Con chim khát tổ - Chương 24

Con chim khát tổ - Chương 24

Con chim khát tổ
Chương 24

Ngày đăng
Tổng cộng 45 hồi
Đánh giá 9.9/10 với 50121 lượt xem

John,” Strike lên tiếng, lúc vị thân chủ của hắn xuất hiện.
“Chào anh Cormoran.”
Landry không nhìn ông cháu trai, cầm nĩa và dao lên xắn miếng thịt đông đầu tiên. Strike đứng dậy, xích ra một chút để Bristow có thể ngồi xuống đối diện ông cậu.
“Anh đã nói chuyện với Reuben chưa?” Landry lạnh lùng hỏi Bristow, sau khi nuốt xong miếng thịt đông.
“Rồi. Cháu có nói là chiều nay sẽ qua đó giải thích hết mấy chỗ tiền đặt cọc và bản vẽ.”
“Nãy giờ tôi hỏi cậu của anh về buổi sáng trước khi Lula chết. Lúc ông Landry đây ghé thăm mẹ anh.” Strike nói.
Bristow liếc nhìn Landry.
“Tôi muốn biết cụ thể khi đó ai nói gì làm gì,” Strike nói tiếp, “vì theo như lời tài xế đón Lula sau đó, cô ấy có vẻ rất đau khổ.”
“Đương nhiên là nó đau khổ rồi,” Landry lên tiếng cắt ngang. “Mẹ nó bị ung thư.”
“Tôi tưởng phẩu thuật là để chữa cho hết?”
“Yvette phải cắt hết tử cung. Rất là đau đớn. Chắc hẳn Lula rất đau khổ khi nhìn thấy mẹ như vậy.”
“Hôm đó ông có nói chuyện gì nhiều với cô ấy không?”
Ông Landry ngập ngừng trong tích tắc.
“Chỉ hỏi thăm thôi.”
“Còn hai người có nói chuyện với nhau không?”
Bristow và Landry không nhìn nhau. Một vài giây sau, Bristow lên tiếng:
“Tôi đang làm việc trong thư phòng. Tôi nghe tiếng Tony bước vào, có nghe cậu nói chuyện với mẹ và Lula.”
“Ông không ghé vào thư phòng chào anh John à?” Hắn quay sang hỏi Landry.
Landry nhìn Strike, cặp mắt nhạt màu hơi long lên giữa hai hàng lông mi trắng.
“Anh Strike, thực ra không ai ở đây có nghĩa vụ trả lời anh cả,” Landry đáp.
“Đương nhiên là không,” Strike đồng ý, hí hoáy viết thêm mấy dòng không rõ ràng trong sổ. Bristow nhìn ông cậu. Landry có vẻ nghĩ lại.
“Tôi nhìn qua cửa thư phòng thì thấy John đang tập trung làm việc, nên tôi không muốn quấy rầy nó. Tôi ngồi xuống với Yvette một lúc nhưng chị còn rất mệt sau khi dùng thuốc giảm đau, nên tôi ra về, để Lula ngồi với chị. Tôi biết,” Landry đáp, giọng hơi ai oán, “Yvette thích Lula ở bên hơn bất kỳ ai.”
“Danh sách cuộc gọi của Lula cho thấy cô ấy gọi vào máy di động của ông liên tục sau khi ra khỏi nhà phu nhân Bristow.”
Landry giật mình.
“Ông có nói chuyện với cô ấy trên điện thoại không?”
“Không. Hôm đó tôi tắt chuông, tôi bị trễ giờ.”
“Tắt chuông thì máy vẫn rung chứ?”
Hắn tự hỏi phải như thế nào đây thì Landry mới chịu rời đi. Hắn thấy ông ta sắp chịu hết nổi rồi.
“Tôi có liếc qua điện thoại, thấy Lula gọi nhưng quyết định cứ để đó đã,” Ông ta nói ngay sau đó.
“Ông không gọi lại cho cô ấy à?”
“Không.”
“Cô ấy không để lại lời nhắn gì à, để giải thích vì sao lại gọi?”
“Không.”
“Vậy thì kỳ lạ quá nhỉ? Ông vừa gặp cô ấy ở nhà mẹ, hai người không nói chuyện gì quan trong, vậy mà nguyên buổi chiều hôm đó cô ấy liên tục gọi cho ông. Không lẽ cô ấy không có chuyện gì khẩn cấp cần nói? Hay muốn tiếp tục câu chuyện với ông ở nhà mẹ chẳng hạn?”
