Bí ẩn vụ song sinh - Chương 14

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 14

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 14

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 18474 lượt xem

Masonon mở cửa văn phòng, thấy Nancy Gilman đang sốt ruột chờ đợi, còn Della Street thì đang cố gắng hết sức thuyết phục bà ta.
Mason nói:
- Chào quý vị. Bà Gilman, tôi muốn được hỏi bà vài câu hỏi.
Nancy Gilman nở một nụ cười thật khả ái, rồi bất chợt bà ta nói:
- Tôi cũng vậy. Tôi cũng muốn có một vài câu hỏi đối với ông, ông Mason ạ.
- Bà muốn hỏi gì thế? Mason hỏi, đồng thời đưa tay đeo đồng hồ ra hiệu ngầm cho Della, ám chỉ muốn kéo dài thời gian.
- Tôi không muốn Glamis bị giam, giống như một kẻ phạm tội chỉ vì họ muốn giữ nó làm nhân chứng. Có phương cách nào đóng tiền thế chân để nó được thả ra không?
- Chắc chắn là có. Mason nói.
- Vậy tại sao ông không làm?
- Bởi vì hiện tại, tôi không muốn ở vị trí đại diện cho cả hai người, cô ta và chồng bà.
- Như vậy, chúng tôi sẽ kiếm một luật sư khác đại diện cho nó, bà Gilman nói một cách quyết định.
- Đúng như vậy, Mason nói. Đó cũng là điều tôi muốn nói với bà. Tôi muốn bà kiếm một luật sư cho cô ta.
- Tôi thấy vụ án này đúng là một trò hề, Nancy Gilman nói. Hartley Elliott, một con người đạo đức, một thanh niên mà tội duy nhất của anh ta là trung thành với tình bạn, thì bị tống cổ vào tù vì coi thường tòa. Còn Glamis, một cô gái hoàn hảo và dễ thương thì bị nhét chung xà lim cùng với bọn gái điếm, phải chịu đủ thứ mọi nhục nhã chỉ vì ông biện lý muốn có một nhân chứng.
- Khoan đã, Mason nói. Bà hãy để cho tôi nói cho bà nghe một vài điều, bà Gilman ạ. Bà có thể kiếm một luật sư, ông ta sẽ lo đóng tiền thế chân và lãnh Glamis ra một cách rất dễ dàng.
- Thế tại sao ông không làm việc đó? Nancy Gilman bực mình hỏi lại. Tại sao ông không thu xếp cho việc đó. Nếu trường hợp ông không thể đại diện do cả hai, Carter và Glamis thì ông cũng vẫn có thể thu xếp với một luật sư khác chứ.
- Vâng, Mason nói. Nhưng vì, nếu giờ phút nào mà bà bảo lãnh được cô ta ra khỏi nhà giam trong trường hợp nhân chứng cụ thể thì ngay giờ phút sau đấy, cô ta sẽ bị bắt với tính cách là đồng phạm. Người ta sẽ buộc tội cô ta là đồng lõa trong vụ giết người hoặc cô ta sẽ bị buộc tội là đồng phạm. Như vậy, Hamilton Burger sẽ tạo dựng vụ án với sự cấu kết của hai người, Glamis và chồng bà, và buộc tội cả hai là đã giết chết Vera Martel.
- Và một khi cô ta bị bắt giam về tội giết người, cô ta tất không thể được thả ra bằng cách đóng tiền thế chân. Và bấy giờ, Hamilton Burger cứ việc xúc tiến vụ án để giữ thể diện nếu không còn lý do nào khác.
- Một khi cô ta bị bắt về tội giết người, cô ta sẽ bị mất cảm tình trước tòa và trước dân chúng. Còn nếu cô ta bị giam giữ chỉ với tư cách là một nhân chứng cụ thể, cô ta sẽ được cảm tình của tòa và của dân chúng.
- Và xin nói thêm để bà rõ, phương pháp tạo dựng vụ án theo kiểu này của biện lý đã làm cho chánh án không hài lòng.
