Bí mật núi sát nhân - Chương 31

Bí mật núi sát nhân - Chương 31

Bí mật núi sát nhân
Chương 31

Ngày đăng
Tổng cộng 70 hồi
Đánh giá 8.5/10 với 69593 lượt xem

Vài phút sau khi Alex và Simpson ra về, Hemingway đi qua chỗ Reinke và Peters trong hành lang của NIC và hơi khẽ gật đầu. Mười lăm phút sau Hemingway lái xe ra khỏi NIC. Mười phút sau đó, Reinke và Peters cũng làm như vậy.
Chúng gặp nhau tại Tyson’s II Galleria, một trung tâm thương mại thời thượng rộng lớn, mua cà phê và bước dọc theo lối đi. Chúng đã sử dụng đến một thiết bị chống theo dõi để bảo đảm là không một tên nào trong bọn bị cài chíp gián điệp, và mỗi tên đều hết sức cảnh giác để bảo đảm chúng không bị bám đuôi. Một quy tắc quan trọng của nghề gián điệp là phải bảo đảm rằng cơ quan của bạn không đang theo dõi chính bạn.
“Chúng tôi đã cố gắng ngăn cản chúng sang văn phòng của Johnson,” Peters nói. “Nhưng lúc đó Gray bước vào.”
“Tôi biết,” Hemingway trả lời. “Đó là lý do tại sao tôi xuống dưới đó. Điều cuối cùng tôi muốn là Carter Gray chú ý vào chuyện này.”
“Thế còn Ford và Simpson thì sao?”
“Nếu chúng thọc mũi vào quá sâu, có nhiều cách để giải quyết chúng,” Hemingway nói. “Chúng tôi đã tìm thấy một dấu vân tay trên lá thư tuyệt mệnh và đã cho đối chiếu.”
“Các anh có tìm được kết quả phù hợp không?” Reinke hỏi.
“Có.”
“Hắn là ai vậy?” Peters hỏi.
“Có ở trong túi áo khoác của anh đấy.” Hemingway uống nốt cà phê của mình và ném chiếc cốc đi. Peters rút ra mảnh giấy mà Hemingway đã nhét vào túi hắn từ lúc nào đó. Hắn đọc cái tên: Milton Farb.
Hemingway giải thích, “Hắn làm việc ở Viện Y tế Quốc gia cách đây nhiều năm trên cương vị chuyên gia kỹ thuật máy tính nhưng có một số vấn đề thần kinh nên đã bị tống vào một số trung tâm điều trị tâm thần. Tên hắn có trong danh bạ điện thoại, nên việc tìm ra địa chỉ của hắn không có gì là khó khăn. Tôi đã gửi qua e-mail một bản mã hóa hồ sơ lý lịch của hắn cho các anh. Hãy theo dõi hắn, và có thể hắn sẽ dẫn các anh tới những tên khác. Nhưng đừng làm gì mà không thông báo cho tôi biết trước. Nếu có thể tránh giết chúng, chúng ta sẽ làm thế.” Gã bỏ đi về một hướng trong khi Reinke và Peters hướng về một hướng khác với khí thế hừng hực.
Carter Gray quay về văn phòng của mình, gọi vài cuộc điện thoại, một cuộc tới Nhà Trắng, và tiếp theo là tiến hành một loạt những cuộc họp chớp nhoáng. Sau đó, Gray bắt tay vào một nhiệm vụ khác khiến ông ta mất liền mấy tiếng đồng hồ. Khi Tổng thống đi công tác mà Gray không thể đi cùng họ lại thực hiện một cuộc gọi hội thảo video qua đường dây an toàn để báo cáo tình hình hàng ngày. Gray bao giờ cũng dành một khoảng thời gian không nhỏ trong ngày cho cuộc gọi này, nhưng ông ta biết là hoàn toàn có thể tóm tắt những điểm cốt yếu chỉ trong giây lát.
“Thưa ngài Tổng thống, thế giới như chúng ta vẫn biết, đang đi thẳng xuống địa ngục, một phần cũng vì chính những hành động của chúng ta, và chúng ta hầu như không thể làm gì về điều đó. Tuy nhiên, chừng nào chúng ta còn tiếp tục tiêu tốn hàng trăm tỷ đô la cho vấn đề an ninh nội địa, tôi hoàn toàn có thể bảo đảm rằng hầu hết người Mỹ sẽ được an toàn. Mặc dù vậy, tất cả những nỗ lực tốn kém của chúng ta vẫn có thể bị đánh bại bởi một nhóm nhỏ những kẻ liều mạng, gặp may và plutonium. Khi đó thì tất cả mọi công sức coi như vứt đi và tất cả chúng ta đều có thể đi tong. Có vấn đề gì không, thưa ngài?”
