Điệp viên áo tím - Chương 02

Điệp viên áo tím - Chương 02

HỘP BÍCH QUY MA

Ngày đăng
Tổng cộng 9 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 11921 lượt xem

Gã thợ lặn sửa soạn bắn phát thứ hai. Lần này, hắn không thể bắn trật vì Văn Bình đã đến gần hắn 3 xải tay. Đến gần, gã thợ lặn có cái lợi là dễ trúng mục phiêu, nhưng lại có cái hại là dễ bị đoạt súng. Văn Bình phải đoạt súng của đối phương mới có hy vọng thoát hiểm, vì tuy bơi giỏi chàng sẽ gặp nhiều trở ngại trong cuộc giao đấu dưới nước.
Nạp đạn xong, gã thợ lặn nâng mũi súng lên. Văn Bình quẫy đôi chân vịt, rẽ sóng tới nhanh hỏa tiễn Pôlarít từ đáy biển phóng lên. Bàn tay chàng nắm được nòng súng, và đẩy ép vào ngực đối phương. Bốn mắt nhìn nhau như tóe lửa làm nước Địa trung hải sôi sùng sục. Toàn thân nóng ran, Văn Bình thúc khuỷu tay vào mặt gã thợ lặn song hắn đã kéo tuột chàng xuống nước. Về sức nặng, hắn gần gấp rưỡi Văn Bình. Dưới nước, sự hơn kém này có thể quyết định được thắng bại. Có lẽ hắn cố ý dìm chàng vì thấy đồ trang bị của chàng quá sơ sài, khiến cho sớm muộn chàng sẽ bị ngạt thở. Mất khẩu súng, hắn vẫn còn con dao sắc lẻm đeo ở thắt lưng. Cuộc thủy đấu mới khởi đầu, Văn Bình đã biết hắn đối phương là thợ lặn chuyên nghiệp và không nhiều thì ít am tường kỹ thật thủy chiến. Trên thực tế, hắn đã dùng 1 thế võ cực hiểm chặn không cho Văn Bình ngoi lên. Buồng phổi Văn Bình đã căng phồng đến mực độ báo động, tưởng như sắp sửa nổ tung. Mạch máu 2 bên màng tang chàng cũng căng thẳng, đe dọa đứt phựt. Biết chàng sắp bất tỉnh vì thiếu dưỡng khí, gã thợ lặn cố đè chàng xuống nữa, xuống nữa. Chàng nghiến răng vận công, phá tung gọng kềm kiên cố của đối phương. Song chàng vừa ra khỏi 2 cánh tay khóa chặt của gã thợ lặn thì lưỡi dao sáng loáng đã xé nước vèo tới. Văn Bình nghiêng đầu, lạng sang bên, vung tay bắt lấy cườm tay cầm dao của hắn, và cố bẻ gẫy. Lưỡi dao tuột khỏi tay hắn, chìm luôn xuống đáy. Đồng thời chàng chụp nòng súng, quay mũi về phía gã thợ lặn.
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Văn Bình có cảm giác như nhĩ tai chàng bị vỡ nát, hàng ngàn, hàng vạn hạt nước li ti xuyên qua cao su, đâm sâu vào da thịt chàng. Hơi thán khí từ nòng súng bốc ra làm Văn Bình mờ mắt, không còn nhìn thấy gì nữa. Chàng ôm cứng lấy gã thợ lặn, và hai người bập bềnh theo làn sóng. Mũi dao từ nòng súng hơi ép vọt ra, từ dưới bắn lên phá toang mặt nạ dưỡng khí của gã thợ lặn bất hạnh, xuyên qua miệng hắn, chẻ óc ra làm hai mảnh, chất óc và máu bầy nhầy bắn tung tóe vào mặt Văn Bình.
Chàng buông hắn ra rồi trồi lên mặt biển.
Chậm vài giây đồng hồ nữa thì lá phổi của chàng đã trở thành tàn phế. Khí trời trong lành và mát mẻ tuôn vào cơ thể chàng như liều thuốc cải tử hoàn sinh. Chàng nằm dài trên biển để thở cho thỏa thích.
Chị Hằng vẫn tròn trạnh dưới vòm trời trinh nguyên vì không bị gợn mây sàm sỡ nào che kín. Quang cảnh hoàn toàn im lặng và vắng vẻ. Ngoài tiếng sóng và tiếng gió rì rầm ngoài khơi thổi vào, Văn Bình chỉ nghe loáng thoáng tiếng nhạc nhẹ trên bờ. Dãy du thuyền đậu bên tay trái đã tắt đèn gần hết. Cách bờ 1 cây số, chàng vẫn thấy du thuyền màu trắng to lớn, lộng lẫy, nghênh ngang dưới trăng vàng. Biển đêm Mônacô đã yên giấc ngủ. Nếu không kể thi thể còn nóng hổi của gã thợ lặn vô danh thì trên khoảng rộng bao la này chỉ có 1 mình Văn Bình.
Chàng ngụp xuống, bơi nhanh vào bờ.
Khi lên bãi cát, chàng mới biết là lầm.
Vì trên bờ có người.
Ít ra là một người. Và đó là đàn bà.
Thật ra, ngoài người đàn bà trên bãi cát Mônacô đêm ấy đang còn nhiều người thức, và liên quan đến công tác của điệp viên Z.28. Một trong những người này là Pôlốt, quốc tịch Mỹ, gốc Hy lạp, tỉ phú, chủ nhân công ty điện tử không gian Vũ Trụ, được coi là quan trọng nhất nhì tây bán cầu. Khi Văn Bình bơi về đến bờ và gặp người đàn bà lạ thì tỉ phú Pôlốt đang ở trên đại du thuyền trắng toát mà Văn Bình thấy bồng bềnh ngoài khơi Địa trung hải.
Pôlốt hơi mập –có lẽ vì đã xấp xỉ ngũ tuần- song thân hình vẫn không nặng nề, và nhìn kỹ lại còn chứa đựng nhiều duyên dáng nữa. Nhiều duyên dáng nhất là cặp mắt và cái miệng. Cặp mắt như có thần lực xuyên thấu tâm tư mọi người. Còn cái miệng thì khi nghiêm nghị có thể làm thiên hạ rụng rời chân tay, nhưng khi tươi tỉnh thì kẻ đối thoại khó tính nhất cũng bị chinh phục dễ dàng. Tài thuyết khách của Pôlốt thật phi thường, từ xưa đến nay Pôlốt chưa thất bại lần nào, đặc biệt đối với đàn bà.
Vậy mà Pôlốt lại là kẻ thù của đàn bà.
