Cửa địa ngục - Chương 09

Cửa địa ngục - Chương 09

Cửa địa ngục
Chương 09

Ngày đăng
Tổng cộng 34 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 27615 lượt xem

TÔI chỉ trông thấy Monique từ xa trong cuộc thao diễn. Nàng xuất hiện khá nhiều nơi, luôn bước song song với người đàn ông có vẻ nổi bật
trong đám đông. Chắc chắn nàng quen biết với người này, bởi vì ông ta cúi người xuống và nói chuyện với nàng một cách đứng đắn. Ông ta khoảng 55; 60 tuổi. Đầu ông ta hoàn toàn sói. Những người sói đầu thường vẫn có một chút tóc ở hai bên thái dương và sau gáy nhưng ông ta thì quả thực không có một sợi tóc nào cả. Tuy nhiên ông ta là một nười bảnh trai. Ông ta có một khuôn mặt dài và hẹp, với 2 thái dương lõm vào, và luôn luôn phảng phất một nụ cười gần như chế riễu. Khi vị sỹ quan phụ trách nhóm hỏi thăm Jacques, chính người đàn ông đã trả lời thay cho Monique.
Ông ta bảo:
_ Ông Ménard dau, phải ở trong phòng. Một tai nạn nhẹ, trên bãi biển. Chúng tôi đã xin cho ông ấy được miên thao diễn.
Tôi lại nhìn ông ta, ngạc nhiên vì lối xưng hô "chúng tôi" của ông ta.
Viên sỹ quan tiếp tục giảng giải. Tôi ngắm cảnh lưu thông của bến tàu va tượng NỮ Thần Tự do lướt qua cho đến khi khuất dạng.
Trở về phòng tôi bắt gặp Err đang soạn đồ cho tôi gần xong mặc dù tôi đã bảo anh ta khỏi cần làm.
Tôi nói:
_ Err, anh cho tôi biết ai ở phòng M-43 va 45, bên cạnh phòng cô Ménard. Tôi chưa kịp xem danh sách các hành khách.
_ Thưa ông theo tôi biết, đó là người anh trai của cô ấy.
_ Anh đã trông thấy anh ta?
_ Thưa ông, đã, nhưng không đúng là thấy. Ông băng kín đầu từ cổ trở lên. Thật ra tôi chỉ trông thấy hai lỗ mắt.
_ Hừm. Có phải căn phòng đó trước kia do người khác giữ chỗ?
_ Thưa ông thật tình tôi không biết.
Tôi hỏi cô gái trong phòng lương thực và được cô ta cho hay:
_ Thưa ông, dúng thế. Có một ông tên Edward Dunbar đã giữ phòng đó, cùng với ông Ménard, nhưng ông ấy đã xin huỷ bỏ vào giờ phut cuối, và cô em gái của ông Ménard cho hay ông ấy chỉ đi một mình vì bị bệnh.
_ Tôi dừng lại ở của phòng ăn và nói chuyện với viên quản lý. Anh ta cúi mặt, chỉ hơi nhướng mắt nhìn tôi khiến cho bộ mặt nghiêm nghị của anh ta cóvẻ ngạo mạn.
Ông Dunbar, ông được sắp ngồi chung bàn với ông Kỹ sư trưởng. Trừ phi ông muốn ngồi riêng một bàn.
_ Không, như thế là tuyệt lắm rồi. Cám ơn anh đã sắp xếp cho tôi. Tôi đã quên phức đi.
_ Thưa ông, có gì đâu mà ông cám ơn. Một ông Đại uý tên anson đã đặt chỗ cho ông, và ông ấy cũng ngồi cùng bàn. Có lẽ lúc này ông ấy đã đén đó rồi.
Ngoại trừ viên kỹ sư trưởng, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn khi tôi tới nơi. Tôi biết đay không phải là lần đầu tiên ông ta không hiện diện trong giờ ăn trưa. Ông ta luôn luôn bận rộn những khi tàu khởi hành và chạy trên con kênh The Narrows.
Monique ngồi bên phải một chiếc ghế hãy còn trống chắc hẳn dành cho tôi. Ghế của viên kỹ sư trưởng ở bên trái của tôi, người đàn ông sói đầu ngồi
bên tay mặt của nàng. Khi tôi bước tới tất cả mọi người ngoại trừ Monique cùng
đứng lên.
Người đàn ông sói đầu tự giới thiệu là đại uý Howard Anson, thuộc Bộ Hải Quân. Bên phải ông ta la Martin Allen, Một tay mại bản ở Nữu Ước. Người ngồi
bên phải ông ta, đã khá lớn tuổi, là Alexander Macinnes một kỹ sư về hưu. Mái tóc ông ta bạc phơ cang làm nổi bật khuôn mặt xương có nước da hồng hào.