“Lula là loại con gái có thể gọi cho người khác liên tục ba mươi lần chỉ với một cái cớ nhỏ nhất. Nó rất được cưng chiều. Nó cứ nghĩ người ta nghe tên nó là phải nhao hết cả lên.”
Strike liếc về phía Bristow.
“Nó… đôi khi… hơi bị như vậy,” ông anh Lula lẩm bẩm.
“Anh nghĩ em gái anh hôm đó buồn, hoàn toàn chỉ vì mẹ mới mổ xong còn yếu à?” Strike hỏi Bristow. “Tài xế riêng của Lula, Kieran Kolovas-Jones lại khăng khăng rằng sau khi ra khỏi nhà phu nhân Bristow, tâm trạng cô ấy thay đổi hoàn toàn.”
Trước khi Bristow kịp trả lời, Landry bỏ thức ăn lại, đứng dậy và mặc áo khoát.
“Kolovas-Jones có phải là thằng nhóc da màu trông hơi lạ lạ đó không?” Ông ta hỏi, nhìn cả Strike và Bristow. “Cái thằng hay nhờ Lula xin việc người mẫu và đóng phim phải không?”
“Đúng là anh ta có đóng phim.” Strike đáp.
“Được rồi. Hôm đó sinh nhật Yvette – sinh nhật cuối cùng trước khi bệnh tái phát, xe của tôi bị hư. Lula và thằng đó đến đón tôi đi ăn sinh nhật. Gần hết cả chuyến đi, Kolovas-Jones cứ nhằng nhẵng nhờ Lula đánh tiếng với Freddie Bestigui để xin cho nó thử vai. Đúng là thứ được đằng chân… Lại còn suồng sã. Đương nhiên,” ông ta nói thêm, “tôi càng ít biết về đời tư tình cảm của cô cháu nuôi thì càng tốt.”
Landry vứt một tờ mười bảng xuống bàn.
“Liệu về văn phòng sớm đấy, John.”
Ông ta chưa đi, rõ là đang đợi Bristow trả lời. Nhưng Bristow không chú ý. Anh ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào bức hình trên trang báo Strike đọc dở khi Landry xuất hiện. Trang báo có hình một người lính da đen còn trẻ mặc đồng phục Tiểu đoàn 2, Trung đoàn lính hỏa mai Hoàng gia.
“Gì ạ? Vâng. Cháu sẽ về ngay,” ông ta trả lời ông cậu đang lạnh lùng nhìn chằm chằm, vẫn chưa định thần. “Xin lỗi,” Bristow quay sang nói với Strike, khi Landry vừa đi khỏi. “Là Wilson… Derrick Wilson, anh biết đó, người bảo vệ… ông ấy cũng có một đứa cháu đang ở Afghanistan. Tôi cứ tưởng… lạy Chúa… nhưng mà không phải nó. Tên khác. Cuộc chiến tranh này thật là tồi tệ. Có đáng phí mạng người như vậy không?”
Strike nghiêng người, sức nặng cơ thể nhấc khỏi cái chân giả. Cuộc đi bộ qua công viên lúc nãy không làm chân hắn đỡ đau hơn chút nào. Hắn ậm ừ cho qua chuyện.
“Đi bộ về nhé,” Bristow nói, sau khi cả hai đã ăn xong. “Đi một lát cho thoáng.”
Bristow lựa lối đi gần nhất, qua những bãi cỏ mà thông thường Strike sẽ tránh nếu đi một mình, vì đi bằng chân giả trên cỏ tốn sức hơn nhiều so với trên mặt đường nhựa. Hai người đi ngang qua đài phun nước tưởng niệm Diana, Công nương xứ Wales. Dòng nước có chỗ rì rầm, có chỗ chảy róc rách, có chỗ lại phun ào ạt dọc theo rãnh dài bằng đá granite xứ Cornwall. Bristow đột ngột lên tiếng, như thể Strike vừa hỏi vậy:
“Tony không thích tôi lắm. Ông ấy thích Charlie hơn. Người ta nói là Charlie trông y hệt Tony lúc còn bé.”
“Tôi thấy ông ta nói chuyện về Charlie không được tình cảm lắm trước khi anh đến, và dường như ông ta cũng chẳng ưa gì Lula.”
“Ông ta không thể hiện chính kiến về vụ di truyền à?”
