Điệp viên 007 - Chiến dịch sấm sét - Chương 19

Điệp viên 007 - Chiến dịch sấm sét - Chương 19

Khi nụ hôn dừng lại

Ngày đăng
Tổng cộng 24 hồi
Đánh giá 10/10 với 25055 lượt xem

Khống cùi chỏ, nghiêng người, James ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp.
Vâng, cô nàng nằm đấy, nửa tỉnh, nửa mơ. Lòng cứ hỏi lòng, không biết đây là hiện thực hay là chút ảo ảnh nơi trần thế? Đôi mắt cô ta mở to, vẻ thèm khát. Chút mồ hôi tươm ra trên má, đọng lại quanh màng tang. Nhịp tim vẫn dồn dập. Dư vị chốn thiên đàng cứ luyến lưu trên da thịt. Xúc cảm quá tuyệt vời tới chết cũng không thể nào quên. Liệu giây phút thần tiên này kéo dài được bao lâu?
Hôn nhẹ lên bờ môi mời gọi, giọng anh chàng thì thầm :
- Xin lỗi Domino. Lẽ ra...
Nhoẻn miệng cười thật tươi, cô nàng đáp lại :
- Anh nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi? Nói thật cho em biết đi! Bao nhiêu trái tim chết dở, sống dở chỉ vì anh?
- Nhiều lắm. Làm sao kể hết được.
Anh chàng vừa dứt câu, hai vòng tay Domino ôm chặt người James, không muốn rời xa.
- Thôi nào, em yêu. Chúng mình xuống nước bơi vài vòng nhé. Anh có chuyện muốn nói.
Mặc tình anh chàng năn nỉ, Domino không chịu nới lỏng vòng tay. Hệt như đứa trẻ sợ mất quà, cô nàng lắc đầu nguầy nguậy. Chút mật ngọt nơi thiên đường đang nắm trong tay lẽ nào để nó xổng mất?
Ngẩn người ra, anh chàng băn khoăn. Chà, thế là rắc rối to rồi. Giờ phút quyết định sắp đến, cứ mè nheo thế này mình phải làm sao đây? Đành phải thọc lét cô nàng mới được.
Nhật quá, cô nàng buông tay ra, cười nắc nẻ.
- Thôi nào, chân em bước xuống cát được mà. Anh chỉ giả vờ chút thôi.
- Em biết chứ. Mấy cái gai chả có đau tí nào. Em cũng vờ với anh đấy.
- Thế ư?
Hôn thêm cái nữa lên làn môi gợi cảm rồi anh chàng phóng nhanh ra bờ biển. Mãi một lúc sau, khi James trở lại túp lều, cô nàng đã mặc xong quần áo.
- Chập... Cứ mỗi lần nhìn anh, em chịu không nổi...
Đỏ mặt, anh chàng bước nhanh vào phòng thay đồ...
- Có chuyện gì thế James? Quan trọng lắm à?
- Ừ, có lẽ là vậy.
Xỏ vội quần, anh chàng nghe tiếng lẻng xẻng của cái thẻ bài chạm với mấy đồng xu.
- Nào, chúng ta ra ngoài ngồi cho mát.
Trở lại bờ cát mịn dưới bóng bàng biển, anh chàng ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, mắt nhìn ra biển đăm chiêu. Ngồi sát bên cạnh, cô nàng ngó thẳng vào mặt James, cố đoán chuyện gì.
- Anh định bỏ rơi em?
- Không phải thế. Đó là câu chuyện về anh trai của em, Petacchi.
Người Domino căng thẳng, giọng lạc đi :
- Sao?
Không đáp lại, anh chàng lấy tấm thẻ bài ra. Chộp lấy nó, Domino ngắm thật kỹ :
- Chuyện gì thế James? Anh ấy chết rồi à?
