Con chim khát tổ - Chương 20

Con chim khát tổ - Chương 20

Con chim khát tổ
Chương 20

Ngày đăng
Tổng cộng 45 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 50276 lượt xem

Ngay phía trước nhà Lucy có một cây mộc lan rất lớn. Cuối mùa xuân hoa sẽ rụng khắp bãi cỏ, như những mẩu khăn giấy bị vò nát. Bây giờ mới tháng Tư, cây mộc lan đội một đám mây trắng bồng bềnh đầy những cánh hoa màu cơm dừa. Strike chỉ mới đến đây có vài lần. Hắn rất ít khi tới nhà Lucy vì ở nhà lúc nào em gái hắn cũng luôn tay luôn chân, và cũng vì muốn tránh mặt ông em rể hắn không ưa gì.
Bóng bay cột đầy cổng, nhấp nhô trong cơn gió nhẹ. Strike đi trên lối vào hơi dốc trước cửa, gói quà kẹp dưới tay, tự nhủ rằng cuộc thăm viếng sẽ chóng xong thôi.
“Charlotte đâu?” Lucy hỏi ngay khi vừa mở cửa. Cô hơi thấp người, tóc vàng, mặt tròn.
Trong phòng khách có rất nhiều bong bóng to bằng giấy kiếng vàng, toàn là hình số bảy. Lâu lâu lại có tiếng trẻ con la hét không biết từ góc nào trong nhà, không rõ là đang phấn khích hay bị đau, làm náo động cả khu ngoại ô bình lặng.
“Cuối tuần này cổ phải về Ayr,” Strike nói dối.
“Sao vậy?” Lucy hỏi tiếp, bước lùi lại nhường lối đi cho hắn.
“Chị gái cổ có chuyện gì đó. Thằng Jack đâu rồi?”
“Tụi nó ở ngoài đó hết. Lạy Trời, vừa kịp tạnh mưa, không thì phải để tụi nó ở hết trong nhà,” Lucy nói, dẫn hắn ra vườn sau.
Ba thằng cháu của Strike đang chạy trên bãi cỏ đằng sau nhà, cùng với khoảng hai mươi đứa nhỏ khác, tất cả xúng xính áo quần. Chúng đang chơi trò gì đó, đua nhau chạy về mấy cái cột bóng cricket có dán hình trái cây, vừa chạy vừa la hét inh tai. Đám phụ huynh trợ giúp đứng chung quanh trong ánh nắng nhạt, tay cầm cốc nhựa đựng rượu. Greg, chồng của Lucy đang đứng chỉnh chiếc iPod đặt trên bàn xếp. Lucy mang ra cho Strike một ly bia lạnh, rồi lại chạy ào ra dỗ thằng con nhỏ nhất vừa ngã oạch một cú, vẫn còn gào ăn vạ.
Strike chẳng muốn con cái gì. Charlotte cũng đồng ý với hắn. Đây cũng là lý do tại sao những mối tình khác của Strike đều không đi tới đâu. Lucy hay xót xa chuyện này và cả những lý do đằng sau đó. Lucy dễ phật ý mỗi khi Strike nói về những thứ hắn muốn trong đời, vì khác hẳn với cô em gái. Những lúc đó, Lucy phản ứng như thể hắn đang lên án những quyết định và lựa chọn riêng của mình vậy.
“Khỏe không, Corm?” Greg lên tiếng. Ông em rể vừa nhường vị trí chỉnh nhạc cho một ông bố khác. Greg là một kỹ sư khối lượng công trình, luôn lúng túng không biết phải nói chuyện với Strike ra sao, cuối cùng thành ra kiểu xởi lởi đãi bôi. Greg hồ hởi: “Charlotte xinh đẹp đâu rồi? Không lẽ mới chia tay chia chân nữa hả? Ha ha ha. Thiệt bắt tin hai người muốn không kịp luôn.”
Một cô bé vừa bị xô ngã, Greg vội chạy đến giúp bà mẹ đang đỡ nó dậy, lại khóc mếu và cỏ ướt vấy đầy người. Trò chơi của bọn trẻ con càng lúc càng ồn ào, hỗn loạn. Cuối cùng người thắng cuộc được công bố. Đứa về nhì òa lên khóc, phải dỗ nó bằng một phần quà an ủi vừa lấy ra từ túi ni lông đen đằng sau bụi hoa tú cầu. Trò chơi bắt đầu lại lần nữa.