Trớ trêu thay, Pôlốt không ưa đàn bà song lại đặt tên du thuyền là Man Singh (1), tên 1 ông hoàng sinh sống ở thế kỷ 16 tại Ấn độ, khét tiếng lịch sử về thành tích 1.500 vợ và 4.000 con, trai gái đầy đủ.
Giờ ấy, trong ca bin riêng, Pôlốt đang nằm dài trên giường, bên cạnh đống hồ sơ tối mật. Công ty Vũ Trụ cung cấp cho các cường quốc mọi máy móc và dụng cụ điện tử tân tiến để dùng trong chương trình khám phá không gian. Cuộc cạnh tranh thương mãi giữa công ty Vũ Trụ và các công ty khổng lồ của Tây phương và sau bức màn sắt đang tới thời kỳ gay cấn tột độ. Hàng chục, hàng trăm triệu đôla được tung ra để khám phá bí mật trong phòng thí nghiệm và xưởng sản xuất của đối phương. Vì vậy, Pôlốt luôn luôn mang hồ sơ bên mình, cất trong tủ sắt kiên cố, dưới sự canh phòng cẩn mật của 1 đạo quân thám tử và cận vệ võ trang đến tận răng.
Tỉ phú Pôlốt ít khi rời văn phòng trung ương ở Nữu ước, trừ những cuộc xuất ngoại để ký khế ước cung cấp hàng hóa, hoặc nghỉ hè. Lần này, không phải ký khế ước với nước ngoài, cũng không phải nghỉ hè mà Pôlốt ghé vương quốc Mônacô. Y đến Mônacô để thực hiện 1 kế hoạch đặc biệt mệnh danh là kế hoạch « hộp bích quy ». Kế hoạch này do Pôlốt tự ý soạn thảo. Sự thành công của y sẽ có thể thay đổi bàn cờ thế giới. Pôlốt che miệng ngáp, 1 tay bấm nút điện thoại :
-Alex đó phải không ?
Có tiếng đáp ngay :
-Vâng, đây là Alex. Thưa có chuyện gì không ạ ?
-Nó đi chưa ?
-Thưa rồi.
-Lúc mấy giờ ?
-Thưa, hiện giờ là 2 giờ sáng. Nó đi lúc 1 giờ.
-Khi nào về ?
-Thưa, còn tùy trên ấy. Nó được lệnh đợi ngoài biển. Tuy nhiên, chậm lắm là 5 giờ nó phải có mặt ở đây. Vì sau 5 giờ, trời bắt đầu rạng đông.
-Liệu có thể gặp trục trặc không ?
-Tôi không tin, vì công việc đã được chuẩn bị chu đáo.
-Tốt. Mấy đêm không ngủ nên tôi hơi choáng váng. Chừng nào nó về, đánh thức tôi dậy.
-Thưa vâng.
Pôlốt tắt đèn trong ca bin.
Nhưng trên bãi biển lại có ánh đèn lấp lóe. Ánh đèn bấm từ tay 1 người đàn bà mảnh mai, đường như núp sẵn chờ Văn Bình ngoi lên thì chạy tới.
Ai có mặt trên bờ vào giờ này ?
Chắc là nhân viên của địch. Một tên chờ chàng dưới nước. Một tên mai phục trên bờ. Không giết được chàng dưới nước, địch sẽ thi hành kế hoạch trên bờ. Song cũng có thể là nhân viên công an có bổn phận bảo vệ chàng. Văn Bình không tin vội. Vì nhân viên của địch, hoặc nhân viên công an Mônacô khó thể là đàn bà. Trông dáng đi, chàng biết nàng còn con gái, hoặc là đàn bà chưa lấm nhiều bụi đời. Chàng lại biết nàng đẹp, thân hình tuy gày gò song vẫn chưa mất hết đường cong. Da nàng trắng như tuyết khiến Văn Bình quên mất đề phòng như đã dự tính. Nàng mặc vỏn vẹn trên người cái bikini 2 mảnh nhỏ xíu, đủ che các bộ phận cần thiết theo lệnh kiểm tục, may thật ôm, thật khéo. Vải bikini màu sẫm nổi bật trên nền da nõn nà, vờn ánh trăng khuya mát lạnh.
Cách chàng 1 quãng ngắn, nàng dừng lại. Khuôn mặt mỹ miều hình trái tim của nàng có vẻ sững sờ. Dường như nàng bị xúc động trước tấm thân cân đối nở nang của người đàn ông khôi ngô vừa từ dưới nước ngoi lên. Tuy nhiên, nàng chỉ bối rối trong giây lát, chờ cho Văn Bình nhận ra nàng, nàng mới nói :
-Anh đến hơi chậm.
Giọng nàng có vẻ trách móc. Chết rồi, nàng lầm Văn Bình với người yêu. Hai người hẹn nhau đêm khuya trên bãi cát vắng vẻ. Người con trai đến muộn bắt người con gái đợi chờ chồn chân mỏi gối dưới trăng.
Văn Bình bèn đáp :
-Thành thật xin lỗi.
Chàng nói lơ lửng vì không biết nên xưng hô là cô hay em cho tiện. Thiếu nữ lại nói:
-Tại sao anh lên bờ ?
Văn Bình sửng sốt như chú mán trên rừng xuống đô thị tân tiến. Chắc nàng hẹn tình nhân dưới nước. Nàng mặc bộ bikini có lẽ là để hẹn hò trong làn nước biển. Phải rồi … tình nhân của nàng là gã thợ lặn xấu số. Hắn đã giết chàng vì ghen tuông, hoặc đinh ninh chàng là người lạ đến làm tiền hắn. Không ngạc nhiên trước sự im lặng của Văn Bình, thiếu nữ nói tiếp, giọng hơi khó chịu :
-Anh quên ư ? Theo lệnh, anh phải ở dưới nước, chờ tôi xuống tắm.
Nàng chìa ra 1 cái gói nhỏ, bọc giấy ni lông kín mít bên ngoài. Không hiểu sao Văn Bình lại cầm lấy. Thiếu nữ ân cần dặn chàng :
-Anh phải mang về ngay. Và giao tận tay. Nhớ chưa ?
Văn Bình hỏi lại :
-Giao tận tay ?
Lẽ ra, chàng phải hỏi « giao tận tay ai », song như vậy sẽ làm cô gái nghi ngờ nên chàng chỉ hỏi lửng lơ. Giọng thiếu nữ bắt đầu bực bội :
-Phải. Giao tận tay Alex.
