Con chim khát tổ - Chương 22

Con chim khát tổ - Chương 22

Con chim khát tổ
Chương 22

Ngày đăng
Tổng cộng 45 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 50343 lượt xem

Mày tưởng tao không dám làm gì mày nhưng mày xai rồi thằng mặt lờ kia tao xẽ cho mày biết tay. Tao tin mày mà mày dám làm vầy với tao. Tao sẽ bẻ quách cái của nợ của máy rồi tộng xuống họng mày. Khi người ta tìm ra xác mày họ xẽ thấy mày nghẹn của nợ mà chết. Xong rồi bà già mày cũng xẽ không nhìn ra mày tao xẽ diết chếchmày thằng Strike thúi tha kia.
“Trời đẹp thật.”
“Anh làm ơn đọc cái này được không? Đọc giùm tôi một lần đi.”
Hôm đó là sáng thứ Hai. Strike vừa mới đi hút thuốc dưới phố về. Trời nắng tưng bừng, hắn vừa nói chuyện được một lúc với cô gái ở cửa hiệu đĩa nhạc đối diện. Robin thả tóc xuống; rõ là hôm nay cô không phải đi phỏng vấn. Suy luận nhỏ nhoi đó, cùng với ánh nắng sau những ngày mưa làm Strike thấy vui vui. Nhưng Robin trông có vẻ căng thẳng. Cô đứng sau bàn, đưa cho hắn tờ giấy màu hồng in chi chít hình mèo con.
“Lại nữa hả?”
Strike đọc qua bức thư, vừa đọc vừa nhe răng cười.
“Tôi không hiểu tại sao anh không báo cảnh sát,” Robin nói. “Mấy thứ ông ta dọa anh…”
“Cứ bỏ chung vô mấy cái trước đó.” Strike thờ ơ đáp, búng bức thư xuống bàn rồi lục lọi chồng thư còn lại.
“Được rồi, nhưng không chỉ có mỗi chuyện đó,” Robin nói tiếp, rõ là bực mình với thái độ của hắn. “Bên Giải pháp Tạm thời vừa gọi tới.”
“Vậy sao? Họ muốn gì?”
“Họ hỏi tôi có đây không,” Robin đáp. “Rõ là họ nghi ngờ tôi vẫn còn làm ở đây.”
“Rồi cô nói sao?”
“Tôi giả bộ làm người khác.”
“Thật nhanh trí. Cô giả ai vậy?”
“Tôi nói tên tôi là Annabel.”
“Cô biết không, người ta hay nói ra tên bắt đầu bằng chữ A khi bất thình lình phải bịa ra một cái tên.”
“Nhưng nếu họ cho người tới kiểm tra thì sao?”
“Thì sao?”
“Họ sẽ đòi tiền anh, không phải tôi! Họ sẽ bắt anh phải trả phí tuyển dụng!”
Strike mỉm cười trước nỗi lo hết sức thật lòng của Robin về chuyện hắn không có tiền để trả. Hắn đang định nhờ cô gọi điện cho văn phòng của Freddie Bestigui một lần nữa và tìm trên danh bạ số điện thoại bà dì ở Kilburn của Rochelle Onifade. Thay vào đó, hắn nói:
“Thôi được rồi, hôm nay mình sẽ đóng cửa đi ra ngoài vậy. Sáng nay tôi định đi tới Vashti rồi mới đi gặp Bristow. Có khi cô đi cùng tôi thì trông tự nhiên hơn.”
“Vashti? Boutique thời trang?” Robin nói ngay.
“Ừ, có có biết hả?”
Lần này đến lượt Robin mỉm cười. Cô từng đọc về Vashti trong các tạp chí. Với Robin, Vashti là nơi quyến rũ nhất ở London; nơi các biên tập viên thời trang tìm thấy những món đồ tuyệt vời để giới thiệu cho độc giả, toàn những món giá xấp xỉ sáu tháng lương của Robin.