“Có nhưng không trực tiếp.”
Thực ra, thông thường ông ta chẳng ngại nói thẳng. Chính điều đó làm tôi với Lula càng gắn bó, vì cậu Tony cho rằng hai đứa tụi tôi gốc gác chẳng ra gì. Với Lula còn tệ hơn nữa; ít ra bố mẹ đẻ của tôi ắt hẳn là người da trắng. Tony không phải là người không có thành kiến. Năm ngoái công ty nhận một thực tập sinh người Pakistan, một trong những thực tập sinh giỏi nhất mà tụi tôi từng có, vậy mà Tony làm cô ta phải bỏ đi.”
“Vì sao anh lại làm việc cho ông ta?”
“Công việc khá tốt. Lại là công ty gia đình; ông ngoại tôi sáng lập ra, nhưng thật ra điều đó không ích lợi gì. Không ai muốn mang tiếng con ông cháu cha cả. Nhưng chúng tôi là một trong những công ty hàng đầu về luật gia đình ở London. Với lại mẹ tôi rất vui khi thấy tôi đang theo bước của ông ngoại. Ông ta có đụng chạm gì tới bố tôi không?”
“Không hẳn. Ông ta có bóng gió là Ngài Alec chắc phải chạy chọt gì mới xin được Lula.”
“Vậy à?” Bristow tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tôi không nghĩ vậy. Lula lúc đó đang ở bên bảo trợ xã hội. Tôi chắc chắn bố tôi làm theo đúng thủ tục.”
Hai người im lặng một lát. Bristow lên tiếng, hơi rụt rè.
“Anh… không giống bố anh lắm.”
Đây là lần đầu tiên Bristow công khai thừa nhận rằng ông ta có dùng Wikipedia khi đi tìm thám tử tư.
“Không giống gì cả,” Strike đồng ý. “Thực ra tôi giống y như ông cậu Ted.”
“Tôi đoán là anh và bố anh không… ý tôi là, anh không theo họ của ông ấy?”
Strike không thấy bực mình trước sự tò mò của một người có gia đình cũng không bình thường và đầy thương tích như gia đình của hắn.
“Tôi chẳng bao giờ dùng họ đó cả,” hắn trả lời, “Tôi chỉ là một sự cố ngoại tình ngoài ý muốn, làm Jonny mất một bà vợ và mấy triệu bảng đền bù ly dị. Tôi với ông ấy không hề thân thiết gì.”
“Tôi phục anh,” Bristow nói, “anh thật tự lập. Không dựa gì vào ông ta.” Strike không trả lời. Bristow nói thêm, có vẻ áy náy, “Tôi hy vọng anh không phiền chuyện tôi nói với Tansy bố anh là ai? Thực ra… nhờ vậy mà cô ta mới chịu nói chuyện với anh. Cô ta thích người nổi tiếng.”
“Không sao, miễn có được lời khai của nhân chứng.” Strike đáp. “Anh nói là Lula không thích Tony, vậy tại sao cô ấy lại lấy họ của ông ta để làm nghệ danh?”
“À không phải vậy, nó chọn Landry vì đó là họ của mẹ tôi trước khi lấy chồng; không dính dáng gì đến Tony cả. Mẹ tôi rất vui. Với cả tôi nghĩ hình như đã có một người mẫu tên Bristow rồi, nên Lula muốn đổi cho khác đi.”
Cả hai đi qua những người đi xe đạp, những người ngồi ghế đá ăn uống, những người dắt chó đi dạo và mấy tay trượt patin. Strike cố đi bình thường, mặc dù chân phải hắn càng lúc càng đau.
“Tôi không nghĩ Tony từng yêu ai trong đời cả, anh biết không,” Bristow đột ngột nói, khi cả hai dừng lại để nhường đường cho một đứa bé đội mũ bảo hiểm đang loạng choạng lướt qua trên ván trượt. “Trong khi đó mẹ tôi lại là người rất tình cảm. Mẹ tôi yêu thương cả ba đứa con, và đôi khi tôi nghĩ điều đó làm phiền lòng Tony. Tôi không biết tại sao. Tính ông ta vậy.”
“Sau khi Charlie chết, bố mẹ tôi tuyệt giao với Tony. Đáng ra tôi không được biết gì cả, nhưng tôi cũng có nghe được vài chuyện. Ông ta nói với mẹ tôi rằng mẹ tôi có lỗi trong vụ Charlie, rằng Charlie là đứa bất trị. Bố tôi đuổi ông ta ra khỏi nhà. Mẹ và Tony chỉ mới làm lành khi bố tôi qua đời.”