- Đây là câu chuyện đau lòng có liên quan tới bạn trai của em, Largo. Một âm mưu khủng khiếp. Nhận được lệnh của chính phủ, anh tới đây điều tra sự việc. Thực ra, anh là một thám tử. Ừ, đại loại là như thế. Rồi hàng ngàn sinh mạng sẽ mất đi. Hàng trăm gia đình phải ly tán trước âm mưu khủng bố, tống tiền của bọn găng-tơ. Chỉ có một người có thể cứu họ. Chính là em, em yêu, nếu em đồng ý. Khi tâm sự với em điều này, anh đã chống lại lời thề trước tổ chức. Cho dù em quyết định như thế nào, anh vẫn đặt hết niềm tin vào em. Nửa cuộc đời còn lại của anh, ngay từ giây phút này đều tùy thuộc vào em.
Giọng cô nàng kích động :
- Giờ tôi mới hiểu đấy. Thảo nào anh tìm cách chinh phục tôi, quyến rũ tôi. Chừng tôi điên đảo trong vòng tay của anh rồi anh lại báo hung tin.
Đột nhiên, tiếng của Domino nhỏ dần, nhỏ dần :
- Tôi thù ghét anh. Tôi căm thù anh. Tôi hận anh đấy. Ôi lạy Chúa! Sao người khiến xui chi cho con gặp gã đàn ông khốn kiếp nhưng lại quyến rũ, gợi cảm thế này.
Vẫn trầm tĩnh, giọng anh chàng cứ mượt mà như hơi thở :
- Này Domino, bình tĩnh nào. Chính Largo ra tay hay hắn ra lịnh cho bọn đàn em giết chết anh trai của em. Đúng ra, anh tới đây để nói chuyện này. Nhưng... đứng trước em, anh cầm lòng không nổi. Có lẽ anh thầm yêu em mất rồi. Anh không muốn làm em tổn thương. Anh nói thật lòng mình đấy, em yêu.
Ối dào, anh chàng điển trai, gợi tình đã xuống nước nhỏ, em nào cưỡng lại cho nổi? Mặt cô nàng cứ nghệch ra, đôi môi hé mở, chẳng thốt nên lời.
Ngừng lại một chút, anh chàng nói tiếp.
- Câu chuyện khá dài dòng. Nghe xong em sẽ hiểu tại sao.
Chả đợi cô nàng lên tiếng, James kể một mạch từ đầu đến cuối. Riêng chiếc Manta, anh chàng không nhắc đến.
- Em thấy đấy. Tình thế giờ trở nên vô cùng cấp bách. Bọn anh chả thể làm được gì cho tới khi hai quả bom có mặt trên chiếc Disco. Tên Largo ranh ma, quỷ quyệt lắm. Với lớp vỏ bọc săn lùng kho báu, hắn hoàn toàn thoát được tội danh không tặc và dính líu với tổ chức SPECTRE. Chỉ có hắn và đàn em mới biết được hai quả bom đang ở đâu. Nếu có chút động tịnh, bọn chúng tháo chạy ngay. Vài tuần sau, đợi cho tình hình lắng dịu, bọn chúng tiếp tục gởi thư tống tiền. Điều quan trọng là hai quả bom vẫn còn nằm trong tay bọn chúng. Nguy hiểm cứ vờn quanh hàng ngàn sinh mạng. Em hiểu chứ?
Giọng cô nàng khô khốc :
- Vâng. Nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ?
Rồi đôi mắt cô ta hướng về khoảng không bao la trước mặt, vẻ đăm chiêu. Domino đang nghĩ về Largo, kẻ giết chết anh mình.
- Chúng ta cần phải biết mấy quả bom đã lên tàu chưa? Đó là điều quan trọng. Còn nữa, Largo vẫn tin kế hoạch của hắn hoàn hảo, không chút sơ hở. Hắn càng chủ quan, chúng ta càng có lợi thế. Em hiểu chứ?
- Làm sao anh biết hai quả bom có mặt trên tàu?
- Trăm sự chỉ nhờ có em thôi.
Giọng cô nàng trở nên buồn tẻ, lãnh đạm :
- Em hiểu rồi. Nhưng làm sao em biết được? Làm sao em báo cho anh được? Hắn không phải là thằng khùng. Chỉ khi nào tình dục hưng phấn, hắn mới ngây người ra điên dại.
