Con chim khát tổ - Chương 23

Con chim khát tổ - Chương 23

Con chim khát tổ
Chương 23

Ngày đăng
Tổng cộng 45 hồi
Đánh giá 10/10 với 50320 lượt xem

Strike và Robin chia tay ở ga New Bond Street. Robin lên tàu về lại văn phòng để gọi điện cho hãng BestFilms và tìm địa chỉ bà cô của Rochelle Onifade trong danh bạ trên mạng, cùng lúc cố tránh mặt Giải pháp Tạm thời (“Cứ khóa quách cửa lại”, Strike khuyên cô).
Strike mua một tờ báo rồi lên tàu tới Knightsbridge. Sau đó vì vẫn còn khá nhiều thời gian, hắn đi bộ đến nhà hàng Serpentine, nơi Bristow hẹn gặp ăn trưa.
Hắn đi qua công viên Hyde Park, dọc theo những lối đi bộ rợp bóng mát và cắt ngang con đường đất Rotten Row dành cho người đi ngựa. Hắn đã kịp ghi lại phần lời khai của cô gái tên Mel trên tàu điện. Giờ đây trong khung cảnh xanh tươi ngập nắng, tự dưng hắn lại nghĩ đến hình ảnh Robin mặc đầm xanh ôm sát lúc nãy.
Phản ứng của hắn làm cô hơi hẫng, hắn có biết điều đó; nhưng trong khoảnh khắc đó tự dưng hắn cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ, một sự thân mật mà hắn không hề muốn lúc này, đặc biệt là đối với Robin, mặc cho cô có thông minh, chuyên nghiệp và chu đáo đến đâu nữa. Hắn thích làm việc cùng cô và rất cảm kích chuyện cô tôn trọng sự riêng tư của hắn, không hề tò mò. Có trời mới biết, Strike vừa nghĩ vừa né một chiếc xe đạp vừa băng qua, hắn hiếm khi gặp người có tính cách như vậy trong đời, phụ nữ càng hiếm. Nhưng hắn thích sự có mặt của cô lúc này một phần cũng vì hắn sắp tạm biệt cô. Việc Robin sẽ sớm rời văn phòng cũng như chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô vậy – chúng tạo ra một thứ ranh giới yên vui. Hắn thích Robin; hắn rất biết ơn cô, thậm chí (sau buổi sáng hôm nay) hắn còn rất ấn tượng với cô. Nhưng hắn vẫn còn thị giác bình thường và ham muốn chưa hề suy giảm, cứ mỗi ngày nhìn Robin cúi người trên màn hình máy tính là hắn lại được nhắc nhở rằng cô rất gợi cảm. Không hẳn là đẹp, không như Charlotte; nhưng vẫn hết sức hấp dẫn. Sự thật đó đập ngay vào mắt hắn khi Robin bước ra khỏi buồng thử đồ trong bộ đầm bó sát màu xanh, làm hắn ngay lập tức phải nhìn ra chỗ khác. Hắn nghĩ cô không cố ý khiêu khích gì, nhưng hắn cũng rất thực tế. Hắn hiểu rõ sự thăng bằng mong manh ở thời điểm hiện tại, hắn phải hết sức cẩn thận, nếu không muốn lại trượt chân. Robin là người duy nhất thường xuyên nói chuyện với hắn lúc này. Hắn không thể chủ quan về sức đề kháng của mình. Hắn còn đoán được, từ mấy lần cô tỏ ra né tránh hay do dự, rằng vị hôn phu của Robin không ưa gì chuyện cô thôi cộng tác với trung tâm môi giới để đi làm tạm bợ cho hắn. Tốt nhất là nên kiềm lại tình bạn đang nảy nở giữa hai người; đặc biệt là không nên ngây mặt ra mỗi khi hắn thấy cô mặc chiếc áo len bó.
Strike chưa bao giờ đến Serpentine. Nhà hàng này nằm trên mặt hồ, nơi người ta tới bơi thuyền. Một tòa nhà ấn tượng, trông như một kiểu chùa chiền viễn tưởng, khác xa với những gì Strike từng thấy. Mái nhà dày nặng, màu trắng, tựa như một cuốn sách khổng lồ đang mở và đặt úp xuống, bên dưới đỡ bằng những khung cửa kính xếp theo hình zigzag. Một cây liễu rủ khổng lồ phủ bóng bên cạnh nhà hàng, cành lá quét xuống mặt nước.
