Tên giết người giấu mặt - Chương 09

Tên giết người giấu mặt - Chương 09

Tên giết người giấu mặt
Chương 09

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 9.8/10 với 25509 lượt xem

Quan tòa Webston đi đến chỗ ngồi và tuyên bố luôn :
- Phiên tòa lại tiếp tục. Xin mời ông chánh án quận phát biểu trước.
Himes nói :
- Thưa ngài! Trước khi mời nhân chứng thứ nhất lên nói tôi xin phát biểu một vài điều sơ bộ.
Được quan tòa đồng ý, Himes nói tiếp :
- Trong phiên tòa hôm nay và có thể cả những phiên sau nữa, chúng tôi sẽ chứng minh rằng cô Angela Winters đã lợi dụng ông bác bệnh hoạn để tranh thủ lòng tin và xoay xở để hưởng thụ một mình cái gia sản đồ sộ của ông bác. Nhưng khốn khổ thay cho cô là bệnh tật của ông bác kéo lê rê hàng mấy năm. Trong thời gian đó thì cô lại có chuyện bê bối về quá trình lịch sử mà nếu như để ông già Lockwood biết được thì cô sẽ mất phần gia tài được thừa hưởng. Cho nên vì thời cơ thúc bách mà cô đã quyết định rút ngắn những ngày còn sống sót của ông bác bằng cách tiêm cho ông một liều lượng moócphin chí tử.
Ngồi nghe những lời bịa đặt quái gở đó, mặt Angela đỏ bùng lên và cô muốn phản đối lại ngay nhưng trạng sư Adams đã lấy tay giữ chặt lấy cô tại chỗ và khẽ ra lệnh :
- Hãy ngồi yên! Chưa có lệnh của quan tòa, cô không được nói. Dầu ông chánh án quận có phát biểu gì, cô cũng cứ phớt tỉnh. Khó đấy!
Vì ông sẽ tìm mọi cách làm cho cô phản ứng để rồi dựa vào đó mà quật trả lại.
Trong khi đó thì dĩ nhiên là Himes vẫn cứ tiếp tục buộc tội :
- Nhân chứng thứ nhất của tôi sẽ...
Không để cho Himes nói hết, Adams cắt ngang ngay :
- Thưa quan tòa, hãy khoan! Bên bị cáo cũng xin được nói.
Trưởng tòa cố dằn lòng, đồng ý cho Adams phát biểu, mặc dầu ông biết những biểu thị này chủ yếu là để dành cho các nhà báo lúc đó đang chen chúc nhau trong phòng xử án.
Trạng sư Adams dõng dạc nói :
- Chúng tôi sẽ chứng minh rằng bị cáo hoàn toàn vô tội, không phải như những lời buộc tội nặng nề của ông chánh án quận.
Himes cướp lời ngay :
- Nhân chứng thứ nhất của tôi là bác sĩ y pháp Pearson lên phát biểu.
Nhà y pháp quả là có dáng dấp nghề nghiệp, thân hình bé nhỏ, mảnh mai, mặt mũi phờ phạc, da dẻ tái nhợt. Hơn nữa, tứ thời, lúc nào ông cũng mặc bộ quần áo màu đen, thùng thình, to rộng gấp đôi người ông. Trông ông thật giống như những cái thây ma quen thuộc của ông. Và người ta tự hỏi tại sao cho đến nay cái lão nhân viên nhà xác chưa xếp nhầm ông ta vào ngăn trong buồng lạnh!
Sau lời tuyên thệ, Pearson bắt đầu nói. Giọng ông to, khỏe đến mức không thể nghĩ rằng một cái thân hình tàn tệ lại có thể nói to được đến vậy.
- Thể theo yêu cầu của đại úy Carlting, trong buổi chiều ngày thứ Ba vừa qua tôi đã khám tử thi cho một người da trắng, bảy mươi mốt tuổi mang tên Henry Lockwood....
- Ông có mổ tử thi khống?
- Tất nhiên có.
- Ông đã kết luận như thế nào?
Pearson suy nghĩ một lúc như để sắp xếp ý kiến cho mạch lạc.
- Ông Lockwood chết trong đêm ngày thứ Hai rạng sáng thứ Ba, vào khoảng từ hai đến bốn giờ sáng.