“Tôi có nghe nói,” cô trả lời.
Strike với tay lấy áo khoác của Robin đưa cho cô.
“Mình sẽ giả bộ như cô là em gái Annabel của tôi. Cô sẽ giúp tôi chọn quà cho vợ.”
“Cái ông dọa giết anh đó bị làm sao vậy?” Robin hỏi, lúc hai người đang ngồi trong tàu điện ngầm. “Ông ta là ai?”
Cô đã kiềm chế sự tò mò về Jonny Rokeby và người đẹp tóc đen chạy khỏi văn phòng của Strike hôm đầu tiên cô đến làm, cũng không nhắc gì đến cái giường xếp. Nhưng rõ là cô có quyền hỏi vụ này. Vì chính cô chứ không ai khác mở hết cả ba cái bì thư màu hồng và phải đọc những dòng chữ bạo lực gớm ghiếc viết nguệch ngoạc trên nền đám mèo con đang đùa giỡn đó. Strike thì chẳng bao giờ thèm ngó tới.
“Ông đó là Brian Mathers,” Strike đáp. “Ổng tới gặp tôi hồi tháng Sáu năm ngoái, nghi ngờ là bà vợ đi ngủ nghê lung tung. Ổng muốn tôi theo dõi bà ta, vậy là tôi theo dõi trong một tháng. Bà ta rất bình thường: không xinh không xấu, ăn mặc lôi thôi, tóc uốn xồm xoàm; làm kế toán trong một nhà kho phân phối thảm lót. Ngày thường đi làm bả ngồi chung một văn phòng nhỏ với ba nữ đồng nghiệp khác, thứ Năm thì đi chơi bingo, thứ Sáu thì đi siêu thị Tesco mua đồ ăn cả tuần, còn thứ Bảy thì đi sinh hoạt câu lạc bộ Rotary với ổng.”
“Vậy còn giờ nào mà ngủ nghê lung tung?” Robin hỏi.
Trong tấm cửa sổ đen mờ đục đối diện, bóng của cả hai in trên đó cũng đang nghiêng ngả theo nhịp tàu, nhợt nhạt dưới ánh đèn sáng chói trên đầu. Gương mặt Robin trông cứng tuổi hơn nhưng thoáng vẻ mơ màng, còn Strike trông càng thô ráp và xấu xí hơn nữa.
“Tối thứ Năm.”
“Bà ta làm vậy thật hả?”
“Không, bà ta đúng là chỉ đi chơi bingo với một bà bạn tên là Maggie, nhưng trong suốt bốn ngày thứ Năm tôi theo dõi, bà ta luôn luôn cố tình về nhà trễ. Bà ta lái xe vòng vèo một hồi sau khi tạm biệt bà Maggie. Có hôm bà ta đi vô quán bia, ngồi một mình tuốt trong góc quán, có vẻ khép nép lắm, uống mỗi nước ép cà chua. Hôm khác thì bà ta ngồi trong xe ở cuối đường ngay gần nhà suốt bốn mươi lăm phút rồi mới lái xe về nhà.”
“Vì sao vậy?” Robin hỏi, con tàu rung lắc rầm rầm qua một đường hầm dài.
“Vấn đề là ở chỗ đó còn gì? Để chứng tỏ gì đó? Để ổng phải nghi ngờ? Chọc tức ổng? Trừng phạt ổng? Cố làm thêm chút gia vị vào cuộc hôn nhân tẻ nhạt? Tối thứ Năm nào bà ta cũng ráng về trễ.”
“Ổng rất đa nghi, nên cắn câu ngay. Ổng quay quắt muốn điên luôn. Ổng tin chắc là bà này đi gặp bồ mỗi tuần một lần, được bà bạn Maggie bao che cho. Ổng cũng có tự theo dõi rồi nhưng ổng nghĩ là bà ta biết trước nên hôm nào ổng đi theo thì bà ta chỉ đi chơi bingo thôi.”
