Cây dâu tầm - Chương 22

Cây dâu tầm - Chương 22

Cây dâu tầm
Chương 22

Ngày đăng
Tổng cộng 30 hồi
Đánh giá 9.1/10 với 28749 lượt xem

Matt không muốn để Bailey một mình đi đến nhà Violet nên chàng đã lái xe đưa nàng đi đến đấy. Khi Violet nhìn thấy hai người ở cửa, bà ta liền đưa hai đứa con của Carol ra phía sân sau. Matt bóp nhẹ vai Bailey, rồi để nàng vào với Carol.
Hai tiếng đồng hồ sau Bailey mới ra khỏi nhà, bước ra sân sau của Violet, nơi Matt đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ, và Violet thì đang ngồi trên ghế nhìn.
- Bà ấy thế nào? - Matt hỏi.
- Như mình tiên đoán. Carol bảo chị rời nhà mà cũng không cho Phillip biết chị ấy đi đâu. Chị ấy muốn tạo cho chồng một cú “sốc” để ông ấy thôi làm việc cho Atlanta và Ray. Nhưng số tiền mà bọn họ đề nghị cho ông ấy quá lớn đến độ Phillip không thể từ chối được.
Bailey nhìn lên Matt.
- Anh biết không, tôi cho là Phillip đã nói dối vợ. Tôi nghĩ là còn có một lý do nào khác khiến ông ta không rời Atlanta và Ray. Jimmie có lần bảo tôi là Phillip có một số tiền lớn cất giấu riêng, và ông ta không phải là hạng người tham lam. Phillip từng bảo tôi rằng sở dĩ ông thích làm việc cho Jimmie là vì anh ấy không bao giờ thấy buồn chán.
- Giờ thì sao? - Matt đưa mắt về phía ngôi nhà hỏi.
Bailey nhìn hai đứa con gái của Carol đang chơi ở cây đa. Violet đang đẩy chúng lên cao và cả hai đang hét lớn muốn bà ta đẩy chúng lên cao hơn.
- Carol phải cho mấy đứa nhỏ biết bố chúng đã chết. Chị ấy phải... - Rồi Bailey bật khóc. Matt đưa tay kéo nàng vào lòng, rồi vẫy chào Violet. Cả hai không nói gì trên đường về nhà.
Về đến nhà, Matt đã săn sóc Bailey như săn sóc một người tật nguyền. Chàng dìu nàng đến ngồi trên ghế nệm, choàng lên người nàng một tấm khăn bông, xuống bếp làm một đĩa trứng tráng, rồi ngồi xuống cạnh nàng vuốt thẳng lại mái tóc nàng.
Ăn xong đĩa trứng, Bailey đặt đĩa lên bàn uống cà phê, rồi nói :
- Anh biết không. Tôi đã mất chồng, và vì chuyện tiền bạc, tôi đã không được để tang cho anh ấy. Anh có nghe những gì họ nói trên truyền hình hôm nay không? Họ bảo là những gì Atlanta và Ray đang làm có thể là do lỗi của tôi. Vậy mà sau khi Jimmie chết họ đã nói đến tôi như là một “kiểm soát viên nghiệt ngã”. Tôi đã nhìn thấy những buổi trình diễn trong đó các vị bác sĩ trị liệu nói về “Những người phụ nữ đã điều khiển”. Và giờ đây...
Matt đang nhìn nàng mỉm cười.
- Có gì đáng cười.
- Cô... - Chàng nói - Lúc tôi nhìn thấy cô lần đầu, cô trông có vẻ sợ hãi mọi thứ trên đời này. Cô như người rất sợ bước chân ra khỏi nhà. Nhưng thử nhìn cô hiện nay xem, một người sẵn sàng chiến đấu bất kể thứ gì.
- Có lẽ... - Bailey chợt ngừng lại, nhìn Matt - Trên cằm anh ta dính thứ gì kìa!
Matt đưa tay lên chùi cằm, hỏi :
- Tôi chùi trúng không?
- Không. Lại đây, để tôi. - Nàng nói. Và khi Matt nghiêng người về phía nàng, Bailey đã nắm cổ áo sơ mi chàng, kéo đôi môi Matt đặt lên đôi môi mình.
Kề cận, gần gũi với cái chết đã làm cho Bailey muốn sống. Hôm nay Carol đã khóc và nói ra những điều mà nàng đã từng nghĩ sau cái chết của Jimmie. Carol đã bảo là nàng sẽ không bao giờ còn ôm lấy Phillip nữa. Lúc ấy Bailey đã muốn bảo chị ta là ít nhất chị cũng còn có những người bạn sẽ đến cùng thương xót với chị. Và Bailey đã không có được niềm an ủi ấy sau cái chết của Jimmie, mà còn lo thế giới gán cho cái nhãn hiệu là con người kinh khủng bị chồng từ chối không cho thừa hưởng gia tài.
Matt hôn lại Bailey, nhưng lại lách người ra ngay, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi :
- Tôi không phải là kẻ ăn xổi ở thì. Tôi....
Nàng cũng nhìn thẳng vào Matt nói :
- Tôi sẽ không đi đâu cả.
Matt mỉm cười, cúi xuống bế nàng đưa vào phòng ngủ và đặt nàng lên giường. Khi Matt định ra khỏi phòng, Bailey đã nắm được tay chàng giữ lại. Nàng không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn lên, van nài chàng đừng bỏ đi.
- Em chắc rồi chứ? - Giọng Matt đã khàn hẳn.
- Vâng. - Nàng thì thầm đáp lại.
Matt mỉm cười đắm đuối nhìn nàng, đôi mắt long lanh như rướm lệ. Những tuần lễ cô đơn của nàng. Những tuần lễ với những ham muốn bị kiềm chế của chàng, đã kết thúc.
- Anh yêu em, em biết điều đó chứ? - Matt thì thầm vào tai nàng, rồi cắn nhẹ vào vành tai.
Bailey chỉ nhẹ gật đầu.

Chương trước Chương sau