“Chào anh!” Một bà đứng tuổi rụt rè đi tới chỗ Strike đứng. “Hẳn anh là anh trai Lucy!”
“Vâng” hắn đáp.
“Tụi tôi có nghe vụ chân cẳng của anh, khổ thân,” bà ta nói tiếp, nhìn xuống chân hắn. “Lucy có kể hết. Hay thiệt hả? Lúc anh mới đi vô tôi chẳng thấy anh cà nhắc tí nào. Đúng là y học ngày nay tiến bộ ghê? Có khi bây giờ anh còn chạy nhanh hơn cả hồi xưa!”
Chắc bà ta tưởng hắn cũng mang một cái chân giả hình lưỡi liềm bằng sợi carbon như các vận động viên Paralympic. Hắn uống một hớp bia, gượng gạo mỉm cười.
“Có đúng vậy không?” bà ta vừa hỏi vừa liếc mắt điệu đà, tò mò lộ liễu. “Anh là con của Jonny Rokeby thiệt hả?”
Sự nhẫn nại của Strike đứt phựt một phát như mấy sợi chỉ mỏng manh bị kéo căng.
“Tôi cóc biết,” hắn đáp. “Sao chị không đi mà hỏi ông ta?”
Bà ta sửng sốt. Sau vài giây bà lẳng lặng bỏ đi. Hắn thấy bà ta đến nói gì đó với một bà khác, bà này ngay lập tức liếc về phía hắn. Lại một đứa trẻ con chạy ngã, đập đầu vào cột bóng cricket có gắn hình một quả dâu khổng lồ rồi hét lên một tiếng muốn rách cả màng nhĩ. Tranh thủ lúc đám đông đang xúm vào xuýt xoa nạn nhân mới, Strike bỏ vào nhà.
Phòng khách đơn giản, tiện nghi với ba chiếc ghế nệm màu xám. Trong phòng có bản in một bức tranh trường phái Ấn tượng treo trên bệ lò sưởi và mấy khung hình ba đứa cháu trai mặc đồng phục học sinh màu xanh đặt rải rác trên kệ. Strike đóng cửa phòng khách lại cho khỏi ồn rồi lấy đĩa DVD trong túi ra, bỏ vào đầu máy và bật TV lên.
Trên đầu TV có đặt một tấm ảnh chụp Lucy hồi sinh nhật ba mươi tuổi. Rick, bố của Lucy đang đứng với người vợ thứ hai, Strike đứng đằng sau, cũng là vị trí quen thuộc trong tất cả những bức ảnh có mặt hắn kể từ khi 5 tuổi. Lúc đó hắn còn đủ cả hai chân. Đứng cạnh Strike là Tracey, đồng nghiệp cũ của hắn ở SIB và cũng là chị dâu hụt của Lucy. Tracey sau đó làm đám cưới với một người bạn chung của cả hai và gần đây vừa sinh con gái. Strike định gởi hoa chúc mừng mà loay hoay mãi thế nào vẫn chưa gởi.
Hắn nhìn lên màn hình, rồi bấm nút “play”.
Đoạn băng trắng đen lấm tấm bắt đầu chạy. Một con phố phủ trắng tuyết, những bông tuyết dày rơi đều đều trước máy quay. Góc máy 180 độ cho thấy chỗ giao nhau giữa phố Bellamy và phố Alderbrook.
Một người đàn ông đi bộ một mình xuất hiện từ phía góc phải màn hình, tay đút trong túi quần. Ông ta mặc nhiều lớp áo, mũ áo chụp lên đầu. Phim trắng đen làm gương mặt ông ta thoáng nhìn qua rất lạ; rất dễ đánh lừa con mắt người xem. Ban đầu Strike tưởng là hắn thấy một gương mặt trắng bệch đeo băng bịt mắt màu đen, mãi một lúc sau mới nhận ra đó là một gương mặt người da đen quàng khăn trắng bịt hết cả mũi, miệng và cằm. Trên áo của người này có một hình gì đó, trông giống logo; ngoài ra không thể nhìn rõ gì khác.
