Cây dâu tầm - Chương 24
Cây dâu tầm
Chương 24
Ngày đăng 25-12-2015
Tổng cộng 30 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 30223 lượt xem
Bailey không thể đến tham dự đám tang của Phillip, sợ bị nhận ra, nhưng Violet và Arleen đã có đi. Bailey và Matt chỉ ngồi ôm nhau trên ghế nệm dài xem đài CNN tường thuật một đoạn ngắn về đám tang. Người phóng viên đã bảo rằng người vợ góa của Manville đã không rời nơi ẩn náu để đến dự đám tang của một người từng là bạn trong cả phân nửa cuộc đời của bà ta.
- Lại một cái đấm nữa nhắm vào tôi - Bailey nói - Cho dù tôi có làm gì, họ cũng cho là sai.
Atlanta và Ray có đến dự đám tang. Có cảnh quay Atlanta cầm khăn tay lau nước mắt, bảo các phóng viên :
- Tôi không sao tin được chuyện xảy ra. Ông ấy chẳng những là bạn mà còn là luật sư của chúng tôi nữa.
- Tôi không sao có thể tin được là Manville có quan hệ quyến thuộc với hai người ấy - Matt nói - Cả ba người không có nét gì giống nhau cả. Và cũng không có gì giống Frank McCallum, cô có tin họ là máu mủ ruột thịt không?
- Đó cũng là điều mà Phillip đã hỏi tôi. - Bailey đáp mắt vẫn không rời màn ảnh truyền hình. Một lát sau nàng có cảm tưởng Matt đang nhìn mình, bèn quay lại và thấy tia nhìn của anh có chút giận dữ. - Gì vậy? - Nàng hỏi.
- Phillip có nói với em là ông ấy không tin Manville và hai người đó có liên hệ quyến thuộc à? Trong lần gọi điện thoại cuối cùng cho em? Lần gọi mà anh đã bảo em là lặp lại từng câu hỏi?
Bailey khẽ mỉm cười :
- À, phải. Vậy là em đã quên nói đến chuyện ông ấy thắc mắc không biết Atlanta và Ray có phải là anh em ruột không?
- Đúng, em đã quên không nói - Matt nói - Em còn quên nói với anh chuyện gì nữa không?
Bailey hít vào một hơi thở sâu.
- Em có đề cập đến chuyện đã tìm được một bức ảnh của Jimmie với người đàn ông tự treo cổ trong nhà kho không nhỉ?
- Em đi lấy nhanh lên! - Matt bảo.
Bailey đứng lên quay về phòng và trở lại vài phút sau đó, nhưng nàng chưa đưa ngay bức ảnh cho Matt.
- Trước khi nhìn nó, em cần cho anh biết điều này. Vào lúc còn gặp Jimmie, anh ấy đã thực hiện một vài cuộc giải phẫu thẩm mỹ trên mặt.
- Loại giải phẫu gì... - Matt đưa tay ra và Bailey chầm chậm trao bức ảnh cho anh ta.
- À - Matt nói sau khi nhận bức ảnh nọ một lúc lâu - Em có chắc thằng bé trong tấm ảnh là người mà em đã lấy làm chồng không?
- Chắc chứ. Khi mình sống với một người đàn ông lâu như thế và gần gũi thân thiết như thế.
- Em kiếm đâu ra tấm ảnh này.
- Lúc ấy em đang tìm cái máy chinois, cái máy ép có hình nón mà anh đã để trên tấm kệ cao nhất trong phòng chứa thực phẩm. Anh để nó cao quá, em phải leo lên mấy cái ngăn kệ để lấy và nhìn thấy một góc bức ảnh này thò ra giữa hai tấm ván.
- Căn phòng độc nhất trong ngôi nhà này không bị tháo ra, rồi lắp lại, là phòng chứa thực phẩm, - Matt trầm ngâm nói - Em chờ ở đây để anh đi lấy cây nạy.
- Ôi, không, đừng làm thế - Bailey hốt hoảng bảo Matt - Đó cũng là căn phòng duy nhất trong ngôi nhà này trông đẹp do cái nguyên thủy của nó, anh không nên phá nó đi.
- Em có bao giờ nghĩ là cái chết của Phillip Waterman rất có thể không phải là cái chết vì tình cờ không? Rằng ông ta đã tìm ra được một điều gì đó làm cho ông ta mất mạng không. Và vì ông ta đã báo động với em mấy ngày trước khi chết là hai tên đang cố tìm nơi ở của em, và có lẽ em sẽ là người kế trong danh sách những người bị tai nạn.
- Không. - Bailey cố trấn tĩnh nói - Em không hề nghĩ đến chuyện đó. Anh sẽ ráp chúng lại như cũ chứ?
