Khỉ và hổ - Chương 06
Khỉ và hổ
Chương 06
Ngày đăng 01-11-2017
Tổng cộng 11 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 11731 lượt xem
Ong đã không gặp ai khi đi lên sườn núi cuối cùng, và khi ông vừa đến đỉnh ông lại gặp ngay một luồng gió bắc. Nó thấm vào chiếc áo khoác lông dày của ông, gây cảm giác lạnh thấu xương. Ông nhanh chóng cưỡi ngựa xuống phía bờ sông và dừng ngựa trước sự rộng lớn của con sông đang mùa lũ. Tiếng sóng khuấy tung đập vào bờ đá xa hơn về phía tây. Bờ đối diện đã bao phủ trong một màn sương mù giăng là là mặt đất. Không có dấu hiệu nào của một chiếc thuyền, và trên bến chỉ còn lại hai cái cột gẫy còn sót lại. Những đám bọt trắng đập vào chúng. Những con sóng cuộn từ đông sang tây với âm thanh ầm ào, cuốn theo những thân cây nặng và những bụi cây.
Với một cái cau mày quan tòa quan sát khung cảnh hoang vắng, ảm đạm và xám xịt trong bóng tối đang dần ập xuống. Chỗ trú chân duy nhất là một điền trang lớn, đứng hoàn toàn cô độc trên một ngọn đồi thấp khoảng một dặm hoặc hơn về phía tây. Nó được bao quanh bởi một bờ tường cao; ở góc phía đông có một tháp canh. Những làn khói trắng bay lên từ mái của gian nhà chính nhanh chóng bị thổi đi bởi cơn gió mạnh.
Thở dài một cái quan tòa thúc ngựa đi vào con đường dẫn lên đồi. Ông đã đi đến ngõ cụt. Thật chẳng ích gì, ông và đoàn tùy tùng của ông bắt buộc phải tạm dừng hành trình tại đây, trong khi chờ sửa chữa xong bến thuyền.
Mặt đất xung quanh điền trang được phủ bởi cỏ cao và những tảng đá lớn. Không có cây cối gì, nhưng sườn dốc núi phía sau nó lại dày đặc cây cối rậm rạp. Một số người đang di chuyển về đó, ở phía trước thứ gì như là miệng của một hang động lớn. Ba kỵ binh xuất hiện từ trong đám cây và phi ngựa xuống dốc núi.
Khi quan tòa đã ở khoảng một nửa đường đến điền trang, mắt ông chú ý tới một cây cột cao dựng bên đường. Một thứ được treo trên ngọn của nó. Cúi xuống trên yên ngựa, ông thấy nó là chiếc đầu bị cắt rời của một người đàn ông. Mái tóc dài bay lượn trên khuôn mặt méo mó. Đôi tay đã bị chặt được đóng đinh vào cột, ngay dưới chiếc đầu. Lắc đầu bối rối, quan tòa thúc con ngựa tiếp tục đi.
Khi ông đến trước cánh cổng cao, rắn chắc, được vây lưới sắt của điền trang, nó khiến ông có cảm tưởng như một pháo đài nhỏ hơn là một điền trang. Các bức tường cao có khoét lỗ bắn tựa trên bệ đỡ trông nặng một cách bất thường, và không có gì khác ngoài một chiếc cửa sổ duy nhất trong tầm nhìn.
Ngay khi ông vừa gõ vào cánh cửa bằng cán chiếc roi ngựa, nó từ từ mở ra. Một người nông dân già ra hiệu cho ông đi vào khoảng sân rộng mờ tối, lát bằng đá cuội, và khi quan tòa xuống ngựa, ông nghe thấy âm thanh của thanh giằng cửa được đẩy lại về vị trí của nó.
Một người đán ông gầy gò trông chiếc áo dài màu xanh và chiếc mũ tròn trên đầu đang chạy vội về phía ông. Đưa khuôn mặt hốc hác lại gần quan tòa, ông ta thở hổn hển:
'Tôi đã nhìn thấy ngài từ trên tháp canh! Tôi liển quát tên gác cửa mở cổng ra. Thật vui vì bọn chúng đã kịp mở cửa cho ngài! '
Ông ta có một khuôn mặt thông minh, một bộ ria xác xơ và một chòm râu nhỏ. Quan tòa đoán ông khoảng tứ tuần. Người đàn ông liếc nhanh bộ dạng lôi thôi của quan tòa, và lại tiếp tục:
'Ngài rõ ràng là vừa trải qua một chuyến đi dài ! Tên tôi là Liêu. Như ngài thấy tôi là quản gia ở đây.' Lúc này đã thở lại bình thường, ông ta nói chuyện bằng một giọng lịch sự. Ông ta dường như là một quý ông được giáo dục đàng hoàng.
