Điệp viên áo tím - Chương 08

Điệp viên áo tím - Chương 08

Điệp viên áo tím
Chương 08

Ngày đăng
Tổng cộng 9 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 11924 lượt xem

Địa trung hải được coi là cái hồ lớn nên mặt nước quanh năm phẳng lặng, trong khi Đại tây dương có nhiều gió mạnh và sóng dữ. Nhưng ngày hôm ấy, biển Đại tây dương lại phẳng lặng hơn cả Địa trung hải, phẳng lặng hơn cả những mặt hồ phẳng lặng nhất nữa. Sở Khí tượng sô viết tiên đoán thời tiết sẽ phẳng lặng khác thường nên phi thuyền nguyệt cầu chở máy AQ-65 được bố trí để đáp xuống Đại tây dương mênh mông.
Đối với người giàu tưởng tượng thì mặt nước phẳng lặng không phải do ngẫu nhiên mà là tạo hóa cố tình sắp đặt trước khi phi thuyền nguyệt cầu trở về quỹ đạo trái đất, và biến Đại tây dương thành lò lửa kinh khủng của mặt trận gián điệp giữa Nga sô và công ty điện tử Vũ Trụ do nhà tỉ phú ghét đàn bà Pôlốt làm tổng giám đốc. Vì vậy Văn Bình đã tỏ ra lo lắng khi du thuyền tối tân Man Singh tiến vào Đại tây dương.
Gần 24 giờ đã trôi qua kể từ lúc những tòa nhà rực rỡ ánh đèn nê ông muôn màu của vương quốc dạ lạc Mônacô nhòa nhạt trong ống viễn kính của Văn Bình. Giờ G -giờ phi thuyền đáp xuống biển- sắp đến. Như thường lệ, trong cảnh giao tiếp giữa ban đêm và ban ngày, bầu trời tối xầm hẳn lại. Tuy hồi hôm thức khuya vì Pôlốt mời chàng uống rượu và tri kỷ vụn, Văn Bình đã dậy từ rạng đông. Đúng ra, chàng đã thức trọn đêm. Về cabin, chàng để nguyên quần áo, nằm dài trên giường, nhắm mắt và duỗi gân cốt, chứ không ngủ mặc dầu buồn ngủ ghê gớm. Sau nhiều đêm tận hưởng khoái lạc của Mônacô ban đêm, Văn Bình thèm ngủ hơn bao giờ hết. Chưa đến 12 giờ khuya, mắt chàng đã ríu lại song chàng đã vận dụng nội công để cưỡng lại con ma ngủ. Chàng phải thức vì có linh tính là nhiều biến cố sẽ xảy ra trên du thuyền Man Singh trong đêm cuối cùng, đêm mà kế hoạch "hộp bích quy" chiếm đoạt phi thuyền nguyệt cầu sô viết được thực hiện. Một lần nữa, linh tính của điệp viên Z.28 đã được thực tế xác nhận. 5 giờ sáng, chàng đang luyện công trong cabin thì nghe ngoài hành lang có tiếng động.
Du thuyền Man Singh được kiến trúc theo 1 họa đồ đặc biệt, có những khu riêng, thủy thủ đoàn không được bén mảng tới. Những căn phòng ăn, ngủ, và vệ sinh của gia đình Pôlốt được coi là cấm khu, ngày đêm đều có cận vệ võ trang đứng gác. Người gác cũng chỉ được phép ở ngoài, cách các phòng bên trong 1 tấm cửa thép nặng 5 tấn, đóng mở bằng nút điện, trông như cửa nhà hầm chứa vàng thoi của ngân hàng. Vì vậy tiếng động ngoài hành lang bắt Văn Bình phải nhảy xuống giường, áp tai vào ổ khóa nghe ngóng. Tiếng động này là tiếng chân người. Văn Bình biết rõ là đàn ông vì bước hơi nặng tuy là giày đế cờ rếp.
Tiếng giày đế cờ rếp đến gần phòng chàng thì ngưng bặt. Hành lang gồm 6 cabin. Cabin của Văn Bình đối diện cabin của Carôlin. Cabin của Alex và Pôlốt ở cuối hành lang. Chàng nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ. Chàng không thể lầm mặc dầu chỉ được theo dõi bằng thính giác. Người lạ đang mở cửa vào phòng của Carôlin. Hồi khuya, nàng đã uống thuốc an thần để chống lại sự dằn vặt của ma túy. Sau đó nàng về phòng. Trước khi đóng cửa, nàng bắt tay chàng và hứa :
-Em mệt lắm, anh ạ. Song em sẽ cố gắng. Chưa biết em có thể chịu nổi đêm nay không.
Chàng lựa lời an ủi thì nàng nói tiếp :
-Thôi, anh đừng an ủi em nữa. Em là người có tội. Thật vậy, em là người có tội, nhiều lần em định nói hết nhưng anh ơi, em không có can đảm. Em hy vọng ngủ được đêm nay để sáng mai có can đảm nói hết cho anh nghe.
Nói đoạn, nàng khóa cửa. Văn Bình bần thần giây lâu trước cửa cabin. Nàng thú nhận có tội, nhưng là tội gì ? Tội đa mang thuốc phiện trắng ? Tội lao đầu vào vực thẳm ái ân xác thịt bừa bãi ? Tội nói dối anh ruột ? Giờ đây, có kẻ vừa xuất hiện trước phòng nàng. Người lạ bước nhẹ vào phòng nàng. Cửa cabin lại được đóng lại. Văn Bình từ từ mở khóa, ló đầu ra hành lang. Như thường lệ, bên ngoài chẳng có ai. Người gác phải đứng sau cửa sắt. Thế tất kẻ vừa đột nhập cabin của Carôlin là 1 trong những người có phòng trong hành lang. Pôlốt không thể vào phòng em gái lúc gần sáng, vậy chỉ có Alex.
Đúng là Alex vì Văn Bình vừa nghe giọng nói quen thuộc của hắn trong cabin của Carôlin :
-Chào cô. Cô đã thức dậy rồi ư ?
Tiếng Carôlin dấm dẳn và khô khan :
-Vâng, chào anh. Anh dư biết tôi có thói quen dậy sớm, nhất là những đêm tôi không có thuốc. Tuy nhiên, tôi nói vậy không phải để xin xỏ và cầu cạnh anh.
Alex khép cửa lại nhè nhẹ song tiếng nói của hắn vẫn lọt vào tai Văn Bình :
-Hôm nay cô dậy sớm không phải vì thiếu thuốc, vì bị ma túy hành hạ. Cô lừa được Văn Bình, nhưng không lừa được tôi. Tuy đã nghiện rất nặng, cô không cần xin xỏ và cầu cạnh tôi nữa vì lẽ giản dị cô đã có hê rô in. Tôi đã biết ai đã cung cấp bạch phiến cho cô.
-Hừ, anh đã nhẫn tâm cắt đứt tiếp tế, lại còn ăn nói hàm hồ. Đâu, bạch phiến ở đâu, anh lấy ra cho coi ?
-Giữa bà già và kẻ cắp còn đòn phép với nhau làm gì nữa, hả cô Carôlin ? Tôi đã khám xắc da và hành trang của cô. Gustav vừa đưa cho cô 1 gói lớn, dùng cả tuần lễ mới hết. Bởi vậy, cô không cần tôi nữa. Nhưng Carôlin ơi, cô lầm rồi. Nếu cô bội ước, bắt buộc tôi phải tố cáo với ông Pôlốt, và nhất là với đại tá Văn Bình.
-Tôi có tội gì mà tố cáo ?
-Tội dan díu và làm tay sai cho Gustav. Tôi không thèm cãi khi cô nói rằng bị tôi cưỡng hiếp mỗi đêm. Hơn ai hết, cô đã biết đó là kết quả của sự thỏa thuận. Vả lại, cô đâu còn là con gái trinh nguyên nữa. Cô đã rơi vào cạm bẫy của Gustav. Hắn len lỏi vào đám sinh viên dại dột trong số có cô, tập cho nghiện hê rô in, rồi lợi dụng để làm chuyện xằng bậy. Nếu cô không bị Gustav sai khiến, tôi đã chẳng dùng thủ đoạn lưu manh.