Strike thấy nhẹ cả người khi đến phố Exhibition, cái chân khập khiễng của hắn ít ra cũng đỡ lộ liễu hơn.
“Anh nghĩ giữa Lula với Kieran Kokovas-Jones có chuyện gì không?” hắn hỏi khi cả hai băng qua đường.
“Không, đó là do Tony tự động suy luận theo hướng xấu nhất đó thôi. Ông ta luôn nghĩ tới những điều tồi tệ nhất về Lula. Tôi chắc Kieran có xoắn xuýt con bé thật, nhưng Lula mê mệt thằng Duffield… buồn là ở chỗ đó.”
Họ đi dọc theo phố Kensington, bên trái là công viên xanh mướt, rồi đi vào địa phận những dinh thự hoành tráng của các lãnh sự quán và cơ sở đại học Hoàng gia.
“Tại sao anh nghĩ là cậu anh không vào chào anh một tiếng khi ông ta đến thăm mẹ anh vừa xuất viện?”
Bristow trông rất khó chịu.
“Hai người có cãi nhau chuyện gì à?”
“Không… không hẳn vậy,” Bristow đáp. “Công việc đang rất căng thẳng… tôi không thể nói ra. Phải bảo mật cho khách hàng.”
“Có phải vụ đất đai của Conway Oates không?”
“Làm sao anh biết?” Bristow hỏi ngay lập tức. “Ursula nói à?”
“Bà ta có nhắc tới.”
“Trời đất, Không giữ kín được cái gì hết. Gì cũng nói.”
“Ông cậu của anh cũng không tin được là bà May lại hớ hênh vậy.”
“Hẳn rồi.” Bristow nói, cười khinh miệt. “Chuyện là… tôi biết là tôi có thể tin tưởng anh. Mấy công ty như tụi tôi rất ngại những chuyện như vậy, vì khách hàng của tụi tôi toàn những người cực kỳ giàu có… nên bất kỳ dấu hiệu tài chính lệch lạc nào cũng vô cùng nguy hiểm. Tài sản của ông Oates vẫn còn đó, đúng hết; nhưng đám người thừa kế rất tham lam, nên suốt ngày nói là tài sản bị thất thoát. Thực ra với thị trường bất ổn như vừa rồi, cộng thêm những quyết định thiếu sáng suốt của Conway cuối đời, đáng ra họ phải mừng là vẫn còn chút gì mới phải. Tony rất bực về vụ này…ông ta thích đổ lỗi cho nhiều người. Cãi cọ cũng khá nhiều rồi. Tôi cũng đã chịu trận. Với Tony thì tôi chỉ đành vậy thôi.”
Strike đoán là đã gần đến văn phòng của Bristow, trông ông ta càng lúc càng u ám.
“Tôi vẫn chưa liên lạc được với một số nhân chứng quan trọng, John à. Anh có thể giúp tôi gặp Guy Somé được không? Nhân viên của ông ta không để ai lại gần cả.”
“Để tôi thử xem. Chiều nay tôi sẽ gọi cho Somé. Anh ta rất cưng Lula, chắc chắn sẽ muốn giúp.”
“Và cả mẹ ruột của Lula nữa.”
“À,” Bristow thở dài. “Tôi có địa chỉ bà ta ở đâu đó. Một người đàn bà ghê gớm.”
“Anh gặp bà ta rồi à?”
“Không, Lula có kể với tôi, rồi cả mấy thứ báo đăng nữa. Lula quyết tâm tìm cho được gốc gác, tôi nghĩ là Duffield xúi nó… Tôi nghi rằng chính Duffield tiết lộ chuyện này với báo chí, mặc dù Lula không tin vậy… Chuyện là, nó tìm được bà mẹ, một bà Higson nào đó. Bà ta kể rằng bố ruột của Lula là một sinh viên châu Phi. Tôi không biết chuyện có thật không. Nhưng rõ là đúng thứ Lula muốn nghe. Trí tưởng tượng của nó tha hồ bay bổng: hình như nó tin rằng mình là con gái bị thất lạc của một chính khách cao cấp, hay là công chúa của một bộ lạc nào đó.”
“Nhưng cô ấy không truy ra được ông bố à?”
