Điệp viên áo tím - Chương 03

Điệp viên áo tím - Chương 03

NGƯỜI ĐẸP BẠCH PHIẾN

Ngày đăng
Tổng cộng 9 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 11883 lượt xem

ăn phòng của ông Simít, tổng giám đốc CIA, im lặng đến nỗi có con muỗi nhỏ xíu bay ngang qua, mọi người cũng nghe tiếng cánh nó đập vo vo.
Trước bàn ông Simít, các cộng sự viên thân cận đã có mặt đầy đủ. Cuộc bàn luận đang diễn ra sôi nổi thì chuông điện thoại reo. Một yếu nhân dân sự của Quốc an Xã gọi tới, nói truyện thẳng với ông tổng giám đốc CIA. Điện đàm chỉ kéo dài đúng 60 giây đồng hồ. Và 60 giây ngắn ngủi này đã dọn đường cho 1 loạt biến cố lớn lao, sôi động sắp diễn ra trên khắp thế giới, đặc biệt tại vương quốc Mônacô.
Ông Sìmít đặt ống nói xuống, trầm ngâm 1 lát rồi hướng về các cộng sự viên :
-Như quý vị đã biết, bức điện đánh đi từ trung tâm thí nghiệm sô viết Baikônua chỉ được vệ tinh viễn thông tiếp nhận : vệ tinh Midas của Quốc an Xã, vệ tinh Mắt Thần của nhóm đại công ty viễn thông điện tử Hoa Kỳ. Quốc an Xã không có nhân viên tại Baikônua, thế tất kẻ gởi bức điện oái oăm này chỉ có thể là mật báo viên của tổ hợp công ty viễn thông. Tôi đã cho điều tra cấp tốc. Tuy nhiên, tổ hợp này được bảo vệ quá nghiêm mật nên chúng ta chưa tìm ra đầu mối. May thay, một mật báo viên Quốc an Xã đã giúp chúng ta rút ngắn công cuộc điều tra. Mật báo viên này cho biết kẻ nhận bức điện là công ty Vũ Trụ. Sau khi nhận được bức điện, tổng giám đốc công ty là Pôlốt đang từ Nữu ước đã vội đáp máy bay riêng tới miền đông nam nước Pháp, nơi y có một du thuyền cỡ lớn. Du thuyền của y đang lẩn quẩn ngoài khơi vương quốc Mônacô.
Nhờ nắm được chìa khóa mật mã, chúng ta đã thông hiểu nội dung bức điện. Phi thuyền không gian của Nga sô đáp xuống nguyệt cầu, đã hốt được 1 số kỳ thạch, mà căn cứ vào những tấm hình chuyển về trái đất cùng với những chi tiết khoa học khác được máy tính nghiên cứu, người ta cho là kim cương. Nhà chức trách không gian sô viết đã cắt đứt liên lạc vô tuyến với phi thuyền, cố tình gây cho thế giới cái cảm tưởng là phi thuyền đã hư hỏng, nhưng kỳ thật là họ đang chuẩn bị cho nó trở về.
Phó giám đốc, đặc trách Hành động, đứng lên :
-Vậy Pôlốt đến Mônacô làm gì ?
Ông Sìmít khoát tay :
-Không biết.
Phó giám đốc đặc trách Kế hoạch đề nghị :
-Theo tôi, cách đối phó nhanh chóng và tiện lợi nhất là hợp tác với Pôlốt. Y đòi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả. Vì nhu cầu an ninh quốc phòng, y không thể từ chối.
Ông tổng giám đốc CIA lắc đầu :
-Đề nghị của ông có thể được chấp thận nếu chúng ta biết rõ Pôlốt đi tới Địa trung hải làm gì. Đằng này, chúng ta chưa biết gì hết. Chúng ta yêu cầu hợp tác, Pôlốt giả vờ thỏa thuận, nhưng rồi sau đó qua mặt thì chúng ta cũng không khám phá nổi. Vả lại, chúng ta đừng quên 2 điều sau đây : thứ nhất, Pôlốt không dám nói thật vì như vậy là phạm luật an ninh quốc phòng, y có thể bị truy tố cho nên bắt buộc y phải nói dối ; thứ hai, vì bắt buộc phải nói dối, Pôlốt bắt buộc phải gia tăng biện pháp bảo vệ bí mật, chúng ta sẽ hoạt động trong những hoàn cảnh khó khăn gấp bội. Và nguy hơn nữa là Nga sô có thể biết chúng ta xía vào khiến cho chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài. Bởi vậy, chúng ta chỉ có 1 cách đối phó thích ứng : ấy là theo sát Pôlốt.
Phó tổng giám đốc Hành động nói :
-Thưa, đại tá Văn Bình của điệp báo Nam Việt đang ở Mônacô. Tôi tưởng y là điệp viên xuất sắc nhất của thế giới tự do, có đủ bản lãnh để theo sát Pôlốt.
Ông Sìmít quay sang phía phó giám đốc Kế hoạch đang cặm cụi lau chùi kiếng cận thị :
-Ông nghĩ sao ?
Phó giám đốc kế hoạch đáp :
-Về tài năng thì trên thế giới tự do hiện nay chỉ có đại tá Văn Bình là đáng cho chúng ta tin cậy. Nhưng tôi lại không yên tâm 1 điều. Đó là vấn đề thù lao. Rẻ ra y cũng đòi 1 triệu đôla. Một triệu giữa lúc cán cân chi phí của Hoa Kỳ bị thâm thủng, không phải là món tiền nhỏ. Cho nên tôi đề nghị xử dụng nhân lực cây nhà lá vườn. Nếu tôi không lầm, bên cạnh Pôlốt chúng ta đã gài được 1 phụ tá có uy thế. Thiết tưởng chúng ta có thể giao việc này cho y.
Ông tổng giám đốc lặng thinh nhìn tách cà phê bốc khói trên bàn giấy. Lát sau, ông nói :
-Tôi cũng nghĩ như ông, nhưng cũng rất lo ngại. Nhân viên của chúng ta bên cạnh Pôlốt là S-67. Y là người tháo vát, song về mưu lược còn thua Văn Bình xa. Đời tư của y lại gồm nhiều nét đáng chê hơn là đáng khen.
-Thì thưa ông, đời tư của đại tá Văn Bình có điểm nào đáng khen đâu ? Gặp người đàn bà nào, y cũng tán tỉnh, chim chuột cho bằng được. Rượu mạnh nốc hàng chai, tính tình thì bướng bỉnh, kiêu căng.