-Từ ngày gặp tôi, chưa khi nào Gustav xui tôi làm chuyện xằng bậy. Anh đừng ngậm máu phun người.
-Phải, cô cứ bênh hắn chầm chập song tôi đã có bằng cớ. Gustav đã mạo danh tôi để sai bọn đàn em hành hung, ám sát Văn Bình. Gớm thật, hắn định đổ vấy cho tôi. Hắn không ngờ tôi đã đề phòng cẩn mật. Hắn đinh ninh tôi có mặt trên ca nô với cô nên bố trí bắn hạ. Một công đôi việc, hắn tưởng vừa loại được tôi và cô, vừa loại được 1 đối thủ mới là Văn Bình. Té ra, tôi còn ở trên du thuyền, cả cô lẫn Văn Bình lại không bị trầy da tróc vẩy. Sở dĩ tôi đến phòng cô đêm nay là vì biết trước Gustav sắp sửa ra mặt. Hắn sẽ ra mặt, bắt cô phải giúp hắn cướp đoạt phi thuyền nguyệt cầu. Dĩ nhiên, sau khi thành công, hắn sẽ giết cô, giết ông Pôlốt, và cao bay xa chạy. Lần này là lần đầu, và cũng là lần cuối tôi yêu cầu cô bỏ hắn, và hợp tác với tôi, hợp tác với CIA. Dầu sao, cô cũng là công dân Hoa Kỳ, cô có bổn phận hợp tác với Trung ương tình báo CIA của Hoa Kỳ.
Giọng nói của Carôlin bắt đầu run run :
-Khổ quá, tôi điên đến nơi rồi. Anh tự nhận là nhân viên CIA. Gustav cũng tự nhận là nhân viên CIA. Tôi sẵn sàng hợp tác với CIA, nhưng giữa anh và Gustav, ai là CIA thật, còn ai là CIA giả ?
Alex cười gằn, đắc thắng :
-Khỏi cần bàn cãi, hắn là giả, còn tôi mới là thật. Vả lại, cô đã có dịp coi chứng minh thư của tôi do ông phó tổng giám đốc CIA cấp.
Carôlin thở dài :
-Gustav cũng có chứng minh thư do ông phó tổng giám đốc CIA cấp.
-Nghĩa là cô không tin tôi ?
-Tin hay không tin, tôi cũng chẳng lợi lộc gì. Các anh đều lợi dụng tôi. Nếu tôi giỏi võ, tôi đã hạ anh.
-Ha, ha … vì cô mới có người đàn ông thứ ba. Hắn đẹp trai hơn, nho nhã hơn, khỏe mạnh hơn.
-Anh đừng hỗn xược.
-Nói sự thật mà cô cho là hỗn xược ư ? Cô muốn loại trừ tôi vì tôi là cái gai đâm vào cặp mắt tuyệt đẹp của cô. Tôi còn sống, Văn Bình sẽ biết cái xấu, cái đê tiện của cô. Hắn sẽ không mê cô nữa. Cô sẽ sống trong cảnh đau khổ. Carôlin, cô là người đàn bà cần đàn ông, cần sinh lý hơn cả bệnh nhân cần thuốc.
-Yêu cầu anh ngậm miệng, nếu không tôi sẽ la lớn lên ngay bây giờ.
-Cứ la lên, tôi không ngăn cản. Tôi sẽ mở rộng cửa cho tiếng kêu của cô lọt ra ngoài, đến tai ông Pôlốt.
-Hừ, anh đã nắm đầu cán còn tôi chỉ nắm đầu lưỡi. Vì vậy anh bắt chẹt tôi.
-Sắp đến giờ rồi, tôi không thể nói truyện cà kê với cô thêm nữa. Đây này, lát nữa thằng Gustav đến, cô hãy pha viên thuốc màu đỏ vào cà phê cho hắn uống. Hắn nghiện cà phê do cô đích thân lọc. Chỉ cần1 viên nhỏ bằng nửa hạt đậu là hắn về chầu Chúa. Ba phút thôi, cô nhớ chưa ? Sau 3 phút là thuốc tiên cũng không cứu nổi. Hắn ngã xuống rồi, cô mới được gọi tôi.
-Anh đã bắt tôi cung cấp sinh lý, cung cấp tin tức, giờ đây lại bắt tôi giết người. Tôi không thể tuân theo mọi sở thích, mọi mệnh lệnh của anh.
-Cô từ chối ?
-Phải. Anh giết tôi đi, tôi yêu đời thật đấy nhưng khi cần vẫn có thể chết 1 cách bình thản.
-A, té ra cô yêu thằng chó chết Gustav. Vậy cô phải thế mạng cho hắn.
Alex tiến lên, mặt đỏ gay đầy vẻ dữ tợn. Carôlin chột dạ đứng dậy nhưng ngay khi ấy cửa cabin mở ra rồi có tiếng nói quen thuộc của 1 người đàn ông ( mà Văn Bình nghe rõ mồn một ) :
-Cô Carôlin rất đáng khen.
Hoảng hốt, Alex rút súng. Trong phòng đối diện, Văn Bình nghe 1 tiếng động khô khan do khẩu súng lục tuột từ bao da vào tay Alex. Nhưng 1 giọng nói quen thuộc từ tốn, dịu dàng đã cất lên :
-Alex, anh muốn đánh thức ông Pôlốt và Văn Bình dậy để chúng ta đều bại lộ cả sao ? Gustav đây mà.
Văn Bình giật mình đánh thót. Tiếng nói vừa cất lên là của viên y sĩ già gần lục tuần, tóc bạc phơ, mắt đeo kiếng trắng dày cộm, gọng kền nghiêm nghị, thân hình gày nhom tưởng như gió thổi là ngã. Lão thầy thuốc này là Gustav, con người bí mật đã cưỡng dâm Carôlin, đã bố trí nhiều chuyện kinh thiên động địa. Gustav khó thể dưới 60 tuổi. Vào tuổi này, gân cốt thường xụm dần, tay chân lóng cóng, đòi hỏi về sinh lý không còn nữa. Dĩ nhiên, cũng có những ông già lục tuần đang còn bắp thịt rắn chắc, con mắt sáng như đĩa đèn, và những thúc bách ái ân không thua kém thanh niên ba, bốn mươi. Song đó chỉ là ngoại lệ.
Văn Bình đã có dịp quan sát lão thầy thuốc từ đầu đến chân. Trừ phi hắn cải trang. Văn Bình buột ra 1 tiếng “tức quá” nho nhỏ. Chàng vẫn tự hào có nhãn tuyến thông thiên, chỉ nhìn thoáng qua là khám phá ra hư thật. Vậy mà chàng không biết Gustav cải trang.
Chàng hé cửa cabin nhìn xéo qua phòng của Carôlin. Cũng may cửa phòng này chưa đóng. Chàng đoán đúng : Gustav đã cải trang tuyệt khéo. Hắn vẫn mang bộ tóc bạc phơ và cặp kiếng dày cộm song Văn Bình đã thấy lưng hắn thẳng băng, chứ không gập xuống như trước nữa. Cánh tay hắn vung ra, tuy vẫn gày guộc nhưng là thứ gày guộc của người tập luyện võ công lâu năm, cơ thể đã tan hết mỡ, thịt teo lại nhập vào xương thành những thỏi sắt đặc biệt dao bén chém không đứt. Alex quay lại, bàng hoàng :
-À anh !
Gustav cười khà khà :
-Anh dư biết tôi có mặt ở đây, bằng chứng là anh đã rút súng. Tuy nhiên, anh nên nghe tôi khuyên thì hơn vì tôi cũng có súng trong tay. Anh bắn, tôi cũng bắn, cả 2 ta đều chết. Dại gì làm ngao cò tranh chấp ngu dại để ngư ông thủ lợi, phải không anh ?
Alex nghiến răng :
-Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa. Yêu cầu anh ra khỏi phòng.