Ngừng lại một chút, cô nàng nói khẽ :
- Bọn chúng đã sai lầm khi chọn hắn làm thủ lãnh. Largo không thể sống thiếu đàn bà. Lẽ ra bọn chúng phải biết điều này.
- Largo bảo em chừng nào trở lại tàu?
- Lúc 5 giờ. Chiếc xuồng sẽ đón em ở Palmyra.
Nhìn vào đồng hồ, anh chàng nói tiếp :
- Đã 4 giờ rồi. Anh có cái máy Geiger rất dễ dùng. Anh muốn em mang nó theo bên người. Khi nào nó phát ra tín hiệu có mấy quả bom, em tắt mở ngọn đèn nhiều lần nơi cửa mạn ca-bin của em. Bọn anh luôn có người theo dõi chiếc tàu. Sau đó, nhớ quăng cái Geiger xuống biển.
Cô nàng bĩu môi, ra vẻ chị Hai :
- Ôi, một kế hoạch ngu xuẩn. Giống hệt như mấy quyẹn tiểu thuyết dở hơi em từng đọc. Ban ngày tắt mở đèn nơi ca bin thì ăn nhằm gì kia chứ? Em tính thế này anh xem có ổn không. Nếu có bom, em lững thững trên boong. Còn em nằm mãi trong ca bin là chưa có.
- Quá tốt. Cứ làm như vậy đi.
Rồi giọng của Domino đột nhiên nghiêm nghị. Đôi mắt mở to ra nhìn thẳng vào mặt anh chàng :
- Dĩ nhiên khi gặp hắn, em cố kềm chế cơn oán hận. Nhưng lúc chạm trán với hắn, anh phải hứa trả thù giùm em.
- Anh không chắc lắm. Có điều bản án chung thân đang chờ đợi tất cả bọn chúng.
- Vâng, thế còn thê thảm hơn là bị giết. Nào, hãy chỉ em cách dùng nó.
Vừa nói xong, cô nàng đứng lên, bước đi lững thững ra bờ nước. Nghiêng mặt xuống nhìn tấm thẻ bài vài phút, miệng lẩm bẩm điều gì chẳng rõ rồi cô ta lấy đà quăng thật xa. Ngó từng vòng tròn lan rộng ra trên mặt nước xanh thẫm cho tới khi chúng mất hẳn, cô nàng trở lại ngồi bên cạnh James.
Ngay lập tức, anh chàng hướng dẫn Domino cách sử dụng Geiger.
- Đấy, nó chẳng khác nào máy chụp hình Rolleiflex thông thường. Nếu tên nào thắc mắc, em chỉ việc nói chụp vài tấm hình kỷ niệm Nassau.
Giọng cô nàng thì thầm :
- Vâng, em hiểu.
Rồi những ngón tay thon nhỏ của Domino khẽ miết dọc theo cánh tay trần gân guốc, cuồn cuộn cơ bắp của anh chàng. Đôi mắt cô nàng cứ mở to ra, khao khát.
- Ban nãy em nói lẫy đấy... Em không có hận anh. Làm sao mà hận được kia chứ? Em không thể nào hiểu nổi đàn ông các anh. Largo nữa, tại sao hắn ta lại dính vào vụ này? Em và hắn từng có một kỷ niệm đẹp lúc còn ở Capri. Hắn là một gã hấp dẫn. Bao nhiêu em xinh như mộng muốn sà vào lòng, hiến thân không hề hối tiếc. Rồi em phải mất khá nhiều thời gian mới giành hắn ra từ những cô nàng quyến rũ, lẳng lơ ấy. Sau đó, hắn kể cho em nghe chiếc du thuyền và chuyến đi tìm kho báu. Hệt như một câu chuyện thần tiên, em thích lắm. Đổi lại, em phải chấp nhận mọi đòi hỏi của hắn. Mà hắn cũng khiếp lắm. Nhưng chả sánh được với anh...