Ông Sìmít cười nhẹ :
-Ông lầm rồi. Y chỉ đáng chê nếu y là con quỷ râu xanh, chuyên hiếp đáp phụ nữ. Đằng này, theo các báo cáo đầy đủ đúng đắn từ nhiều năm nay thì phụ nữ lại yêu y, thích được ái ân với y, chứ y chưa hề có hành động cưỡng ép vũ phu. Y có tật xấu về uống rượu chứ chưa bao giờ say rượu. Y bướng bỉnh là chuyện thường, vì thiên tài từ cổ chí kim không ai là người ngoan ngoãn như con cừu non. Vào địa vị y, tôi cũng kiêu căng. Đó là sự kiêu căng hữu lý của 1 quốc gia nhỏ bé, nghèo tiền bạc, tài nguyên thiên nhiên, và dân số ít ỏi. Vậy mà luôn luôn thành công trong trận chiến tình báo.
-Thưa, nghĩa là ông muốn dùng Văn Bình ?
-Muốn lắm. Sở dĩ tôi ngần ngại là vì vấn đề thù lao. Quỹ của Sở hiện rất eo hẹp. Trước kia, tiền hoạt động của chúng ta nằm rải rác trong ngân khoản dành cho các bộ, đặc biệt là Quốc Phòng và Ngoại Giao. Nhưng vừa rồi, Quốc Hội đã cắt 1 số tiền lớn nên chúng ta phải giật gấu vá vai. Tôi mời các ông đến đây họp là để thảo luận về việc nên hay không nên dùng đại tá Văn Bình. Đúc kết ý kiến của hội nghị, tôi nhận thấy toàn thể đều cho là không nên. Vì vậy, tôi đã ra lệnh cho S-67 bắt tay vào việc.
Trầm ngâm 1 lát, ông tổng giám đốc Sìmít nói tiếp :
-Chúng ta phải hoạt động cực kỳ khôn ngoan mới có hy vọng thành công. Đối phương hoặc Pôlốt không đáng sợ bằng đồng minh Văn Bình. Chúng ta không thể công khai hạ thủ đối phương, còn đối với đồng minh, kể cả những đồng minh luôn luôn chơi chúng ta những vố đau điếng, chúng ta phải giữ tình hòa hiếu. Cái khổ tâm của chúng ta là ở chỗ đó. Nếu hội nghị đồng ý, tôi sẽ cho áp dụng 1 số biện pháp cần thiết để ngăn chặn sự tò mò tai hại của đại tá Văn Bình.
Những tiếng “đồng ý“ nối tiếp nhau trong gian phòng rộng, không trổ cửa sổ, tường toàn bằng bê tông lót ni lông ngăn tiếng động.
Quyết nghị của ban tham mưu CIA đã ảnh hưởng tới những biến cố ở vương quốc Mônacô.
Văn Bình ú ớ 1 hồi rồi mới tỉnh giấc.
Chàng ngủ say kinh khủng, ngủ say đến nỗi 5 phút sau khi tung mền, chống tay lên nệm, chàng vẫn chưa ngồi vững. Chẳng bù với những buổi sáng đã qua trong cuộc đời điệp báo xung kích, chỉ nghe 1 âm thanh thoáng nhẹ là chàng đã thức tỉnh hoàn toàn. Chàng ngủ say kinh khủng, không phải vì rượu mặc dầu 1 hàng vỏ chai còn ở trên bàn, chứng tích của 1 đêm dài lúy túy. Nguyên nhân của sự ngủ say quên hết trời đất, là vì Nàng.
Là cô gái tóc vàng.
Nàng ngồi bên giường, nhoẻn miệng cười thân mật. Nàng không phải là bồi phòng chuyên nghiệp, mà là nữ sinh viên ở Marseille, qua Mônacô kiếm việc làm thêm trong dịp hè. Ánh nắng vàng chóe lọc qua riềm cửa sổ màu xanh lơ vào phòng khách sạn, vờn bóng trên khuôn mặt gợi cảm của nàng. Nàng dịu dàng cầm tay chàng :
-Khiếp, em lay mãi anh mới chịu dậy.
Chàng nghển cổ ngắm cái ức trắng muốt của nàng lồ lộ sau cổ áo may rộng :
-Thế à ? Mấy giờ rồi em ?
-Gần 12 giờ trưa, anh dậy sửa soạn thì vừa. Vả lại, 5 phút nữa sẽ có người lên phòng.
-Ai ?
-Nhân viên công an.
-Công an tới phòng anh làm gì ?
-Họ nói có nhiệm vụ bảo vệ anh.
-Em gọi điện thoại cho khách sạn nói là anh không cần ai bảo vệ.
-Vô ích, em đã giải thích rồi, và họ không chịu. Họ nói là sau khi viên kỹ sư bạn anh bị hành hung, thương tích trầm trọng, công an vương quốc bắt buộc phải theo sát anh ngày đêm.
Văn Bình nhảy vội xuống giường, quơ áo ngủ choàng lên người :
-Viên kỹ sư bị hành hung ở đâu ?
-Ngoài bờ biển, hồi sáng sớm. Hiện ông ta đang nằm điều trị trong bệnh viện.
Nàng đứng dậy. Chợt nhớ ra, Văn Bình hỏi :
-Em không phải làm việc ư ?
Nàng lắc đầu :
-Không. Hồi 7 giờ, em ra ngoài hành lang thì đụng viên quản lý. Hắn định làm khó dễ em nên em đã xin thôi. Xong rồi, em trở lên phòng, ngồi canh cho anh ngủ. Lát nữa, khi anh ra khán đài, em sẽ về Pháp.
-Về Pháp ! Em về Pháp làm gì ?
-Vì Pháp là quê hương của em. Em không thể ở lại vì lẽ giản dị trường của em sắp khai giảng.
-Té ra em là sinh viên ?
-Sinh viên Dược. Còn 1 năm nữa tốt nghiệp. Học các danh từ chuyên môn buồn quá, em phải mò qua Mônacô. Trời run rủi cho em gặp anh. Chúng mình tận hưởng hạnh phúc tưởng cũng tạm đủ …
-Nếu anh không lầm, em có 1 tâm sự buồn …
-Đúng …Buồn, nên em đi hoang theo kiểu nữ sĩ Sagan. Nhưng bây giờ em hết buồn rồi.
-Riêng anh lại bắt đầu buồn. Em cho anh biết tên và địa chỉ được không ?
-Em không hỏi tên anh, thì anh cũng không nên hỏi tên em làm gì. Tình 1 đêm thường thi vị hơn tình nhiều năm phải không anh ?