Gustav vẫn cười :
-Anh mới là người phải ra khỏi phòng cô Carôlin. Vì tôi xuống đây theo lệnh riêng của ông Pôlốt. Tôi xuống đây với tư cách y sĩ, chữa bệnh cho cô Carôlin. Vả lại, tôi làm việc với ông Pôlốt đã lâu. Anh là kẻ đến sau tôi, tôi nhắm mắt cho anh hoạt động đã là quá tử tế. Anh đừng tưởng tôi nhu nhược để mà lộng hành.
Alex buông thõng 1 câu ngắn, giọng nói bớt gay gắt :
-Vậy anh muốn gì ?
Lão thày thuốc khoát tay, cử chỉ thân thiện :
-Điều đình với anh.
-Về vụ phi thuyền nguyệt cầu.
-Đúng. Đã đến lúc chúng ta lật ngửa con bài trên chiếu không giấu diếm nhau gì nữa. Chúng ta đều là nhân viên CIA, phải không anh ? ( hắn nhìn Alex miệng mỉm cười ). Chúng ta vào làm việc trong công ty điện tử Vũ Trụ không phải để lãnh lương tháng, dầu lương ở đây khá lớn, cũng không phải để mỗi đêm trèo lên giường cô em gái của ông chủ không cần nghệ thuật tán tỉnh …
Carôlin quát :
-Đồ khốn nạn. Tôi cấm ông không được dùng những danh từ thô bỉ, vô giáo dục như vậy.
Gustav vẫn tiếp tục nói với Alex, dường như không nghe tiếng quát giận dữ của Carôlin :
-Hẳn anh đồng ý với tôi là công việc của chúng ta đang tiến hành khả quan, sắp có kết quả tốt đẹp thì 1 tên cướp cạn lù lù dẫn xác tới. Nếu 2 ta hục hặc, chống đối lẫn nhau, Văn Bình sẽ hưởng lợi. Và như anh đã rõ, hắn không phải là 1 đối thủ tầm thường. Chúng ta hợp tác với nhau chặt chẽ cũng vị tất quật ngã được hắn, huống hồ mỗi người chạy theo 1 ngả. Nghĩ đến quyền lợi chung, tôi đã xóa bỏ tất cả tị hiềm, và đề nghị …
Carôlin lại xen vào :
-Té ra các anh mượn phòng riêng của tôi để mà cả chuyện làm ăn bất chánh.
Gustav nghiêm mặt :
-Tôi yêu cầu cô nín lặng. Chẳng phải bây giờ chúng tôi mới tính chuyện làm ăn bất chánh, cô hiểu chưa mà là từ lâu tôi, từ ngày chúng tôi bước vào văn phòng ông Pôlốt.
-Vậy các anh là gián điệp ?
-Dĩ nhiên. Nhiều lần tôi đã cho cô biết tôi là nhân viên CIA, cũng như Alex.
-Bọn anh là CIA giả hiệu.
-Thế hả ? Cô tố cáo với chính phủ Hoa Kỳ đi.
-Anh khỏi phải dọa. Tôi sẽ đến phòng anh Pôlốt ngay bây giờ. Tôi tố cáo thẳng với anh tôi.
Nói đoạn, Carôlin xăm xăm bước ra ngoài. Alex cản lại :
-Cô chưa thể ra ngoài trong khi chúng tôi bàn bạc.
Carôlin quắc mắt :
-Đây là phòng tôi. Du thuyền này cũng của gia đình tôi. Các ông lại là cộng sự viên của anh tôi. Các anh không có quyền. Nếu các anh còn ngăn cản trái phép, tôi sẽ …
Gustav chận ngang cửa phòng, và nói với Carôlin bằng giọng ôn tồn nhưng đầy hăm dọa :
-Cô đừng quên tôi là y sĩ trên du thuyền. Ông Pôlốt tuyệt đối tin cậy tôi. Tôi không có quyền ra lệnh cho cô, nhưng lại có quyền coi cô là bệnh nhân phải ở trong phòng.
-Tôi chẳng mắc bệnh gì cả. Phiền anh tránh cho tôi ra.
-Có. Cô mắc 1 bệnh khá nặng.
-Bệnh gì ?
-Bệnh tò mò. Bệnh biết quá nhiều. Yêu cầu cô vén tay áo cho tôi chích thuốc.
Hoảng sợ, Carôlin lùi lại, nhưng Gustav đã tiến lên. Với bề ngoài già nua, gày còm, chậm chạp, hắn lại cử động nhanh nhẹn và chính xác như trai táng. Carôlin còn đang tiến thoái lưỡng nan thì mũi kim nhỏ xíu đã đâm phập vào cánh tay nàng. Nàng ngồi phịch xuống, há miệng toan la thì Alex đã xòe bàn tay rộng như nan quạt ra bịt lại. Trong chớp mắt thuốc tiêm đã ngấm, Carôlin rên lên 1 tiếng nhỏ rồi ngã sóng soài trên nền cabin. Gustav bồng nàng bất tỉnh đặt lên giường, lấy mền đắp tới ngực. Xong xuôi hắn quay lưng, cười nhẹ với Alex :
-Nào, chúng ta bắt tay nhau thật chặt chẽ để đánh dấu cuộc hợp tác thành thật và lâu dài.
Liền khi ấy, kèn báo động réo vang trên du thuyền Man Singh. Trên mặt biển đầy sóng nhấp nhô, mặt trời vừa ló. Sau những đám mây màu xám, màn sương mù trắng xóa và bụi nước lăn tăn xanh biếc, trái cầu mặt trời đỏ rực đã biến thành màu hồng.
Giờ G trọng đại đã đến.
Trong vòng 1 phút đồng hồ, toàn thể thủy thủ đều túc trực ở vị trí định sẵn. Không khí trong phòng chỉ huy của du thuyền căng thẳng đến tột độ. Thuyền trưởng đăm đăm nhìn máy anh tét phôn, chờ lệnh của tổng giám đốc Pôlốt. Nhà triệu phú không có mặt trong phòng chỉ huy. Khi ấy, y vẫn ở cabin riêng ở tầng dưới. Y bấm nút gọi thuyền tưởng :
-Alô, tất cả đã sẵn sàng chưa ?
Thuyền tưởng đáp :
-Thưa, hoàn toàn sẵn sàng. Mọi lần tập hợp, thủy thủ mất từ 60 giây đến 120 giây đồng hồ mới xong. Hôm nay chỉ có 90 giây, thời gian kỷ lục. Họ đang chờ lệnh ông.
-Tốc độ của tàu bao nhiêu ?
-15 hải lý.
-Được. Cứ tiếp tục. Hướng đông-đông nam như cũ.
-Tuân lệnh.
-Alex đã lên chưa ?
-Thưa, vừa đến. Ông cần dặn gì không ?
-Nói với Alex mặc đồ lặn. Cả ông Văn Bình nữa. Xong xuôi, họ lên boong chờ tôi. Tôi sẽ lên ngay bây giờ.
-Tuân lệnh.
Trong cabin riêng, Pôlốt đeo mũ nghe vô tuyến vào tai. Y đang theo dõi những tín hiệu trao đổi giữa trung tâm kiểm soát trung ương Baikônua và các trạm địa phương. Phi thuyền nguyệt cầu sô viết đã xuyên qua bầu khí quyển bao quanh trái đất. Trong khoảnh khắc, nó sẽ lao xuống Đại tây dương.
Miệng hơi mím lại, Pôlốt đút cái chìa khóa Hobbim Rozom vào cái khe trong bộ máy điện tử lớn bằng 3 cái tủ gương kê sát vách tàu. Đèn trong máy phựt đỏ rồi phựt xanh. Bắt đầu từ phút này, mọi liên lạc vô tuyến giữa phi thuyền với hệ thống kiểm soát của Liên sô hoàn toàn bị gián đoạn. Bị gián đoạn vì tác động ghê gớm của chìa khóa Hobbim. Xong nhanh như cắt, Pôlốt mở cửa cabin, vào thang máy riêng lên boong. Một vệ sĩ thân hình vạm vỡ, bàn tay luôn luôn thọc túi quần, lầm lì bước theo chủ nhân.