Liếc nhanh về phía James, giọng cô nàng nhỏ lại, vẻ e thẹn :
- Khi tới Nassau, hắn để em trên bờ, không cho xuống chiếc tàu. Thoạt đầu, em lấy làm ngạc nhiên nhưng không cảm thấy khó chịu. Bờ biển tuyệt đẹp, tha hồ rong chơi, chẳng ai phiền nhiễu. Riêng cái phòng vô tuyến trên tàu, hắn cấm không cho em bước vào. Còn mấy tên thủy thủ đoàn nữa, thằng nào thằng nấy mặt mày như cô hồn cắt đắng, càng tiếp xúc càng bực mình. Bọn chúng nói chuyện với Largo phang ngang, bằng vai, bằng vế, không giống như những kẻ làm thuê. Chúng là những tên có học thức, khác xa đám thủy thủ em thường gặp. Trước ngày thứ Năm tuần rồi, Largo quạu đeo. Tinh thần hắn bị kích động suốt cả tuần liền. Có lúc em cãi nhau với hắn. Giận quá, em định đón chuyến bay trở về nhà. Rồi mấy ngày qua, trông hắn hớn hở lắm. Hắn bảo em chuẩn bị hành lý lên tàu tối nay. Dĩ nhiên em háo hức rồi. Đi tìm kho báu ai mà chẳng khoái.
Đột nhiên, Domino nhìn ra biển, giọng nói thì thầm :
- Số mạng xui khiến chi cho em gặp anh. Anh như chàng hoàng tử đa tình, lãng mạn trong truyện cổ tích mở toang cánh cửa cuộc đời em. Giọng nói của anh sao mượt mà, quyến rũ. Hệt như có ma lực làm trái tim kẻ khác điên đảo. Nhất là buổi trưa nay... Chả biết hương vị chốn thiên đường có giống thế không? Thèm khát, rạo rực, say đắm, nồng nàn... Còn gì nữa, em không thể nhớ nổi. Em quyết định rồi. Em sẽ nói với Largo em không đi nữa, em muốn ở lại đây... chờ đợi và đi cùng anh đến cùng trời, cuối đất.
Đưa ngón tay mơn man trên gương mặt điển trai hơn mấy siêu sao màn bạc, Domino hỏi nhanh :
- Cho em đi cùng với anh được không?
Chút ẩm ướt trên đôi môi của anh chàng lại tìm đến đôi bờ môi hé mở, gợi cảm.
- Dĩ nhiên rồi, em yêu.
- Khi nào em gặp lại anh?
Anh chàng cũng hơi chột dạ. Bỏ Domino một mình trên tàu với chiếc Geiger là đưa cô ta vào cảnh gian nan cùng cực. Nếu bị phát hiện, làm sao cô ta tránh khỏi cái chết? Nếu chiếc Manta đuổi theo, nhận chìm Disco bằng súng máy và thủy lôi không hề báo trước, liệu sinh mạng của cô nàng sẽ ra sao?
Nhắm mắt lại, ạnh chàng không dám nghĩ tiếp nữa.
- Ừ, khi chiến dịch kết thúc, cho dù em ở đâu anh cũng cố tìm ra. Nhưng em đang dân thân vào nguy hiểm. Liệu em có muốn tiếp tục hay không?
- Vì anh, em sẽ làm tất cả.
Rồi cô nàng liếc nhanh chiếc đồng hồ, giọng quả quyết :
- Đã 4 giờ 30 rồi. Em phải đi đây. Ôm hôn em lần nữa đi, hoàng tử của lòng em.
Bốn ánh mắt cứ nhìn nhau, môi lại tìm môi trong làn gió vi vu mơn man sóng biển...
Mắt nhắm nghiền, cô nàng thầm khấn nguyện: Ôi lạy Chúa, xin Người ban mãi cho con chút mật ngọt này. Rồi tiếng của Domino thốt lên giữa hơi thở hổn hển :
- Anh yêu, cứ ngồi ở đây. Đừng theo em đến chỗ đậu xe. Em sẽ cố hết sức mình. Bất quá là bọn chúng dâm thẳng một mũi dao vào trái tim đang thổn thức vì anh.