'Tên ta là Địch. Ta là một quan tòa từ phương Bắc xuống, đang trên đường tới kinh thành.'
'Trời ơi, một vị quan tòa sao! Tôi phải đi báo với ông Minh. Ngay lập tức!'
Ông quản gia chạy về phía tòa nhà chính ở phía cuối sân và vung cánh tay một cách hối hả. Những ống tay áo vung vẩy làm quan tòa nghĩ ngay đến hình ảnh một con gà đang sợ hãi. Lúc này ông mới để ý tới những tiếng nói xì xào. Nó đến từ khu nhà phụ ở bên phải và trái sân chính. Có khoảng một tá đàn ông và đàn bà đang ngồi xổm giữa những chiếc cột nhà dưới mái hiên ở đó. Đằng sau họ là những đống bó lớn, được bọc trong vải xanh và buộc chặt bởi dây thừng rơm dày. Cạnh chiếc cột gần nhất một người phụ nữ nông dân đang cho một đứa trẻ nhỏ bú, nửa người được che bởi chiếc áo choàng rách rưới. Qua những bức tường thấp có tiếng hí của ngựa. Ông nghĩ tốt hơn nên mang con ngựa của mình tới đó, vì nó đã ướt sũng và mệt mỏi. Khi ông dẫn nó vào cửa hẹp trong góc, tiếng nói rì rầm bỗng ngừng đột ngột.
Những bức tường cao được vây kín chứng tỏ chiếc sân rất vững chắc. Nửa tá thanh niên đang mải mê với những con diều lớn, màu sắc rực rỡ. Một trong số họ nhìn theo con diều đỏ bay cao trên bầu trời xám xịt một cách đầy hào hứng, cái dây dài của nó căng ra trong gió mạnh. Quan tòa Địch bảo cậu cao nhất lau khô ngựa và cho nó ăn giúp ông. Ông vỗ nhẹ vào cổ ngựa, sau đó quay trở lại sân.
Một quý ông thấp béo đang mặc chiếc áo choàng lông cừu dày và đội chiếc mũ vuông cũng bằng lông cừu đang bước nhanh xuống những bậc thềm của tòa nhà chính ba tầng.
'Ngài đã đến đây như thế nào vậy, quan tòa?' ông hỏi, hào hứng.
Quan tòa Địch nhíu mày trước câu hỏi đột ngột.
'Trên con ngựa của ta,' ông đáp lại cụt ngủn.
'Nhưng còn về bọn Phi Hổ?'
'Ta không gặp con hổ nào hết, biết bay hay những loại khác. Ông có vui lòng giải thích ông . . .'
Quan tòa ngừng lại giữa câu khi một người đàn ông cao lớn, vai rộng, mặc áo khoác lông thú dày, gạt ông thấp béo ra. Anh ta gạt ông đội mũ vuông sang phải và hỏi lịch sự:
'Ngài đi có một mình thôi sao, thưa ngài?'
'Không, ta có 60 lính tháp tùng. Họ . . .'
'Trời phù hộ!' ông béo kêu lên. 'Chúng ta được an toàn rồi ! '
'Thế họ đâu ạ?' Người đàn ông cao hỏi vẻ tha thiết.
'Ở đầu cầu, phía bên kia dãy núi. Cây cầu bắc qua chỗ sụt lở đã gãy ngay sau khi ta vừa vượt qua nó. Những lính của ta sẽ tới đây sớm nhất có thể ngay khi cây cầu được sửa xong.'
Người đàn ông béo vung cánh tay lên tuyệt vọng.
'Đã bao giờ thấy một kẻ ngốc như vậy chưa?' ông hỏi kẻ đứng bên mình một cách giận dữ.
"Nhìn này, các ông! 'quan tòa cắt ngang. "Ta sẽ không nói tên ta! Ông có phải là chủ nhân của ngôi nhà này không? Ta muốn trú nhờ qua đêm. "
'Trú nhờ? Ở đây? 'người kia chế giễu.