Quang cảnh chờ đợi nghẹt thở diễn ra trên boong. Vầng đông đã lóe ánh sáng mặt trời màu đỏ. Hai chuyên viên chăm chú theo dõi phi thuyền trên khung ảnh radar. Đột nhiên có tiếng kêu thất thanh :
-Nó đây rồi. Nó đây rồi.
Một tiếng kêu tiếp :
-Chú ý. Một vật sáng trên trời.
Pôlốt dõng dạc :
-Đo lại lần nữa xem. Liệu nó có rớt đúng khu vực của mình không ?
Văn Bình, Alex và Gustav đã tề tựu đầy đủ. Văn Bình lại ngạc nhiên khi thấy 2 kẻ thù Alex và Gustav đứng bên nhau, nét mặt tươi tỉnh như là bạn thân. Gustav đã trở lại là viên y sĩ già, tóc bạc, lưng còng, đạo mạo và khiêm tốn.
Tiếng báo cáo của chuyên viên kiểm soát trên màn radar :
-Thưa, cho đến phút này thì nó rớt đúng vùng biển mà mình mong muốn.
Pôlốt lớn tiếng ra lệnh cho thuyền trưởng :
-Gia tăng tốc độ, 25 hải lý.
Hàng chục ống viễn kính được nhân viên trên du thuyền chiếu lên trời. Văn Bình đỡ lấy cặp ống nhòm cực mạnh do Pôlốt đưa rồi chĩa về phía tây. Chàng cảm thấy hồi hộp như thể cậu bé trung học trong trường thi, gặp được đề tài đã học thuộc ở nhà nhưng vẫn sợ làm sai. Ít khi chàng hồi hộp như vậy, vì đối với chàng thì trong đời này chẳng có gì trọng đại cả … ngoại trừ ái tình. Chàng hồi hộp vì đây là lần đầu có thể mang về cho Sở hàng trăm triệu đôla 1 cách ngon ơ. Lệ thường, muốn kiếm tiền cho Sở phải có những kế hoạch tinh vi, bộ máy hoạt động của ông Hoàng được vận dụng đến mức tối đa nhưng lần này hàng trăm triệu đôla bỗng nhiên rơi vào túi Văn Bình như thể có phép thần của bà tiên, nhân một chuyến du hí lang bang trên vương quốc đổ bác Mônacô.
-Tốc độ đã gia tăng. 25 hải lý.
Thuyền trưởng vừa báo cáo với Pôlốt. Qua viễn kính, Văn Bình thấy rõ mồn một phi thuyền nguyệt cầu hiện ra như cái bóng đèn điện sáng rực 1 góc trời, còn sáng hơn cả những tia nắng ban mai, đang đâm đầu từ không trung cao vòi vọi xuống Đại tây dương với 1 tốc độ kinh hồn. Đuôi phi thuyền lóe ra những đóm sáng kết thành dây tua, trông như vì sao chổi lạc đường bay. Trong khi Văn Bình say mê theo dõi phi thuyền thì thuyền trưởng và các chuyên viên lại hướng ống viễn kính theo vòng tròn 360 độ để tìm kiếm bóng dáng những con tàu lạ. Trên môi thuyền trưởng hiện ra nụ cười thỏa mãn. Y nói nhanh :
-Thưa ông tổng giám đốc, phi thuyền vẫn giữ đường bay cũ. Chung quanh không có chiếc tàu nào cả.
Giọng Pôlốt tràn ngập phòng chỉ huy :
-Không có hay không thấy ?
Thuyền trưởng đáp :
-Hiện giờ thì chưa thấy.
Pôlốt lại hỏi :
-Còn trên vùng trời có thấy phi cơ không ?
Thuyền trưởng liếc màn radar rồi đáp :
-Thưa không.
-Được. Liệu nó rớt xuống cách tàu của mình chừng bao hải lý ?
-Thưa, nếu không có gì thay đổi vào phút chót thì cách chỉ độ 1 hoặc 2 hải lý là cùng.
-Tốt lắm. Alex và Văn Bình đã mặc xong đồ lặn chưa ?
-Thưa rồi.
-Tốt lắm.
Trên trời, mỗi lúc phi thuyền hiện ra một rõ. Tốc độ của nó vừa được hãm bớt, với cái dù khổng lồ nhiều màu sặc sỡ được mở ra ở đuôi. Rồi nó khựng lại, lửng lơ trên không trước khi nhào xuống mặt nước Đại tây dương xanh biếc. Tiếng Pôlốt lanh lảnh trong máy khuếch âm :
-Yêu cầu tiến hành kế hoạch vớt phi thuyền.
Văn Bình theo Alex chạy về phía mũi tàu. Bộ đồ lặn kèm theo bình dưỡng khí, mặt nạ, chân vịt và súng bắn hơi ép làm chàng vướng chân nên chạy không được nhanh. Hai thủy thủ mặc đồ lặn nhảy ùm xuống nước. Phi thuyền sơn màu đen nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cách du thuyền chừng 300 thước. Alex ra hiệu cho Văn Bình bơi trước. Chàng rẽ sóng tiến thẳng về phía phi thuyền.
Dưới nước chàng cử động thoải mái như ở trên bộ. Nước vốn là bạn thân của chàng từ thuở để chỏm. Vì vậy, chàng xuống nước sau mà vẫn đến trước Alex và 2 thủy thủ. Một thủy thủ trèo lên phi thuyền, gỡ cái dù ra khỏi những cái móc lớn. Thủy thủ thứ hai vội vã thu gộp đống vải dù trải rộng thùng thình, buộc lại thành gói tròn rồi bơi về du thuyền. Nhiệm vụ của Văn Bình là giữ cho phi thuyền được nổi. Hai bên hông phi thuyền đã gắn sẵn phao cao su. Tuy nhiên, chàng móc thêm vào dưới bụng 2 cái phao đặc biệt. Trong lần phóng phi thuyền đầu tiên, Hoa Kỳ suýt mất toi bạc triệu vì phi thuyền gặp sóng dữ làm chìm xuống biển. Tuy được vớt lên kịp, phi thuyền cũng bị hư 1 số dụng cụ điện tử. Từ đó cơ quan không gian đã chế tạo 1 hệ thống phao đặc biệt bằng cao su để giữ cho phi thuyền được nổi. Với tư cách điều khiển 1 công ty điện tử không gian to lớn, Pôlốt đã học được kinh nghiệm đáng giá ấy.
Alex xuất hiện sau cùng. Hắn loay hoay 1 vài phút ở mũi phi thuyền với 1 sợi giây thép lớn. Thì ra đó là dây cáp từ tàu Man Singh dòng tới. Alex móc đầu dây vào cái khoen tròn trên phi thuyền rồi vặn vít cho chặt lại. Hắn dơ cánh tay lên làm hiệu.
Phi thuyền được kéo từ từ về tàu.
Văn Bình tỏ vẻ bối rối khi Alex quẫy mạnh để tránh xa sợi cáp lớn bằng ngón tay. Chàng bối rối vì nhiều nghi vấn đột nhiên hiện ra trong óc chàng. Chàng đã quan sát kỹ lưỡng : trên boong tàu không có máy trục, vậy Pôlốt làm cách nào để kéo phi thuyền về tàu được ? Kéo về đã khó, nhưng cũng chưa khó bằng nâng nó lên khỏi mặt biển rồi thả xuống boong. Dùng sức người chắc không được, phần vì số thủy thủ không lấy gì làm đông, phần vì có sự bất tiện. Cho dẫu Pôlốt đưa được phi thuyền lên tàu thử hỏi y có phù phép nào để có thể thủ tiêu phi thuyền trong vòng 5, 10 phút đồng hồ, thời gian cần thiết cho phi cơ hoặc chiến hạm sô viết tiến đến nơi phi thuyền rớt ? Khiêng xuống tầng dưới ư ? Cầu thang quá hẹp không đủ bề ngang cho phi thuyền lọt xuống. Pôlốt chỉ còn cách duy nhất là tháo rời ra, cất giấu các bộ phận quan hệ còn vỏ phi thuyền thì đem quăng xuống đáy biển. Tuy nhiên, muốn tháo rời phi thuyền, 1 công trình khoa học tân tiến, thì 5, 10 phút không sao kịp được. Phải mất cả giờ, chưa nói cả ngày, và trong khi đó nhân viên sô viết đã rầm rộ kéo đến.