Thấy Domino dùng dằng mãi chả chịu đi, anh chàng sốt ruột. Chà, không dứt khoát, cảnh tình tứ có lẽ kéo dài hàng mấy thế kỷ cũng chưa dứt ra được.
Mấy phút sau đó, anh chàng nghe tiếng máy của chiếc MG nổ giòn giã. Đợi cho tiếng nổ im dần theo con đường Western Coast, James nhổm người dậy, bước về phía chiếc Land Rover, nổ máy rồi đuổi theo.
Ngay cổng dẫn vào Palmyra, khoảng một dặm xuôi xuống bờ biển, trong lớp bụi mù còn bốc lên cao, anh chàng ngồi sau vô lăng, mắt dõi theo bóng Domino đang khuất dần. Ngần ngừ vài phút rồi anh ta phóng xe như bay về phía mũi Old Ford.
Ở nơi ấy, hai gã cảnh sát đang túc trực ngày đêm trong ga ra của căn biệt thự bỏ hoang. Một gã ngồi ở ghế bố dõi mắt trên tờ báo. Gã còn lại căng người trước chiếc ống dòm ba góc gắn trên màn cửa sổ. Cạnh đấy là chiếc máy bộ đàm màu vàng. Trao đổi với hai gã vài tiếng xong, anh chàng bước tới chiếc ra-đi-ô bắt liên lạc với tay cảnh sát trưởng.
Thông qua tay này, Felix gởi lại hai lời nhắn. Chuyến viếng thăm Palmyra chẳng mang lại kết quả gì. Tên giúp việc báo hành lý của Domino đã đem lên chiếc du thuyền từ lúc trưa. Còn chiếc xuồng chả có dấu vết gì khả nghi. Nó chỉ là mọt chiếc thuyền đạp nước thông thường. Có lẽ hai rãnh sâu do nó tạo ra. Chiếc Manta hai mươi phút sau sẽ cập cảng Prince George.
* * * * *
Khác hẳn bao chiếc tàu ngầm tiêu chuẩn, dáng vẻ của chiếc Manta trông xấu xí, cồng kềnh. Nó đang băng qua từ từ ngay phần trên của kênh đào. Trên phần mũi phồng to ra có phủ những tấm vải dầu nhằm che kín hệ thống ra đa, tốc độ di chuyển. Theo Felix, ở vùng nước sâu, nó có thể lao đi khoảng 40 hải lý/giờ.
- Này James, hãy coi chừng đám thủy thủ đoàn. Kỷ luật rất nghiêm ngặt nên họ kín miệng lắm. Những chi tiết trên tàu toàn là tuyệt mật đấy.
- Thế sao mầy biết được?
- Dĩ nhiên, trong thời gian tập huấn ở CIA, chúng mình phải học những khái niệm cơ bản về tàu ngầm nguyên tử rồi tham quan, đọc báo cáo. Nó là một chiếc trong đội tàu hàng đầu George Washington. Với trọng tải bốn ngàn tấn, thủy thủ đoàn lên tới cả trăm, giá của nó khoảng cả trăm triệu đô. Hai bên mạn nó có tới mười sáu ống bắn thủy lôi theo chiều thẳng đứng. Trước mũi là sáu ống khác cùng vô số súng máy. Lệnh điều động tác chiến rất căng. Nó không thích nhận lịnh từ hai gã mặc thường phục, một người Mỹ, một người Anh rồi bắn vào chiếc du thuyền dân dụng, cầu mong Bộ Hải quân giúp chúng ta giải quyết được vụ này.
Rồi chiếc Manta nhô nhịp nhàng trên sóng nước ở cảng. Một cánh cửa mở ra để lộ cái cầu cảng bằng nhôm bóng loáng tiếp nối với bờ. Đám đông xúm quanh reo hò náo nhiệt. Còn hàng rào cảnh sát giăng ngang cản những kẻ tò mò.
- Nào chúng ta đi. Chuyến hành trình vượt biển sâu bắt đầu rồi đó. Mũ nón không được mang xuống dưới. Này James, nhớ nghiêng người cúi chào.

Chương trước Chương sau