Bí mật núi sát nhân - Chương 32

Bí mật núi sát nhân - Chương 32

Bí mật núi sát nhân
Chương 32

Ngày đăng
Tổng cộng 70 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 69596 lượt xem

Alex gửi qua e-mail bản báo cáo cập nhật của mình cho Jerry Sykes ngay khi anh quay lại WFO. Tuy nhiên, không giống như lần báo cáo đầu tiên của anh, lần báo cáo này có phản hồi ngay tức thì. Cú điện thoại không đơn giản là yêu cầu anh lên ngay văn phòng của Jerry Sykes, hoặc là văn phòng của đặc vụ phụ trách. Anh được ra lệnh trình diện ngay tại Tổng hành dinh của Cơ quan Mật vụ và gặp chính Giám đốc Cơ quan Mật vụ.
Được thôi, Alex nghĩ bụng, đây chắc chắn không phải dấu hiệu tốt lành gì. Tổng hành dinh cũng gần WFO nên Alex có thể đi bộ, và anh quyết định làm như vậy. Quãng thời gian đi trong không khí trong lành cho phép anh suy xét về tương lai của mình sau khi rời Cơ quan Mật vụ, mà kết cục này có thể đang đến nhanh hơn anh tưởng, thực ra là nhanh hơn những 3 năm.
Trước đây anh mới chỉ gặp tay Giám đốc hiện nay có vài lần. Đó đều là những dịp xã giao thông thường, cùng một vài phút hỏi thăm thoải mái và dễ chịu. Linh tính của Alex đang mách bảo anh rằng cuộc gặp gỡ lần này còn lâu mới được thân ái như vậy.
Vài phút sau anh đã bước vào phòng làm việc rộng thênh thang của Giám đốc. Jerry Sykes đã có mặt ở đó, có vẻ như đang cố biến mất vào trong chiếc ghế sô-pha mà anh ta đang ngồi và Alex ngỡ ngàng vì ngay bên cạnh Sykes là Jackie Simpson.
“Anh có muốn đóng cửa lại không, Ford?” Wayne Martin, Giám đốc Cơ quan Mật vụ nói.
Đóng cửa lại. Đó chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt đẹp rồi. Alex làm theo lời yêu cầu này rồi ngồi xuống và chờ đợi Martin bắt đầu mở lời trước. Ông ta là một người to lớn với sở thích là những chiếc áo sơ mi kẻ sọc với cổ tay áo thật to. Ông ta đã trải qua nhiều cương vị để lên được chức vụ hiện nay và là một trong những đặc vụ đã xử lý John Hinckley sau khi tên này tìm cách ám sát Reagan. Martin đang xem một tập hồ sơ đặt trước mặt ông ta. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Alex cũng thấy ngờ ngợ hình như đó là lý lịch công tác của anh. Được rồi, chuyện này thực sự không xong rồi.
Martin đóng tập hồ sơ lại, ngồi lên mép bàn làm việc của mình và nói, “Đặc vụ Ford, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề với anh bởi vì, dù có tin hay không, thì hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm.”
“Rõ, thưa ngài,” Alex trả lời như một cái máy.
“Tôi nhận được một cú điện thoại từ Tổng thống cách đây một lát. Ông ấy đang ở trên chiếc chuyên cơ Air Force One. Tổng thống đang ở trên máy bay đi thực hiện một loạt các sự kiện cho chiến dịch tranh cử, vậy mà ông ấy vẫn phải dành thời gian để gọi điện cho tôi về anh. Đó là lý do tại sao anh có mặt ở đây hôm nay.”
Dường như tất cả máu trong người Alex đang bốc hơi hết sạch. “Tổng thống gọi điện về tôi à, thưa ngài?”
“Anh có muốn đoán thử là về chuyện gì không?”
Alex thoáng liếc nhìn Sykes, người đang cúi gằm mặt nhìn sàn nhà. Simpson đang nhìn anh, nhưng trông cô không có vẻ gì là đang ở trong tâm trạng sẵn sàng giúp đỡ cho lắm.
“Vụ án Patrick Johnson phải không?” Alex hầu như không thể nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Đúng thế!” Martin gầm lên, giáng một nắm đấm xuống mặt bàn khiến tất cả mọi người giật nẩy mình.
“Vì anh vừa mới đoán trúng một lần rồi, Ford, anh có muốn đoán thêm việc anh đã làm khiến cho Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa kỳ phải gọi điện không?”