Trừ phi …
Một tiếng rè rè điếc tai nổi lên. Tiếng rè rè của động cợ. Văn Bình hiểu liền. Chàng chỉ lo sợ hão huyền cho Pôlốt. Y đã lo liệu từ trước. Thì ra sợi cáp bằng thép không kéo phi thuyền lên boong du thuyền Man Singh, mà là đưa nó chìm xuống biển.
Và chui vào bụng du thuyền.
Tiếng rè rè vừa vang âm cảnh rạng đông trên Đại tây dương là tiếng động cơ cần trục cực mạnh giấu trong hầm tàu. Một cánh cửa bí mật được mở ra, giống như con tàu đổ bộ của thủy quân lục chiến há mõm ra cho binh sĩ nhảy xuống bãi biển. Ụp, 1 tiếng mạnh. Ụp, ụp … phi thuyền bị hút qua ô cửa mở rộng vào bao tử du thuyền. Văn Bình bơi theo Alex và 2 thủy thủ. Trong gian phòng đầy nước biển này, đèn đuốc thắp sáng như sao sa. Alex nắm tay chàng, kéo về bên trái. Văn Bình nhận thấy 1 cầu thang xoắn ốc bằng nhom trắng. Cầu thang này dẫn lên tầng trên. Alex vừa trèo hết cầu thang thì 1 cánh cửa trên đầu, hình vuông, mở dạt sang bên. Bên trên hoàn toàn khô ráo. Tiếng động cơ vẫn tiếp tục kêu rè rè. Phi thuyền được hút từ tầng dưới ngập nước lên tầng trên khô ráo. Bên tai Văn Bình bỗng nổi lên 1 âm thanh lanh lảnh, như thể hàng chục, hàng trăm tiếng kèn síp lê cảnh sát chập lại. Đó là âm thanh sịt sịt do hơi ép gây ra, để dồn nước biển ra ngoài du thuyền.
Văn Bình cởi mặt nạ cao su ra cầm tay. Triệu phú Pôlốt phải mất nhiều ngày tháng mới hoàn bị được nơi cất giấu phi thuyền nguyệt cầu. Y đã dự liệu mọi việc sẽ xảy ra, không thiếu 1 chi tiết cỏn con nào. Nếu định mạng đêm ấy không sui khiến chàng ra biển mặc đồ thợ lặn và gặp Carôlin thì kế hoạch "hộp bích quy" cướp đoạt phi thuyền nguyệt cầu sô viết sẽ trở thành bí mật kín nhẹm nhất của thế kỷ. Alex cũng đã gỡ bỏ mặt nạ. Hắn nhe răng cười tình với chàng. Chàng cũng nhe răng cười lại. Hắn đập vào vai chàng, giọng thân mật :
-Xong màn thứ nhất rồi, chúng mình lên boong ngay để kịp đóng màn hai.
Văn Bình nheo mắt ra vẻ không hiểu :
-Màn thứ nhất, màn thứ hai ? Chúng mình đang đóng kịch ư ?
Alex cười lớn :
-Trông khuôn mặt ngớ ngẩn của anh, tôi không biết thật hay giả vờ nữa. Màn thứ nhất là màn vớt phi thuyền trên biển, và nuốt vào trong bụng. Màn thứ hai là đấu trí với hạm đội sô viết. Vì như anh đã biết, Nga sô đã đưa nhiều chiến hạm vào Đại tây dương tham dự cuộc vớt phi thuyền rớt xuống. Tàu Man Singh chạy trong vùng phi thuyền rớt, hạm đội Liên sô không thể không nghi ngờ. Lát nữa, anh sẽ thấy tài ông Pôlốt.
Cả bọn trèo lên 1 cầu thang trôn ốc nữa. Cánh cửa mở lên phía trên, vào phòng tổng giám đốc. Alex lên sau cùng, dập cánh cửa lại như cũ, rồi trải thảm lên. Trên tấm thảm là cái giường sắt. Người lạ không thể nào ngờ được dưới giường có cánh cửa bí mật dẫn xuống hầm bí mật.
Pôlốt đang ngồi trầm ngâm bên chai sâm banh. Văn Bình đon đả :
-Thú thật với ông, tôi không ngờ. Những việc vừa xảy ra đã làm tôi kinh ngạc và thán phục.
Văn Bình nói bằng giọng săn đón và tha thiết nên không hiểu là chàng thành thật hay giả vờ nữa. Pôlốt có vẻ băn khoăn, nhìn chàng 1 giây rồi đáp :
-Cám ơn ông. Theo tôi, đang còn nhiều khó khăn nữa. Họ đã xuất ra hàng tỉ đôla không lẽ khoanh tay nhìn đứa con cưng của họ bị thiên hạ bắt cóc. Trên màn radar, ta vừa thấy 1 đoàn tàu. Chẳng mấy chốc họ sẽ theo kịp du thuyền Man Singh.
Thay đồ xong, Văn Bình lên boong. Chàng cảm thấy thơ thới, muốn huýt sáo miệng 1 bài ca thời trang yé yé. Đột nhiên, chàng trẻ lại. Có lẽ vì giữa cảnh trời nước bao la, vĩ đại, con người trở lại nhỏ bé, nên Văn Bình không thấy mình già nữa. Chàng lẩm bảm 1 mình :
-Vả lại, mình đâu đã già.
Alex đi bên chàng không biết từ lúc nào, chêm vào 1 câu phê bình :
-Khi nào anh già thì nhân loại sẽ đến ngày tận thế.
Rồi hắn phá lên cười. Văn Bình nhăn mặt, định quạt cho hắn 1 atémi sửa trị. Nhưng hồi kèn báo động lại vang lên. Trên boong đầy nắng ban mai và gió lộng, Văn Bình nghe rõ tiếng báo cáo của thuyền trưởng với chủ nhân ông Pôlốt :
-Thưa, có 1 con tàu đang từ hướng tây tiến tới. Chạy với vận tốc rất nhanh.
Tiếng Pôlốt :
-Đã biết tàu nước nào chưa ?
-Thưa chưa.
-Tàu buôn hay …
-Thưa, có lẽ là chiến hạm.
Văn Bình chiếu ống viễn kính về phía chân trời. Trên nền biển thẳng tắp, chàng thoáng thấy 1 chấm đen lớn. Ngay khi ấy, thuyền trưởng báo cáo chi tiết :
-Thưa, đúng là chiến hạm.
-Của Liên sô ?
-Vâng, chúng tôi đã thấy hạm kỳ. Nó là 1 diệt lôi hạm cỡ trung bình, chạy nhanh, trang bị máy dầu cặn tân tiến, và toàn đại bác hạng lớn.
-Vận tốc ?
-Khoảng 40 hải lý, nghĩa là gấp rưỡi vận tốc hiện tại của tàu Man Singh.
Một chuyên viên phòng kiểm soát đang dán mắt vào ống viễn kính lại kêu lên :
-Thưa, diệt lội hạm đang đổi hướng chạy. Nó không đuổi theo ta nữa, mà là chạy về phía tây.
Thuyền trưởng cau mày :
-Không phải đâu. Nó phóng nhanh về phía tây để chặn đầu.
Quay về phía Pôlốt, y đề nghị :
-Thưa, tôi muốn cho tàu giảm bớt tốc độ lại.
Pôlốt ngẫm nghĩ 1 phút rồi đáp :
-Ông nói đúng. Vì 1 du thuyền không có lý do gì để phải hối hả chạy đến 35 hải lý một giờ. Thoạt tiên, tôi cũng định giảm bớt tốc độ xuống còn 25 hoặc 20 hải lý để tàu địch khỏi hoài nghi hơn. Từ nãy đến giờ, địch đã theo dõi du thuyền Man Singh trên màn radar tất biết rõ tốc độ, và chắc chắn hạm trưởng cũng đã tự hỏi “quái, tại sao du thuyền với ấy tại phóng nhanh như vậy ? “.
Thuyền trưởng thở phào :
-Vâng, vâng, địch sẽ phăng ra là chúng ta định bỏ trốn.