- Chuyện đó còn dễ hơn là phải ráp xác của em lại. - Nói xong Matt bước ra cửa.
- Để em đi dọn đồ ra đã. - Nàng nói, rồi vội vã chạy đến phòng chứa thực phẩm.
* * * * *
- Chẳng có gì cả. - Matt nhìn những bức tường trơ trụi nói. Chàng đã tháo tất cả những cái kệ, tất cả những tấm ván đóng chặt vào các chốt tường nhưng chẳng thấy gì ngoài bụi bặm, xác côn trùng, mối, gián.
Bailey cố nén tiếng khóc khi nhìn thấy những bức tường trơ trụi xấu xí của căn phòng trước kia trông rất xinh đẹp, phơi bày cả ra. Các tấm ván được chất đống trên nền bên ngoài cửa nhà bếp. Matt đang đứng dựa vào thanh gỗ dọc của cánh cửa.
- Bây giờ chúng ta hãy nhìn sự việc một cách hợp lý. Trước hết, chẳng có gì khác ở đây nữa. Bức ảnh ấy được kẹp giữa hai tấm ván có thể là một sự ngẫu nhiên. Mặt khác, nếu một người nào đó thấy cần phải giấu một vật gì, rất có thể ông ta còn cần giấu nhiều thứ nữa, và như thế rất có thể còn có một lỗ rất lớn ở đâu đây. Và nếu quả có một hầm chứa kho tàng như thế, thì hoặc nó nằm dưới sàn nhà này - hoặc ở nhà kho, Vậy chúng ta nên tìm nơi nào trước đây?
Bailey nói ngay :
- Nhà kho. Em cảm thấy ngay trong trái tim xuống đến tận dưới chân là nếu có vật gì được giấu, thì nó sẽ được giấu ở nhà kho. Dầu sao thì người đàn ông nọ đã... đã tự treo cổ ở đây, nên em chắc nếu ông ta muốn giấu thứ gì, ông ta sẽ giấu trong nhà kho.
- Đúng - Matt nói - Nhưng sàn căn phòng này đã.
- Đàn ông đáng ghét thật. - Bailey lẩm bẩm trong khi Matt đặt cây nạy đinh xuống tấm ván thứ nhất.
- Cô nói sao đây. - Matt hỏi khi kéo tấm ván đầu lên.
- Em nói là... em... Ôi, cái gì vậy? - Nàng chồm qua vai Matt hỏi. Nơi tấm ván vừa được nạy lên có một cái lỗ với một góc của một cái hộp kim loại.
- Em cũng thấy tò mò, phải không? Anh cho là chúng ta hãy chờ một chút, - Matt bước lùi lại nói! - Anh muốn kiếm thứ gì ăn đã.
- Anh tự đi lấy mà ăn. - Bailey đáp, rồi cầm lấy cây nạy thọc xuống tấm ván thứ nhì. Nạy xong tấm ván thứ tư thì toàn bộ chiếc hộp nọ đã phơi bày hẳn ra. Bailey nhìn lui, thấy Matt đang đứng dựa cánh cửa, vẻ tự mãn hiện rõ trên nét mặt.
Bailey cúi xuống nhấc chiếc hộp lên, rồi mang nó ra bên ngoài :
- Nếu anh muốn ăn món gì em nấu hay anh muốn cùng chung giường với em, thì hãy vứt bỏ cái vẻ mặt ấy đi nhé.
Mặt Matt thật nghiêm ngay lại, khiến Bailey phải bật cười.
- Đây, anh mang cái hộp dơ dáy này ra ngoài trong khi em đi làm thứ gì cho chúng ta uống. Đừng mở nó ra trước khi em ra nhé!
Mười phút sau khi Bailey trở ra, thì Matt đã chùi sạch đất bám bên ngoài chiếc hộp, và đang ngồi trên một chiếc ghế nhìn lên cây dâu tằm.
- Em mở nó đi. - Matt cầm ly nước chanh nói.
Đây là một chiếc hộp kim loại cũ, bên ngoài có in hàng chữ “Bánh quy Earnest. Tốt cho sự tiêu hóa”.
Bailey hít vào một hơi dài trước khi kéo nắp hộp lên. Nàng sẽ tìm thấy gì ở bên trong.
Nàng như muốn ngừng thở khi nhìn thấy món đồ quen thuộc, bốn dải ru băng màu xanh nằm trên đất. Cầm mấy dải băng nọ lên, Bailey nhìn chúng, ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt nhẹ mặt trơn láng của chúng. Tuy đây là những dây ru băng trước giờ nàng chưa nhìn thấy, chúng cũng gợi lại những ký ức cũ.
- Cái gì vậy? - Matt nhìn nàng hỏi.
