Lưới điện tử thần - Chương 37

Lưới điện tử thần - Chương 37

Lưới điện tử thần
Chương 37

Ngày đăng
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 83825 lượt xem

"Amelia!” Nancy Simpson hét to từ vỉa hè. “Tôi có một nhân chứng. Một người ở khách sạn bên cạnh đây.” Sachs vội vã đi tới chỗ Simpson. Chị ta nói, “Ông ấy đang ra gặp chúng ta.”
Sachs, qua microphone, chuyển thông tin này tới Rhyme.
“Galt bị trông thấy ở chỗ nào?” Nhà hình sự học hỏi hối thúc.
“Em chưa biết. Bọn em sẽ nói chuyện với nhân chứng. Một giây nữa thôi.”
Sachs cùng Simpson hối hả đi về phía cửa khách sạn để gặp nhân chứng. Cô ngước nhìn kết cấu thép trên cao của tòa nhà đang xây dựng. Công nhân đang nhanh chóng rời khỏi đó. Chỉ còn vài phút.
Rồi cô nghe thấy tiếng gọi, “Cô cảnh sát!” Một giọng đàn ông cất lên đằng sau cô. “Thám tử!”
Sachs quay lại, trông thấy phó chủ tịch Algonquin, Bob Cavanaugh, đang chạy về phía mình. Người đàn ông to béo thở hổn hển và mồ hôi đầm đìa, dừng lại. Nét mặt ông ta nói: Xin lỗi, tôi không nhớ ra tên cô.
“Tôi là Amelia Sachs.”
“Tỏi nghe nói cô đang cho sơ tán công trường xây đựng?”
“Phải. Chúng tôi không phát hiện được là hắn sẽ tấn công chỗ nào trong ngôi trường. Hầu hết diện tích sàn đều có trải thảm và…”
“Nhưng một công trường xây dựng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.” Cavanaugh nói khua tay điên cuồng về phía ấy.
“Ờ, tôi nghĩ… bao nhiêu xà, rầm kia toàn bằng kim loại.”
“Ai đấy, Sachs?” Rhyme chen vào.
“Người điều hành công việc hàng ngày của Algonquin. Ông ấy không nghĩ vụ tấn công sẽ xảy ra ở công trường xây dựng.” Cô hỏi Cavanaugh, “Tại sao?”
“Hãy nhìn kìa!” Ông ta nói một cách tuyệt vọng, chỉ vào tốp công nhân đang đứng gần đó.
“Ý ông là gì?”
“Những đôi giày cao cổ của họ!”
Sachs thì thầm, “Thiết bị bảo hộ cá nhân. Họ được cách điện.”
Nếu cô không thể tránh xa nó, hãy tự bảo vệ mình.
Một số đeo cả găng tay và mặc áo khoác dày,
“Galt biết là họ có sử dụng các thiết bị bảo hộ cả nhân.” Người điều hành công việc nói. “Hắn sẽ phải đưa vào khối kim loại ấy một lượng điện nhiều tới mức lưới điện ở khu vực này của thành phố sẽ sập.”
Rhyme hỏi, “Chà, nếu không phải là ngôi trường, không phải là công trường, thì đâu là mục tiêu của hắn? Hay ngay từ đầu chúng ta đã nhầm lẫn? Có lẽ là nó hoàn toàn không phải ở đó. Đã có một triển lãm khác về núi lửa.”
Rồi Cavanaugh túm lấy cánh tay Sachs, chỉ về phía sau họ. “Khách sạn!”
“Lạy Chúa,” Sachs lẩm bẩm, nhìn khách sạn chằm chằm. Nó là một trong số những kiến trúc thanh lịch, theo phong cách tối giản, với đá phiến, cẩm thạch, vòi phun nước… và kim loại. Rất nhiều kim loại. Các cánh cửa bằng đồng, các bậc cầu thang và sàn bằng thép.
Nancy Simpson cũng quay lại nhìn chằm chằm tòa nhà.