“Tôi không rõ, nhưng,” Bristow đáp, thể hiện sự hào hứng thường thấy với bất kỳ hướng điều tra nào dính đến người da đen bỏ chạy trong đoạn phim. “Nếu có thì nó cũng sẽ không nói với tôi.”
“Tại sao?”
“Vì tụi tôi cãi nhau rất dữ dội vì chuyện đó. Mẹ tôi vừa có chẩn đoán ung thư tử cung thì Lula lại đi tìm Marlene Higson. Tôi nói với nó lúc đó mà đi tìm gốc gác thì không tế nhị chút nào, nhưng… một khi đã muốn gì thì nó chỉ nghĩ đến điều đó. Anh em tụi tôi rất thương nhau,” Bristow nói, bàn tay nhọc nhằn đưa lên vuốt mặt, “nhưng mà tuổi tác cách xa nhau quá, nên khó hòa thuận. Dù vậy, tôi cũng chắc rằng nó đã đi tìm bố, vì nó muốn làm vậy hơn bất cứ điều gì: đi tìm cho ra gốc gác da đen, để biết mình là ai mà.”
“Lula có giữ liên lạc với Marlene Higson cho tới khi cô ấy chết không?”
“Thỉnh thoảng. Tôi có cảm giác là Lula đang cố cắt đứt với bà ta. Higson là một người ghê tởm, làm tiền không biết xấu hổ. Bà ta bán chuyện đó cho bất kỳ ai muốn mua, không may là trên đời không thiếu cái thể loại háo chuyện. Mẹ tôi rất đau lòng.”
“Tôi muốn hỏi anh thêm vài điều.”
Ông luật sư cố ý bước chậm lại.
“Khi anh ghé qua nhà Lula sáng hôm đó để đưa hợp đồng, anh có thấy người nào trông như nhân viên công ty bảo trì không? Đến để kiểm tra hệ thống báo động?”
“Giống như thợ sửa chữa à?”
“Hay thợ điện. Có khi mặc đồ bảo hộ?”
Mỗi khi Bristow nhăn mặt suy nghĩ, hàm răng thỏ nhô ra hơn bao giờ hết.
“Tôi không nhớ… để xem… Khi tôi đi ngang qua căn hộ tầng hai, à… có một người đang đứng sửa gì đó trên tường… Có thể là người đó chăng?”
“Có thể. Trông anh ta ra sao?”
“Thực ra anh ta đứng quay lưng về phía tôi. Tôi không thấy được.”
“Wilson có đó không?”
Bristow dừng lại trên vỉa hè, trông hơi lung túng.
Một nhóm ba người cả nam lẫn nữ mặc complet hối hả bước qua, tay cầm hồ sơ.
“Tôi nghĩ,” ông ta ngắc ngứ, “Tôi nghĩ là cả hai đều ở đó, quay lưng về phía tôi khi tôi đi xuống cầu thang. Sao thế? Chuyện đó có liên quan gì?”
“Có thể là không liên quan,” Strike nói. “Nhưng anh có nhớ được gì không? Màu tóc, màu da chẳng hạn?”
Bristow càng bối rối hơn. Ông ta đáp.
“E là tôi không nhớ gì cả. Tôi nghĩ…” Ông ta lại nhăn mặt tập trung. “Tôi nghĩ anh ta mặc đồ màu xanh. Cùng lắm thì tôi nghĩ anh ta là người da trắng. Nhưng tôi không cam đoan gì được.”
“Anh không cần cam đoan gì đâu,” Strike đáp, “như vậy cũng rất có ích rồi.”
Hắn rút cuốn sổ ra, rà lại mấy câu hỏi mà hắn định hỏi Bristow.
“À còn nữa. Trong lời khai bên cảnh sát, Ciara Porter nói rằng Lula kể với cô ta là sẽ để lại hết cho anh.”
“À,” Bristow nói, không hồ hởi gì. “Vụ đó.”
Ông ta bắt đầu bước đi, Strike đi theo.
“Một trong những điều tra viên vụ án có kể với tôi rằng Ciara có nói như vậy. Một anh trung sĩ điều tra tên Carver. Ngay từ đầu anh ta đã tin rằng đây là vụ tự tử, anh ta nghĩ khi nói với Ciara như vậy hẳn Lula đã có ý tự tử. Một kiểu lý luận lạ đời. Mấy người tự tử có hay nghĩ tới di chúc không?”