- Và như vậy đã đủ để trả lời câu hỏi của bà chưa?
Nancy Gilman suy nghĩ một lúc, rồi bà ta nói với cung cách khác trước.
- Tôi vẫn nghĩ rằng, vụ án thật là vô lý, tôi chưa từng thấy trong đời, Nancy Gilman nói. Carter không đụng đến một con kiến và Glamis cũng không làm hại tới một... Ồ, nó hoàn toàn vô tội.
- Thế còn người ta khai rằng đã nhìn thấy cô ta từ trong xưởng mộc chạy ra thì sao?
- Vô lý!
- Thế  bà có biết Glamis ở đâu vào buổi sáng đó không?
- Tôi không biết. Tôi còn đang ngủ. Nhưng Muriell có nói với tôi. Muriell bảo rằng không thể nào Glamis có thể trở vào nhà, thay quần áo và bước ra ngoài hành lang đúng vào lúc Muriell từ trên phòng để đồ đi xuống. Đó là điều hoàn toàn vô lý!
- Như vậy, vấn đề đã có một chút ánh sáng, Mason nói. Bà có biết Vera Martel trước khi bà ta bị chết không?
- Tôi chưa từng được nghe đến tên.
- Bà không trả tiền cho bà ta vì bị tống tiền đấy chứ?
- Tôi không bao giờ trả tiền cho bất cứ một ai. Nếu họ tống tiền tôi, tôi sẽ đá họ ra khỏi cửa. Ông Mason, ông hãy tin tôi, tin vào sự thành khẩn của tôi. Tôi đã từng sống tự lập. Tôi rất phóng khoáng. Tôi có một đứa con không chính thức và ông cũng biết điều đó.
- Đáng lẽ tôi phải lấy họ bố của Glamis Barlow để cho đứa nhỏ có một cái họ. Nhưng khi ông ta biết tôi đang gặp khó khăn, ông ta đã né tránh, và tôi đã mất hết đi lòng kính trọng đối với ông ta. Tôi đã tự nhủ lòng mình là phải sống với đứa con theo phương cách của mình. Tôi đã đến đây và che giấu tên tuổi, phủ nhận, chấp nhận mọi cố gắng tìm kiếm của ông ta lúc bấy giờ và cả sau này.
- Bất cứ ai cũng có thể moi được trong dĩ vãng của tôi nhiều chuyện. Tôi chấp thiên hạ những chuyện ấy, và tôi sẵn sàng tống cổ ra khỏi cửa bất cứ kẻ nào đòi tống tiền tôi.
Mason nói:
- Bây giờ nếu chúng ta có thể thiết lập các sự kiện, hy vọng tình hình sẽ sáng sủa hơn.
- Ý ông muốn nói gì khi bảo rằng nếu chúng ta có thể thiết lập các sự kiện.
Mason nói:
- Bà Gilman, tôi muốn bà nhìn thẳng vào mặt tôi. Bà có nói dối không?
Bà ta nhìn ngay vào mắt Mason và nói:
- Không. Tôi không nói dối. Tôi không chấp nhận sự dối trá. Tôi là người biết chấp nhận và không thích lừa dối. Tôi không thích sự dối trá. Tôi không thích đạo đức giả.
- Được rồi, Mason nói. Đây là ý kiến của tôi: Tôi muốn bà thực hiện một cuộc trắc nghiệm phát hiện nói dối vào ngày hôm nay và ngay bây giờ. Tôi sẽ đưa ra trước báo chí kết quả của cuộc trắc nghiệm này.
- Tôi muốn thiết lập sự kiện để khẳng định rằng bà không biết Vera Martel và Vera Martel không có tống tiền bà.
Nancy suy nghĩ một lúc, đôi mắt có vẻ lưỡng lự.