“Rồi anh nói sự thật với ổng?”
“Ừ, nói hết. Ổng không tin lời tôi. Ổng rất tức tối, la hét om sòm rằng ai cũng mưu mô hại ổng. Không chịu trả tiền công điều tra luôn.
“Tôi sợ ổng làm gì bà vợ. Sai lầm ở chỗ đó. Vậy là tôi điện cho bà ta và kể là ông chồng trả tiền để tôi theo dõi nhưng tôi biết bà ta không có gì hết. Tôi nói luôn là ông chồng tức gần đứt dây thần kinh rồi. Tôi có khuyên là bà ta nên cẩn thận, đừng khích ổng quá. Bả không nói một tiếng, dập máy luôn.
“Ổng thường xuyên kiểm tra điện thoại của bà vợ. Ổng thấy có số của tôi, vậy là tự rút ra kết luận hiển nhiên.”
“Rằng anh đi kể với bà vợ vụ ổng thuê anh theo dõi?”
“Không, là tôi bị sắc đẹp của bả quyến rũ và trở thành bồ mới của bả.”
Robin lấy tay bịt miệng. Strike cười phá ra.
“Khách của anh toàn dân khùng khùng vậy hả?” Robin hỏi, sau khi bỏ tay xuống.
“Ông đó thì khùng thiệt, nhưng thường họ chỉ bị căng thẳng thôi.”
“Tôi đang nghĩ tới John Bristow,” Robin ngập ngừng nói. “Bà bồ ổng nghĩ là ổng tự lừa dối mình. Còn anh nghĩ là ổng có thể hơi… anh biết rồi đó, phải vậy không?” Cô hỏi. “Lúc anh với ổng ở trong phòng tụi tôi có nghe,” Robin nói thêm, hơi ngượng ngùng. “Ổng có nói gì mà ‘nhà tâm lý học tự phong’ đó.”
“Ra vậy,” Strike đáp. “Có thể… tôi đã đổi ý.”
“Ý anh là sao?” Robin hỏi, đôi mắt xanh xám trong veo mở to. Tàu đột ngột dừng lại; bóng người bên kia cửa sổ liên tục lướt qua, mỗi lúc một rõ nét hơn. “Vậy… ý anh là… có khi ổng nói đúng… là thật sự có người…?”
“Tới nơi rồi.”
Boutique màu trắng nằm ở lô đất đắt đỏ nhất ở London, trên phố Conduit, gần ngay chỗ giao nhau với phố New Bond. Với Strike những ô cửa đầy màu sắc ở đây trưng bày một đống hổ lốn những thứ không hề cần thiết chút nào. Nào là gối đính cườm, nến thơm đựng trong hũ bạc, rồi vải the phủ điệu đàng, áo thụng kaftan lòe loẹt trên người những mannequin không có gương mặt, túi xách tay kềnh càng, vừa xấu xí vừa phô trương… Tất cả được đặt trên một phông nền kiểu pop-art. Một màn tán dương chủ nghĩa tiêu thụ khiến Strike vừa ngứa mắt vừa bực mình. Hắn có thể tưởng tượng ra Tansy Bestigui và Ursula May ở đây, ngó nghiêng nhãn giá với con mắt sành sỏi, lựa túi xách bằng da cá sấu giá hàng ngàn bảng, hí hửng tiêu xài để bù lại những cuộc hôn nhân không tình yêu.
Robin đi bên cạnh, cũng ngắm nghía ô cửa trưng bày nhưng đầu mải nghĩ đâu đâu. Sáng hôm đó cô vừa nhận được lời mời đi làm chỗ mới ngay trước lúc Giải pháp Tạm thời gọi, khi Strike còn đang hút thuốc dưới nhà. Mỗi lần nghĩ đến chuyện phải quyết định nhận lời hay từ chối trong vòng hai ngày tới, Robin lại thấy nhói lòng. Cô thấy như đang cố tự thuyết phục rằng mình rất vui, trong khi thực ra lại vô cùng đau khổ.
