Cái ghế trống - Chương 20

Cái ghế trống - Chương 20

Cái ghế trống
Chương 20

Ngày đăng
Tổng cộng 46 hồi
Đánh giá 8.5/10 với 47935 lượt xem

Cal Predericks giới thiệu Sachs với Tiến sĩ Elliott Penny.
“Ồ, cô đang làm việc cùng Lincoln Rhyme à?”, ông bác sĩ hỏi, khiến Sachs ngạc nhiên.
“Vâng.”
“Cal cho tôi biết là hầu như nhờ cô và anh ấy mà họ bắt được Garrett. Anh ấy có mặt tại đây không? Lincoln ấy?”
“Ngay bây giờ thì anh ấy đang ở trụ sở chính quyền quận. Có lẽ anh ấy chẳng còn ở lại đây lâu nữa.”
“Chúng tôi có một người bạn chung. Tôi muốn được chào anh ấy. Tôi sẽ ghé thăm nếu thuận tiện.”
Sachs nói: “Anh ấy còn lưu lại đây chừng một tiếng đồng hồ”. Cô quay sang Cal Fredericks: “Tôi hỏi ông việc này được không?”
“Vâng, thưa cô.” Ông luật sư bào chữa trả lời thận trọng. Về lý thuyết, Sachs đang làm việc cho phía đối lập.
“Lúc nãy Mason Germain vừa nói chuyện với Garrett tại đây. Anh ta có nhắc tới Lancaster. Đó là nơi nào vậy?”
“Đó là Trung tâm Tạm giam Tội phạm mang tính côn đồ. Cậu ta sẽ bị chuyển đến đấy sau khi bên nguyên phát đơn kiện. Sẽ bị giữ ở đấy cho tới lúc tòa án xét xử.”
“Chỗ đó dành cho trẻ vị thành niên à?”
“Không, không. Dành cho người thành niên chứ.”
“Nhưng hắn mới mười sáu”, Sachs nói.
“Ồ, McGuire sẽ đưa cậu ta ra xét xử như xét xử một người thành niên - nếu chúng tôi không thể đi đến một thỏa thuận điều đình nhận tội.”
“Chỗ đó tồi tệ tới mức nào?”
“Cái gì, Lancaster á?” Ông luật sư nhún đôi vai hẹp. “Cậu ta sẽ bị đánh đập. Đây là cái thực tế phải chấp nhận. Tôi không biết nó tồi tệ tới mức nào. Nhưng cậu ta sẽ bị đánh đập. Một thằng bé như cậu ta ở Trung tâm Tạm giam sẽ là một con tép thuộc hàng bét gí, bị đủ thứ đầu gấu bắt nạt.”
“Hắn có thể được đối xử đặc biệt không?”
“Không phải ở đó. Họ nhốt chung tất cả. Về cơ bản, chỉ có độc một phòng giam lớn. Nhiều nhất thì chúng tôi cũng chỉ hy vọng lính gác sẽ trông chừng cho cậu ta.”
“Thế còn việc bảo lãnh tại ngoại?”
Fredericks cười to: “Chẳng thẩm phán nào trên đời này lại cấp giấy tại ngoại cho một trường hợp như trường hợp cậu ta đâu. Cậu ta luôn luôn chỉ chờ cơ hội chạy trốn.”
“Chúng tôi có thể làm gì để hắn được đưa tới nơi giam giữ khác không? Lincoln có bạn bè ở New York.”
“New York?” Fredericks mỉm cười một cách lịch sự nhưng châm biếm của người miền Nam. “Tôi nghĩ nó không có trọng lượng lắm ở phía nam biên giới Mason-Dixon[33]. Có lẽ thậm chí cũng không có trọng lượng lắm ở phía tây sông Hudson.” Ông ta hất đầu chỉ Tiến sĩ Penny. “Không, tốt nhất là chúng tôi thuyết phục được cậu ta hợp tác, rồi vạch ra một thỏa thuận điều đình nhận tội.”
“Cha mẹ nuôi hắn có nên đến đây không?”
“Có, nên đến. Tôi gọi điện cho họ nhưng Hal bảo thằng bé hãy tự mình quyết định lấy mọi việc. Ông ta thậm chí sẽ không để tôi nói chuyện với Maggie, mẹ của cậu ta.”
“Nhưng Garrett chẳng thể tự quyết định được. Hắn vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Ồ” Fredericks giải thích. “Trước khi có lời buộc tội hoặc thương lượng về bào chữa, tòa án sẽ chỉ định một người giám hộ hợp pháp. Yên tâm, cậu ta sẽ có người chịu trách nhiệm.”
Sachs quay sang ông bác sĩ: “Ông sẽ làm gì? Thực hiện bài trắc nghiệm chiếc ghế trống à?”
Tiên sĩ Penny liếc nhìn ông luật sư, ông này gật đầu cho phép giải thích. “Nó không phải một bài trắc nghiệm. Nó là một kiểu trị liệu Gestalt - một kỹ thuật được biết có thể giúp người ta nhanh chóng hiểu những cách ứng xử nhất định. Tôi sẽ để Garrett tưởng tượng rằng Mary Beth đang ngồi trên một chiếc ghế trước mặt cậu ta và để cậu ta trò chuyện với cô gái. Trình bày với cô ấy lý do tại sao cậu ta bắt cóc cô. Tôi hy vọng sẽ khiến cậu ta hiểu được rằng cô ấy đang lo lắng, hoảng sợ và rằng việc cậu ta đã làm là sai trái. Rằng cô ấy sẽ vui hơn nếu cậu ta nói với chúng tôi nơi đang giam giữ cô.”
