Lưới điện tử thần - Chương 75

Lưới điện tử thần - Chương 75

Lưới điện tử thần
Chương 75

Ngày đăng
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 9/10 với 83351 lượt xem

Rhyme đang xem xét các bảng chứng cứ thì ngôi nhà của anh mất điện.
Màn hình máy tính chuyển đen ngòm, âm thanh máy móc chùng xuống, sau đấy tắt hẳn. Các chấm đèn LED màu đỏ, vàng, xanh lá cây trên những thiết bị xung quanh anh biến mất.
Anh xoay đầu bên này bên kia.
Từ tầng hầm, có tiếng kẹt cửa. Rồi Rhyme nghe thấy tiếng bước chân. Không hẳn tiếng bước chân, mà là âm thanh mơ hồ của trọng lượng cơ thể nén xuống sàn nhà cũ kỹ, khô ráo.
“Ai đấy?” Anh hỏi to. “Thom? Cậu à? Điện. Có trục trặc gì với điện đấy?”
Tiếng cót két tiến đến gần hơn. Rồi biến mất. Rhyme xoay tròn chiếc xe lăn. Anh lướt nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt quắc lên theo cái cách chúng từng quắc lên trước một hiện trường vụ án khi mới tới lần đầu tiên, ghi nhận tất cả các chứng cứ có liên quan, thu lấy ấn tượng về quang cảnh. Cũng để xem xét các mối nguy hiểm nữa: Những chỗ thủ phạm có thể vẫn đang ẩn núp, có thể bị thương, có thể khiếp hãi, có thể đang lạnh lùng chờ cơ hội giết chết người cảnh sát khám nghiệm.
Một tiếng cót két nữa.
Rhyme lại xoay tròn chiếc xe lăn ba trăm sáu mươi độ, nhưng không trông thấy gì. Rồi anh phát hiện ra có chiếc điện thoại di động trên một trong những chiếc bàn khám nghiệm ở đầu đằng kia căn phòng. Mặc dù toàn bộ ngôi nhà đã mất điện, chiếc điện thoại ấy vẫn còn hoạt động, tất nhiên.
Pin…
Rhyme đẩy bản điều khiển cảm ứng về phía trước, chiếc xe lăn ngay lập tức tuân theo mệnh lệnh. Anh phi về phía chiếc bàn và dừng lại, lưng xoay ra cửa, nhìn chằm chằm xuống chiếc điện thoại. Nó cách mặt anh chỉ độ hai gang tay.
Màn hình hiển thị LCD màu xanh lá cây. Còn vô khối điện, sẵn sàng để gọi, hoặc nhận một cuộc gọi.
“Thom?” Rhyme hỏi to thêm lần nữa.
Không động tĩnh gì.
Rhyme có cảm nhận tim anh đang đập thình thịch qua cái giần giật ở thái dương và cái phập phồng của các mạch máu ở cổ.
Một mình trong căn phòng, gần như hoàn toàn bất động. Anh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ở khoảng cách chưa đầy ba gang tay. Rhyme hơi xoay ngang xe, rồi xoay nhanh xe trở lại, đập vào chiếc bàn, làm chiếc điện thoại rung rung. Nhưng nó vẫn ở chính xác chỗ cũ.
Rồi anh nhận ra sự thay đổi độ âm vang trong căn phòng, và anh biết khách không mời mà đến đã bước vào. Anh đập vào chiếc bàn lần nữa. Nhưng trước khi chiếc điện thoại trượt tới gần anh hơn, anh nghe thấy tiếng bước chân nện ngang qua sàn nhà ở phía sau anh. Một bàn tay đeo găng vươn qua vai anh, tóm lấy chiếc điện thoại.
“Có phải ngươi không?” Rhyme hỏi kẻ ở phía sau anh. “Randall? Randall Jessen?”
Không có câu trả lời.
Chỉ có những âm thanh mơ hồ ở phía sau anh, những tiếng lách cách. Rồi anh cảm thấy một cái huých vào vai. Đèn hiển thị pin trên bản điều khiển cảm ứng của chiếc xe lăn tắt ngấm. Kẻ đột nhập nhả phanh bằng tay, đẩy chiếc xe lăn đến khu vực sang sáng trong căn phòng, nhờ một dải ánh nắng nhợt nhạt lọt vào qua cửa sổ.
Gã đàn ông từ từ xoay chiếc xe lăn lại.
Rhyme mở miệng định nói nhưng ngay sau đấy anh nheo nheo mắt nhìn kỹ gương mặt phía trước. Anh không nói gì một lúc. Rồi, bằng giọng thì thào, anh nói, “Chẳng có lẽ.”
Cuộc phẫu thuật thẩm mỹ đã rất thành công. Tuy nhiên, vẫn còn những đặc điểm quen thuộc trên gương mặt của gã đàn ông. Hơn nữa, làm sao Rhyme lại có thể không nhận ra Richard Logan, Thợ Đồng Hồ, gã đàn ông được cho rằng chính lúc này đang trốn tránh tại một khu vực nhộm nhoạm của Mexico City?

Chương trước Chương sau