Anson nói với Monique:
_ Theo tôi hiểu thì cô và ông Dunbar đã quen biết nhau rồi.
Ông ta chăm chú nhìn tôi, đôi lông mày trắng hơi nhếch lên. Trong giọng nói của ông ta hình như có một vẻ bất mãn, khiến tôi không khỏi tức giận.
Nàng đáp:
_ Ông Dunbar và tôi gặp nhau qua một lần ở Hoa thịnh đốn.
Tôi liền bảo:
_ Trong một dạ hội ngoại giao, giữa đám đông huyên náo chung quanh quầy rượu. Tôi vô cùng ngạc nhiên không ngờ cô ấy còn nhớ được tên tôi sau một dạ tiệc ồn ào đến thế.
Nàng mỉm cười với tôi trong lúc chúng tôi cùng ngồi xuống. Tôi có cảm tưởng nàng thầm cảm ơn tôi về lời nói dối nhỏ bé đó, và thắc mắc không hiểu tại sao.
Anson lại nói:
_ Ông Dunbar, hình như ông cũng ở trong Hải Quân?
Tôi trả lời vắn tắt:
_ Vâng, Thuỷ Quân Lục Chiến.
Tôi không dằn được ác cảm với ông ta và tôi nghĩ rằng có lẽ một phần lớn vì ông ta đã tỏ ra đặc biệt quan tâm tới Monique. Ông ta gật đầu một cách lơ
đãng Và quay về tiếp tục nói chuyện với Martin Allen. Monique quay sang tôi.
_ Tôi đã định kể cho ông nghe trước khi ăn trưa, Nhưng tiếng chuông đã gây gián đoạn. Anh Jacques tôi đã không gặp được em của ông ở hãng RIEC. Anh ấy kể với tôi rằng em của ông đã đi xa.
Tôi gật đầu.
_ Vâng. Nhất định đó là một chuyến đi bất thình lình. Ngay cả tôi cũng không gặp được Ted.
_ Thật quá sức khủng khiếp. Ông đã bỏ công lao từ Lôn đôn sang đay chỉ để thăm em của ông?
_ Không đúng hẳn. Ba tôi bị bệnh. Nhưng người em gái của tôi đã từ Cựu kim Sơn đến ở với ông ấy. Hình như cô đã nói cô có quen biết Laura?
_ Chúng tôi đã gặp nhau ở Cựu kim sơn. Chồng bà ấy là một trong những luật sư của anh tôi.
Câu chuyện ở bàn ăn sau đó chỉ có tính tổng quát như bao nhiêu người khác gặp nhau lần đầu trong một bữa cơm.Tôi chỉ trao đổi những câu ngắn với Monique.
Lúc 6h30 chiều hôm ấy nàng bước vào phòng ngoạn cảnh với dáng đi uyển chuyển một cách tự nhiên và chiếc đầu luôn giữ vẻ kiêu hãnh của nàng. Nàng mặc một chiếc áo trắng óng ánh bạc dài gần phết gót. Mái tóc đen của nàng buông lơi phía sau, chỉ thắt lại một cách đơn sơ ngang gáy. Kiểu tóc này quả thật rất thích hợp với khuôn mặt của nàng.Nàng mỉm nụ cười không hé môi của nàng trong lúc nàng tiến tới bàn.
_ Chào Stuart.
Vừa nói nàng vừa đưa bàn tay ra cho tôi. Tôi để ý lần đầu tiên nàng gọi tôi bằng tên đầu và tôi hết sức vui thú. Tôi bắt chước nàng trong việc gọi tên.
_ Chào Monique. tôi thấy cô giống hệt một nhân vật trong chuyên tiên của Andersen.
_ Tôi hi vọng không phải là nữ hoàng tuyết. Trông ông cũng khá bảnh trai đấy chứ. Tôi thích ông mặc dạ phục. Hình như tôi đã nói với ông trông ông
hơi giống...
_ Vâng, cô đã bảo tôi giống Angus Ogilvie. Nhiều người quen biết thường gọi là mặt đá.
_ Vô lý! Khuôn mặt của ông nhiều khi thật sống động.
George đem Martini đến cho chúng tôi và chúng tôi cùng nâng nhẹ ly chúc mừng nhau trong im lặng. Sau khi chúng tôi uống một hớp rượu, tôi mới lại
lên tiếng hỏi nàng:
_ Cô có thể cho tôi biết cô đã quen Dại uý Anson bao lâu?
Nàng nhìn sững tôi với đôi mắt mở rộng một lúc rồi đáp:
_ Chúng tôi mới wen trong cuộc thao diễn. Tại sao anh hỏi vậy?
_ Không có lý do gì đặc biệt. Thấy cô và ông ta trò chuyện, tôi cứ tưởng hai người đã wen biết nhau từ lâu lắm. Cô nghĩ sao về ông ta? Có phải ông ta quả thật chỉ là một sỹ quan hải quân hưu trí?