- Theo ông thì có thể chết tự nhiên không?
Một cái nhếch mép kéo dài đôi môi mỏng thín.
- Mới đầu thì tưởng là thế vì ông già Lockwood đã có những tổn thuơng nặng từ nguồn gốc tiền liệt tuyến đã di căn. Tuy nhiên một số chi tiết đã làm tôi chú ý, đặc biệt là tình trạng ứ đọng ở phổi làm tôi nghĩ đến một sụ suy hô hấp đột ngột. Tôi đề nghị tòa lưu ý đến những chi tiết kỹ thuật mà tôi đã ghi trong biên bản nhưng tôi có thể khẳng định nguyên nhân thực sự gây tử vong là do sử dụng liều lượng moócphin quá cao.
- Xin cảm ơn bác sĩ Pearson. Và tôi yêu cầu ông nộp tờ biên bản để làm tư liệu.
- Thưa tòa, xin có ý kiến. Bên bị cáo đề nghị có một bản sao của biên bản mổ tử thi.
Quan tòa chấp nhận lời thỉnh cầu. Himes với thái độ khó chịu đưa ra một bản sao chụp biên bản đã làm sẵn. Quan tòa Webston nói :
- Bị cáo được phép đối chất.
Pearson ngồi ở ghế nhân chứng đưa mắt lườm Adams. Hai người đã từng nhiều lần đối đầu nhau. Tay y pháp ghét cay ghét đắng ông trạng sư, chỉ muốn phanh phui xác ông ta ra với bất cứ giá nào và lão sẵn sàng bỏ thêm số tiền lương tháng ra để được làm cái việc phanh phui này ngay khi Adams đang còn sống. Ông trạng sư tỏ vẻ không đếm xỉa gì đến thái độ đối địch của nhà y pháp và điềm tĩnh lên tiếng :
- Thưa ông bác sĩ! Vì bị cáo chưa có điều kiện thì giờ để nghiên cứu kỹ bản báo cáo rất hay của ông nên xin đề nghị ông trả lời một cách thật dễ hiểu cho vài điều cụ thể sau đây. Ông Lockwood có bị ung thư tiền liệt tuyến không?
- Có bị, thưa trạng sư.
- Ung thư đã lan tràn ra khắp cơ thể chưa?
- Chưa hẳn thế. Di căn khu trú ở xương chậu. Ở ba đốt xương sống, ở xương đùi bên phải và ở gan.
- Phổi không bị sao?
- Có bị - Pearson thừa nhận một cách hằn học - Có những ổ di căn ở phổi nhưng còn rất hạn chế.
- Những tổn thương di căn có thể là nguyên nhân gây ra tình trạng ứ đọng ở phổi mà ông đã nhìn thấy không?
Bị châm đúng huyệt, Pearson phản ứng cộc lốc :
- Chắc chắn không.
Adams lắc đầu và chuyển sang vấn đề khác.
- Ông Lockwood nằm liệt giường đã từ bao lâu?
- Chừng ba tháng nay.
- Xin hỏi ông bác sĩ một điều: những cái mà ông gọi là biến chứng của ốm liệt giường gồm những gì?
Ông bác sĩ, mắt nửa nhắm, nửa mở, nói như đọc thuộc lòng :
- Lở loét, nhiễm trùng tiết niệu, biến chứng vào phô...ổi.
Đang nói nửa chừng, ông ngừng lại vì tự thấy mình bị mắc bẫy.
- Vào phổi! - Adams nói tiếp luôn - Chắc là ông bác sĩ đã có làm sinh khiết phổi?
- Vâng, có làm.
- Vậy xin hỏi: Nếu ông đưa những tiêu bản sinh khiết ấy cho mười nhà chuyên gia thì họ có thể nào khẳng định được nguyên nhân gây tổn thương ở phổi là do tiêm moócphin quá liều lượng chứ không phải do bệnh lý không?
Pearson nôn nao, khó chịu, ngồi không yên chỗ.
- Nghiên cứu về mô học có thể chỉ là hình thức. Cần phải chú trọng đến bệnh cảnh lâm sàng của bệnh nhân.
Adams quyết không nhượng bộ, tấn công luôn :
- Nếu tôi không nhầm thì ông đã dám kết luận như lời ông nói là chỉ vì có kẻ khác đã bảo ông rằng Lockwood đã được tiêm moócphin.
