Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 126

Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 126

Kẻ đầu tiên phải chết
Chương 126

Ngày đăng
Tổng cộng 127 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 95719 lượt xem

Sở cảnh sát tổ chức lễ tang cho Raleigh theo nghi thức dành cho một người anh hùng. Những điệu kèn buồn thê lương đã bắt đầu buổi lễ. Các cảnh sát sắp thành hàng lần lượt và 21 phát súng chào.
Khi mọi việc đã xong, tôi thấy mình đang đi về phía chiếc xe, tự hỏi xem mình sẽ làm gì tiếp theo.
Tại cổng nghĩa trang tôi nhận ra Cindy, Jill và Claire. Họ đang đứng đó chờ tôi.
Tôi không đi nổi. Tôi đứng đó với đôi chân run bắn. Họ có thể nhận thấy rằng nếu họ không đỡ, tôi có thể ngã quỵ.
- Tại sao cậu không về cùng bọn mình? – Claire nói.
Giọng tôi rạn vỡ. Tôi chỉ có thể thốt ra.
- Đáng nhẽ đó là mình, chứ không phải là anh ấy – tôi nói với họ.
Sau đó từng người một, họ ôm chặt tôi. Tôi vòng tay quanh cả ba người và ngã vào lòng họ. Tất cả bốn chúng tôi đều đang khóc.
- Đừng bao giờ xa mình nhé, các bạn.
- Rời xa ư? – Jill nói với đôi mắt mở to.
- Không ai cả – Cindy hứa. Chúng mình là một đội, nhớ không? Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.
Claire nắm lấy tay tôi.
- Chúng mình yêu quý cậu mà – cô ấy thì thầm.
Cả bốn chúng tôi tay trong tay rời khỏi nghĩa trang. Một cơn gió mát đang thổi vào mặt chúng tôi, lau khô đi những giọt nước mắt.
Sáu giờ tối hôm đó, tôi đã quay lại phía trong những căn phòng của Tòa nhà công lý.
Có một điều rất quan trọng mà tôi phải làm. Trong hành lang, gần như điều đầu tiên bạn nhìn thấy là một tấm biển lớn bằng đá cẩm thạch. Trên đó là 93 cái tên, những cái tên và ngày tháng của 91 nam và 2 nữ. Họ là những người đã mặc sắc phục của Sở cảnh sát San Francisco và hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Một người thợ đang làm việc trên tấm biển.
Có một quy tắc bất hành văn trong ngành, đó là bạn không bao giờ đếm số người trên đó. Nhưng tối nay tôi đã làm việc ấy. 93 người, bắt đầu với cái tên James S.Coonts vào ngày mồng 5 tháng 11 năm 1878, thời điểm thành lập Sở cảnh sát San Francisco.
Ngày mai sẽ có thêm một cái tên nữa: Christopher John Raleigh. Ông thị trưởng sẽ có mặt ở đó, Mercer cũng sẽ có mặt. Các phóng viên sẽ lấp đầy những cột tin của thành phố. Marion và những bé trai. Họ sẽ đến để tưởng niệm anh ấy như một cảnh sát anh hùng. Tôi cũng sẽ ở đó.
Nhưng tối nay, tôi không muốn có những bài diễn văn hay những lễ tưởng niệm, mà tôi chỉ muốn có anh ấy và tôi.
Người thợ nề đã hoàn thành việc khắc tên anh ấy. Tôi đứng chờ trong khi anh ta đánh bóng mặt đá cẩm thạch bằng cát và lau sạch bụi bẩn. Sau đó tôi bước lên và lướt tay trên mặt đá cẩm thạch nhẵn, trên tên của anh ấy. Christopher John Raleigh
Người thợ nề nhìn tôi. Anh ta có thể nhìn thấy nỗi đau dâng lên trong mắt tôi.
- Cô có biết anh ấy đúng không?
Tôi gật đầu, và từ đâu đó sâu thẳm trong trái tim tôi, một nụ cười nở ra. Tôi biết anh ấy.
- Chúng tôi là cộng sự, tôi nói.

Chương trước Chương sau