"Bình tĩnh đi, ông Minh! 'người đàn ông cao lớn đột ngột nói. Và, với quan tòa: "Tôi hy vọng ngài sẽ tha thứ cho cách cư xử tồi tệ của chúng tôi, thưa ngài. Nhưng chúng tôi đang lâm vào tình trạng khó khăn khủng khiếp nhất. Quý ông này là ông Minh Khôn Thái, em trai của địa chủ, người đang bị bệnh nặng. Ông Minh đã đến đây ngày hôm qua, để ở bên anh trai mình nếu bệnh của anh trở nên tồi tệ hơn. Tôi là Yến Nguyên, quản lí của địa chủ Minh. Chúng ta đưa khách của mình vào trong chứ, ông Minh? '
Không chờ đợi sự đồng ý của Minh, anh ta đã đưa quan tòa Địch lên những bậc thềm. Họ bước vào một đại sảnh tối tăm, không có cửa sổ, được thắp sáng bởi một đống lửa lớn cháy sáng rực trong một lỗ vuông ở giữa sàn nhà bằng đá trống trơn. Căn phòng được bài trí thưa thớt bằng một vài đồ đạc lớn đã sờn mòn: hai chiếc tủ gỗ đen to, một chiếc ghế dài có lưng tựa cao dựa vào bức tường bên, và một cái bàn làm bằng gỗ mun dày có chạm khắc ở phía sau. Những đồ đạc cũ kĩ này trông phù hợp với xà nhà nặng nề bị ám khói đen thui của tấm trần thấp. Các bức tường trát vữa trống trơn. Rõ ràng là sự sắp xếp đại sảnh đã không được quan tâm trong một thời gian dài. Có một bầu không khí thoải mái của sự đơn giản mộc mạc, đặc trưng của kiểu nhà điền trang cũ.
Trong khi băng qua sảnh tới chiếc bàn ở phía sau, quan tòa thấy rằng ngôi nhà đã được xây dựng trên hai mức độ khác nhau: ở hai bên có bậc cầu thang nhỏ dẫn lên phòng phụ, tách biệt khỏi đại sảnh bằng những tấm màn ngăn cách với phòng để làm việc. Qua tấm màn bên trái quan tòa nhìn thấy một chiếc bàn cao, chất một đống sổ kế toán. Đó dường như là thư phòng.
Viên quản lí thắp nến trên bàn, sau đó mời quan tòa ngồi vào chiếc ghế bành rộng đằng sau. Bản thân anh ta tự ngồi vào ghế bên trái. Ông Minh, người đang liên tục tự lẩm bẩm từ nãy tới giờ, ngồi xuống chiếc ghế bành nhỏ hơn ở phía đối diện. Trong khi viên quản lí đang mải pha trà, quan tòa Địch tháo thanh kiếm của mình và đặt nó lên cái giá nhỏ trên tường. Ông cởi áo khoác lông thú ra và ngồi xuống. Ngả lưng vào ghế, ông kín đáo quan sát hai người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt bộ râu dài của mình.
Yến Nguyên, viên quản lí, không có khó khăn gì với vị trí của mình. Khuôn mặt đẹp trai thường thấy với bộ ria đen nhánh và râu được cắt tỉa gọn gàng, cùng với giọng nói nhẹ nhàng, chứng tỏ là một thanh niên ở thị trấn. Mặc dù không thể nhiều hơn hai mươi lăm, anh ta lại có bọng thâm dưới đôi mắt trông nặng nề và những nếp nhăn sâu bên cạnh khuôn miệng rộng của một kẻ phóng đãng. Quan tòa tự hỏi làm thế nào mà một thanh niên trẻ phóng đãng lại từ nơi thị thành đến làm quản lí cho một địa chủ ở nơi cô lập thế này. Khi Yến đã đặt một cốc trà lớn bằng đất nung xanh trước mặt ông, quan tòa hỏi ngẫu nhiên:
'Anh có quan hệ gì địa chủ, Yến?'
‘Thay thế cho người quản lí già, thưa ngài. Cha mẹ tôi sống ở thị trấn. Cha tôi đã gửi tôi tới đây năm ngoái, để thay đổi không khí. Tôi lại thấy ốm yếu hơn chứ. '
'Chúng ta sẽ sớm được chữa khỏi mọi bệnh tật. Luôn luôn như vậy! 'Người đàn ông béo lẩm bẩm cáu kỉnh. Ông ta nói bằng giọng phổ thông; nhưng với vẻ rất khinh khỉnh, khuôn mặt kiêu kỳ vây quanh bởi bộ râu xám dài, thưa thớt, dường như để ám chỉ tay công tử thành thị kia.
'Anh trai của ông bị bệnh gì vậy ông Minh?' Quan tòa hỏi một cách lịch sự.