“Cái gì?” Rhyme hỏi giọng cấp bách trong tai Sachs.
“Cái khách sạn, Rhyme. Đó là mục tiêu hắn sẽ tấn công.” Cô rút bộ đàm gọi chỉ huy Đơn vị Phản ứng nhanh. Cô vừa giơ lên miệng nói vừa cùng Simpson cuống cuồng chạy về phía trước. “Bo, Amelia đây. Hắn đang nhằm vào khách sạn, tôi chắc chắn. Không phải công trường xây dựng. Hãy điều người của ông đến đấy ngay! Sơ tán khách sạn!”
“Hiểu, Amelia, tôi sẽ…”
Nhưng Sachs chẳng nghe nốt được đoạn sau. Hay chính xác hơn, bất kể là ông ta có đang nói điều gì thì nó cũng hoàn toàn bị bỏ ngoài tai Sachs, khi cô trân trân nhìn vào qua những ô cửa sổ lớn của khách sạn.
Mặc dù chưa đến thời hạn một giờ, dăm bảy người bên trong khách sạn Công viên Bettery đang đông cứng lại giữa những động tác dang dở. Những gương mặt hoạt bát ngay lập tức trở nên đờ đẫn. Chúng trở thành những gương mặt búp bê, những bức biếm họa. Khóe môi mím chặt ứa nước bọt. Những ngón tay, những bàn chân, những cái cằm bắt đầu run lên.
Những người chứng kiến thì há hốc mồm, rồi khiếp hãi hét lên trước quang cảnh của thế giới bên kia người ta trở thành những sinh vật bước ra từ một bộ phim kinh dị ghê rợn, những thây ma hoàn trần. Hai hay ba người gì đó bàn tay bị hút vào bản đẩy của cửa xoay, thân thể giật lên trong khoảng không gian đóng kín. Cái chân cứng ngắc của một người đàn ông thúc qua cánh cửa kính, kính vỡ cứa đứt động mạch đùi, máu phun ra và bốc khói. Một cậu con trai tầm tuổi sinh viên, nắm lấy cánh cửa bằng đồng mở sang gian khánh tiết, uốn cong người về phía trước, rùng mình, tiểu không tự chủ. Hai người khác, bàn tay đặt trên lan can mấy bậc cầu thang thấp dẫn xuống quán bar ở sảnh, vừa tê liệt vừa rung lên bần bật, khi sự sống bốc hơi khỏi cơ thể.
Và thậm chí đứng bên ngoài, Sachs cũng có thể nghe thấy tiếng rên khủng khiếp phát ra từ sâu trong cuống họng bị đốt cháy của một người phụ nữ.
Một người đàn ông chắc nịch nhào về phía trước định cứu một người khách - bằng cách đẩy người khách này khỏi bảng điều khiển thang máy đang giữ bàn tay anh ta, từ bàn tay tỏa ra những ngọn khói. Con người bác ái tốt bụng chắc đã tin tưởng rằng mình có thể sử dụng tấm thân vạm vỡ hẩy được người khách tội nghiệp ra khỏi bảng điều khiển. Nhưng anh ta đã không tính toán đúng tốc độ và sức mạnh của dòng điện. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với nạn nhân, anh ta liền trở thành một phần của mạch điện đó. Khuôn mặt anh ta nhăn xoắn lại đau đớn, rồi nét mặt giãn thành nét mặt của một con búp bê kỳ quái và anh ta cũng bắt đầu run rẩy kinh hoàng.
Máu chảy ra từ các cái mồm do răng cắn phải lưỡi và môi. Những cặp mắt trợn ngược lên bên trong hốc mắt.