Có tiếng gõ cửa. Cô gái tóc vàng chìa môi, từ biệt :
-Em đi nhé ?
Văn Bình kéo nàng lại :
-Đi đâu ? Em phải ở lại với anh. Đua xe xong, anh sẽ lái xe đưa em về Pháp.
-Nhưng …
-Chẳng nhưng với nhị gì cả.
-Em ở đây bất tiện.
-Thì chúng mình lấy phòng ở khách sạn khác.
Tiếng gõ cửa mỗi lúc 1 mạnh thêm. Văn Bình sẵng giọng :
-Ai đó, cứ vào.
Văn Bình không ngạc nhiên khi thấy khách là 1 gã trung niên gày ốm, vẻ mặt hiền lành gần như chất phác, mặc thường phục rẻ tiền, cũ kỹ, đội mũ phớt cong vành, đeo kiếng trắng gọng nhựa.
Chàng hỏi trước :
-Ông là nhân viên công an ?
Khách đáp :
-Vâng.
Rồi hắn đưa cho chàng coi tấm thẻ bọc lát tích :
-Đây là chứng minh thư.
Văn Bình không cầm lên coi mà chỉ nhún vai :
-Tôi biết rồi. Cô bạn này vừa nói là ông đến đây để bảo vệ tôi. Tính tôi độc lập đã quen, xin ông …
Nhân viên công an lắc đầu :
-Về điểm này thì chúng tôi không thể chiều ý ông được, xin ông tha lỗi. Từ nhiều năm nay, vương quốc Mônacô vẫn sống yên tĩnh, du khách từ 5 lục địa đổ xô tới hàng triệu. Nếu chúng tôi bất lực trong việc bảo đảm an ninh tối thiểu, du khách sẽ đi nơi khác. Với sự đồng ý của ông, tôi sẽ cắt cử 2 nhân viên thuộc bộ phận hành động theo sát ông ngày đêm trong suốt thời gian ông ở đây. Và tôi xin nói rõ là sự hộ vệ này là hoàn toàn miễn phí. Ông định lưu lại đến khi nào ?
-Tôi cũng chưa định. Có lẽ sau cuộc đua, tôi đi. Nhưng cũng có thể tôi ở lại.
-Chẳng sao. Chúng tôi có đầy đủ nhân viên.
Cửa lại mở. Một thanh niên mặc áo Montagut màu cát bỏ ngoài quần, ngậm xì gà dài ngoằng khệnh khạng bước vào. Hắn nhanh nhẩu bắt tay Văn Bình. Nhân viên vào trước giới thiệu :
-Đây là bạn tôi.
Gã diện Montagut nói :
-Thưa, tôi vừa được tin trong phòng ông có chất nổ.
Văn Bình chắt lưỡi :
-Tôi làm gì mà họ gài chất nổ ?
-Biết đâu đấy, thưa ông. Cạnh tranh về đua xe chẳng hạn. Sáng nay, nếu chúng tôi can thiệp không kịp thì ông kỹ sư hãng Aston Martin đã thiệt mạng. Nếu họ mưu sát ông kỹ sư thì lẽ nào họ lại tha ông ?
-Vì sao ?
-Vì ông có nhiều triển vọng mang lại phần thắng vẻ vang cho màu cờ Aston Martin sau nhiều năm để cho Ferrari và Ford thay nhau làm bá chủ.
-Nghĩa là ông nghi cho hãng Ferrari và Ford ?
-Chết chửa, tôi đâu dám hồ đồ như vậy. Làm nghề công an, chúng tôi chỉ có thái độ sau khi nắm vững bằng chứng cụ thể trong tay. Hiện giờ, chúng tôi được mật báo trong phòng ông có mìn hoặc lát tích.
-Các ông muốn khám xét ?
-Vâng. Biết là phiền nhiễu, nhưng chúng tôi cũng cứ đề nghị, để được ông cho phép.
-Các ông cứ tự do.
-Chất nổ ngày nay được chế tạo tối tân, chỉ cần 1 cái bút máy, hoặc bật lửa, hoặc đôi khi cái khuy măng xét nhỏ xíu cũng đủ làm 1 gian phòng lớn như phòng này nổ tung, và gây ra tai nạn chết người. Vì vậy, chúng tôi phải lục lọi kỹ lưỡng.
Không đợi Văn Bình chấp thuận, 2 nhân viên công an chia nhau ra, xem xét tỉ mỉ khắp phòng. Con mắt và bàn tay chuyên nghiệp của họ không bỏ sót 1 hẻm hóc nào. Thậm chí họ còn trèo lên bàn cầu tiêu, luồn tay vào khuấy trong thùng giật nước. Ngẫm nghĩ 1 lát, họ lại dùng lắc lê mở ốc để vặn ống nước dưới lavabo, mở tung máy điều hòa không khí, lật ngược bàn giấy ra xem. Cái thảm trải sàn cũng được họ cuộn tròn lại, và họ lần lượt gõ từng viên gạch một để coi nền nhà có rỗng ruột hay không.
15 phút sau họ mới hoàn tất việc khám xét.
Văn Bình vẫn ngồi trước bàn, kê gần cửa sổ, uống rượu li bì, dường như huýt ky chỉ là nước ngọt, và trong phòng chỉ có mình chàng. Hết chuyện nói –và có lẽ cũng vì ngượng ngập trước những người lạ- cô gái tóc vàng mở xắc lấy bộ đồ móng tay ra gọt rũa.
Nhân viên mặc áo Montagut ném điếu xì gà mới hút non nửa qua cửa sổ xuống vườn, móc túi lấy điếu khác, khệnh khạng châm lửa. Xong xuôi, hắn kéo ghế ngồi chếch với Văn Bình. Hắn hỏi chàng, giọng ngọt ngào :
-Chúng tôi muốn quấy rầy ông 1 chút nữa, ông bằng lòng không ?
Văn Bình đặt ly huýt ky xuống mặt bàn :
-Được, tôi xin sẵn sàng.
-Vậy xin ông cho tôi coi sổ thông hành.
-Sổ thông hành ư ? Theo tôi, việc này không liên quan đến vụ gài chất nổ lén lút trong phòng.
-Tôi cũng nghĩ như ông, nhưng vì … thưa ông, tôi cần ghi sống thông hành và quý danh để về làm báo cáo với cấp trên.
-Ô, tưởng gì, nếu chỉ có thế thì lát nữa, ông hãy tiếp xúc với phòng tiếp tân bên dưới. Trước khi lấy phòng, tôi đã ghi tên và số của sổ thông hành đàng hoàng.
-Xin ông thông cảm, chúng tôi muốn hoạt động kín đáo, càng kín đáo càng có lợi.