“Và kỹ thuật này sẽ có tác dụng?”
“Nó không thực sự nhằm giải quyết các tình huống thuộc loại này, nhưng tôi nghĩ nó có thể có tác dụng.”
Ông luật sư liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Sẵn sàng chưa, tiến sĩ?”
Ông ta gật đầu.
“Chúng ta đi thôi. Ông bác sĩ và Fredericks bước vào phòng thẩm vấn.
Sachs do dự, vặn lấy một cốc nước từ bình nước có bộ làm lạnh. Chậm rãi hớp từng ngụm. Khi viên cảnh sát ở bàn tiếp khách lại chăm chú với tờ báo, Sachs vội vã bước qua cánh cửa phòng quan sát, nơi đặt máy quay video ghi hình các đối tượng. Phòng không có ai. Cô kéo cho cánh cửa đóng lại và ngồi xuống, nhìn sang phòng thẩm vấn. Cô trông thấy Garrett ngồi trên một chiếc ghế đặt ở giữa phòng. Ông bác sĩ ngồi bên bàn. Cal Fredericks ngồi trong góc, hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân, để lộ chiều cao của đôi gót giày vuông chằn chặn.
Một chiếc ghế khác, không có ai ngồi, đặt đối diện với Garrett.
Trên bàn bày những lon Coke. Nước ngưng đọng lại ở mặt ngoài lon.
Qua cái loa rẻ tiền kêu rột roạt gắn bên trên tấm gương, Sachs nghe thấy giọng họ.
“Garrett, tôi là Tiến sĩ Penny. Cậu khỏe chứ?”
Không có câu trả lời.
“Trong này hơi ấm, nhỉ?”
Garrett vẫn chẳng nói gì. Hắn nhìn xuống. Ngón cái và ngón trỏ búng móng vào nhau. Sachs không nghe được tiếng búng. Cô phát hiện ra ngón cái của chính mình đang bấm vào chỗ thịt đầu ngón trỏ. Cảm giác ươn ướt, trông thấy máu chảy. Dừng lại dừng lại dừng lại, cô tự nhủ và ép mình buông bàn tay xuống hai bên sườn.
“Garrett, tôi ở đây để giúp đỡ cậu. Tôi làm việc với luật sư của cậu, ông Fredericks đây và chúng tôi đang cố gắng để giảm án cho những tội cậu đã phạm phải. Chúng tôi có thể giúp đỡ cậu nhưng chúng tôi cần cậu hợp tác.”
Fredericks nói: “Ông bác sĩ sẽ trò chuyện với cậu, Garrett. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu một số điều. Tuy nhiên, tất cả những gì cậu nói sẽ chỉ là giữa chúng ta mà thôi. Chúng tôi sẽ không nói lại với bất cứ ai nếu không có sự đồng ý của cậu. Cậu hiểu chứ?”
Garrett gật đầu.
“Hãy nhớ nhé, Garrett”, ông bác sĩ nói. “Chúng tôi là những người tử tế. Chúng tôi đứng về phía cậu… Bây giờ, tôi muốn thử cái này.”
Ánh mắt Sachs chiếu vào gương mặt gã trai. Gã gãi gãi một vết lằn đỏ. Gã bảo: “Tôi cũng nghĩ thế.”
“Cậu trông thấy chiếc ghế kia không?”
Tiến sĩ Penny hất đầu chỉ chiếc ghế và gã trai liếc nhìn nó. “Có.”
“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi. Cậu sẽ giả vờ là một người nào đó vô cùng quan trọng đang ngồi ở chiếc ghế ấy.”
“Như là tổng thống chẳng hạn á?”
“Không, tôi muốn nói, một người nào đó quan trọng đối với cậu. Một người nào đó cậu biết trong đời thực. Cậu sẽ giả vờ như người đó đang ngồi trước mặt cậu. Tôi muốn cậu trò chuyện với họ. Và tôi muốn cậu hết sức thành thật với họ. Cậu nói bất cứ điều gì mà cậu muốn nói. Chia sẻ với họ những bí mật của cậu. Nếu cậu tức tối với họ, hãy nói ra. Nếu cậu yêu mến họ, hãy nói ra. Nếu cậu thèm muốn họ - kiểu như cậu vốn vẫn thèm muốn một cô gái - cũng hãy nói ra. Hãy nhớ, nói bất cứ điều gì đều được cả. Sẽ chẳng ai bực bội với cậu đâu.”
“Cứ trò chuyện với chiếc ghế?”, Garrett hỏi ông bác sĩ. “Vì sao?”
“Vì một điều, nó sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn sau những chuyện tồi tệ đã xảy ra hôm nay.”
“Ông muốn nói ví dụ chuyện bị bắt ấy à?”
Sachs mỉm cười.