Nhưng chắc là cô phải nhận lời thôi. Công việc mới có quá nhiều ưu điểm. Lương đúng y mức mà cô và Matthew mong muốn. Văn phòng tươm tất, vị trí thuận lợi ở phía Tây thành phố. Cô có thể đi ăn trưa với Matthew mỗi ngày. Thị trường lao động hiện giờ rất trì trệ. Đáng ra cô phải mừng mới đúng.
“Vụ phỏng vấn hôm thứ Sáu ổn không?” Strike hỏi, nhíu mắt nhìn một mẫu áo khoác đính kim sa mà hắn thấy xấu kinh hồn.
“Cũng được,” Robin trả lời mơ hồ.
Cô nhớ lại cảm giác phấn khích chỉ vài phút trước đó khi Strike ám chỉ về tên sát thủ. Không biết hắn ta đùa hay thật? Robin để ý thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào đám đồ trang trí màu mè, rõ là hắn đang (trong giây lát Robin nhìn hắn với đôi mắt của Matthew và suy nghĩ bằng giọng điệu của Matthew) làm bộ nghiêm trọng. Matthew liên tục bóng gió rằng Strike là một tên bịp bợm. Dường như chồng sắp cưới của Robin nghĩ rằng thám tử tư là một công việc viển vông, hệt như phi hành gia hay chuyên gia huấn luyện sư tử vậy, tức là công việc mà người thường chẳng ai làm cả.
Robin nghĩ nếu cô nhận lời công việc nhân sự này, cô có lẽ không bao giờ biết (trừ khi một ngày kia báo chí đưa tin) cuộc điều tra sẽ đi tới đâu. Chứng minh sự thật, tìm ra lời giải, truy bắt tội phạm, bảo vệ kẻ yếu đuối: toàn là những việc đáng làm, vừa quan trọng vừa thú vị. Robin biết rằng nếu biết cô đang nghĩ vậy, Matthew sẽ cho là cô thật trẻ con và ngây thơ, nhưng cô không sao kiềm lòng được.
Strike đứng quay lưng về phía Vashti, nhìn thứ gì đó bên phía phố New Bond. Robin nhận ra hắn đang dán mắt vào chiếc thùng thư màu đỏ ngay bên ngoài cửa hàng Russell và Bromley, khe bỏ thư hình chữ nhật tối om như đang liếc nhìn lại cả hai người.
“Được rồi, đi vào thôi,” Strike quay về phía cô dặn dò. “Đừng quên cô là em gái tôi và tụi mình đang đi mua quà cho vợ tôi.”
“Nhưng thực ra mình tới đây để làm gì?”
“Tìm hiểu xem Lula Landry và cô bạn Rochelle Onifade làm gì ở đây hôm Landry chết. Hôm đó họ gặp nhau ở đây chỉ mười lăm phút rồi đi về. Tôi cũng không hi vọng gì lắm; đã ba tháng rồi, mà có khi lúc đó cũng chẳng ai để ý. Nhưng mà cứ thử xem sao.”
Tầng trệt của Vashti dành trọn cho áo quần. Một tấm biển chỉ dẫn với mũi tên chỉ lên phía cầu thang gỗ ở trên, dẫn tới một quán café và khu bày các món điểm tô cho “phong cách sống”. Có vài khách hàng nữ đang lựa đồ treo trên giá bằng thép sáng loáng. Họ đều gầy, da rám nắng, tóc dài gọn gàng trông như vừa mới đi sấy gội về. Nhân viên cửa hàng không ai giống ai; áo quần lập dị, tóc tai kỳ khôi. Một người trong số đó mặc cả váy ballet và mang tất lưới đang đứng sắp xếp lại chỗ trưng bày mũ.