- Em đang ráp nối lại những sự kiện để tìm hiểu ý nghĩa. Em có nghe nói là người đàn ông tự treo cổ đã từng cung cấp mứt, và mứt rau câu được bán ở thị trấn. Nhưng lúc nhìn thấy bức ảnh ông ta chụp với Jimmie, có nhiều chuyện xảy ra đến độ em quên mất cái nghề vào hộp này của ông ta. Nhưng trong bức ảnh em thấy rằng ông ta và Jimmie là bạn.
Matt nhíu mày cố tập trung tìm hiểu ý của điều nàng vừa nói. Bailey nhìn lên chàng nói :
- Lần đầu tiên nhìn thấy Jimmie là lúc em đoạt giải ru băng xanh cho món mứt mâm xôi của em. - Nàng nhìn xuống lại dải băng trên tay - Một sợi ruy băng gần giống sợi này.
- Em cho là có mối liên hệ sao?
- Em nghĩ là có lẽ công việc em làm thuở ấy, bỏ trái cây vào hũ, tham gia cuộc tranh tài và thắng giải, đã làm cho Jimmie nhớ lại nhiều đến một người nào đó mà anh ấy biết, và rất có thể là yêu mến.
Matt chồm người lên bàn nhìn vào chiếc hộp, rồi rút ra một xấp phiếu mép đã bị rách được buộc lại bằng một sợi dây cao su đã mục. Chàng vừa chạm tay là sợi dây đã đứt. Matt bắt đầu đọc mấy tấm phiếu: “Mứt gừng, mứt đậu xanh hoang. Bơ táo đường”.
Bên dưới xấp thẻ ghi những cách làm những thứ là một phong bì. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, cùng có một cảm nghĩ - nó đây rồi. Matt đưa chiếc phong bì ấy cho Bailey nhưng nàng lắc đầu. Vì thế chàng nhích ghế lại gần để cả hai cùng nhìn, rồi mở cái phong bì ấy.
Có hai bức ảnh. Bức đầu là bản sao bức ảnh Matt có, chụp hai đứa nhỏ Atlanta và Ray đứng trước cây dâu tằm nơi Matt và Bailey hiện đang ngồi, nhìn thẳng vào ống kính, mặt sụ hẳn xuống. Phía sau bức ảnh có nét bút chì đề “Eva và Palph Turnbull, 1966”. Bức ảnh kế đó được chụp chân dung của người đàn ông đã treo cổ tự vẫn và một phụ nữ lớn tuổi hơn, vẻ mặt buồn rầu. Bà ta không đẹp, đôi môi hơi cong làm tăng thêm cái vẻ khổ sở của bà ta. Nhưng người đàn ông thì trông có vẻ tràn trề hạnh phúc với đôi mắt long lanh, tươi cười. Cả hai đều mặc những bộ đồ lớn, trên ve áo có gắn bông hoa.
- Lễ cưới - Bailey nói - Đây là bức ảnh chụp trong lễ cưới, và bà ấy không muốn lấy ông ta.
Matt lật xem mặt sau tấm ảnh, và thấy nét chữ trẻ con ghi:
“Hilda Turnbull và Gusventer. Cưới ngày 12.5.1966”.
- Hai đứa nhỏ hình như không phải con của ông ta. - Bailey nói.
- Hay ba đứa. Làm thế nào Manville lại lọt vào đây?
- Anh quên là người đàn bà này đã có lần lấy Frank McCallum rồi à? Em có đọc bài báo nói Frank rời Calburn ngay sau khi tốt nghiệp, và vài năm sau đó đã trở lại với một đứa con còn nhỏ.
- A, phải rồi. - Matt nói.
- Nếu Frank bỏ đi xa, cưới người đàn bà tên là Hilda Turnbull này, sinh ra ba đứa con ngay, rồi sau đó ly dị bà ta thì sao? Và giả tỉ như bà ta bảo không muốn thấy đứa nhỏ nhất, thằng bé có cái môi sứt thì sao?
- Vậy là Frank đã trở về Calburn đây với đứa con nhỏ nhất, rồi nhiều năm sau, bà Hilda này xuất hiện với hai đứa con kia? - Matt nhìn nàng có vẻ khen ngợi.
- Suy đoán như thế cũng không đến nỗi tệ lắm. - Với một cô gái - Chàng thêm.
Bailey cầm cái gối ném về phía Matt. Anh chàng bắt lấy rồi kéo nàng vào vòng tay ôm hôn.
- Ai biết được chuyện này? - Bailey cắn vào tai Matt hỏi.
- Biết chuyện gì?
- Ai biết thêm được về những người này? Chúng ta không thể quay lại hỏi Rodney. Ông ta đã nổi khùng lên khi em đề cập đến tên Gus.
- Chúng ta có thể hỏi Violet khi bà ta từ đám tang trở về. - Matt nói.