Nhà y pháp rút khăn lau mồ hôi trán rồi nói, giọng chán chường :
- Hay ông thích kết quả nghiên cứu giải phẫu bệnh học cho biết tổn thương mà không có thiên kiến về nguyên nhân?
Adams nói kháy :
- Tôi không muốn có vấn đề thích hay không thích trong báo cáo chuyên môn của ông nhưng quả là tôi muốn sự chính xác cụ thể hơn là sự mơ hồ, đầy những từ ngữ khoa học khó hiểu.
- Xin có ý kiến, thưa tòa - Himes lên tiếng để trợ cứu cho nhân chứng của mình - Không thể chấp nhận những lời nói có ẩn ý của bên bị cáo được.
- Chấp nhận được!- Quan tòa Webston cắt ngang - Trong biên bản buổi xử hôm nay sẽ không ghi ý kiến sau của ông Himes đâu! - Rồi quay sang trạng sư Adams ông hỏi tiếp - Trạng sư nói hết chưa?
- Còn một vài điều muốn hỏi, xin tòa cho phép... Xin được hỏi nhà y pháp: ông có nhìn thấy những dấu vết bầm dập trên thi thể người chết không?
- Không có gì rõ ràng. Nhưng trên một người bệnh đã bị tiêm chọc hàng nhiều tháng nay thì bao giờ cũng có những vết tím bầm.
- Ông có nhìn thấy dấu vết nhiều mũi tiêm chích vào bắp thịt không?
- Tất nhiên, nhất là ở hai đùi. Có hàng chục mũi tiêm nếu không phải là hàng trăm.
- Tôi chắc là ông già Lockwood đã gầy gò đi nhiều!
- Chỉ còn da bọc xương.
- Thế mà ông đã nhìn ra vị trí mũi tiêm sau cùng!
- Xin thú thực là tôi không chú ý tìm.
- Nếu những mũi tiêm chích ấy cùng ở một vùng thì có làm thay đổi tính chất của da thịt không?
- Cái đó phụ thuộc vào chất thuốc tiêm nhưng thông thường thì hay làm xơ cứng các cơ và lớp mỡ dưới da.
- Nghĩa là làm cho da thịt cứng ra - Adams giải thích thêm - Nếu vậy thì có làm thay đổi tốc độ tiêu tán chất thuốc tiêm vào người không? Và trong trường hợp ông Lockwood đã được tiêm hàng tháng mấy trăm mũi thuốc như thế thì lượng tiêm vào trong một ngày liệu có thể phát huy tác dụng trong hai mươi bốn hay ba mươi sáu giờ sau không?
- Xin có ý kiến! - Himes cảm thấy bị giăng bẫy vội vàng kêu lên - Đấy chỉ toàn là giả thiết!
Quan tòa suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Không chấp nhận ý kiến của ông Himes. Trong phiên tòa sơ thẩm càng có nhiều tư liệu càng tốt. Bây giờ xin mời nhân chứng phát biểu.
- Giả thiết của bên bị cáo đưa ra có thể đúng - Pearson nói - Tuy nhiên trong trường hợp cụ thể của ông Lockwood không thể khẳng định đã xảy ra hiện tượng như thế.
- Chúng ta chỉ cần ghi nhận đó không phải là hiện tượng không thể xảy ra - Adams kết luận, rồi quay mặt về phía quan tòa ông nói tiếp - Xin hết, thưa tòa!
Nhà y pháp rời ghế nhân chứng ngay. Angela nhìn sang phía ông trạng sư và nói :
- Thú thực tôi chẳng hiểu biết tí gì về những phiên tòa đại hình nhưng thưa trạng sư! Đến cả cách thức bào chữa của ông tôi cũng chẳng hiểu nữa.
Adams nhếch mép cười :
- Không phải chỉ có một mình cô không hiểu đâu. Nhìn xem kìa! Đến ông chánh án quận cũng đang ngơ ngác ra kìa! Chỉ một mình quan tòa Webston là còn bình tĩnh vì ông biết tính tôi thường hay hỏi vặn vẹo nhân chứng để khai thác được càng nhiều chi tiết càng tốt. Vì chưa nắm được gì nhiều nên tôi phải dùng chiến thuật “bắn chặn” nhằm vô hiệu hóa những lời khai của nhân chứng chống lại cô. Rồi cô sẽ thấy chúng ta khai thác những chỗ sơ hở của họ như thế nào trong những câu trả lời của họ.