Mặc dù trời dịu mát, gió nhè nhẹ, khung cảnh quanh hồ vẫn rực rỡ dưới ánh nắng. Strike chọn một bàn ở ngoài trời sát mép nước, gọi một vại Doom Bar và đọc báo.
Mười phút sau giờ hẹn mà Bristow vẫn chưa tới. Nhưng một người đàn ông cao lớn, mặc complet đắt tiền, tóc hung đỏ dừng lại bên cạnh bàn của Strike.
“Anh Strike?”
Ông này khoảng gần sáu mươi tuổi, hàm bạnh, xương gò má cao, trông giống một diễn viên suýt có cơ nổi tiếng chuyên đóng các vai doanh nhân giàu có trong phim bộ. Với trí nhớ hình ảnh đã được tôi luyện, Strike ngay lập tức nhận ra ông ta từ những tấm ảnh mà Robin tìm thấy trên mạng. Chính là người đàn ông cao lớn trông như đang khinh khỉnh mọi thứ xung quanh trong đám tang của Lula Landry.
“Tony Landry. Cậu của John và Lula. Tôi ngồi đây được không?”
Nụ cười của ông ta có lẽ là ví dụ hoàn hảo nhất của một cái nhăn mặt xã giao giả dối mà Strike từng thấy; chỉ vừa kịp để lộ hàm răng trắng trong giây lát. Landry cởi áo khoác, phủ lên lưng ghế đối diện với Strike rồi ngồi xuống.
“John bận việc ở văn phòng,” ông ta nói. Gió làm tóc ông ta xộc xệch, lộ ra chỗ hói tóc hai bên thái dương. “Nó có nhờ Alison gọi báo anh biết. Tôi tình cờ đi ngang qua nghe được, nên tôi muốn tới đây nói trực tiếp luôn. Cũng là có dịp gặp riêng anh. Tôi vẫn đang chờ anh liên lạc; tôi biết là anh đang dần dần gặp hết những người có liên quan tới cháu gái tôi.”
Ông ta rút từ trong túi áo vét ra một cặp kính gọng thép, đeo vào và đọc tờ thực đơn. Strike uống bia, chờ đợi.
“Tôi nghe nói anh đã nói chuyện với bà Bestigui?” Landry hỏi, đặt tờ thực đơn xuống, mở mắt kính ra và bỏ vào túi trở lại.
“Đúng vậy,” Strike đáp.
“Được rồi. Tansy chắc chắn là có ý tốt, nhưng cô ta đang phí công vô ích khi lặp lại một câu chuyện mà cảnh sát đã chứng minh dứt khoát là không thể có thật. Không ích lợi gì cả,” Landry lặp lại, ra vẻ kẻ cả. “Tôi cũng nói vậy với John rồi. Nó phải ưu tiên hàng đầu lợi ích của thân chủ và những gì tốt nhất cho cô ta.”
“Tôi dùng món giò muối nấu đông,” ông ta nói với cô phục vụ bàn vừa đi ngang qua, “và nước lọc. Loại đóng chai. Thôi thì,” ông ta tiếp tục câu chuyện với Strike, “tốt nhất là cứ nói thẳng nhé, anh Strike.
“Vì nhiều lý do thiện ý, tôi không ủng hộ chuyện đào bới những chuyện quanh cái chết của Lula. Tôi cũng không mong anh đồng ý với tôi. Anh kiếm tiền bằng cách đào xới bi kịch gia đình của người khác mà.”
Ông ta lại nhếch mép lần nữa, trông vẫn hung hăng chứ chẳng vui vẻ gì.
“Không phải là tôi tuyệt đối không thông cảm với anh. Ai cũng phải kiếm sống, và chắc hẳn nhiều người nói rằng nghề của tôi cũng ăn bám không kém gì nghề của anh. Mặc dù vậy, sẽ có lợi cho cả hai chúng ta nếu hôm nay tôi nói rõ một số chuyện mà tôi nghĩ là John đã không kể với anh.”