Một phụ nữ, những ngón tay bám xung quanh một tay nắm cửa, hẳn đã bị dòng điện hút rất mạnh, lưng uốn cong theo một cách mà bình thường là không thể nào, cặp mắt chẳng còn nhìn thấy gì hướng chằm chằm lên trên trần. Mái tóc bạch kim bốc cháy.
Sachs thì thào, “Rhyme… Ôi, kinh khủng, quá kinh khủng. Em sẽ gọi lại sau.” Cô kết thúc liên lạc, chẳng chờ nghe anh đáp.
Sachs và Simpson quay lại, bắt đầu vẫy những chiếc xe cứu thương tiến về phía trước. Sachs hãi hùng trước quang cảnh tay chân co giật, cơ bắp tê liệt, rung bần bật, các tĩnh mạch nổi phồng lên, nước bọt và máu bốc hơi trên lớp da mặt nóng phát rộp.
Cavanaugh hét to, “Chúng ta phải ngăn không cho mọi người cố gắng thoát ra bên ngoài. Họ không thể sờ vào cái gì hết!”
Sachs và Simpson chạy đến chỗ cửa sổ, ra hiệu bảo mọi người tránh xa những cánh cửa, nhưng tất cả đều đang hoảng sợ và tiếp tục dồn đến các lối ra, chỉ dừng lại khi trông thấy quang cảnh khủng khiếp kia.
Hãy chém đứt đầu nó…
Cô guồng chân chạy về phía Cavanaugh, hét to, “Chúng ta có thể cắt điện ở đây bằng cách nào?”
Vị phó chủ tịch điều hành công việc hàng ngày nhìn xung quanh. “Chúng ta không biết hắn đấu nối vào đâu. Xung quanh đây có các đường dây cấp điện cho hệ thống tàu điện ngầm, các đường dây truyền tải, các đường dây ra… Tôi sẽ gọi về Queens. Tôi sẽ cắt điện toàn bộ khu vực này. Sở Giao dịch chứng khoán sẽ mất điện, nhưng chúng ta không có sự lựa chọn nào cả.” Ông ta rút điện thoại. “Tuy nhiên, sẽ mất mấy phút. Bảo mọi người trong khách sạn hãy ở nguyên một chỗ. Đừng sờ vào bất cứ thứ gì!”
Sachs chạy sát tới tấm kính cửa sổ lớn, điên cuồng ra hiệu bảo mọi người lùi lại. Một số hiểu ý và gật đầu. Nhưng số khác vẫn hoảng loạn. Sachs nhìn một phụ nữ vùng bằng được khỏi những người bạn, chạy tới một lối thoát hiểm. Nằm vật phía trước lối ấy là thân thể đang bốc khói của một người đàn ông đã cố gắng thoát ra nhưng không được. Cô đấm ầm ầm vào cửa sổ. “Đừng!” Người phụ nữ nhìn Sachs, nhưng vẫn tiếp tục chạy, hai cánh tay vươn ra phía trước.
“Đừng, đừng động vào nó!”
Người phụ nữ, khóc nức nở, cứ cắm đầu cắm cổ chạy.
Còn cách cánh cửa chừng ba mét… mét rưỡi…
Hết cách, nữ thám tử quyết định.
“Nancy, kính cửa sổ! Phải phá vỡ thôi! Sachs rút khẩu code. Quan sát phía bên trong. Rồi nhằm bắn lên trên cao, cô sử dụng sáu viên đạn để phá vỡ ba ô kính cửa sổ lớn ở sảnh.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng súng, thét lên và ngã chúi xuống sàn, ngay trước khi kịp túm lấy tay nắm cửa chết người.
Nancy Simpson bắn vỡ những ô kính cửa sổ phía bên kia cửa ra vào.
Cả hai nữ thám tử nhảy vào khách sạn. Họ yêu cầu mọi người không động đến bất cứ thứ gì bằng kim loại và bắt đầu tổ chức việc thoát ra qua các khung cửa sổ lởm chởm kính vỡ. Trong lúc đó khói, mang một mùi kinh tởm không tưởng tượng được, mù mịt cả sảnh.

Chương trước Chương sau