ai nói với tôi về nguồn gốc của số tiền đó. Không ai nhận cả. Không một ai nhận rằng đã rút số tiền đó ra ở nhà băng và sự thực bây giờ thì đúng là như vậy.
- Vậy thì tại sao lại có số tiền ấy, Della Street hỏi. Tại sao Vera Martel bỏ lại số tiền tại đấy?
- Đó chính là điều tôi đang muốn tìm hiểu. Mason nói. Đây là một khía cạnh mới. Kẻ tống tiền đã mang tiền đem nộp cho kẻ bị tống tiền. Cô giải thích điều đó giùm tôi.
Điện thoại lại reo.
Della Street nhấc máy rồi quay sang Mason nói:
- Paul Drake gọi.
Mason cầm máy nói:
- Tôi nghe đây Paul. Có chuyện gì vậy?
- Tôi không được rõ, Drake nói. Tôi chỉ biết rằng cho theo dõi thẻ đi máy bay của Vera Martel, thì thấy bà ta đi Redding vào ngày mồng bốn. Bà ta đã làm việc tại đó hai ngày.
- Anh có nhân viên tín cẩn ở Redding không? Mason hỏi.
- Tôi có một tay rất giỏi ở đấy. Anh ta vốn là một sĩ quan cảnh sát.
- Được rồi. Liên lạc ngay với anh ta, Mason nói. Ở một thành phố nhỏ như Redding, Vera Martel giống như một cái cây giữa sa mạc. Bà ta đã sử dụng máy bay. Bà ta không có xe riêng. Có ai đấy đã đến đón bà ta về nhà hoặc là bà ta đã ở lại khách sạn hay nhà trọ. Hãy điều tra cho ra rồi gọi lại tôi sau. Bảo nhân viên của anh là chúng ta chỉ còn có hai tiếng đồng hồ. Tôi cần gấp tin tức. Tôi và Della Street sẽ đi ăn. Còn anh xin tiếp tục công việc. Hãy gọi ngay cho nhân viên của anh tại Redding và hành động thật gấp.
Mason cúp máy nhìn Della Street với đôi mắt suy tư.
- Tại sao Vera Martel lại đi Redding vào ngày mùng bốn tháng này và ở lại đó hai ngày để làm gì?
Della Street lắc đầu.
- Khó hiểu quá. Ông có chắc rằng việc đi Redding của Vera liên quan tới vụ án không?
- Tôi không thấy lời giải đáp ở đâu ngoại trừ nơi ấy, Mason nói. Ngoài ra không còn chỗ nào khác nữa.
- Thôi được rồi, Della Street thở dài nói. Chúng ta đi ăn chứ?
Mason cố nở một nụ cười.
- Tôi không nghĩ là chúng ta đi ăn mà là đi tiếp tế thêm nhiên liệu. Chúng ta phải có đầy đủ sức lực cho cuộc chiến vào ngày mai. Tôi nghĩ rằng Hamilton Burger chắc đang ăn tiệc. Thôi chúng ta đi.
Vị luật sư và cô thư ký đóng cửa văn phòng bước ra ngoài hành lang. Della Street nắm chặc tay Mason như gởi gắm lòng trung thành và tình cảm của mình.
Mason vỗ vai Della nói:
- Không sao đâu Della, chúng ta sẽ vượt qua thôi.
Họ ngồi bên bàn uống cốc tai một lúc, rồi sang bên nhà hàng gọi thực đơn ăn chiều.
Mason im lặng ngồi ăn. Della chỉ nhai được hai miếng rồi thấy không ăn nổi, đẩy đĩa sang một bên.
Hai người im lặng không nói gì. Della Street cầm trên tay ly nước xoay qua xoay lại.
Mason vẫn tiếp tục ăn chậm chạp.
Khi Mason ăn xong. Della Street bước đến buồng điện thoại gọi cho văn phòng Paul Drake. Giọng nói của Paul có vẻ bị kích thích và thắc mắc.
- Tôi đã nắm được một số sự kiện, Della, nhưng chưa rõ là nó có ý nghĩa gì? Perry có ở đấy không?
- Tôi sẽ gọi anh ấy, Della Street nói.
Cô trở lại bàn Mason đang ngồi và nói:
- Paul Drake chờ anh ở điện thoại. Anh ta đã nắm được một số dữ kiện nhưng chưa đánh giá nổi.