“Vậy anh nghĩ Ciara Porter bịa chuyện à?”
“Không bịa,” Bristow, “có thể là nói quá. Tôi nghĩ rất có thể là Lula nói tốt gì đó cho tôi, vì hai tụi tôi vừa mới làm hòa khi sáng. Còn Ciara, sau khi đã tin rằng Lula định tự tử thì suy diễn đó thành di chúc nọ kia. Con bé đó… hơi mơ mộng.”
“Cảnh sát có đi tìm di chúc, đúng không?”
“À đúng vậy, cảnh sát tìm rất kỹ. Người nhà chúng tôi không nghĩ Lula có lập di chúc; luật sư của nó cũng không biết gì cả, nhưng họ vẫn tìm. Không thấy gì, mặc dù họ lục lọi khắp nơi.”
“Cứ tạm cho là Ciara Porter không nhớ sai những lời em gái anh nói, thì…”
“Nhưng Lula sẽ không bao giờ để hết lại cho tôi. Không bao giờ.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì viết như vậy có nghĩa là không tính gì đến mẹ tôi, sẽ làm cho mẹ tôi vô cùng đau đớn,” Bristow tha thiết nói. “Chuyện không phải là tiền bạc… vì bố tôi để lại cho mẹ tôi rất nhiều rồi… mà là ý nghĩa của việc cắt đứt với mẹ tôi như vậy. Di chúc có thể làm cho người ta đau khổ đủ đường. Tôi từng thấy nhiều lần rồi.”
“Mẹ anh có lập di chúc chưa?” Strike hỏi.
Bristow giật nảy mình.
“Tôi… vâng, tôi nghĩ là có.”
“Cho tôi hỏi ai là người thừa kế được không?”
“Tôi chưa xem,” Bristow đáp, giọng cứng đơ. “Chuyện này thì…?”
“Đều có liên quan hết, John à. Mười triệu bảng là một số tiền không hề nhỏ.”
Bristow dường như đang nghĩ xem Strike có ý xúc phạm hay chỉ thiếu tế nhị. Cuối cùng ông ta nói:
“Vì không còn ai thân thích gì, tôi nghĩ chắc hẳn tôi và Tony là người thừa kế chính. Có thể là một vài tổ chức từ thiện nào đó, mẹ tôi rất hào phóng với các tổ chức từ thiện. Tuy nhiên, tôi chắc anh cũng hiểu,” cổ Bristow lại nổi lên những chấm đỏ hồng. “Tôi không vội gì muốn biết những chuyện này, không muốn nghĩ tới chuyện phải xảy ra trước đó.”
“Đương nhiên rồi.” Strike đáp.
Họ vừa đến văn phòng của Bristow, một tòa nhà tám tầng nghiêm nghị, phía trước có cổng vòm tối đen. Bristow dừng lại ngay lối vào, nhìn Strike.
“Anh vẫn còn nghĩ là tôi tự dối mình không?” Ông ta hỏi, vừa lúc có hai người phụ nữ mặc complet đen đi ngang qua.
“Không,” Strike trả lời, thật thà. “Không, tôi không nghĩ vậy.”
Vẻ mặt không có gì nổi bật của Bristow tươi lên một chút.
“Tôi sẽ gọi cho anh về Somé và Marlene Higson. À… chút nữa thì tôi quên. Máy tính xách tay của Lula. Tôi đã sạc điện luôn rồi, nhưng mà có mật khẩu. Mấy người bên cảnh sát tìm ra được mật khẩu, có nói với mẹ tôi nhưng mẹ tôi không nhớ là gì cả, còn tôi thì không biết. Biết đâu có ghi lại trong hồ sơ cảnh sát?” Ông ta hỏi, tỏ vẻ hy vọng.
“Tôi không nghĩ vậy,” Strike đáp, “nhưng cũng không thành vấn đề. Từ khi Lula chết thì máy tính để ở đâu?”
“Cảnh sát giữ, và sau đó là ở nhà mẹ tôi. Gần như hết thảy đồ đạc của Lula đều còn ở nhà mẹ tôi. Mẹ tôi vẫn chưa thể nghĩ đến giải quyết kiểu gì.”
Bristow đưa cho Strike chiếc túi da đựng máy tính và chào tạm biệt; rồi, gồng nhẹ hai vai, ông ta bước lên bậc thang và biến mất sau những cánh cửa của hãng luật gia đình.

Chương trước Chương sau