Bản thân Tiến sĩ Penny xem chừng cũng kìm nén một nụ cười và dịch chiếc ghế lại gần Garrett hơn chút ít. “Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng ai đấy quan trọng đang ngồi ngay kia. Mary Beth McConnell chẳng hạn. Hãy tưởng tượng rằng cậu có chuyện muốn nói với cô ấy và lúc này đây là cơ hội cho cậu. Chuyện gì đó cậu chưa từng nói bao giờ vì nó quá khó nói. Chuyện gì đó thực sự quan trọng. Không phải những chuyện vớ vẩn.”
Garrett bối rối nhìn xung quanh căn phòng, nhìn ông luật sư của gã, ông ta gật đầu động viên. Gã trai hít sâu một hơi và thở ra từ từ. “Được rồi. Tôi nghĩ là tôi đã sẵn sàng.”
“Tốt. Bây giờ, hãy hình dung về Mary Beth trong...”
“Nhưng tôi không muốn nói gì với cô ấy cả”, Garrett ngắt lời.
“Cậu không muốn?”
Gã lắc đầu. “Tôi đã nói hết với cô ấy mọi điều tôi muốn nói rồi.”
“Không còn điều gì nữa ư?”
Garrett lưỡng lự. “Tôi không biết. Có lẽ. Chỉ có điều... tôi thích hình dung ra một người khác đang ngồi ở chiếc ghế kia hơn. Chúng ta có thể, nói chung, làm như thế không?”
“Chà, bây giờ, chúng ta hãy cứ làm với Mary Beth. Cậu nói có lẽ còn điều gì đó cậu muốn nói với cô ấy. Điều gì vậy? Cậu muốn nói cô ấy đã bỏ rơi và làm tổn thương cậu như thế nào à? Hay muốn nói cô ấy làm cậu giận? Cậu muốn trả thù cô ấy ra sao? Bất cứ điều gì, Garrett ạ. Cậu có thể nói bất cứ điều gì. Không sao đâu.”
Garrett nhún vai. “Ừm, tại sao không thể là một người khác?”
“Bây giờ, chúng ta hãy cứ bảo rằng đây phải là Mary Beth đi.”
Gã trai bất chợt quay về phía tấm gương một chiều và nhìn thẳng vào vị trí Sachs đang ngồi. Cô bất giác lùi lại, y như thể gã biết là cô đang ngồi đấy, tuy gã thực ra không thể nào trông thấy cô.
“Cố gắng lên”, ông bác sĩ khuyến khích.
Gã trai quay lại với Tiến sĩ Penny. “Được rồi. Tôi nghĩ là tôi sẽ nói rằng tôi mừng vì cô ấy đang an toàn.”
Ông bác sĩ cười tươi: “Tốt Garrett. Chúng ta hãy bắt đầu ở đó nhé. Nói với cô ấy rằng cậu đã cứu cô ấy. Nói với cô ấy lý do tại sao.” Ông ta hất đầu chỉ chiếc ghế.
Garrett băn khoăn nhìn chiếc ghế trống. Gã bắt đầu: “Cô ấy đã đến Bến tàu kênh Nước đen và...
“Không, hãy nhớ rằng cậu đang nói chuyện với Mary Beth. Hãy giả vờ như cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế kia.”
Garrett hắng giọng. “Chị đã đến Bến tàu kênh Nước đen. Chỗ đó, nói chung, rất rất nguy hiểm. Người ta bị làm hại ở Bến tàu kênh Nước đen, người ta bị giết chết ở đó. Tôi lo lắng cho chị. Tôi không muốn gã đàn ông mặc quần yếm làm hại cả chị nữa.”
“Gã đàn ông mặc quần yếm à?”, ông bác sĩ hỏi.
“Cái gã đã giết Billy.”
Ông bác sĩ nhìn qua Garrett tới chỗ ông luật sư, ông này lắc đầu.
Tiến sĩ Penny nói: “Garrett, cậu biết đấy, dù cậu đã cứu Mary Beth, cô ấy vẫn có thế nghĩ là cô ấy đã làm gì đó khiến cậu nổi giận.”
“Nổi giận à? Cô ấy chẳng làm gì khiến tôi nổi giận cả.”
“Chà, cậu đã đưa cô ấy đi khỏi gia đình cô ấy đấy thôi.”
“Tôi đưa cô ấy đi để đảm bảo cho cô ấy được an toàn.” Garrett nhớ ra luật chơi và lại nhìn chiếc ghế: “Tôi đưa chị đi để đảm bảo cho chị được an toàn.”
Ông bác sĩ tiếp tục nói giọng dịu dàng: “Tôi không thể không nghĩ rằng cậu còn muốn nói chuyện gì đó. Từ lúc trước tôi đã cảm nhận được điều này - rằng còn có chuyện gì đó khá quan trọng để nói mà cậu không muốn nói ra.”
Sachs cũng trông thấy điều này trên bộ mặt gã trai. Ánh mắt gã bộc lộ vẻ lo lắng, nhưng gã bị trò chơi của ông bác sĩ gây tò mò. Điều gì đang đi qua tâm trí gã? Có chuyện gì đó gã muốn nói. Chuyện gì?
Garrett nhìn xuống những móng tay dài, đầy đất cát. “À, ờ, có lẽ là có chuyện này.”
“Cố gắng lên.”