-Lợi cho ai ?
-Ông nói lạ ! Lẽ nào lại lợi cho chúng tôi. Nếu có, thì cũng phần nào. Chúng tôi có lợi là giữ gìn an ninh để du khách yên lòng. Nhưng ông có lợi nhiều hơn. người ta sẽ không ám hại ông.
-Cám ơn. Tôi không sợ ai ám hại. không ai có thể ám hại được tôi, cho dẫu những người định ám hại tôi đang ở trong phòng này.
Gã mặc áo Montagut đứng dậy, mặt sửng sốt :
-Trời ơi, ông dám nghi cho cả công an Mônacô muốn ám hại ông nữa ư ? Thế này thì hết chỗ nói. Thôi, chúng tôi xin kiếu ông, và sẽ về trình cho thượng cấp để xin quyết định.
Văn Bình chìa gói thuốc Salem :
-Trước khi ra về, mời ông dùng điếu thuốc bạc hà với tôi cho khỏi đắng miệng. Tôi nhận thấy điếu xì gà của ông đã tắt ngúm. Đừng, ông đừng châm lại nữa, vô ích. Ông bối rối, tinh thần bấn loạn dữ dội nên phà nước miếng ướt cả 2 đầu thuốc.
Gã mặc áo Montagut trợn mắt, thọc bàn tay vào túi quần :
-Hừ, ông điên, nếu không phải là cố tình nhục mạ nhân viên công an đang đổ xương máu để bảo vệ ông. Yêu cầu ông rút lại lời nói, nếu không …
Văn Bình nghển cổ :
-Nếu không, ông sẽ rút súng ra phải không ? Ồ, ông cứ rút súng ra đi. Cả ông bạn của ông cũng sắp rút súng ra rồi đấy. Nhưng để tôi nói cho 2 ông biết, các ông đừng hòng lộn xộn, công an thực thụ của vương quốc Mônacô sẽ không tha đâu. Vì thưa 2 ông, ngay từ phút đầu tiên, tôi đã biết 2 ông là nhân viên công an giả mạo.
Gã mặc áo Montagut rút súng ra nửa chừng rồi đẩy lại vào bao. Còn gã trung niên, vẻ mặt hiền lành, ung dung đối đáp :
-Vậy hả, ông tài thật ! Vâng, chúng tôi không phải là công an chính cống.
Văn Bình hỏi :
-Ông hạ thủ nhân viên công an gác gần phòng tôi rồi ư ?
-Không.Chúng tôi là nghệ sĩ, không phải là bọn vũ phu. Chỉ khi nào bắt buộc mới giết người. Chú công an ngoài hành lang tỏ ra ngoan ngoãn nên tôi chỉ nhét giẻ vào miệng, và trói vào chân giường. Hiện hắn vẫn còn nguyên, ông đừng ngại. À, chỗ anh em hỏi chơi, tại sao người anh em lại biết chúng tôi cải trang công an viên.
-Giản dị lắm, ông bạn ngây thơ ơi ! Nếu là công an thật thì chẳng khi nào họ vào phòng tôi lục lọi như vậy. Họ sẽ mời tôi xuống nhà, mời toàn thể khách trọ ở tầng lầu này xuống nhà, rồi sai toán chuyên viên gỡ mìn đến. Vả lại, nếu tìm chất nổ họ không lục lọi lung tung như các ông đâu. Tôi có cảm tưởng là 2 ông muốn tìm kiếm 1 vật nào khác.
Gã thanh niên mỉm cười thân thiện :
-Khá lắm, khá lắm ! Nhờ sự thẳng thắn của anh chúng tôi đã biết biết kiệm được nhiều thời giờ vào đề dài dòng, và nước miếng vô ích. Phải, bọn tôi muốn tìm kiếm 1 vật đặc biệt. Vật này đang do anh giữ mặc dầu nó không cuộc quyền sở hữu của anh.
Văn Bình nhún vai :
-Vật gì nhỉ ?
Gã trung niên mím môi :
-Anh lại giở thủ đoạn ra rồi. Vật ấy là cái hộp nhỏ bằng hộp bích quy, gói giấy tờ ni lông mà anh nhận bừa trên bãi biển đêm qua. Anh nên thành thật thì hơn, vì chúng tôi đã truy nguyên 1 cách rõ ràng rồi. Hồi sáng, chúng tôi lầm anh với viên kỹ sư hãng Aston Martin. Giờ đây, chúng tôi không lầm nữa.
-Thật bậy. Các anh đã nặng tay với bạn tôi.
-Chân thành xin lỗi.
-Đánh người vô tội mang thương tích để rồi xin lỗi xuông …Hừ, tôi không thể chấp nhận lời xin lỗi 1 cách quá giản dị, quá dễ dãi như vậy.
-Vậy anh muốn sao ?
-Muốn lôi mấy đứa hỗn xược ấy ra quạt cho 1 trận nên thân.
-Không xong đâu anh bạn ơi, vì mấy đứa hỗn xược ấy đang ở trong phòng với anh.
-Thế hả ? Càng đỡ phiền phức cho tôi. Anh nào muốn được tôi khoan hồng thì hãy nhận tội trước.
Gã mặc áo Montagut khuỳnh tay, mắt gườm gườm :
-Khiếp nhỉ ? Anh làm như là vô địch quyền thuật, còn chúng tôi là bọn thanh niên chưa ráo máu đầu ấy à ? Anh có trò hay, phép lạ nào, cứ phô trương ra, bọn tôi xin đối đáp. Chỉ sợ cái mã bị thịt như anh không chịu được 1 trái đấm nhẹ mà thôi.
-Ha, ha, mời anh ra quân trước.
Gã trung niên đã rút súng, chĩa vào ngực Văn Bình :
-Bọn tôi đến đây không phải để đùa, cũng không phải để biểu diễn võ nghệ. Cái hộp đâu, đưa ngay ra, nếu không tôi sẽ cho anh về chầu Diêm chúa.
Văn Bình đáp, giọng ngạo nghễ :
-Anh định bắn tôi hả ? Thôi, tôi xin can anh. Loại súng lục phải gió này bắn điếc tai. Thám tử khách sạn sẽ chặn hết thang máy và lối ra vào, và tóm các anh như cá trong lưới.
Gã mặc áo Montagut dề môi :
-Khỏi cần súng. Chỉ 1 cú atémi là đủ.