Miệng Alex khô khốc, nhưng rõ ràng là Giám đốc muốn có câu trả lời. “Tôi đã điều tra cái chết của Patrick Johnson. Đó là những gì tôi được lệnh thực hiện.”
Alex chưa nói xong thì Martin đã lắc đầu lia lịa. “FBI mới là cơ quan điều tra chính trong vụ án này. Theo như tôi hiểu thì anh chỉ được giao nhiệm vụ là theo dõi quá trình điều tra để bảo vệ lợi ích của cơ quan này. Và mối liên hệ duy nhất của chúng ta với nạn nhân là ở chỗ về danh nghĩa anh ta là nhân viên chung giữa cơ quan này với NIC. Nhưng trong thực tế thì anh ta hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát và phạm vi xử lý của NIC. Anh có phản đối gì điều này không?”
Alex thậm chí không thèm liếc nhìn Sykes. “Không, thưa ngài.”
“Tốt, tôi hài lòng vì chúng ta đã thống nhất với nhau ở điểm đó. Còn bây giờ, FBI đã tìm thấy ma túy tại nơi ở của Johnson và đang tiếp tục điều tra theo hướng này, điều mà nhiều khả năng cho thấy anh ta đã buôn bán ma túy và kiếm được những khoản thu nhập không hề nhỏ từ hoạt động đó. Và do đó, việc anh ta làm việc ở NIC không được coi là có liên quan đến nguyên nhân cái chết của anh ta. Anh có nhận thấy điều đó không?”
“Có, thưa ngài.”
“Tốt lắm,” Martin đứng phắt dậy, và Alex chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra. Anh đã không phải thất vọng.
Martin bừng bừng giận dữ, “Được rồi, với tất cả những gì chúng ta vừa nói, anh có thể nói cho tôi biết anh đã nghĩ cái quái quỷ gì khi xồng xộc tới thẳng NIC và thẩm vấn không phải ai khác mà chính là Carter Gray về vấn đề này?” Thông điệp này được truyền tải trong một câu hỏi được miêu tả như một câu quát tháo sấm sét của viên trung sĩ huấn luyện với đám tân binh.
Cuối cùng, khi Alex tìm thấy giọng nói của mình, anh lên tiếng, “Tôi nghĩ là để không bỏ sót bất kỳ góc độ nào, vì việc đến NIC là hoàn toàn hợp lý. Họ đã cho tiến hành phân tích một mảnh giấy bằng chứng cho chúng tôi, nên...”
“Anh có thẩm vấn Carter Gray hay không?”
“Tôi không làm thế thưa ngài. Ông ta xuất hiện và đề nghị đưa chúng tôi tới chỗ làm việc của Johnson. Trước lúc đó, tôi chỉ nói chuyện với hai nhân viên cấp dưới, những người không hề tỏ ra có chút gì là hợp tác cả.”
“Vậy anh có đe dọa sẽ tìm kiếm một lệnh khám xét cơ sở của NIC không?”
Tim của Alex dường như vừa đập lạc mất một nhịp. “Đó chẳng qua chỉ là một trò nắn gân thông thường nhằm...”
Martin lại đập chát xuống mặt bàn. “Có không?”
Mồ hôi lúc này đã ròng ròng trên mặt Alex. “Có, thưa ngài.”
“Anh biết được điều gì có ích trong khi anh ở đó không? Anh có tìm được một khẩu súng còn bốc khói không? Anh có tìm thấy bằng chứng cho thấy sự dính dáng của Bộ trưởng Gray trong một âm mưu bất chính nào đó không?”
Mặc dù anh biết thừa rằng đây chỉ là những câu hỏi ngoa ngôn, Alex vẫn cảm thấy bắt buộc phải trả lời ông ta. “Chúng tôi không phát hiện được điều gì thực sự có ích cho cuộc điều tra. Nhưng tôi xin nhắc lại, chính Bộ trưởng Gray nảy ra ý định chỉ dẫn cho chúng tôi xem qua một vòng, thưa ngài. Và cũng chỉ là một vài phút mà thôi.”