Strike ngạc nhiên khi thấy Robin mạnh dạn đi thẳng về phía cô này.
“Chào cô,” Robin vui vẻ nói. “Cửa sổ ở giữa có một cái áo khoác đính kim sa đẹp quá. Tôi thử được không?”
Tóc cô nhân viên trắng xóa, bồng bềnh như kẹo bông, mắt kẻ màu mè và không hề có chân mày.
“Được thôi, không thành vấn đề,” Cô ta trả lời.
Nhưng rõ là cô ta nói dối: lấy cái áo ra khỏi cửa sổ trưng bày là cả một vấn đề. Đầu tiên là phải lấy xuống từ mannequin đang mặc, rồi phải gỡ hết mấy cái thẻ điện tử ra. Mười phút sau cái áo vẫn chưa được đem tới, cô nhân viên đầu tiên phải gọi thêm hai đồng nghiệp đến giúp một tay. Trong khi đó, Robin đi quanh cửa hàng, không nói gì với Strike, lựa ra vài bộ đầm và dây thắt lưng. Tới khi chiếc áo khoác kim sa được mang đến, cả ba nhân viên tham gia tháo gỡ đều tỏ ra hết sức hăng hái nhiệt tình. Cả ba đi theo Robin về phía phòng thay đồ, một người giúp Robin mang hết đám áo cô mới lựa thêm, hai người còn lại khiêng chiếc áo khoác.
Buồng thử đồ có rèm kéo là một khung sắt phủ lụa dày màu kem, trông như một cái lều. Strike tiến lại gần vừa đủ để nghe tiếng người nói bên trong. Hắn thấy tới lúc này đây, hắn mới nhận ra cô thư ký tạm thời tài giỏi tới mức nào.
Robin mang mớ áo quần trị giá cũng phải hơn mười ngàn bảng vào buồng thử đồ, riêng chiếc áo khoác kim sa cũng phải đến năm ngàn. Bình thường cô không có gan làm chuyện này nhưng sáng nay Robin thấy khác hẳn: cô trở nên liều lĩnh và bạo dạn. Cô đang chứng minh một điều gì đó với chính bản thân mình, với Matthew và thậm chí là với cả Strike. Ba nhân viên cửa hàng chộn rộn quanh Robin, thay nhau treo áo và vuốt thẳng mấy nếp gấp trên áo khoác. Robin không hề thấy xấu hổ rằng cô còn không thể mua chiếc thắt lưng rẻ nhất đang vắt trên cánh tay xăm trổ của cô nhân viên tóc đỏ. Cô cũng chẳng ngại gì khi nghĩ đến cả ba nhân viên cửa hàng sau một hồi đua nhau phục vụ sẽ không nhận được một đồng hoa hồng nào cả. Robin còn nhở cả cô nhân viên tóc hồng đi tìm chiếc áo khoác ngắn mạ vàng mà cô này cứ nói là rất hợp với Robin và sẽ rất đẹp nếu mặc chung với chiếc áo đầm xanh lá cây mà Robin đã lựa.
Robin cao hơn cả ba cô nhân viên. Khi cô đổi chiếc áo khoác thắt eo bằng chiếc áo khoác đính kim sa, cả ba cô gái trầm trồ xuýt xoa.
“Tôi phải đi ra cho ông anh xem,” Cô nói với ba người, sau khi soi gương kỹ càng. “Cái này không phải mua cho tôi, mấy cô biết đó, mà mua cho vợ của ảnh.”
Nói rồi Robin đi ra khỏi phỏng thử đồ, ba cô nhân viên vẫn lượn lờ theo sau. Mấy khách hàng giàu có đang lựa đồ bên giá quay lại liếc mắt nhìn Robin. Cô tỉnh bơ hỏi:
“Anh thấy sao?”
Strike phải thừa nhận rằng chiếc áo mà lúc nãy hắn thấy xấu kinh hồn trông khá hơn hẳn khi Robin mặc vào. Cô xoay một vòng, chiếc áo lấp lánh như da rắn.