“Trước khi ông bắt đầu,” Strike đáp, “cho tôi hỏi John bận gì vậy? Nếu anh ấy không đến được thì tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn khác; chiều hôm nay tôi phải đi gặp vài người. John vẫn còn vương vụ Conway Oates à?”
Hắn chỉ biết rằng Conway Oates là một nhà tài phiệt người Mỹ, theo như lời Ursula. Nhưng tên tuổi của vị khách hàng quả có tác dụng như hắn muốn. Thái độ trịch thượng, luôn muốn làm chủ tình huống và vẻ tự tin của kẻ bề trên biến sạch. Landry giờ giận dữ và sốc.
“John không… chẳng lẽ nó lại có thể…? Chuyện đó tuyệt mật trong công ty!”
“Không phải John,” Strike đáp. “Bà Ursula May có nhắc đến chút trục trặc quanh vụ đất đai của ông Oates.”
Landry hắng giọng, lắp bắp. “Tôi rất ngạc nhiên… Tôi không nghĩ Ursula… bà May lại…”
“Vậy hôm nay John có tới không? Hay ông đã kịp giao cho anh ấy việc gì làm trong suốt buổi trưa?”
Hắn thích thú nhìn Landry vật lộn với cơn nóng giận, cố gắng kiềm chế bản thân và làm chủ tình hình.
“John sẽ tới sau,” cuối cùng ông ta nói. “Tôi hi vọng, như tôi đã nói, sẽ làm rõ được một số chuyện riêng với anh.”
“Được rồi, như vậy thì tôi cần dùng mấy thứ này,” Strike đáp, rút từ trong túi ra cuốn sổ và cây viết.
Landry cũng hốt hoảng như Tansy khi nhìn thấy những vật đó.
“Không cần ghi chép gì cả,” ông ta nói. “Những việc tôi sắp nói đây không liên quan gì… hoặc ít ra, không liên quan trực tiếp gì… đến cái chết của Lula. Tức là,” ông ta giải thích cặn kẽ, “sẽ không thay đổi gì kết luận tự tử cả.”
“Sao cũng được,” Strike đáp. “Tôi cần phải ghi lại kẻo quên.”
Landry trông như sắp phản đối nữa, nhưng rồi đổi ý.
“Được rồi. Đầu tiên anh phải hiểu là cháu trai của tôi John bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cái chết của em gái nó.”
“Cũng dễ hiểu mà,” Strike bình luận, nghiêng cuốn sổ để ông luật sư không thể đọc được, rồi viết mấy chữ ảnh hưởng sâu sắc, chỉ để chọc tức ông ta.
“Vâng, dễ hiểu. Tôi không định nói là người làm thám tử tư như anh nên từ chối một thân chủ chỉ vì người ta bị căng thẳng, hay trầm cảm… vì như tôi đã nói, ai cũng phải kiếm sống… nhưng trong trường hợp này…”
“Ông nghĩ John tưởng tượng ra hết?”
“Tôi không định nói như vậy, nhưng nói vậy cũng chẳng sai. John phải chịu quá nhiều đau khổ trong đời hơn nhiều người khác. Có lẽ anh không biết chuyện nó từng mất đi một đứa em trai…”
“Tôi có biết. Charlie là bạn học cũ của tôi. Vì vậy mà John thuê tôi.”
Landry nhìn hắn, ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực.
“Anh học trường Blakeyfield Prep à?”
“Chỉ một thời gian thôi. Trước khi mẹ tôi nhớ ra là không có đủ tiền trả học phí.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi không biết chuyện đó. Nhưng dù vậy có lẽ anh cũng không biết hết được… John luôn là đứa… nói như từ của chị tôi là… dễ bị kích động. Bố mẹ nó phải thuê cả bác sĩ tâm lý sau khi Charlie chết, anh biết đó. Tôi không phải là chuyên gia tâm thần gì, nhưng tôi thấy cái chết của Lula như là một cú đẩy cuối cùng…”
“Nói vậy hơi kỳ, nhưng tôi hiểu ý ông,” Strike đáp, viết vào sổ Bristow chập mạch. “Nói chính xác thì John bị đẩy cú cuối cùng này ra làm sao?”
“Nhiều người cho rằng vụ điều tra của anh vừa vô lý vừa vô ích,” Landry đáp.