Văn Bình tiến lên 1 bước, chàng nảy ý định ôm nàng vào lòng, nhưng còn rụt rè vì thấy cặp mắt xanh biếc của nàng quá lạnh lùng. Mắt nàng dường như thức khuya nhiều nên lờ đờ. Hoài của … Ít khi chàng gặp 1 cô gái Mỹ có tròng mắt xanh biếc như vậy. Thiếu nữ lùi lại rồi bước rảo lên mặt đường. Văn Bình định rượt theo thì nàng đứng lại nói lớn :
-Anh xuống đi. Xuống ngay đi. Còn ở trên bờ làm gì nữa ?
Nghĩa là sau khi nhận gói hàng, chàng phải xuống nước, bơi ra khơi, giao cho 1 người tên Alex. Nhưng Alex ở đâu ? Alex là ai ? Văn Bình không dám hỏi thêm nữa. Trong khi ấy, cô gái biến mất. Văn Bình đứng bần thần 1 mình trên bãi cát rộng, với cái gói quái quỷ trong tay. Chàng có cảm tưởng đang lạc vào mê hồn trận của 1 vụ gián điệp mà chàng không muốn dính dấp ( vì lẽ dễ hiểu chàng đang tạm thời nghỉ khỏe ). Nhưng đây lại là 1 vụ gián điệp ngây ngô, với những nhân viên do thám ngây ngô như cô gái quàng khăn đỏ trong truyện giải trí.
Văn Bình thay quần áo rồi trở lên xe hơi. Chàng cần ngủ 1 lát để lấy sức tham dự cuộc đua xe hơi. Chiếc Abarth 1300 vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ. Tuy bề ngoài nó nhỏ nhắn, xinh xẻo không khác gì chiếc Fiat 850 coupés, nhưng bên trong nó lại là 1 kỳ quan về động cơ chạy xăng vì nó có thể phóng tới 180 – 200 cây số giờ, nghĩa là tốc độ kinh khủng của loại xe đua xì gà thượng thặng. Chàng rọi đèn bấm khắp xe để kiểm soát, đến khi biết chắc không có vật dụng hoặc sợi dây điện nào khả nghi chàng mới trèo lên xe ngồi trước vô lăng. Chàng khoan khoái đốt điếu Salem, rồi thò đầu ra ngoài cửa thở khói. Hơi khói bạc hà quen thuộc làm chàng dễ chịu. Giá có chai huýt ky với mấy viên đá tủ lạnh nữa thì tuyệt. Văn Bình móc túi lấy chìa khóa công tắc và bàn tay chàng chạm phải làn giấy ni lông lành lạnh của gói đồ mà cô gái lạ mặt trao cho chàng dưới bãi cát. Cái hộp từa tựa như hộp bánh bích quy Lu. Dưới ánh trăng, chàng nhận thấy bên ngoài được dán keo nhựa chằng chịt, chắc hẳn để xuống biển khỏi thấm nước.
Chàng đút chìa khóa vào đề ma rơ.
Lạ lùng, xe không nổ máy. Chàng vặn hết vòng khóa, chân ga đạp đi, đạp lại nhiều lần mà máy xe vẫn không nổ. Lạ lùng hơi nữa là động cơ lặng thinh, không kêu 1 âm thanh nhỏ nào. Sự kiện này thường xảy ra khi bình điện bị hoàn toàn hết hơi, hoặc giây nóng, hoặc giây “mát” quá lỏng, không dính vào cọc bình nên điện không được dẫn vào máy. Văn Bình ghét nhất là vừa tắm rửa xong, tay chân sạch sẽ lại phải mó vào máy móc đầy dầu nhớt. Chàng vốn say mê xe hơi, mê lái xe, cũng như mê chữa xe, nhưng không thể mê các loại xe cà rịch cà tang. Chưa bao giờ chàng dùng xe hơi chạy dầu, phun khói xanh lè. Thà chàng đi bộ chứ chàng không thể tự giam mình trong những cái hòm bằng sắt rỉ sét. Xe hơi của chàng phải là báu vật cơ giới, tiêu thụ xăng như rồng cuốn nước, nhưng ngốn đường cũng nhanh ghê gớm. Bấm nút là kiếng màu lên xuống êm ru, ăn ten thu thanh và thu hình tự động trồi lên, tụt xuống, tủ lạnh mở ra, máy ghi âm cát sét, và máy điều hòa khí hậu cực mạnh. Xe hơi của chàng phải là căn phòng lưu động, ghế có cái dựa đầu, có thể lật ngửa ra để nằm nghỉ thoải mái, bình điện có thể được dùng để thắp đèn và nấu nướng mỗi khi cần tới, nhất là mỗi khi chàng lái xe đưa giai nhân lên bìa rừng, ven núi để “cắm trại“.
Xe hơi hỏng máy, không nổ là chuyện mà Văn Bình không cho phép xảy ra. Vì vậy, chàng nhăn mặt trước thái độ bất hợp tác của chiếc Abarth 1300 mà giá tiền còn đắt hơn xe Mercédès 250 SE nữa. Chàng xuống xe, mở ca bô phía sau ra xem xét. Chàng lại mở cốp xe phía trước để quan sát bình điện. Bình điện còn mới toanh, sơn đen bóng, cọc bình màu vàng tươi, lấp lánh dưới ánh trăng. Hệ thống điện trong máy cũng mới toanh. Chàng sực nhớ chủ nhân chiếc Abarth 1300 này là viên kỹ sư của công ty xe đua, nghĩa là 1 kẻ cũng nâng niu máy móc như chàng. Vậy nguyên nhân nào đã làm chiếc Abarth nổi tiếng tốt phải câm họng ?
Văn Bình trèo lại lên xe, máu nóng rần rật bên thái dương. Nếu xe hơi không chịu chạy nữa thì tất có ma. Nhưng chìa khóa mới vặn được nửa vòng sang bên phải thì động cơ đã nổ ròn. Tiếng nổ của chiếc Abarth 1300 bom bom … bom bom … tròn trịa hơn cả tiếng nổ vui tai của các xe đua xì gà gắn ống sáp măng đặc biệt. Lẽ ra tiếng nổ của động cơ làm Văn Bình vui vẻ vì đêm đã khuya, chàng phải về ngủ cho khỏi mất sức, nhưng chàng lại cau mặt. Đúng là chiếc Abarth có ma. Vì hồi nãy chàng mở ca bô và cốp xe chỉ quan sát hệ thống điện, thử lại mấy mối giây bình, thử đen cô, bô bin, và bu di, chứ chưa hề sửa chữa. Tại sao hồi nãy xe hơi nằm lì ? Tại sao bây giờ xe hơi lại nổ máy ? Chàng định sáng mai nói cho viên kỹ sư công ty Aston Martin biết. Chàng đạp ăm bay da, gài số 2 –chàng vẫn khoái gài số 2 hơn là số 1 để phóng nhanh- sửa soạn tống ga xăng, nhưng chàng giật mình, nhìn xớn xác chung quanh. Suýt nữa chàng quên 1 vật quan trọng. Đó là cái gói mà cô gái lạ mặt trao cho chàng trên bờ biển cách đây hơn nửa giờ. Thì ra, trong giây phút cáu kỉnh vì động cơ câm họng, chàng đã ôm cái gói ra ngoài, rồi để quên.