Giữa lúc hai người đang thầm thì với nhau thì có một người đàn ông cao, gầy, tóc gần như bạc tráng, đứng ra tuyên thệ. Himes thông báo: “Bây giờ xin mời bác sĩ Walter Foley là người đã chãm nom cho ông Lockwood”.
Một cách ngắn gọn, bác sĩ Foley tường thuật các giai đoạn tiến triển của bệnh, quá trình chạy chữa và kết thúc.
- Ông Henry Lockwood trước đây lúc nào cũng tỉnh táo. Cách đây hai tháng, khi biết mình không còn sống được bao lâu, ông xin ra khỏi bệnh viện để về chữa tại nhà. Tôi vẫn theo dõi bệnh cho ông đều đều và trong phạm vi cho phép tôi đã cố gắng làm giảm những cơn đau nhức dữ dội của ông.
- Bằng những mũi thuốc moócphin. - Himes giải thích cụ thể.
- Vì thuốc Péthidine và Palfium không còn hiệu quả nữa nên tôi phải dùng đến moócphin.
- Trong buổi sáng ngày thứ Ba, ông đã từ chối không cấp giấy phép mai táng, lý do vì sao?
- Đêm hôm trước, tôi đưa cho Edward Lockwood đơn đi mua mười hai ống moócphin. Sáng hôm sau, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hộp thuốc trống không. Chỉ vì chuyện bất thường ấy mà tôi đã yêu cầu khám nghiệm tử thi.
Ông chánh án địa phương mỉm cười khoan khoái và quay nhìn sang phía quan tòa.
- Xin tòa ghi nhận việc nhân chứng đã xác nhận rằng: trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cả mười hai ống thuốc độc đã được sử dụng hết.
Adams đánh trả lại ngay :
- Như thế không có nghĩa là cả mười hai ống đã được tiêm cho ông Lockwood.
- Xin mời nói tiếp! - Webston nói cộc lốc.
Himes quay về chỗ ngồi và nói :
- Mời bên bị đối chất với nhân chứng.
Adams bắt đầu tấn công :
- Lúc ông được mời đến, ông có ngạc nhiên khi biết cụ Lockwood đã chết không?
- Tôi đã chờ đợi việc này hàng ngày, hàng giờ rồi.
- Trong mười lăm ngày vừa qua, ông đã kê đơn bao nhiêu ống thuốc moócphin?
- Trung bình mỗi ngày bốn mi-li-gam.
- Thế nhưng vẫn không đỡ đau.
- Đúng vậy. Và tôi xin thú thực là hai hôm trước khi cụ Lockwood chết, tôi lấy làm lạ là sao thuốc ít tác dụng đến vậy.
- Ông có gặp Winters không?
- Tất nhiên. Đêm đêm, cô ta vẫn chăm nom cho ông bác rất tận tụy. Đã nhiều lần, tôi gợi ý với cụ Henry là nên thuê một cô y tá phục vụ ban đêm nhưng ông cụ chỉ thích cô cháu gái thôi.
- Lần sau cùng vừa rồi ông đã giao việc gì cho cô Winters? Yêu cầu ông bác sĩ hãy suy nghĩ kỹ và cố gắng kể lại đúng như lời bác sĩ đã nói khi giao việc cho cô ta.
Ông bác sĩ nhắm mắt lại một lúc trước khi trả lời.
- Tôi tin chắc là đã nói với cô ta rằng hãy tiêm thuốc theo yêu cầu bệnh nhân để giảm đau.
- Không xác định rõ liều lượng hay sao? - Adams ngạc nhiên hỏi lại và nói tiếp - Thế mà ông đã biết rằng cô Winters không phải là y tá thực thụ.
- Đúng thế. Xin nhận đấy là chỗ sơ suất của tôi.
Himes nói xen vào ngay :
- Thế nghĩa là bên bị cáo nhận là có thực hiện các mũi tiêm và biện hộ do sơ suất hay do kém chuyên môn?
- Chẳng phải thế! Đấy là vì chúng tôi muốn cụ thể, chính xác.

Chương trước Chương sau