“Để tôi nói cho anh biết về lề lối làm việc trong cái nghề của chúng ta nhé, Ford. Bộ trưởng Gray không hề tình cờ va phải anh tại NIC đâu. Ông ta được báo động về sự có mặt cũng như mục đích của anh và ông ta đã xuống gặp anh đấy. Ông ta nói với Tổng thống là ông ta cảm thấy bắt buộc phải làm như vậy bởi vì nếu tin tức mà rò rỉ ra với giới truyền thông rằng NIC không tỏ thái độ hợp tác trong một cuộc điều tra hình sự, nó sẽ càng có tác động tiêu cực đối với ông ta và cơ quan của mình. Như anh biết đấy, Bộ trưởng Gray và Tổng thống đặc biệt gần gũi với nhau. Vì vậy những gì tác động tiêu cực đến NIC và Bộ trưởng Gray cũng không thể làm cho Tổng thống thấy hài lòng được. Anh vẫn nghe tôi nói đấy chứ?”
“Có, thưa ngài.”
“Vậy là anh cũng biết rằng theo đề xuất của Bộ trưởng Gray một cuộc điều tra nội bộ toàn diện đang được thực hiện tại NIC liên quan đến vấn đề Patrick Johnson và FBI cũng sẽ tham gia hỗ trợ trong cuộc điều tra này?”
“Không, thưa ngài. Chuyện này thì tôi không biết.”
Giờ thì Martin không có vẻ gì là đang lắng nghe nữa. Ông ta cầm một tờ giấy trên bàn lên. “Theo như báo cáo đầu tiên của anh, anh đã kết luận rằng Johnson có khả năng là một kẻ buôn ma túy, và anh sẽ để cho FBI tiếp tục điều tra theo hướng này. Thế đấy. Anh đã gửi bản báo cáo này đêm qua. Giờ thì sáng nay anh xuất hiện tại NIC đưa ra một loạt những câu hỏi rõ ràng là mâu thuẫn hoàn toàn với những kết luận ban đầu của anh. Câu hỏi của tôi đối với anh là điều gì đã xảy ra giữa khoảng thời gian nộp bản báo cáo tối qua và việc anh đến NIC sáng nay đã khiến anh thay đổi suy nghĩ của mình vậy?”
Qua cái cách mà Martin đang nhìn anh, bất thình lình Alex chợt nhận ra rằng người đàn ông này đã biết câu trả lời từ trước rồi. Anh vụt liếc nhìn Simpson, người lúc này đang lo lắng cúi gằm mặt xuống đôi guốc cao gót của mình. Đó là lý do tại sao cô ta ở đây. Ôi chết tiệt thật!
Anh ngoảnh lại nhìn Giám đốc.
“Tôi vẫn đang chờ câu trả lời của anh đây,” Martin nói.
Alex hắng giọng, tìm cách kéo dài thêm thời gian. “Thưa ngài, họ đã phân tích chữ viết trên mảnh giấy bằng chứng, nên tôi muốn tới xem kết quả.”
Martin ném cho Alex một cái nhìn khắc nghiệt đến nỗi viên đặc vụ thực sự cảm thấy những giọt mồ hôi đang rịn ra dưới cánh tay mình.
“Đừng bao giờ giở trò với ta, con trai ạ,” Martin nói bằng một giọng rất trầm và lạnh lùng, không hiểu sao nghe còn đáng sợ hơn nhiều cơn thịnh nộ trước đó của ông ta. Viên giám đốc ngoảnh sang nhìn Simpson. “Đặc vụ Simpson cho chúng tôi biết là anh có nói với cô ấy rằng một người bạn cũ đã thuyết phục anh xem xét lại toàn bộ vụ án này và điều tra kỹ.” Ông ta ngừng lại và nói tiếp, “Vậy ‘người bạn’ đó là ai?”
Một câu buột miệng vô tình có thể hủy hoại cả cuộc đời mình. Đầu óc Alex lúc này chỉ còn nghĩ đến việc làm thế nào anh có thể thanh toán tiền mua nhà thế chấp sau khi bị đuổi ra khỏi Cơ quan Mật vụ trong nhục nhã, và làm thế nào anh có thể giết Jackie Simpson mà không phải nhận án tử hình.
“Tôi không thực sự nhớ cuộc trò chuyện đó với đặc vụ Simpson, thưa ngài.”
“Nó mới diễn ra ngay sáng nay. Tôi không nghĩ là Cơ quan Mật vụ lại cần đến những đặc vụ có trí nhớ tồi đến vậy nên anh có muốn bình tĩnh và thử nhớ lại không? Hãy ghi nhớ rằng có hai sự nghiệp đang bị đặt vào dấu chấm hỏi ở đây, và một trong số đó vừa chỉ mới bắt đầu.” Một lần nữa ông ta lại vụt liếc về phía Simpson.