- Đúng rồi. Những mối quan hệ của bà ấy với những người đàn ông ở thị trấn này.
- Không phải thế - Matt nói - Chúng ta có thể hỏi bà ta về những gì Burgess đã nói cho bà ta biết.
Bailey lách người khỏi vòng tay của Matt, nhìn anh ta hỏi :
- Burgess? Ngôi sao bóng bầu dục? Anh ta là tình nhân của Violet à?
- Chắc vậy, vì bà ấy đã lấy anh ta.
Bailey sửng sốt hỏi :
- Violet đã lấy một người trong nhóm Golden Six à? Sao không ai cho em biết chuyện ấy cả?
Matt thở dài, đưa tay lên dụi mắt rồi nói :
- Đó là lý do mà bà ấy đã đến Calburn. Burgess đã đi California làm ăn trong những năm thập niên 60, và đã trở về quê với một bà vợ. Thuở ấy anh còn là một thằng bé nhưng còn nhớ nghe người ta bảo là bà vợ ông ta đã làm mọi người sửng sốt.
- Trong khi bà ta lấy Burgess à? - Bailey mở to mắt hỏi.
- Không phải - Giọng Matt có vẻ không ưa thích mấy - Không phải vậy. Đó là áo quần bà ta mặc và cái lối bà ta hành xử.
- À, em hiểu rồi. Váy ngắn và giầy ống v.v...
- Má anh có lần bảo Violet làm mọi người sửng sốt vì bà ta không đội nón và mang găng tay.
- Ừ, đáng kinh ngạc thật. - Bailey mỉm cười nói - Má của anh có sửng sốt vì bà ta không?
- Anh cho là má anh cũng hơi thích Violet, cho dù bà không bao giờ phát biểu ý kiến về việc đó. Nhưng lúc còn nhỏ, khi bà thấy anh xem cuốn phim “Bonnie and Clerde” trên truyền hình, bà đã nói đó là bộ đồ mà Violet đã mặc lần đầu tiên khi nhìn thấy bà ấy.
- Đúng. - Bailey nói - Một trong những cuốn phim nổi tiếng khắp nước về mẫu thời trang lúc ấy. Vậy là Violet đến từ California, với bộ đồ thời trang mốt mới, và lấy một người trong nhóm The Golden Six.
- Vâng. Burgess đã mua ngôi nhà mà Violet hiện sống trước đó nhiều năm, và hai vợ chồng đã sống ở đấy cho đến khi công trường gỗ của ông ta bị phá sản và Burgess chết trong một vụ rơi máy bay. - Matt nhăn mặt - Có nhiều người bảo rằng vụ rớt máy bay ấy không phải tình cờ. Anh nghe nói là sau cái chết của Frank, ông ấy không còn là con người như trước kia nữa.
- Thì người ta cũng nói về cái chết của Jimmie như vậy. - Bailey nói nho nhỏ, rồi ngẩng đầu lên tiếp. - Mưu sát được gọi là tự sát.
- Ý là sao?
- Arleen...
- Em đang đề cập đến người đàn bà mà em đã ghép vào ở với Janice à? Người đàn bà mà mỗi khi anh hỏi em bà ta là ai thì em lại bỏ chạy qua phòng khác thay vì trả lời anh. Có phải bà Arleen không?
Bailey khoát tay ra dấu bảo chàng đừng nói thêm.
- Anh muốn cãi nhau hay muốn nghe chuyện? - Rồi không đợi Matt trả lời, nàng tiếp - Arleen bảo một đêm nọ cách đây nhiều năm, Jimmie có đề cập đến chuyện gì đó về những vụ “mưu sát được gọi là tự sát”.
- Chính xác bà ta đã nói như thế nào? - Matt hỏi.
- Bà ta bảo Jimmie nói là tất cả tiền của chàng cũng không thể sửa lại cái sai lầm xảy ra lúc chàng còn nhỏ. Arleen bảo chàng đã nói điều gì đó về “mưu sát được gọi là tự sát”.
Matt nhìn nàng một lúc rồi nói :
- Vậy có bao nhiêu vụ tự sát mà chúng ta biết cho đến giờ này? - Chàng đếm các ngón tay - Frank McCallum - Gus Venter và Frederick Burgess.
- Anh cho là một trong số các vụ đó là mưu sát?
- Phải - Matt nói - Và anh cho là một trong những vụ mưu sát ấy có liên quan đến Jimmie Manville và hai kẻ hèn mạt đang bán tống bán tháo mọi thứ để lấy tiền mặt.
Bailey hít một hơi dài.
- Và anh không cho cái chết của Phillip Waterman là tình cờ, và anh nghĩ là sinh mạng em đang bị nguy hiểm?
- Đúng thế. - Matt nhẹ nhàng nói.