“Cũng được,” hắn nói, ra vẻ cẩn trọng rất đàn ông. Mấy cô nhân viên mỉm cười lấy lòng. “Ừ, cũng khá xinh. Bao nhiêu vậy?”
“Với anh thì không đáng gì,” Robin nói, tinh nghịch liếc nhìn mấy cô nhân viên. “Chị Sandra sẽ rất thích cái này,” cô quả quyết với Strike. Bất ngờ, hắn nhe răng cười. “Với lại sinh nhật bốn mươi tuổi thì phải thế chứ.”
“Chị ấy có thể mặc kèm với đồ gì cũng được,” cô gái tóc kẹo bông hăm hở nói với Strike. “Áo này dễ phối lắm.”
“OK, tôi sẽ thử tiếp bộ đầm Cavalli,” Robin vui vẻ nói rồi quay lại phòng thử đồ.
“Chị Sandra có dặn tôi phải đi với ảnh,” cô kể với ba cô nhân viên khi họ giúp cô cởi áo khoác và kéo dây khóa chiếc đầm cô vừa chỉ. “Để chắc chắn là ảnh không có mua gì tầm bậy. Anh tôi tặng chỉ đôi bông tai xấu nhất thế giới hồi sinh nhật ba mươi tuổi, giá tiền cắt cổ mà chỉ chưa bao giờ đeo nổi.”
Robin không biết làm sao mình lại bịa ra câu chuyện đó; cô chỉ thấy thật hứng thú. Cởi xong áo len và váy, cô chui vào chiếc đầm ôm sát màu rắn lục. Càng bịa, Robin càng thấy Sandra trở nên thật hơn: một bà chị dâu được cưng chiều quá đâm phát chán, bèn đi than phiền với cô em chồng rằng ông chồng mình (một chuyên viên ngân hàng, mặc dù Robin thấy Strike trông chẳng giống chuyên viên ngân hàng chút nào) là người không hề có mắt thẩm mỹ.
“Vậy là chị dặn tôi dắt ảnh tới Vashti rồi bắt ảnh mở ví ra. Ôi, cái này xinh quá.”
Chiếc đầm còn hơn là xinh nữa. Robin nhìn mình trong gương; cô chưa bao giờ mặc thứ gì đẹp như vậy trong đời. Chiếc đầm màu lục được cắt rất khéo, khiến vòng eo của cô trở nên nhỏ xíu, tạo dáng đường cong uyển chuyển trên cơ thể và làm cho chiếc cổ trắng muốt của cô như dài ra. Robin giờ đây là nữ thần rắn, lấp lánh xiêm y màu xanh. Ba cung nữ đứng quanh thì thầm xuýt xoa ngưỡng mộ.
“Bao nhiêu?” Robin hỏi cô gái tóc đỏ.
“Hai ngàn tám trăm chín mươi chín bảng” cô gái trả lời.
“Không là gì với ảnh hết,” Robin đáp như không, bước ra khỏi phòng thử đồ để cho Strike xem. Strike đang mân mê mấy chiếc găng tay bày trên bàn tròn.
Bình luận duy nhất của hắn khi thấy chiếc đầm xanh là “Ừa.” Hắn gần như không nhìn cô luôn.
“Để coi, có lẽ Sandra không hợp màu này,” Robin nói, tự dưng thấy ngượng ngùng. Strike đâu phải anh trai hay bồ bịch gì của cô, có lẽ cô đã đẩy trò này đi quá xa… mặc đầm bó sát lượn qua lượn lại trước mặt hắn. Cô quay trở lại phòng thay đồ.
Robin vừa cởi đồ vừa nói:
“Lần cuối cùng Sandra tới đây có thấy Lula Landry ở trên quán café. Sandra có nói là ở ngoài trông Lula rất đẹp. Hơn trong hình nhiều.”