“Danh tính của người đó không hề quan trọng, thưa ngài. Bản thân tôi cũng đã xác định rằng tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ án vì có một số chi tiết chưa hợp lý, tất cả chỉ có vậy. Đó hoàn toàn là trách nhiệm của tôi. Đặc vụ Simpson hoàn toàn không liên quan gì tới quyết định đến NIC của tôi cả. Cô ấy chỉ làm những gì tôi yêu cầu cô ấy làm, và cũng không hoàn toàn đồng ý làm theo. Tôi sẵn sàng đón nhận mọi hậu quả cho những hành động của mình.”
“Vậy là anh sẽ không trả lời câu hỏi của tôi?”
“Với tất cả lòng kính trọng, thưa ngài, nếu tôi nghĩ điều đó có một chút liên quan gì đến vụ án này, tôi sẽ trả lời ngay.”
“Và anh sẽ không để tôi là người quyết định điều đó hay sao?”
Có rất nhiều lý do khiến Alex không đời nào nói cho Giám đốc Cơ quan Mật vụ biết rằng một người đàn ông tự xưng là Oliver Stone, người thỉnh thoảng trú ngụ trong một chiếc lều đối diện với Nhà Trắng, và từng được biết là đã ấp ủ một số âm mưu chính là người “bạn cũ” đã thuyết phục anh tiếp tục điều tra. Ngay lúc này, đơn giản đó không có vẻ gì là ý tưởng hay ho cho lắm.
Alex hồi hộp liếm môi. “Một lần nữa, với tất cả lòng kính trọng, thưa ngài, người ta nói với tôi với một sự tin tưởng, và không giống như một số người khác, tôi không bao giờ phụ sự tin tưởng của họ.” Anh không liếc nhìn Simpson khi nói câu này, nhưng thật ra cũng chẳng cần làm thế. “Vì vậy ngài có thể chỉ cần xử lý một mình tôi mà thôi, thưa ngài.”
Giám đốc ngồi vào ghế của mình và ngả người ra phía sau. “Anh có một sự nghiệp khá tốt và vững chắc ở Cơ quan Mật vụ, Ford.”
“Tôi cũng muốn nghĩ như vậy.” Alex nhận ra hơi thở của mình bắt đầu hổn hển khi cảm thấy chiếc rìu sắp bổ xuống.
“Nhưng đoạn kết của sự nghiệp đó mới là điều mà người ta nhớ.”
Suýt nữa thì Alex cười phá lên vì đó chính xác là những gì Stone đã nói với anh, chỉ có điều là vì một lý do hoàn toàn khác, tất nhiên. “Tôi cũng nghe nói đến điều đó rồi, thưa ngài.” Anh ngừng lại và nói tiếp, “Tôi đoán là tôi sẽ bị điều chuyển đến một văn phòng địa bàn khác.” Khi Cơ quan Mật vụ không vừa lòng với một nhân viên nào đó, cơ quan này thường điều chuyển nhân viên đó tới một trong những văn phòng địa bàn ít được biết đến nhất. Mặc dù vậy, trong trường hợp này, chưa chắc đã được như thế. Nếu không chấp hành mệnh lệnh từ chính Giám đốc có thể mang đến hậu quả là anh sẽ bị tống cổ ngay lập tức ra khỏi Cơ quan Mật vụ.
“Anh cứ nghỉ làm nốt ngày hôm nay đi. Sau đó bắt đầu từ ngày mai anh sẽ chính thức bị điều chuyển khỏi WFO và quay lại với công việc bảo vệ Tổng thống. Có thể việc đứng gác ở một vài cánh cửa sẽ giúp anh hiểu ra vài điều. Nói thẳng ra, tôi cũng không biết phải làm gì với anh bây giờ nữa. Tôi chỉ muốn tống anh ra khỏi Cơ quan Mật vụ ngay lúc này. Nhưng anh đã rất nhiều năm hoàn thành tốt nhiệm vụ nên sẽ là một nỗi hổ thẹn khi thấy tất cả những công sức đó bị đổ xuống sông.” Ông ta giơ một ngón tay lên. “Và lần này đừng có mà cố tình hiểu sai vấn đề nữa đấy, anh không được phép bén mảng đến vụ án Patrick Johnson, ngay cả khi người ‘bạn cũ’ của anh có nói khác đi. Anh rõ rồi chứ?”
“Chắc chắn rồi, thưa ngài.”
“Giờ thì cuốn xéo khỏi đây ngay.”

Chương trước Chương sau