'Hen suyễn, đã bị trầm trọng hơn do bệnh tim nữa,' Ông Minh trả lời cộc lốc. 'Ông ấy có thể sống được đến trăm tuổi nếu ông ta chịu chăm sóc mình tử tế hơn. Lang y bảo ông ấy hãy nghỉ ngơi trong một năm hoặc lâu hơn. Nhưng không, ông ta đã lại lang thang ra những cánh đồng, dù trời mưa hay nắng! Vì vậy mà tôi đã phải vội vàng tới đây. Phải để lại công việc buôn trà của mình cho tên trợ lý, một tên lười biếng vô tích sự! Điều gì sẽ xảy ra với việc kinh doanh của tôi, gia đình tôi đây, tôi hỏi ngài? Những Phi Hổ sẽ dí những thanh kiếm vào chúng ta, từng người một. Đúng là sự xúi quẩy đáng xấu hổ! '
Ông ta đặt mạnh tách trà xuống bàn, và giận dữ vuốt râu bằng những ngón tay ngắn múp míp.
"Ta đoán, 'quan tòa Địch nói" là ông đang nói đến nhóm người trên xa lộ đang quấy nhiễu vùng này. Vì ta đã giáp mặt một tên cướp có vũ khí trên đường, một tên mặc áo choàng bằng da hổ. Mặc dù ông không nói chi tiết nhiều về cuộc chiến. Hừm, những trận lũ lụt nghiêm trọng không may thường cám dỗ những kẻ lang thang và những tên đê tiện khác lợi dụng việc giao thông bị gián đoạn và tình hình chung rối loạn để mà tấn công cướp tài sản. Nhưng ông không cần phải lo lắng, ông Minh. Đoàn hộ tống của ta được trang bị vũ khí đầy đủ, vì vậy mà những tên cướp sẽ không bao giờ dám tấn công vào trang viên này đâu. Người của ta sẽ ở đây ngay sau khi cây cầu được sửa chữa xong. "
'Trời! 'Ông Minh hét vào viên quản lí. 'Ông ấy nói là khi cây cầu được sửa chữa xong đấy! Đó là việc của anh! "Với một nỗ lực cố tự chủ lại, ông ta hỏi quan tòa bằng một giọng bình tĩnh hơn:
"Ngài định lấy gỗ ở đâu đây, thưa ngài đáng kính? Hiện không có một cây gỗ nào trong phạm vi hàng dặm xung quanh đây! '
"Ông đang nói những lời vô nghĩa đấy! 'Quan tòa nói gắt gỏng. 'Thế rừng sồi ta vừa đi qua thì sao? "
Người đàn ông béo trừng mắt nhìn quan tòa, sau đó ông ta ngồi vào ghế của mình và bảo viên quản lí vẻ cam chịu: 'Anh có phiền giải thích tình hình cho tôi không, Yến'
Viên quản lí lấy một chiếc đũa từ khay trà. Sau khi đặt nó lên bàn, trước mặt quan tòa, anh ta úp ngược hai chén trà hai bên cạnh nó.
'Chiếc đũa này là sông Hoàng Hà, "anh ta bắt đầu. 'Nó chảy từ đông sang tây. Tách trà này ở trên bờ phía nam là pháo đài, chén ở bờ đối diện đại diện cho trang viên này. ' Anh ta nhúng ngón tay trỏ của mình vào trong trà, và vẽ một hình bầu dục quanh chén thứ hai. 'Đây là dãy núi, dải đất cao duy nhất phía bên này sông. Tất cả các phần còn lại xung quanh trang viên bao gồm các cánh đồng lúa; chúng thuộc về địa chủ ở đây, kéo đến khoảng sáu dặm về phía bắc. Vậy, con sông dâng cao đến khi nó tràn bờ phía nam, biến dãy núi này thành một hòn đảo. Một phần nhô cao của xa lộ lớn ở phía bắc dãy núi đã sụt, như ngài đã thấy khi ngài vượt qua cây cầu tạm mà những dân quân đã dựng qua chỗ sụt đó. Chiếc phà ở phía bên này đã được mang đi buổi chiều ngày hôm qua vẫn chưa về; ông Minh và một đoàn các thương gia đi du ngoạn là những người cuối cùng sử dụng nó, buổi sáng ngày hôm qua. Trang viên này chỉ là nơi trú tạm. Vì vậy, ngài thấy đấy chúng ta đã hoàn toàn bị cô lập. Chỉ có trời mới biết khi nào cái phà quay lại, và quan trọng là phải mất vài ngày trước khi họ có thể mang ít gỗ từ phía bắc xuống để sửa cây cầu băng qua chỗ sụt. Không có một cái cây nào trong vòng vài dặm quanh phía bắc chỗ sụt, như ngài hẳn đã tự nhìn thấy khi ngài đi về phía nam.