“Đây là... chuyện khó nói.”
Cal Fredericks ngồi vươn người ra phía trước, bút giơ lăm lăm trên một tập giấy.
Tiến sĩ Penny nói nhẹ nhàng: “Chúng ta hãy hình dung khung cảnh nào... Mary Beth ở ngay kia. Cô ấy đang chờ đợi. Cô ấy muốn cậu nói ra.”
Garrett hỏi: “Cô ấy muốn? Ông nghĩ thế à?”
“Tôi nghĩ thế, ông bác sĩ cam đoan với Garrett. “Cậu muốn bảo cô ấy điều gì đó liên quan đến chỗ cô ấy đang ở chăng? Chỗ cậu đã đưa cô ấy tới? Nó như thế nào? Có thể là lý do tại sao cậu lại đưa cô ấy tới cái chỗ đó?”
“Không”, Garrett đáp. “Tôi không muốn nói bất cứ điều gì về việc ấy.”
“Thế cậu muốn nói gì?”
“Tôi...” Giọng Garrett nhỏ đi. Móng tay búng tanh tách.
“Tôi biết là khó nói.”
Trên ghế của mình, Sachs cũng ngồi vươn người ra phía trước. Nào, cô thấy mình tự nhủ, nào, Garrett. Chúng tôi muốn giúp đỡ cậu. Hãy thỏa hiệp với chúng tôi đi.
Tiến sĩ Penny tiếp tục, giọng như thôi miên: “Bắt đầu nào, Garrett. Mary Beth ngồi ngay trên chiếc ghế kia. Cô ấy đang chờ đợi. Cô ấy băn khoăn không biết cậu sắp sửa nói gì. Hãy trò chuyện với cô ấy”. Ông bác sĩ đẩy lon nước ngọt lại gần Garrett và gã uống từng hơi dài, chiếc còng va lanh canh vào vỏ lon vì gã cầm bằng cả hai tay. Sau chốc lát nghỉ giải lao này, ông bác sĩ tiếp tục. “Chuyện cậu thực sự muốn nói với cô ấy là gì? Cái chuyện quan trọng đó? Tôi có thể thấy cậu muốn nói ra. Tôi có thể thấy cậu cần nói ra. Và tôi nghĩ cô ấy cần được nghe.”
Ông bác sĩ đẩy chiếc ghế trống lại gần hơn. “Cô ấy kia, Garrett, ngồi ngay kia, trước mặt cậu, nhìn cậu. Chuyện cậu sẽ nói với cô ấy mà từ trước tới nay chưa thể nói là gì? Bây giờ là cơ hội cho cậu. Bắt đầu đi.”
Một ngụm Coke nữa. Sachs để ý thấy đôi bàn tay gã trai run run. Điều gì sẽ tới? Cô băn khoăn tự hỏi. Gã sắp sửa nói gì?
Bỗng nhiên, Garrett vươn mình ra phía trước, buột thốt lên với chiếc ghế khiến cả hai người đàn ông trong căn phòng đều kinh ngạc “Tôi thực sự, thực sự thích chị, Mary Beth. Và... và tôi nghĩ là tôi yêu chị”. Gã hít sâu mấy hơi, búng móng tay vài lần, rồi bối rối túm lấy tay vịn ghế và cúi đầu, mặt đỏ như gấc.
“Đó là điều cậu muốn nói?”, ông bác sĩ hỏi.
Garrett gật đầu.
“Còn điều gì nữa không?”
“Ừm, không.”
Lần này tới lượt ông bác sĩ liếc nhìn ông luật sư và lắc đầu.
“Ông”, Garrett lên tiếng. “Bác sĩ… Tôi, nói chung, có câu hỏi này.”
“Cậu hỏi đi, Garrett.”
“Được rồi... tôi có cuốn sách ở nhà và tôi rất muốn nó được đem tới đây. Đó là cuốn Thế giới thu nhỏ. Liệu có được không?”
“Chúng tôi sẽ xem có thể thu xếp không”, ông bác sĩ nói. Ông ta nhìn qua Garrett tới chỗ Fredericks, ông này đảo mắt thất vọng. Hai người đàn ông đứng dậy, mặc áo khoác.
“Tạm thời thế đã, Garrett.”
Gã trai gật đầu.
Sachs vội vã đứng dậy và bưóc trở ra văn phòng. Viên cảnh sát đang trực không để ý việc cô nghe trộm.
Fredericks và ông bác sĩ bước ra ngoài trong lúc Garrett bị dẫn quay lại phòng giam.
Jim Bell lao ào qua cửa. Fredericks giới thiệu anh ta với ông bác sĩ, và viên cảnh sát trưởng hỏi: “Có kết quả gì không?”
Fredericks lắc đầu: “Không gì cả”.
Bell nói cương quyết: “Tôi vừa làm việc với bồi thẩm đoàn. Sáu giờ, họ sẽ tiến hành buộc tội hắn và cho hắn đến Lancaster trong đêm nay”.
“Đêm nay?”, Sachs hỏi.
“Nên đưa hắn ra khỏi thị trấn thì hơn. Xung quanh đây có vài người muốn tự tay mình giải quyết vấn đề với hắn.”