Nói đoạn hắn vung tay tấn công Văn Bình. Chàng né đòn chứ không đánh trả. Hắn đấm tiếp, chàng lại tránh tiếp. Hai lần trật mục phiêu làm gã mặc áo Montagut tức sôi lên. Hắn phồng mang, nhảy xổ vào người chàng, ngón tay chĩa ra tua tủa. Văn Bình mỉm cười gạt nhẹ từ dưới lên trên. Đối phương kêu rú lên như con heo bị thọc huyết rồi ôm bàn tay bị thương ngã ngồi xuống giường. Thế nhu quyền trông nhẹ như trò đùa của Văn Bình đã phát ra 1 kình lực ghê gớm, khả dĩ đánh xập bức tường. Nạn nhân không ngờ nên thối đòn không kịp. Dầu hắn biết được cũng vô ích, vì đòn nhu quyền lúc chậm thì như sên nhưng khi nhanh thì không kém tên bắn. Một loạt xương đốt tay của hắn gãy kêu răng rắc. Miệng sùi bọt, mắt đục ngầu, nạn nhân rên rỉ :
-Đau quá, anh ơi, nó có pháp thuật.
Gã trung niên bình tĩnh quan sát trận địa. Thái độ thận trọng này chứng tỏ hắn có nhiều kinh nghiệm trong nghề. Thấy bạn bị đánh gãy các ngón tay, hắn vội lùi lại 1 bước, khẩu súng vọt vào lòng bàn tay, nhưng bàn chân trái của Văn Bình đã được phóng ra không biết từ lúc nào. Chỉ có 1 tiếng cộp khô khan, khẩu súng rớt xuống sàn nhà.
Văn Bình gật gù :
-Thế nào, anh bạn yêu quí ? Còn sức quần thảo với nhau nữa không ?
Gã trung niên ngậm miệng, mặt cúi gằm. Văn Bình đặt nhẹ đầu ngón tay trỏ lên vai hắn làm hắn thét lên kinh hoàng :
-Ối, trời ơi !
Văn Bình nhấc ngón tay khỏi xương quai xanh, giọng vui vẻ pha lẫn hài hước :
-Nhột hả ?
Gã trung niên vội vái lia lịa :
-Thưa anh, không nhột, mà là đau, đau như xương vai bị gãy nát.
-Anh đã nếm mùi đau vai như vậy bao giờ chưa ?
-Thưa, chưa. Hôm nay mới là lần đầu.
-Vậy, anh cần nếm 1 vài cái nữa cho khỏi quên.
Gã trung niên hoảng hốt lùi lại :
-Tôi không dám vuốt râu hùm nữa. Anh dạy gì, bọn tôi xin nghe theo.
-À, anh kêu đau thì thôi. Môn võ ấy gọi là điểm huyệt theo Thiếu lâm quyền. Tứ chi anh bủn rủn vì bị tôi đánh trúng huyệt tsien-tsing, Đó là tôi vuốt nhẹ, chứ nếu nặng tay chút nữa thì xương đòn gánh của anh đã gãy lìa.
-Vâng, tôi phục tài anh rồi. Nếu tôi biết trước, Alex sai đi tôi đã từ chối.
-Alex ?
-Vâng, Alex.
-Hắn chờ các anh ở đâu ?
-Trên du thuyền Man Singh.
-Hắn làm nghề gì ?
-Phụ tá cho ông Pôlốt, tổng giám đốc công ty điện tử không gian Vũ Trụ.
-Cái hộp gói giấy ni lông là của ông Pôlốt ?
-Tôi không biết, vì ông Pôlốt không ra lệnh. Bọn tôi là vệ sĩ của Alex trên tàu Man Singh.
-Nếu lấy cái hộp, các anh sẽ được thưởng bao nhiêu tiền ?
-Năm trăm đôla.
-Được, cho 2 anh về. Và báo cáo cho Alex là cái hộp còn nguyên.
-Vâng.
-Trong hộp có gì anh biết không ?
-Không.
-Alex sai các anh bắt tôi hay giết tôi ?
-Bọn tôi chỉ có bổn phận lấy lại cái hộp bằng sức mạnh, hoặc bằng mua chuộc. Nếu thất bại, thì bắt anh mang về tàu.
-Bây giờ các anh về nói với Alex là không cần bắt tôi mang về tàu nữa, vì tôi sẽ đích thân tới.
-Vâng, xin cám ơn anh.
Cả 2 lủi thủi trở ra ngoài. Lúc vào, gã mặc Montagut ngang tàng bao nhiêu thì khi ra lại khiêm tốn bấy nhiêu. Hắn cung kính chào chàng, mặt tái mét, 2 tay bỏ thõng vì các khớp xương gãy làm nhức buốt tận óc.
Từ nãy đến giờ, cô gái tóc vàng ngồi yên như bị thôi miên. Cửa phòng đóng lại, Văn Bình ngồi xuống giường, uống rượu huýt ky mà nàng không biết. Rồi nàng lóng cóng đánh rơi cái rũa móng tay xuống sàn nhà. Văn Bình dõng dạc :
-Em đóng chặt cửa sổ lại, bật đèn lên cho sáng.
Cô gái tóc vàng ngoan ngoãn tuân lệnh. Chàng chìa giày ra :
-Cởi cho anh.
Nàng quỳ xuống, kê chân chàng lên đùi, cởi tuột tất rồi ngước mặt lên như để đợi lệnh mới. Văn Bình cởi áo sơ mi, nằm dài trên nệm. Chàng nghiêm giọng :
-Em lên đây.
Nàng ngồi ngay 1 bên, như thể người mất hồn. Chàng lại ra lệnh :
-Nằm xuống.
Nàng lại nằm xuống. Văn Bình kéo nàng ngồi dậy :
-Ai cho phép em mặc quần áo ?
Chẳng nói chẳng rằng, nàng từ từ cởi bỏ xiêm y, vắt vào ghế. Rồi như kẻ đói tình, nàng ôm ghì lấy chàng. Thân thể nàng nóng ran. Văn Bình vẫn ung dung, thoải mái trước sự tấn công vũ bão của hoan lạc. Nửa giờ sau, chàng vớ sơ mi mặc vào người :
-Anh đi đua xe đây !
Cô gái tóc vàng quấn cái khăn tắm của khách sạn vào người, ngồi lên, nắm tay chàng :
-Anh ơi, em nhớ anh quá !
Văn Bình giật ra :
-Nhớ thật hay nhớ giả ?
-Khổ quá, anh không tin em ư ? Hay là …
-Tôi không tin vì lẽ cô không thành thật với tôi. Cô là nhân viên của Alex, phải không ?
Nàng rơm rớm nước mắt :
-Thưa anh, vâng.
-Alex ra lệnh cho cô khi nào ?