_ Thật tình tôi không biết nhiều về ông ấy. Tôi chỉ nghe nói ông ấy thươnngf làm chủ tịch một tổ chức kỳ dị có tên tương tự Atlantic Union hoặc Union Now một tổ chức nhằm mục đích hoà bình.
_ Có phải tổ chức đó tên là Oui-Dỉe?
Nàng bỗng ngước lên nhìn tôi. Bộ mặt của nàng có vẻ bối dối.
_ Oui-Dỉe? Không chắc không phải.Chữ đó theo Pháp ngữ có nghĩa "tin đồn".
_ Vâng, tôi tưởng cô có thể hiểu, vì đó là tiếng Pháp.
_ Nhưng không cần thiết, nó ....
Nàng đột nhiên dừng nói và nhìn quanh tim george. Anh ta bắt gặo ánh mắt của nàng liền tiến tới gần bàn:
_ Cô Menard, có phải cô cần thêm một nửa Ly Hex-ametr?
Nàng vỗ tay một cách thích thú, bông nhiên trông giống như một cô bé con.
_ Ồ George, anh vẫn còn nhớ được thì hay quá.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
_ Hexameter?
George mỉm cười.
_ Đó là cái tên do cô Menảd đã dặt ra để gọi thứ martini nguyên chất pha với vỏ chanh.
Trông anh ta khoan khoái tựa hồ sẵn sàng đem Phi Châu Bội Tinh của anh ta tặng lại cho nàng.
Nàng nói với tôi:
_ Vì âm điệu, một ly martini nguyên chất với vỏ chanh kô khác một câu thơ lục ngôn tuyệt diệu.
_ hoặc Alexandrine, nếu cô là người Pháp.
_ Không, chỗ ngắt hơi trong loại thơ Alexandrine kô hoàn toàn giống loại Hexameter.
Thấy nàng mỗi lúc một đi xa đè tôi nhắc lại:
_ Ban nãy cô định nói gì về Oui-Dire?
_ Tôi định nói chuyện gì sao? Tôi kô nhớ.Chắc hẳn chuyện cũng không quan trọng bao nhiêu. VẢ lại, ông đã hỏi tôi wá nhiều rồi. bbây giờ tới phiên tôi chứ. Ông hãy kể về cuộc đời của ông đi.
_ Chẳng có gì đáng kể. Một cuộc đời rất yên tĩnh, trừ chiến tranh và đều đã xưa lắm rồi.
_ Chắc ai cũng nghĩ ông la người Anh, ông chỉ thích nghe người khác kể chuyện.
_ Tổ tiên tôi tất cả đều là người Tô cách lan. Nhưng tôi thấy rằng người Tô cách lan còn kín miệng hơn người Anh nữa. Họ rất ít nói, luôn ngậm miệng ngay cả khi cần phải nói.
_ Ông đang cố tình nói lảng sang chuyện khác. Cũng được, tôi sẽ có cách làm cho ông phải kể hết trước khi mình đến Southampton.
_ Southampton? Tôi tưởng cô đi Le Havre chứ.
_ Tôi muốn thăm mấy người anh chị họ ở Anh. Rồi sau đó mới đi Pháp. Nhưng tôi đang cố thuyết phục Jacques ghé Le Havre trước, Anh ấy cần phải đi khám bác sĩ riêng ở đó.
_ Tôi nghi chắc ông ấy chỉ muốn trở về ngay để lo công việc.
Nang từ từ bảo:
_ Vâng anh ấy muốn thế.
Lời nói của nang không được bình thường. Nhưng bao giờ cũng khó biết có phải chăng chỉ vì nàng không giống như người Anh nên lối giải thích cũng khác hẳn.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tôi mơ hồ nhận thấy một người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh đang theo dõi chúng tôi. Điều đó rất dễ biết, một phần nhờ cái thói quen hơi nghiêng đầu mỗi khi đang lóng tai nghe. Tôi tin mình không thể lầm được. Tôi chưa hề trôngthấy gã này mặc dù đã để ý tìm nhân viên mật cua dillingham. Ga có mái toc màu vàng khó ai biết chắc quốc tịch của gã, có thể la Thuỵ điển, Đức, hoặc Thuỵ Sĩ. TRong lúc chúng tôi bước ra khỏi phòng để đi xuống ăn cơm tối, tôi hoi monique có để ý tới hắn không.
Nàng đáp:
_ Không, nhưng mình đâu có nói chuyện gì đặc biệt đáng kể cho kẻ khác nghe lóm.
Tôi nhìn vào một bên má nàng. Nhưng nàng vẫn không quay sang nhìn tôi.

Chương trước Chương sau