Mason gật đầu, đẩy chiếc ghế ra sau, im lặng bước tới buồng điện thoại, đóng cửa rồi nói:
- Paul, có chuyện gì vậy?
- Nhân viên của tôi ở Redding, Drake nói. Anh ta gọi về cách đây mười phút báo cáo toàn bộ công tác. Tôi bảo anh ta chờ ở đầu dây khác.
- Được rồi. Báo cáo ra sao? Mason hỏi.
- Vera Martel đã đến Redding bằng chuyến máy bay của hãng Pacific Airlines. Bà ta được cô Maureen Monroe đón. Maureen đã chờ bà ta ở sân bay với chiếc xe hơi thật sang trọng. Vera Martel lên xe và về nhà của Monroe.
- Được rồi, Mason nói. Maureen Monroe là ai vậy?
- Cô ta thuộc giới thượng lưu ở Redding. Cha là chủ của vài ngàn mẫu rừng cây cùng một số nhà máy cưa. Cô ta là người đẹp nhất thành phố đấy.
- Thế Vera làm gì ở đó?
- Bà ta ở tư gia của Monroe khoảng vài tiếng đồng hồ, tiếp theo thì Maureen lái xe đưa bà ta về khách sạn. Vera Martel lấy một phòng ở đấy và sáng sớm hôm sau lên chuyến bay đi về phía Nam.
- Đến đâu?
- Los Angeles.
- Rồi sau đó thì sao? Bà ta có đến gặp bất cứ ai mà chúng ta biết không?
- Tôi vẫn chưa biết được bà ta đã làm gì tại đấy, Drake nói. Nhưng thẻ đi máy bay cho biết là bà ta đã lấy vé máy bay trở về Las Vegas vào ngày hôm sau.
- Nhân viên của anh có biết chuyện gì đã xảy ra ở Redding không?
- Không. Maureen Monroe hiện giờ đang ở San Francisco hoặc Los Angeles. Còn cha cô thì hình như đi Oregon.
Mason suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cho tôi số điện thoại của nhân viên của anh ở Redding. Tên anh ta là gì?
- Alan Hancock. Tôi bảo anh ta chờ ở một điện thoại khác. Tôi có thể bảo anh ta gọi cho anh ở buồng điện thoại nhà hàng. Như vậy tiện hơn cho anh, đỡ phải gọi qua điện thoại viễn liên.
- Càng tốt, Mason nói. Tôi đợi ở đây.
Mason trở lại bàn ăn.
- Chuyện gì vậy? Della Street hỏi.
Mason kể lại cho cô nghe.
- Nhưng, ông chưa... Della Street nói. Chuyện ấy... chuyện ấy đã xảy ra cả tuần lễ trước vụ án mạng. Hơn nữa, nó có liên quan gì đến vụ án đâu?
- Làm sao cô biết? Mason hỏi.
- Thì suy đoán cũng thấy, Della Street nói.
- Cô phải để ý đến yếu tố thứ tự của sự việc, Mason nói. Thứ tự có giá trị tương đương với chính sự việc.
- Tôi không hiểu. Della Street nói. Thứ tự gì?
Nhân viên phục vụ tiến đến bên bàn nói:
- Có điện thoại viễn liên cho ông Mason từ Redding. Ông Hancock nói ông ta đang chờ. Xin ông vui lòng cho biết ý kiến.
Mason gật đầu.
- Đem máy đến cho tôi, Mason nói. Tôi muốn nói chuyện tại đây.
Nhân viên phục vụ đem điện thoại đến, cắm phích nối mạch và đưa máy cho Mason.
Mason nói:
- Tôi là Perry Mason nghe đây... Phải, tôi đang chờ. Cho gặp ông ta.
Một lát sau, có tiếng đàn ông trên đầu dây:
- Ông Mason, tôi là nhân viên thường trực của Paul Drake tại Redding. Tôi là Alan Hancock. Paul Drake nói là ông muốn gặp tôi.
- Đúng vậy, Mason nói. Anh có thể cho tôi biết về gia đình ông Monroe được không?
- Ông Monroe là một người nổi tiếng của thành phố này.
- Bao nhiêu tuổi? Mason hỏi.
- Khoảng năm mươi hai, năm mươi ba. Ông ta là nhà tư bản về lâm sản.