Tiến sĩ Penny nói: “Tôi có thể thử lại sau. Ngay bây giờ cậu ta đang rất bối rối”.
“Tất nhiên là hắn bối rối”, Bell lẩm bẩm. “Hắn vừa để bị bắt vì tội bắt cóc và giết người. Như thế nếu là tôi, tôi cũng bối rối. Hãy làm bất cứ việc gì ông muốn ở Lancaster, nhưng McGuire đang vạch lời buộc tội hắn và chúng tôi sẽ đưa hắn đi bằng tàu thủy trước lúc trời tối. À mà này, Cal, tôi phải bảo anh: McGuire sẽ buộc tội giết người đấy.”
Ở trụ sở chính quyền quận, Amelia Sachs thấy Rhyme đang khó chịu đúng như cô nghĩ.
“Nào, Sachs, hãy giúp đỡ cậu Ben tội nghiệp thu dọn các thiết bị và chúng ta rời khỏi đây thôi. Anh đã bảo Tiến sĩ Weaver là anh sẽ có mặt tại bệnh viện trong năm nay mà.
Nhưng cô cứ đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng, cô nói: “Rhyme.”
Nhà hình sự học ngẩng lên, nheo mắt xem xét cô theo cái cách anh vẫn xem xét một dấu vết mà anh chưa thể xác định được. “Anh không thích như thế đâu, Sachs.”
“Cái gì?”
“Anh không thích chút nào cả. Ben, không, cậu phải tháo phần ứng ra trước khi đóng nó lại.”
“Phần ứng ấy ạ?” Ben đang chật vật đóng thiết bị thay đổi nguồn sáng, được sử dụng làm hiện các chất mà mắt thường không trông thấy được.
“Cái bút quang”, Sachs giải thích và tiếp quản công việc này.
“Cảm ơn.” Ben bắt đầu cuộn dây máy vi tính lại.
“Dáng vẻ của em ấy, Sachs ạ. Đó là cái anh không ưa. Dáng vẻ và giọng điệu của em.”
“Ben”, Sachs hỏi. “Cậu có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng mấy phút được không?”
“Không, cậu ta không thể, Rhyme quát. “Chúng ta không có thời gian. Chúng ta phải gói ghém đồ đạc và rời khỏi đây.”
“Năm phút”, Sachs nói.
Ben nhìn từ Rhyme sang Sachs và vì cô chiếu vào anh ta ánh mắt cầu khẩn chứ không phải ánh mắt tức giận, cô giành chiến thắng. Anh chàng to lớn bước ra khỏi phòng.
Rhyme cố gắng chặn trước: “Sachs, chúng ta đã làm tất cả những gì chúng ta có thể. Chúng ta đã cứu Lydia. Chúng ta đã bắt được kẻ tội phạm. Hắn sẽ chấp nhận một thỏa thuận điều đình nhận tội và khai với họ Mary Beth đang ở đâu.”
“Hắn không định khai cô ấy đang ở đâu.”
“Nhưng đó chẳng phải vấn đề của chúng ta. Chẳng còn gì nữa...”
“Em không nghĩ hắn đã làm việc đó.”
“Giết Mary Beth ấy à? Anh đồng ý. Vết máu cho thấy cô gái có lẽ vẫn còn sống, nhưng…”
“Ý em là, giết Billy ấy.”
Rhyme lắc lắc đầu để hất một lọn tóc khó chịu cứ xõa xuống trán. “Em tin tưởng vào câu chuyện về gã đàn ông mặc quấn yếm màu nâu vàng mà Jim đề cập tới à?”
“Vâng, em tin.”
“Sachs, hắn là một thằng bé bất hạnh và em cảm thấy thương hại hắn. Anh cũng vậy. Nhưng...”
“Điều đó chẳng liên quan gì.”
“Em đúng đấy, chẳng liên quan gì”, Rhyme nói gay gắt. “Điềuduy nhất liên quan là bằng chứng. Mà bằng chứng thì cho thấy không có gã đàn ông mặc quần yếm nào, đồng thời cho thấy Garrett đã phạm tội.”
“Bằng chứng gợi ý rằng hắn đã phạm tội, Rhyme. Nó chưa chứng minh được điều ấy. Bằng chứng có thể được diễn giải theo nhiều cách khác nhau. Vả lại, em có một số bằng chứng của chính mình.”
“Ví dụ?”
“Hắn nhờ em trông nom đến lũ côn trùng hắn nuôi.”
“Thế ư?”
“Không có vẻ hơi kỳ cục sao, khi một kẻ giết người máu lạnh lại quan tâm đến những gì xảy ra cho những con bọ chết tiệt nào đó?”
“Đây chẳng phải là bằng chứng, Sachs ạ. Đấy là chiến thuật của hắn. Là cuộc chiến tâm lý, nhằm cố gắng phá vỡ sự phòng thủ của chúng ta. Thằng nhãi ấy thuộc loại thông minh, hãy nhớ như thế. Chỉ số IQ cao, điểm số các môn học ở trường cao. Và hãy nhìn những thứ hắn đọc. Toàn những điều khôn ngoan - hắn đã học hỏi rất nhiều từ lũ côn trùng. Và một đặc điểm của chúng là chúng chẳng có nguyên tắc đạo đức gì cả. Chúng chỉ quan tâm đến việc tồn tại thôi. Đấy là những bài học hắn đã học. Đấy là sự phát triển của hắn ở tuổi ấu thơ. Nó đáng buồn, tuy nhiên nó chẳng phải vấn đề của chúng ta.”