Nhưng nhà triệu phú Hy lạp Pôlốt lại lắc đầu :
-Không, chúng ta tiếp tục chạy nhanh như cũ. Và nếu cần, cứ tăng thêm tốc độ. chạy nhanh chừng nào tốt chừng nấy.
-Thưa ông, còn lý do ?
-Giản dị lắm. Chúng ta sẽ nói với bọn GRU trên diệt lôi hạm là trên du thuyền có người bệnh.
Gustav đứng bên, đang cắn móng tay. Nhà tỉ phú hỏi bất thần làm hắn giật bắn người :
-Carôlin đã bớt nhiều chưa, bác sĩ ?
Hắn vội đáp :
-Thưa, còn mệt lắm.
Giọng thuyền trưởng đượm vẻ lo âu :
-Trên chiến hạm sô viết loại này chắc chắn là có y sĩ. Họ có thể đòi gặp mặt bệnh nhân. Cô Carôlin bị đau thật đấy, nhưng …
Gustav ngắt lời :
-Thuyền trưởng yên tâm. Mỗi người lo 1 việc. Tôi bảo đảm là y sĩ của địch không thể nghi ngờ.
Thuyền trưởng nín thinh. Tuy nhiên, mắt hắn vẫn chớp lên, chớp xuống nhiều lần chứng tỏ nội tâm vẫn chưa hết lo âu. Diệt lôi hạm mỗi lúc 1 đến gần. Qua ống nhòm, Văn Bình thấy rõ lá cờ đỏ búa liềm vàng bay phất phới trên cột buồm, và những giòng chữ Nga ở hông tàu. Thuyền trưởng hỏi Pôlốt :
-Thưa, ông muốn liên lạc với họ bằng vô tuyến điện hay bằng máy khuếch âm ?
Pôlốt đáp :
-Máy khuếch âm.
Diệt lôi hạm đã chạy song hành với du thuyền Man Singh. Thân tàu dài, tròn lẳn như con cá trắm, lướt sóng nhanh không thua xe hơi chạy trên bộ trong khi động cơ dầu cặn của du thuyền ráng muốn đứt hơi mà chỉ đạt được vận tốc 37 hải lý một giờ. Văn Bình thấy nhiều dàn ca nông 75, 81 nối đuôi nhau trên boong, nơi nào cũng có, ổ này chồng chặn lên ổ kia, trông như tổ ong. Chỉ cần 1 viên đạn lớn bằng cái ấm tích của diệt lôi hạm bắn trúng là du thuyền Man Singh lả lướt, sang trọng, trị giá cả triệu đôla, bị mất quân bình và chìm luôn xuống biển. Biển chỗ này lại rất sâu, 1 khi bị chìm là làm mồi luôn cho Hà bá, không có hy vọng được trục lên nữa. Vả lại, họ không cần dùng ca nông cho phí đạn, những họng đại liên 37 đang hướng vào hông du thuyền đã đủ gây tai họa trong chớp mắt. Văn Bình lại thấy những ống viễn kính đen sì trên boong diệt lôi hạm. Địch chưa muốn lên tiếng. Họ đang chờ du thuyền tỏ thái độ. Giọng thuyền trưởng oang oang trong loa khuếch đại :
-Đây là thuyền trưởng du thuyền Man Singh. Yêu cầu quý ông thận trọng vì tàu các ông chạy quá gần du thuyền, có thể gây ta tai nạn.
Trên boong diệt lôi hạm có tiếng đáp tức khắc, bằng Anh ngữ đúng giọng và mẹo luật :
-Không sao cả đâu.
-Yêu cầu quý ông lách ra xa 1 chút.
-Được. Tuy nhiên, chúng tôi muốn biết : du thuyền của các ông đi đâu ?
-Mônacô. Chúng tôi phải về vương quốc thật gấp.
-Biết lắm. Biết lắm. Tàu các ông đang chạy những 37 hải lý một giờ. Nếu tôi không lầm, vận tốc tối đa của các ông chỉ đến 37, 38 hải lý. Tại sao các ông lại chạy quá nhanh như vậy ?
Giọng thuyền trưởng pha vẻ bực bội :
-Chạy nhanh hay chậm là quyền của chúng tôi.
Một sĩ quan sô viết mặc quân phục đeo lon đại tá xuất hiện rõ ràng trên boong diệt lôi hạm. Y đáp lời thuyền trưởng cũng bằng giọng khó chịu, như thể ra lệnh cho cuộc cấp :
-Các ông không nên phản đối thì hơn.
Thuyền trưởng trả lễ :
-Quý ông cũng không nên lạm quyền thì hơn. Đây là hải phận quốc tế, tàu bè muốn chạy nhanh hay chậm tùy ý miễn hồ không vi phạm luật lệ hàng hải.
-Các ông muốn nghĩ ra sao, tùy ý, nhưng chúng tôi hỏi thì phải trả lời. Vào địa vị 1 du thuyền nhỏ bé, mảnh khảnh chắc không ai muốn đọ sức với diệt lôi hạm. Xin báo các ông biết, đại bác của chúng tôi đã lắp đạn sẵn.
-Quý ông dọa bắn chúng tôi ?
-Dĩ nhiên. Nếu các ông nhất định không hợp tác.
-Như vậy là hành động của bọn cướp biển. Tôi sẽ phản đối với chính phủ Liên sô. Tôi sẽ thông báo cho dư luận toàn thế giới biết.
-Tha hồ các ông muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ phải hợp tác với chúng tôi. Tại sao du thuyền của các ông lại chạy đến vận tốc tối đa ?
-Trên tàu có người bệnh.
-Nếu có người bệnh tại sao không tìm cách cập bến gần nhất mà lại cất công về tận vương quốc Mônacô ?
-Vì chúng tôi khởi hành từ Mônacô. Vả lại, ở đó có đầy đủ phương tiện điều trị.
-Yêu cầu các ông tắt máy, cho tàu đậu lại.
-Lạ thật ! Quý ông muốn người bệnh của chúng tôi bị nguy đến tính mạng chăng?
-Một lần nữa, tôi ra lệnh cho du thuyền Man Singh đậu lại, nếu không đại bác sẽ khai hỏa.
-Ừ thì đậu. Chẳng qua vì bọn ông có súng, bọn ông có sức mạnh. Tôi không ngờ bọn ông dám ngang nhiên chà đạp lên các quy ước hàng hải quốc tế.
Thuyền trưởng ra lệnh cho phòng máy tắt động cơ. Thủy thủ trên diệt lôi hạm dòng xuống 1 ca nô khá rộng. Một tốp người Nga mặc thường phục, đeo súng tiểu liên nhảy vào ca nô, bơi về phía du thuyền Man Singh. Pôlốt lừ mắt nhìn thuyền trưởng :
-Từ phút này, ông để mặc cho tôi đối đáp với toán kiểm soát GRU sô viết.
Rồi quay về phía Gustav :
-Ông ráng làm cách nào cho họ tin là em tôi đau nặng.
Gustav nghiêng đầu ra vẻ hiểu ý chủ nhân rồi bước nhanh xuống cầu thang. Tay thọc túi quần, Pôlốt thản nhiên nhìn tốp người Nga cập ca nô vào hông du thuyền và trèo lên, dàn thành hàng một, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Văn Bình nhận thấy Pôlốt thản nhiên gượng gạo. Có lẽ y cố tạo bề ngoài cứng cáp để thuộc viên khỏi lo ngại, nhưng kỳ thật ruột gan y đang nát bấy như tương. Vì nếu vụ đánh cắp phi thuyền bị khám phá, chắc chắn y sẽ phải ngồi tù. Bọn mật vụ sô viết thường nóng nảy và táy máy cò súng. Trong 1 giây đồng hồ bốc đồng, họ có thể biến boong du thuyền thành bãi chiến trường. Đi đầu tốp GRU võ trang là 1 đại tá hải quân sô viết. Đến trước mặt thuyền trưởng, hắn đứng lại, giọng hách dịch :
-Chúng tôi muốn xuống thăm người bệnh. Trong khi ấy, binh sĩ của tôi sẽ lục soát du thuyền. Yêu cầu ông ra lệnh cho nhân viên dưới quyền dành mọi dễ dãi.
