Tên giết người giấu mặt - Chương 10

Tên giết người giấu mặt - Chương 10

Tên giết người giấu mặt
Chương 10

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 9.3/10 với 25449 lượt xem

Sau cuộc đối chất, tiếp theo ông bác sĩ là một vị to béo lên phát biểu. Đôi má ông hồng hào. Đôi mắt ông linh lợi sau đôi mục kính gọng vàng. Ông nói lời tuyên thệ một cách dõng dạc và dễ dàng, tỏ ra rất quen công việc tòa án.
Himes giới thiệu :
- Luật sư Heathcliff là luật sư riêng và người tin cậy của cụ Lockwood: Thưa luật sư, ông có biết việc làm tờ di chúc của cụ Lockwood không?
- Cách đây ba năm, khi chưa bị bệnh, cụ Henry có đưa cho tôi một bản di chúc.
- Nội dung di chúc thế nào?
- Ngoài một số người thừa kế, đặc biệt là vợ chồng Doherty, cụ Henry đã chia đều tài sản cho hai người cháu trai và một người cháu gái.
- Gần đây ông cụ có thay đổi ý kiến không?
- Trong tháng vừa rồi, ông cụ đã mời tôi đến tại giường bệnh và đưa cho tôi một tờ di chúc mới do tự tay cụ viết. Theo yêu cầu của cụ tôi đã cho ngay tài liệu vào một chiếc phong bì và niêm phong lại trước mặt cụ. Cụ không nói rõ chi tiết mà chỉ cho biết rằng cụ muốn thay đổi bản di chúc và giành nguyên vẹn tài sản cho cô cháu gái.
- Ông có thể trình tòa tài liệu ấy không?
Nhân chứng rút từ túi trong áo vét ra một phong bì màu nâu sáp ong còn nguyên vẹn.
Viên thẩm phán cầm phong bì và đặt lên bàn giấy. Quan tòa quan sát kỹ các dấu niêm phong rồi nói :
- Công nhận phong bì không bị mở.
Rồi ông đưa tài liệu cho viên thẩm phán.
- Yêu cầu ông đọc cho tòa nghe.
Viên thẩm phán cẩn thận mở phong bì ở phía mép rồi rút ra một tờ giấy và bắt đầu đọc. Bản di chúc của ông già Lockwood rất ngắn gọn: chỉ ghi tặng mười ngàn đô-la cho vợ chồng Doherty, chủ yếu là xác định người thừa kế duy nhất là Angela.
Đọc xong rất nhanh, Himes nói :
- Thưa tòa, tôi không còn vấn đề gì để hỏi nữa.
Đến lượt trạng sư Adams đứng dậy. Mặc dầu ông cố tự chủ nhưng trên trán ông vẫn lộ rõ một nếp nhăn lo lắng.
- Khi cụ Lockwood đưa cho ông tài liệu này, theo ông thì cụ có hoàn toàn tỉnh táo không?
- Chắc chắn như vậy. Tôi vốn quen biết cụ từ hơn hai mươi năm nay. Mặc dầu bệnh hoạn cụ vẫn rất sáng suốt.
- Bàn di chúc này có giá trị không, thưa ông?
- Tất nhiên! Không những chính tay cụ viết mà cô thư ký của tôi và tôi cũng đã ký tên vào ngoài phong bì.
- Cụ Lockwood có cho ông biết về quyết định thay đổi chúc thư không?
- Không.
- Bản thân ông có nói cho ai biết không? Chẳng hạn như với cô Angela?
- Chẳng bao giờ tôi vi phạm bí mật nghề nghiệp của tôi.
- Cô thư ký của ông có dự vào cuộc trao đổi chuyện trò giữa ông và cụ Lockwood không?
- Cô thư ký Linton cũng như tôi thôi.
Quan tòa nhìn đồng hồ treo trên tường đã chỉ mười một giờ năm mươi phút.
- Phiên tòa đến đây tạm ngừng, đến hai giờ chiều họp lại. Giao bị cáo cho đại úy Carlting.
Viên nữ cảnh sát lại xuất hiện. Adams đến tiếp xúc với Angela. Viên nữ cảnh sát ngồi nhích ra cách đó mấy ghế rồi rút ra một gói to hạt ngô và bắt đầu nhai. Với chế độ ăn nghèo nàn như thế cô ta vẫn không gầy bớt đi được ba mươi kilô thịt thừa!
Adams đưa mời Angela một điếu thuốc rồi châm một điếu cho mình.
- Cô có được biết ông bác thay đổi bản chúc thư giành trọn quyền thừa hưởng gia tài cho cô không?
- Nhiều lần bác có ngụ ý nói là sẽ giành cho hai anh em Bruce và Edward một sự ngạc nhiên nhưng tôi không ngờ là ông cụ đã tước bỏ sạch quyền thừa hưởng của họ.
- Việc đó hai người anh họ cô có hay biết gì không?
- Tôi chắc là không, vì nếu biết thì họ đã không buông tha tôi.
- Chưa chắc thế đâu cô ạ! Giờ đây cô có cả một gia sản đồ sộ, tương lai của họ sẽ phụ thuộc vào cô đấy.