Chàng nhún vai, ném điếu Salem ra xa. Cái gói tuy nhỏ nhưng lại nặng, chắc bên trong là 1 dụng cụ bằng kim khí. Chàng cần về ngay khách sạn để mở ra xem. Cái gói được đặt trên cảng xe phía trước. Văn Bình cầm lên, đi nhanh lại cửa xe đang mở rộng, và ném xuống băng, gần vô lăng. Một ngọn gió lạnh từ ngoài khơi thổi tới. Chàng cảm thấy lạnh dọc xương sống. Không phải vì thời tiết, mà vì 1 nguyên nhân kinh dị : động cơ đang nổ bom bom ròn rã, bỗng nhiên hổn hển thở dốc mấy tiếng rồi im bặt. Im bặt như cũ.
Văn Bình suy nghĩ 1 phút rồi đề máy trở lại. cũng như hồi nãy, đề ma rơ nằm yên, dòng điện hoàn toàn bị cắt. Chàng nhìn quanh nhìn quất trong xe, vẻ mặt ngạc nhiên. Bàn tay chàng chạm vào cái hộp bích quy nằm lỏng chỏng bên người. Chàng buột miệng :
-Biết đâu cái hộp này … ?
Chàng mở cửa, bước xuống xe lần nữa. Và lần này chàng không quên mang cái hộp theo. Chàng đặt cái hộp xuống mặt đường, rồi quay lại mở máy.
Bom … bom … bom bom… Thanh âm ròn tan vui tai của chiếc Abarth 1300 lại reo lên.
Văn Bình xuống xe, lên xe với cái hộp bích quy. Kỳ lạ thay, cả thảy 3 lần. Lần nào khi cái hộp được mang vào xe, động cơ cũng ngưng chạy. Và lần nào chàng mang cái hộp ra khỏi xe thì mới có thể “đề “ cho máy chạy được. Chàng bắt đầu hiểu nội dung của bài toán nát óc. Gã thợ lặn có hẹn với cô gái Mỹ trên biển để nhận cái hộp sắt. Cái hộp có tác dụng cắt ngăn giòng điện. Nhưng người ta dùng nó để làm gì ? Chàng đã nghe nói nhiều tới kỹ thuật điều khiển phi thuyền không gian bằng vô tuyến điện. Con tàu vũ trụ bay vòng quanh quỹ đạo địa cầu hoặc nguyệt cầu, hoàn toàn được đặt dưới sự chỉ huy của các nhà khoa học dưới đất, trong trung tâm kiểm soát. Hộp bích quy này là 1 loại chìa khóa điện tử tối tân mà các nhà khoa học xử dụng để điều khiển phi thuyền.
Văn Bình giấu cái hộp xuống dưới ghế rồi lái về lữ quán. Dọc đường, chàng chạy vòng tròn nhiều lần để kiểm soát phía sau. Chàng cảm thấy an tâm vì không có xe nào theo sau. Chàng về đến khách sạn thì đồng hồ tay đã chỉ 3 giờ sáng. Gã thợ máy có nhiện vụ canh gác xe hơi của viên kỹ sư vẫn ngáy như kéo bễ. Chàng lôi gã lên xe, ấn đầu xuống vô lăng. Xong xuôi, chàng trèo cầu thang bên hông lên phòng. Không thấy nhân viên công an nào hết. Văn Bình mừng rỡ mở cửa phòng. Chàng kéo riềm che cửa sổ, vặn đèn bàn làm việc rồi nhanh chóng mở cái hộp bích quy. Gói giấy bên ngoài gồm 3 lớp. Lớp thứ nhất là ni lông dày cốt giữ cho khỏi thấm nước. Lớp thứ hai là giấy dầu trơn bóng, chắc để ngăn ngừa rỉ sét. Và lớp thứ ba là giấy chì. Mở 3 lớp ra, bên trong là cái hộp bằng nhựa bakêlít đen, có bản lề và nút mở, giống như cái tráp nhỏ đựng nữ trang thời xưa. Tráp không khóa. Văn Bình nhấc nắp ra, và thấy 1 cái hộp khác bằng thiếc, dán băng keo. Chàng đặt tay vào song lại rút ra vì sợ có chất phóng xạ. Chàng ngẫm nghĩ 1 lát rồi cương quyết giứt bỏ băng keo. Nếu có chất phóng xạ, vỏ hộp tất bằng chì, chứ không thể là kẽm. Sau hết trong hộp thiếc, chàng thấy 1 cái ống tròn, dẹt, 1 đầu có lỗ tròn bỏ vừa lọt 2 ngón tay, như đầu chìa khóa. Còn đầu kia thì phân ra làm nhiều nhánh như chữ T dính vào nhau.
Cái ống tròn này đã cắt dòng điện trong xe hơi Abarth làm động cơ ngưng nổ. Văn Bình mân mê trong tay rồi đưa lên gần mắt, quan sát tỉ mỉ. Giữa ống, chàng đọc được 1 hàng chữ liti. Đây không phải chữ la mã, hoặc chữ tàu. Mà là chữ Nga:
HOBbIM ROZOM (2). Nghĩa là "cung chúc tân xuân".
Từ lâu, Văn Bình được biết Nga sô chế tạo 1 số dụng cụ điện tử để điều khiển phi thuyền không gian, mệnh danh là dụng cụ "cung chúc tân xuân". Đột nhiên ngọn đèn đêm trên bàn tắt ngúm, thì ra Văn Bình để cái ống tròn "cung chúc tân xuân" quá gần. Chàng ném cái ống xuống giường, cách ngọn đèn 2 thước. Đèn điện vụt sáng lại. Sau 1 hồi thí nghiệm, chàng đến kết luận tạm thời là cái ống tròn "cung chúc tân xuân" có tác dụng phá điện trong đường kính 2 thước. Hàng chục câu hỏi quay cuồng trong đầu Văn Bình. Càng cố tìm hiểu, chàng cảm thấy bí mật dầy đặc thêm. Chàng vớ chai huýt ky tu 1 hơi, hy vọng hơi men quen thuộc sẽ giúp chàng thêm sinh lực và trí sáng suốt để giải quyết bài toán hóc búa.