-Sáng nay. Em rời phòng anh, sửa soạn về Pháp thì gặp Alex. Em đành ở lại để lừa anh.
-Lừa đưa nhân viên của Alex lên phòng tôi, nói láo là nhân viên công an đến tìm ngòi nổ ?
-Vâng, nhưng sau đó em hối hận.
-Hối hận ? Hối hận nên giữa trưa nắng chang chang, cô ngoan ngoãn nằm ngủ với tôi, phải không ?
-Em lạy anh. Dầu sao, em cũng là con nhà tử tế.
-Không phải, mà là gián điệp cho GRU.
-GRU là gì hở anh ?
-Giả vờ ngây thơ hả ? Thưa cô, GRU là gián điệp sô viết.
-Không phải. Alex là đặc phái viên CIA.
-Em làm cho CIA ?
-Vâng. Em có cô bạn, nhân tình của Alex. Em cần tiền học, nên bạn em giới thiệu em với Alex để em đi làm kiếm mỗi tháng 500 đôla. Mỗi vụ hè, em phải qua Mônacô, giả làm bồi khách sạn để nghe ngóng. Làm trong 2 tháng, được 1.000 đôla, không phải là ít.
-Đêm qua, Alex ra lệnh cho cô chiều chuộng tôi ?
-Anh đùng khinh bỉ em như vậy. Đêm qua là tự lòng em.
-Còn hồi nãy ?
-Thoạt đầu, vì em sợ quá, nhưng sau vì tình yêu cuồng loạn. Được yêu anh thì chết em cũng cam. Em lấy tin cho Alex để lãnh lương. Hắn không có quyền bắt em làm theo ý muốn. Hắn không bắt, chứ nếu bắt, em cũng không theo.
Văn Bình cười nhạt, lẳng lặng cuộn tròn quần áo của cô gái tóc vàng thành 1 gói nhỏ. Nàng hoảng hốt bước xuống giường :
-Anh mang quần áo của em đi đâu thế ?
Chàng chắt lưỡi :
-Để giặt cho sạch sẽ.
-Trời ơi, đồ mới thay mà.
-Nếu vậy, để anh vứt xuống đường.
-Anh giận em ư ? Tại sao anh giận em ? Anh vứt quần áo em xuống đường thì em lấy gì mặc ?
-Thôi được, để anh mang gởi dưới nhà. Chiều nay anh sẽ trả lại cho em.
-Trong khi anh đi vắng, bồi phòng sẽ vào dọn dẹp. Em là nhân viên cũ của khách sạn. Họ thấy em trần truồng như thế này, em còn thể thống nào nữa ?
-Để phạt em về tội phản thùng.
-Oan em lắm, anh ơi ! Không tin, anh lục ví em mà xem. Alex đưa cho em 1 khẩu súng bắn đạn “thuốc mê”. Anh lãnh 1 viên vào mặt là bất tỉnh. Vậy mà em không bắn mặc dầu bọn nhân viên của Alex hồi nãy thúc giục em.
Văn Bình giốc ngược cái xách tay của cô gái tóc vàng xuống mặt bàn. Nàng nói đúng : bên trong tuột ra 1 khẩu súng nhỏ xíu bắn đạn thuốc mê do CIA chế tạo. Chàng đã xử dụng súng này nhiều lần, bị trúng đạn thì mãnh thú cũng ngã, riêng đối với người thì chỉ ngửi hơi là té xỉu. Lảy cò súng lại nhẹ, bắn lại không giật như súng lục thường, nên bất cứ ai cũng dùng được. Chàng cầm lên quan sát : 1 viên đạn đã được nạp sẵn, nghĩa là cô gái tóc vàng có thể triệt hạ chàng dễ dàng, song nàng không làm. Vì nàng yêu chàng. Niềm hối hận dâng lên trong lòng Văn Bình. Suýt nữa chàng phủi ơn người đẹp bằng trò ném quần áo tinh nghịch, bắt nàng khỏa thân cho bõ ghét. Thấy chàng đổi nét mặt, nàng mừng rú lên, bá lấy cổ chàng, giọng nũng nịu tha thiết :
-Anh đã hiểu lòng em chưa ? Anh đã bắt đầu yêu em chưa ? Em sẵn sàng bỏ tất cả: bỏ quê hương, bỏ tổ chức, để được theo anh.
Chàng cúi xuống hôn nàng. Giọng nàng đứt quãng vì hơi thở rồn rập và hổn hển :
-Còn sớm mà anh, còn sớm. Anh ra sân đua làm gì vội. Anh ở lại một lát với em nhé ?
-Em tham quá ! Không sợ bội thực ư ?
-Ồ, thức ăn thì bội thực, nhưng còn ái tình thì “ăn” bao nhiêu cũng còn đói.
Căn phòng khách sạn chìm trong im lặng. Bên ngoài trời vẫn nắng ráo. Cuộc đua xe hơi sắp sửa khởi hành.
Suýt nữa thì Văn Bình lỡ cuộc đua.
Còn đúng 5 phút thì đoàn xe xì gà khởi hành.
Không phải lần đầu Văn Bình suýt lỡ cuộc đua. Lần ở Macao, chàng vừa đến nơi thì các tay đua đã nổ máy. Lần nào cũng bị chậm vì …đàn bà. Nếu ở Macao, sắc đẹp cân đối nẩy nở của Yên Hà đã giữ riết chàng trong phòng thì ở Mônacô, chàng lại ngả trong vòng tay của cô gái tóc vàng siêu văm. Chàng thua sát ván nhiều lần vì …gái. Cả đêm mất ngủ, sáng dậy tay chân rời rã, mắt hoa, tai ù, thì cầm đèn đỏ trong cuộc đua xe hơi đã là đại phúc, vì lẽ ra phải gặp tai nạn chết người. Vậy mà có lần sự mất ngủ và sự chậm trễ đã cứu chàng khỏi chết.
Lần ấy xảy ra năm 1961 trên vòng đua khét tiếng Monza. Vòng đua này ở miền Bắc nước Ý, dài chừng 6 cây số, khét tiếng vì tai nạn. Năm ấy, 21 chiếc xe dự giải, với nhiều nhà vô địch thế giới. Văn Bình tham gia với tư cách tài xế phụ cho hãng Ferrari. Vì bệnh mê gái bất trị, chàng đến chậm 2 phút. Không ai đợi chàng, viên kỹ sư hãng Ferrari phải chọn người khác thay thế. Văn Bình năn nỉ để được thay phiên nhưng viên kỹ sư cương quyết từ chối :
-Cám ơn anh. Anh nên về khách sạn để “lái” người đẹp thì hơn. Hãng tôi không thích tài xế bê tha.