Khi đến gần camera ông ta cúi đầu xuống, có vẻ như đang xem một vật gì vừa rút từ trong túi ra. Vài giây sau, ông ta đi về phía phố Bellamy và ra khỏi khung hình. Đồng hồ điện tử dưới góc phải màn hình cho thấy lúc đó là 1 giờ 39 phút.
Đoạn phim tắt phụt, chuyển cảnh. Sau đó là hình ảnh mờ mờ, cũng đoạn đường đó nhưng vắng tanh. Tuyết vẫn rơi dày cản tầm nhìn, đồng hồ ghi 2 giờ 12 phút. Hai người đàn ông xuất hiện. Người thứ nhất là người mang khăn quàng cổ trắng trong đoạn băng lúc nãy; chân dài và trông rất khỏe. Ông ta chạy thục mạng, hai cánh tay vung mạnh, thẳng xuống phía phố Alderbrook. Người thứ hai nhỏ con hơn, mặc áo thun có mũ và đội mũ rời; Strike để ý thấy bàn tay tối màu đang nắm chặt khi ông ta chạy hết tốc lực sau người thứ nhất, càng lúc càng bị bỏ xa. Dưới ánh đèn đường, chữ in trên lưng áo của ông ta ánh lên trong thoáng chốc. Đến giữa phố Alderbrook ông ta đột ngột rẽ trái theo đường nhỏ.
Strike xem lại đoạn băng thứ hai, rồi thêm một lần nữa. Hắn không thấy hai người này có liên lạc gì với nhau cả; không có dấu hiệu có gọi hay nhìn nhau, khi cả hai chạy khỏi màn hình. Cứ như mạnh ai nấy chạy.
Hắn xem đoạn băng lần thứ tư, rồi loay hoay bấm dừng hình ngay ở chỗ lưng áo của người thứ hai ánh lên. Hắn ghé sát mắt vào TV, nhìn thật kỹ hình ảnh mờ nhạt. Sau khoảng một phút nhìn chăm chú, hắn gần như chắc chắn từ đầu tiên trên áo kết thúc bằng chữ “ck”, nhưng từ thứ hai mà hắn nghĩ là bắt đầu bằng chữ “J” thì không thể đọc nổi.
Hắn bấm “play”, tiếp tục đoạn phim và cố xem người thứ hai đi về con phố nào. Sau ba lần xem thì hắn chắc chắn ông này đã rẽ vào phố Halliwell đúng như Wardle nói, dù bảng tên phố trên màn hình rất mờ.
Cảnh sát suy luận rằng nếu sau đó người thứ nhất gặp ngay người bạn ở quanh đó – mặc dù camera không ghi lại được, thì ít có khả năng anh ta là sát thủ. Nhưng nói vậy cũng có nghĩa là giả định hai người trong đoạn băng có quen biết. Strike phải thừa nhận rằng chuyện cả hai người cùng xuất hiện tại một nơi, trong điều kiện thời tiết như vậy, vào cùng một thời điểm và hành động gần như giống nhau thì rất có khả năng là đồng phạm trộm xe.
Đoạn băng tiếp tục, chuyển đến cảnh bên trong một chiếc xe buýt. Một cô gái vừa lên xe. Máy quay hẳn đặt ở vị trí ngay phía trên đầu lái xe. Gương mặt cô gái như bị kéo gần lại và bị phủ bóng nhưng vẫn thấy rõ cô có tóc vàng, buộc đuôi ngựa. Người đàn ông đi lên xe ngay sau đó rất giống với người đi ở phố Bellamy về phía Kentigern Gardens. Ông này trông cao lớn, mũ áo trùm đầu, choàng khăn trắng bịt mặt, phần mặt trên bị khuất ánh sáng không nhìn thấy được, nhìn kỹ trên ngực áo có chữ GS.
Hình ảnh lại nhảy đến cảnh phố Theobalds. Nếu người đang đi rất nhanh trên phim là người lên xe buýt thì đến lúc này chiếc khăn quàng cổ trắng đã được tháo ra, mặc dù vóc dáng và tướng đi rất giống. Strike thấy như ông này có vẻ đang cố cúi đầu xuống.