Thuyền trưởng hất hàm :
-Các ông có súng, muốn làm gì mà chẳng được.
Pôlốt bước lên với mục đích làm cho bầu không khí bớt căng thẳng :
-Tôi là chủ nhân du thuyền này. Người bệnh là em gái tôi. Nếu ông muốn, tôi xin dẫn ông xuống cabin.
Viên đại tá quan sát Pôlốt 1 giây rồi nghiêng đầu thi lễ :
-Té ra ông là nhà tỉ phú điện tử Pôlốt. Tôi nghe tiếng ông đã lâu nay mới có dịp diện kiến. Ông chỉ nghỉ mát trên Đại tây dương hay còn công việc nào nữa ?
Pôlốt lắc đầu :
-Không. Tôi cần đổi gió vì trong người không được khỏe. Em gái tôi nhuốm bệnh bất thần nên tôi phải cho tàu về ngay Monte Carlo vì ở đó tôi có bệnh xá riêng. Chẳng hay các ông lục soát du thuyền của tôi để làm gì
-Vì 1 chuyện riêng. Khó … nói quá, xin ông thông cảm.
-Tôi là nhà kinh doanh, không quan tâm đến chính trị. Công ty do tôi điều khiển đang bán hàng qua Liên sô cũng như mua nguyên liệu của Liên sô, cho nên tôi chẳng dại gì làm bạn hàng mất lòng. Tôi xin lấy danh dự bảo lãnh với ông, trên tàu tôi không có 1 công dân sô viết phạm pháp nào cả. Thủy thủ đoàn đều toàn người Hy lạp và Mỹ. Nếu ông đòi hỏi, tôi sẽ ra lệnh cho thuyền trưởng xuất trình sổ bạ thủy thủ.
Thuyền trưởng phản đối :
-Thưa ông, theo luật hàng hải …
Pôlốt gạt phắt :
-Như tôi đã nói, chúng tôi đối với họ là bạn, họ muốn gì chúng ta phải cố gắng chiều họ.
Rồi hỏi viên đại tá, giọng thân mật :
-Ông tìm kiếm ai ?
Viên đại tá ngần ngừ :
-Không, chúng tôi không tìm kiếm ai cả, mà là tìm kiếm 1 vật. Nhưng thôi, bây giờ tôi muốn xuống thăm bệnh nhân.
Vẻ mặt tươi tỉnh, Pôlốt dẫn viên đại tá lại cầu thang. Tên thủy thủ đứng gác nhìn tốp GRU bằng cặp mắt tóe lửa. Vào cabin của Carôlin, viên đại tá giới thiệu với Pôlốt 1 người trung niên đeo kiếng cận thị đi bên :
-Đây là y sĩ của chúng tôi.
Gustav vuốt mái tóc bạc nói với viên đại tá :
-Căn phòng này hơi chật, tôi đề nghị mọi người rút ra ngoài hành lang để bệnh nhân khỏi ngạt thở.
Pôlốt nhún vai :
-Vậy tôi xin ra.
Viên đại tá rảo bước đi theo. Văn Bình giả vờ lẩm bẩm bằng tiếng Anh cốt cho viên đại tá sô viết nghe :
-Chỉ vì cái « của nợ » mà ách giữa đàng bị quàng vào cổ. Họ cứ rềnh rang mãi thế này thì cô Carôlin nguy mất.
Viên đại tá chộp lấy câu nói của Văn Bình :
-Ông vừa nhắc đến « của nợ ». Của nợ này là cái gì ?
Mặt Văn Bình có vẻ sợ sệt. Chàng nhìn Pôlốt như muốn cầu cứu. Viên đại tá kéo chàng ra 1 góc, hỏi nhỏ :
-Ông thấy nó rớt xuống biển phải không ?
Chàng ngập ngừng :
-Phải.
-Nó rớt xuống đâu ?
-Phía tây bắc, cách đây 15 phút.
-Du thuyền có lại gần không ?
-Không. Vì bệnh của cô Carôlin mỗi lúc một nguy kịch. Vả lại, ông Pôlốt nói rằng vẩn thạch rơi xuống biển là thường. Hàng năm, có đến 5, 6 lần vẩn thạch rơi xuống nam Đại tây dương như vậy.
-Ông vừa nói gì ? Vật rớt xuống là vẩn thạch ư ?
-Vâng.
Viên đại tá chép miệng ra vẻ thất vọng. Pôlốt tỏ vẻ thích thú khi nghe Văn Bình đối đáp chan chát. Ngay khi ấy, viên y sĩ của chiến hạm sô viết nặng nề ra khỏi cabin. Thấy viên đại tá đứng bất thần, hắn nói nhanh :
-Thưa, xong rồi.
Cả bọn lầm lì kéo nhau lên boong. Tốp thứ hai có nhiệm vụ khám xét du thuyền cũng vừa ló đầu lên khỏi cầu thang mạ kền bóng loáng. Viên đại tá hỏi :
-Có gì không ?
Tên trưởng tốp đáp :
-Thưa không.
Viên đại tá bắt tay Pôlốt :
-Xin ông cảm phiền. Chúng tôi lên tàu ông là vì 1 công tác đặc biệt. Một lý do bất khả kháng.
Pôlốt cười vui vẻ :
-Không sao, không sao. Hân hạnh được gặp ông. Nếu có dịp mời ông ghé qua du thuyền uống rượu. Tôi sẵn sàng giúp đỡ khi các ông cần đến.
Viên đại tá hải quân sô viết cười gượng :
-May mà gặp ông có thiện cảm với chúng tôi, chứ gặp người khác thì rầy rà biết bao ! Hồi nãy, 1 phụ tá của ông cho biết 1 vẩn thạch rớt xuống biển về phía tây bắc, ông có thể thuật lại rõ ràng hơn được không ?
Pôlốt nhìn đồng hồ tay :
-Vâng, khoảng 15 hoặc 20 phút lộn lại.
-Rơi cách du thuyền độ bao xa ?
-Chừng 10 cây số.
-Căn cứ vào đâu ông cho đó là vẩn thạch ?
-Tôi không mục kích tận mắt, chỉ nghe thủy thủ đoàn nói lại. Em gái tôi bị đau thình lình nên ruột gan rối như tơ vò, tôi lại nằm lì trong cabin mãi đến khi được tin các ông rượt theo, tôi mới lên boong.
-Có ai trên tàu quan sát vật rơi bằng màn ảnh radar và ống viễn kính không ?
-Tôi cũng không rõ. Ông để tôi hỏi lại xem.
-Thôi, thôi, ông chẳng cần hỏi lại làm gì. Ngoài du thuyền Man Sing, ông có biết còn tàu nào chạy trong khu vực này không ? Nhất là chiến hạm hoặc phi cơ quân sự Mỹ ?
-Có lẽ có. Một chiếc tiềm thủy đĩnh chạy bằng nguyên tử năng của Mỹ vừa đụng đầu du thuyền cách đây chừng 30 phút. Nó đang nổi lên bỗng ngụp xuống.
-Tại sao ?
-Không biết. Chắc để bảo vệ bí mật. Từ nhiều tháng nay, tàu ngầm nguyên tử Mỹ hoạt động tại Đại tây dương và Địa trung hải được lệnh chỉ nổi lên ban đêm không có trăng sáng hoặc ban ngày khi chung quanh hoàn toàn vắng vẻ vì họ sợ bị chụp hình, ông không hiểu ư ? Tàu ngầm Mỹ vừa được trang bị hỏa tiễn hải-không Poseidon mạnh gấp chục lần hỏa tiễn Polaris nên họ giấu diếm kỹ lắm.
-Tại sao ông đoán là tàu ngầm của Mỹ ?
-Trời đất ơi, tôi là người Mỹ, lại là tổng giám đốc 1 công ty điện tử chuyên cung cấp dụng cụ điện tử cho hải quân nhiều quốc gia trên thế giới mà chưa phân biệt được tàu ngầm Mỹ và tàu ngầm nước khác ư ? Thôi, chào ông. Tôi còn phải xuống cabin để thăm bệnh tình của em tôi.