“Ồ vâng, đúng vậy,” cô gái tóc màu hồng đồng ý, tay ôm chiếc áo khoác ngắn mạ vàng trước ngực. “Hồi đó Lula tới đây hoài, tuần nào tụi tôi cũng thấy cổ. Chị muốn thử cái này không?”
“Hôm trước khi Lula chết cổ cũng có tới đây,” cô gái tóc kẹo bông vừa nói vừa giúp Robin mặc chiếc áo khoác vàng. “Ngay trong buồng thay đồ này nè, đúng y chỗ này luôn.”
“Thật vậy hả?” Robin trả lời.
“Cái này không kéo khóa lên hết ngực được, nhưng mở ra vậy trông rất đẹp,” cô tóc đỏ bình luận.
“Không, vậy không được rồi. Sandra to hơn tôi một chút,” Robin nói, không thương tiếc gì bà chị dâu tưởng tượng. “Tôi sẽ thử cái đầm đen kia. Cô mới nói là Lula Landry có tới đây ngay hôm cô ta chết?”
“Đúng vậy,” cô gái tóc hồng trả lời. “Buồn thật, quá buồn luôn. Chị có nghe tiếng cổ nói chuyện, đúng không Mel?”
Cô gái tóc đỏ xăm mình đang cầm một chiếc đầm đen có ren ậm ừ cho qua. Nhìn vẻ cô ta trong gương Robin thấy dường như cô ta không muốn nói ra là đã nghe thấy gì, cho dù cố ý hay vô tình.
“Hôm đó cổ nói chuyện với Duffield, đúng không hả Mel?” cô tóc hồng xởi lởi lại gợi chuyện.
Robin thấy Mel hơi cau mặt. Mặc dù Mel xăm trổ đầy mình, Robin có cảm giác cô ta mới là cấp trên của hai cô kia. Mel có vẻ rất ý thức giữ kín những chuyện sau tấm rèm lụa màu kem, như một yêu cầu công việc, trong khi hai cô gái kia có vẻ thích hóng hớt buôn chuyện, nhất là với một vị khách hàng sẵn lòng tiêu tiền của ông anh trai giàu có.
“Làm sao nghe được gì trong mấy cái lều này…” Robin bình luận, nín thở kéo chiếc đầm đen có đính ren lên, với sự giúp đỡ của cả ba cô nhân viên.
Mel hơi ngẩng lên.
“Nghe được hết. Người ta cứ vô đây rồi muốn gì nói đó. Làm ở đây không muốn nghe cũng không được,” cô trả lời, chỉ tay về phía tấm rèm lụa thô.
Bị bó chặt trong chiếc áo bằng da và ren, Robin thở hắt ra:
“Cứ tưởng Lula Landry phải rất cẩn thận, vì đi đâu cũng có cả đám phóng viên chạy theo.”
“Vâng,” cô gái tóc đỏ nói. “Vậy đó. Thực ra tôi không bao giờ đi nói lại những chuyện nghe ở đây cả, nhưng cũng có người làm vậy.”
Bỏ qua chuyện cô ta rõ ràng đã kể lại với đồng nghiệp, Robin tỏ ra cảm kích trước ý thức hiếm có của cô gái.
“Dù vậy tôi nghĩ cô cũng nên nói lại với cảnh sát nhỉ? Robin nói, kéo thẳng vạt áo, chuẩn bị cho đoạn kéo dây khóa.
“Cảnh sát chưa bao giờ tới đây,” cô gái tóc kẹo bông nói, có ý tiếc rẻ. “Tôi có nói là Mel nên đi gặp họ và kể lại hết nhưng chị ấy không muốn vậy.”
“Đâu có chuyện gì ghê gớm,” Mel nhanh chóng đáp. “Cũng sẽ không thay đổi được gì. Rõ ràng anh ta không có ở đó còn gì? Người ta có chứng cứ cả rồi.”