Tuy chai rượu đã vợi 2 phần 3 mà Văn Bình vẫn chưa
ra khỏi khởi điểm. Cô gái Mỹ mảnh khảnh và Alex là 2 cái mốc cho chàng bám lấy. Song tìm cô gái không phải là dễ. Về tên người Alex thì ở đâu cũng có. Tìm tên Alex khác nào tìm người họ Nguyễn, lót là “văn” ở Việt Nam ! Chàng tu nốt phần ba chai rượu còn lại. Mắt long lanh, chàng nhìn qua cửa sổ. Rồi chàng thốt lên 1 mình :
-Ừ nhỉ, việc gì mình phải đi tìm ? Mình giữ cái ống tròn "cung chúc tân xuân" tất họ sẽ mò đến. Hừ, mình đinh ninh chuyến này ghé Mônacô chỉ để điều tra lăng nhăng rồi du hí quên đời, ai ngờ …
Văn Bình nói đúng. Sấm sét điệp báo sắp nổ tung trên vương quốc đa tình. Những khối óc giảo hoạt nhất trên thế giới đang hướng vào chiếc chìa khóa "cung chúc tân xuân" điện tử kỳ lạ. Bắt đầu là nhà triệu phú Pôlốt, chủ nhân công ty không gian Vũ Trụ.
Người đàn ông mang tên Alex đứng trên boong du thuyền từ 2 đến 5 giờ sáng. Mặt trăng đã xuống gần hết chân trời phía tây, và bị mây đen che phủ 2 phần 3. Ánh vàng tha thướt đã loãng nhạt trên mặt biển bập bềnh sương muối. Alex không đội mũ, không áo choàng dạ mà không thấy lạnh. Ban đêm, ít ai dám đội trời đứng trên boong tàu lâu như vậy mà không bị cảm hàn. Alex vốn là kẻ cẩn thận, luôn luôn lo nghĩ đến sức khỏe, nhưng đêm nay tâm trí y bị rối như tơ vò nên y quên bẵng. Từ 2 giờ sáng, sau khi trò truyện với Pôlốt bằng điện thoại, Alex đã bỏ ca bin, trèo lên boong. Khi ấy trời bắt đầu tối. Những trận gió liên tiếp không làm Alex run lạnh, vì ruột gan y đang nóng như ở trong lò nấu thép, lò nấu thép khổng lồ của công ty Vũ Trụ mà y là 1 bàn tay xây dựng đắc lực.
Alex trạc tứ tuần, râu mép gọt tỉa công phu nổi bật trên nền da trắng xanh, như da của người quanh năm giam hãm trong văn phòng lười biếng. Cái miệng chỉ ưa cười 1 nửa như thể cười lớn thì hàm răng bám đầy chất nicôtin vàng ố sẽ bị ngấm lạnh. Tuy mang căn cước Mỹ, theo quốc tịch Mỹ, Alex không phải là dân Mỹ chánh cống vì giọng nói của y lơ lớ như giọng nói của người Bắc Âu di cư qua tây bán cầu. Có lẽ y sinh tưởng ở Bắc Âu nên thái độ luôn luôn lạnh lùng, đôi khi lạnh lùng với đàn bà nữa.
Ống viễn kính cực mạnh trên tay Alex run run như muốn rớt xuống biển. Một cơn gió nữa lại thốc qua. Du thuyền chồng chềnh sang bên. Alex cảm thấy bồ hôi lấm tấm trên lưng và trên mặt. Vì y chẳng nhìn thấy gì hết. Y lẩm bẩm :
-Quái, nó là kẻ làm ăn trung thành, đứng đắn, chưa bao giờ trật trẹo hoặc sai hẹn. Có lý nào …
Y định nói “có lý nào 1 tay thợ lặn nổi tiếng như nó lại gặp tai nạn trên 1 vùng biển yên lặng được”, song chỉ nghĩ thoáng trong óc chứ không dám nói thành lời. Vì trong trường hợp này, kế hoạch của ông chủ Pôlốt –và cả kế hoạch riêng của y nữa - sẽ tan tành như bọt biển trong 1 ngày bão lớn. Gã thợ lặn tên là Kane, cựu vô địch bơi lội, cựu vô địch săn bắn dưới biển, và cựu vô địch quyền Anh. Nhờ 3 thành tích vẻ vang này -đó là chưa nhắc tới hàng chục thành tích thể thao khác nữa- Kane được thu dụng vào công ty điện tử Vũ Trụ. Ngược lại, Kane cũng dựa vào đó để đòi những món tiền thù lao khổng lồ. Công ty sẵn sàng trả thật nhiều tiền, miễn hồ Kane phục vụ giỏi, và nhất là kín miệng. Trên thực tế, y đã làm tròn được 2 điều ấy. Công tác đêm nay của Kane đêm nay không có gì khó khăn và nguy hiểm. Y chỉ cần nhảy từ du thuyền xuống biển trong bộ đồ thợ lặn, tiến về bờ, chờ nhận cái gói. Rồi trở về du thuyền. Trong quá khứ, y đã dấn thân vào nhiều công tác khó khăn và nguy hiểm gấp trăm lần.
Vậy mà Kane vẫn biền biệt không về.
Alex cúi nhìn đồng hồ tay. 5 giờ sáng. Y không thể chờ lâu thêm nữa. 5 giờ sáng là giờ hẹn cuối cùng. Có hay không, Kane cũng phải trở về du thuyền trước thời hạn 5 giờ sáng. Là kẻ bình tĩnh khét tiếng mà Alex cũng tái mặt. Y bước vội xuống cầu thang, tiến về phía ca bin của chủ nhân Pôlốt. Một thủy thủ hộ pháp án ngữ trước cửa. Thấy y, gã vệ sĩ lên tiếng :
-Ông dậy sớm thế, có việc gì không ?
Gã vệ sĩ không biết là Alex đã thức trắng đem. Alex khoát tay, giọng kẻ cả :
-Việc quan trọng.
Gã vệ sĩ nói :
-Phá giấc ngủ như thế này, ông chủ mắng chết.
Alex đặt tay vào nắm cửa :
-Anh yên tâm, để tôi trình với ông chủ.
Khi vào phòng, y hơi giật mình thấy Pôlốt đang ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc hồ sơ. Y vội nói :
-Chào ông.
Pôlốt ngẩng đầu lên hỏi :
-Cái hộp đâu ?
Alex tỏ vẻ ngượng nghịu :
-Thưa …
Pôlốt hất hàm hỏi tiếp :
-Nó về tàu chưa ? Chưa về hả ?
-Vâng, chưa về.
-Tại sao ?
-Tôi chưa biết.