Strike vẫn giữ cây viết ngay trên cuốn sổ. Hàm của Landry cử động như đang nhai gì đó, rồi ông ta dứt khoát nói ra:
“Lula là một đứa bị rối loạn lưỡng cực, cãi nhau với thằng bồ không ra gì xong thì nhảy lầu tự tử. Không có gì bí hiểm hết. Một chuyện vô cùng tệ hại với cả gia đình tôi, đặc biệt là người mẹ tội nghiệp của nó, nhưng chẳng có gì hay ho cả. Tôi buộc phải kết luận rằng John đang bị suy sụp, và nếu anh không ngại tôi nói thẳng thì…”
“Ông cứ nói.”
“…sự tham gia của anh chỉ kéo dài chuyện nó không thể chấp nhận sự thật.”
“Là Lula tự tử?”
“Đó cũng là kết luận chung của cảnh sát, chuyên gia y tế và điều tra viên. John lại quyết tâm đi chứng minh có án mạng, để làm gì tôi hoàn toàn không biết. Tôi không hiểu nổi làm vậy thì sẽ có lợi cho ai.”
“Những người trầm cảm thường hay thấy tội lỗi. Họ hay nghĩ rằng đáng ra họ có thể làm điều gì đó để cứu vãn tình thế. Tất nhiên nghĩ vậy rất vô lý. Nhưng kết luận có án mạng sẽ làm cả gia đình thấy nhẹ lòng hơn, so với kết luận tự tử, không phải vậy sao?”
“Không ai trong gia đình tôi phải hối tiếc chuyện gì cả,” Landry nói, giọng đanh thép. “Lula được chăm sóc y tế ở mức tốt nhất, từ khi vừa mới phát bệnh. Nó muốn gì cha mẹ nuôi đều chu cấp. Nó đúng nghĩa là được chiều quá hóa hư. Mẹ nó sẵn sàng chết vì nó, mặc dù bà chẳng được đền đáp lại gì cả.”
“Ý ông là Lula vô ơn?”
“Cần quái gì phải ghi lại chỗ đó. Hay anh định bán lại cho đám báo chí giẻ rách?”
Strike nhận thấy Landry đã hoàn toàn vứt bỏ vẻ khôn khéo ban đầu khi mới đến. Cô bồi bàn mang thức ăn đến. Ông ta không hề cảm ơn, chỉ trừng mắt nhìn Strike cho tới khi cô ta đi khỏi. Rồi ông ta nói:
“Anh đang bới móc vào những chỗ không nên bới, chỉ có làm hại người khác thôi. Nói thẳng là tôi quá choáng, khi tôi biết John đang bày trò gì. Quá choáng.”
“John chưa bao giờ nói với ông chuyện anh ta nghi ngờ kết luận tự tử à?”
“Nó rất sốc, đương nhiên rồi, cả nhà tôi ai chẳng thế, nhưng tôi nhớ rõ là nó không nói gì đến án mạng cả.”
“Ông có thân với John không, ông Landry?”
“Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Giúp lý giải vì sao John không nói với ông.”
“John với tôi có quan hệ công việc hoàn toàn hòa thuận.”
““Quan hệ công việc”?”
“Đúng vậy, anh Strike. Chúng tôi là đồng nghiệp. Chúng tôi có cặp kè như hình với bóng ngoài giờ làm không? Không có. Nhưng cả tôi và John đều đang chăm sóc chị gái tôi – phu nhân Bristow, cũng là mẹ của John, hiện giờ đang bệnh rất nặng. Ngoài công việc chúng tôi chỉ nói chuyện bà ấy.”
“Tôi thấy John rất hiếu thảo.”
“Nó chỉ còn mỗi bà mẹ mà, giờ tới lượt bà ấy sắp qua đời, tình hình tâm thần của nó cũng chẳng làm sao khá hơn được.”
“John đâu chỉ có mỗi phu nhân Bristow. Còn có cả Alison nữa, đúng không?”
“Tôi không biết vụ đó nghiêm túc tới đâu.”
“Có lẽ một trong những mục đích của John khi thuê tôi là tìm ra sự thật, cho mẹ anh ấy an lòng nhắm mắt?”