“Anh biết cái bẫy hắn đã đặt. Cái bẫy cành thông ấy?”
Rhyme gật đầu.
“Nó chỉ sâu hai feet. Và cái tổ ong bắp cày bên trong thì sao? Không có gì. Không có con ong bắp cày nào cả. Và cái bẫy ammonia không được bố trí để làm hại ai. Chỉ để cảnh báo hắn là một đội tìm kiếm đang đến gần cối xay.”
“Đây không phải các bằng chứng thực tế, Sachs ạ. Không phải các bằng chứng như tờ khăn giấy thấm máu chẳng hạn.”
“Hắn bảo rằng hắn từng thủ dâm. Rằng Mary Beth bị đập đầu và hắn dùng tờ khăn giấy ấy lau vết thương. Dù sao, nếu hắn đã cưỡng hiếp cô gái, một tờ khăn giấy sẽ có ích lợi gì?”
“Để chùi sạch sẽ sau đó.”
“Chẳng phù hợp với mô tả nào về tội phạm cưỡng dâm em từng biết cả.”
Rhyme tự trích dẫn mình, từ lời nói đầu cuốn sách giáo khoa về hình sự học anh viết: “Sự mô tả là người hướng dẫn. Chứng cứ là…”
“Chúa Trời”, Sachs đọc nốt. “Được rồi, thế thì - có biết bao nhiêu dấu chân ở hiện trường vụ án. Hãy nhớ rằng hiện trường vụ án bị xéo nát. Một số dấu chân có thể là của gã đàn ông mặc quần yếm.”
“Không có các dấu vân tay khác trên vũ khí giết người.”
“Hắn khẳng định gã đàn ông đó đã đi găng tay”, Sachs phản công.
“Nhưng cũng không có vân da.”
“Có thể là găng tay vải. Để em kiểm tra và...”
“Có thể, có thể... Thôi nào, Sachs, đây đơn thuần là sự phỏng đoán.”
“Nhưng anh nên nghe những lời hắn nói về Mary Beth mới phải. Hắn lo lắng cho cô gái ấy.”
“Hắn đang đóng kịch đấy. Quy tắc thứ nhất của anh là gì?”
“Anh có nhiều quy tắc lắm”, Sachs lẩm bẩm.
Rhyme tiếp tục chẳng chút bối rối: “Đó là quy tắc không thể tin tưởng vào nhân chứng được.”
“Hắn nghĩ hắn yêu cô gái, hắn quan tâm đến cô ấy. Hắn thực sự đinh ninh rằng hắn đang bảo vệ cô ấy.”
Một giọng nói cắt ngang. “Ồ, hắn đúng là đang bảo vệ cô gái. Sachs và Rhyme nhìn ra phía cửa. Tiến sĩ Elliott Penny. Ông ta nói thêm! “Bảo vệ cô ấy trước chính bản thân hắn.”
Sachs giới thiệu hai người với nhau.
“Tôi muốn gặp anh, Lincoln. Tôi chuyên nghiên cứu về tâm lý pháp lý. Năm ngoái Bert Markham và tôi cùng tham gia một hội đồng xét xử, anh ấy đánh giá cao về anh.
“Bert là người bạn tốt”, Rhyme nói. “Vừa được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Khám nghiệm Sở Cảnh sát Chicago.
Tiến sĩ Penny hất đầu chỉ ra hành lang. “Ngay lúc này, luật tư của Garrett đang thảo luận với ủy viên công tố, nhưng tôi không nghĩ kết quả sẽ rất thuận lợi cho thằng bé đâu.”
“Ông có ý gì khi nói tới việc bảo vệ cô gái trước chính bản thân hắn?”, Sachs hoài nghi hỏi. “Một kiểu đa nhân cách vớ vẩn à?”
“Không”, ông bác sĩ đáp, chẳng hề bị vẻ hoài nghi đáng khó chịu của Sachs gây bối rối. “Rõ ràng là có những kiểu rối loạn tinh thần và xúc cảm, tuy nhiên không có gì kỳ cục như đa nhân cách. Garrett biết chính xác việc hắn làm với Mary Beth và Billy Stail. Tôi khá chắc chắn rằng hắn đang giấu cô gái ở đâu đó để cô gái tránh xa được Bến tàu kênh Nước đen, nơi có lẽ hắn quả đã sát hại những người khác mấy năm qua, và khiến cho - tên thằng bé là gì nhỉ? - thằng bé nhà Wilkes sợ hãi tới mức tự tử. Tôi nghĩ hắn dự định cưỡng đoạt và giết Mary Beth cùng lúc hắn giết Billy, nhưng cái phần trong hắn nói yêu cô gái không để hắn làm việc này. Hắn đã đưa cô gái đi khỏi Bến tàu kênh Nước đen càng nhanh càng tốt để khỏi hãm hại cô ấy. Tôi nghĩ hắn quả đã cưỡng hiếp cô gái, tuy đối với hắn đó không phải là cưỡng hiếp, đó đơn giản là việc hoàn tất cái mà hắn nhìn nhận như là một mối quan hệ. Hắn thấy nó bình thường như là vợ chồng đang trong tuần trăng mật. Nhưng hắn vẫn cảm thấy nỗi thôi thúc phải giết chết cô gái nên hôm sau hắn quay lại Bến tàu kênh Nước đen và tóm được nạn nhân thay thế, Lydia Johansson. Không nghi ngờ gì, hắn đã sắp sửa sát hại cô gái ấy thay thế cho Mary Beth.”