Adams đứng dậy và ra dấu cho bà cảnh sát viên biết cuộc trao đổi đã xong. Đi dọc hành lang tòa án, may mắn là ông không gặp một nhà báo nào. Họ không chờ đợi được, đã bỏ ra về hết. Nói đúng ra thì lúc này vụ xét xử chẳng có gì lý thú. Chỉ còn một mình Joe đi đi, lại lại trước cửa chính tòa án.
- Cô Pengy nhờ mình báo lại cho cậu biết là cô đã trở về văn phòng để bắt đầu đánh máy các văn kiện sau đó cô sẽ đến với bọn mình ở cửa hàng ăn.
Cửa hàng ăn chỉ cách đó vài trăm thước. Họ cùng đi bộ đến. Vì địa điểm gần như thế nên mỗi lần có phiên tòa xử thì trạng sư Adams lập bản doanh ngay tại đó làm cho Joe cũng rất thích thú. Họ vừa bước vào cửa hàng thì Sally đã mở miệng cười toe toét và nói :
- Rượu Martini sắp sẵn rồi, em chỉ còn có việc cho thêm dầu ôliu nữa thôi.
Nhanh nhẹn cô bày cốc lên mặt bàn. Lập tức Joe đưa bàn tay xoa nắn đôi mông chắc nịch làm cô thích thú và rú to lên.
Joe nói :
- Mình có dự phiên tòa. Cậu bẻ gãy nhưng luận cứ của ông bác sĩ y pháp tài tình thật! Cậu đã thắng điểm. Mình cho là nhiều lắm thì Angela cũng chỉ bị phạt sơ sơ chiếu lệ thôi.
Adams ngồi nhắm nháp cốc rượu Martini rồi thở dài :
- Trước hết cậu phải biết là quan tòa Webston không quyết định hình phạt mà chỉ xem xét có đủ chứng cứ hay không để chuyển hồ sơ lên tòa đại hình. Hơn nữa vụ này cũng không đơn giản như cậu tưởng đâu. Chắc chắn là Himes còn nhiều con bài dự trữ, nếu không thế thì lão chẳng cần nói mạnh để buộc Angela vào tội giết người có chủ tâm. Và cuối cùng cái tờ chúc thư đã làm đảo lộn tất cả. Nếu Angela bị truy tố trước tòa đại hình và bị xử phạt dầu là phạt nhẹ đi nữa thì cô cũng sẽ mất quyền thừa hưởng vì không bao giờ kẻ sát nhân lại được quyền thừa hưởng tài sản của người bị giết.
Nghe nói thế Joe nhíu trán lại và ra dấu cho Sally mang đến một cốc rượu nữa rồi gọi món ăn: gà rán tẩm mầm ngô. Sau đó hai người lặng lẽ ngồi ăn. Ăn xong, Joe đẩy đĩa ra và nói nhỏ :
- Này, Adams có cần tớ giúp không?
- Cậu kiểm tra cho mình một chi tiết này. Theo luật sư Heathclif nói thì không một ai biết nội dung của bản chúc thư mới. Nhưng nhất định Himes sẽ bắt bẻ là không thể nào Angela không nắm được ý đồ của ông bác. Cần tìm hiểu xem hai người cháu trai của ông già Lockwood có biết không?
- Theo mình thì Heathcliff không phải là người mở miệng.
- Vì thế mình mới nhờ cậu hỏi cô Linton, thư ký của ông luật sư xem sao. Biết đâu một trong hai người cháu trai kia đã moi được tin tức từ cô ta. Nếu cần, cậu bảo cô ta khai ra trước tòa việc đó.
Nói xong, Admas rút từ túi áo ra một bản giấy in sẵn rồi điền chữ vào. Joe nheo mắt, hóm hỉnh nói :
- Nếu cô thư ký của ông Heathcliff cũng giống như cô thư ký của cậu thì khó chơi đấy.
Adams bật cười.
- Mình không mê cái thói của cậu là hễ thấy gái thì lăn xả vào. Lúc này, cậu nên nghiêm chỉnh một chút thì hơn. Mấy ngày vừa rồi Sally thắc mắc với cậu, khó khăn lắm mình mới an ủi cô ta được đấy.
- Xin cảm ơn cậu. Hai ngày nay Sally cứ thúc bách mình về việc cưới cô ta làm vợ đấy. Thế là đêm nào mình cũng phải làm tình với cô ta một chút chẳng là vì cô ta sợ mình đi phung phí sức lực ở nơi khác.
Đang nói thì Peggy khệ nệ mang đến một cặp tài liệu dày cộp, cắt đứt câu chuyện.
- Tôi chỉ đủ thì giờ đánh máy lời cung khai của bác sĩ Pearson. Không có thư tù gì quan trọng nhưng bà nhà muốn hỏi ông chiều nay có thể về sớm được không?
Sally chạy tới, tay cầm cốc nước ướp lạnh, mời Peggy ăn tạm một đĩa khoai rán và uống một tách cà phê, Peggy thở dài nhẹ, gật đầu vì bản tính thích ăn uống. Có những đêm, trong cơn mộng du, cô nhìn thấy những quả núi bánh ngọt chặn ngang đường lên cõi thiên đàng! Nhanh chóng cô làm liền một lúc hai đĩa trong khi Adams chưa cạn tách cà phê.

Chương trước Chương sau