Thấy chàng nín lặng, viên kỹ sư bèn dịu giọng :
-Anh không nên trách tôi khó tính. Thể lệ đua xe của hãng nào cũng đều nghiêm ngặt như thế. Tôi để anh ở ngoài cuộc đua là muốn cứu anh. Nếu anh ngồi lái hôm nay, chắc chắn anh sẽ mất mạng.
Viên kỹ sư đã tiên tri đúng. May mắn chàng bị gạt ra ngoài, nếu không chàng đã chết thảm thương. Vì trong sự nóng lòng đoạt giải, bá tước Von Trips, tay đua hữu danh hoàn vũ, đã phóng chiếc Ferrari đỏ từ hạng nhì lên hạng đầu. Xe xì gà của Von Trips vọt qua hàng rào cản, đâm bổ vào dân chúng khiến hơn 10 người chết và 20 người bị thương. Giá Văn Bình theo đúng quy tắc, nghĩa là không thức đêm, không uống rượu, không gái gung thì chàng đã ngồi bên bá tước Trips trong cuộc đua định mạng, và thành người thiên cổ.
Có lẽ vì hồng vận Monza nên lần đua nào chàng cũng bê bối và khệnh khạng. Thấy chàng trên xe nhảy xuống, nhân viên của hãng Aston Martin reo hò vang dậy. Chiếc Lola sơn màu lá mạ, vẽ chỉ tên màu trắng, nằm thườn dưới nắng, khỏe mạnh và khiêu khích. Công an và thám tử riêng của hãng túc trực ngày đêm bên chiếc Lola, đề phòng phá hoại. Giờ đây, nó sẽ giúp Văn Bình phóng nhanh đến chiến thắng.
Chàng hỏi phụ tài xế :
-Coi lại đầy đủ chưa ?
Có tiếng đáp :
-Rồi. Máy đã được chạy nóng, đụng nhẹ vào đề ma rơ là nổ. Anh có sung sức không?
Chàng nhún vai :
-Sung sức hơn bao giờ hết. Tôi có thể đánh bại cả 1 đội phụ nữ chân dài nhất thế giới.
Mọi người cười ồ. Đám thiếu nữ mặc xiêm ngắn cũn cỡn, áo hở nách, hở rốn -để lộ những cặp chân dài khêu gợi- đứng bâu quanh chiếc Lola với cặp mắt và lời nói trầm trồ khâm phục, vội dãn ra, mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
Trước khi trèo lên xe, buộc giây lưng ghế, và đội mũ an toàn, Văn Bình giơ tay vẫy 1 vòng. Chàng thấy công chúng lố nhố vẫy lại. Đối diện nơi đậu xe là sân thượng của lữ quán Bristol, trai thanh gái lịch tụ tập dưới những cái lọng che nắng sặc sỡ, quanh bàn giải khát. Nếu có ống viễn kính, Văn Bình sẽ nhận ra được trong đám đông khán giả cuộc đua có sự hiện diện cô gái ngồi trên bãi biển đêm ấy. Nàng là Carôlin, em gái nhà tỉ phú Pôlốt. Văn Bình không nhìn thấy nàng, nhưng nàng nhìn thấy chàng rõ ràng nhờ ống nhòm cực mạnh.
Động cơ xe xì gà thi nhau nổ bum bum. Không khí ngập đầy mùi xăng làm mọi người ngây ngất. Trong khi đó, ống viễn kính trên mắt Carôlin đảo 1 vòng. Nàng vẫn có thói quen quan sát bằng viễn kính. Bỗng nàng giật mình, 2 tay run run. Nụ cười hồn nhiên trên môi nàng ngưng lại, nàng thè lưỡi liếm mép tuy nàng vừa uống 1 ly lớn nước cam vắt, rồi kiễng chân, vận nhỡn tuyến qua ống viễn kính. Vì nàng vừa nhận ra người đàn ông đẹp trai. Sợ lầm, Carôlin chiếu ống nhòm từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. Đúng rồi, nàng không thể lầm được. Đêm ấy, chàng mặc đồ lặn, dán lấy thân thể, nên nàng để ý tới bắp tay tròn lẳn, bộ ngực nở, và cái bụng thon. Hôm nay, chàng mặc áo màu trắng, cũng may sát da thịt.
Ồ, chàng mỉm cười và bất thần ngoảnh về phía sân thượng đưa tay gởi cái hôn gió. Tim Carôlin đập thình thịch. Nàng có cảm giác là chàng vừa nhìn thấy nàng, và đưa tay hôn gởi nàng. Lòng nàng dâng lên 1 hơi nóng lạ lùng, khiến nàng tê mê, còn tê mê hơn khi nàng hít bạch phiến nữa.
Pôlốt đặt ly rượu xuống bàn, hỏi em :
-Carôlin, em nhìn ai mà say sưa như thế ?
Nàng nhấc ống nhòm ra khỏi mắt, quay lại nói với anh ruột, giọng hơi run :
-Đúng rồi, anh ạ. Đúng là người ấy …
-Người mà em trao cái hộp của anh ấy à ?
-Thưa anh, vâng.
Pôlốt đỡ ống nhòm của em gái và nàng nâng ngang mày. Sau 1 phút quan sát, y quay lại nói với Alex ngồi bên :
-Lạ thật, hắn là tay đua của hãng Aston Martin. Hãng này chỉ thu dụng các nhà vô địch, vậy mà tôi chưa quen mặt hắn. Hồi nãy, anh sai bọn đàn em đến gặp y phải không ?
Alex phải vịn mép bàn để lấy lại bình tĩnh. Vì lời nói của nhà tỉ phú điện tử đã làm hắn bàng hoàng. Hắn tin tưởng sắt đá là bọn đàn em thành công dễ dàng như lấy đồ trong túi. Vì đây không phải lần đầu hắn hoạt động ở hải ngoại, cũng không phải lần đầu hắn hoạt động trong hoàn cảnh khó khăn. Mônacô là đất bạn, việc chế ngự 1 gã đàn ông cô thế chẳng có gì là nguy hiểm. Vậy mà đàn em của hắn ra đi chưa về, còn đối phương thì nghênh ngang trèo lên xe đua chấp nhận những luồng mắt hoan nghênh đầy cảm tình của phụ nữ, trong số có Carôlin.
Nghẹn lời, hắn đáp :
-Vâng.