Phim đã chạy hết, trên màn hình chỉ còn màu đen. Strike vẫn ngồi đó, mắt nhìn màn hình, tiếp tục suy nghĩ. Một lát sau sực tỉnh, hắn hơi ngạc nhiên khi nhìn lại những thức có nhiều màu sắc và nắng rọi chung quanh.
Hắn lấy điện thoại ra gọi ngay cho John Bristow, nhưng không ai nghe máy. Hắn để lại lời nhắn, báo là đã xem hết các đoạn băng ghi hình và đọc hồ sơ của cảnh sát, hắn muốn hỏi Bristow thêm vài câu, liệu có gặp nhau tuần tới được không.
Sau đó hắn gọi cho Derrick Wilson, lại bị chuyển cuộc gọi vào hộp thư thoại. Hắn nhắc ông ta chuyện cho hắn vào xem bên trong số 18 Kentigern Gardens.
Strike vừa dập máy thì cánh cửa phòng khách mở ra, Jack, thằng cháu thứ hai rụt rè bước vào. Mặt mũi thằng bé đỏ gay, kiểu vừa chạy nhảy tưng bừng xong.
“Con nghe có tiếng cậu,” Jack nói. Thằng đó đóng cửa, cẩn thận y như ông cậu lúc nãy.
“Con không chơi ngoài vườn nữa à Jack?”
“Con vô nhà đi tè,” thằng bé trả lời. “Cậu Cormoran có quà cho con không?”
Strike vẫn còn cầm gói quà từ lúc mới đến. Hắn đưa cho thằng bé, ngắm những ngón tay bé xíu của nó xé toạc lớp giấy Robin đã cẩn thận gói ghém.
“A hay quá,” Jack reo lên. “Một chú lính.”
“Đúng rồi,” Strike đáp.
“Có súng đàng hoàng, đủ hết nè.”
“Ờ có hết.”
“Hồi trước cậu có súng không?” Jack hỏi, lật cái hộp lại để xem hình.
“Có hai khẩu lận.” Strike đáp.
“Cậu còn giữ không?”
“Không, cậu đem trả hết rồi.”
“Chán vậy.” thằng bé nói thản nhiên như không.
“Con không ra ngoài chơi à?” Strike hỏi, vừa lúc có tiếng la hét vọng vào từ ngoài vườn.
“Con không thích,” Jack trả lời. “Cho con mở hộp ra nghe cậu?”
“Ừ con mở đi,” Strike nói.
Trong lúc thằng Jack hào hứng xé luôn cái hộp, Strike rút đĩa DVD ra khỏi đầu máy và bỏ vào túi. Rồi hắn giúp thằng bé tháo chú lính nhảy dù ra khỏi tấm bìa cứng đính kèm và lắp súng cho chú.
Mười phút sau Lucy bước vào, thấy hai cậu cháu vẫn đang ngồi đó. Thằng Jack cầm chú lính, giả vờ bắn súng từ sau ghế sofa còn Strike thì ôm bụng giả vờ bị trúng đạn.
“Trời ơi, Corm, hôm nay là sinh nhật nó, nó phải ra chơi với mấy đứa kia! Jack, mẹ đã dặn là con vẫn chưa được mở quà kia mà… nhặt lên ngay… không, để đó, không được mang ra ngoài… không được, Jack, để hôm sau chơi tiếp… gần dọn thức ăn rồi còn gì…”
Lucy bực bội, vừa nhanh tay lùa ông con còn chần chừ ra khỏi phòng vừa quay lại liếc Strike một cái. Lucy mím môi lại, trông y hệt mợ Joan, mặc dù hai người chẳng máu mủ gì.
Gương mặt thoáng gợi nhớ mợ Joan ấy khiến Strike tự động hợp tác. Đúng ý Lucy, hắn không gây rắc rối thêm gì trong suốt buổi sau đó. Phần lớn thời gian hắn phân xử mấy vụ cãi nhau ỏm tỏi của đám trẻ con phấn khích, rồi hắn lánh sau cái bàn xếp chất đầy sương sa và kem, tránh mặt mấy bà mẹ nhiều chuyện lảng vảng xung quanh.

Chương trước Chương sau