Tuy vậy, thay vì chuẩn bị cho buổi báo cáo tình hình với Brennan, Gray muốn lái xe đi loanh quanh một vòng. Thật đáng tiếc, ông ta không được phép. Cũng như với Tổng thống, vị bộ trưởng tình báo không được phép tự lái xe; ông ta được xem là quá quan trọng đối với nền an ninh quốc gia, vì vậy ông ta không được phép ngồi sau tay lái của một chiếc xe. Tuy nhiên, điều Gray thực sự muốn là đi câu. Vì không thể làm điều đó ngay lúc này với một chiếc cần và mồi câu, ông ta quyết định thử một phiên bản câu khác, một kiểu mà ông ta cực kỳ thành thạo.
Ông ta gõ lệnh truy vấn một cái trên trên laptop của mình. Chỉ năm phút sau ông ta đã có những thông tin mà ông ta muốn. Các nhân viên của NIC là điển hình cho tất cả những gì người ta gọi là hiệu quả.
Đây từng là một trong những thủ thuật khôn ngoan nhất của ông ta, Gray nghĩ, khi tập trung tất cả các cơ sở dữ liệu dưới sự kiểm soát của NIC. Bên cạnh việc giúp cho hệ thống trở nên chính xác hơn, nó còn khiến cho NIC nắm được hoạt động của các cơ quan tình báo khác. Ví dụ, nếu CIA cần thông tin về vấn đề gì đó, họ sẽ phải truy cập vào một trong những cơ sở dữ liệu của NIC và ngay lập tức Gray sẽ biết họ đang tìm kiếm cái gì. Mọi việc đã diễn ra rất êm đẹp, cho phép ông ta theo dõi tất cả các đồng nghiệp tình báo của mình dưới vỏ bọc là hiệu quả quản lý hành chính.
Ông ta sắp xếp những hình ảnh và dữ liệu trên các màn hình tách rời nhau sao cho có thể xem tất cả cùng một lúc. Có rất nhiều gương mặt đang nhìn thẳng vào ông ta. Hầu như tất cả đều là người Trung Đông; thông tin về họ đều đã được lưu lại đầy đủ trong cơ sở dữ liệu của NIC, với cả dấu vân tay số hóa, nếu có thể. Và tất cả đều đã chết, phần lớn là dưới tay của những tên khủng bố khác. Ký hiệu đầu lâu xương chéo ở góc phía trên bên phải của mỗi bức ảnh khẳng định điều này. Trong đó bao gồm một kỹ sư và một dược sĩ, cả hai đồng thời là những chuyên gia chế tạo bom. Một tên khác, Adnan al-Rimi, là một chiến binh dũng mãnh với thần kinh thép chưa bao giờ quỵ ngã dưới lò lửa của những trận đánh. Sáu tên khác mất mạng khi một quả bom phát nổ ngay trong chiếc xe mà chúng đang đi. Vụ nổ đó là tai nạn hay có chủ ý không bao giờ có thể xác định được. Hiện trường vụ án thật kinh hoàng, người ta thu dọn những bộ phận của cơ thể thay vì những thi thể. Ngoài Muhammad al-Zawahiri, không một tên nào trong số này nằm trong danh sách những nghi can khủng bố hạng “A”, nhưng dù sao cũng vẫn là may mắn cho nước Mỹ khi chúng đã chết.
Gray hoàn toàn không thể biết được rằng những bức ảnh của al-Rimi và của những tên khác đã được thay đổi rất tinh vi. Chúng cũng không phải là ảnh của những tên đã chết thật sự. Đó là sự kết hợp kỹ thuật số giữa ảnh của al-Rimi thật và một người đã chết được xác định là al-Rimi. Làm như vậy là để cho những bức ảnh “trước đó” của những tên này đang trôi nổi khắp nơi trên thế giới trông sẽ không khác đến mức làm cho người xem phải nghi ngờ. Công việc này đòi hỏi rất nhiều thời gian và trình độ. Nhưng kết quả cũng thật mỹ mãn. Giờ đây hầu như không thể nào nhận ra bất kỳ ai trong số những người Ả-rập này từ ảnh của chúng trong cơ sở dữ liệu của NIC.