Nhà tỉ phú Pôlốt như quên bẵng cái hộp quí giá bị mất. Y ngắm Văn Bình giây lâu rồi chép miệng :
-Khiếp, đàn ông sao mà đẹp thế ? Cô em tôi bị khủng hoảng tinh thần là đúng.
Ngồi bên, Carôlin dẩu mỏ :
-Anh nói xấu gì em ?
Pôlốt cười :
-Đâu dám. Anh chỉ nói rằng thằng nhỏ ấy đẹp trai ghê. Giá anh là đàn bà, anh cũng mê hắn. Mũi hắn không được cao mấy, có lẽ hắn là người Á đông ?
Thấy em gái im lặng, Pôlốt tưởng nàng phật ý nên quay lại nói chữa :
-Anh nói đùa đấy, em đừng giận nhé.
Cô gái phụng phịu :
-Em không thích nói đùa, nhất là người nói đùa là anh ruột của em.
-Xin lỗi em. Anh lớn tuổi mà đôi khi cười cợt như con trai 18. Em hãy quên những lời anh vừa nói.
-Quên sao được !
-Vậy em cứ tiếp tục hờn mát nữa đi.
Carôlin vùng cười lớn :
-Anh lôi thôi, vớ vẩn ghê. Chung quy cũng tại anh cả, anh kéo em làm gì vào việc này nọ để bây giờ bao nhiêu rắc rối xảy ra.
-Không sao. Anh trông mặt hắn có vẻ thanh lịch và quân tử, thế nào hắn cũng trả lại cái hộp.
-Nếu hắn không trả ?
-Thì Alex sẽ đòi. Anh giao toàn quyền cho Alex. Hắn muốn chuộc tiền, anh sẵn sàng, bằng không sẽ áp dụng biện pháp khác.
-Không, anh đừng nhờ Alex. Em đưa lầm cho hắn, anh để em lấy lại. Em tin chắc sẽ thành công.
-Ha, ha …, em bắt đầu mê hắn rồi.
Carôlin nín thinh, ngón tay táy máy gõ vào ống viễn kính, 2 má đỏ ửng, luồng mắt bâng khuâng. Nhà tỉ phú đứng dậy :
-Anh bận 1 vài việc quan trọng, phải về trước. Em ở lại coi đua xe, lát nữa về với Alex.
Carôlin toan đứng dậy theo anh, nhưng Alex đã trừng mắt. Cái nhìn sắc nhọn của Alex làm gan ruột nàng đau buốt. Nàng vừa nhổm lên đã vội ngồi xuống. Chờ cho nhà tỉ phú đi khuất, Alex mới cất tiếng :
-Tôi cần nhắc cho cô nhớ : cô đừng quên lời cam kết giữa cô và tôi.
Đang vui, Carôlin sa xầm nét mặt :
-Anh muốn gì, tôi đều chiều chuộng hết, anh còn đòi hỏi gì nữa.
-Như vậy cũng chưa đủ.
-Trời ơi, còn chưa đủ nữa ư ? Tôi là con gái chưa chồng, con nhà quý phái, của hồi môn hàng triệu đôla, phải là đại thượng lưu mới hòng mó được vào da thịt tôi. Vậy mà khi nào anh muốn là tôi thỏa mãn tức khắc. Đêm nào anh cũng mò sang cabin tôi, đến nỗi xác thịt ê chề, tôi phải trốn lên bộ thuê phòng khách sạn. Anh vẫn chưa bằng lòng sao ? Chẳng qua hồi ở nội trú trong trường, tôi trót dại nghe lời chúng bạn nên đa mang thuốc phiện trắng. Và anh đã lợi dụng tôi.
-Hừ, kẻ hít bạch phiến là kẻ thù, là cặn bã của xã hội. Nếu người ta khám phá ra cô em gái cưng của tỉ phú Pôlốt, tổng giám đốc đại diện công ty điện tử Vũ Trụ, ghiền nặng bạch phiến thì thanh danh anh cô, thanh danh gia đình cô sẽ tan tành trong phút chốc.
-Vâng, tôi muốn giữ gìn thanh danh nên mỗi đêm phải nhắm mắt, nghiến răng mở cửa cho anh vào phòng, và trèo lên giường.
-À, cô không thích ôm ấp tôi thì thôi. Từ phút này, chúng ta sẽ trở lại cương vị cũ.
-Anh đừng cư xử tàn nhẫn.
-Nào có gì tàn nhẫn ? Tình yêu là sự thuận mua vừa bán, cô bằng lòng cho tôi ân ái chứ tôi không hề ép buộc. Vả lại, ép buộc em gái 1 ông tỉ phú mà rũ tù à ? Giờ đây, cô đã chán ngán thì tôi đành phải rút lui.
-Nghĩa là anh đe dọa ngưng cung cấp bạch phiến cho tôi ?
-Đâu có. Tại cô muốn ngưng đấy chứ.
-Anh là đồ súc vật.
-Ấy chết, người đẹp như cô không nên nói tục. Sự thô lỗ sẽ làm hơi thở kém thơm tho.
-Mặc tôi.
-Tùy cô, tôi không ép. Vả lại, như cô đã biết, con người chỉ là súc vật có bộ óc khôn ngoan. Tôi đã hy sinh nhiều vì cô mà cô chóng quên quá. Vì hơn ai hết, cô phải hiểu rằng luật pháp mọi nước trên thế giới đều trừng phạt nặng nề kẻ cung cấp ma túy. Tôi phải qua tận Marseille để mua thuốc tốt cho cô, rồi khi về giấu trong vỏ lốp xe hơi, có lần suýt bị bắt.
-Yêu cầu anh đi ra chỗ khác, tôi không muốn nghe nữa.
-Anh cô ra lệnh cho tôi ngồi đây, đợi đưa cô về. Nhưng nếu cô phản đối thì tôi xin đi. Và 1 lần cuối, tôi xin hỏi cô : cô nhất định đoạn giao với tôi chứ ?
Carôlin không đáp vì bận nhìn đoàn xe đua, bận nhìn Văn Bình. Dưới ánh nắng xế trưa, và trong bộ y phục đua xe, chàng còn quyến rũ hơn đêm ấy trên bãi biển dưới trăng vàng. Trong khoảnh khắc, nàng quên tất cả. Nàng không nghe tiếng lẩm bẩm tức tối của Alex. Y nhắc lại câu hỏi lần nữa. Nàng không trả lời, y bèn rít lên :
-Giỏi ! để rồi xem cô em có tài nhịn thuốc đến bao giờ.
Y bóp ngón tay kêu bộp 1 tiếng khô khan, rồi xô ghế đứng dậy.
Cuộc đua xe bắt đầu.

Chương trước Chương sau