Pôlốt ném tập giấy xuống nền tàu, giọng gắt gỏng pha lẫn lo lắng :
-Thì anh phải ráng tìm cho biết. Có thể nào em gái tôi lỡ hẹn được không ?
Alex đáp :
-Dầu lỡ hẹn thì vào giờ này Kane cũng phải về. Tôi sợ …
-Tai nạn ?
-Vâng. Vì vậy tôi xin phép ông để gọi điện thoại thẳng cho cô Carôlin.
-Phiền thật. Người ngoài nghe được thì hỏng việc. Em gái tôi có tính nhí nhảnh, anh nên lựa lời mà nói, kẻo lộ hết.
-Ông đừng ngại. Ngay cả cô Carôlin cũng không biết cái gói đựng gì ở trong nữa.
-Ừ thì gọi. Có gì báo cho tôi biết.
Alex hối hả về phòng riêng ở gần mũi tàu. Du thuyền có đường dây điện thoại nối với đất liền nên y có thể quay số gọi khách sạn nơi Carôlin trọ. Không hổ với truyền thống hiện đại và nhanh chóng ở các đại lữ quán trên thế giới, Alex mới nhấc ngón tay ra khỏi đĩa số, ống nghe mới u u được vài tiếng thì ở cuối đường dây đã có người lên tiếng. Sau khi nghe y nói cần gặp Carôlin, cô nhân viên tổng đài có vẻ ngần ngại :
-Thưa ông, tôi rất muốn làm ông vừa lòng, nhưng …
-Nhưng gì ?
-Vì cô Carôlin đã dặn chúng tôi không được quấy rầy trong khi cô ngủ. Xin ông tha lỗi. Vì cô Carôlin là em gái của ông Pôlốt. Đa số cổ phần khách sạn này do ông Pôlốt làm chủ. Do đó, tôi không thể trái lệnh ông Pôlốt … Vâng, không thể trái lệnh cô Carôlin.
-À, cô khỏi lo vì tôi đang gọi từ du thuyền Man Singh của ông Pôlốt đậu ngoài khơi. Tôi có việc gấp.
-Vâng, tôi xin kêu chuông ngay.
Im lặng 1 phút, rồi nhân viên tổng đài than thở :
-Ông có thể chờ 1 lát được không ?
Alex nói, giọng hơi gắt :
-Tôi sẵn sàng chờ, song tôi không có thời giờ chờ lâu.
-Thưa ông, trời còn tối. Hồi hôm, cô Carôlin thức khuya. Cô dự dạ vũ đến gần 4 giờ sáng mới về. Bây giờ là 5 giờ, nghĩa là cô mới ngủ được chưa đầy một giờ.
Alex thét to :
-Làm mất thời giờ của tôi nhiều quá ! Tôi yêu cầu lần chót, khách sạn có cho tôi nói chuyện với cô Carôlin không ?
Nhân viên tổng đài sợ cuống quít :
-Vâng, vâng, xin tuân lệnh.
Hai phút sau, Alex nhận ra giọng nói êm ái, nhưng đượm phần mệt mỏi, của Carôlin :
-Alex hả ? Giờ này anh vẫn còn thức ư ?
Y đáp :
-Tôi thức khuya là thường. Vả lại, mỗi đêm tôi chỉ ngủ rất ít. Thế nào, công việc xong xuôi rồi chứ ?
-Rồi. Vì anh đấy, nếu không tôi đã đi dạ vũ từ chập tối. Báo hại mãi tới sau nửa đêm mới đến được. Các mục vui đã gần mãn. Lần này là lần cuối, lần sau anh nhờ người khác. Phiền anh trình với anh tôi như vậy. Tôi không thích làm nghề bưu tá, lang thang ngoài bãi biển vắng ngắt, để gặp 1 người đàn ông lạ.
-Cô có món hàng ấy chưa ?
-Có rồi. Nếu không thì tôi ra bờ biển làm gì ? Anh thừa rõ tôi không phải là thi sĩ cần ra bãi biển để tìm vần thơ.
-Cô đã gặp người ấy ?
-Rồi.
-Đúng giờ ?
-Hơi chậm. Tôi cáu giận, định bỏ về thì hắn lù lù từ dưới biển lên.
-Từ dưới biển lên ?
-Phải. Tôi đã xài xể hắn. Theo lời anh dặn, hắn không được lên bãi mà chỉ chờ dưới nước. Nghe tôi trách móc, hắn chỉ nhe răng cười. Khiếp, hắn có hàm răng đẹp thật trắng, thật đều, và thật đẹp.
Alex toát bồ hôi. Vô địch thợ lặn Kane không có hàm răng trắng, đều và đẹp như nàng mô tả. Tuy nhiên, hắn vẫn cố níu lấy ảo hy vọng là ánh trăng đã làm Carôlin quáng mắt.
Y hỏi tiếp :
-Cô đưa cho hắn chưa ?
Nàng đáp, nhỏng nhẻo :
-Rồi. Khiếp, anh tìm đâu ra 1 người cân đối và khỏe mạnh đến thế ! Nếu không nghĩ đến anh, tôi đã rủ hắn lên bộ.
Máu nóng trào lên mặt, Alex dằn xuống, và cố hỏi giọng ôn tồn :
-Hắn cao hay thấp ?
Nàng cười ròn rã :
-Anh ghen hả ? Báo tin cho anh biết là hắn cao hơn anh.
Alex đau nhói nơi tim. Gã thợ lặn nhận đồ của Carôlin không phải là Kane, vì Kane lùn mập, trông như hòn bi ve.
Y vội nói :
-Cô Carôlin ơi, nguy đến nơi rồi.
-Theo tôi, chẳng có gì nguy cả, vì còn hàng vạn năm nữa, trái đất mới nổ tung, nạn hồng thủy mới xảy ra. Khi đó, tôi đã thành cát bụi rồi.
-Cô không nên đùa bỡn, vì đây không phải là lúc đùa bỡn. Gã đàn ông mà cô trao gói đồ ấy không phải là người tôi sai đi.
-Ồ, chính anh mới đùa bỡn.
-Không, tôi nói thật dấy. Ông Pôlốt đã ra lệnh cho tôi kêu điện thoại cho cô. Cô còn nhớ vóc dáng, và diện mạo của hắn không ?
-Còn.
-Cô chờ tôi ở khách sạn. Tài xế sẽ đến đón cô.
-Anh không cho tôi ngủ ư ?
-Chỉ 1 lát thôi. Xong xuôi, cô tha hồ ngủ đến chiều, đến tối, hoặc đến giờ đi dạ vũ.
-Không được. Cuộc đua sẽ bắt đầu sau bữa cơm trưa.