Mason thấy vậy liền nói:
- Nếu bà nói thật, nếu bà khinh bỉ sự giả dối cũng như đạo đức giả thì bà chẳng ngại gì cả. Bà sẽ qua cuộc trắc nghiệm đó với kết quả tốt đẹp.
- Nhưng, bà ta nói, nếu tôi bị lo âu thì sao? Nếu chuyên viên không phân biệt được giữa lo âu và phản ứng của người được trắc nghiệm thì sao?
- Tôi có chuyên viên với đầy đủ năng lực, Mason nói. Ông ta sẽ giải quyết được hết. Ông ta sẽ nói chuyện với bà cho tới khi bà trở lại mức độ bình thường với phản ứng bình thường. Sau đó, ông ta mới hỏi câu hỏi. Nếu bà nói dối thì hãy từ chối trắc nghiệm và cứ lặng lẽ rời khỏi đây, tôi sẽ làm mọi cách tốt nhất để có thể giải quyết được vụ chồng bà. Và cũng xin nói thêm, nếu bà nói dối, tôi e rằng khó mà làm gì được.
- Tôi không nói dối.
- Vậy thì, Mason nói. Nếu bà chứng tỏ được rằng mình không nói dối, điều đó rất giúp ích cho chồng bà và con bà.
- Cuộc trắc nghiệm ấy tại đâu? Bà ta hỏi.
Mason gật đầu với Della Street và nói:
- Đưa bà Gilman xuống văn phòng Paul Drake, Della.
Và quay sang Nancy Gilman, ông nói tiếp:
- Bà Gilman, ở đây chúng tôi có chuyên viên tên Cartman Jasper, ông ta sẽ làm trắc nghiệm tại văn phòng thật yên tĩnh và không gây nên sự phân tâm. Ông ta sẽ đo phản ứng của bà với những máy móc hết sức tin vi, ghi nhận áp lực máu, hơi thở và cả mức phản xạ điện trên da của bà.
- Các yếu tố ấy nhằm chứng tỏ gì?
- Nếu, Mason nói, bà không nói dối thì không có sự thay đổi trong các yếu tố ấy. Còn trường hợp của bà, bà bảo rằng mình khinh ghép sự nói dối thì chắc chắn là Jasper sẽ chứng tỏ lời nói của bà trên biểu đồ.
- Khi tôi tiết lộ cho báo chí biết là bà đã được trắc nghiệm, họ sẽ phỏng vấn Cartman Jasper và biết được rằng bà không hề biết tới Vera Martel, bà không có lý do gì để sợ hãi Vera Martel cả, do vậy sẽ không có chuyện bà trả tiền cho kẻ tống tiền. Điều này rất có lợi cho yếu tố tâm lý. Dĩ nhiên, chúng ta không thể dùng kết quả của cuộc trắc nghiệm phát hiện nói dối để làm bằng chứng trước tòa được. Nhưng hậu quả của dư luận quần chúng chắc chắn sẽ gây khó khăn cho biện lý.
Nancy Gilman quay sang Della Street với cung cách rất quý phái, chững chạc, bà nói:
- Cô Street, vui lòng đưa tôi đến phòng trắc nghiệm. Tôi đã sẵn sàng.
Della Street nói:
- Vâng. Thưa bà, lối này.
Hai người bước ra khỏi phòng.
Năm phút sau, Della Street quay trở lại.
- Mọi chuyện tốt đẹp chứ? Mason hỏi.
- Vâng, mọi chuyện đều tốt đẹp. Paul Drake đã theo dõi bà ta và Cartman Jasper trong phòng trắc nghiệm. Trong phòng có gắn gương để bên ngoài có thể theo dõi, và có cả đường dây nối ra ngoài để có thể nghe được các câu hỏi.
Mason cười và gật đầu với Della Street.
- Thôi, chúng ta đi.
- Liệu ông thấy có kết quả gì không? Della Street hỏi.
Mason lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng gì mấy.