Một thủ đoạn cực kỳ tinh vi khác là không để lại bất kỳ “gương mặt” nào trên những kẻ đã chết để có thể nhận dạng. Tất nhiên, khi đó cách duy nhất để xác định danh tính những tên này là qua dấu vân tay của chúng, về mặt khoa học hình sự, đây chính là loại chữ ký không thể lẫn vào đâu được. Những vân tay không bao giờ nói dối. Tất nhiên, trong thời đại kỹ thuật số, chẳng có gì là bất khả xâm phạm.
Và tuy vậy, với tất cả những điều đó, linh tính của Carter Gray vẫn mách bảo ông ta rằng trong chuyện này có điều gì đó không ổn.
Gray nhấp chuột thoát khỏi hồ sơ và quyết định đi dạo một vòng khuôn viên của NIC. Mình được phép làm như thế, ông ta tự nhủ.
Khi lững thững bước ra ngoài, Gray ngước nhìn lên bầu trời, dõi theo đường bay của một chiếc Boeing 747 của hãng hàng không Lufthansa trong khi nó đang hướng về phía sân bay Dulles, và tâm trí ông ta thơ thẩn chìm về quá khứ.
Trong giai đoạn khởi đầu sự nghiệp tại CIA, Gray từng được phân công phụ trách một cơ sở huấn luyện tuyệt mật và hiện giờ đã bỏ hoang của CIA gần Washington, Virginia, chỉ cách thủ đô chừng hơn hai giờ về phía Tây. Tòa nhà náu mình cực kỳ kín đáo giữa khu rừng rậm bao quanh và theo thuật ngữ chuyên môn của CIA, nó được gọi là Khu vực 51A, một dấu hiệu cho thấy quả thật CIA cũng có khiếu hài hước. Mặc dù vậy, bình thường nó vẫn được gọi là Núi Sát Nhân.
Cơ sở này bị đóng cửa một thời gian dài nhưng gần đây NIC đã tìm cách vận động mở lại làm nơi thẩm vấn những đối tượng nghi can khủng bố. Tuy nhiên, Bộ Tư pháp đã nghe phong thanh đến dự án này, và quy trình đã bị trì hoãn đáng kể. Và rồi, sau những tác động chồng chất về vụ Vịnh “Gitmo” ở Cuba, vụ bê bối ở nhà tù Abu Ghraib tại Iraq, và sự thất bại của nhà tù Salt Pit ở Afghanistan, kế hoạch mở lại cơ sở đó đang trên bờ vực phá sản.
Mặc dù vậy Gray cũng không lấy làm bận tâm. Có rất nhiều nơi khác bên ngoài nước Mỹ có thể được dùng để phục vụ mục đích đó. Tra tấn tù nhân là điều bất hợp pháp theo luật pháp Mỹ và luật pháp quốc tế. Gray đã từng phải điều trần trước rất nhiều ủy ban về việc cộng đồng tình báo của ông ta tuân thủ luật pháp như thế nào. Hầu như tất cả những gì ông ta nói trước Quốc hội đều là dối trá. Tuy nhiên, chẳng lẽ những nhà lập pháp vĩ đại và đạo mạo, những người không hề biết lấy một từ tiếng Ả-rập và thậm chí còn không nói được tên của thủ đô Oman hoặc Turkmenistan nếu không có sự giúp đỡ của nhân viên, lại thực sự cho rằng đó là cách thế giới này hoạt động hay sao?
Tình báo là một công việc bẩn thỉu nơi mà con người ta lúc nào cũng dối trá và con người ta lúc nào cũng có thể chết. Thực tế là Tổng thống Mỹ ngay lúc này cũng đang cân nhắc việc ám sát một quan chức được bầu lên của một nước khác. Đây là bằng chứng quá hùng hồn về sự phức tạp của đời sống chính trị toàn cầu.
Gray quay về văn phòng của mình. Ông ta muốn xem lại một lần nữa tất cả những kẻ “đã chết” đó, những kẻ rất có thể bằng cách nào đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của ông ta. Cầu Chúa cứu rỗi nước Mỹ nếu đúng là như vậy.

Chương trước Chương sau