Strike tiến về chiếc rèm lụa ở mức gần nhất có thể mà không làm mấy vị khách khác hay đám nhân viên còn lại nghi ngờ.
Bên trong buồng thử đồ, cô gái tóc hồng đang cố kéo khóa áo lên. Lồng ngực Robin từ từ được ép vào một chiếc corset khung xương may chìm trong áo. Strike hơi ái ngại khi nghe tiếng Robin hỏi, nghèn nghẹn vì khó thở.
“Ý cô là Evan Duffield không có ở nhà của Lula khi cô ta chết?”
“Vâng,” Mel trả lời. “Nên chuyện Lula nói gì với anh ta trước đó đâu có quan trọng phải không? Anh ta không có ở đó kia mà.”
Cả bốn người cùng nhìn vào Robin trong gương.
“Tôi không nghĩ…,” Robin nói, nhìn hai phần ba bầu ngực bị ép phẳng dưới mặt vải cứng, trong khi phần còn lại ở phía trên đổ dồn ra cổ áo, “chị Sandra sẽ mặc vừa bộ này. Nhưng cô không thấy là,” Robin nói tiếp, thở dễ hơn một chút vì cô gái tóc kẹo bông vừa kéo dây khóa áo xuống, “cô nên kể lại với cảnh sát là Lula đã nói gì, rồi để họ xem có quan trọng hay không?”
“Tôi đã nói vậy rồi mà, đúng không hả Mel?” Cô gái tóc hồng lên tiếng. “Tôi cũng khuyên vậy còn gì.”
Mel lập tức tự vệ.
“Nhưng anh ta không có ở đó! Anh ta không hề tới nhà Lula! Anh ta chắc hẳn đã nói là bận gì đó, không muốn tới nhà cổ, vì cổ cứ nói là ‘Vậy thì tới sau cũng được, em sẽ đợi, không sao cả. Đằng nào chắc đến một giờ em mới về nhà. Tới đi mà, đi mà.’ Cứ như là nài nỉ anh ta vậy. Với nữa, lúc đó có bạn cổ ngay trong phòng thử đồ. Cô bạn đó cũng nghe hết; nên chắc có kể lại với cảnh sát rồi còn gì?”
Robin thử chiếc áo khoác lấp lánh một lần nữa để có cớ nán lại. Cô xoay người trước gương, nói như vừa nghĩ ra thêm điều gì:
“Có đúng là Lula nói chuyện điện thoại với Duffield không?”
“Tất nhiên rồi,” Mel nói, như thể Robin vừa chê cô ta không được thông minh lắm. “Không lẽ Lula còn muốn gặp ai khác lúc khuya như vậy? Lula có vẻ rất tha thiết.”
“Trời ơi, đôi mắt của ảnh,” cô gái tóc kẹo bông xen vào. “Duffield mới tuyệt vời làm sao. Lại nói chuyện rất có duyên nữa. Anh ấy có đến đây một lần với Lula. Trời ơi là sexy!”
Mười phút sau, Robin đã kịp thử thêm hai bộ nữa cho Strike ngắm. Hai người đồng ý trước mặt mấy cô nhân viên rằng chiếc áo khoác đính kim sa có lẽ là ổn nhất. Hai người nhất trí (mấy cô nhân viên cũng đồng ý) rằng ngày mai Robin sẽ dẫn Sandra đến xem trước khi quyết định mua. Strike ký tên Andrew Atkinson để giữ chỗ mua chiếc áo trị giá năm ngàn bảng, viết thêm một số điện thoại vừa bịa ra. Hai người chào tạm biệt mấy cô nhân viên rối rít niềm nở rồi ra về, cứ như thể vừa tiêu một đống tiền ở đó xong.
Họ đi bộ hơn bốn mươi mét trong im lặng, Strike châm lửa đốt một điếu thuốc, rồi nói:
“Thật xuất sắc.”
Robin đỏ mặt tự hào.

Chương trước Chương sau