- Tôi đã cố tranh thủ thời gian và tôi đã phải chiến đấu chống lại một sự kết hợp ghê gớm giữa những khó khăn tưởng không thể vượt qua nổi và những bằng chứng đầy sức thuyết phục. Khi một luật sư ở vào vị trí này, điều duy nhất ông ta có thể làm là cố giữ vững lập trường và cố thẳng tiến. Thôi, chúng ta đi.
Họ bước nhanh qua hành lang, đến phòng Paul Drake. Cô gái ở phòng tiếp khách gật đầu và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, rồi rón rén bước tới mở cửa.
Paul Drake đứng trong góc tối của phòng, nhìn qua chiếc gương quan sát bên trong phòng trắc nghiệm.
Nancy Gilman ngồi trước máy biểu đồ. Một vòng áp lực được đặt trên cánh tay của bà ta, bàn tay cầm thỏi điện cực và một cuộn dây được đặt vòng quanh ngực để ghi nhịp thở.
Paul Drake ghé tai nói thầm với Mason:
- Ông ta đã chuẩn bị xong xuôi. Ông ta cho Nancy Gilman chọn trong đầu một con số giữa một và mười, sau đấy, ông ta không những nói đúng con số Nancy nghĩ mà còn đưa cho bà ta xem biểu đồ trắc nghiệm chỉ rõ các yếu tố mỗi khi ông ta hỏi tới con số mà Nancy giữ trong đầu.
- Tôi nghĩ rằng, có lẽ bây giờ đã sẵn sàng để tiến hành cuộc trắc nghiệm.
Cartman Jasper điều chỉnh các đồng hồ trên máy.
Đứng nơi phòng bên có thể nghe được cuộc đối thoại trắc nghiệm qua máy vi âm.
- Bà Gilman, tôi yêu cầu bà trả lời tất cả các câu hỏi của tôi bằng cách nói có hoặc không. Nếu cần giải thích hoặc bổ túc cho câu trả lời, xin để đến khi đã hoàn tất cuộc trắc nghiệm. Chỉ trả lời câu hỏi là có hay không mà thôi. Bà hiểu chứ ạ?
Nancy Gilman gật đầu.
- Xin vui lòng đừng động đậy trong suốt thời gian trắc nghiệm. Cứ ngồi thoải mái và tránh cử động bắp thịt, cố gắng chỉ nghĩ đến câu hỏi và trả lời các câu hỏi ấy. Bà có sẵn sàng không?
- Có.
- Bà có thoải mái không?
- Có.
- Tên bà là Nancy có phải không? Jasper nói với giọng đều đặn hết sức bình thường.
- Vâng.
Đợi khoảng mười giây sau, Jasper hỏi câu thứ hai.
- Có phải bà là mẹ của một cô gái tên là Glamis không?
- Vâng.
- Bà có hút thuốc không?
- Có.
- Có phải bà là vợ của ông Carter Gilman không?
- Vâng.
- Bà có biết một người tên là Vera Martel không?
- Không.
- Sáng này bà có ăn sáng không?
- Có.
- Có ai định tống tiền bà trong ba tháng vừa qua không?
- Không.
- Bà có biết ai đã giết Vera Martel không?
- Không.
- Bà có thích nhiếp ảnh không?
- Có.
- Bà có biết ông Steve Barlow không?
- Có.
- Xin bà cho biết, bà có phản đối nếu tôi hỏi bà những câu hỏi về việc riêng tư của bà nhưng có thể gây nên sự khó chịu hay không?
Một lúc yên lặng trôi qua, rồi bà ta nói "Có"
Cartman Jasper nói:
- Được rồi bà Gilman, chúng ta nghĩ một lúc, rồi tôi sẽ lặp lại những câu hỏi vừa qua theo đúng thứ tự như cũ.
Mason ở phòng bên cạnh nhìn qua gương thấy biểu đồ được vẻ do ba mũi kim. Ông nói với giọng có vẻ thắc mắc:
- Bà ta đã nói thật!
- Ngoại trừ con người bà ta không có phản ứng, Della Street nói.