Viên đại tá sô viết ngần ngừ định hỏi thêm song lại ngậm miệng. Mặt buồn so, hắn xiết chặt bàn tay nhà tỉ phú rồi lùi lũi tiến lại mạn tàu, trèo xuống canô.
Đứng bên, thuyền trưởng hỏi :
-Thưa, bây giờ cho chạy vận tốc tối đa được không ?
Pôlốt gật đầu :
-Được rồi.
Thuyền trưởng lại hỏi :
-Thưa, vẫn về Mônacô chứ ?
Pôlốt nhìn thuyền trưởng bằng cặp mắt khó hiểu :
-Vẫn như cũ. Chừng nào đến nơi ?
-Thưa, nếu dọc đường không gặp trở ngại bất ngờ thì độ 7 giờ tối.
-Phiền ông điện về khách sạn dặn họ thay hoa mới trong phòng tôi, đồng thời sửa soạn 1 bữa tiệc cho 50 người.
-Ông định mời ai ?
-Toàn thể thủy thủ. À, còn ông nữa … như tôi đã hứa, công việc xong xuôi, ông sẽ được nghỉ 3 tháng và đi du lịch vòng quanh thế giới. Mọi phí tổn tôi đài thọ, ngoài ra tôi sẽ thưởng ông 1 món tiền tương xứng với công lao của ông.
-Thưa, tôi nào có công lao gì. Ông đã trả lương tôi gấp đôi lương thuyền trưởng nơi khác, thỉnh thoảng ông còn cho tiền riêng. Sự đãi ngộ hậu hĩ đã quá đủ.
-Không được. Chúng ta đã thỏa thuận với nhau, tôi không thể xóa bỏ lời cam kết.
-Vâng, ông có lòng thương, tôi xin lãnh. Nhân tiện, tôi xin xác nhận lại lòng trung thành tuyệt đối của tôi, cũng như toàn thể anh em chuyên viên và thủy thủ đối với riêng ông và công ty Vũ Trụ.
-Cám ơn ông nhiều. Chiều nay, trước khi tới bến, tôi sẽ khoản đãi các ông 1 bữa tiệc rượu sâm banh. Tôi sẽ đưa ông 300.000 đôla : 200 cho riêng ông, còn 100 chia cho anh em.
-Thưa, có lẽ ông quên. Theo thỏa thuận, tiền thưởng chung là 150.000 đôla. Như vậy là ông cho gấp đôi.
-Phải, gấp đôi. Nhưng tôi không quên đâu, ông yên tâm. 300.000 đôla kể ra cũng còn ít. Sau này, bán được phi thuyền nguyệt cầu, tôi còn chia thêm nữa.
-Thái độ quân tử và rộng rãi của ông làm tôi vô cùng cảm động.
Pôlốt vỗ vai thuyền trưởng :
-Ông cũng làm tôi cảm động theo. Thôi, tôi cần nghỉ khỏe đến chiều. Sau nhiều ngày tính toán và chờ đợi, thần kinh tôi đã bị căng thẳng cực độ. Nếu không được chợp mắt 1 lát, tôi sẽ loạn trí mất.
Thuyền trưởng chắp tay, vẻ mặt lo lắng và ái ngại :
-Vâng, từ hơn tuần nay, ông bị mất ngủ. Người ông gầy trông thấy.
Trước khi rời boong tàu trở xuống cabin, Pôlốt còn ngoái cổ dặn thuyền trưởng :
-À, ông nhớ đặt cận vệ canh gác trước cửa phòng tôi cẩn mật. Bất cứ ai cũng không được vào.
-Kể cả cô Carôlin ?
-Em tôi đang mệt, chắc nó không đến đâu. Vả lại, từ trước đến nay chưa bao giờ em tôi vào phòng tôi quấy rầy trong khi tôi ngủ.
-Xin tuân lệnh.
Xuống được mấy bậc thang, nhà triệu phú sực nhớ ra, lộn lên. Thuyền trưởng nghe tiếng động quay lại :
-Thưa ông, còn điều gì nữa ạ ?
Pôlốt lại gần, nói nhỏ vào tai thuyền trưởng :
-Tôi quên chưa dặn ông về việc tăng cường canh gác phòng chứa phi thuyền.
-Việc này, tôi tưởng ông giao cho Alex ?
-Không, Alex là phụ tá riêng của tôi, nhưng tôi nhận thấy ông đáng tin cậy hơn. đồng tiền có thể làm con người tối mắt, nên tôi sợ.
-Ông nghi Alex ?
-Nghi thì không nghi, nhưng tôi không còn tin cậy hoàn toàn như trước nữa.
-Tại sao, thưa ông ?
-Khó nói lắm. Bây giờ ông cho người nhái nghe ngóng dọc thân tàu, đồng thời xử dụng tối đa máy sonar.
-Xin tuân lệnh.
Vẻ mặt tươi vui, nhà triệu phú điện tử bắt tay thuyền trưởng lần nữa. Thuyền trưởng nhìn chủ nhân ông đại công ty Vũ Trụ đi khuất sau thường cầu thang, trên làn môi mỏng và hàm răng thưa nở 1 nụ cười kỳ lạ.
Tại sao thuyền trưởng cười nửa miệng ? Thời gian sẽ trả lời
Du thuyền Man Singh là nơi có nhiều bí mật, vì trong khi thuyền trưởng cười nửa miệng, nhà triệu phú điện tử xuống đến nửa cầu thang cũng cười 1 mình và cười nửa miệng. Vào phòng riêng, Pôlốt đang có dáng điệu chậm chạp gần như lừng khừng bỗng trở nên nhanh nhẹn khác thường. Dường như khối thịt bất động của y vừa được chích thuốc hồi sinh. Y khóa cửa cabin, bấm nút khóa an toàn rồi mở tủ lấy rượu uống. Nút khóa an toàn có tác dụng đề phòng người lạ lẻn vào phòng bằng chìa khóa giả. Khi ấy, chuông điện sẽ reo lanh lảnh. Vả lại, nút khóa an toàn này chỉ là biện pháp đề phòng sơ sài, vì ổ khóa được gắn ở cửa phòng cuộc loại đặc biệt, được chế tạo riêng cho các ngân hàng lớn, kẻ đạo chích giỏi mở khóa nhất hoàn vũ cũng phải bó tay chịu thua vô điều kiện.
Uống xong ly rượu, Pôlốt cảm thấy ấm bụng, tâm thần sảng khoái. Dạo này y có nhiều ưu tư nên uống rượu luôn. Y bấm nút tủ két giấu dưới giường, cửa tủ két khổng lồ chìm trong thân tàu nhẹ nhàng bung ra, bên trong là thang máy dẫn xuống tầng hầm bí mật. Hai phút sau, thang máy dừng lại, y bước rảo qua “phòng chỉ huy”, mở 1 cánh cửa tròn, tiến vào phòng cất giấu phi thuyền nguyệt cầu.
Y đứng lặng người giây lâu trước thân phi thuyền hình nón cụt, sơn màu xanh xám, bên trên để những giòng chữ Nga ngoằn ngoèo. Y cúi nhìn đồng hồ tay. Mới 9 giờ sáng.
Mọi người đinh ninh ông tổng giám đốc nghỉ khỏe trong cabin. Khi ngủ, ông bỏ ăn là thường. Không ai ngờ Pôlốt vẫn tỉnh sờ sờ, không nhắm mắt trên giường, cũng không ngáy o o, mà là hoạt động một mình trong hầm tàu du thuyền Man Singh. Pôlốt lẩm bẩm :
-Còn đủ thời giờ chán.
“Còn đủ thời giờ” để làm gì ? Trừ Pôlốt ra, không ai đoán được y sẽ làm gì bên cạnh phi thuyền sô viết. Y cởi áo ngoài, lột cà vạt vứt xuống ghế, chỉ còn giữ lại áo thun lá bên trong cho được thoải mái. Y ngẫm nghĩ 1 phút rồi bắt tay vào việc. Một việc vô cùng quan trọng tới tương lai thế giới.

Chương trước Chương sau