“Tôi hy vọng ông không xuất hiện trong phần bào chữa”, Sachs nói gay gắt. “Nếu đây là lời chứng mang tính thông cảm của ông.”
Tiến sĩ Penny lắc đầu. “Căn cứ vào những chứng cứ tôi đã nghe được, thằng bé đó sẽ bị bỏ tù dù có hay không có nhân chứng.”
“Tôi không nghĩ hắn giết cậu thiếu niên kia. Và theo tôi vụ bắt cóc chẳng hiển nhiên như chúng ta đang khiến cho nó trở thành hiển nhiên đâu.”
Tiến sĩ Penny nhún vai: “Quan điểm nghề nghiệp của tôi nói hắn đã phạm tội. Hiển nhiên tôi chưa thực hiện tất cả các bài trắc nghiệm, nhưng hắn đã thể hiện những hành vi phản xã hội và rối loạn nhân cách rõ ràng - và tôi đang nghĩ tới cả ba hệ thống chẩn đoán quan trọng. Phân loại bệnh quốc tế, Sổ tay chẩn đoán và thống kê về rối loạn tâm thần, Liệt kê có sửa chữa bổ sung các chứng tâm thần.Bình thường tôi có phải tiến hành tất cả các bài trắc nghiệm không? Tất nhiên. Nhưng hắn đã bộc lộ rõ ràng một nhân cách tội phạm, phản xã hội vô cảm. Hắn có chỉ số IQ cao, hắn thể hiện những lối tư duy chiến lược và hành vi phạm tội mang tính tổ chức, coi việc trả thù là chấp nhận được, không tỏ ra ăn năn... hắn là một kẻ rất nguy hiểm”.
“Sachs”, Rhyme nói. “Vấn đề là gì? Đây đâu còn là cuộc chơi của chúng ta nữa.”
Sachs phớt lờ Rhyme và ánh mắt như mũi dùi của anh. “Nhưng, thưa tiến sĩ...”
Ông bác sĩ giơ bàn tay lên: “Tôi có thể hỏi cô một câu không?”.
“Gì ạ?”
“Cô có con không?”
Một thoáng lưỡng lự. “Không”, Sachs trả lời. “Sao cơ?”
“Cô thông cảm với hắn là điều có thể hiểu được, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều thông cảm với hắn, tuy nhiên có lẽ cô đang lẫn lộn tình cảm này với bản năng làm mẹ tiềm ẩn.”
“Nghĩa là thế nào?”
Ông bác sĩ tiếp tục: “Tôi muốn nói nếu bản thân cô đang khao khát được làm mẹ, cô có thể không có quan điểm khách quan về sự vô tội hay có tội của một thằng bé mười sáu tuổi. Đặc biệt là một thằng bé mồ côi từng phải chịu đựng những năm tháng nghiệt ngã trong cuộc đời”.
“Tôi có thể đóng vai trò hoàn toàn khách quan”, Sachs nói gay gắt. “Quá nhiều điều chẳng hợp lý gì cả. Động cơ của Garrett là vô lý, hắn...”
“Động cơ là cái chân không vững vàng của chiếc ghế chứng cứ, em biết điều đó mà, Sachs.”
“Em chẳng cần thêm bất cứ câu châm ngôn nào, Rhyme”, Sachs nói gay gắt.
Nhà hình sự học thở dài thất vọng, liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Tiến sĩ Penny tiếp tục: “Tôi đã nghe thấy cô hỏi Cal Fredericks về Lancaster, về những gì sẽ xảy ra với thằng bé.”
Sachs nhướn một bên lông mày.
“Chà, tôi nghĩ cô có thể giúp đỡ hắn”, ông bác sĩ nói. “Việc hữu ích nhất mà cô có thể làm là dành chút thời gian cho hắn. Chính quyền quận sẽ bố trí một nhân viên công tác xã hội để liên lạc với người giám hộ do tòa án chỉ định và cô phải được phê chuẩn, nhưng tôi chắc chắn rằng chuyện này có thể thu xếp. Hắn thậm chí có thể cởi mở với cô về Mary Beth.”
Trong lúc Sachs đang cân nhắc thì Thom xuất hiện ở ngưỡng cửa: “Xe bên ngoài rồi, Lincoln”.
Rhyme liếc nhìn tấm bản đồ một lần cuối cùng, rồi quay về phía ngưỡng cửa. “Hãy xông lên một lần nữa, hỡi các anh em...”[34]
Jim Bell bước vào phòng và đặt bàn tay lên cánh tay đã mất mọi cảm giác của Rhyme: “Chúng tôi đang tổ chức một cuộc lục soát khu Bờ Ngoài. Với chút ít may mắn, chúng tôi sẽ tìm thấy cô gái sau vài ngày. Nghe này, tôi chẳng thể cảm ơn anh cho đủ được, Lincoln.”