- Bà ta có phản ứng chứ! Mason nói. Cô có nhìn thấy rõ là phản ứng đã xảy ra khi Jasper hỏi bà ta câu hỏi trắc nghiệm sau cùng không? Bà ta có phản ứng rất tốt, nhưng...
- Nhưng làm sao? Della Street hỏi.
- Khi được hỏi về con gái bà ta, Mason nói, bà ta có một phản ứng rõ rệt, có thể đó chỉ là vấn đề điều chỉnh trạng thái hoặc một cái gì đấy tạo nên phản ứng riêng biệt. Tuy nhiên, ta có những yếu tố về mạch tim, áp lực máu, nhịp thở và mức phản xạ trên da... Thôi được, để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Một lần nữa, Jasper thực hiện lại các câu hỏi cũ và cũng y như trước, có một phản ứng rõ rệt khi câu hỏi đề cập đến Glamis.
Mason quay sang Della Street nói:
- Ông ta sẽ hỏi thêm một lần nữa. Chúng ta nên trở lại văn phòng. Có thể Nancy sẽ đến gặp chúng ta sau khi trắc nghiệm xong. Không nên để bà ta biết là chúng ta đã quan sát cuộc trắc nghiệm.
Paul Drake đưa hai người ra tận cửa.
- Anh có ý định khai thác bà ta nữa không? Tôi nghĩ rằng vô ích thôi. Bà ta đã nói thật mà.
- Nhưng biểu đồ cho thấy, có điều gì đó về Glamis khiến cho bà ta lo âu. Mason nói một cách trầm tư.
- Tại sao điều đó lại không thể xảy ra? Drake hỏi. Glamis là đứa con không chính thức. Theo tôi nghĩ, dưới vẻ ngoài bình thường của Nancy Gilman, bà ta đã rất lưu tâm đến sự tiết lộ về thân thế của Glamis.
Mason gật đầu nói:
- Có thể đó là lý do, nhưng tôi vẫn còn thắc mắc về cái phản ứng rõ rệt đó. Chúng ta chờ xem Cartman Jasper sẽ nói gì. Nói với ông ta đến văn phòng gặp tôi khi xong việc. Và ngoại trừ Nancy Gilman muốn gặp tôi, còn nếu không thì cứ để bà ta về nhà. Tôi nghĩ rằng bà ta rất bận chuyện gì đấy.
Mason và Della Street trở về văn phòng. Khoảng hai mươi phút sau, Cartman Jasper bước vào phòng trong tay cầm cuộc giấy biểu đồ trắc nghiệm.
Mason hỏi:
- Ông nghĩ thế nào?
Jasper nói:
- Bà ta nói thật tất cả những gì liên quan đến vụ án. Bà ta không hề biết Vera Martel. Bà ta không hề bị tống tiền. Nhưng bà ta đã nói dối về Glamis Barlow.
- Ông nghĩ rằng Glamis Barlow không phải là con của bà ta à? Mason hỏi.
- Tôi cũng không rõ, Jasper nói. Tôi đã làm một số câu hỏi trắc nghiệm về Glamis và hỏi bà ta những câu hỏi ấy để tìm sự thật. Nhưng có điều gì liên quan đến Glamis khiến bà ta có phản ứng xúc động.
- Ông có biết rằng Glamis là đứa con không chính thức không? Mason hỏi.
- Paul Drake có nói với tôi về điều đó, nhưng tôi thấy không ăn nhập gì. Tôi nghĩ rằng có một điều gì khác lạ hơn thế. Có một sự rối loạn xúc cảm liên quan đến câu trả lời của bà ta rằng mình có một đứa con tên là Glamis Barlow.
Mason nhíu mày suy nghĩ.
- Bây giờ giả dụ Glamis không phải là con của bà ta, Mason nói.
- Rất có thể là như vậy. Jasper gật đầu.
- Nếu thế thì đúng là một cơ hội cho kẻ tống tiền, Mason nói.

Chương trước Chương sau