“Sự thật sẽ không giúp gì được cho chị tôi cả. Không ai thích thú chuyện mình phải trả giá cho quá khứ.”
Strike không hỏi gì. Đúng y như hắn đoán, ông luật sư không kiềm được, tiếp tục giải thích ngay:
“Yvette thích làm mẹ một cách kỳ cục. Chị ấy rất mê trẻ con.” Ông ta nói như thể đó là một điều gì kỳ khôi, bệnh hoạn. “Giả mà kiếm được ông chồng đủ sức chắn hẳn chị ấy cũng không biết xấu hổ mà đẻ sòn sòn cả hai chục đứa con đấy. Lạy trời Alec bị vô sinh… John nói chuyện đó chưa?”
“Anh ấy có nói Ngài Alec Bristow không phải là cha đẻ, nếu ý ông là vậy.”
Vừa mới thất vọng vì không phải là người đầu tiên nói ra cái tin đó, Landry chộp ngay lấy cơ hội thứ hai.
“Yvette và Alec nhận nuôi hai đứa con trai, nhưng lại không hề biết dạy dỗ chúng. Nói toạc ra, chị ấy là một bà mẹ tồi tệ. Không kiểm soát, không kỷ luật; chiều chuộng tuyệt đối và không bao giờ nhìn thẳng vào sự thật. Tôi không có ý đổ lỗi hết cho Yvette… ai biết dòng giống chúng thế nào… nhưng John là một đứa rên rỉ, hay làm quá và lúc nào cũng bám mẹ nhằng nhẵng. Còn Charlie vô cùng nghịch ngợm… kết quả là…”
Landry đột ngột dừng lại, má ông ta lốm đốm đỏ.
“Kết quả là rớt xuống mỏ đá?” Strike gợi ý.
Hắn nói vậy để xem Landry phản ứng ra sao. Hắn không phải thất vọng. Vẻ mặt ông ta làm hắn nghĩ đến một đường hầm thu nhỏ dần, một cánh cửa xa xôi đóng sầm lại: chấm dứt hoàn toàn.
“Nói thẳng ra là vậy. Làm gì thì cũng đã quá muộn. Yvette la hét bấu víu vào Alec, ngất xỉu ngay trên sàn nhà. Nếu chị ấy biết trị nó một chút thôi, thằng nhỏ đã không cố ý cãi lời. Tôi có mặt lúc đó.” Landry nói, lạnh lùng. “Cuối tuần đó tôi có đi thăm anh chị. Hôm đó là ngày Chủ nhật Lễ Phục Sinh. Tôi đi bộ ra ngoài làng, khi trở về thì thấy cả nhà đang đi tìm nó. Tôi chạy thẳng ra mỏ đá. Tôi biết quá rồi, anh hiểu không. Thằng bé đã bị cấm tới mỏ đá… nên đương nhiên là nó ở đó.”
“Ông tìm thấy Charlie đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cảnh tượng đó hẳn là vô cùng đau đớn.”
“Vâng.” Landry nói, hầu như không mở miệng. “Đúng thế.”
“Và sau khi Charlie chết thì chị gái ông và Ngài Alec nhận nuôi Lula?”
“Đó cũng chính là việc ngu ngốc nhất mà Alec Bristow từng đồng ý làm,” Landry nói. “Yvette rõ ràng là một bà mẹ tồi; làm sao mà khá hơn được khi đang đau khổ vì mất con? Tất nhiên chị ấy lúc nào cũng muốn có một đứa con gái, để tha hồ mặc đồ màu hồng cho nó. Còn Alec thì nghĩ rằng có đứa con gái sẽ khiến chị ấy vui. Yvette muốn gì ông ta cũng chiều hết. Ông ta mụ cả người khi Yvette đến làm thư ký ở công ty, ông ta đúng kiểu dân phía Đông thành phố, rất là thô. Còn Yvette thì lúc nào cũng thích người hơi thô tháp một chút như vậy.”
Strike tự hỏi thật ra khúc mắc trong lòng ông Landry là gì.
“Ông không thân với chị gái lắm à, ông Landry?” Strike hỏi.
“Chúng tôi hoàn toàn hòa thuận; chỉ có điều tôi không mù quáng trước con người của Yvette, anh Strike à, những đau khổ của chị ấy cũng không phải tự dưng mà có.”