-Cô bằng lòng vậy. Nếu không …
-Anh là kẻ tàn ác.
-Trong 30 phút nữa, tài xế sẽ tới khách sạn. Chào cô Carôlin nhé.
Gã đàn ông kết thúc cuộc điện đàm bằng cái cười ròn rã. Y đinh ninh cô gái sẽ cười lại như thường lệ, nhưng ở cuối đường giây nàng đã ném ống nghe xuống giá. Đột nhiên nàng nhớ người đàn ông đàn ông « bô » trai, còn bô hơn tài tử điện ảnh quốc tế mà nàng thoáng gặp trên bãi cát.
Giờ ấy, người đàn ông bô trai đang … ngủ li bì. Theo chương trình, Văn Bình định ngủ 1 giấc dài để dành dụm sinh lực cho cuộc tranh tài trên đường phố vương quốc Mônacô. Chàng muốn 1 giấc ngủ bình lặng trong gian phòng điều hòa khí hậu, hoàn toàn xa rời âm thanh náo nhiệt của sòng bạc và nhất là xa rời sự mơn trớn mất sức của người đẹp nào đó. Tuy nhiên, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Văn Bình đã tính toán khóa chặt cửa phòng, dặn tổng đài điện thoại không được cho ai gọi tới quấy rầy chàng ban đêm thế mà rốt cuộc vẫn bị phiền nhiễu 1 cách êm ái. Chàng mới ngủ được 1 lát thì cửa phòng mở nhè nhẹ. Kẻ đến thăm chàng là cô gái tóc vàng. Nàng thản nhiên trèo lên giường, nằm sát bên chàng. Nàng vuốt ve cho cho tỉnh dậy, song chàng vẫn vô tình nằm thưỡn ra, tiếp tục ngáy đều đều. Nàng phải bật đèn đêm và cù vào nách chàng. Lúc đó, chàng mới giật mình mở mắt ra thấy nàng. Chàng hoảng hốt nhỏm dậy :
-Kìa cô, cô vào phòng tôi khi nào ?
Nàng ôm cứng lấy chàng, giọng nũng nịu :
-Em vào lâu rồi. Anh tệ thật, hẹn em mà ngủ như chết. Bắt đền anh đấy.
Chàng thở dài :
-Mai tôi phải đua xe.
Nàng dề môi :
-Đua xe thì có sao đâu ?
-Phải không sao đâu, chỉ rã rời tay chân thôi. Nếu cô hại tôi, muốn tôi cầm đèn đỏ thì cứ cưỡng ép …
-Anh yên tâm. Em bảo đảm, sức khỏe anh sẽ được gia tăng gấp bội. Đàn bà là thuốc bổ, anh quên rồi sao ?
Chàng đành chép miệng :
-Ừ, thì thuốc bổ. Vì nó quá bổ nên đàn ông giảm thọ.
Cô gái tóc vàng đáp lại bằng tiếng cười rúc rích, trong trẻo, quyến rũ. Chàng duỗi người, lắc đầu quầy quậy. Nàng cứ lì nằm sát chàng và ve vuốt cơ thể chàng. Và chàng phải đầu hàng. Đầu hàng vô điều kiện. Kể ra giống đực trên trái đất rất muốn được đầu hàng vô điều kiện mỗi đêm như Văn Bình vì cô gái tóc vàng có tấm thân hấp dẫn, vòng ngực, vòng mông, và vòng eo không thua ứng viên hoa hậu về kích thước. Có lẽ còn hơn nữa về phần rắn chắc.
Nhưng Văn Bình lại như con nhà gia giáo, kín cổng cao tường, thèm tình yêu có thể chết được mà vẫn giả vờ « em chả … em chả … », sau khi ân ái xong chàng khẽ xô nàng ra, giọng lo lắng :
-Chết chửa, sắp sáng rồi… Vui chơi mãi, quên bẵng cả giờ giấc … Có ai lên phòng thì nguy.
Nàng bẹo yêu má chàng, õng ẹo :
-Em đã lo liệu chu đáo. Trước khi vào đây, em đã dặn tổng đài là có ai gọi điện thoại thì sau 10 giờ sáng mới được phép chuyển vào phòng anh. Biết anh sắp tham dự cuộc đua, bồi phòng đều bảo nhau để yên cho anh nghỉ ngơi. Ngoài cửa phòng anh, em đã treo tấm biển « YÊU CẦU GIỮ IM LẶNG TUYỆT ĐỐI ». Nghĩa là anh và em tha hồ …ôm ấp, yêu nhau. Em lại được nghỉ phép nữa.
Khi Alex gọi dây nói từ du thuyền tới khách sạn cho Carôlin, Văn Bình mới bắt cuộc tình. Sau cùng, chàng đã được người đẹp siêu văm tóc vàng Mônacô … tạm thời buông tha, và cho phép quay mặt vào tường, kéo 1 giấc mê man trong khi nàng vẫn khỏe khoắn, rón rén vào phòng tắm, mở nước lạnh tắm rồi trang điểm trước tấm gương lớn. Đúng 7 giờ sáng, nàng từ giã Văn Bình sau khi đắp mền cho chàng và hôn âu yếm lên vầng trán rộng.
Cũng đúng 7 giờ sáng, viên kỹ sư của hãng xe đua danh tiếng Aston Martin, hãng đã cung cấp báu vật tốc độ Lola cho Văn Bình tranh tài tại vương quốc Mônacô, trèo lên chiếc Abarth 1300 ở khách sạn. Trước cuộc đua, hắn thường không ngủ được. Nếu là cuộc đua thường thì hắn chỉ thức trắng 1 đêm. Còn cuộc đua quan trọng thì có khi cả tuần hắn vẫn mở thao láo. Cuộc đua chấm dứt, gà nòi của hắn giật giải hắn mới yên tâm về lữ quán, khóa chặt cửa, ngủ luôn 1 hơi hai ngày liên tiếp. Viên kỹ sư ăn điểm tâm lúc 6 giờ sáng, 1 điều mới lạ đối với phong tục tây phương. Hắn ngồi 1 mình trên sân thượng lộ thiên, nhìn xuống đường đua phía dưới. Cuộc tranh tài trưa nay sẽ quyết định ngôi bá chủ giữa 4, 5 công ty sản xuất xe đua trên thế giới, đồng thời quyết định cho cả tương lai của hắn nữa. Vì hắn sẽ được thưởng 1 món tiền khổng lồ. Hắn xoa tay hể hả. Hãng đã tìm được 1 nhà vô địch kỳ lạ, có sức khỏe hơn người, và đảm lược cũng hơn người. Chắc hãng Aston Martin sẽ đại thắng.
