Cửa địa ngục - Chương 08

Cửa địa ngục - Chương 08

Cửa địa ngục
Chương 08

Ngày đăng
Tổng cộng 34 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 27764 lượt xem

TÔI trả tiền taxi ở cuối đường 50 gần lối vào cầu tàu 90 trên sông Hudson. Mùi nước biển và dầu cặn trong phút chốc đưa tôi trở về với Trân Châu Cảng và Ford Island. Ở phòng kiểm sóat di trú gần cầu phao về phía chiếc Queen Victoria, một tiếp đãi viên của bến tàu cunard lấy hành lý của tôi khỏi tay người phu vác, và bảo tôi:
_ Thưa ông, để tôi xách cho, vì từ đây lên tàu là phận sự của tôi.
Nhân viên hãng tàu kiểm tra vé và sổ thông hành của tôi rồi đưa cho tôi những mẫu giấy khai báo.Phòng tôi mang số M-31 ở mút hành lang phía tay phải.Cửa phòng đang mở sẵn và một gã bồi tàu có thân hình nhỏ như một con chim đang loay hoay giữa đống hành lý bên cạnh cửa. Anh ta đứng thẳng lên khi trông thấy tôi.
Tôi hỏi;
_ Có phải anh là tiếp đãi viên của tôi, phòng M-31?
_ Dạ phải.Thưa ông, tên tôi la Err. Ông có cần tôi giúp việc gì không?
_ Hiện giờ thì chưa, nhưng anh nhớ mang trà cho tôi mỗi buổi sáng vào lúc bảy giờ.
_ Dạ tôi sẽ nhớ. Thưa ông trà thật đậm hay loại thường?
_ Loại thường thôi. Anh cũng phụ trách các phòng từ M-39 tới M-45 phải không?
_ Dạ phải, Daisy và tôi phụ trách các phòng phía mũi tàu.
_ Tôi sẽ không càn tới Daisy. Lần này không có vợ tôi đi theo.
_ Ông là ông Dunbar. Tôi còn nhớ ông và bà nhà - để tôi cố nhớ rõ lại, có phải 6 năm rồi?
_ Phải, đúng vậy. Anh có trí nhớ rất tốt. Vợ tôi đã từ trần.
Tôi bước chân vào phòng với kỉ niệm tràn đầy trong tâm trí.Tôi hình như còn trông thấy chiếc áo ngủ màu trắng của Martha liệng trên giường bên cạnh đêm cuối cùng của chúng tôi trên táu trong chuyến vượt biển đầu tiên sau ngày chúng tôi thành hôn. Tôi hình như còn nghe được tiếng nàng đang hát trong phòng tắm sau lưng tôi. Martha đã từ trần một năm sau, sau một tai nạn phi cơ của hãng hàng không Anh gần Athens, giữa lúc nàng đang bay đi gặp tôi khi tôi trở về sau một chuyến công tac bên Ai Cập. Đã gần bảy năm trôi qua, thế mà hình ảnh chiếc áo ngủ vãn còn khiến cổ tôi nghẹn ngào đau buốt mỗi lần tôi hồi tưởng.
Err bước theo sau lưng tôi.
_ Thưa ông hành lý của ông đã có đủ rồi. Nếu ông muốn, tôi sẽ mở cái túi lớn này và treo lên cho ông. Còn các đồ đạc khác tôi sẽ tháo mở sau.
_ Anh khỏi phải tháo mở gì hết. Tôi thích tự làm lấy. Tôi dịnh đi lên phòng ngoạn cảnh uống một ly rượu, không biết trên đó đã mở cửa chưa?
_ Thưa ông, mở rồi. Tôi trông thấy George đang sửa soạn khi tôi xuống đây.
_ Hành khách sẽ ăn trưa trên tàu chứ?
_ Thưa ông, đúng thế.
Tôi là hành khách duy nhất trong phòng ngoạn cảnh. Tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở quầy. Trước sự kinh ngạc, viên quản lý vẫn còn nhớ tôi. George vẫn mang dây huy chương Đệ Nhị Thế Chiến trên bộ y phục của tiếp đãi viên.
_ Thưa ông, lần này ông có muốn tôi duyệt qua danh sách hành khách cho ông?
_ Lẽ tất nhiên là có. George, anh hãy khởi sự từ bây giờ, cần nhất phải kín đáo và kĩ lưỡng.
_ Ông có biết tàu đã bắt đầu nhổ neo?
_ Cám ơn anh. Tôi nên xuống lấy chiếc áo cấp cứu.
Tôi sắp sửa đứng lên rời khỏi chiếc ghế đẩu, nhưng tôi đã ngừng lại và ngoảnh lui khi tôi cảm thấy có ai đụng nhẹ vào cánh tay tôi. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu khói lam của Monique de Ménard, và chợt sao xuyến trong lòng. Bất cứ lúc nào trông thấy đôi mắt củ nàng, tôi lại không khỏi bối rối. Vừa quay lui đã trông thấy một cách bất ngờ khiến tôi phải giật mình.