“Sau khi Charlie chết chắc họ khó xin con nuôi lắm?” Strike hỏi.
“Rất khó, nếu Alec không phải là triệu phú,” Landry cười nhạt. “Tôi biết nhà chức trách có đặt vấn đề về sức khỏe tâm thần của Yvette, vả lại cả hai lúc đó đều đã lớn tuổi. Đáng tiếc là họ không từ chối thẳng thừng. Nhưng Alec chạy chuyện gì cũng lọt, lại quen biết nhiều chỗ lạ đời từ hồi còn chạy chợ kia. Tôi không biết chi tiết, nhưng chắc chắn là phải có bôi trơn. Nhưng cũng không xin được một đứa da trắng. Ông ấy lại mang về nhà một đứa trẻ con không rõ gốc gác, để bà vợ trầm cảm, hay bị kích động và không hề biết suy xét nuôi dạy. Tôi chẳng ngạc nhiên gì với những chuyện sau đó. Lula vừa yếu đuối như John lại vừa hoang dại như Charlie, và Yvette thì vẫn không biết phải trị nó ra sao.”
Vừa hí hoáy viết để chọc tức Landry, Strike vừa nghĩ không biết liệu niềm tin vào chủng tộc của ông ta có liên quan gì đến chuyện Bristow bị ám ảnh về những người bà con da đen của Lula. Hẳn là Bristow từng tiếp xúc với quan điểm của ông cậu qua nhiều năm. Trẻ con hấp thụ cách nhìn của người thân ở mức sâu sắc, khó xoay chuyển. Bản thân Strike, thẳm sâu trong tâm trí, trước cả khi người ta nói với hắn, đã biết rằng mẹ hắn không như những người mẹ khác, rằng (nếu hắn tin vào những thứ quy ước ngầm chi phối thế giới người lớn) mẹ hắn đã làm chuyện gì đó rất đáng xấu hổ.
“Ông có gặp Lula hôm cô ta chết, đúng không?” Strike hỏi.
Lông mi của Landry nhợt nhạt, trông gần như trắng.
“Xin lỗi?”
“Vâng…” Strike cố ý lật lại mấy trang giấy, dừng ngay ở một trang trống không. “…ông có gặp cô ấy ở nhà chị của ông, đúng không? Lúc Lula ghé thăm phu nhân Bristow?”
“Ai nói với anh như vậy? John à?”
“Có hết trong hồ sơ cảnh sát. Không đúng vậy sao?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không hiểu việc đó thì liên quan gì đến những việc tôi đang nói.”
“Xin lỗi, lúc mới đến ông có nói rằng ông đang đợi tôi liên lạc. Vậy nên tôi cứ tưởng ông sẽ đồng ý trả lời vài câu hỏi.”
Thái độ của Landry như một người vừa bất ngờ bị chọc tức.
“Tôi không có gì để thêm vào lời khai bên cảnh sát cả,” cuối cùng ông ta lên tiếng.
“Tức là,” Strike nói, tiếp tục lật cuốn sổ trống trơn, “ông có ghé qua thăm chị buổi sáng hôm đó, có gặp Lula, rồi lái xe xuống Oxford dự hội nghị luật gia đình?”
Landry lại nghiến hàm.
“Đúng vậy,” ông ta đáp.
“Ông tới nhà phu nhân Bristow lúc mấy giờ?”
“Chắc khoảng mười giờ,” Landry đáp, sau khi im lặng vài giây.
“Rồi ông ở lại đó bao lâu?”
“Chừng khoảng nửa tiếng. Có thể lâu hơn một chút. Tôi không nhớ.”
“Rồi ông lái xe thẳng từ đó tới Oxford?”
Đằng sau vai Landry, Strike trông thấy John Bristow đang hỏi một cô phục vụ; trông ông ta hơi nhếch nhác, thở không ra hơi, như vừa chạy đến. Ông ta cầm theo một cái túi da hình chữ nhật. Ông ta nhìn quanh, vẫn còn thở hổn hển, và khi nhìn thấy Landry từ đằng sau, Strike thấy ông ta thật sự hoảng sợ.

Chương trước Chương sau