Ra đến biển, hắn đậu lại, xuống xe. Đứng trên bờ, hắn vuôn vai hít thở không khí mát lành ban mai. Quê hương hắn cũng nằm dài trên bờ biển. Song biển ở Mônacô hiền hơn. Biển ở quê hắn cuộc vào loại dữ, quanh năm lồng lộn, réo lên như nước bị đun sôi, tia nước đen sì bắn lên có thể làm da thịt chảy máu, và thân cây trầy trụa. Hắn mở ca bô chiếc Abarth 1300 ra ngắm nghía, vẻ mặt thỏa mãn và kiêu hãnh. Bề ngoài, nó nhỏ xíu mà trên xa lộ lại dư sức bỏ rơi những anh chàng khổng lồ cơ khí Hoa Kỳ như Cadillac, Mustang, …
Một tiếng nói chợt vang lên phía sau :
-Chà, xe đẹp quá !
Tuy đã trên 30, viên kỹ sư vẫn còn tính ưa khen nịnh, dễ phổng mũi như cậu bé khờ dại. Hắn quay lại, đối diện với 1 thanh niên mặc áo Montagut dài tay, màu cát, điếu xì gà dài ngoằng rung rinh giữa đôi môi dày, và cặp kiếng thể thao gọng lát tích che gần kín nửa mặt phía trên. Tuy nhiên, cách phục sức và cử chỉ của người lạ làm viên kỹ sư chột dạ. Hắn nhớ tới chiếc xe Matera của hãng vừa nổ tung nên vội vã lùi lại 1 bước, tay khuỳnh ra thủ thế, nhưng gã thanh niên đã kéo áo Montagut cho viên kỹ sư thấy khẩu súng giắt ở thắt lưng, rồi cười nhạt :
-Thấy rõ chưa ?
Viên kỹ sư giật mình :
-Ông muốn gì ?
-Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn trò chuyện 1 vài phút với ông cho đỡ buồn.
-Trò chuyện thì tại sao lại dùng súng ?
-Ồ, chuyện này hơi đặc biệt.
-Anh muốn tôi rút chiếc Lola ra khỏi cuộc đua phải không ? Xin anh hiểu cho, quyền tham dự hay không tham dự là do ông tổng giám đốc và ban quản trị ở Luân đôn quyết định, tôi chỉ là thuộc cấp, không thể trái lệnh trung ương.
-Anh bạn lầm to. Đây không phải là truyện xe Lola.
-Té ra anh không liên hệ đến cuộc đua xe hơi sắp diễn ra trưa nay.
-Không, hoàn toàn không. Anh là chủ chiếc Abarth 1300 này phải không ?
-Phải. Tôi đích thân sang Ý, vào tận ga ra của hãng Abarth để lựa chọn. Tôi có giấy tờ hẳn hoi. Anh mất xe hả ? Giấy tờ tôi cất trong xe, để tôi lấy anh xem.
-Đồ dốt. Tôi không muốn coi giấy tờ về chiếc xe Abarth, mà chỉ muốn anh trả lại cái ấy.
-Cái ấy ? Cái ấy là cái gì ?
-Con khỉ, đừng ỡm ờ nữa. Tại sao anh dám liều mạng nhận cái hộp của tôi ?
-Lúc nãy là cái ấy, bây giờ là cái hộp…Chắc anh lầm tôi với người khác. Tôi chưa hề nhận cái hộp mà anh nói.
-Anh là chủ chiếc Abarth mang số lưu hành ở La mã phải không ?
-Phải. Như tôi đã nói với anh.
-Anh cao thước mấy ?
-1 thước 76.
-Vậy thì đúng rồi.
-Đúng gì ?
-Im miệng. Không được hỏi ngược lại.
-Anh không có quyền ra lệnh cho tôi.
-Dĩ nhiên, nhưng khẩu súng của tôi có quyền. Nó có thể làm sọ dừa của anh vỡ đôi trong nháy mắt. Này, tôi hỏi thêm câu này nữa. Anh biết lặn ở dưới nước không ?
-Tôi sống từ nhỏ trên bờ biển nên đó là chuyện thường.
-Đến Mônacô, anh đã mặc đồ thợ lặn lần nào chưa ?
-Nhiều lần rồi. Nhưng anh hỏi vớ vẩn như thế làm gì ? Chuyện làm chủ chiếc Abarth, cao 1m76, và mặc đồ thợ lặn ban đêm nhảy xuống biển không ăn nhập với nhau. Tôi có cảm tưởng là anh vừa trốn khỏi dưỡng trí viện. Phiền anh tránh ra cho tôi lên xe, nếu không bắt buộc tôi phải gọi cảnh sát.
Một trái đấm thôi sơn vèo tới. Viên kỹ sư bạch diện thư sinh lãnh trọn vào hàm dưới, ngã chúi vào vè xe hơi, máu ri rỉ ra mép và lỗ mũi. Hắn rên rỉ :
-Đồ sát nhân.
Gã thanh niên diện áo Montagut trợn tròn mắt :
-Cái hộp đâu, trả lại cho tao
Viên kỹ sư vẫn rên rỉ :
-Tôi không nhận được cái hộp nào hết.
Trái đấm thứ nhì rớt đúng màng tang, viên kỹ sư lộn 1 vòng trước khi nằm sóng soài trên cỏ ướt. Gã thanh niên diện áo Montagut cúi xuống gằn giọng :
-Tao gia hạn cho mày từ giờ đến trưa phải trả cái hộp. Nếu mày bướng bỉnh, tao sẽ có thái độ tàn nhẫn. À, mày đừng giở trò thậm thụt báo với cảnh sát, nghe chưa ? Chúng tao sẽ ăn thịt vợ con mày, hỏa thiêu căn nhà của mày, làm cỏ họ hàng của mày, nghe chưa ?
Viên kỹ sư chỉ nghe loáng thoáng được 1 vài lời rồi hắn bất tỉnh. Hắn chỉ tỉnh lại trong bệnh viện mấy giờ sau. Hộp bích quy ma được giao lầm cho người. Và 1 người khác lại lãnh đòn ! Viên kỹ sư tỉnh giấc trên giường bệnh thì Văn Bình cũng tỉnh giấc … trên giường ân ái.
Chú thích:
(1) Man Singh, tiểu vương Jaipur, Ấn độ, lên ngai vàng Jaipur từ 1592 đến 1614.
(2) thật ra những chữ HOBbIM ROZOM chưa hoàn toàn đúng. Nga ngữ viết theo chữ cyrillique, khác với chữ la mã nên tác giả đành phải chọn những chữ gần giống để viết thành HOBbIM ROZOM. Xin lỗi bạn đọc.

Chương trước Chương sau