Nàng lên tiếng:
_ Kính chào ông Dunbar. Tôi hi vọng ông không vội bỏ đi trước khi tôi được mời ông một ly rượu.
_ Kính chào cô. Tôi định láy chiếc áo cấp cứu.George cho hy trước bữa cơm trưa sẽ có cuộc thao diễn cho hành khách phòng lúc tàu ngộ nạn. Để tôi lấy luôn áo của cô nhân thể? Theo tôi biết mình cùng ở chung hành lang.
Tôi trở về trước nàng. Tôi lấy một bàn trông ra phía cửa và say sưa ngắm nàng bước từng bước dài khoan thai trong lúc nàng trở lại vói chiếc áo cấp cứu trên tay. Đó là một nét duyên dáng tự nhiên không phải bất cứ người đàn bà nào cũng có được, ngay cả những cô gái kiểu mẫu thời trang cung rất ít người có dáng đi này.Nàng ngồi xuống như lúc nang ngồi trong nhà của Ted ma tôi vẫn còn nhớ rõ, một cách thẳng thắn, không hề nghiêng mình.
_ Chắc cô đã từng làm người mẫu?
_ Tôi xincám ơn ông về lời khen bóng gió đó. Ông căn cứ vào đâu mà nghĩ như vậy?
_ Theo cách cô bước đi. Theo cách cô ngồi xuống.
_ Ông quan sát tinh tế quá.
_ Đây chỉ là một vấn đề nghề nghiệp. Tôi là một ký giả.
_ Thế thì lời khen của tôi trở nên vô duyên mất rồi. Nhưng ông đã đoán rất đúng, tôi đã từng làm người mẫu một thời gian, trước khi tôi quá già không còn thích hợp với nghề đó nữa.
Nàng bật cười khi trông thấy tôi nhếch mày, rồi nói tiếp:
_ Ồ thật mà! Tôi đã hai mươi tám, và như thế là quá già. Nhưng tôi xin cám ơn ông đã tỏ vẻ hoàn toàn nghi ngờ. Đó cũng là một cách khen vô cùng tế nhị.
Tôi vẫn nhìn nàng với tất cả thích thú trong lúc bảo:
_ Bất cứ ai cũng có nhận xét như tôi.
Đoạn tôi đọt ngột hỏi:
_ Anh cô có được khoẻ không?
Nàng do dự một lát rồi trả lời. Nàng nói:
_ Không khoẻ lắm. Anh ý bị đánh trên đầu, ở phía sau, hơi chếch về bên trái. Vì thế anh ấy gần như .... mất thăng bằng. Đó là một điều hết sức xui xẻo, nhất là vì Jacques luôn luôn say sóng mỗi khi đi tàu.
_ Vị bác sĩ điều trị trên tàu săn sóc sức khoẻ cho ông ấy?
_ Không, anh ấy không chịu. Anh ấy nhát thiết đợi gặp bác sĩ riêng của anh ấy ở Ba-lê. Nhưng chắc chắn anh tôi sẽ qua khỏi. Anh ý đã đi tàu như thế này nhiều lần rồi.
_ Và cô cũng vậy?
Nàng mỉm cười với tôi, không hé môi. Nàng nghiêng mình về phía trước để dụi tắt điếu thuốc lá. Tôi không thể không để ý thấy, trong lúc nàng cử động, chiếc áo lụa trắng của nàng lay chuyển tựa hồ hai gò ngực của nàng đang bị giam hãm bên dưới. Cử động tuy nhẹ nhàng mà lại hàm súc biết bao mê đắm. Nhưng nàng chưa kịp trả lời thì chuông reo báo hiệu cuộc thực tập trên tàu sắp bắt đầu. Nàng uống cạn cốc rượu của nàng rồi đặt xuống, và bảo tôi:
_ Chắc mình phải đi ngay bây giờ. Theo tôi biết ông và tôi sẽ ngồi chung bàn trong phòng ăn. Tôi sẽ gặp lại ông trong bữa cơm trưa.
Tôi ngạc nhiên không hiểu sao nàng biết được. Chính tôi còn chưa ghé trưởng ban tiếp đãi để hỏi thăm về vụ đặt bàn ăn.
Tôi hỏi nàng:
_ Cô vui lòng uống với tôi một ly trước bữa tối? Chắc trước bưa trưa không thể nào có thì giờ được.
_ Cám ơn ông. Tôi xin nhận lời. Vào mấy giờ?
_ Sáu giờ. Tại đây.
_ Tôi sẽ lên đây.
Nói đoạn, nàng mỉm cười và bước đi, đong đưa chiếc áo cấp cứu tựa hồ đó là một chiếc áo choàng mang theo mình cho có lệ. Tôi uống cạn ly bia và đi cùng nàng.

Chương trước Chương sau