- Còn vợ ông ta?
- Bà ta chết cách đây vài năm.
- Bây giờ, tôi muốn hỏi anh. Khi Vera Martel đến Redding, bà ta có quan hệ với ông Monroe. Monroe đã sai con gái đi đón Vera. Vậy anh có thấy gì đặc biệt ở cuộc gặp gỡ ấy không?
- Không. Tôi không thấy. Tôi chỉ biết rằng, ông Monroe chắc chắn rất cần gặp mặt người đàn bà này. Ông ta ở mãi tận Dunsmuir lái xe thẳng về nhà và ở đấy cho đến khi bà Vera Martel rời nhà. Lúc này con gái ông ta đã đưa bà Vera Martel đến khách sạn. Ông Monroe đã rời nhà vào sáng hôm sau.
- Tên đệm của ông ta là gì?
- G.W, Hancock nói. Tức là George Washington.
- Còn cô con gái ông ta? Bao nhiêu tuổi?
- Vừa tròn hai mươi.
- Đẹp chứ?
- Đẹp.
- Đã từng gặp rắc rối bao giờ chưa?
- Không ai rõ. Đó là một cô gái tuyệt vời. Cô ta đã đính hôn.
- Ồ, Mason nói. Khi nào thì tổ chức đám cưới?
- Vài tháng tới.
- Chú rể tên là gì?
- Harvey Kimberley.
- Anh có biết gì về anh ta không?
- Không. Tôi nghĩ là anh ta ở New York. Anh ta đến đây từ Phoenix, Arizona. Gia đình rất giàu. Anh ta khoảng hai mươi lăm, có kinh nghiệm về du thuyền.
Mason nói:
- Được rồi. Anh cứ điều tra thật kỹ, theo dõi báo chí, chắc chắn sẽ có rất nhiều chi tiết đấy.
- Vâng, báo chí nói đến rất nhiều.
- Chắc có nhiều hình ảnh về cô dâu, chú rể và gia đình, phải không?
- Đúng vậy.
- Anh có thể cung cấp cho tôi các bức hình của G.W Monroe được không?
- Được chứ.
- Có lâu không?
- Không lâu lắm.
- Khi nào anh có thể đáp máy bay đến đây được?
- Để tôi xem. Sáng mai...
- Thôi, khoan đã! Mason nói. Hãy thu thập cả các hình ảnh có thể được. Tìm tất cả các báo chí nói về vấn đề ấy. Sau đó thuê máy bay vào khoảng hai hoặc ba giờ sáng để tới Sacramento cho kịp chuyến bay sớm nhất tới đây. Nếu không bắt kịp chuyến bay Sacramento, hãy thuê bao máy bay riêng tới đây. Tôi muốn anh gặp tôi tại đây vào lúc mười giờ sáng mai ở tòa.
Drake sẽ cho anh các chi tiết sau. Đừng rời Redding quá sớm. Hãy dành tối đa thời giờ tìm kiếm và thu hập tất cả mọi tin tức liên quan. Tôi sẽ gặp anh vào mười giờ sáng mai.
Mason cúp máy và tập trung suy nghĩ như thể quên tất cả mọi sự việc xung quanh.
Một lúc sau, Mason bất chợt nói với Della Street:
- Cô hãy gọi điện cho Paul Drake và nói với anh ta rằng có một tay trẻ tuổi tên là Harvey Kimberley ở Phoenix, Arizona, gia đình giàu có, nhiều kinh nghiệm về du thuyền và các thứ linh tinh. Anh ta đang chuẩn bị để nối gót ông già điều khiển một cơ nghiệp triệu phú.
- Nói với Paul Drake là, tôi muốn có tất cả các chi tiết về Harvey Kimberley. Tôi muốn có các chi tiết ấy vào mười giờ sáng ngày mai. Tôi muốn...
Bất chợt Mason ngừng nói, đôi mắt tỏ vẻ đang tập trung suy nghĩ.
Sau một lúc, Della Street hỏi:
- Còn gì nữa không?
Mason lắc đầu:
- Tôi đang suy nghĩ trong đầu, Della. Thật là một ý nghĩ lạ lùng chưa từng có. Nhưng nó có thể giải thích được nguồn gốc của số tiền mười ngàn đô la ấy.

Chương trước Chương sau