Rhyme lảng tránh sự biết ơn ấy bằng cái gật đầu và chúc viên cảnh sát trưởng may mắn.
“Tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh, Lincoln”, Bell nói. “Tôi sẽ mang rượu Scotch tới. Lúc nào thì họ cho phép anh uống lại, nhỉ?”
“Không sớm lắm đâu.”
“Em sẽ giúp đỡ Ben thu dọn”, Sachs nói với Rhyme.
Bell bảo cô: “Chúng tôi sẽ cho xe đưa chị đi Avery.”
Sachs gật đầu: “Cảm ơn. Em sẽ đến đó sớm, Rhyme.”
Nhưng dường như nhà hình sự học đã rời khỏi Tanner’s Corner rồi, về tinh thần nếu không phải là về thể xác, và anh không nói gì. Sachs chỉ nghe thấy tiếng rít nhỏ dần khi chiếc Storm Arrow lao nhanh về phía cuối dãy hành lang.
Mười lăm phút sau, họ thu dọn xong phần lớn thiết bị khám nghiệm và Sachs cho Ben Kerr về nhà, cảm ơn anh ta đã tình nguyện giúp đỡ.
Theo sau anh ta, Jesse Corn xuất hiện bên cạnh Sachs. Cô băn khoăn tự hỏi liệu có phải Jesse đã rình rập bên ngoài hành lang, chờ đợi cơ hội gặp cô một mình không.
“Ông ấy là một người thật đáng nể, phải không? Ông Rhyme ấy.” Anh chàng cảnh sát bắt đầu xếp thành chồng những cái hộp chẳng cần xếp.
“Anh ấy là như thế đấy”, Sachs đáp vẻ hờ hững.
“Cuộc phẫu thuật mà ông ấy nói tới. Nó có chữa khỏi cho ông ấy không?”
Nó sẽ giết chết anh ấy. Nó sẽ khiến bệnh tình anh ấy trầm trọng hơn. Nó sẽ khiến anh ấy phải sống đời sống thực vật.
“Không.”
Sachs nghĩ Jesse sẽ hỏi: Thế thì tại sao ông ấy lại tiến hành phẫu thuật? Nhưng anh chàng cảnh sát đã đưa ra thêm một trong những câu châm ngôn của mình: “Đôi khi người ta thấy cần phải làm một việc gì đó. Dù cho nó có vẻ vô vọng.”
Sachs nhún vai, tự nhủ thầm: Phải, đôi khi người ta cứ như thế.
Sachs bấm những cái khóa khóa hộp kính hiển vi và cuộn lại những đoạn dây điện cuối cùng. Cô để ý thấy một chồng sách trên bàn, mấy cuốn sách cô tìm được trong phòng riêng của Garrett tại nhà cha mẹ nuôi gã. Cô cầm cuốn Thế giới thu nhỏ lên, cuốn sách gã trai đã đề nghị Tiến sĩ Penny đem đến cho. Cô mở nó ra. Lật qua các trang, đọc một đoạn.
Có 4.500 loài thú được biết tới trên thế giới này, nhưng có 980.000 loài côn trùng được biết tới và ước tính chừng hai đến ba triệu loài nữa vẫn chờ đợi được phát hiện. Tính đa dạng và tính kiên cường đáng kinh ngạc của những sinh vật này đem lại cho người ta còn hơn cả sự ngưỡng mộ thuần túy. Người ta nghĩ tới thuật ngữ “biofilia” do E.O.Wilson, Giáo sư sinh vật học và côn trùng học Harvard, đưa ra, ý muốn nói cái tình cảm gắn bó mà con người cảm thấy đối với các sinh vật khác. Chắc chắn cũng có cơ hội lớn cho một mối liên hệ giữa con người với côn trùng, giống như mối liên hệ giữa con người với một con chó cảnh hay một con ngựa đua lấy giải hay thực tế, giữa con người với con người.
Sachs liếc nhìn ra bên ngoài hành lang, nơi Cal Fredericks và Bryan McGuire vẫn đang mê mải với cuộc khẩu chiến. Ông luật sư của Garrett rõ ràng sẽ thua.
Sachs đóng ập cuốn sách lại. Cô nghe thấy trong tâm trí những lời nói của ông bác sĩ.
Việc hữu ích nhất cô có thể làm là dành chút thời gian cho hắn.
Jesse bảo: “Có thể ra trường bắn thì hơi cập rập. Nhưng chị có muốn đi uống cà phê không?”
Sachs phá lên cười thầm. Thế là rốt cuộc cô cũng nhận được một lời mời cà phê cà pháo. “Có lẽ không được. Tôi sẽ đem cuốn sách này tới phòng tạm giam. Rồi tôi phải tới bệnh viện ở Avery. Để dịp khác nhé?”
“Thế là chị nhận lời rồi đấy nhé.”
Chú Thích:

[33] Biểu tượng cho biên giới văn hóa giữa các bang miền Bắc và miền Nam nước Mỹ.
[34] Nguyên văn là “Once more into the breach, dear friends...”: Rhyme đọc một câu trong vở kịch Henry V của Shakespeare.

Chương trước Chương sau